Xuyên Qua Mạt Thế Chỉ Mong Sống Qua Ngày
Chương 4: Những vị khách không mời.
Thần Mèo
12/08/2015
Sau đó bọn họ ở căn nhà trong rừng chuẩn bị cho cuộc di chuyển sau đó. Mạc Vân cũng đã biết tên người ông, Mặc Cố, là do nghe Tiểu Na nói, chứ ông coi cô là một kẻ không đáng để ông giới thiệu thân thế. Nhưng cô cũng chỉ biết được tên họ của ba người bọn họ, cũng việc ông là ông ngoại của hai đứa trẻ mà thôi vì khi Tiểu Na định nói về gia thế của nhà họ thì đã bị tên nhóc Quân Kiệt tới bịt mồm lôi đi, thằng nhóc đáng ghét còn không quên quăng lại cho Mạc Vân cô ánh mắt đầy cảnh giác và địch ý.
- Thằng nhóc đáng ghét! Cứ chờ đó!
Mạc Vân làu bàu trong khi thò tay bắt cá. Từ sau buổi tối hôm đó, ông lão Mặc Cố cho phép cô ở lại với bọn họ, ông cư xử bình thường như chưa từng xảy ra chuyện chĩa súng vào đầu cô tối đó. Nhưng nghĩ lại, dù vẫn còn ý định giết cô thì cũng chẳng ai lại thao thao bất tuyệt về chuyện đó cả, hơn nữa Mạc Vân cũng còn mê mang không biết chuyện đó là thật hay là do cô nằm mơ nữa. Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy sự việc tối đó quá thật, đến giờ cô vẫn còn nghe được tiếng lên đạn trong khẩu súng, thậm chí biết chỗ cái xe... a, cái xe!
Mạc Vân đang xắn quần, tháo giầy đứng dưới nước khom lưng bắt cá nghĩ đến đây thì mắt sáng lên. Cô sẽ kiểm tra vị trí của chiếc xe khi có cơ hội, như vậy sẽ xác định được giấc mơ đó của cô có thật hay không.
Lại quay về bắt cá, Mạc Vân biết điều, chỉ ăn không của ba ông cháu họ nửa con cá nướng tối hôm đó mà thôi, ngay sáng hôm sau cô đã tự thân vận động đi tìm thức ăn cho mình. Nhưng Mạc Vân không có kinh nghiệm gì với chuyện bắt cá này cho nên mỗi ngày để có cái ăn là vô cùng vất vả với cô, nhất là cô trong cơ thể của một đứa bé 7 tuổi. Như hôm qua, khó ăn lắm mới bắt được một con cá bé xíu bằng ba đốt ngón tay chụm lại mà cô chẳng biết là loại gì, cô đành nướng nó lên rồi chia ra làm hai bữa, rồi lại đau lòng lấy ra một cây xúc xích ăn liền bé tin hin, lại bẻ đôi làm hai bữa. Còn ngày hôm nay, cô đi bắt tới giữa trưa rồi vẫn chưa được con nào, Mạc Vân thật sự không có kiên nhẫn đi đào giun rồi làm cần câu rồi ngồi chờ cá cắn câu, chỉ sợ cá chưa bắt được thì cô đã chết đói chết khát giữa cái khí hậu thất thường hiện nay rồi. Có lẽ do sự tác động của cơn bão mang đến bệnh độc kia, mà thời tiết cũng trở nên kỳ quái vô cùng, thường là ngày cực nóng mà đêm cực lạnh.
Mạc Vân thở dài, đứng dưới suối tay cầm cái khăn là dụng cụ bắtcas cô tự chế, cứ đứng đó, thấy có cái gì chuyển động qua thì sẽ dùng cái khăn nhanh tay vợt nó lên. Cũng bằng cách này mà hôm qua cô bắt được con cá kia, nhưng hôm qua là hôm qua, còn hôm nay, từ sáng tới giờ Mạc Vân vật lộn bên bờ suối, cũng chưa có gì vào bụng, chỉ ôm cái bụng đánh lô tô nhìn sang ông lão Mặc Cố đứng ở đoạn suối khác cách đó không xa quăng từng con cá lên cái xô để trên bờ kia thì nuốt ực một cái. Ông ta bắt nhiều cá như vậy nhưng mỗi hôm ba ông cháu họ cũng chỉ ăn mỗi người 3 con, vị chi là chín con cho một ngày, số cá còn lại chắc chắn ông ta cho vào trong không gian dị năng kia để dự trữ, chứ nếu để ở ngoài dưới thời tiết này chẳng phải sẽ hỏng hết sao. Mạc Vân suy đoán, lại càng chắc chắn hơn giấc mơ hôm trước là thật. Hay là xin Tiểu Na cá ăn nhỉ? Trong phút đói lòng, Mạc Vân đã có suy nghĩ ăn xin này, nhưng ngay sau đó lại tự phản bác, nếu cứ bò đến xin ăn chẳng phải sẽ bị ánh mắt khinh bỉ của ông lão kia cùng thằng nhóc Quân Kiệt nhấn cho chìm luôn sao. Mạc Vân tthowr dài, lòng tự tôn quá cao đôi khi cũng là nguyên nhân dẫn đến những cái chết bất đắc dĩ đấy.
- Không nghĩ linh tinh nữa! Tập trung nào!
Tự động viên mình, Mạc Vân nhớ đến cách thức khiến cơ thể thả lỏng và giúp đầu óc tập trung mà cô từng học trong yoga, chẳng phải cái đói cũng giúp con người ta tỉnh táo hơn sao? Nghĩ vậy, Mạc Vân đứng thẳng lên, hót một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi từ từ thở ra. Khi hơi thở cuối cùng được giải phóng và mắt chuẩn bị mở ra để bắt tay vào công cuộc bắt cá mới thì một sự tình khiến Mạc Vân ngưng trọng.
Cô cảm nhận được thứ gì đó rất kỳ lạ xung quanh mình, giống như không khí luân chuyển, âm thanh của gió, của côn trùng rì rầm quanh cô, gần đến khó tả, dòng nước dưới chân cô như chảy chậm lại, mà không chỉ có dòng nước, là vạn vật đang chậm lại quanh cô. Mạc Vân vội mở mắt ra, quanh cô vẫn là những cảnh vật đó, nhưng mọi thứ đang diễn ra như trong một thước phim quay chậm vậy. Một chiếc lá rơi từ trên cành cây xuống mặt nước mà thậm chí Mạc Vân có thể chạm vào nó từng khoảnh khắc trước khi nó nhào lộn rồi đáp xuống mặt nước, những cơn gió thì thổi cực nhẹ nhưng lại cứ giật cục trước khi chạm vào mặt cô. Mạc Vân ngó sang kia, ông lão Mạc Cố đang đứng im bất động, cô từng rất hiếu kỳ, không hiểu ông lão bắt cá kiểu gì mà nhanh thế, giờ thì cô có thể thấy rõ, thân thủ của ông ta cực kỳ nhanh, khi một con cá bơi qua chỗ ông, liền bị ông đám một quyền xuống nước khiến nó chết luôn hoặc xay sẩm mặt mày mà bơi chậm lại, đúng lúc đó ông ta sẽ chộp lấy nó quăng lên bờ. Mạc Vân há hốc mồm, đây là thân thủ phải có của một ông già sao? Cô càng chắc chắn hơn về gia thế của ba ông cháu nhà kia. Nhưng việc tiên quyết là, cô cần bắt được con gì đó trước khi khoảnh khắc này chấm dứt vì chính cô cũng không biết bao giờ nó chấm dứt hay điều khiển nó ra làm sao. Cần quái gì biết chuyện gì đang xảy ra chứ, đến việc xuyên không vào truyện mạt thế còn xảy ra rồi thì còn có gì không thể nữa đây?
Việc thời gian chậm lại thế này rất tốt nhưng cũng có cái bất lợi, cụ thể là việc Mạc Vân nhìn thấy mấy con cá đang bơi tới chỗ cô nhưng chờ mãi nó mà nó còn chưa bơi tới tay để bắt, cô đành phải lội qua đó tóm lấy thức ăn của mình. Việc đi lại trong một dòng nước bình thường đã khó, nay lại còn là một dòng nước bị vón cục lại như chè sắn dây lại càng khó. Mạc Vân nhấc từng chân lên khó khăn lại gần bầy cá. Trong cả bầy, có một con cá khá to, Mạc Vân liền bị kích cỡ đó thu hút, liền chọn bắt nó, nhưng cảm thấy hai bàn tay mình còn quá nhỏ so với nó, cô không ngần ngại mà vục hẳn xuống nước ôm nó lên, con cá cực kỳ chậm chạp quẫy đạp trong vòng tay của cô, chờ cô vác nó lên bờ, chờ cô đập đầu nó vào tảng đá, rồi cứ thế mà từ giã cõi trần. Mạc Vân nhìn con cá đã được xử lý xong, vui vẻ cười ha hả, đúng lúc đó không gian lại trở lại bình thường. Nghe thấy cô cười, ông lão Mặc Cố quay lại nhìn, khi thấy cô đã xử lý xong con cá và đang chuẩn bị về thì mắt ánh lên những tia khó hiểu, thêm nhiều hơn là sự dè chừng, sau đó ông nhìn xuống hai bàn tay mình và cái xô cá trên bờ kia. Nhưng rất nhanh sau đó, ông khoi phục lại như bình thường và lại tiếp tục sát cá.
Hôm đó có hai người vui vẻ khi Mạc Vân có đồ ăn, là bản thân cô và Tiểu Na. Hai hôm nay Tiểu Na đều chủ động chia sẻ phần cá của mình cho cô nhưng đều bị cô từ chối khéo khiến mặt cô bé buồn xo. Mạc Vân rất có thiện cảm với cô bé đáng yêu, ngoan hiền này nhưng cô không muốn vì thế mà bị hai ông cháu nhà kia coi thường. Nhìn con cá của Mạc Vân đang nướng bên lò sưởi, Tiểu Na suýt xoa không thôi:
- Tiểu Vân, hôm nay cậu bắt được con cá to quá, có thể ăn được mấy hôm ấy chứ. Ông còn chưa bắt được con nào to như vậy nhé!
- Ha ha! Chỉ là may mắn thôi mà, chứ con cá to thế này còn dễ bắt hơn mấy con cá mà cậu từng ăn ấy. Nhưng chắc hôm nay phải ăn hết nó thôi, ở đây không có thứ gì giữ được cá, sẽ hỏng mất.
Hai cô nhóc cứ thế hỉ hả vừa nước cá vừa nói chuyện cứ như không phải chạy trốn tang thi mà đang đi dã ngoại vậy. Khi ông lão Mặc Cố xử lý xong xô cá, xách ba con vào nhà thì nhìn thấy cảnh này: hai cô bé con ngồi nướng cá trước lò sưởi nói cười lích rích với nhau, thằng nhóc Quân Kiệt mặt hằm hằm đứng dưới chân cầu thang dựa vào tường nhìn hai cô bé kia không rời mắt, cứ như nó sợ chỉ rời đi một giây thì thứ đang nướng trên lò không phải là con cá mà là em gái nó vậy. Thấy vậy ông lão tự dưng mỉm cười lắc lắc đầu, xách cá đi về phía lò sưởi, cũng không quên vẫy thằng nhóc lại giúp đỡ.
Mạc Vân nướng xong cá thì khoái trá lấy ra cái đĩa gỗ to nhất trong đám bát đĩa rồi đặt cá lên bắt đầu chia phần cho các bữa trong ngày. Tiểu Na thì bận bịu lúc chạy lại giúp Mạc Vân, lúc lại chạy sang giúp ông và anh trai mình. Đúng lúc này, Mạc Vân ngừng tay, cô cảm thấy, chỉ là cảm thấy mình nghe được tiếng động như tiếng bước chân của ai, dù là họ đi rất khẽ. Cô hô lên cảnh báo cho mọi người:
- Có ai đó đang đến!
Ba ông cháu lập tức ngừng tay, như một thói quen, ông lão Mặc Cố liền dập lửa nướng cá đi rồi quay sang hai đứa cháu ra hiệu im lặng. Nhưng cả gian nhà im lặng cũng chỉ nghe thấy tiếng vo ve của mấy con côn trùng, ngoài ra không có một dấu hiệu nào cho thấy có sinh vật nào đến gần họ. Thằng nhóc Quân Kiệt khinh bỉ nói:
- Làm gì có ai! Người tính làm gì? Không cho ông ta ăn sao? Có phải ghen tị vì ngày nào chúng ta cũng được ăn ngon?
- Không có! - Mạc Vân không thèm giận một thằng nhóc, nhưng nếu giác quan của cô trở nên nhạy bén hơn thì việc này có thể trở nên nghiêm trọng, vì thế cô tìm cách giải thích - Rõ ràng có người, cháu nghe thấy tiếng bước chân của họ, dù khá nhẹ.
- Nói nhảm! Là do ngươi tưởng tượng ra, đến ông còn chẳng nghe thấy gì nữa là, phải không ông?
Bất chấp những cái kéo tay của Tiểu Na, thằng nhóc Quân Kiệt vẫn tìm mọi cách khiến Mạc Vân bẽ mặt. Mạc Vân trong lòng bĩu môi, chẳng phải là trả thù cô hai ngày nay giành em gái của nó sao? Đúng là đồ trẻ con, đồ cuồng em gái, siscom bla bla bla!
Nhưng khác với mong đợi của thằng nhóc, thái độ của ông lão Mặc Cố trở nên ngưng trọng và nghiêm túc hơn bao giờ hết. Ông quay sang thằng cháu nói:
- Không thể mất cảnh giác được!
Rồi lại quay quay nhìn Mạc Vân chằm chằm đầy ý nhị khiến cô rùng mình một cái, ông ây phát hiện ra cái gì rồi sao? Nhưng cô sợ gì, cô có làm hại bọn họ đâu.
Mãi một lúc sau, ông lão mới nói:
- Ba đứa ở yên trong nhà, đừng náo loạn, để ông ra ngoài xem sao!
Ba đứa? Mạc Vân hơn ngạc nhiên, từ khi nào ông lão tính cả cô vào đàn cháu của ông ấy rồi? Nghe lời lẽ cảm giác rất tình cảm, như ông lo cho cháu vậy, điều này khiến Mạc Vân yên lòng không ít.
Ông nhẹ nhàng bước đến bên cửa, vừa mở hé cửa ra liền thấy ngay hai người đàn ông bộ dáng chật vật đứng ngoài cửa. Điều này khiến ông lão Mặc Cố giật mình không ít. Hai người này đến từ khi nào? Tại sao không nghe thấy động tĩnh gì? Hoặc chí ít với bản lĩnh của ông thì việc cảm nhận thấy khí của họ cũng có thể chứ. Nếu không có cô bé Mạc Vân kia thì có phải hôm nay ông cháu họ đã có chuyện rồi không?
Mạc Vân chạy lại cửa sổ ngó ra, thấy họ cũng bị dọa, làm thế nào mà mấy người chạy trốn lại đi lại nhẹ nhàng như vậy? Cô nheo mắt lại quan sát họ kỹ hơn, tay đút vào túi quần, nắm chặt con dao gấp của mình, dù nó có thể vô dụng khi làm vũ khi nhưng lại có tác dụng khiến cô yên tâm. Hai người đàn ông mới đến một cao gầy, một béo lùn. Gương mặt người béo lùn trông rất thành thật khổ sở, còn người cao gầy thì ôn hòa bình tĩnh, nhìn qua sẽ cho người ta cảm giác là người nhút nhát, dễ bị bắt nạt. Hai người quần áo đều dính đầy bụi đất, gương mặt mệt mỏi không để đâu cho hết. Thấy ông lão Mặc Cố ra mở cửa, mắt hai người họ sáng lên, người đàn ông cao gầy tiến lên trước lịch sự nói:
- Xin chào ngài! Chúng tôi là nạn dân vừa chạy thoát khỏi thành phố, đang tìm đường đi trốn nên vào rừng này, đã hai hôm nay không có gì vào bụng. Xin ngài rủ lòng thương cho phép chúng tôi vào nhà.
Nghe thì có vẻ thành thật, nhưng... Mạc Vân thấy có gi đó không ổn liền nhìn sang ông lão. Ông vẫn để cửa hé, không mở to hẳn ra, Mạc Vân đoán là để hai người kia không biết trong nhà còn ai không. Gương mặt ông trở nên cứng đờ, Mạc Vân còn cảm thấy hơi thở ông hơi đứt quãng, ông biết hai người này? nhưng rốt cuộc họ là ai? Bạn hay thù?
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ thì đã thấy ông lão nói to:
- Được thôi nhưng mấy người ở yên đó đã, từ từ giơ tay lên cho tôi thấy tay hai người.
Trong lúc nói, ông để một tay ra sau lưng ra hiệu cho chúng tôi lên gác. Nhận được tín hiệu, Mạc Vân kéo thằng nhóc Quân Kiệt và Tiểu Na lên nhà. Thằng nhóc Quân Kiệt cũng cảm nhận được sự nghiêm trọng của sự việc nên không hoạch họe gì mà để yên cho cô kéo đi. Mạc Vân trước khi lên còn quét mắt khắp phòng xem có đồ vật gì khiến người khác biết được sự có mặt của ba người bọn họ không, không thấy gì mới bê đĩa cá nhét vào tay thằng nhóc Quân Kiệt và xách balo lên gác.
Sau khi xác nhận mấy đứa bé đã lên gác và thấy hai kẻ bên ngoài giơ tay lên, ông lão Mặc Cố mới gật đầu, mở cửa rộng ra nói:
- Vào đi!
- Thằng nhóc đáng ghét! Cứ chờ đó!
Mạc Vân làu bàu trong khi thò tay bắt cá. Từ sau buổi tối hôm đó, ông lão Mặc Cố cho phép cô ở lại với bọn họ, ông cư xử bình thường như chưa từng xảy ra chuyện chĩa súng vào đầu cô tối đó. Nhưng nghĩ lại, dù vẫn còn ý định giết cô thì cũng chẳng ai lại thao thao bất tuyệt về chuyện đó cả, hơn nữa Mạc Vân cũng còn mê mang không biết chuyện đó là thật hay là do cô nằm mơ nữa. Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy sự việc tối đó quá thật, đến giờ cô vẫn còn nghe được tiếng lên đạn trong khẩu súng, thậm chí biết chỗ cái xe... a, cái xe!
Mạc Vân đang xắn quần, tháo giầy đứng dưới nước khom lưng bắt cá nghĩ đến đây thì mắt sáng lên. Cô sẽ kiểm tra vị trí của chiếc xe khi có cơ hội, như vậy sẽ xác định được giấc mơ đó của cô có thật hay không.
Lại quay về bắt cá, Mạc Vân biết điều, chỉ ăn không của ba ông cháu họ nửa con cá nướng tối hôm đó mà thôi, ngay sáng hôm sau cô đã tự thân vận động đi tìm thức ăn cho mình. Nhưng Mạc Vân không có kinh nghiệm gì với chuyện bắt cá này cho nên mỗi ngày để có cái ăn là vô cùng vất vả với cô, nhất là cô trong cơ thể của một đứa bé 7 tuổi. Như hôm qua, khó ăn lắm mới bắt được một con cá bé xíu bằng ba đốt ngón tay chụm lại mà cô chẳng biết là loại gì, cô đành nướng nó lên rồi chia ra làm hai bữa, rồi lại đau lòng lấy ra một cây xúc xích ăn liền bé tin hin, lại bẻ đôi làm hai bữa. Còn ngày hôm nay, cô đi bắt tới giữa trưa rồi vẫn chưa được con nào, Mạc Vân thật sự không có kiên nhẫn đi đào giun rồi làm cần câu rồi ngồi chờ cá cắn câu, chỉ sợ cá chưa bắt được thì cô đã chết đói chết khát giữa cái khí hậu thất thường hiện nay rồi. Có lẽ do sự tác động của cơn bão mang đến bệnh độc kia, mà thời tiết cũng trở nên kỳ quái vô cùng, thường là ngày cực nóng mà đêm cực lạnh.
Mạc Vân thở dài, đứng dưới suối tay cầm cái khăn là dụng cụ bắtcas cô tự chế, cứ đứng đó, thấy có cái gì chuyển động qua thì sẽ dùng cái khăn nhanh tay vợt nó lên. Cũng bằng cách này mà hôm qua cô bắt được con cá kia, nhưng hôm qua là hôm qua, còn hôm nay, từ sáng tới giờ Mạc Vân vật lộn bên bờ suối, cũng chưa có gì vào bụng, chỉ ôm cái bụng đánh lô tô nhìn sang ông lão Mặc Cố đứng ở đoạn suối khác cách đó không xa quăng từng con cá lên cái xô để trên bờ kia thì nuốt ực một cái. Ông ta bắt nhiều cá như vậy nhưng mỗi hôm ba ông cháu họ cũng chỉ ăn mỗi người 3 con, vị chi là chín con cho một ngày, số cá còn lại chắc chắn ông ta cho vào trong không gian dị năng kia để dự trữ, chứ nếu để ở ngoài dưới thời tiết này chẳng phải sẽ hỏng hết sao. Mạc Vân suy đoán, lại càng chắc chắn hơn giấc mơ hôm trước là thật. Hay là xin Tiểu Na cá ăn nhỉ? Trong phút đói lòng, Mạc Vân đã có suy nghĩ ăn xin này, nhưng ngay sau đó lại tự phản bác, nếu cứ bò đến xin ăn chẳng phải sẽ bị ánh mắt khinh bỉ của ông lão kia cùng thằng nhóc Quân Kiệt nhấn cho chìm luôn sao. Mạc Vân tthowr dài, lòng tự tôn quá cao đôi khi cũng là nguyên nhân dẫn đến những cái chết bất đắc dĩ đấy.
- Không nghĩ linh tinh nữa! Tập trung nào!
Tự động viên mình, Mạc Vân nhớ đến cách thức khiến cơ thể thả lỏng và giúp đầu óc tập trung mà cô từng học trong yoga, chẳng phải cái đói cũng giúp con người ta tỉnh táo hơn sao? Nghĩ vậy, Mạc Vân đứng thẳng lên, hót một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi từ từ thở ra. Khi hơi thở cuối cùng được giải phóng và mắt chuẩn bị mở ra để bắt tay vào công cuộc bắt cá mới thì một sự tình khiến Mạc Vân ngưng trọng.
Cô cảm nhận được thứ gì đó rất kỳ lạ xung quanh mình, giống như không khí luân chuyển, âm thanh của gió, của côn trùng rì rầm quanh cô, gần đến khó tả, dòng nước dưới chân cô như chảy chậm lại, mà không chỉ có dòng nước, là vạn vật đang chậm lại quanh cô. Mạc Vân vội mở mắt ra, quanh cô vẫn là những cảnh vật đó, nhưng mọi thứ đang diễn ra như trong một thước phim quay chậm vậy. Một chiếc lá rơi từ trên cành cây xuống mặt nước mà thậm chí Mạc Vân có thể chạm vào nó từng khoảnh khắc trước khi nó nhào lộn rồi đáp xuống mặt nước, những cơn gió thì thổi cực nhẹ nhưng lại cứ giật cục trước khi chạm vào mặt cô. Mạc Vân ngó sang kia, ông lão Mạc Cố đang đứng im bất động, cô từng rất hiếu kỳ, không hiểu ông lão bắt cá kiểu gì mà nhanh thế, giờ thì cô có thể thấy rõ, thân thủ của ông ta cực kỳ nhanh, khi một con cá bơi qua chỗ ông, liền bị ông đám một quyền xuống nước khiến nó chết luôn hoặc xay sẩm mặt mày mà bơi chậm lại, đúng lúc đó ông ta sẽ chộp lấy nó quăng lên bờ. Mạc Vân há hốc mồm, đây là thân thủ phải có của một ông già sao? Cô càng chắc chắn hơn về gia thế của ba ông cháu nhà kia. Nhưng việc tiên quyết là, cô cần bắt được con gì đó trước khi khoảnh khắc này chấm dứt vì chính cô cũng không biết bao giờ nó chấm dứt hay điều khiển nó ra làm sao. Cần quái gì biết chuyện gì đang xảy ra chứ, đến việc xuyên không vào truyện mạt thế còn xảy ra rồi thì còn có gì không thể nữa đây?
Việc thời gian chậm lại thế này rất tốt nhưng cũng có cái bất lợi, cụ thể là việc Mạc Vân nhìn thấy mấy con cá đang bơi tới chỗ cô nhưng chờ mãi nó mà nó còn chưa bơi tới tay để bắt, cô đành phải lội qua đó tóm lấy thức ăn của mình. Việc đi lại trong một dòng nước bình thường đã khó, nay lại còn là một dòng nước bị vón cục lại như chè sắn dây lại càng khó. Mạc Vân nhấc từng chân lên khó khăn lại gần bầy cá. Trong cả bầy, có một con cá khá to, Mạc Vân liền bị kích cỡ đó thu hút, liền chọn bắt nó, nhưng cảm thấy hai bàn tay mình còn quá nhỏ so với nó, cô không ngần ngại mà vục hẳn xuống nước ôm nó lên, con cá cực kỳ chậm chạp quẫy đạp trong vòng tay của cô, chờ cô vác nó lên bờ, chờ cô đập đầu nó vào tảng đá, rồi cứ thế mà từ giã cõi trần. Mạc Vân nhìn con cá đã được xử lý xong, vui vẻ cười ha hả, đúng lúc đó không gian lại trở lại bình thường. Nghe thấy cô cười, ông lão Mặc Cố quay lại nhìn, khi thấy cô đã xử lý xong con cá và đang chuẩn bị về thì mắt ánh lên những tia khó hiểu, thêm nhiều hơn là sự dè chừng, sau đó ông nhìn xuống hai bàn tay mình và cái xô cá trên bờ kia. Nhưng rất nhanh sau đó, ông khoi phục lại như bình thường và lại tiếp tục sát cá.
Hôm đó có hai người vui vẻ khi Mạc Vân có đồ ăn, là bản thân cô và Tiểu Na. Hai hôm nay Tiểu Na đều chủ động chia sẻ phần cá của mình cho cô nhưng đều bị cô từ chối khéo khiến mặt cô bé buồn xo. Mạc Vân rất có thiện cảm với cô bé đáng yêu, ngoan hiền này nhưng cô không muốn vì thế mà bị hai ông cháu nhà kia coi thường. Nhìn con cá của Mạc Vân đang nướng bên lò sưởi, Tiểu Na suýt xoa không thôi:
- Tiểu Vân, hôm nay cậu bắt được con cá to quá, có thể ăn được mấy hôm ấy chứ. Ông còn chưa bắt được con nào to như vậy nhé!
- Ha ha! Chỉ là may mắn thôi mà, chứ con cá to thế này còn dễ bắt hơn mấy con cá mà cậu từng ăn ấy. Nhưng chắc hôm nay phải ăn hết nó thôi, ở đây không có thứ gì giữ được cá, sẽ hỏng mất.
Hai cô nhóc cứ thế hỉ hả vừa nước cá vừa nói chuyện cứ như không phải chạy trốn tang thi mà đang đi dã ngoại vậy. Khi ông lão Mặc Cố xử lý xong xô cá, xách ba con vào nhà thì nhìn thấy cảnh này: hai cô bé con ngồi nướng cá trước lò sưởi nói cười lích rích với nhau, thằng nhóc Quân Kiệt mặt hằm hằm đứng dưới chân cầu thang dựa vào tường nhìn hai cô bé kia không rời mắt, cứ như nó sợ chỉ rời đi một giây thì thứ đang nướng trên lò không phải là con cá mà là em gái nó vậy. Thấy vậy ông lão tự dưng mỉm cười lắc lắc đầu, xách cá đi về phía lò sưởi, cũng không quên vẫy thằng nhóc lại giúp đỡ.
Mạc Vân nướng xong cá thì khoái trá lấy ra cái đĩa gỗ to nhất trong đám bát đĩa rồi đặt cá lên bắt đầu chia phần cho các bữa trong ngày. Tiểu Na thì bận bịu lúc chạy lại giúp Mạc Vân, lúc lại chạy sang giúp ông và anh trai mình. Đúng lúc này, Mạc Vân ngừng tay, cô cảm thấy, chỉ là cảm thấy mình nghe được tiếng động như tiếng bước chân của ai, dù là họ đi rất khẽ. Cô hô lên cảnh báo cho mọi người:
- Có ai đó đang đến!
Ba ông cháu lập tức ngừng tay, như một thói quen, ông lão Mặc Cố liền dập lửa nướng cá đi rồi quay sang hai đứa cháu ra hiệu im lặng. Nhưng cả gian nhà im lặng cũng chỉ nghe thấy tiếng vo ve của mấy con côn trùng, ngoài ra không có một dấu hiệu nào cho thấy có sinh vật nào đến gần họ. Thằng nhóc Quân Kiệt khinh bỉ nói:
- Làm gì có ai! Người tính làm gì? Không cho ông ta ăn sao? Có phải ghen tị vì ngày nào chúng ta cũng được ăn ngon?
- Không có! - Mạc Vân không thèm giận một thằng nhóc, nhưng nếu giác quan của cô trở nên nhạy bén hơn thì việc này có thể trở nên nghiêm trọng, vì thế cô tìm cách giải thích - Rõ ràng có người, cháu nghe thấy tiếng bước chân của họ, dù khá nhẹ.
- Nói nhảm! Là do ngươi tưởng tượng ra, đến ông còn chẳng nghe thấy gì nữa là, phải không ông?
Bất chấp những cái kéo tay của Tiểu Na, thằng nhóc Quân Kiệt vẫn tìm mọi cách khiến Mạc Vân bẽ mặt. Mạc Vân trong lòng bĩu môi, chẳng phải là trả thù cô hai ngày nay giành em gái của nó sao? Đúng là đồ trẻ con, đồ cuồng em gái, siscom bla bla bla!
Nhưng khác với mong đợi của thằng nhóc, thái độ của ông lão Mặc Cố trở nên ngưng trọng và nghiêm túc hơn bao giờ hết. Ông quay sang thằng cháu nói:
- Không thể mất cảnh giác được!
Rồi lại quay quay nhìn Mạc Vân chằm chằm đầy ý nhị khiến cô rùng mình một cái, ông ây phát hiện ra cái gì rồi sao? Nhưng cô sợ gì, cô có làm hại bọn họ đâu.
Mãi một lúc sau, ông lão mới nói:
- Ba đứa ở yên trong nhà, đừng náo loạn, để ông ra ngoài xem sao!
Ba đứa? Mạc Vân hơn ngạc nhiên, từ khi nào ông lão tính cả cô vào đàn cháu của ông ấy rồi? Nghe lời lẽ cảm giác rất tình cảm, như ông lo cho cháu vậy, điều này khiến Mạc Vân yên lòng không ít.
Ông nhẹ nhàng bước đến bên cửa, vừa mở hé cửa ra liền thấy ngay hai người đàn ông bộ dáng chật vật đứng ngoài cửa. Điều này khiến ông lão Mặc Cố giật mình không ít. Hai người này đến từ khi nào? Tại sao không nghe thấy động tĩnh gì? Hoặc chí ít với bản lĩnh của ông thì việc cảm nhận thấy khí của họ cũng có thể chứ. Nếu không có cô bé Mạc Vân kia thì có phải hôm nay ông cháu họ đã có chuyện rồi không?
Mạc Vân chạy lại cửa sổ ngó ra, thấy họ cũng bị dọa, làm thế nào mà mấy người chạy trốn lại đi lại nhẹ nhàng như vậy? Cô nheo mắt lại quan sát họ kỹ hơn, tay đút vào túi quần, nắm chặt con dao gấp của mình, dù nó có thể vô dụng khi làm vũ khi nhưng lại có tác dụng khiến cô yên tâm. Hai người đàn ông mới đến một cao gầy, một béo lùn. Gương mặt người béo lùn trông rất thành thật khổ sở, còn người cao gầy thì ôn hòa bình tĩnh, nhìn qua sẽ cho người ta cảm giác là người nhút nhát, dễ bị bắt nạt. Hai người quần áo đều dính đầy bụi đất, gương mặt mệt mỏi không để đâu cho hết. Thấy ông lão Mặc Cố ra mở cửa, mắt hai người họ sáng lên, người đàn ông cao gầy tiến lên trước lịch sự nói:
- Xin chào ngài! Chúng tôi là nạn dân vừa chạy thoát khỏi thành phố, đang tìm đường đi trốn nên vào rừng này, đã hai hôm nay không có gì vào bụng. Xin ngài rủ lòng thương cho phép chúng tôi vào nhà.
Nghe thì có vẻ thành thật, nhưng... Mạc Vân thấy có gi đó không ổn liền nhìn sang ông lão. Ông vẫn để cửa hé, không mở to hẳn ra, Mạc Vân đoán là để hai người kia không biết trong nhà còn ai không. Gương mặt ông trở nên cứng đờ, Mạc Vân còn cảm thấy hơi thở ông hơi đứt quãng, ông biết hai người này? nhưng rốt cuộc họ là ai? Bạn hay thù?
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ thì đã thấy ông lão nói to:
- Được thôi nhưng mấy người ở yên đó đã, từ từ giơ tay lên cho tôi thấy tay hai người.
Trong lúc nói, ông để một tay ra sau lưng ra hiệu cho chúng tôi lên gác. Nhận được tín hiệu, Mạc Vân kéo thằng nhóc Quân Kiệt và Tiểu Na lên nhà. Thằng nhóc Quân Kiệt cũng cảm nhận được sự nghiêm trọng của sự việc nên không hoạch họe gì mà để yên cho cô kéo đi. Mạc Vân trước khi lên còn quét mắt khắp phòng xem có đồ vật gì khiến người khác biết được sự có mặt của ba người bọn họ không, không thấy gì mới bê đĩa cá nhét vào tay thằng nhóc Quân Kiệt và xách balo lên gác.
Sau khi xác nhận mấy đứa bé đã lên gác và thấy hai kẻ bên ngoài giơ tay lên, ông lão Mặc Cố mới gật đầu, mở cửa rộng ra nói:
- Vào đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.