Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế
Chương 105: Thái hậu nhiệt tình trong trí nhớ
Lạc Nhật Bầu Bạn
24/04/2014
" Lại đây cho Bổn cung xem một chút!" Thái hậu nở nụ cười tiêu chuẩn, hướng Nhất Thuần ngoắc lại.
Nhất Thuần im lặng đi đến trước mặt Thái hậu, bởi vì bà quan sát, Nhất Thuần giống như một bức tượng thạch cao, không có vẻ gượng ép của nữ nhân tầm thường, một loại cảm giác tự nhiên giống như gió xuân thổi qua, thấm vào tim phổi làm người ta sảng khoái.
Các phi tần đang ngồi phía dưới cũng cúi thấp xuống mà bàn luận xôn xao, trong cung này không một ai không biết nàng - Thiên Nhất Thuần đã chết, nhưng giai nhân trên điện rõ ràng chính là nàng, còn nhớ rõ ở Thấm Tâm điện ngày đó nàng chiếm được bao nhêu là vinh quang.
"Khụ! Mẫu hậu!" Long Tiêu ngồi một bên không chịu nổi bọn họ không nhìn người khác mà chỉ có bốn mắt nhìn nhau, trong thanh âm đều là vị chua. Thấy mẫu hậu trong mắt tán thưởng, đáy lòng hiểu được Nhất Thuần có thể đã được mẫu hậu coi trọng, cảm thấy thập phần vui vẻ.
"A! Thiên cô nương ngồi trước đã!" Bị Long Tiêu một nhắc nhở, Thái hậu mới phục hồi tinh thần, đều chỉnh lại vẻ mặt thường ngày , xoay người đối với thái giám sau lưng nói: "Bắt đầu đi!"
Tường Ninh cung lại hồi phục náo nhiệt bình thường.
Kể từ Thiên Nhất Thuần bước vào cửa chính Tường Ninh cung thì Thái hậu liền thấy ánh mắt của Long Tiêu vẫn chưa từng rời khỏi bóng dáng của nàng, xác định có liên quan tới rất nhiều lời đồn đãi trong cung, hơn nữa Thiên cô nương này cũng không phải là người tầm thường, hi vọng nàng là thật lòng đối đãi với hắn!
Trong lúc dùng bữa Thái hậu hỏi Nhất Thuần về sở thích, hứng thú... cũng không hề dụng tâm gây khó khăn cho nàng, bao nhiêu điều này cũng đủ làm cho Nhất Thuần có chút kinh ngạc, chỉ có hai luồng ánh mắt bực bội của bệ hạ làm cho nàng có chút cảm giác vô lực thôi!
"Nhớ sau này nếu không có việc gì thì đến bồi Bổn cung, Bổn cung rất thích cùng ngươi nói chuyện." Thái hậu từ trong đáy lòng đang mong đợi, bởi vì bà có thể cảm thấy Nhất Thuần đối với bà không có nửa điểm giả dối, từng câu từng, ngay cả ánh mắt cũng là từ đáy lòng phát ra, Thái hậu không nhớ rõ đã bao nhiêu năm không được người khác chân thật đối đãi, khi còn bé, bà cũng từng có thân tình, hữu tình, kể từ sau khi vào cung, liền phải đem nhiệt huyết dằn xuống đáy lòng, nhưng ở trước mắt cô nương này lại có thể khơi lên nội tâm sôi trào của bà. .
"Dạ, Thái hậu không lo Nhất Thuần quấy rầy là tốt rồi!" Nhất Thuần cảm động cười một tiếng, xem ra vẻ mặt Thái hâu toát ra là thật lòng, đôi mắt kia không ngừng xao động chờ đợi lời hứa hẹn của nàng.
"Nha đầu ngốc!" Thái hậu kích động vỗ vỗ mu bàn tay Nhất Thuần, động tác cùng giọng nói cưng chiều thiếu chút nữa làm các phi tần ngồi ở cửa ghen tị đến chết.
"Mẫu hậu!" Long Tiêu tức giận đến nỗi trợn mắt, hắn không phải không cao hứng khi bọn họ có thể hoà hợp ở chung, nhưng không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng để cho mẫu hậu bá chiếm Thuần nhi của hắn.
"Được rồi, được rồi!" Thái hậu trừng mắt liếc hoàng nhi của mình, nhìn Long Tiêu bộ dạng một mực trông chừng cảm thấy không khỏi cười khổ, thời gian cũng không sớm, đúng lúc giải tán: "Cũng nên trở về đi, ta thấy mệt mỏi rồi!"
"Dạ Thái hậu, nô tì cáo lui!" Một đám phi tần biết hôm nay không có cơ hội rồi, cũng liền không vui lui ra.
"Mẫu hậu, người sớm đi nghỉ ngơi đi, hoàng nhi cáo lui!"
"Nhất Thuần cáo lui!"
Chờ Nhất Thuần thi lễ xong, Long Tiêu kéo nàng, vội vã đi về.
Bữa tối này kéo dài mấy canh giờ, Nhất Thuần mệt muốn xỉu, bệnh tình của nàng lại không thể chịu nhiều mệt mỏi như vậy. Chờ Long Tiêu chạy về ngủ cùng thì Nhất Thuần đã ở trên long sàng liền ngủ mất rồi.
Nhất Thuần im lặng đi đến trước mặt Thái hậu, bởi vì bà quan sát, Nhất Thuần giống như một bức tượng thạch cao, không có vẻ gượng ép của nữ nhân tầm thường, một loại cảm giác tự nhiên giống như gió xuân thổi qua, thấm vào tim phổi làm người ta sảng khoái.
Các phi tần đang ngồi phía dưới cũng cúi thấp xuống mà bàn luận xôn xao, trong cung này không một ai không biết nàng - Thiên Nhất Thuần đã chết, nhưng giai nhân trên điện rõ ràng chính là nàng, còn nhớ rõ ở Thấm Tâm điện ngày đó nàng chiếm được bao nhêu là vinh quang.
"Khụ! Mẫu hậu!" Long Tiêu ngồi một bên không chịu nổi bọn họ không nhìn người khác mà chỉ có bốn mắt nhìn nhau, trong thanh âm đều là vị chua. Thấy mẫu hậu trong mắt tán thưởng, đáy lòng hiểu được Nhất Thuần có thể đã được mẫu hậu coi trọng, cảm thấy thập phần vui vẻ.
"A! Thiên cô nương ngồi trước đã!" Bị Long Tiêu một nhắc nhở, Thái hậu mới phục hồi tinh thần, đều chỉnh lại vẻ mặt thường ngày , xoay người đối với thái giám sau lưng nói: "Bắt đầu đi!"
Tường Ninh cung lại hồi phục náo nhiệt bình thường.
Kể từ Thiên Nhất Thuần bước vào cửa chính Tường Ninh cung thì Thái hậu liền thấy ánh mắt của Long Tiêu vẫn chưa từng rời khỏi bóng dáng của nàng, xác định có liên quan tới rất nhiều lời đồn đãi trong cung, hơn nữa Thiên cô nương này cũng không phải là người tầm thường, hi vọng nàng là thật lòng đối đãi với hắn!
Trong lúc dùng bữa Thái hậu hỏi Nhất Thuần về sở thích, hứng thú... cũng không hề dụng tâm gây khó khăn cho nàng, bao nhiêu điều này cũng đủ làm cho Nhất Thuần có chút kinh ngạc, chỉ có hai luồng ánh mắt bực bội của bệ hạ làm cho nàng có chút cảm giác vô lực thôi!
"Nhớ sau này nếu không có việc gì thì đến bồi Bổn cung, Bổn cung rất thích cùng ngươi nói chuyện." Thái hậu từ trong đáy lòng đang mong đợi, bởi vì bà có thể cảm thấy Nhất Thuần đối với bà không có nửa điểm giả dối, từng câu từng, ngay cả ánh mắt cũng là từ đáy lòng phát ra, Thái hậu không nhớ rõ đã bao nhiêu năm không được người khác chân thật đối đãi, khi còn bé, bà cũng từng có thân tình, hữu tình, kể từ sau khi vào cung, liền phải đem nhiệt huyết dằn xuống đáy lòng, nhưng ở trước mắt cô nương này lại có thể khơi lên nội tâm sôi trào của bà. .
"Dạ, Thái hậu không lo Nhất Thuần quấy rầy là tốt rồi!" Nhất Thuần cảm động cười một tiếng, xem ra vẻ mặt Thái hâu toát ra là thật lòng, đôi mắt kia không ngừng xao động chờ đợi lời hứa hẹn của nàng.
"Nha đầu ngốc!" Thái hậu kích động vỗ vỗ mu bàn tay Nhất Thuần, động tác cùng giọng nói cưng chiều thiếu chút nữa làm các phi tần ngồi ở cửa ghen tị đến chết.
"Mẫu hậu!" Long Tiêu tức giận đến nỗi trợn mắt, hắn không phải không cao hứng khi bọn họ có thể hoà hợp ở chung, nhưng không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng để cho mẫu hậu bá chiếm Thuần nhi của hắn.
"Được rồi, được rồi!" Thái hậu trừng mắt liếc hoàng nhi của mình, nhìn Long Tiêu bộ dạng một mực trông chừng cảm thấy không khỏi cười khổ, thời gian cũng không sớm, đúng lúc giải tán: "Cũng nên trở về đi, ta thấy mệt mỏi rồi!"
"Dạ Thái hậu, nô tì cáo lui!" Một đám phi tần biết hôm nay không có cơ hội rồi, cũng liền không vui lui ra.
"Mẫu hậu, người sớm đi nghỉ ngơi đi, hoàng nhi cáo lui!"
"Nhất Thuần cáo lui!"
Chờ Nhất Thuần thi lễ xong, Long Tiêu kéo nàng, vội vã đi về.
Bữa tối này kéo dài mấy canh giờ, Nhất Thuần mệt muốn xỉu, bệnh tình của nàng lại không thể chịu nhiều mệt mỏi như vậy. Chờ Long Tiêu chạy về ngủ cùng thì Nhất Thuần đã ở trên long sàng liền ngủ mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.