Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế
Chương 51: Piano
Lạc Nhật Bầu Bạn
08/11/2013
"Để lại cho thiếp một trái dứa được không?" Nhất Thuần nhìn Long Tiêu chớp chớp mắt, nàng biết chỉ cần mình mở miệng muốn thứ gì, chàng nhất định sẽ cho hơn nữa còn là cho rất nhiều.
"Những thứ này đều là của nàng!" Quả nhiên là như vậy.
"Không cần, thiếp chỉ muốn một trái thôi!" Nhất Thuần bĩu môi, đáng yêu nói. Nàng không muốn vì chiều lòng của hoàng đế mà nhận lấy hết tất cả, như vậy Long Tiêu sẽ cho rằng nàng thích giống như điển cố: "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai " , Nhất Thuần không muốn 2 câu thơ này áp dụng lên người mình.
((1)Chuyện Dương Quý phi thích ăn vải đã từ lâu trở thành câu chuyện nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Thiên "Dương Quý phi ngoại truyện", sách "Tân Đường thư" có chép rằng, Dương Quý phi thích ăn vải, nên để làm vừa lòng ái phi của mình, Đường Huyền tông đã lệnh cho người cưỡi ngựa dùng phương thức chạy tiếp sức vận chuyển vải từ vùng Lĩnh Nam về Trường An để Dương Quý phi thưởng thức. Để thỏa ý thích của Dương Quý phi, cả người lẫn ngựa đã phải làm việc cật lực, tới mức “chạy hàng nghìn dặm nhưng khi tới kinh thành, hương vị của trái vẫn tươi nguyên”.Nhà thơ Đỗ Mục thời Đường trong bài: “Quá hoa thanh cung tuyệt cú”có hai câu mô tả việc này: “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, Vô nhân tri thị lệ chi lai.” Dịch: Bụi hồng người đẹp mỉm cười, Nào ai đã biết vải tươi mới về).
"Được!" Long Tiêu cưng chiều nói. Ai ngờ dưới đại điện lại có một vị đứng ra.
"Bệ hạ, vào mấy tháng trước từ trên trời có giáng xuống một bảo vật, nước thần không dám độc hưởng, liền tiến tới hiến tặng cho bệ hạ." Vị này là sứ giả Sử quốc phái đến, theo sau là một nhóm người náo nhiệt đem một cây đàn dương cầm đặt lên trước Điện .
Nhất Thuần thiếu chút nữa quên thở, đây chính là cây đàn Piano của nàng, làm sao mà đến nơi này được? Nhìn lại món đồ vật thân quen, Nhất Thuần nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Nàng quên mất mình đang ở nơi nào, tay chân không kềm chế được bước xuống dưới, dường như nàng có cảm giác mình được trở về nhà, theo thói quen vuốt ve cây đàn, nhẹ nhàng nâng lên nắp của dương cầm, run rẩy bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt từng phím đàn.
Long Tiêu cũng theo nàng đi xuống, đau lòng nhìn nước mắt trên mặt nàng : "Thuần nhi, sao vậy?"
Nhất Thuần bị kéo về với thực tại, nàng dùng ánh mắt dịu dàng đáng yêu của mình nhìn Long Tiêu: "Đây là một món đồ vật của thiếp, thế nào lại biến thành bảo vật của nước khác?"
Long Tiêu nheo cặp mắt lại, xoay người lại nói với sứ giả Sử quốc: "Xin hỏi sứ giả của quý quốc, nó từ đâu ra?"
"À! Đây là bảo vật từ trên trời giáng xuống!" Sứ giả tràn đầy tự tin trả lời.
"To gan! Đây rõ ràng là sủng vật của Quý Phi của trẫm, ngươi còn xảo biện?" Long Tiêu uy nghiêm chất vấn, làm cho mọi người đối với hắn càng thêm kính sợ cùng hãi hùng.
"Bệ hạ có chứng cớ gì không?" Sứ giả không sợ hãi chút nào hỏi.
Long Tiêu nhìn về phía Nhất Thuần, chỉ thấy nàng cúi đầu xuống, từ cây đàn rút ra lmột tấm ảnh lớn, đưa ra trước mặt của sứ giả: "Bức hoạ của bản nương nương chính là chứng cớ." Thật may là ban đầu nàng đem tấm ảnh nghệ thuật đặt vào trong cây piano.
Long Tiêu nhìn thấy tấm này mắt cũng không chớp được. Nếu nói ‘"vẽ"’ thì trên cõi đời này ai có thể vẽ ra bức họa giống thật như thế? những người khác càng thêm hoa mắt chóng mặt,trên bức hoạ là hình ảnh của một cô gái, y phục như ẩn như hiện làm cho người xem tưởng là giả, nhưng lại chân thật làm cho người ta muốn dùng tay chạm vào.
"Bệ... bệ hạ...!." Sứ giả hai chân mềm nhũn, ngồi bệt trên mặt đất.
"Nể tình quý quốc hiểu biết lễ nghĩa, trẫm sẽ không truy cứu!" Chiêu này của Long Tiêu thật đúng là vừa chiếm tiện nghi lại còn khoe mẽ nha. Xem ra Nhất Thuần tới đây cũng không phải là chuyện xấu. Nhưng ánh mắt của những người này thật khiến Long Tiêu khó chịu, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn không để cho Nhất Thuần tới đây. Nàng là của hắn, hắn muốn đem nàng giấu kỹ, không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội có thể đụng tới, thậm chí liếc mắt nhìn cũng không được.
"Tạ ơn bệ hạ! Tạ ơn bệ hạ!" Nghe được Long Tiêu không truy cứu, sứ giả như được hồi sinh, vội quỳ xuống đất, liều mang dập đầu tạ ơn.
"Xin hỏi nương nương đây là vật gì?" Lại một người chán sống đứng ra.
Nhất Thuần nhìn vế phía phát ra thanh âm, bất giác hai mắt sáng lên, là một nam nhân rất đẹp trai.
"Đây là một loại nhạc cụ, tên nghe rất hay, gọi là Dương Cầm." Nhất Thuần mím cái miệng nhỏ nhắn lại, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Người có thể chỉ giáo một chút đươc không?!" Nam tử tiếp tục nói.
"Bệ hạ? Thuần nhi tài hẹn sức mọn!" Nhất Thuần rất thông minh hướng về phía Long Tiêu hỏi dò, ý tứ rất rõ ràng, nàng là khảy đàn cho chàng nghe.
Long Tiêu chịu đựng một bụng lửa giận, gượng cười mà nói: "Chuẩn tấu!"
Nhất Thuần làm sao mà không cảm thấy mùi dấm của chàng, chỉ là làm bộ không biết mà thôi. Nàng đi tới trước dương cầm ngồi xuống, đặt đôi tay mảnh khảnh, nhỏ bé linh hoạt lướt nhẹ trên từng phím đàn. . .
Âm thanh tuyệt vời của đàn dương cầm làm cho cả Thấm Tâm điện biến thành một trạch hồ. Nàng chính là dùng tư niệm của bản thân truyền vào tiếng đàn biến thành một mặt hồ, kèm theo bóng dáng lay động lòng người. Sự cô đơn lưu lại trên mặt hồ đơn độc đó, cùng với bóng dáng nàng hoà làm một. Là nỗi niềm ngổn ngang phủ xuống mặt hồ kia, là như giữa cơn mơ mà quên mất vẫn còn là ban ngày.
Chỉ một khúc nhạc nhẹ nhàng mà dường như có thể khơi lên sự u sầu lắng đọng ngàn năm.
"Những thứ này đều là của nàng!" Quả nhiên là như vậy.
"Không cần, thiếp chỉ muốn một trái thôi!" Nhất Thuần bĩu môi, đáng yêu nói. Nàng không muốn vì chiều lòng của hoàng đế mà nhận lấy hết tất cả, như vậy Long Tiêu sẽ cho rằng nàng thích giống như điển cố: "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai " , Nhất Thuần không muốn 2 câu thơ này áp dụng lên người mình.
((1)Chuyện Dương Quý phi thích ăn vải đã từ lâu trở thành câu chuyện nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Thiên "Dương Quý phi ngoại truyện", sách "Tân Đường thư" có chép rằng, Dương Quý phi thích ăn vải, nên để làm vừa lòng ái phi của mình, Đường Huyền tông đã lệnh cho người cưỡi ngựa dùng phương thức chạy tiếp sức vận chuyển vải từ vùng Lĩnh Nam về Trường An để Dương Quý phi thưởng thức. Để thỏa ý thích của Dương Quý phi, cả người lẫn ngựa đã phải làm việc cật lực, tới mức “chạy hàng nghìn dặm nhưng khi tới kinh thành, hương vị của trái vẫn tươi nguyên”.Nhà thơ Đỗ Mục thời Đường trong bài: “Quá hoa thanh cung tuyệt cú”có hai câu mô tả việc này: “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, Vô nhân tri thị lệ chi lai.” Dịch: Bụi hồng người đẹp mỉm cười, Nào ai đã biết vải tươi mới về).
"Được!" Long Tiêu cưng chiều nói. Ai ngờ dưới đại điện lại có một vị đứng ra.
"Bệ hạ, vào mấy tháng trước từ trên trời có giáng xuống một bảo vật, nước thần không dám độc hưởng, liền tiến tới hiến tặng cho bệ hạ." Vị này là sứ giả Sử quốc phái đến, theo sau là một nhóm người náo nhiệt đem một cây đàn dương cầm đặt lên trước Điện .
Nhất Thuần thiếu chút nữa quên thở, đây chính là cây đàn Piano của nàng, làm sao mà đến nơi này được? Nhìn lại món đồ vật thân quen, Nhất Thuần nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Nàng quên mất mình đang ở nơi nào, tay chân không kềm chế được bước xuống dưới, dường như nàng có cảm giác mình được trở về nhà, theo thói quen vuốt ve cây đàn, nhẹ nhàng nâng lên nắp của dương cầm, run rẩy bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt từng phím đàn.
Long Tiêu cũng theo nàng đi xuống, đau lòng nhìn nước mắt trên mặt nàng : "Thuần nhi, sao vậy?"
Nhất Thuần bị kéo về với thực tại, nàng dùng ánh mắt dịu dàng đáng yêu của mình nhìn Long Tiêu: "Đây là một món đồ vật của thiếp, thế nào lại biến thành bảo vật của nước khác?"
Long Tiêu nheo cặp mắt lại, xoay người lại nói với sứ giả Sử quốc: "Xin hỏi sứ giả của quý quốc, nó từ đâu ra?"
"À! Đây là bảo vật từ trên trời giáng xuống!" Sứ giả tràn đầy tự tin trả lời.
"To gan! Đây rõ ràng là sủng vật của Quý Phi của trẫm, ngươi còn xảo biện?" Long Tiêu uy nghiêm chất vấn, làm cho mọi người đối với hắn càng thêm kính sợ cùng hãi hùng.
"Bệ hạ có chứng cớ gì không?" Sứ giả không sợ hãi chút nào hỏi.
Long Tiêu nhìn về phía Nhất Thuần, chỉ thấy nàng cúi đầu xuống, từ cây đàn rút ra lmột tấm ảnh lớn, đưa ra trước mặt của sứ giả: "Bức hoạ của bản nương nương chính là chứng cớ." Thật may là ban đầu nàng đem tấm ảnh nghệ thuật đặt vào trong cây piano.
Long Tiêu nhìn thấy tấm này mắt cũng không chớp được. Nếu nói ‘"vẽ"’ thì trên cõi đời này ai có thể vẽ ra bức họa giống thật như thế? những người khác càng thêm hoa mắt chóng mặt,trên bức hoạ là hình ảnh của một cô gái, y phục như ẩn như hiện làm cho người xem tưởng là giả, nhưng lại chân thật làm cho người ta muốn dùng tay chạm vào.
"Bệ... bệ hạ...!." Sứ giả hai chân mềm nhũn, ngồi bệt trên mặt đất.
"Nể tình quý quốc hiểu biết lễ nghĩa, trẫm sẽ không truy cứu!" Chiêu này của Long Tiêu thật đúng là vừa chiếm tiện nghi lại còn khoe mẽ nha. Xem ra Nhất Thuần tới đây cũng không phải là chuyện xấu. Nhưng ánh mắt của những người này thật khiến Long Tiêu khó chịu, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn không để cho Nhất Thuần tới đây. Nàng là của hắn, hắn muốn đem nàng giấu kỹ, không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội có thể đụng tới, thậm chí liếc mắt nhìn cũng không được.
"Tạ ơn bệ hạ! Tạ ơn bệ hạ!" Nghe được Long Tiêu không truy cứu, sứ giả như được hồi sinh, vội quỳ xuống đất, liều mang dập đầu tạ ơn.
"Xin hỏi nương nương đây là vật gì?" Lại một người chán sống đứng ra.
Nhất Thuần nhìn vế phía phát ra thanh âm, bất giác hai mắt sáng lên, là một nam nhân rất đẹp trai.
"Đây là một loại nhạc cụ, tên nghe rất hay, gọi là Dương Cầm." Nhất Thuần mím cái miệng nhỏ nhắn lại, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Người có thể chỉ giáo một chút đươc không?!" Nam tử tiếp tục nói.
"Bệ hạ? Thuần nhi tài hẹn sức mọn!" Nhất Thuần rất thông minh hướng về phía Long Tiêu hỏi dò, ý tứ rất rõ ràng, nàng là khảy đàn cho chàng nghe.
Long Tiêu chịu đựng một bụng lửa giận, gượng cười mà nói: "Chuẩn tấu!"
Nhất Thuần làm sao mà không cảm thấy mùi dấm của chàng, chỉ là làm bộ không biết mà thôi. Nàng đi tới trước dương cầm ngồi xuống, đặt đôi tay mảnh khảnh, nhỏ bé linh hoạt lướt nhẹ trên từng phím đàn. . .
Âm thanh tuyệt vời của đàn dương cầm làm cho cả Thấm Tâm điện biến thành một trạch hồ. Nàng chính là dùng tư niệm của bản thân truyền vào tiếng đàn biến thành một mặt hồ, kèm theo bóng dáng lay động lòng người. Sự cô đơn lưu lại trên mặt hồ đơn độc đó, cùng với bóng dáng nàng hoà làm một. Là nỗi niềm ngổn ngang phủ xuống mặt hồ kia, là như giữa cơn mơ mà quên mất vẫn còn là ban ngày.
Chỉ một khúc nhạc nhẹ nhàng mà dường như có thể khơi lên sự u sầu lắng đọng ngàn năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.