Xuyên Qua Năm Mất Mùa, Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con
Chương 31: Mất Hết Thể Diện 1
Tiểu Hi Đích Trần
12/10/2023
Từ đường Lục gia.
Mọi người đều nhìn trưởng thôn với vẻ mặt nghiêm nghị.
Trưởng thôn liếc nhìn Lục Hữu Nhân vẫn đang nằm trên mặt đất rên rỉ, bất lực thở dài một hơi nói: "Trong thôn xảy ra loại chuyện này, là do ta không làm tròn bổn phận, ba huynh đệ còn lại của Lục gia, nếu ta dựa theo gia pháp xử trí Lục Hữu Nhân, các ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Ba huynh đệ của Lục Hữu Nhân đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Lục Hữu Lễ đáp: "Không... Không có ý kiến!"
Thật ra ba huynh đệ Lục gia đều biết Lục Hữu Nhân có đức hạnh như thế nào, nhưng không biết làm sao, từ nhỏ đến lớn lúc nào Lục lão bà tử đều bảo vệ Lục Hữu Nhân, ba huynh đệ còn lại của Lục gia đương nhiên không dám không nghe lời Lục lão bà tử.
Khi Lục lão gia tử còn sống, Lục Hữu Nhân ít nhiều gì còn kiêng dè một chút, bộ dáng hành vi còn coi như kiềm chế.
Nhưng kể từ mấy năm trước khi Lục lão gia tử mất, Lục Hữu Nhân hoàn toàn không còn chút kiêng nể nào.
Lúc đầu, ba huynh đệ còn lại của Lục gia còn thỉnh thoảng sẽ nói với mẫu thân về chuyện của đại ca, nhưng ai ngờ rằng Lục lão bà tử chỉ khiển trách bọn, bảo bọn họ tự chăm lo cho tốt bản thân mình. Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, hy vọng đại ca có thể tự mình rút ra được một bài học!
Lục Hữu Lễ liếc nhìn Khương Linh đang đứng bên cạnh, vẻ mặt áy náy đi đến bên cạnh Khương Linh, nhẹ giọng nói: "Khương Thị, thật xin lỗi vì đã để xảy ra chuyện lớn như vậy, ta thay mặt đại ca xin lỗi người!"
Khương Linh ngẩng đầu nhìn Lục Hữu Lễ, trong trí nhớ của nguyên thân, nàng có ấn tượng rất tốt với Lục Hữu Lễ, nguyên nhân có lẽ vì người này cùng tuổi với đệ đệ của mình đi, nguyên thân làm đại tẩu vẫn luôn chăm sóc cho tiểu thúc chưa lập gia đình này.
Về phần Lục Hữu Lễ, hắn làm người đúng như tên, làm người khiêm tốn nhã nhặn, vô cùng lễ độ.
"Không sao, chỉ cần tìm ra chân tướng sự việc rồi trả lại sự trong sạch cho ta là được rồi!" Khương Linh liếc nhìn Lục Hữu Lễ, nhẹ nhàng trả lời.
"Trưởng thôn, vậy chúng ta có đào cái gì mà khoai tây gì đó nữa không! Nếu như không đào chúng ta còn phải ra đồng ruộng nhổ cỏ!" Triệu Nhị Lăng đứng ở bên cạnh có chút nhịn không được nói.
Triệu Nhị Lăng vừa lên tiếng, tất cả mọi người lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Bây giờ các ngươi về nhà lấy gùi với dụng cụ, chúng ta chuẩn bị lên núi ngay!" Trưởng thôn liếc nhìn Lục Hữu Nhân, hai mươi bản tử kia lúc đánh hắn ta thật sự không nhẹ một chút nào, nếu bây giờ còn thực hiện gia pháp, ông ấy sợ Lục Hữu Nhân sẽ bị đánh chết, trưởng thôn cũng không muốn vô duyên vô cớ chịu một mạng người.
Ngay sau khi mọi người nghe lệnh của trưởng thôn, bọn họ lập tức giải tán về nhà để lấy gùi và dụng cụ.
Khương Linh liếc nhìn trưởng thôn không nói gì, cũng theo đám người trở về nhà mình.
"Nương!"
"Nương!"
Khương Linh vừa đẩy cửa, hai bóng người ôm chặt lấy nàng không chịu buông, sau đó tiếng khóc thút thít truyền đến tai Khương Linh.
"Hài tử ngốc, các con khóc cái gì, không phải nương vẫn đang ở đây sao?" Khương Linh vừa an ủi vừa lau nước mắt cho hai nữ nhi.
"Đại ca... Đại ca nói nương bị quan huyện bắt, con... huhu...... nương, nương không thể rời đi không quan tâm đến bọn con nữa!" Khương Văn Khê vừa nghẹn ngào vừa lau nước mắt.
"Nương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Khương Tuế Hòa lớn tuổi hơn một chút đã có khả năng tự suy nghĩ, sau khi thấy Khương Linh trở về thì không khỏi lo lắng hỏi.
"Nương không có chuyện gì chứ? Bọn họ không làm khó nương chứ?" Khương Diệu Kiệt nhìn Khương Linh một lúc rồi mới thở phào nhẹ nhõm hỏi.
Đối mặt với câu hỏi của ba hài tử, Khương Linh cười nói: "Đừng lo lắng, nương không sao, chỉ dùng mấy câu thì không thể giải thích được chuyện này, Diệu Kiệt, con mang lấy gùi đi đào khoai tây với nương đi!"
Khương Văn Khê nghe xong liền bật khóc, càng ôm chặt lấy đùi của Khương Linh nói: "Đừng! Nương! Nương đừng đi!"
Khương Tuế Hòa nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Khương Văn Khê an ủi: "Muội muội không khóc, nương không sao cả, nương đi tìm thức ăn cho chúng ta!"
Mọi người đều nhìn trưởng thôn với vẻ mặt nghiêm nghị.
Trưởng thôn liếc nhìn Lục Hữu Nhân vẫn đang nằm trên mặt đất rên rỉ, bất lực thở dài một hơi nói: "Trong thôn xảy ra loại chuyện này, là do ta không làm tròn bổn phận, ba huynh đệ còn lại của Lục gia, nếu ta dựa theo gia pháp xử trí Lục Hữu Nhân, các ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Ba huynh đệ của Lục Hữu Nhân đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Lục Hữu Lễ đáp: "Không... Không có ý kiến!"
Thật ra ba huynh đệ Lục gia đều biết Lục Hữu Nhân có đức hạnh như thế nào, nhưng không biết làm sao, từ nhỏ đến lớn lúc nào Lục lão bà tử đều bảo vệ Lục Hữu Nhân, ba huynh đệ còn lại của Lục gia đương nhiên không dám không nghe lời Lục lão bà tử.
Khi Lục lão gia tử còn sống, Lục Hữu Nhân ít nhiều gì còn kiêng dè một chút, bộ dáng hành vi còn coi như kiềm chế.
Nhưng kể từ mấy năm trước khi Lục lão gia tử mất, Lục Hữu Nhân hoàn toàn không còn chút kiêng nể nào.
Lúc đầu, ba huynh đệ còn lại của Lục gia còn thỉnh thoảng sẽ nói với mẫu thân về chuyện của đại ca, nhưng ai ngờ rằng Lục lão bà tử chỉ khiển trách bọn, bảo bọn họ tự chăm lo cho tốt bản thân mình. Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, hy vọng đại ca có thể tự mình rút ra được một bài học!
Lục Hữu Lễ liếc nhìn Khương Linh đang đứng bên cạnh, vẻ mặt áy náy đi đến bên cạnh Khương Linh, nhẹ giọng nói: "Khương Thị, thật xin lỗi vì đã để xảy ra chuyện lớn như vậy, ta thay mặt đại ca xin lỗi người!"
Khương Linh ngẩng đầu nhìn Lục Hữu Lễ, trong trí nhớ của nguyên thân, nàng có ấn tượng rất tốt với Lục Hữu Lễ, nguyên nhân có lẽ vì người này cùng tuổi với đệ đệ của mình đi, nguyên thân làm đại tẩu vẫn luôn chăm sóc cho tiểu thúc chưa lập gia đình này.
Về phần Lục Hữu Lễ, hắn làm người đúng như tên, làm người khiêm tốn nhã nhặn, vô cùng lễ độ.
"Không sao, chỉ cần tìm ra chân tướng sự việc rồi trả lại sự trong sạch cho ta là được rồi!" Khương Linh liếc nhìn Lục Hữu Lễ, nhẹ nhàng trả lời.
"Trưởng thôn, vậy chúng ta có đào cái gì mà khoai tây gì đó nữa không! Nếu như không đào chúng ta còn phải ra đồng ruộng nhổ cỏ!" Triệu Nhị Lăng đứng ở bên cạnh có chút nhịn không được nói.
Triệu Nhị Lăng vừa lên tiếng, tất cả mọi người lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Bây giờ các ngươi về nhà lấy gùi với dụng cụ, chúng ta chuẩn bị lên núi ngay!" Trưởng thôn liếc nhìn Lục Hữu Nhân, hai mươi bản tử kia lúc đánh hắn ta thật sự không nhẹ một chút nào, nếu bây giờ còn thực hiện gia pháp, ông ấy sợ Lục Hữu Nhân sẽ bị đánh chết, trưởng thôn cũng không muốn vô duyên vô cớ chịu một mạng người.
Ngay sau khi mọi người nghe lệnh của trưởng thôn, bọn họ lập tức giải tán về nhà để lấy gùi và dụng cụ.
Khương Linh liếc nhìn trưởng thôn không nói gì, cũng theo đám người trở về nhà mình.
"Nương!"
"Nương!"
Khương Linh vừa đẩy cửa, hai bóng người ôm chặt lấy nàng không chịu buông, sau đó tiếng khóc thút thít truyền đến tai Khương Linh.
"Hài tử ngốc, các con khóc cái gì, không phải nương vẫn đang ở đây sao?" Khương Linh vừa an ủi vừa lau nước mắt cho hai nữ nhi.
"Đại ca... Đại ca nói nương bị quan huyện bắt, con... huhu...... nương, nương không thể rời đi không quan tâm đến bọn con nữa!" Khương Văn Khê vừa nghẹn ngào vừa lau nước mắt.
"Nương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Khương Tuế Hòa lớn tuổi hơn một chút đã có khả năng tự suy nghĩ, sau khi thấy Khương Linh trở về thì không khỏi lo lắng hỏi.
"Nương không có chuyện gì chứ? Bọn họ không làm khó nương chứ?" Khương Diệu Kiệt nhìn Khương Linh một lúc rồi mới thở phào nhẹ nhõm hỏi.
Đối mặt với câu hỏi của ba hài tử, Khương Linh cười nói: "Đừng lo lắng, nương không sao, chỉ dùng mấy câu thì không thể giải thích được chuyện này, Diệu Kiệt, con mang lấy gùi đi đào khoai tây với nương đi!"
Khương Văn Khê nghe xong liền bật khóc, càng ôm chặt lấy đùi của Khương Linh nói: "Đừng! Nương! Nương đừng đi!"
Khương Tuế Hòa nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Khương Văn Khê an ủi: "Muội muội không khóc, nương không sao cả, nương đi tìm thức ăn cho chúng ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.