Xuyên Qua Mạt Thế, Bị Nam Chính Cố Chấp Cuồng Chiếm Hữu
Chương 48:
Lục Hiên
01/09/2024
Mới đầu, cô còn thấy hơi khó tin.
Anh thật sự ném cô vào trong như vậy, lỡ bị ăn thịt thì sao?! Nhưng suy nghĩ một lát thì cô liền hiểu ra.
Tô dục làm như vậy, đơn giản là vì để rèn luyện cho cô, anh nhanh chóng cưỡng ép cô bước đi những bước đầu tiên mà cô chậm chạp mãi chẳng đi.
"Nghỉ ngơi đủ chưa?"
Tô Dục vứt bỏ khăn ướt trong tay, lật qua lật lại tay của Chân Ngu tay để nhìn, cuối cùng mỉm cười hài lòng đối với “Kiệt tác” của mình.
"Ừm."Chân Ngu gật đầu trả lời.
Chẳng biết tại sao, bây giờ khi cô đối đầu với Tô Dục, luôn cảm giác mình yếu ớt là sao vậy?!
Tô Dục đứng dậy, kéo cô đứng lên, nói.
"Tốt!" khi đó cô còn tưởng rằng Tô Dục nói tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà chưa đi được bao lâu, thì cô lại phát hiện Tô Dục có ý muốn ném cô vào những căn phòng có tang thi, không ngừng huấn luyện!
Lần thứ hai, lần thứ ba, bị ném vào không một chút phòng bị.
Thế nhưng lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu, lần thứ bảy thì Chân Ngu phát hiện mình căn bản không thể đấu lại sức của Tô Dục!!!
Cho dù phản ứng sau khi giết chết tang thi của cô như thế nào, anh luôn không biết mệt mỏi mà bắt đầu công việc vệ sinh của anh.
Sau đó, anh sẽ nắm tay cô đi vài bước, rồi tiện tay ném cô vào căn phòng tiếp theo.
Lại lần nữa bị ném vào phòng, trong lòng Chân Ngu lúc này đã sụp đổ.
Khi Chân Ngu liên tục bị vào phòng mười hai lần, rốt cuộc Tô Dục cũng dừng loại hành động này lại.
Sau khi cô nhanh chóng xử lý xong con tang thi kia, anh lại theo thường lệ dọn dẹp “sạch sẽ” cho cô, vỗ đầu của cô khen cô làm không tệ.
Tô Dục dùng tinh thần lực kiểm tra một chút, phát hiện tuyến đường của bọn họ và Trương Quân đi không được tốt, bây giờ xuống tới lầu ba, mà Vương Đằng và Đại Thiên Thiên thì đến cửa nhà ăn, nhưng bọn họ chỉ có hai người, cho nên không dám vào khi nhìn thấy những con tang thi còn lại trong nhà ăn.
Tô Dục đảo mắt, liếc nhìn Chân Ngu bên cạnh, ngay lập tức nhìn thấy Chân Ngu của anh giống như một chú thỏ nhỏ sợ hãi đang mở to mắt mắt, thở cũng không dám thở, mà chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào anh.
Chân Ngu như vậy, trong mắt anh trông rất đáng yêu.
Kỳ thực anh rất bất ngờ khi Chân Ngu có thể nhanh chóng bước đến bước này. Cho dù là thể lực hay độ nhanh nhạy đều vượt quá trình độ trong trí nhớ của anh.
Anh thật sự ném cô vào trong như vậy, lỡ bị ăn thịt thì sao?! Nhưng suy nghĩ một lát thì cô liền hiểu ra.
Tô dục làm như vậy, đơn giản là vì để rèn luyện cho cô, anh nhanh chóng cưỡng ép cô bước đi những bước đầu tiên mà cô chậm chạp mãi chẳng đi.
"Nghỉ ngơi đủ chưa?"
Tô Dục vứt bỏ khăn ướt trong tay, lật qua lật lại tay của Chân Ngu tay để nhìn, cuối cùng mỉm cười hài lòng đối với “Kiệt tác” của mình.
"Ừm."Chân Ngu gật đầu trả lời.
Chẳng biết tại sao, bây giờ khi cô đối đầu với Tô Dục, luôn cảm giác mình yếu ớt là sao vậy?!
Tô Dục đứng dậy, kéo cô đứng lên, nói.
"Tốt!" khi đó cô còn tưởng rằng Tô Dục nói tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà chưa đi được bao lâu, thì cô lại phát hiện Tô Dục có ý muốn ném cô vào những căn phòng có tang thi, không ngừng huấn luyện!
Lần thứ hai, lần thứ ba, bị ném vào không một chút phòng bị.
Thế nhưng lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu, lần thứ bảy thì Chân Ngu phát hiện mình căn bản không thể đấu lại sức của Tô Dục!!!
Cho dù phản ứng sau khi giết chết tang thi của cô như thế nào, anh luôn không biết mệt mỏi mà bắt đầu công việc vệ sinh của anh.
Sau đó, anh sẽ nắm tay cô đi vài bước, rồi tiện tay ném cô vào căn phòng tiếp theo.
Lại lần nữa bị ném vào phòng, trong lòng Chân Ngu lúc này đã sụp đổ.
Khi Chân Ngu liên tục bị vào phòng mười hai lần, rốt cuộc Tô Dục cũng dừng loại hành động này lại.
Sau khi cô nhanh chóng xử lý xong con tang thi kia, anh lại theo thường lệ dọn dẹp “sạch sẽ” cho cô, vỗ đầu của cô khen cô làm không tệ.
Tô Dục dùng tinh thần lực kiểm tra một chút, phát hiện tuyến đường của bọn họ và Trương Quân đi không được tốt, bây giờ xuống tới lầu ba, mà Vương Đằng và Đại Thiên Thiên thì đến cửa nhà ăn, nhưng bọn họ chỉ có hai người, cho nên không dám vào khi nhìn thấy những con tang thi còn lại trong nhà ăn.
Tô Dục đảo mắt, liếc nhìn Chân Ngu bên cạnh, ngay lập tức nhìn thấy Chân Ngu của anh giống như một chú thỏ nhỏ sợ hãi đang mở to mắt mắt, thở cũng không dám thở, mà chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào anh.
Chân Ngu như vậy, trong mắt anh trông rất đáng yêu.
Kỳ thực anh rất bất ngờ khi Chân Ngu có thể nhanh chóng bước đến bước này. Cho dù là thể lực hay độ nhanh nhạy đều vượt quá trình độ trong trí nhớ của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.