Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn

Chương 57

Tô Hương Lan Sắc

27/02/2024

Beta: Rya

Lâm Sở Trì biết nếu mình muốn cho ăn, cha mẹ Lâm cho dù trong lòng không muốn cũng sẽ không lên tiếng ngăn cản, cùng lắm là làm như không thấy.

Nhưng cô cảm thấy rất nhiều mâu thuẫn gia đình đều là do chuyện nhỏ tích tụ thành, có thể hóa giải thì không cần phải ngó lơ mâu thuẫn.

Thế là cô chẳng những không lén cha mẹ Lâm cho mèo ăn, ngược lại còn chủ động mời họ đi cùng mình sau khi đã nấu cơm cho mèo xong.

Trước đây trên mạng lưu truyền một câu nói, nói bạn chỉ cần phụ trách mang mèo về nhà, bản thân nó có thể đánh gục được cha mẹ, sau đó địa vị ở nhà của nó sẽ cao hơn cả bạn, lời này vẫn có lý lẽ nhất định.

Bản thân cha mẹ Lâm không ghét động vật nhỏ, nhìn thấy đám mèo này thích con gái nhà mình vô cùng, ngay cả bị họ sờ cũng không phản kháng, trái tim vốn không cứng nhắc lập tức mềm nhũn.

Thế là vốn dĩ họ còn không tán đồng việc con gái ngày nào cũng phí tâm phí sức nấu cơm cho mèo ăn, nhưng sau đó tới đúng giờ họ sẽ chủ động phụ xử lý nguyên liệu, cùng cô nấu cơm cho mèo.

Đương nhiên, đây là sau này, hiện giờ chuyện quan trọng nhất trong trường là tết Nguyên Tiêu sắp đến rồi.

Tết Nguyên Tiêu chắc chắn không thể thiếu ăn chè trôi nước, sủi dìn không cần các sinh viên giục, Lâm Sở Trì đã bắt đầu chuẩn bị trước.

Chè trôi nước và sủi dìn trông hình dạng đều tròn trịa, thực ra vẫn có điểm khác biệt, chè trôi nước dùng nhân dính nước lăn trong bột gạo nếp thành viên tròn, cho nên sẽ có cảm giác bột nổi; mà sủi dìn thì được gói giống như gói há cảo, bề ngoài trông trơn bóng hơn.

Cân nhắc tới việc sinh viên trong trường tới từ khắp mọi miền, Lâm Sở Trì làm cả chè trôi nước và sủi dìn.

Hôm vừa tới trường, nhìn thấy trên cửa sổ có nhiều đặc sản vùng miền do nhiều sinh viên tặng, cha mẹ Lâm rất thụ sủng nhược kinh, dù sao thì họ đã làm ở trường nhiều năm như thế, thật sự chưa từng nhận được đãi ngộ này.

Bây giờ nhìn thấy con gái bắt đầu làm chè trôi nước, sủi dìn khi tết Nguyên Tiêu còn chưa tới, mà sau đó lúc các sinh viên lấy cơm còn bày tỏ muốn ăn chè trôi nước, sủi dìn do cô làm, hai vợ chồng bỗng nhiên hiểu ra. So với họ, quan hệ giữa con gái và sinh viên giống như bạn bè, cũng không trách kỳ nghỉ kết thúc các sinh viên còn mang đặc sản vùng miền cho cô.

Mẹ Lâm đã rất lâu không tự tay làm chè trôi nước, sủi dìn, lúc này cùng làm với con gái, cảm thấy rất hoài niệm.

“Cuộc sống hiện giờ ngày càng tiện, muốn ăn gì đều có thể mua đồ làm sẵn.”

Cha mẹ Lâm nghĩ tới lúc mình còn nhỏ, cảm thấy trẻ con bây giờ hạnh phúc hơn nhiều.

Lâm Sở Trì rất hứng thú với chuyện thời đại cũ của họ, tết đến lúc ở trong thôn, cô thích nghe những người già kể chuyện xưa.

Thấy cô hứng thú, cha mẹ Lâm nhớ tới chuyện gì sẽ nói với cô chuyện ấy.

“Vậy cha mẹ quen nhau như thế nào vậy?” Lâm Sở Trì nghe mãi nghe mãi bỗng nhiên tò mò.

Mẹ Lâm gói bánh trôi thuận miệng nói: “Người khác giới thiệu làm quen, khi đó…”

Mấy ngày trước tết Nguyên Tiêu, gia đình ba người có thời gian liền vừa nói chuyện vừa làm bánh, tới ngày tết, buổi sáng họ trực tiếp ăn sủi dìn như bữa sáng.

Lâm Sở Trì làm rất nhiều loại nhân, nhưng cha mẹ Lâm vẫn thích hai vị đã ăn quen là vừng đen và đậu phộng.

So với chè trôi nước đông lạnh mua bên ngoài, chè trôi nước họ tự làm dai mềm, lớp vỏ bánh mềm mại mà không dính răng, nhân vừng và nhân đậu phộng bên trong thơm tới mức khiến người ta say đắm.

“Ngon.”

Cha Lâm còn chưa ăn hết một cái sủi dìn đã múc cái thứ hai lên, giống như không sợ nóng đưa vào trong miệng.

“Ông đừng làm như mấy trăm năm chưa được ăn sủi dìn vậy.” Mẹ Lâm nhìn thấy ông ăn vội như thế, sợ ông bị bỏng cuống họng.

“Quả thật chưa từng ăn sủi dìn ngon như vậy.”

Sau khi điều kiện sống ngày càng tốt lên, sủi dìn đã không còn là mỹ thực chỉ ăn được trong tết Nguyên Tiêu, bình thường muốn ăn lúc nào cũng có thể ăn được.

Vốn dĩ mẹ Lâm cũng cảm thấy ông đã sớm qua cái tuổi thèm sủi dìn thuở nhỏ, nhưng vừa ăn một miếng sủi dìn này, mềm mại mà không dính răng, nhân vừng ngọt mà không ngấy, ngon tới mức khảm vào trong tim.

“Cha, cha ăn chậm thôi.” Lâm Sở Trì cũng sợ ông ăn quá vội lỡ như bị nghẹn.

Nghe thấy lời nhắc nhở của vợ và con gái, động tác ăn sủi dìn của cha Lâm mới chậm lại một chút, không ăn liên tục nữa.

“Nhân đậu phộng do con làm thơm thật.”

Đậu phộng được Lâm Sở Trì bóc vỏ, đích thân rang chín trong nồi, sau đó nghiền nát làm ra nhân đậu phộng, trước đó khi gói sủi dìn, mẹ Lâm đã cảm thấy thơm, bây giờ sủi dìn được nấu chín, bà cảm thấy vị thơm ngọt mang theo mùi đậu phộng này còn ngon hơn sủi dìn bà từng ăn trước đó.

Lâm Sở Trì cười bưng bát lên, cắn miếng sủi dìn nuốt xuống mới nói: “Cha mẹ, mọi người thật sự không nếm thử sủi dìn jambon sao, con đặc biệt chọn chân giò hun khói ba phần mỡ bảy phần nạc, mùi vị thật sự rất ngon.”

Trước đây lúc làm sủi dìn, cha mẹ Lâm cảm thấy sủi dìn jambon thực sự có hơi kỳ quái, nhưng bởi vì cô nói phải suy nghĩ tới khẩu vị của sinh viên ở các vùng miền khác nhau, nên họ mới không nói gì.

Bây giờ nghe thấy cô khen sủi dìn jambon, cha Lâm tò mò nói: “Cha nhớ trong sủi dìn đó của con ngoài jambon hình như còn cho vừng, hạt đào nát, đường hoa quế, cho nên rốt cuộc nó ngọt hay là mặn.”

“Coi như là mặn mang theo vị ngọt.” Lâm Sở Trì lại ăn thêm một miếng rồi mới nói với họ.

Sau khi cô cắn sủi dìn jambon, mùi thơm của nhân bên trong dần bay ra, ngửi thấy rất thơm.

Ngửi được mùi hương này, lại nhìn thấy cô ăn ngon như vậy, cha mẹ Lâm cảm thấy có lẽ sẽ không khó ăn, nhưng họ ăn sủi dìn ngọt quen rồi, đối với sủi dìn mặn ngọt, họ vẫn không quá hưởng ứng.

“Con ăn mấy cái trong bát trước.”

Lâm Sở Trì cũng không cưỡng cầu, giải quyết xong sủi dìn trong bát liền cùng họ ra ngoài tới nhà ăn.

Xuống lâu chưa được lâu, cha Lâm nhìn thấy có một con mèo vằn ở gần đó đi qua, lập tức quay đầu hỏi cô có mang thịt khô theo không.

Lâm Sở Trì lấy ra mấy cây thịt khô từ trong túi vải bố xách trong tay đưa tới, ông lập tức sải bước đi tới cho mèo ăn.

“Cha con giống như đứa con nít vậy, đã sắp đi làm rồi còn đi nghịch với mèo.”

“Không sao, dù sao cũng không gấp.”

Lâm Sở Trì nói xong nghĩ tới trước đây ông không muốn mình ngày nào cũng nấu cơm cho mèo, bây giờ nhìn thấy mèo lại không nhịn được chủ động đi cho nó ăn, cảm thấy quả nhiên không ai có thể thoát khỏi dụ hoặc của mèo.

“Meo meo.”

Phần lớn mèo trong trường học đều rất dễ gần, đặc biệt cha Lâm còn cầm thịt khô mà mèo thích nhất, mèo vằn ngửi được mùi thơm lập tức ghé sát bên ông cọ cọ.

Cha Lâm vui vẻ đút thịt khô cho nó, lúc quay lại còn không nhịn được nói với mẹ Lâm: “Bà xem nó thích tôi chưa kìa, bây giờ còn theo sau chúng ta nữa.”

Mẹ Lâm lười để ý tới ông, Lâm Sở Trì thì nhìn ra rõ ràng mèo vằn là chưa ăn đủ thịt khô nên mới theo họ xem thử còn hay không, nhưng cha Lâm thích mèo đối với cô là chuyện tốt, dĩ nhiên cô sẽ không vạch trần.

Buổi sáng nấu sủi dìn ăn ở nhà đã chậm trễ chút thời gian, khi họ tới nhà ăn đã gần tám giờ.

“Thất Thất, cuối cùng chị cũng tới, hôm nay có sủi dìn ăn đúng không?”

“Đúng, em muốn ăn vị gì?” Lâm Sở Trì vừa đáp vừa đi vào nhà bếp.

Cô quá hiểu sinh viên, cho nên hôm nay đã không định nấu cơm, trực tiếp nấu sủi dìn, chè trôi nước. Trong nhà bếp, ngoài sủi dìn đã làm xong trước, còn có rất nhiều bột gạo nếp và nhân.

“Em muốn ăn nhân đậu phộng.”



“Vừng đen, em cảm thấy sủi dìn vừng đen vẫn ngon nhất.”

“Thất Thất, chị làm sủi dìn hay chè trôi nước?”

Một sinh viên hỏi xong, Lâm Sở Trì còn chưa kịp trả lời, một sinh viên khác đã nghi hoặc hỏi ngược lại: “Sủi dìn không phải là chè trôi nước sao?”

“Sủi dìn là sủi dìn, chè trôi nước là chè trôi nước.”

“Cái gì, hai cái này không phải là một sao?”

Lâm Sở Trì thấy họ từ nhân bánh thảo luận tới sủi dìn và chè trôi nước, mỉm cười lấy ra hai loại đưa cho họ xem: “Sủi dìn là gói ra, cho nên trông sẽ trơn bóng hơn một chút, chè trôi nước là lăn ra, bề ngoài sẽ có cảm giác bột hơn, kích thước to hơn sủi dìn một chút xíu.”

“Nhìn quả thực có hơi khác, em còn tưởng chỉ là hai cách làm khác nhau của sủi dìn thôi, không ngờ hóa ra còn có sự khác biệt giữa sủi dìn, chè trôi nước.”

“Thất Thất chị tốt quá, thế mà làm cả chè trôi nước và sủi dìn, em thích chè trôi nước hơn, nhưng ở bên ngoài cơ bản đều ăn sủi dìn.”

“Em cũng thích ăn chè trôi nước, tết Nguyên Tiêu năm nay lại có thể ăn được chè trôi nước, thật vui.”

“Hai loại trông có vẻ không có khác biệt lớn, ăn vào có khác nhau không?”

“Đương nhiên khác, sủi dìn mềm mại, chè trôi nước sẽ thô hơn một chút, nước chè nấu xong cũng sẽ đậm hơn, mang theo chút nhớp nháp, nhân dai hơn sủi dìn, ăn vào đậm mùi thơm của gạo.” Cô nói xong cũng có hơi thèm, không nhịn được nuốt nước bọt.

Đúng đúng đúng, em cũng thích vị của chè trôi nước, còn có nước chè, nước chè bột bột rất ngon.”

“Mọi người nói làm tôi cũng muốn nếm thử chè trôi nước.”

Lúc các sinh viên thảo luận, cha mẹ Lâm ở trong bếp đã tiếp tục bắt đầu làm chè trôi nước, sủi dìn, Lâm Sở Trì thì bắt đầu nấu.

“Oa, chè trôi nước thế mà thật sự là được lăn ra, trông rất thú vị.”

“Nhìn như vậy vẫn rất trực quan, sau này tôi sẽ không nhầm lẫn nữa, cái được gói là sủi dìn, cái được lăn là chè trôi nước.”

Họ xem mãi xem mãi, rất nhanh phát hiện trong nhà bếp không chỉ đồng thời làm cả sủi dìn và chè trôi nước, trên bệ còn bày rất nhiều nhân.

“Hình như em ngửi được mùi thơm của chân giò hun khói.”

“Thất Thất, hôm nay chỉ nấu sủi dìn, sao lại có vị chân giò hun khói.”

“Sao lại không có vị chân giò hun khói, các cậu chưa từng ăn sủi dìn jambon sao?”

“Cậu đang đùa gì vậy, sủi dìn jambon có thể ăn?” Chỉ nghĩ thôi cậu ta đã có hơi không chấp nhận nổi.

“Sao không thể ăn, sủi dìn jambon rất ngon.” Cô ấy nói xong trực tiếp hỏi nhà bếp: “Thất Thất, có phải chị đã làm sủi dìn jambon không?”

Lâm Sở Trì trực tiếp gật đầu: “Đúng, có sủi dìn jambon và sủi dìn nhân thịt tề thái.”

Nghe vậy, sinh viên bên ngoài cửa sổ phản ứng phân hóa hai cực, một phần cảm thấy rất vui, một phần thì viết đầy biểu cảm “thứ này ăn được sao?” trên mặt.

“Cậu có biểu cảm gì vậy, sủi dìn jambon và sủi dìn tề thái đều rất ngon, cậu nếm thử là biết.”

“Cảm ơn, tôi không muốn nếm.”

“Bây giờ mới biết hóa ra còn có sủi dìn thịt, quả nhiên là tôi hạn hẹp rồi.”

“Thật sự ngon sao, thứ này có gì khác với há cảo ngọt?” Quả thật rất kỳ quái.

“Há cảo ngọt thì sao, há cảo ngọt rất ngon.”

“Người khác làm thì không biết, nhưng sủi dìn thịt do Thất Thất làm, tôi thật sự có hơi muốn thử.”

“Tôi có hơi khó mà tưởng tượng sủi dìn mặn sẽ có vị như thế nào.”

Sinh viên ăn sủi dìn mặn nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của mọi người, không vui nói: “Làm ơn, các cậu tôn trọng khác biệt trong khẩu vị cá nhân của mỗi người có được không, các cậu cứ nói như vậy, tôi còn cảm thấy sủi dìn ngọt kỳ ấy.”

“Đúng vậy, sủi dìn ngọt có gì ngon, ăn thêm vài miếng đã có thể bị ngấy rồi.”

“Đừng có công kích lẫn nhau nữa, Thất Thất nghe thấy còn tưởng các cậu chê sủi dìn do chị ấy làm.”

Thấy các sinh viên bởi vì vấn đề khẩu vị mà cãi nhau, Lâm Sở Trì giảng hòa nói: “Mặn ngọt mỗi người mỗi vị, dù sao chị cũng đã làm rồi, các em chọn loại mình thích ăn là được.”

Đợi lúc ăn cơm, trời lớn đất rộng, đầu bếp lớn nhất. Cô vừa lên tiếng, quả nhiên các sinh viên không còn tranh chấp nữa mà nhìn vào nhà bếp mong đợi.

Chẳng bao lâu, mùi thơm của sủi dìn bắt đầu bay ra, trong hương thơm của gạo mang theo hương ngọt.

“Thơm quá, cảm thấy ngửi mùi này tôi có thể ăn được hai mươi cái.”

“Thôi đi, cậu tưởng là há cảo sao, sủi dìn làm từ gạo nếp, ăn hai mươi cái không no chết cậu mới lạ.”

Đối với người có dạ dày tốt mà nói, ăn hai mươi cái há cảo không khó, nhưng ăn hai mươi cái sủi dìn làm từ gạo nếp, chắc chắn dễ ảnh hưởng tới tiêu hóa.

Lâm Sở Trì đồng thời mở hai bếp, thế là rất nhanh sủi dìn và chè trôi nước đều đồng thời ra lò.

Hai loại có cách làm khác nhau, sau khi nấu ra khác biệt cũng rất rõ ràng, đầu tiên là kích thước, chè trôi nước lớn hơn một chút, sau đó là màu nước, sủi dìn nấu ra nước nhạt, chè trôi nước nấu ra giống nước gạo.

Sủi dìn có các loại nhân như vừng đen, đậu phộng, chân giò hun khói, thịt lợn tề thái, chè trôi nước thì có hai loại nhân là nhân thập cẩm và nhân mứt táo.

Tiếp theo, các sinh viên thích ăn chè trôi nước thì mua chè trôi nước, thích ăn sủi dìn thì mua sủi dìn, khẩu vị cũng là xem sở thích cá nhân rồi lựa chọn.

“Em lấy sủi dìn, vừng đen, đậu phộng mỗi thứ ba cái, ô…” Cô ấy do dự một lúc mới nói: “Jambon và nhân thịt mỗi loại một cái.”

Hiển nhiên đây là người trước đây chưa từng ăn sủi dìn mặn, hôm nay hoàn toàn là vì tò mò, cộng thêm tin tưởng Lâm Sở Trì nên mới dám thử.

Sinh viên ăn lộn xộn giống như cô ấy không ít, ngược lại người chỉ gọi một loại vị không nhiều.

Có sinh viên thích chè trôi nước bưng bát vội vàng tìm chỗ ngồi xuống, đầu tiên cúi đầu tới bên bát húp ngụm nước, lập tức mùi thơm của gạo nồng đậm lan tràn khắp miệng.

“Ngon.”

Nhân chè trôi nước rất ngọt, cho nên lúc nấu bình thường không bỏ đường vào nước nữa, đợi lát nữa khi ăn chè trôi nước, nước hơi sền sệt là nước giải ngấy tốt nhất.

Nước gạo thanh đạm, nhưng hương thơm gạo đậm đặc đó thực sự khiến người ta rất thích, uống xong nước lại ăn chè trôi nước, lúc cắn vào không mềm dai như sủi dìn, nhưng lại mang theo vài phần mềm lỏng, nhân bên trong cũng không mọng nước như sủi dìn, ăn vào mang theo chút dai.

Bên trong chè trôi nước nhân thập cẩm do đường trắng, vừng, hoàng quế, nhân hạch đào làm thành, ăn vào thơm ngọt vừa miệng, đậm thơm hương trái cây.

“Rất ngon.”

Ăn xong một viên trôi nước lại húp thêm ngụm nước, bên trong nước sền sệt đi kèm với hương thơm nhân quả, hương thơm gạo và hương thơm trái cây dung hòa lại, thật sự khiến người ta mê đắm.

xuyen-qua-nhan-thau-mot-cua-so-o-nha-an-57-0



Chè trôi nước

“Có ngon như thế không, hai chúng ta đổi một cái.” Bạn cùng bàn nhìn thấy cô ấy ăn ngon như thế, muốn dùng sủi dìn của mình đổi một viên chè trôi nước của cô ấy nếm thử.

Sủi dìn tròn trịa bóng bẩy nổi trong nước trong, trông rất đẹp mắt, dùng chè trôi nước đổi cũng không thiệt.

Sau khi hai bên đồng ý, lập tức tiến hành trao đổi.

“Cảm thấy từ vỏ tới nhân đều cứng hơn sủi dìn một chút, cảm giác nhân này có hơi giống bánh trung thu, nhưng ngon hơn bánh trung thu nhiều.”

Tổng thể mà nói, cô ấy cảm thấy mùi vị chè trôi nước cũng ngon, không kém hơn sủi dìn trong bát của mình.

Mà bạn học còn lại ăn sủi dìn đổi được, cảm thấy sủi dìn ăn vào mềm mà không dính răng, ngọt mà không ngấy, nhân bên trong thơm ngát vừa miệng, không biết ngon hơn bao nhiêu lần so với sủi dìn cô ấy mua bên ngoài dạo trước.

Nóng lòng nhưng không ăn được sủi dìn nóng, sinh viên đang ngồi đều cố gắng thổi sủi dìn mấy cái, người nói chuyện trong nhà ăn không nhiều lắm, vì vậy khi có người nói chuyện không chú ý âm lượng sẽ khiến người khác chú ý tới.

“Ôi vãi, sủi dìn jambon ngon quá đi, quả nhiên ngọt hay mặn gì đều là giả, ngon mới là đạo lý thật.”

Có một bạn nam vì tò mò nên mới mua hai cái sủi dìn jambon, lúc cắn vào còn mang theo vài phần cẩn thận dè dặt, đợi khi nếm được mùi vị mới lập tức kinh ngạc.

Phải biết jambon trong sủi dìn jambon đều là loại ba phần mỡ bảy phần nạc do Lâm Sở Trì đặc biệt lựa chọn, kết hợp với đường hoa quế, nhân hạch đào vỡ, vừng chín, sau khi nấu xong ngọt và mặn hòa quyện tương trợ, sao có thể không ngon được.

Bản thân sinh viên thích ăn sủi dìn jambon nghe cậu ta khen ngợi, giơ ngón cái lên nói: “Anh em cậu có phẩm vị, sủi dìn jambon mãi mãi là nhất.”

“Thật sự ngon như thế sao?” Có sinh viên chưa từng thử nghe vậy, nảy sinh vài phần tò mò với sủi dìn jambon.

“Thật sự rất ngon, không phải thuần mặn, mà là trong mặn mang theo vị ngọt nhẹ, nhưng ăn vào không hề kỳ lạ, ngược lại cực kỳ ngon.”

Lần đầu tiên nếm thử sủi dìn jambon bị món ăn kinh diễm, bạn nam nói xong, nghĩ tới mình còn mua một sủi dìn nhân thịt tề thái, lập tức tìm trong bát.

Nhân thịt tề thái là thuần mặn, tề thái tươi kết hợp với thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, trong tươi thanh mang theo vị thịt, ăn vào thơm mà không ngấy.

“Tôi hối hận rồi, sớm biết đã mua nhiều nhân jambon và thịt một chút rồi.’

Bạn nam ăn ong cảm thấy vẫn chưa đủ, ngữ khí lộ ra tiếc nuối, may mà sủi dìn ngọt trong bát cũng ngon, lớp da trắng thuần dai mềm, nhân bên trong thơm ngọt vừa miệng, ngay cả nước cũng rất ngon.

Người lần đầu tiên ăn sủi dìn mặn như cậu ta đều cảm thấy ngon, bản thân sinh viên thích khẩu vị này so sánh với sủi dìn mình ăn lúc trước, càng yêu thích không thôi.

“Không hổ là Thất Thất, sủi dìn jambon này được làm đỉnh quá.”

“Cắn một miếng, nhân chảy ra trông đẹp mắt, ăn vào càng ngon.”

Cảm thấy đời này chưa từng ăn sủi dìn nào ngon như vậy, họ vừa ăn vừa cầm điện thoại quay, hiển nhiên là chuẩn bị đi tìm bạn bè thân thiết khoe khoang.

Tết Nguyên Tiêu vốn dĩ là ngày ăn sủi dìn, trong mùi thơm sủi dìn lan tràn khắp nhà ăn, ngày càng nhiều sinh viên tới nhà ăn số 1.

Nấu sủi dìn vẫn cần chút thời gian, vì vậy con rồng xếp dài bên ngoài cửa sổ số 7 vẫn luôn không đứt.

Đại khái là nghe thấy sinh viên đã ăn đều khen sủi dìn jambon, sủi dìn nhân thịt ngon, sinh viên xếp hàng phía sau đều không nhịn được mua vài cái thử.

“Đợi lát nữa cậu định ăn sủi dìn vị gì.”

“Trước đây đều ăn sủi dìn, hôm nay tôi muốn thử chè trôi nước.”

“Vậy tôi cũng nếm thử vị khác, tôi nghe họ nói sủi dìn mặn do Thất Thất làm rất ngon, tôi chưa từng ăn sủi dìn vị này, dứt khoát nhân dịp hôm nay cũng nếm thử.”

Sinh viên trong hàng ngửi thấy mùi thơm trong nhà ăn đang thảo luận lát nữa sẽ ăn gì, bỗng nhiên có người chú ý tới cô gái nhỏ tới xếp hàng.

“Lạc Lạc, lâu rồi không gặp, cậu lại cao lên, xinh đẹp hơn rồi.”

Học kỳ trước, cô gái nhỏ vốn gầy như que trúc sau khi ngày ngày tới nhà ăn ăn cơm, đã dần có da có thịt hơn. Đồng thời, theo sự biến mất của phản ứng tâm lý, cô ấy không chỉ ở nhà ăn mới có thể ăn được cơm, ở nhà cũng dần dần ăn được cơm do mẹ cô ấy nấu.

Lúc đón tết, mẹ cô ấy ngày nào cũng thay đổi nấu món ngon cho cô ấy, bây giờ cô ấy cao lên cũng đầy đặn hơn, thực sự khác xa với dáng vẻ không lành mạnh khi vừa mới tới nhà ăn dạo trước.

Các sinh viên cũng coi như chứng thực cô ấy từ que trúc gầy lúc đầu khôi phục thành dáng vẻ khỏe mạnh hiện tại, trong lòng đều thấy mừng thay cô ấy.

Mạnh Lạc và mẹ cô ấy cười chào mọi người, mẹ Mạnh còn lấy socola từ trong chiếc túi đang xách ra chia cho mọi người.

Các sinh viên vốn không định nhận, nhưng Mạnh Lạc đích thân lấy socola nhét vào trong tay họ, cuối cùng vẫn mỉm cười nhận lấy, và chúc cô ấy ngày càng tốt lên.

“Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, Lạc Lạc cậu thích ăn sủi dìn vị nào?” Bạn nữ nào đó hỏi, bỗng nhiên lại nhớ tới sủi dìn khó tiêu hóa, thế là bổ sung một câu: “Đúng rồi, có lẽ cậu có thể ăn sủi dìn nhỉ.”

“Có thể.”

Mạnh Lạc đáp, mẹ cô ấy xoa đầu cô ấy nói: “Có thể ăn được một chút, nhưng không thể ăn nhiều.”

Bây giờ tuy cô ấy đã khôi phục hòm hòm, nhưng trước đây đã làm hỏng dạ dày, đều nói bệnh dạ dày ba phần dựa vào điều trị bảy phần dựa vào điều dưỡng, sủi dìn làm từ gạo nếp, bây giờ cô ấy không thích hợp ăn nhiều.

Trước đây, khi không ăn được gì, Mạnh Lạc còn không cảm thấy, gì, nhưng bây giờ có thể ăn được, cô ấy mới phát hiện cái gì đều là giả, chỉ cần khỏe mạnh mới là quan trọng nhất, giống như cô ấy bây giờ, có đồ ngon đều không thể ăn thỏa thích, thật sự quá khó chịu.

Đợi khi cô ấy tới trước cửa sổ, Lâm Sở Trì nhìn thấy người liền rất vui, đặc biệt là lúc biết bây giờ cô ấy đã có thể ăn uống bình thường ở nhà.

“Lạc Lạc muốn ăn sủi dìn gì?”

“Em muốn ăn hết.” Mạnh Lạc ngửi hương thơm tỏa ra từ sủi dìn, liếm miệng nói.

Điều đó hiển nhiên là không thể, cuối cùng mẹ Mạnh cũng chỉ cho cô ấy mỗi loại mặn ngọt hai cái, cuối cùng lại thêm một viên chè trôi nước, tổng cộng năm cái.

“Ăn xong bát này, hôm nay không thể ăn sủi dìn nữa.”

Mạnh Lạc hơi thở dài trong lòng, nhưng cũng biết mẹ là vì tốt cho mình, ngoan ngoãn gật đầu biểu thị đã biết.

“Mẹ, sủi dìn chị Thất Thất làm rất ngon.”

Cô ấy ăn sủi dìn jambon đầu tiên, loại đó mặn pha chút ngọt, cảm giác thơm ngát cực kỳ khiến người ta thèm thuồng, cô ấy ăn xong hồi vị dư vị trong miệng, vẫn có chút thèm.

“Quả thật rất ngon.” Mẹ Mạnh ăn sủi dìn nhân đậu phộng trước, lớp da mềm dai mà không dính răng còn có nhân cực kỳ thơm bên trong, ngon tới mức bà ấy suýt cắn trúng lưỡi.

Sủi dìn nhân đậu phộng là vị thường thấy, tết Nguyên Tiêu trước đây bà ấy ăn không ít, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên ăn được sủi dìn thơm như vậy, khoảnh khắc cắn vào, mùi thơm đậu phộng xộc vào mũi, ăn vào trong miệng ngọt thẳng vào trái tim.

Hai mẹ con không nói chuyện nữa mà cúi đầu chuyên tâm ăn, chỉ cảm thấy mỗi vị đều có nét nổi bật riêng, mùi vị đều rất ngon.

Biết tết Nguyên Tiêu chỉ có năm sủi dìn trước mặt để ăn, ngoài cái đầu tiên không nhịn được ăn hơi nhanh, mấy cái còn lại Mạnh Lạc đều ăn từ tốn mà nghiêm túc.

Lớp vỏ sủi dìn vô cùng dai, không có nhân cũng cực kỳ thơm, kết hợp với nhân ngọt mà không ngán, thơm ngát vừa miệng.

Học kỳ mới tới, mấy hôm trước cô ấy đã được cha mẹ đưa tới trường mới báo danh, tiếp theo nên quay lại trường học.

Hôm nay tới đại học H đại khái là để thưởng thức sủi dìn do đích thân Lâm Sở Trì làm, cũng là tới nói với cô một tiếng, dù sao sau này không thể ngày ngày tới ăn cơm giống như học kỳ trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook