Xuyên Qua Năm Mất Mùa, Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con

Chương 10: Nương Sẽ Bảo Vệ Con Chu Toàn 2

Tiểu Hi Đích Trần

08/10/2023

"Diệu Kiệt, còn không mau đi!" Khương Linh trừng mắt nói với Khương Diệu Kiệt đang ngây người ra như phỗng.

Khương Diệu Kiệt như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng tìm nhánh cây đưa tới trong tay Khương Linh. Khương Linh vừa đánh vào mông Vương Đại Cường vừa nói: "Ngươi nói xin lỗi không! Ngươi nói xin lỗi không!"

"Khương. . . Ô ô Khương thẩm, ngươi đừng đánh nữa, ta xin lỗi! Ta xin lỗi còn không được sao!" Tiếng quỷ khóc sói gào của Vương Đại Cường không ngừng vọng ở trong sơn cốc.

"Xin lỗi!" Khương Linh tay chỉ vào Khương Diệu Kiệt, trừng mắt nói với Vương Đại Cường.

"Xin lỗi, xin lỗi. . ." Sau khi Vương Đại Cường mang theo tiếng khóc nức nở nói xin lỗi với Khương Diệu Kiệt, tránh thoát được tay Khương Linh thì nghẹn ngào chạy ra khỏi sơn cốc.

Về phần mấy tiểu tử choai choai đi theo nó, đại khái là bị dọa sợ, tất cả đều cúi đầu đứng tại chỗ không biết làm sao. Tựa hồ sợ kết cục của chúng sẽ giống như Vương Đại Cường.

Khương Linh nhìn lướt qua bọn họ, nghiêm nghị nói ra: "Ta nói cho các ngươi biết, Diệu Kiệt là nhi tử của ta, không phải là cẩu vật không có cha nương trong miệng các ngươi! Hễ lại để cho ta nghe được một câu như vậy nữa thì ta tuyệt đối sẽ xé nát miệng các ngươi! Có nghe hay không!"

"Nghe. . . Nghe. . . Nghe thấy rồi ạ!" Mấy tiểu tử choai choai kia cũng bị dọa đến lảo đảo nghiêng ngã chạy ra khỏi sơn cốc.

Khương Linh hài lòng nhìn đám tiểu tử kia bỏ chạy, đang chuẩn bị quay đầu an ủi Khương Diệu Kiệt, Khương Linh liền nghe được đằng sau truyền đến tiếng nức nở rất nhỏ.

Liền vội vàng xoay người nhìn lại, Khương Diệu Kiệt đang ngồi xổm trên mặt đất nhẹ giọng khóc, thanh âm kia tựa hồ là đã nhẫn nhịn rất lâu rồi.

Ngay từ đầu Khương Linh còn tưởng rằng Khương Diệu Kiệt là bởi vì lời nói của Vương Đại Cường trước đó mà khổ sở.

Nàng vội vàng đi đến bên cạnh Khương Diệu Kiệt, chỉ thấy Khương Diệu Kiệt đang ngồi xổm trên mặt đất, hai tay không ngừng đào bùn đất chung quanh, trong miệng lẩm bẩm nói: "Nát rồi! Nát rồi! Nát hết rồi! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!"

Khương Linh có chút không hiểu, nàng nhẹ vỗ về đầu Khương Diệu Kiệt, nói với thằng bé: "Diệu Kiệt, đừng khóc, về sau có nương ở đây, sẽ không ai ức hiếp con được nữa!"

Ai ngờ Khương Diệu Kiệt dùng bàn tay dính đầy bùn đất lau nước mắt, có chút tuyệt vọng nói ra: "Nương! Trứng chim của con! Trứng chim của con! Đó là cho nương và muội muội ăn! Thế nhưng đã nát hết rồi! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"



Nói rồi Khương Diệu Kiệt lại dùng hai tay run rẩy thận trọng đào chất lỏng dính trên bùn đất, giờ khắc này trong lòng Khương Linh cảm thấy rất khó chịu.

Nàng nhìn thiếu niên yếu ớt trước mặt, cuối cùng Khương Linh không để ý bàn tay đầy bùn đất của Khương Diệu Kiệt, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực dịu dàng nói: "Diệu Kiệt không khóc, có nương ở đây, sẽ không để cho các con đói bụng được!"

Khương Diệu Kiệt liền toàn thân cứng đờ, lập tức trốn ở trong ngực Khương Linh gào khóc.

Tiếng khóc quanh quẩn ở trong sơn cốc thật lâu không có dừng lại, nội tâm Khương Linh tuy có chút không thích ứng, nhưng xuất phát từ tình thương của người mẹ, nàng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Khương Diệu Kiệt.

Qua hồi lâu, Khương Diệu Kiệt mới ngừng khóc, cậu có chút bối rối chui ra khỏi ngực Khương Linh, biểu cảm có chút phức tạp nói với Khương Linh một câu cảm ơn, sau đó lại biến thành dáng vẻ trầm mặc không nói trước đó.

Khương Linh nhìn Khương Diệu Kiệt, nội tâm không có chút cảm giác kỳ quái nào, kiểu hài tử từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, nhìn ánh mắt người khác để sống thì nội tâm tất nhiên có chút vấn đề.

Nhưng mà cũng may hiện tại Khương Linh một mình nuôi ba đứa nhỏ, về sau có càng nhiều thời gian giúp Khương Diệu Kiệt hóa giải khúc mắc.

Nghĩ đến điều này, Khương Linh không tiếp tục hỏi thăm chuyện giữa cậu và Vương Đại Cường nữa, mà là nói sang chuyện khác: "Diệu Kiệt, con đến nhà trưởng thôn mượn cái rìu tới, đi lên trên núi bổ chút củi mang về nhà."

Khương Diệu Kiệt chỉ khẽ gật đầu, lập tức chạy ra khỏi sơn cốc, nhìn bóng lưng Khương Diệu Kiệt biến mất, Khương Linh lại quay trở lại nơi ngắt sa sâm dại trước đó, bắt đầu nhanh chóng đào sa sâm dại.

Bận mãi đến khi mặt trời ngả về Tây, Khương Linh mới dừng công việc trong tay lại, nhìn một đống sa sâm dại được nhổ lên, Khương Linh hài lòng gật đầu.

【  thu hoạch được năm cân sa sâm dại, giá trị 150 tiền đồng, có muốn bán hay không】

Khương Linh nhanh chóng nhấn xuống cái nút 【 có 】, chỉ trong nháy mắt tất cả sa sâm xung quanh Khương Linh đều biến mất không thấy gì nữa, cùng lúc đó số lượng tiền đồng bên trên hệ thống thương thành bắt đầu cấp tốc tăng lên.

Nội tâm Khương Linh rất là thỏa mãn, nàng vội vàng lau mồ hôi trên trán một cái rồi đi ra phía ngoài sơn cốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Năm Mất Mùa, Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook