Xuyên Qua Năm Mất Mùa, Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con
Chương 22: Bước Đầu Nâng Cao Uy Tín 2
Tiểu Hi Đích Trần
10/10/2023
Lục Cẩu Thặng ngoan ngoãn gật đầu, nhanh như chớp biến mất trước mặt Khương Linh và trưởng thôn.
Khương Linh và trưởng thôn cũng người trước người sau ra khỏi núi.
Lối vào Lục Gia Thôn lúc này đã chật kín người, có vài phụ nhân không nhịn được tính khí dẫn đầu đi hỏi Lục Cẩu Thặng: "Lục Cẩu Thặng, trưởng thôn chỉ bảo ngươi đánh chuông thôi à? Không giải thích với ngươi có chuyện gì à?"
Lục Cẩu Thặng gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Không... Không có, ông nội chỉ nói có chuyện gấp cần thông báo."
Lời nói của thằng bé khiến mọi người có mặt lộ ra những biểu cảm khác nhau, thậm chí mọi người đã bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Trưởng thôn đứng bên ngoài đám người, ho khan một tiếng mới kéo lại được sự chú ý của mọi người. Mọi người thấy người tới là trưởng thôn, vội vàng tự động nhường đường.
Chẳng qua sau khi mọi người nhìn thấy người đi phía sau trưởng thôn là Khương Linh, sự im lặng ban đầu lập tức biến thành tiếng thì thầm to nhỏ.
"Ai dô, ta còn tưởng là ai cơ, hoá ra là người không thể sinh được nhi tử!" Một giọng nói châm chọc từ trong đám người truyền đến.
Sau khi giọng nói này xuất hiện, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Khương Linh, Khương Linh nheo mắt nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy khuôn mặt ngứa đòn của Lục Hữu Nhân xuất hiện trước mặt Khương Linh.
Lục Hữu Nhân giống như đang cố ý khiêu khích mà xoa xoa bụng của quả phụ Vương trước mặt Khương Linh, giống như đang mỉa mai Khương Linh không thể sinh nhi tử.
Quả phụ Vương ở bên cạnh cũng ưỡn cái bụng tròn xoe của mình ra, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Khương Linh.
Khương Linh cười lạnh, ngẩng đầu nhìn trưởng thôn đang đứng trên bục, sau khi trưởng thôn cho Khương Linh một ánh mắt trấn an không cần lo lắng, lại ho một tiếng nói với mọi người ở bên dưới: "Yên lặng! Yên lặng hết cho ta!"
"Ta vội vàng gọi mọi người đến đây như vậy là vì có chuyện tốt muốn thông báo, đã tìm thấy khoai tây ở ngọn núi phía sau thôn chúng ta! Hình dáng của thứ này giống như cái lục lạc của con ngựa cho nên gọi nó là khoai tây!"
"Mấy năm trước ta may mắn được nếm thử thứ này, thứ này ngon đến mức không còn gì để nói, chiên nấu luộc hấp làm gì cũng được!" Trưởng thôn vừa nói vừa lấy củ khoai tay mà lúc nãy Khương Linh đưa cho ông ấy từ trong túi ra.
Khi củ khoai tây có màu vàng xen lẫn với những chấm đen xuất hiện trước mắt mọi người, mọi người ồ lên một mảnh, ánh mắt dán chặt vào củ khoai tây to bằng quả bóng bàn kia, như thể họ sợ rằng thứ này sẽ biến mất trong chớp mắt.
"Trưởng thôn, ta vô cùng hiểu rõ ngọn núi này, sao thứ mà ngươi nói tới ta lại chưa từng nhìn thấy bao giờ? Mà vừa nãy ta lại nhìn thấy ngươi và Khương thị một trước một sau từ trong núi đi ra, hai người có khi nào…" Lục Hữu Nhân nhìn Khương Linh với vẻ mặt dâm tiện.
"Hahahaha..." Một tiếng cười khiến mọi người cảm thấy chói tai đột nhiên vang lên giữa bầu trời đêm của Lục Gia Thôn.
Thậm chí ánh mắt của một vài tên vô lại trong thôn cũng bắt đầu đánh giá Khương Linh.
Trưởng thôn năm nay đã gần năm mươi, đừng nói đến nhi tử, ngay cả tôn tử ông ấy cũng đã có rồi, những lời này của Lục Hữu Nhân khiến ông ấy vô cùng tức giận, ánh mắt cương quyết nhìn chằm chằm Lục Hữu Nhẫn, liếc mắt quở trách: "Bình thường Lục lão bà tử đều dạy dỗ nhi tử của mình như thế này à? Không biết tôn trọng người lớn, ăn nói lung tung?"
Lục lão bà tử ở bên cạnh sau khi nghe vậy thì nhanh chóng tát Lục Hữu Nhân một cái, thấp giọng khiển trách: "Sắp làm cha người ta rồi, tại sao còn không biết nói chuyện giữ mồm như vậy hả!"
Lục Hữu Nhân không phục mà liếc nhìn trưởng thôn một cái, không nói thêm cái gì nữa.
Trưởng thôn liếc nhìn Lục Hữu Nhân rồi nói tiếp: "Ngươi ngu dốt không có nghĩa là người khác cũng ngu dốt, trong lúc mọi người lên núi đào rau dại, chưa từng để ý đến một loại hoa nhỏ màu tím đúng không? Mọi người ai cũng nghĩ rằng nó chỉ là một bông hoa bình thường thôi đúng không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người phát ra không ít tiếng âm thanh kinh ngạc, lập tức xì xầm bàn tán.
"Yên lặng! Yên lặng! Những bông hoa nhỏ màu tím đấy chính là hoa của khoai tây, còn về phần người đã phát hiện ra khoai tây..." Nói đến đây trưởng thôn dừng lại.
Khương Linh và trưởng thôn cũng người trước người sau ra khỏi núi.
Lối vào Lục Gia Thôn lúc này đã chật kín người, có vài phụ nhân không nhịn được tính khí dẫn đầu đi hỏi Lục Cẩu Thặng: "Lục Cẩu Thặng, trưởng thôn chỉ bảo ngươi đánh chuông thôi à? Không giải thích với ngươi có chuyện gì à?"
Lục Cẩu Thặng gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Không... Không có, ông nội chỉ nói có chuyện gấp cần thông báo."
Lời nói của thằng bé khiến mọi người có mặt lộ ra những biểu cảm khác nhau, thậm chí mọi người đã bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Trưởng thôn đứng bên ngoài đám người, ho khan một tiếng mới kéo lại được sự chú ý của mọi người. Mọi người thấy người tới là trưởng thôn, vội vàng tự động nhường đường.
Chẳng qua sau khi mọi người nhìn thấy người đi phía sau trưởng thôn là Khương Linh, sự im lặng ban đầu lập tức biến thành tiếng thì thầm to nhỏ.
"Ai dô, ta còn tưởng là ai cơ, hoá ra là người không thể sinh được nhi tử!" Một giọng nói châm chọc từ trong đám người truyền đến.
Sau khi giọng nói này xuất hiện, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Khương Linh, Khương Linh nheo mắt nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy khuôn mặt ngứa đòn của Lục Hữu Nhân xuất hiện trước mặt Khương Linh.
Lục Hữu Nhân giống như đang cố ý khiêu khích mà xoa xoa bụng của quả phụ Vương trước mặt Khương Linh, giống như đang mỉa mai Khương Linh không thể sinh nhi tử.
Quả phụ Vương ở bên cạnh cũng ưỡn cái bụng tròn xoe của mình ra, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Khương Linh.
Khương Linh cười lạnh, ngẩng đầu nhìn trưởng thôn đang đứng trên bục, sau khi trưởng thôn cho Khương Linh một ánh mắt trấn an không cần lo lắng, lại ho một tiếng nói với mọi người ở bên dưới: "Yên lặng! Yên lặng hết cho ta!"
"Ta vội vàng gọi mọi người đến đây như vậy là vì có chuyện tốt muốn thông báo, đã tìm thấy khoai tây ở ngọn núi phía sau thôn chúng ta! Hình dáng của thứ này giống như cái lục lạc của con ngựa cho nên gọi nó là khoai tây!"
"Mấy năm trước ta may mắn được nếm thử thứ này, thứ này ngon đến mức không còn gì để nói, chiên nấu luộc hấp làm gì cũng được!" Trưởng thôn vừa nói vừa lấy củ khoai tay mà lúc nãy Khương Linh đưa cho ông ấy từ trong túi ra.
Khi củ khoai tây có màu vàng xen lẫn với những chấm đen xuất hiện trước mắt mọi người, mọi người ồ lên một mảnh, ánh mắt dán chặt vào củ khoai tây to bằng quả bóng bàn kia, như thể họ sợ rằng thứ này sẽ biến mất trong chớp mắt.
"Trưởng thôn, ta vô cùng hiểu rõ ngọn núi này, sao thứ mà ngươi nói tới ta lại chưa từng nhìn thấy bao giờ? Mà vừa nãy ta lại nhìn thấy ngươi và Khương thị một trước một sau từ trong núi đi ra, hai người có khi nào…" Lục Hữu Nhân nhìn Khương Linh với vẻ mặt dâm tiện.
"Hahahaha..." Một tiếng cười khiến mọi người cảm thấy chói tai đột nhiên vang lên giữa bầu trời đêm của Lục Gia Thôn.
Thậm chí ánh mắt của một vài tên vô lại trong thôn cũng bắt đầu đánh giá Khương Linh.
Trưởng thôn năm nay đã gần năm mươi, đừng nói đến nhi tử, ngay cả tôn tử ông ấy cũng đã có rồi, những lời này của Lục Hữu Nhân khiến ông ấy vô cùng tức giận, ánh mắt cương quyết nhìn chằm chằm Lục Hữu Nhẫn, liếc mắt quở trách: "Bình thường Lục lão bà tử đều dạy dỗ nhi tử của mình như thế này à? Không biết tôn trọng người lớn, ăn nói lung tung?"
Lục lão bà tử ở bên cạnh sau khi nghe vậy thì nhanh chóng tát Lục Hữu Nhân một cái, thấp giọng khiển trách: "Sắp làm cha người ta rồi, tại sao còn không biết nói chuyện giữ mồm như vậy hả!"
Lục Hữu Nhân không phục mà liếc nhìn trưởng thôn một cái, không nói thêm cái gì nữa.
Trưởng thôn liếc nhìn Lục Hữu Nhân rồi nói tiếp: "Ngươi ngu dốt không có nghĩa là người khác cũng ngu dốt, trong lúc mọi người lên núi đào rau dại, chưa từng để ý đến một loại hoa nhỏ màu tím đúng không? Mọi người ai cũng nghĩ rằng nó chỉ là một bông hoa bình thường thôi đúng không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người phát ra không ít tiếng âm thanh kinh ngạc, lập tức xì xầm bàn tán.
"Yên lặng! Yên lặng! Những bông hoa nhỏ màu tím đấy chính là hoa của khoai tây, còn về phần người đã phát hiện ra khoai tây..." Nói đến đây trưởng thôn dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.