Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]
Chương 6:
Tô Hương Lan Sắc
27/02/2023
Lâm Sở Trì cảm nhận được bà ấy đang thành tâm muốn giúp mình, thêm vào bên ngoài còn có một đống sinh viên gào khóc đòi ăn, cũng không từ chối ý tốt của bà ấy.
Cửa sổ nhà ăn trong suốt, cố ý nhìn trộm có thể nhìn thấy bên trong bếp, chính vì như thế, Lâm Sở Trì không dám khoe kỹ năng nữa, dù sao nhìn từ trong trí nhớ của nguyên thân, cô cảm thấy cách thái thức ăn bình thường đặt ở thế giới này hình như rất khoa trương.
Có điều mặc dù cô tự nhận là đổi sang cách thái thức ăn bình thường hơn nhưng rơi vào trong mắt người khác vẫn dẫn tới sự thán phục.
"Oa, thì ra món cơm thịt xào ngon như vậy lại do một chị gái còn trẻ thế làm, chị thật quá lợi hại!"
"Thật, kỹ năng dùng dao này thật là, đổi lại là tôi đã sớm cắt trúng tay rồi."
"Thật nhanh!"
Một vài sinh viên khen ngợi, còn có sinh viên đang xếp hàng nói với dì Vương: "Dì ơi, dì có thể không run không?"
"Nói bậy, nhà ăn số một bọn dì múc cơm chưa bao giờ run tay."
Lời này của dì Vương đúng là không giả, dù sao bây giờ nhà ăn số một phải dựa vào ưu điểm giá rẻ, số lượng lớn để hấp dẫn người khác.
Bà nói xong lại thêm một ít vào trong chén, lập tức chiếm được cơn mưa lời khen của sinh viên dẻo mồm trước mặt.
Người xếp phía sau cậu ta chính là một cô gái, vừa nãy sau khi nếm thử một miếng thịt xào dưa chua và măng từ trong chén cô bạn thì kinh ngạc giống như gặp phải người trời, ngay lập tức chạy tới xếp hàng, lần này thấy trong khay chỉ còn ít thức ăn cuối cùng, lập tức dẻo mồm nói: "Chị ơi, sáng sớm em không ăn cơm, xếp hàng đã lâu giờ đói gần chết, em trả thêm ít tiền chị múc hết cho em đi."
"Đám thanh niên các cháu không ăn bữa sáng sao được, cũng không bao nhiêu, không cần cháu quẹt thẻ nhiều."
Dì Vương nói xong cũng thật sự múc hết phần thức ăn còn dư lại vào, chất tràn đầy một chén to.
"Cảm ơn chị."
Cô gái nâng chén rời đi dưới ánh mắt hâm mộ của những người phía sau, tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống rồi lập tức ăn một ngụm lớn, trên mặt thoáng lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Lúc cô ấy đang cảm thán một câu ăn quá ngon, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, cúi đầu liếc mắt nhìn ra là chị họ mình, mới vừa ăn vừa nhận điện thoại.
"Điềm Điềm, trưa rồi em đang ở đâu vậy, chị dẫn em đi ăn cơm."
"Em đang ăn đây, chị họ, nhà ăn của trường chúng ta quá là ngon."
"Em đang ở nhà ăn nào?"
"Nhà ăn số một."
Nghe thấy là nhà ăn số một, người ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc sau đó mới tiếp tục nói: "Em cảm thấy nhà ăn số một ngon à?"
"Đúng vậy, xưa nay em chưa từng ăn cơm ngon như vậy, quá ngon." Điềm Điềm nói xong lại múc thêm một ngụm lớn, chỉ cảm thấy măng tươi giòn, dưa chua sướng miệng, thịt thơm, mỗi một vị đều cực kỳ hợp khẩu vị của mình, phối hợp với nhau càng tuyệt, thậm chí dù cho không ăn chung, chỉ là cơm chan với nước sốt cũng cực kỳ ngon.
Bên trong món thịt xào dưa chua và măng có rất nhiều ớt đỏ cắt nát, thường ngày lúc ăn cơm Điềm Điềm nhất định sẽ lấy nó ra, nhưng ngày hôm nay món cơm thịt xào này thực sự quá ngon, cô ấy mang theo suy nghĩ không nỡ lãng phí một miếng nào, nếm rồi mới phát hiện ớt đỏ cũng rất ngon, sau đó dứt khoát không kén chọn nữa.
"Tay nghề cùa dì khó ăn như vậy à?"
Có lẽ thấy cô ấy đến cơm của nhà ăn số một cũng có thể khen ngon, chị họ ở đầu bên kia điện thoại khắc sâu hoài nghi tay nghề của dì nhỏ nhà mình, cảm thấy em gái mình ở nhà rốt cuộc ăn phải cái gì, đến cơm ở nhà ăn số một cũng có thể khen ngon.
"Ngược lại tay nghề của mẹ em chắc chắn không ngon bằng cơm ở nhà ăn này, không nói với chị nữa, em muốn tập trung ăn cơm."
Cửa sổ nhà ăn trong suốt, cố ý nhìn trộm có thể nhìn thấy bên trong bếp, chính vì như thế, Lâm Sở Trì không dám khoe kỹ năng nữa, dù sao nhìn từ trong trí nhớ của nguyên thân, cô cảm thấy cách thái thức ăn bình thường đặt ở thế giới này hình như rất khoa trương.
Có điều mặc dù cô tự nhận là đổi sang cách thái thức ăn bình thường hơn nhưng rơi vào trong mắt người khác vẫn dẫn tới sự thán phục.
"Oa, thì ra món cơm thịt xào ngon như vậy lại do một chị gái còn trẻ thế làm, chị thật quá lợi hại!"
"Thật, kỹ năng dùng dao này thật là, đổi lại là tôi đã sớm cắt trúng tay rồi."
"Thật nhanh!"
Một vài sinh viên khen ngợi, còn có sinh viên đang xếp hàng nói với dì Vương: "Dì ơi, dì có thể không run không?"
"Nói bậy, nhà ăn số một bọn dì múc cơm chưa bao giờ run tay."
Lời này của dì Vương đúng là không giả, dù sao bây giờ nhà ăn số một phải dựa vào ưu điểm giá rẻ, số lượng lớn để hấp dẫn người khác.
Bà nói xong lại thêm một ít vào trong chén, lập tức chiếm được cơn mưa lời khen của sinh viên dẻo mồm trước mặt.
Người xếp phía sau cậu ta chính là một cô gái, vừa nãy sau khi nếm thử một miếng thịt xào dưa chua và măng từ trong chén cô bạn thì kinh ngạc giống như gặp phải người trời, ngay lập tức chạy tới xếp hàng, lần này thấy trong khay chỉ còn ít thức ăn cuối cùng, lập tức dẻo mồm nói: "Chị ơi, sáng sớm em không ăn cơm, xếp hàng đã lâu giờ đói gần chết, em trả thêm ít tiền chị múc hết cho em đi."
"Đám thanh niên các cháu không ăn bữa sáng sao được, cũng không bao nhiêu, không cần cháu quẹt thẻ nhiều."
Dì Vương nói xong cũng thật sự múc hết phần thức ăn còn dư lại vào, chất tràn đầy một chén to.
"Cảm ơn chị."
Cô gái nâng chén rời đi dưới ánh mắt hâm mộ của những người phía sau, tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống rồi lập tức ăn một ngụm lớn, trên mặt thoáng lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Lúc cô ấy đang cảm thán một câu ăn quá ngon, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, cúi đầu liếc mắt nhìn ra là chị họ mình, mới vừa ăn vừa nhận điện thoại.
"Điềm Điềm, trưa rồi em đang ở đâu vậy, chị dẫn em đi ăn cơm."
"Em đang ăn đây, chị họ, nhà ăn của trường chúng ta quá là ngon."
"Em đang ở nhà ăn nào?"
"Nhà ăn số một."
Nghe thấy là nhà ăn số một, người ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc sau đó mới tiếp tục nói: "Em cảm thấy nhà ăn số một ngon à?"
"Đúng vậy, xưa nay em chưa từng ăn cơm ngon như vậy, quá ngon." Điềm Điềm nói xong lại múc thêm một ngụm lớn, chỉ cảm thấy măng tươi giòn, dưa chua sướng miệng, thịt thơm, mỗi một vị đều cực kỳ hợp khẩu vị của mình, phối hợp với nhau càng tuyệt, thậm chí dù cho không ăn chung, chỉ là cơm chan với nước sốt cũng cực kỳ ngon.
Bên trong món thịt xào dưa chua và măng có rất nhiều ớt đỏ cắt nát, thường ngày lúc ăn cơm Điềm Điềm nhất định sẽ lấy nó ra, nhưng ngày hôm nay món cơm thịt xào này thực sự quá ngon, cô ấy mang theo suy nghĩ không nỡ lãng phí một miếng nào, nếm rồi mới phát hiện ớt đỏ cũng rất ngon, sau đó dứt khoát không kén chọn nữa.
"Tay nghề cùa dì khó ăn như vậy à?"
Có lẽ thấy cô ấy đến cơm của nhà ăn số một cũng có thể khen ngon, chị họ ở đầu bên kia điện thoại khắc sâu hoài nghi tay nghề của dì nhỏ nhà mình, cảm thấy em gái mình ở nhà rốt cuộc ăn phải cái gì, đến cơm ở nhà ăn số một cũng có thể khen ngon.
"Ngược lại tay nghề của mẹ em chắc chắn không ngon bằng cơm ở nhà ăn này, không nói với chị nữa, em muốn tập trung ăn cơm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.