Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo

Chương 47: Lão tiên nhân

Pruistab

11/02/2017

Giờ nghĩ lại, Gia Áo thấy những ngày đó thật là thú vị. Mẹ luôn không biết từ đâu tìm được những vùng hoang sơ nguyên thủy để chỉnh cô, cô thì nghĩ tới vị hôn phu tương lai sẽ tới nhà mình nên liều mạng vượt qua làm bà vô cùng hài lòng.

Nhìn khoảng trũng tối đen như mực phía trước, Tô Gia Áo thở dài. Nếu là mình của kiếp trước, chắc chắn sợ hãi không đi. Nhưng bản thân hiện giờ còn sợ gì nữa đâu? Âm hồn vất vưởng ư? Cô có thể tá thi hoàn hồn, chứng tỏ cô mạnh hơn chúng. Thú dữ ư? Cô từng một mình đối đầu với hổ dữ trong đêm đen, bọn chúng gặp cô là xui xẻo của bọn chúng.

Gia Áo lần mò mà đi. Chiếc đèn pin chiếu lờ mờ trong khu rừng âm u này. Gia Áo nghĩ nghĩ, sao mình phải đi nhỉ? Chỉ vì cảm giác được gọi hay sao? Kì quái.

Càng kì quái hơn là cơ thể cô cứ không tự chủ đi về phía trước, chiếc đèn pin đã tắt từ bao giờ, Gia Áo cứ theo cảm nhận của bản thân đi thẳng. Ấy vậy mà không hề vấp phải thứ gì, cũng không gặp thú hoang nào dù có những cặp mắt sáng vây quanh tứ phía, cứ như cả khu rừng chào đón cô, vì cô mà rẽ lối vậy.

"Đây rồi!" Trong đầu Gia Áo vang lên một thanh âm làm cô dừng lại. Cảm nhận ở đây không khí rất loãng, sương rất dày, dù không thấy nhưng theo bản năng Gia Áo vẫn biết, hít thở đều cảm thấy ẩm ướt lành lạnh.

Gia Áo đứng lẳng lặng trong đêm sâu. Không biết thế lực nào đem cô tới đây làm gì, nhưng lại trấn tĩnh chờ đợi, kiên nhẫn là một đức tính. Đúng vậy, cô có thể xuyên qua thì còn bao điều kì lạ nữa đang đợi cô đối mặt thì có lạ gì đâu.

Bỗng đám sương mù phía trước kết tụ, lại tự tỏa ra ánh sáng mờ mờ giống như sương bị phản quang vậy, chỉ là trời lúc này tối tăm âm u, mưa tạnh gió ngừng, có chút quỷ dị, cô nhìn thấy một bóng trắng dần thành hình. Là một lão nhân đầu tóc bạc trắng, quần áo cũng trắng dập dờn từ khói mây.

"Thủy Ly, đúng không?"

Gia Áo nhăn mày, đây chẳng phải tên kiếp trước của cô sao? "Bây giờ đã tên là Gia Áo."

"Ha ha, đúng vậy, bây giờ đã là Gia Áo. Gia Áo à, con không biết, vốn dĩ con chính là Gia Áo."



Ông lão có phải hồ đồ rồi không, cô vốn dĩ chính là Gia Áo, vậy còn Thủy Ly là ai? Cô chẳng hiểu gì cả.

Ông lão như nhìn thấu suy nghĩ của cô, liền chủ động giải thích: "Nhân kiếp trước, quả kiếp này, sinh tiền hậu thế, đâu cũng là duyên phận."

"Chẳng lẽ kiếp trước tôi là thầy tu thật sao?" Gia Áo tò mò hỏi. Không tính là ngây thơ đâu, đã có nhiều lần cô tự hỏi mình như vậy, không phải kiếp trước tích đức, sao kiếp này có thể may mắn xuyên qua, gặp được Thuần Khanh?

Ông lão bật cười trước suy nghĩ ngây thơ của Gia Áo, nói: "Không, kiếp trước con là người bị toàn thế giới truy nã, kiếp trước nữa lại là người bị toàn thể quốc gia căm ghét sợ hãi, kiếp trước trước nữa chính là người có tỉ lệ bị ám sát cao nhất."

Gia Áo trừng mắt: "Cái gì? Không ác vậy đi?" Nếu quả thật mà như vậy, các kiếp trước của cô chắc không tốt đẹp gì. Mà không tốt đẹp gì sao kiếp này lại may mắn đến vậy chứ?

"Đương nhiên, nếu con không có ác thì ai có?" Ông lão trắng trắng nhảy đổng lên, một bộ dạng vạch trần sói đội lốt cừu vô cùng chính nghĩa. "Nhắm mắt lại, con sẽ thấy." Ông lão không hề cười hiền như ông bụt trong cổ tích, mà một bộ dạng lão ngoan đồng của ông làm Gia Áo không khỏi mặc niệm cho những quan điểm về ông bụt của chung mọi người. Dù vậy, Gia Áo vẫn làm theo. Đến cũng đến rồi, sợ gì chứ?

Gia Áo nhắm mắt, lập tức có một tràng những hình ảnh chạy vào đầu cô. Kiếp đầu tiên là một vị quan trọng thần, vì quân chủ là một bậc hôn quân, đã dùng bản lĩnh của mình cùng với căn cơ của gia tộc, bức vua thoái vị, lên ngôi cửu ngũ. Tiên quân tuy là hôn quân nhưng lại có vô số kẻ tự xưng là "hoàng thân quốc thích, dòng máu tiên hoàng" phản tân đế phục tiên vị. Dù sao cũng là vì vinh hoa phú quý của bản thân mà nảy lòng tham, liên tiếp ám sát cô, à không, lúc đó cô là nam nhân. Tuy nhiên bản lĩnh của một kẻ có thể bức vua thoái vị làm sao để bọn vặt vãnh ấy làm hại?

Nhưng mà cô, lúc đó là một vị minh quân rất được lòng dân, chuyện gì cũng tốt chỉ trừ độc sủng một vị hoàng hậu xinh đẹp xuất thân thanh lâu mà bỏ qua hậu cung ba ngàn tố nữ.

Dù lúc ở thanh lâu hoàng hậu chỉ là bán nghệ không bán thân nhưng vẫn bị quần thần hết sức phản đối, cộng thêm việc độc sủng là đại kị đối với một vị vua. Vị vua anh minh thần võ này liền bỏ giang sơn ôm mỹ nhân, sau khi ổn định triều chính thì truyền ngôi cho em trai. Cùng người yêu lên xe đi lịch lãm khắp nơi, bắt đầu cuộc sống tự do tự tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook