Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du

Chương 57: Tức chết người không đền mạng

Phi Ngữ Ý Thần

05/10/2016

“Dễ bàn rồi, ngươi mở một giá khác đi, ta mua là được.” Không phải ta khoe đâu, hiện tại tài phú của ta đã đứng thứ ba rồi. Nếu không phải trả tiền cho mấy người bọn họ vào đây, ta chính là đệ nhất rồi. Ngẫm lại cũng thực là không dễ dàng a, ta chính là tự dựa vào nỗ lực bản thân, mới kéo được nhiều tiền như vậy, hôm nay cần phải dùng món lớn rồi, ngẫm lại cũng thật đúng là tiếc đi!

Ta nhìn thuộc tính và trạng thái của mình, vô lực thở dài một trận.

“Định giá? Hắc hắc hắc hắc.” Cái người vô danh giáp dẫn đầu cười âm hiểm. “Nếu chúng ta đem những quái này bán cho một mình ngươi, chúng ta không thể ăn nói, phải biết rằng, bây giờ những người mua đang ở phòng đấu giá, đều đang chờ bọn họ a. Chúng ta cũng không thể phá quy củ, đắc tội bọn họ được?”

Xem ra không dễ làm rồi. “Vậy các ngươi nói làm sao mới thả bọn họ?” Nếu bọn họ có chủ ý xấu, vậy đừng có trách ta, nga ha hả ha hả a. Khụ khụ khụ, sao lại cười như thế, ôi chao, tiếng cười đáng nhớ thật mà.

“Cái này sao, rất đơn giản, vậy ngươi thay thế bọn họ. A? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha… …” Cái người vô danh giáp kia nói đến đây, đơn giản cười ha hả lên, một đám người đi theo hắn, cũng cười theo.

“Phải không?” Muốn ta thay thế bọn họ, cho các ngươi bán đi ư? Muốn chết a các ngươi, ta oán hận nắm chặt tay, chuẩn bị tùy thời tiến công.

“Đương nhiên rồi, coi bộ dáng của ngươi đi, xinh đẹp như vậy. Tuy rằng ngươi còn nhỏ chút, nhưng đừng lo, có mấy người thích khẩu vị này.” Nói xong, người kia lại tiếp tục cười ha hả.

Ta thực hoài nghi, những người này sao không cười đến chết luôn chứ, vậy mà tư tưởng bọn họ… . Ta một trận im lặng, tiến đến bên tai mấy tinh linh và thiên sứ kia. “Để ta nói với bọn họ, các ngươi tìm khe hở chạy ra ngoài, nếu như lúc ta kêu chạy thì, các ngươi mau chạy nhanh. Ta sẽ phòng ngự cho các ngươi, cho nên vô luận phát sinh cái gì, các ngươi đều phải chạy ra bên ngoài.”

Thiên sứ hơi gật đầu, “Vậy ngươi cẩn thận.”

“Các ngươi sao có thể nói như vậy chứ, thực sự là quá đáng mà, ta quyết không đáp ứng.” Ta đặc biệt đem thanh âm phóng thật to, thứ nhất để khiến cho lực chú ý của mấy người bọn họ tới bên tay, thứ hai hi vọng Ngạo Thiên bọn họ có thể nghe thấy tiếng ta, tìm tới được. Ta vừa rồi thừa lúc bọn họ cười, đã gửi một tin cho Ngạo Thiên, chỉ mong bọn họ có thể tới đây, một mình vui không bằng mọi người cùng vui mà.

“Không đáp ứng ư? Hử?? Như vậy thì, các ngươi ai cũng đừng nghĩ rời khỏi đây, toàn bộ nhốt vào trong ***g sắt cho ta.” Nghe thấy mệnh lệnh của vô danh giáp, đám tiểu lâu la kia hướng chúng ta âm hiểm cười đi tới, xem ra là muốn đem chúng ta thành thịt trên thớt rồi.

“Xin lỗi, chúng ta không giúp được gì, còn muốn liên lụy ngươi, chúng ta đều bị hạ dược rồi, công kích ma pháp không công kích nổi.” Tinh linh tiếc nuối lắc đầu.

“Còn do dự gì, phân tâm ở chỗ này chắc, chạy mau.” Ta vừa hô xong, liền tăng tốc cho bọn họ, kỹ năng cường hóa, phòng ngự ánh sáng, thủ hộ của thần vân vân thêm vào một lần.



Thấy đám người kia muốn công kích về phía chúng ta, ta mỉm cười, chờ chính là cái này. “Thánh Quang kết giới.” Kết giới đã đầy 10 cấp, phạm vi cũng đã rất rộng rồi, thiên sứ và các tinh linh chạy tới một đầu khác, quay đầu lại nhìn ta, rồi bỏ chạy ra ngoài.

Mà những người đó lại bị kết giới của ta cản trở ra ngoài, không thể đuổi theo phía các tinh linh và thiên sứ chạy mất được. Toàn bộ oán hận hướng ta mà công kích lần nữa, ta buồn chán ngáp một cái.

Đinh, người chơi Nguyệt bảo bảo đã bị người chơi Tự Thủy Lưu Niên công kích, cho 10 phút thời gian phản ứng.

Ta chỉ biết bọn họ là người chơi, vậy mà, thời gian phản kích 10 phút a, xem ta đùa các ngươi như thế nào đây, ta nhìn bọn họ mà cười âm hiểm. Trời ơi, bị bọn họ làm xấu rồi, ta sao lại cười như vậy, xấu hổ xấu hổ.

“Nguyệt bảo bảo? Ngươi có phải là cái người đã từng xen vào việc của người khác, làm hại mấy người giả mạo người của bang phái Ngạo Thị Thiên Hạ bị phát hiện, Nguyệt bảo bảo kia phải không?” Vô Danh giáp, ờ không, hẳn là Tự Thủy Lưu Niên có chút không dám tin tưởng nhìn ta.

Ta có danh khí lớn như vậy ư! “Phải.”

“Còn tuổi nhỏ như vậy đã thích chõ mõm vào, hôm nay bổn đại gia không cho ngươi biết cái gì là nhàn sự mạc lý thì không được.”

*việc không liên quan tới mình thì đừng chõ mõm vào.

“Két két két két, mệt ngươi tên nghe hay như vậy, vậy mà lại là một người xấu xa, thật là, không hảo hảo giáo huấn ngươi, ngươi còn không biết vì sao hoa lại màu đỏ.” Ta hơi lộ miệng cười, một cái mỉm cười tựa tử thần.

“Lửa cháy hừng hực.” Ngọn lửa hừng hực nhất thời xuất hiện ở không trung, thẳng kích tới mấy người chơi này, tuy rằng bên trong không có thiếu pháp sư và tế ti, chính là để cho bọn họ ăn chút vị đắng đi. Ma pháp sư hệ thủy chống đỡ, tế ti thêm trạng thái, vẫn khiến bọn họ rớt tầng da, hơn nữa ngọn lửa trên người bọn họ thiêu đốt, đau đến bọn họ thẳng kêu to, chút ít máu lại thêm còn thừa một tia, cứ thế mà lừa chủ triệu hoán. Pháp sư thủy hệ càng nhanh chóng đem lửa này dập tắt, lúc này mới thoát khỏi một kiếp chết cháy.

Chiến sĩ và kiếm khách càng không cần phải nói, đứng mũi chịu sào chính là bọn họ, tuy rằng bọn họ máu nhiều, những là rớt một phần năm máu của bọn họ, khiến họ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tế ti càng mau chóng thêm máu cho nhóm người này.

Ha ha, ôi chao ~ lần đầu tiên pk, cảm giác rất sảng khoái mà, trách không được nhiều người thích pk như vậy, ừm, sau này ta cũng muốn tham gia pk, bằng không một trận pk này không phải thiết lập vô ích rồi sao. [ thần: yên tâm, sẽ không lập ra vô ích đâu, ham pk có khối người mà. ]

“Vừa rồi là kích thứ nhất nga, không nên gấp, bây giờ cho các ngươi nếm thử uy lực cơn giận của thủy thần thế nào a?” Ta cười ngọt ngào, bọn họ cả người run càng thêm lợi hại. “Làm gì chứ, muốn đánh chính là các ngươi cơ mà, đừng khẩn trương, ngươi ta rất hòa ái, ta đây tới? Ờ, được rồi, kêu thay trời hành đạo, tiêu diệt những con người cặn bã bại hoại này.”

“Cơn giận của thủy thần.” Có mấy cột nước hình vòi rồng đánh thẳng về phía mấy người kia, cột nước đánh bại chiến sĩ và kiếm khách xong, lại lần thứ hai đánh về phía pháp sư và tế ti, bọn họ đáng thương lại bị công kích lần nữa, lần thứ hai đối mặt với ít máu sắp rớt hết này, trong lòng một trận rên rỉ, vì sao, vì sao, còn chưa có chết.



“Mọi người cùng hợp tác, ta cũng không tin không giết được một mình hắn.” Tự Thủy Lưu Niên không chịu được loại “đãi ngộ” này, muốn liên hợp mọi người cùng đánh ta.

“Được.” Đám người kia không còn sự lựa chọn nào khác đều đồng ý, dù sao bọn họ biết, bọn họ nếu không cùng công kích, rất khó có phần thắng.

“Nha? Các ngươi muốn hợp lực đồng thời công kích ta ư, ô ô ô ô, các ngươi khi dễ người, các ngươi những người lớn này ức hiếp một đứa nhỏ, xấu hổ xấu hổ xấu hổ.” Ta vui tươi hớn hở nức nở khóc nói, càng giận bọn họ thêm, dù sao tức chết người không đền mạng mà, nếu như bị tức chết rồi, ta còn động thủ lần nữa, thuận tiện thêm, giúp bọn họ luyện thử khí lượng thôi.

“Được, ngươi nếu không sợ, vậy các anh em, chúng ta công kích.” Trí tàn của chiến sĩ, tinh thần kiếm của kiếm khách, các hệ ma pháp của ma pháp sư, hiệu quả tiêu cực của tế ti toàn bộ hướng ta mà tới.

Xí, nghĩ cắn chết ta ư, ta không cho các ngươi như ý, ta vận khinh công bay lên, nhẹ nhàng nhảy, nhảy đến phía sau bọn họ, đi tới cửa, đồng thời lửa nóng lần thứ hai phát động ra.

Một đám người lần thứ hai bị ta công kích, máu lần hai lại giảm xuống, lúc bánh xe biến tốc tế tự bổ máu, ta không chút khách khí công kích lần 2, mấy kiếm khách kia còn chưa kịp để tế ti thêm máu đã hoa lệ lệ ngã xuống tử vong.

“Ai nha, chết người rồi, thật là, không kiên nhẫn đánh như thế a, mới 2 kích thôi mà, thật là, đánh mất mặt mũi của kiếm khách rồi, ngay cả 2 kích cũng không chống nổi.

Được rồi, được rồi, ta vì sao không cho bọn họ thử độc dược ta luyện chế? Nghĩ ta vì không có giải dược kia, vẫn vứt nội đan của con boss kia, thế nhưng nghiên cứu đã lâu, mới nghiên cứu chế tạo ra thuốc bột, sao không để bọn họ làm chuột bạch thí nghiệm nhỉ?

Ta không chút khách khí liền ném ra cái thuốc bột kia, dù sao cái nội đan kia lúc ấy, để ta nghiên cứu chế tạo ra khá nhiều thuốc bột, không kém cái này chút nào.

Đinh, đối thủ của người chơi Nguyệt bảo bảo đã bị độc phấn của Nguyệt bảo bảo công kích, duy trì liên tục rớt máu thẳng đến khi ăn giải dược vào mới thôi. Nguyệt bảo bảo lần đầu tiên nghiên cứu chế tạo ra độc dược, hiện khai thông chức nghiệp độc dược sư, xin mời các vị người chơi trong 5 phút logout, hệ thống tiến hành đổi mới 3 ngày trong thế giới hiện thực, tất cả hoạt động lùi lại sau khi đổi mới lại tiến hành, gây ra bất tiện, vẫn xin thứ lỗi.

“Cái gì? Bây giờ logout? Hội đấu giá của ta a

. Hừ, nếu không phải đây là không thời gian, ta không cho các ngươi nếm thử lợi hại thì không yên, các ngươi biết sai chưa?” Ta thật là hảo tâm thông cáo cho mấy cái người xấu xa này, đương nhiên không ngoại trừ mấy người ngã xuống đất không dậy nổi này. Tế ti vẫn làm hết phận sự thêm máu cho mọi người, khả cỗ đau đớn kia bọn họ không chịu được.

“Biết rồi, biết rồi, chúng ta sẽ không có những chủ ý bất lương này nữa, xin lỗi, xin lỗi.” Tự Thủy Lưu Niên bọn họ lúc này cuối cùng cũng biết cái gì kêu trời làm ác rồi, người trước trước mặt chính là ác ma đích thực a!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook