Xuyên Qua Mạt Thế: Bảo Bối Cười Cái Nào

Chương 11

Nam Cung Tịch Anh

17/06/2016

-Là Uyển Nghi ạ.

-Nghi nhi sao?

Hiên Viên lão gia chủ nghe thấy cái tên này thì giật mình,mọi người trong HIên Viên gia thì im lặng lại.Về chuyện Dương Uyển Nghi với 6 người kia,người trong 6 gia tộc đều biết đến,tất cả bọn họ ai cũng yêu mến cô(Dương Uyển Nghi)ngay từ nhỏ nên cũng khá ủng hộ mấy đứa,nhưng mà sau vụ của 4 năm trước cô lại biến mất không thấy tăm hơi,bây giờ trở về lại đem theo mấy đứa con như vậy.

-Dạ phải,nhưng hiện tại thì cô ấy không ở đây.

Hiên Viên Triệt trả lời.

Mọi người thở dài,sau đó Hiên Viên lão phu nhân nhìn sang mấy gia tộc khác thấy mấy đứa trẻ trên lòng mấy thiếu gia thì hỏi:

-Vậy mấy đứa nhỏ nhà 5 gia tộc kia?

-Dạ,cả 7 đứa đều là con của tụi con với Uyển Nghi.

-Cái gì?

Toàn thể Hiên Viên gia tộc hét ầm lên và cũng không chỉ có họ mà 5 gia tộc còn lại cũng vậy.

-Ý con là Nghi nhi đã sinh cả 7 đứa sao?

Bắc Thần lão phu nhân kinh ngạc nhìn Bắc Thần Phong.

Bắc Thần Phong không trả lời chỉ im lặng gật đầu.

-Ý anh là chị Uyển Nghi đã sinh cả 7 đứa nhỏ?

Hàn Nhu Nhi giật mình,vừa nhìn Bách Ảnh trong lòng Hàn lão phu nhân,lại chuyển sang nhìn ba đứa bé.

-Đúng vậy.

Đối với cô em gái này,Hàn Ngạo Thiên không lạnh nổi vì vậy ôn nhu gật đầu.

-Mọi người sao lại ngạc nhiên thế ạ?

Ở bên Lam gia,tiểu THiên Dã lại bày ra tư thế yêu nghiệt của mình,nói.

-Thần nhi,Uyển Nghi nó sinh cả 7 đứa sao?

Hàn phu nhân ôm Thiên Dã trong lòng,nhìn đứa con trai duy nhất của gia tộc hỏi.

-Đúng vậy mẹ.

Lam Thế Thần gật đầu trả lời.

-Không thể nào,làm sao lại có trường hợp sinh 7 được chứ?

Tôn gia lão gia chủ mặt hiện vẻ không thể tin được,nhìn chắt của mình đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng,lại quay ra nói với cháu trai.

-Con làm sao mà biết được,em ấy sinh 7 đứa trẻ bọn con còn không biết,nếu không phải hôm nay mấy đứa nhỏ muốn vào học viện Thiên Thần thì có lẽ cả đời bọn con cũng không biết.

Tôn Thiên Kỳ trả lời.

-Vậy con có biết Nghi nhi hiện tại đang ở đâu không?

Hách Liên phu nhân vuốt đầu cháu trai đáng yêu của mình,ngẩng đầu,hỏi Hách Liên Tiêu Dật.

Hách Liên Tiêu Dật lắc đầu:

-Con cũng không biết,chỉ nghe các bảo bối nói là em ấy hiện tại đang có việc,chắc khoảng 3,4 ngày nữa mới về.

-Vậy sao.....

-Hôm nay có việc gì mà mọi người im lặng vậy?

Từ cửa phòng ăn,một tiếng nói vang lên.

Người của 6 gia tộc nghe vậy thì nhìn ra cửa,hóa ra là người của Mặc gia.Mặc gia là một gia tộc lớn có thể ngang bằng với cả 6 đại gia tộc nhưng lại không có ai biết về gia tộc này.Gia tộc này chính là một gia tộc đã ẩn mình,lão gia chủ lại là bạn thân từ nhỏ với 6 lão gia chủ kia cho nên sự tồn tại của gia tộc này chỉ có 6 đại gia tộc biết.

Hôm nay,Mặc gia lại tập trung hết về đây,ngay cả tứ đại tiểu thư Mặc gia cũng đang ở đây,điều này khiến cho cả 6 đại gia tộc ngạc nhiên.

MẶc lão gia chủ thấy bọn họ như vậy thì rất tốt bụng trả lời:

-Hôm nay Diễm nhi sẽ quay trở lại,vì vậy mà Mặc gia mới tập trung về đây.

-Mọi người mau vào đây ăn đi.

HIên Viên lão gia chủ gật đầu coi như đã biết,vẫy vẫy tay mời Mặc gia vào ăn cơm.

Mặc lão gia chủ Mặc Kiệt nhìn phu nhân của mình là Liên Tư,cả hai người ăn ý gật đầu đi vào.Hai vị lão gia chủ,lão phu nhân đi đến chỗ các gia chủ ngồi,còn Mặc Niên và Phúc Hoa là cha mẹ của Mặc Diếm thì lại ra ngồi cùng mấy vị phụ huynh.Tứ đại tiểu thư,Mặc Ngọc,Mặc Bích,Mặc HỒng,Mặc Chỉ thì ra ngồi với mấy thiếu gia,tiểu thư.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

3 ngày sau:

Cách đó khá xa,dưới hẻm núi sâu,vẫn như mấy ngày hôm trước tại nơi này xác chết của thực vật biến dị vẫn nằm đó,chỉ là nó càng ngày càng nhiều lên.Sâu trong một hang động,một cô bé khoảng 4,5 tuổi gì đó đang ngồi thiền,xung quanh cô bé có một luồng ánh sáng rất ấm áp.Ở bên cạnh là cô gái xinh đẹp,trên khuôn mặt tuyệt sắc là nỗi lo lắng,lo âu,cô gái nhìn chằm

chằm vào cô bé kia.

Chỉ thấy quanh cô bé kia,luồng sáng ấm áp kia bay lên trên đầu cô bé tụ lại thành một nguồn năng lượng to lớn.

-Hỡi thần của ta hãy mau thức tỉnh.

Cô bé cất giọng khàn khàn của mình.

Dứt lời,một vị thần xuất hiện ở phía sau của cô bé.Nguyệt Băng thấy mình triệu hồi thần thành công thì rất vui vẻ.Cô bé ngay từ nhỏ sinh ra đã có thể chất ốm yếu,vì vậy mà mẹ của cô bé thường xuyên cho cô bé đến các động băng để chữa trị,cứ nghĩ cả đời sẽ không thể tu luyện được nào ngờ hôm nay cô bé lại triệu hồi thành công.

Nguyệt Băng quay người lại,nhìn ngắm vị thần của mình.Đó là một vị thần vô cùng xinh đẹp,vị thần kia có một mái tóc tím nhạt dài ngang hông,được cố định bởi một trâm cài hình mặt trăng,đôi mắt màu xanh lá ôn nhu nhìn Nguyệt Băng.Vị thần mặc một bộ kimono màu tím cách điệu,bay lơ lửng trên không trung.

Nguyệt thần nhìn cô bé vừa mới triệu hồi mình,nàng(NT)đã ngủ say trong cơ thể của cô bé nhưnng nàng vẫn biết được cố gắng cùng nỗ lực của cô bé trong suốt thời gian vừa qua,vì vậy mà nàng đã quyết định xuất hiện.

Cô gái xinh đẹp nhìn thấy con mình thành công,nước mắt từ khóe mắt lăn xuống,một giọt rồi lại một giọt,nối tiếp nhau tạo nên hai dòng nước mắt vô cùng xinh đẹp,mỹ lệ.

-Cậu là thần của mình sao?

-Đúng vậy đó Nguyệt Băng,xin chào,lần đầu gặp mình xin tự giới thiệu mình là Luna,là nguyệt thần cũng chính là vị thần sẽ tương hợp với cậu.

-Chào cậu Luna,mình là Nguyệt Băng,còn kia là mẹ của mình.

Nguyệt Băng giới thiệu bản thân còn không quên giới thiệu cả mẹ mình.Luna theo hướng tay của Nguyệt Băng nhìn thấy một cô gái loài người rất xinh đẹp,Luna ôn nhu cười,bay đến gần cô gái,nói:

-Cô là mẹ của Nguyệt Băng?Rất cảm ơn cô vì đã xinh ra một đứa trẻ đáng yêu lại kiên cường như vậy.

Cô gái lau đi 2 dòng nước mắt,khẽ cười với Luna,nhỏ giọng nói:

-Sau này còn nhờ cô chăm sóc đứa bé.

-Không có gì,Nguyệt Băng chính là người tương hợp với tôi,cho nên đây là điều nên làm.

-Vậy là tôi yên tâm rồi.

Cô gái thở phào một cái,sau đó vẫy vẫy tay với Nguyệt Băng ở gần đó:

-Băng nhi lại đây mẹ bảo.



Nguyệt Băng rất ngoan ngoãn chạy đến chỗ của mẹ,đứng ở bên cạnh chờ mẹ nói.

-Băng nhi hiện tại mẹ phải đi chỗ này một vài hôm,con chạy đi tìm bà trẻ cùng với anh chị đi,bảo họ một vài hôm nữa mẹ sẽ trở lại.Hiện tại cơ thể của con đã khỏe mạnh,cho nên cứ sử dụng thần lực như mẹ đã dạy,nghe chưa?

-Con đã biết.

Cho dù không muốn xa mẹ nhưng Nguyệt Băng là một cô bé rất biết nghe lời vì vậy mà cô bé sẽ không nũng nịu đòi theo.

-Luna,nhờ cô bảo vệ con bé.

Cô gái yên lòng hơn một chút,ngẩng đầu lên nói với Luna.Luna không trả lời chỉ ôn nhu gật đầu.

-Vậy tiểu Băng,con mang mấy vật sủng này đến cho anh chị hộ mẹ,của con mẹ cũng để ở trong đây rồi.

Cô gái lấy từ trong túi quần một chiếc nhẫn màu lam hình hồ điệp đưa cho Nguyệt Băng dặn dò thêm hai ba câu,cô gái từ biệt rồi đi luôn.

Chỉ còn lại Nguyệt Băng và Luna đứng đó,Nguyệt Băng chờ đến khi không thấy bóng dáng của mẹ,lúc này mới quay lại nói chuyện với Luna:

-Luna,vậy hai chúng ta tương hợp đi.

-Được.

NHận được câu trả lời,Nguyệt Băng dựa theo lời dạy của mẹ,cô bé niệm chú:

-Nguyệt thần cai quản mặt trăng,đến đây cùng với ta,sát cánh chiến đấu.

Dứt lời,Luna biến thành một luồng ánh sáng,vòng quanh Nguyệt Băng ba vòng sau đó kết hợp với Nguyệt Băng.Khi ánh sáng biến mất,Nguyệt Băng xuất hiện với hình ảnh rất dễ thương.Mái tóc màu nâu chuyển thành màu vàng ấm áp,được cột một nắm tóc nhỏ lệch một bên bằng một chiếc nơ màu hồng,còn lại thì tùy tiện thả,trên đầu đội một chiếc mũ nhỏ phù thủy cùng màu nơ,đội lệch.Mặc một bộ váy màu hồng đáng yêu(nói chung tạo hình chính là giống y hệt curemiracle diamond trong phim mahou tsukai precure mọi người lên google search nha^^)

-Được rồi,đi tìm anh chị thôi.

Nguyệt Băng nắm chặt chiếc nhẫn hồ điệp trong tay,niệm chú,trước mặt cô bé xuất hiện một cây chổi phép thuật,Nguyệt Băng 'oa' một tiếng rồi trèo lên cây chổi.Cây chổi bay lên cao rồi bay vút ra khỏi hẻm núi.

Nguyệt Băng vừa đi vừa cảm nhận thần lực phát ra từ anh chị.

-A,anh chị hiện giờ đang ở đâu ta?

Quay trở lại với mấy bảo bối nhà ta,đây là ngày thứ 3 kể từ mấy hôm mấy bé nhận lại nhà nội của mình.

-A,lão đại chúng ta nên làm gì đây?

Nhật Minh hai tay bắt chéo sau đầu,vừa đi,vừa than vãn.

-Quả thật mấy ngày hôm nay thật chán,cứ tưởng học viện thiên thần như thế nào,hóa ra còn không bằng mấy cái mà mẹ cho chúng ta tập luyện.

Cảnh Hạo vẻ mặt vô cùng thất vọng nói.

-Đúng vậy.

Mấy bảo bối còn lại đồng tình nói.

Ở phía sau là 7 thiếu gia,tiểu thư của 7 gia tộc,hôm nay đến lượt họ phải trông 7 nhóc con này.7 đại tiểu thư sau khi nghe cuộc nói chuyện của các bảo bối thì muốn hộc máu luôn,học viện thiên thần có rất nhiều bài luyện tập vô cùng khó thì đã bị 7 đứa nhóc này chỉ trong 10p đã hoàn thành xong,vì vậy mà hiện tại mấy đứa này không cần phải đi đến học viện nữa,biến thái,biến thái hết mức mà.

-Dao tỷ,em thấy mấy đứa nhóc này thật biến thái quá đi.

Hiên Viên Ninh ca thán.

-Đâu chỉ biến thái,cha bọn chúng đã làm cho chúng ta tức chết đi được rồi,nay lại xuất hiện thêm mấy tiểu quái vật này nữa,giời ơi,có để cho người ta có đất sống không?

Tôn Hạ nói thêm vào.

Mấy người còn lại cũng gật đầu đồng ý.

-Thôi,thôi đừng nói chuyện về mấy đứa này nữa,chuyển sang cái khác đi,Bích,hôm trước thấy bảo cậu cả nhà em mới về,sao hôm nay lại chẳng thấy đâu rồi?-Tôn Hạ hỏi.

-Hạ Hạ,sao hôm nay lại quan tâm Diễm hả?Cô mà lung tung cẩn thận cậu cả nhà Lam gia ghen bây giờ.-Bắc Thần Dao trêu chọc Tôn Hạ.

-Dao Dao,chị đừng có như vậy,chẳng qua là em muốn quên đi mấy tiểu quái vật tức chết người nên mới đổi chủ đề.-Tôn HẠ tức giận dậm chân một cái.

-Haha,Dao Dao mới trêu em một tí thôi mà,làm gì mà phải như vậy-Hàn Thủy Thủy sợ thiên hạ chưa loạn nên thêm dầu vào lửa.

-Các chị đừng trêu nhau nữa,Diễm nhà em về rồi đi luôn với mấy anh nhà các chị rùi thấy.-Mặc Bích nói.

-Vậy hả?Nói mới nhớ,mấy ngày hôm nay không thấy mấy đứa kia đâu?-Bắc Thần Dao nói.

-A,mấy tiểu bảo bối có nhớ papa không?

Dứt lời,một tiếng nói trầm ấm xen vào.

Mấy người thiếu gia,tiểu thư nghe vậy thì nhìn ra hướng người nói chuyện,thì ra là 6 cậu thiếu gia đã mất tích mấy ngày hôm nay.

-Dao Dao,công nhận,thiêng thật đấy-Hàn Thủy Thủy khóe miệng giật giật.

-Papa,bảo bối nhớ ngài nha.

Ngọc Thiến nhanh chân chạy đến gần Hiên Viên Triệt,Hiên Viên Triệt nhìn con gái bảo bối chạy đến thì lo lắng hô:

-Thiến Thiến đừng chạy cẩn thận ngã.

Ngọc Thiến chạy đến nhào vào lòng Hiên Viên Triệt cười cười:

-Không sao papa,không phải Thiến Thiến không có chuyện gì sao?

-Thiến Thiến chỉ nhớ papa TRiệt thui hả?Không nhớ các papa sao?

Tôn Thiên Kỳ bế Cảnh Hạo lên,làm ra vẻ ta thật đau lòng làm cho Cảnh Hạo còn phải phỉ nhổ.

-Hihi,Ngọc Thiến nhớ tất cả các papa.

Nói rồi bé hôn chụt một cái vào má từng người một.

-Các papa đi đâu vậy?

Tuấn Nhạc đi đến gần họ hỏi.

-Chúng ta phải lo công việc một chút,dạo này có rất nhiều tang thi tiến hóa thăng cấp vì vậy mà các papa bây giờ phải đi tiếp đây.

-Vậy sao ạ?

Ngọc Thiến có chút tiếc nuối.

Nhìn con gái bảo bối lộ vẻ mặt như vậy,Hiên Viên Triệt lòng đau như cắt,sau đó nhớ đến các bảo bối cường hãn dạo này không có việc gì làm,đưa ra ý kiến:

-Các con đến tiền tuyến giúp chúng ta nhé?

-Triệt,ý cậu là sao?

Hách Liên Tiêu Dật nhíu mày nói.

-Các bảo bối có sức mạnh cường hãn,cho bọn chúng đi theo học tập cách chiến đấu vẫn sẽ tốt hơn là để chúng ở nhà chơi.

Hiên Viên Triệt giải thích.

-Vậy là em muốn đưa bọn chúng ra mặt trận sao?

Bắc Thần Dao cùng với 6 người kia tiến tới.



-Chị hai.-Bắc Thần Phong hô.

-Đúng vậy ạ,em muốn chúng học cách chiến đấu.-Hiên Viên Triệt gật đầu nói.

-Cũng được,các bảo bối rất mạnh,để bọn chúng đi học chiến đấu thì hơn.

Lam Phúc đồng ý nói.

-Triệt,Diễm nhà em đâu rồi?

Mặc Bích nhìn quanh không thấy anh cả nhà mình đâu,hỏi.

-Diễm còn đang ở mặt trận chỉ huy,em đừng lo cậu ấy có sức mạnh ngang bằng thái dương thần của anh cho nên sẽ không sao đâu.

Hiên Viên Triệt trả lời.

-Thế các con có muốn ra không?-Lam Thế Thần hỏi các bảo bối.

Cácbảo bối nhìn nhau sau đó ăn ý nhìn lão đại Tuấn Nhạc.Nhận được cái gật đầu của lão đại,mấy bảo bối hào hứng gật đầu đồng ý.

-Vậy các con chuẩn bị đi,chúng ta sẽ đi luôn.

Hàn Ngạo Thiên nói.

-Dạ không cần đâu,bọn con có nhẫn không gian tùy thân mẹ cho rồi ạ.

Cảnh Hạo nhanh nhảu trả lời.

-Vậy chúng ta đi.

Mỗi người HIên Viên Triệt bế các bảo bối nhà mình,chào tạm biệt anh chị em rồi rời đi.

Trên mặt trận:

Khi đám người Hiên Viên Triệt và bảo bối đi đến thì tang thi đang thực hiện một đợt tấn công mới.Bên người của bọn anh cũng chiến đấu phản kích lại,nói chung hiện tại mặt trận rất rối rắm.

Bọn người Hiên Viên Triệt đáp xuống đất,đến doanh trại tổng chỉ huy.Bước vào bên trong,một người đàn ông tuấn tú không kém mấy người Hiên Viên Triệt đang chỉ huy các tổ đội phản kích lại tang thi.

-Diễm,bọn tớ quay lại rồi.

Mạc Diễm đang chỉ huy thì nghe tiếng gọi quay lại thấy đám người bảo bối và bạn thân,anh mỉm cười nói:

-Cứ tưởng là bị bỏ rơi chứ?Mau tham gia vào trận tuyến đi.

-Được.

Nhóm người giao nốt công việc cần thiết cho tổ hậu cần rồi rời doanh trại,tham gia vào trận tuyến.

-Mấy bảo bối các con sẽ tham gia chống tang thi biến dị cấp 3,tiêu diệt xong thì rời trận tuyến về doanh trại,tuyệt đối không được đánh với mấy tang thi khác.-Bắc Thần Phong dặn dò.

-Tại sao lại như vậy ạ?-Nhật Minh hỏi.

-Các tang thi khác trên cấp 3 đều đã tiến hóa ở một cấp bậc mà hiện nay các con không thể chiến đấu,vì vậy các con không được đối chiến với chúng,Tuấn Nhạc,các em giao cho con.

Hiên Viên Triệt dặn dò.

-Vâng ạ.Các bảo bối rất nghe lời nói.

-Được,nhớ cẩn thận.

Nói rồi đám người tách ra.Chỉ còn lại các bảo bối đứng đó:

-Lão đại,hãy ra lệnh đi-Thiên Dã nhìn Tuấn Nhạc nói.

-Được,nhiệm vụ của chúng ta chính là tiêu diệt đội tang thi cấp 3 sau đó quay về doanh trại,bây giờ tương hợp thần chúng ta sử dụng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh.

Tuấn NHạc đưa ra chỉ thị.

Mấy bảo bối ăn ý cùng nhau tương hợp,rút vũ khí của mình ra,7 đứa nhóc nhìn đàn tang thi đang tiến tới.

-Bách Ảnh,bắn hạ đội phòng ngự-Tuấn Nhạc hô

-Đã rõ.

Bách Ảnh giơ tay lên,cung tên thần xuất hiện,cậu giương cung lên nhắm:

-Băng chi vũ.

Hàng trăm mũi tên băng từ cung tên bay ra,xuyên thủng hàng phòng ngự của tang thi.

-Thiên Dã,Ngọc Thiến,Tử Kỳ,Cảnh Hạo hỗ trợ cho anh và Nhật Minh,Minh chúng ta lên.

Tuấn NHạc cùng Nhật Minh xông lên,ở đằng sau Thiên Dã,NGọc THiến,Tử Kỳ,Cảnh Hạo hỗ trợ,tiêu diệt những con tang thi có ý đồ đánh lén.

Nhìn một màn này,toàn quân phải há hốc một trận,mấy đứa nhỏ nhà vương tử bọn họ cũng cường quá đi,ngưỡng mộ,ngưỡng mộ nha.

Còn mấy anh nhìn con mình có tổ chức như vậy thì rất hài lòng,sau cả 7 người cùng ăn ý gọi thần ra chiến đấu,6 người Hiên Viên Triệt gọi thần của mình ra,chỉ có Mặc Diễm vẫn đứng yên.

-Diễm sao vậy?

Tôn Thiên Kỳ hỏi.

-Không có gì.

MẶc Diễm lắc đầu.Anh triệu hồi thần của mình ra là Vũ Trụ thần,cùng với 6 người kia nhập cuộc.

Rất nhanh nhóm bảo bối đã nhanh chóng đánh bại đàn tang thi cấp 3,7 bảo bối đang chuẩn bị rút lui thì...

-Bảo bối cẩn thận.

Ở đằng xa,Tôn Thiên Kỳ thấy có một tang thi biến dị cấp 5 định đánh lén các bảo bối thì kinh hô,mấy người kia cũng giật mình nhìn sang,thấy màn kia thì lo lắng,tất cả đều mặc kệ sử dụng tốc độ nhanh nhất chạy sang chỗ các bé.

Các bảo bối nghe tiếng Tôn Thiên Kỳ giật mình quay sang nhìn tang thi đánh lên,các bé muốn phản công thì đã không kịp nữa rồi,6 bảo bối nhanh chóng tạo thành một vòng tròn che chắn cho NGọc THiến,tất cả đều cầu mong là vòng tròn năng lượng này có thể chống cự được đợt công kích.

-Hừ,các ngươi dám công kích anh chị ta sao?Lăng kính mặt trăng.

Theo lời nói,một trận mưa ánh sáng có hình mặt trăng đánh vào tang thi đang đánh lén.Toàn bộ tang thi vì trận mưa này bị toàn diệt.

Mấy bảo bối giật mình nhìn lên,phía trên là một cô bé,có lẽ là cùng tuổi,cô bé có mái tóc màu vàng,đôi mắt màu đỏ tím,đứng trên một cây chổi,tay cầm một quyền trượng hình mặt trăng,rất oai phong a~

Nguyệt Băng đang dò tìm anh chị thì cảm thấy một nguồn năng lượng lớn,cô bé tò mò đi xem,nào ngờ vừa mới đến thì gặp anh chị của mình đang bị tang thi công kích,cô bé mới tức giận giải phóng sức mạnh.

Đám người HIên Viên Triệt thấy con mình không sao liền thở phào nhẹ nhõm,7 người cùng phi thân đến chỗ các bảo bối.

-Bảo bối,các con có làm sao không?

Dù biết các bảo bối đều an toàn nhưng Hàn Ngạo THiên vẫn lo lắng hỏi.

-Bọn con không sao,tất cả là nhờ cô bé.

Bách Ảnh lắc đầu,sau chỉ tay lên trời.

Đám người Hiên Viên Triệt theo hướng tay của Bách Ảnh nhìn lên,đó là một cô bé rất xinh đẹp,rất đáng yêu,chỉ là....

-Diễm tại sao cô bé đó lại giống cậu vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Mạt Thế: Bảo Bối Cười Cái Nào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook