Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế
Chương 122: Mộng phàm lo lắng
Lạc Nhật Bầu Bạn
19/05/2014
Nhớ lại lần đầu tiên gặp ở bên hồ bị ánh mắt thân thiết nhìn chăm chú, từ một khắc đó nàng liền luân hãm, cho dù mẫu hậu của mình cũng chưa từng nhìn mình chăm chú như vậy, chân thành, không có một tia tạp chất, khi nàng thấy hai người ở trên giường thì lòng của nàng giống như bị kim đâm vào, đau không thể hô hấp, nàng sẽ không để như thế , cái tên nô tài chết tiệt kia, ả có tư cách gì được Thiên tỷ tỷ che chở, Thiên Nhất Thuần chỉ có thể cùng hoàng huynh và tiểu công chúa nàng thôi, Thiên tỷ tỷ vĩnh viễn chỉ có tiểu công chúa nàng là muội muội, bên tai lại vang lên tiếng kêu thân thiết của Nhất Thuần vang lên ‘ công chúa tiểu muội thân ái! ’, tiểu Lâm công chúa nhắm chặt hai mắt, nàng tuyệt sẽ không cho phép bất kì kẻ nào ngoại trừ mình ra được phép đến gần Nhất Thuần, tuyệt không cho phép! ( e này bị sao thế nhỉ??? =_=)
Nhất Thuần mang theo Mộng Phàm chạy thẳng tới phủ Thừa Tướng, tiểu Lâm công chúa trực tiếp trở về phủ không nói với bất kì người nào khác, xem ra nàng cũng không muốn đem ta bán đi, như vậy tất cả đều có hi vọng, mình thì như thế nào cũng không sao cả, nhưng sẽ liên lụy Mộng Phàm , trong cung này trừ Long Tiêu ra, Nhất Thuần không có nhiều bằng hữu, nàng thật lòng hi vọng các nàng có thể sống tốt.
Ngẩng đầu lên nhìn lại, bầu trời bên ngoài cung là bầu trời bao la!
"Chủ tử? Ngươi nói tiểu công chúa có thể hay không. . . ?" Mộng Phàm lo lắng đối với Nhất Thuần nói, nhưng lại không có can đảm nói hết, nàng không phải là không biết vị tiểu công chúa kia điêu ngoa, lợi hại như thế nào, ban đầu Minh công chúa cùng tiểu Lâm công chúa giành Lý Hưu Văn gây ra biết bao nhiêu chuyện nhưng vẫn không thể tách rời ra, kết quả Minh công chúa phải chết, hoàng thất đối với bên ngoài tuyên bố là bị bệnh, ai lại không biết là có liên quan đến tiểu công Lâm chúa.
"Thì như thế nào? Ha ha, nhìn xem muội sợ kìa!" Nhất Thuần cố ý buông lỏng trêu chọc nàng, nàng không phải là không lo lắng, người của hoàng thất từ trước đến nay đều không có nhân tình, nếu về sau nàng dùng việc này đến đòi thỏa hiệp với mình, nên đối phó thế nào đây?
"Hi vọng tiểu công chúa có thể nói chuyện một cách bình thường như mọi ngày!" Mộng Phàm tự nói.
"Tin tưởng ta, sẽ không ra chuyện gì, bằng không tiểu công chúa thế nào lại không có đi tìm Thái hậu mà là trực tiếp về phủ, nàng cũng không hy vọng chúng ta gặp chuyện không may đấy!" Nhìn người bên cạnh ngàn vạn suy nghĩ, lông mày nhăn lên hiện rỏ trên khuôn mặt, Nhất Thuần hết sức an ủi.
"Dạ!" Mộng Phàm như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, sau đó hướng về phía Nhất Thuần cười cười.
Nhìn Mộng Phàm miễn cưỡng tươi cười, Nhất Thuần thiếu chút nữa cười to lên: "Xem muội này khóc không ra khóc, cười không ra cười, khó coi chết đi được!"
"Ghét bỏ ta khó coi, tìm nô tài đẹp mắt mà xem đi, hừ!" Mộng Phàm nhanh mồm nhanh miệng phản bác.
"A! Ta thế nào càng nghe càng cảm thấy mùi như tiểu tức phụ đang ghen vậy?" Nhất Thuần dáng vẻ trầm tư nói.
"Chủ tử, ngài lại trêu cợt người ta!" Mộng Phàm kháng nghị, hiển nhiên đối với sự trêu cợt của Nhất Thuần đã được miễn dịch.
"Chuyện gì xảy ra đây?" Nhất Thuần không lí giải được bộ dạng đó.
"Chủ tử? Có chuyện gì xảy ra?" Mộng Phàm cho là chủ tử đang suy nghĩ đến chuyện của tiểu Lâm công chúa rồi, căn chặt như dây cung.
"Đúng là, ngươi thật giống như cá đố phụ, bình thường sao không thấy muội đỏ mặt!" Nhất Thuần dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, cẩn thận nhìn mặt Mộng Phàm nghiên cứu.
"Chủ tử, ngươi - được - lắm!" Mộng Phàm âm trầm nhất nhất phun ra mấy chữ này, biết lại bị trêu rồi, Mộng Phàm trong lòng lại vui vẻ lắm, nàng hiểu Nhất Thuần tại sao ở nơi này nhẹ nhàng như vậy, nàng là lo lắng cho mình.
Nhất Thuần mang theo Mộng Phàm chạy thẳng tới phủ Thừa Tướng, tiểu Lâm công chúa trực tiếp trở về phủ không nói với bất kì người nào khác, xem ra nàng cũng không muốn đem ta bán đi, như vậy tất cả đều có hi vọng, mình thì như thế nào cũng không sao cả, nhưng sẽ liên lụy Mộng Phàm , trong cung này trừ Long Tiêu ra, Nhất Thuần không có nhiều bằng hữu, nàng thật lòng hi vọng các nàng có thể sống tốt.
Ngẩng đầu lên nhìn lại, bầu trời bên ngoài cung là bầu trời bao la!
"Chủ tử? Ngươi nói tiểu công chúa có thể hay không. . . ?" Mộng Phàm lo lắng đối với Nhất Thuần nói, nhưng lại không có can đảm nói hết, nàng không phải là không biết vị tiểu công chúa kia điêu ngoa, lợi hại như thế nào, ban đầu Minh công chúa cùng tiểu Lâm công chúa giành Lý Hưu Văn gây ra biết bao nhiêu chuyện nhưng vẫn không thể tách rời ra, kết quả Minh công chúa phải chết, hoàng thất đối với bên ngoài tuyên bố là bị bệnh, ai lại không biết là có liên quan đến tiểu công Lâm chúa.
"Thì như thế nào? Ha ha, nhìn xem muội sợ kìa!" Nhất Thuần cố ý buông lỏng trêu chọc nàng, nàng không phải là không lo lắng, người của hoàng thất từ trước đến nay đều không có nhân tình, nếu về sau nàng dùng việc này đến đòi thỏa hiệp với mình, nên đối phó thế nào đây?
"Hi vọng tiểu công chúa có thể nói chuyện một cách bình thường như mọi ngày!" Mộng Phàm tự nói.
"Tin tưởng ta, sẽ không ra chuyện gì, bằng không tiểu công chúa thế nào lại không có đi tìm Thái hậu mà là trực tiếp về phủ, nàng cũng không hy vọng chúng ta gặp chuyện không may đấy!" Nhìn người bên cạnh ngàn vạn suy nghĩ, lông mày nhăn lên hiện rỏ trên khuôn mặt, Nhất Thuần hết sức an ủi.
"Dạ!" Mộng Phàm như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, sau đó hướng về phía Nhất Thuần cười cười.
Nhìn Mộng Phàm miễn cưỡng tươi cười, Nhất Thuần thiếu chút nữa cười to lên: "Xem muội này khóc không ra khóc, cười không ra cười, khó coi chết đi được!"
"Ghét bỏ ta khó coi, tìm nô tài đẹp mắt mà xem đi, hừ!" Mộng Phàm nhanh mồm nhanh miệng phản bác.
"A! Ta thế nào càng nghe càng cảm thấy mùi như tiểu tức phụ đang ghen vậy?" Nhất Thuần dáng vẻ trầm tư nói.
"Chủ tử, ngài lại trêu cợt người ta!" Mộng Phàm kháng nghị, hiển nhiên đối với sự trêu cợt của Nhất Thuần đã được miễn dịch.
"Chuyện gì xảy ra đây?" Nhất Thuần không lí giải được bộ dạng đó.
"Chủ tử? Có chuyện gì xảy ra?" Mộng Phàm cho là chủ tử đang suy nghĩ đến chuyện của tiểu Lâm công chúa rồi, căn chặt như dây cung.
"Đúng là, ngươi thật giống như cá đố phụ, bình thường sao không thấy muội đỏ mặt!" Nhất Thuần dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, cẩn thận nhìn mặt Mộng Phàm nghiên cứu.
"Chủ tử, ngươi - được - lắm!" Mộng Phàm âm trầm nhất nhất phun ra mấy chữ này, biết lại bị trêu rồi, Mộng Phàm trong lòng lại vui vẻ lắm, nàng hiểu Nhất Thuần tại sao ở nơi này nhẹ nhàng như vậy, nàng là lo lắng cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.