Xuyên Qua Mạt Thế, Bị Nam Chính Cố Chấp Cuồng Chiếm Hữu
Chương 8: Bệnh Viện Tâm Thần Hy Vọng
Lục Hiên
01/09/2024
Nhìn biểu cảm của Bạch Cầm Mỹ cũng không có vẻ gì là nghi ngờ, Chân Ngu mới vội vàng đi ra ngoài.
Mất gần hai tiếng đồng hồ, cô mới từ miệng bệnh nhân và đồng nghiệp hiểu được một chút.
Cô vẫn tên là Chân Ngu, hiện tại đang là một y tá thực tập trong một nơi gọi là "Bệnh viện tâm thần hy vọng", chủ yếu phụ trách trông nom bệnh nhân, ngoài người tên "Tô Dục" ra, còn có một ông lão khác hình như đã ngoài năm mươi tuổi.
Buổi chiều, Chân Ngu buộc tóc thành búi củ tỏi, ôm hồ sơ bệnh án định đi gặp nhân vật trong sách tên là "Tô Dục".
Nói ra thì, có cảm giác như sắp đi gặp npc trong game vậy, còn có chút kích động nữa!
Chân Ngu đẩy cánh cửa có dán tên "Tô Dục", bước chân có chút do dự nhưng cô vẫn ưỡn ngực bước vào.
Theo như chút cốt truyện mà cô nhớ được thì "Bàn tay vàng" quan trọng của nữ chính, chính là chiếc nhẫn không gian kia, là do Tô Dục tặng, cho nên, việc xây dựng mối quan hệ tốt với Tô Dục vẫn rất cần thiết.
Chân Ngu đẩy cửa, ôm hồ sơ bệnh án đi vào, mà giây tiếp theo, cánh cửa "Ầm" một tiếng đóng sầm lại, tiếp đó, một người từ phía sau Chân Ngu áp sát tới, hai tay ôm lấy cô, cằm gác lên vai cô.
Chân Ngu tuy tính cách có chút nam tính nhưng không có nghĩa là cô là một cô gái tùy tiện.
Hít vào thở ra mấy hơi, Chân Ngu đột nhiên đá vào chân phải của người phía sau, lại túm lấy tay phải của anh, dùng sức quật mạnh về phía trước.
Đó là tiếng va chạm giữa người phía sau và thành giường.
Chỉ thấy anh ngồi dưới đất, dùng tay phải xoa xoa chỗ va chạm với thành giường, đôi mắt trong veo mang theo chút tủi thân, mái tóc đen không hiểu sao lại dính chặt vào mặt anh ta.
Khuôn mặt thanh tú của anh, dường như đang muốn khóc, nhẹ nhàng cắn môi dưới, có vẻ như đã bị bắt nạt, khiến người xem không khỏi đau lòng.
"Tô Dục?"
Chân Ngu đối diện với anh một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng.
Không, thể, nào?!
Cậu thiếu niên dưới đất nhìn thế nào cũng giống như một thiếu niên mới vào cấp ba vậy!
Lúc đầu nữ chính thích kiểu này sao?
"Chị Tiểu Ngư, tại sao chị lại đẩy em! Chị không thích A Dục nữa sao?"
Vừa nghe Chân Ngu lên tiếng, anh lập tức mở to mắt, tốc độ nói như súng máy: "bắn" hết những lời ấm ức ra ngoài.
Xoa vai, anh lại đưa tay phải về phía Chân Ngu: "Chị Tiểu Ngu, kéo em dậy"
Thật sự là một đứa trẻ con!
Anh là hậu cung đầu tiên của nữ chính sao?
Chân Ngu tâm trạng phức tạp, dùng sức kéo Tô Dục trên mặt đất dậy, nhưng khi Tô Dục đứng thẳng, cô mới phát hiện ra mặt anh tuy trông rất non nớt nhưng chiều cao vẫn ở đó! Cao hơn cô nhiều!
Nếu cô nhớ không nhầm, trên thông tin cá nhân của anh ghi là một mét bảy mươi lăm nhỉ?
Mất gần hai tiếng đồng hồ, cô mới từ miệng bệnh nhân và đồng nghiệp hiểu được một chút.
Cô vẫn tên là Chân Ngu, hiện tại đang là một y tá thực tập trong một nơi gọi là "Bệnh viện tâm thần hy vọng", chủ yếu phụ trách trông nom bệnh nhân, ngoài người tên "Tô Dục" ra, còn có một ông lão khác hình như đã ngoài năm mươi tuổi.
Buổi chiều, Chân Ngu buộc tóc thành búi củ tỏi, ôm hồ sơ bệnh án định đi gặp nhân vật trong sách tên là "Tô Dục".
Nói ra thì, có cảm giác như sắp đi gặp npc trong game vậy, còn có chút kích động nữa!
Chân Ngu đẩy cánh cửa có dán tên "Tô Dục", bước chân có chút do dự nhưng cô vẫn ưỡn ngực bước vào.
Theo như chút cốt truyện mà cô nhớ được thì "Bàn tay vàng" quan trọng của nữ chính, chính là chiếc nhẫn không gian kia, là do Tô Dục tặng, cho nên, việc xây dựng mối quan hệ tốt với Tô Dục vẫn rất cần thiết.
Chân Ngu đẩy cửa, ôm hồ sơ bệnh án đi vào, mà giây tiếp theo, cánh cửa "Ầm" một tiếng đóng sầm lại, tiếp đó, một người từ phía sau Chân Ngu áp sát tới, hai tay ôm lấy cô, cằm gác lên vai cô.
Chân Ngu tuy tính cách có chút nam tính nhưng không có nghĩa là cô là một cô gái tùy tiện.
Hít vào thở ra mấy hơi, Chân Ngu đột nhiên đá vào chân phải của người phía sau, lại túm lấy tay phải của anh, dùng sức quật mạnh về phía trước.
Đó là tiếng va chạm giữa người phía sau và thành giường.
Chỉ thấy anh ngồi dưới đất, dùng tay phải xoa xoa chỗ va chạm với thành giường, đôi mắt trong veo mang theo chút tủi thân, mái tóc đen không hiểu sao lại dính chặt vào mặt anh ta.
Khuôn mặt thanh tú của anh, dường như đang muốn khóc, nhẹ nhàng cắn môi dưới, có vẻ như đã bị bắt nạt, khiến người xem không khỏi đau lòng.
"Tô Dục?"
Chân Ngu đối diện với anh một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng.
Không, thể, nào?!
Cậu thiếu niên dưới đất nhìn thế nào cũng giống như một thiếu niên mới vào cấp ba vậy!
Lúc đầu nữ chính thích kiểu này sao?
"Chị Tiểu Ngư, tại sao chị lại đẩy em! Chị không thích A Dục nữa sao?"
Vừa nghe Chân Ngu lên tiếng, anh lập tức mở to mắt, tốc độ nói như súng máy: "bắn" hết những lời ấm ức ra ngoài.
Xoa vai, anh lại đưa tay phải về phía Chân Ngu: "Chị Tiểu Ngu, kéo em dậy"
Thật sự là một đứa trẻ con!
Anh là hậu cung đầu tiên của nữ chính sao?
Chân Ngu tâm trạng phức tạp, dùng sức kéo Tô Dục trên mặt đất dậy, nhưng khi Tô Dục đứng thẳng, cô mới phát hiện ra mặt anh tuy trông rất non nớt nhưng chiều cao vẫn ở đó! Cao hơn cô nhiều!
Nếu cô nhớ không nhầm, trên thông tin cá nhân của anh ghi là một mét bảy mươi lăm nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.