Xuyên Qua Mạt Thế, Bị Nam Chính Cố Chấp Cuồng Chiếm Hữu
Chương 28: Tự Đào Huyệt Chôn Mình
Lục Hiên
01/09/2024
Đôi mắt Tô Dục tối sầm lại, nhìn Tô Thương bằng ánh mắt trở nên tàn nhẫn.
Ban đầu anh không muốn phô trương như vậy, cứ để hắn bị tang thi cắn chết là được, bây giờ hắn đang tự đào huyệt chôn mình!
"Ồ? Tôi sợ mình không đủ đẹp, bị anh cướp hết cả hào quang mất!" Bị ánh mắt trần trụi của hắn nhìn chằm chằm đến phát buồn nôn, lúc này Chân Ngu cảm thấy Tô Dục so với hắn thì quả thực đáng yêu vô cùng!
Không thấy lúc Tô Dục nhìn Tô Thương, ánh mắt như nhìn người chết, cô dứt khoát tì cằm lên đỉnh đầu Tô Dục, nhướng mày khiêu khích nói: "Ở bên Tô Dục, hoàn toàn không có nỗi lo này, anh ấy đàn ông hơn anh nhiều."
Tô Thương đời này ghét nhất ba chuyện, một là có người nói hắn đẹp hơn phụ nữ; hai là có người đem hắn ra so sánh với Tô Dục, kết quả vẫn là Tô Dục tốt hơn; ba là không nghe theo ý hắn.
Chân Ngu thì hay rồi, "ba quả mìn", cô lần lượt giẫm trúng từng quả một.
"Cái gì? Con đàn bà thối tha này!" Bản thân vốn đã không vừa ý với vẻ ngoài ẻo lả của mình, Tô Thương nghe vậy, giống như một quả pháo bị châm ngòi, trong lòng cảm thấy những lời Chân Ngu nói chính là những lời khiến hắn căm hận nhất.
Hắn suýt chút nữa đã chửi tục, trong đôi mắt như muốn phun ra lửa.
Quá tức giận, Tô Thương đương nhiên sẽ trừng mắt nhìn Chân Ngu nhưng lại bỏ sót ánh mắt của Tô Dục.
Còn Tô Dục nghe Chân Ngu nói, thế mà lại bình tĩnh lại, ngược lại còn thấy hơi buồn cười.
Kiếp trước rất ít khi gặp phải tình huống này, còn Chân Ngu đứng về phía mình, ra sức mắng chửi đối phương, đây là lần đầu tiên xảy ra. Tô Dục bớt đi vài phần tức giận với Tô Thương, ngược lại, còn cảm thấy vui vẻ vì nhìn thấy một Chân Ngu khác.
"Ha ha ha! Thời gian thăm bệnh kết thúc."
Chân Ngu nở một nụ cười vừa đáng yêu vừa đáng ghét, chụm ngón trỏ và ngón giữa lại, vung về phía Tô Thương, kéo Tô Dục đi ra khỏi phòng thăm bệnh.
Tô Thương đấm một phát vào kính nhưng bị độ cứng của kính làm cho run rẩy cả người, cánh hoa cúc trên bàn rơi xuống ngay lập tức. Sau đó, cả người Tô Thương ủ rũ trượt xuống theo tấm kính, trong lòng không ngừng chửi thầm: Đau chết mất!!!
Trên đường về, tâm trạng của Chân Ngu rất tốt, Tô Dục đương nhiên cũng không tệ, nụ cười trên mặt hai người gần như giống hệt nhau. Dù sao thì, sau khi mắng chửi một người như Tô Thương, lập tức giải tỏa được áp lực và sự khó chịu tích tụ nhiều ngày, cả người đều tỏa ra năng lượng tích cực!
"Chú ý! Chú ý! Bệnh nhân ở tòa nhà số hai đột nhiên phát bệnh cuồng loạn, đã cắn bị thương một số nhân viên điều dưỡng, yêu cầu bác sĩ và nhân viên điều dưỡng ở gần nhanh chóng đến đó!"
Ban đầu anh không muốn phô trương như vậy, cứ để hắn bị tang thi cắn chết là được, bây giờ hắn đang tự đào huyệt chôn mình!
"Ồ? Tôi sợ mình không đủ đẹp, bị anh cướp hết cả hào quang mất!" Bị ánh mắt trần trụi của hắn nhìn chằm chằm đến phát buồn nôn, lúc này Chân Ngu cảm thấy Tô Dục so với hắn thì quả thực đáng yêu vô cùng!
Không thấy lúc Tô Dục nhìn Tô Thương, ánh mắt như nhìn người chết, cô dứt khoát tì cằm lên đỉnh đầu Tô Dục, nhướng mày khiêu khích nói: "Ở bên Tô Dục, hoàn toàn không có nỗi lo này, anh ấy đàn ông hơn anh nhiều."
Tô Thương đời này ghét nhất ba chuyện, một là có người nói hắn đẹp hơn phụ nữ; hai là có người đem hắn ra so sánh với Tô Dục, kết quả vẫn là Tô Dục tốt hơn; ba là không nghe theo ý hắn.
Chân Ngu thì hay rồi, "ba quả mìn", cô lần lượt giẫm trúng từng quả một.
"Cái gì? Con đàn bà thối tha này!" Bản thân vốn đã không vừa ý với vẻ ngoài ẻo lả của mình, Tô Thương nghe vậy, giống như một quả pháo bị châm ngòi, trong lòng cảm thấy những lời Chân Ngu nói chính là những lời khiến hắn căm hận nhất.
Hắn suýt chút nữa đã chửi tục, trong đôi mắt như muốn phun ra lửa.
Quá tức giận, Tô Thương đương nhiên sẽ trừng mắt nhìn Chân Ngu nhưng lại bỏ sót ánh mắt của Tô Dục.
Còn Tô Dục nghe Chân Ngu nói, thế mà lại bình tĩnh lại, ngược lại còn thấy hơi buồn cười.
Kiếp trước rất ít khi gặp phải tình huống này, còn Chân Ngu đứng về phía mình, ra sức mắng chửi đối phương, đây là lần đầu tiên xảy ra. Tô Dục bớt đi vài phần tức giận với Tô Thương, ngược lại, còn cảm thấy vui vẻ vì nhìn thấy một Chân Ngu khác.
"Ha ha ha! Thời gian thăm bệnh kết thúc."
Chân Ngu nở một nụ cười vừa đáng yêu vừa đáng ghét, chụm ngón trỏ và ngón giữa lại, vung về phía Tô Thương, kéo Tô Dục đi ra khỏi phòng thăm bệnh.
Tô Thương đấm một phát vào kính nhưng bị độ cứng của kính làm cho run rẩy cả người, cánh hoa cúc trên bàn rơi xuống ngay lập tức. Sau đó, cả người Tô Thương ủ rũ trượt xuống theo tấm kính, trong lòng không ngừng chửi thầm: Đau chết mất!!!
Trên đường về, tâm trạng của Chân Ngu rất tốt, Tô Dục đương nhiên cũng không tệ, nụ cười trên mặt hai người gần như giống hệt nhau. Dù sao thì, sau khi mắng chửi một người như Tô Thương, lập tức giải tỏa được áp lực và sự khó chịu tích tụ nhiều ngày, cả người đều tỏa ra năng lượng tích cực!
"Chú ý! Chú ý! Bệnh nhân ở tòa nhà số hai đột nhiên phát bệnh cuồng loạn, đã cắn bị thương một số nhân viên điều dưỡng, yêu cầu bác sĩ và nhân viên điều dưỡng ở gần nhanh chóng đến đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.