Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn
Chương 62
Tô Hương Lan Sắc
27/02/2024
Beta: Rya
Thực ra trong những năm qua, sau khi trang trại nhà họ Phùng càng mở càng lớn, bây giờ căn bản không lo con đường tiêu thụ nữa. Đồng thời, ở thời đại phố lớn ngõ nhỏ đều mở cửa hàng gà rán, đi bán gà rán cũng không phải là lựa chọn cực kỳ tốt.
Nhưng đối với Phùng Ngọc Ngọc mà nói, đây là giấc mơ ngày xưa của anh trai, hơn nữa là giấc mơ chỉ nói với một mình cô ấy, lúc đầu cô ấy thậm chí còn hứa hẹn với anh trai, anh ấy làm ông chủ, cô ở trong tiệm phụ làm gà rán.
Cho dù lúc đầu anh trai nói đùa với trình độ chơi đồ hàng của cô ấy, e là không làm ra được gà rán, phải tự mình ăn đủ trước.
Phùng Ngọc Ngọc nghĩ tới lúc đó mình còn nhỏ, anh trai chỉ thuận miệng trêu đùa một câu, ai biết sau khi cô ấy lớn lên thật sự không có thiên phú về phương diện này, thật sự suýt chút để anh ấy nói đúng.
Nói từ phương diện nào đó, hành vi mang giấc mơ của người nhà tiến lên như cô ấy có hơi khiến Lâm Sở Trì liên tưởng tới mình.
Bất luận trước khi cô xuyên việt rốt cuộc tồn tại ở thế giới như thế nào, nhưng đối với Lâm Sở Trì mà nói, những ký ức trong đầu không phải giả. Khi còn bé, quả thật cô rất hứng thú với nấu nướng, nhưng muốn lấy được quán quân cuộc thi mỹ thực thế giới, chủ yếu là biết đây là nuối tiếc lớn nhất trong lòng ông nội.
Sau khi ông nội qua đời, cô mang theo giấc mơ của ông thành công trở thành quán quân cuộc thi mỹ thực thế giới, cũng coi như đạt được ý nguyện. Bây giờ nhìn Phùng Ngọc Ngọc, ngược lại cô có thể hiểu được tâm trạng của đối phương.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cha mẹ, cho nên có đôi lúc người nhà không hiểu cô ấy bỏ mặc trang trại không kế thừa, cũng không đi tìm việc, nhất quyết muốn làm gà rán gì đó, cô ấy cũng không muốn giải thích nhiều, miễn cho lại khơi gợi cảm xúc bi thương của họ.
Lúc này cô ấy nói ra hết những chuyện đè nén rất lâu trong lòng, cũng không cần Lâm Sở Trì an ủi gì, chỉ đơn thuần muốn bộc bạch mà thôi.
Dĩ nhiên Lâm Sở Trì cũng nhìn ra, chỉ im lặng lắng nghe, cho tới khi cô ấy nói xong lại lặng lẽ đi cùng cô ấy một đoạn đường mới khích lệ hai câu.
Trong sự ân cần của cô, Phùng Ngọc Ngọc đã ổn định lại cảm xúc trong lúc an tĩnh đi bộ vừa rồi.
“Thật sự rất cảm ơn cô.”
Thời tiết hôm nay ấm áp sớm, mới đầu tháng ba, trong rừng hoa đào của đại học H đã mọc đầy túi hoa, giữa tháng ba đã là một vùng thắng cảnh hoa đào nở rộ.
Từ khi hoa đào nở, sau buổi trưa Lâm Sở Trì có thêm một nơi nghỉ ngơi.
Mùa xuân vốn chính là thời điểm tốt để ngắm hoa đào, không chỉ cô thích tới rừng hoa đào, cho dù là cha mẹ Lâm cũng đều cùng cô dạo vài chuyến, các sinh viên càng thích ngắm cảnh chụp hình trong hoa đào.
“Thất Thất, cô đứng ra sau một chút, đúng, đợi chút.”
Hôm nay màu sắc bầu trời cực kỳ đẹp, mây trắng trời xanh càng làm nổi bật rừng hoa đào, trông ngày càng đẹp không tả được.
Phùng Ngọc Ngọc cùng Lâm Sở Trì tới rừng hoa đào, sau đó chủ động nói muốn chụp hình lưu niệm cho cô, thế là cầm điện thoại chụp liên hồi.
Dưới sự chỉ huy của cô ấy, Lâm Sở Trì thôi cứng nhắc, một mái tóc đen mang theo vài phần lười nhác phủ phía sau, màu hồng nhạt của hoa đào chiếu lên mặt cô, khiến cô còn yêu kiều hơn cả hoa.
Có thể là cô nghỉ ngơi làm việc điều độ, ăn uống lành mạnh, ở trong trường học không ít sinh viên buồn rầu vì rụng tóc hói đầu, cô lại sở hữu một mái tóc đen dày còn óng ả khiến người ta ngưỡng mộ.
Gió xuân thổi lay mái tóc của cô, lúc cô nhếch khóe môi, mắt hạnh mang theo ý cười, Phùng Ngọc Ngọc nhanh tay lẹ mắt chụp lại khoảnh khắc tươi đẹp này.
||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia |||||
Lúc bên này đang chụp hình, bỗng nhiên có sinh viên chạy lại chuyển lời giúp, nói là phó hiệu trưởng tìm Lâm Sở Trì có việc.
Sau khi nhà ăn số 1 ngày càng nổi tiếng trong trường, không ít lãnh đạo trường học đều tới cửa sổ số 7 ăn cơm, và dành nhiều lời khen. Nhưng Lâm Sở Trì bình thường rất ít tiếp xúc với họ, nghe thấy phó hiệu trưởng tìm mình, không khỏi có hơi nghi hoặc.
Đương nhiên nghi hoặc thì nghi hoặc, không khỏi thật sự có việc gì tìm cô, cô vẫn phải đi một chuyến.
“Cần tôi đi cùng cô không?”
Phùng Ngọc Ngọc nói xong, Lâm Sở Trì trực tiếp lắc đầu: “Không cần, lúc cô về nhà ăn thuận tiện nói với cha mẹ tôi giúp tôi một tiếng là được.”
“Được.” Sau khi đồng ý, Phùng Ngọc Ngọc cũng không muốn tiếp tục ngắm hoa đào một mình, đưa mắt tiễn cô rời đi rồi quay về nhà ăn.
Còn Lâm Sở Trì, sinh viên tới chuyển lời sợ cô không biết văn phòng phó hiệu trưởng ở đâu, đích thân đưa cô tới.
Nhân cơ hội này, sinh viên này còn không quên mưu đồ phúc lợi cho mình: “Thất Thất, gà kho hạt dẻ cũng rất ngon, chị cân nhắc làm không?”
Từ sau ngày Lâm Sở Trì nấu gà cung bảo và gà kho, hai món này đã thành niềm vui mới của các sinh viên, đương nhiên cô không thể chỉ nấu một ngày rồi không nấu nữa.
Từng dùng gà chất lượng cao của nhà Phùng Ngọc Ngọc, gà bên cung ứng có hơi kém cạnh, cuối cùng sau đó khi cửa sổ số 7 dùng gà vẫn lựa chọn nhà Phùng Ngọc Ngọc, nhưng không để cô ấy tặng không, mà là mua với giá giảm 10% so với giá bán.
Vốn dĩ Phùng Ngọc Ngọc muốn trực tiếp bán cho cô với giá vốn, nhưng Lâm Sở Trì không chịu, hai bên khước từ qua lại mới chốt được giảm 10%.
“Có thời gian chị sẽ cân nhắc một chút.”
Cho dù cô không trực tiếp đồng ý, sinh viên vẫn rất vui, đã bắt đầu mong đợi gà kho hạt dẻ mà cô nấu sẽ ngon cỡ nào.
Dù sao thì nghĩ tới mùi vị tươi ngon thơm giòn của gà cung bảo cô nấu, còn có tư vị cực kỳ vừa miệng của gà kho, không cần nghĩ cũng biết, cô nấu gà kho hạt dẻ chắc chắn không tệ tới đâu.
Lúc sắp tới tòa văn phòng, cho dù cảm thấy sinh viên dẫn đường chưa chắc biết, Lâm Sở Trì vẫn vô thức hỏi một câu: “Em biết phó hiệu trưởng tìm chị có việc gì không?”
“Em không biết, em chỉ vừa hay đi ngang qua bị thầy ấy chụp lại bảo em đi gọi chị, nhưng em nhìn thấy bên cạnh thầy ấy có vài vị khách.”
Lâm Sở Trì gật đầu bày tỏ đã biết, sau đó rất nhanh đã lên cầu thang.
“Phòng đó là văn phòng của phó hiệu trưởng.” Sinh viên dẫn đường chỉ rõ chỗ cho cô, không đi cùng cô nữa.
Lâm Sở Trì đi vào liền phát hiện cửa văn phòng mở một nửa, hình như bên trong có không ít người, cô đưa tay gõ cửa, nghe thấy “mời vào” mới đẩy cửa đi vào.
“Tiểu Lâm cô tới rồi, tôi giới thiệu cho cô, vị này là đạo diễn Vương – Vương Nhất, đây là đạo diễn Trương – Trương Dự.” Phó hiệu trưởng nhìn thấy cô tới, lập tức đứng dậy giới thiệu.
Trong nhà ăn là nơi nhạy bén tin tức nhất, cho dù Lâm Sở Trì không phải kiểu người thích hóng hớt, nhưng cũng nghe được không ít tin tức ở nhà ăn. Đặc biệt là hai người thích ăn dưa như Triệu Nguyệt, Phùng Ngọc Ngọc, mỗi lần ăn dưa còn không quên chia sẻ với cô, cho nên khiến cô không nói nắm rõ chuyện trong trường như lòng bàn tay, nhưng cũng biết rất nhiều.
Lúc nghe thấy “đạo diễn”, Lâm Sở Trì lập tức nhớ ra dạo này không ít sinh viên đều nói có đoàn phim muốn tới trường họ quay phim.
Nhưng cho dù là quay phim, có liên quan gì tới tôi.
Cô đang thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt không khỏi rơi lên người hai vị đạo diễn kia.
“Cô Lâm, cô còn nhớ tôi không?” Thực ra Trương Dự là phó đạo diễn của đoàn phim, phó hiệu trưởng vừa giới thiệu xong, anh ta đã lên trước một bước nói.
Lâm Sở Trì nghe anh ta lên tiếng mới cảm thấy quả thật anh ta hơi quen mắt, nhưng không nhớ ra anh ta là ai: “Anh là…?”
“Lúc đầu chúng ta từng gặp nhau ở bệnh viện, tôi còn ké hai bát canh gà của cô, canh gà đó rất ngon, tới bây giờ tôi cũng không quên được.”
Được anh ta nhắc nhở như vậy, Lâm Sở Trì mới nhớ ra, hóa ra anh ta là bệnh nhân cùng bệnh viện với cha mẹ Lâm lúc trước.
“Hóa ra là anh.”
Chẳng qua là gặp mặt một lần, Lâm Sở Trì không nhớ anh ta cũng rất bình thường, mà sở dĩ anh ta nhớ Lâm Sở Trì, chỉ có thể nói là canh gà quá ngon, khiến anh ta muốn quên cũng không quên được.
Nói tới khi đó, Trương Dự còn muốn đào cô đến khách sạn nhà mình làm việc, đáng tiếc không thành công, nhưng cũng do vậy anh ta biết cô làm việc ở nhà ăn đại học H.
Lúc đầu khi ở bệnh viện, anh ta vốn còn muốn sau khi xuất viện có thể đến đại học H tiếp tục thưởng thức tay nghề của cô, kết quả vừa ra viện đã vì nhận được kịch bản mà chạy khắp nơi quay phim.
Bộ phim điện ảnh quay mất mấy tháng của anh ta, sau khi công chiếu vào dịp trước tết, tệ tới mức mẹ cũng không nhận ra, Trương Dự chật vật một khoảng thời gian, được người bên cạnh khuyên nếu không được thì có thể quay từ phim truyền hình, đừng lập tức thử thách màn ảnh lớn ngay.
Anh ta từng quay vài bộ phim điện ảnh, nhưng thật sự chưa từng quay phim truyền hình, người từng chịu áp lực dư luận như anh ta suy cho cùng không còn ngạo khí như trước kia nữa, thế là nghe người nhà sắp xếp tới đoàn phim của đạo diễn Vương Nhất – một đạo diễn khá nổi tiếng để học tập.
Bộ phim mới của đạo diễn Vương là phim vườn trường, tên phim là “Ngày hè”, nội dung kể về câu chuyện giữa tân sinh viên vừa vào khoa âm nhạc và vương tử piano. Tân sinh viên bởi vì một số hiểu lầm mà có cái nhìn phiến diện đối với vương tử piano – người được vườn trường công nhận, mà vương tử piano thì bởi vì tính cách mà không muốn giải thích nhiều, tổng kết chính là phim tình yêu vườn trường lúc đầu ngạo mạn và định kiến, sau đó hiểu lầm được cởi bỏ, hai người thu hút lẫn nhau.
Đương nhiên, nếu đã là phim vườn trường thì trong đó cũng không thể thiếu tình bạn và sự trưởng thành, tổng thể mà nói, trong phim thanh xuân hiện giờ không rắc cẩu lương thì không thể quay, ít nhất “ngày hè” không cẩu huyết đến thế.
Mà sở dĩ hai vị đạo diễn muốn mượn trường đại học H, một mặt là bởi vì khung cảnh vườn trường của đại học H phù hợp với yêu cầu của kịch bản, ngoài ra là bởi vì trong kịch bản có một nữ phụ là một nữ đầu bếp trẻ, cô ấy dựa vào tay nghề nấu nướng đảm nhận một phòng ăn trong trường, rất nhiều hoạt động xảy ra giữa hai nhân vật chính đều diễn ra trong phòng ăn đó.
Vốn dĩ đạo diễn Vương định mời một nữ minh tinh diễn vai phụ này, còn phần diễn nấu ăn mời một đầu bếp diễn thế là được. Nhưng khoảng thời gian trước, khi nhà ăn đại học H lên hot search, Trương Dự vừa hay chú ý tới, lập tức nhớ ra canh gà đã từng uống ở bệnh viện lúc trước, cùng với người nấu canh là Lâm Sở Trì.
Anh ta cảm thấy nữ phụ trong kịch bản đó quả thật chính là đo ni đóng giày cho Lâm Sở Trì, trùng hợp nhất là ngôi trường đại học H này cũng rất phù hợp làm background quay phim, lập tức thương lượng với đạo diễn Vương.
Bản thân đại học H nằm trong phạm vi cân nhắc lựa chọn của đạo diễn Vương, nghe thấy kiến nghị của anh ta, lập tức quyết định đích thân đi tới một chuyến.
Lúc này nhìn thấy Lâm Sở Trì người thật, đạo diễn Vương cảm thấy chỉ dựa vào hình tượng cô đã không kém gì những nữ minh tinh kia, cảm thấy trong tình huống có thêm tay nghề nấu nướng, dùng cô nói không chừng thật sự phù hợp hơn dùng nữ minh tinh, chỉ là không biết cô có ăn ảnh không.
“Hóa ra hai người biết nhau, vậy thì càng dễ nói rồi.” Phó hiệu trưởng nhìn thấy Trương Dự chào hỏi Lâm Sở Trì, dứt khoát để họ tự nói.
Lâm Sở Trì biết họ thật sự muốn mượn đại học H quay phim truyền hình, thậm chí còn muốn mời mình tham gia diễn xuất, biểu cảm lập tức ngơ ra.
Không trách cô lại như vậy, chủ yếu cô là một đầu bếp, bảo cô xem phim truyền hình còn được, bảo cô diễn phim truyền hình, cô thật sự nằm mơ cũng không ngờ tới.
“Mọi người nghiêm túc sao?”
Lâm Sở Trì hơi hoài nghi, mời một người không có kinh nghiệm như cô đi quay, phim quay ra thật sự xem được sao?
Trương Dự không biết cô đang thầm bóc phốt chính mình, trực tiếp cầm kịch bản giới thiệu với cô, bày tỏ cô rất phù hợp với thiết lập nhân vật đó, chỉ cần diễn ra bản sắc là được.
Thấy Lâm Sở Trì không lập tức đồng ý, phó hiệu trưởng khuyên giúp vài câu, bày tỏ đây cũng là một cơ hội rất tốt, cô thử một chút không phải là chuyện xấu gì, đặc biệt là địa điểm quay ở trong trường, đối với cô mà nói cũng rất tiện.
Sở dĩ lãnh đạo trường đồng ý cho đạo diễn Vương bọn họ tới quay phim truyền hình chủ yếu là muốn tuyên truyền trường học một chút, dĩ nhiên muốn bộ phim thuận lợi tất cả.
Tuy phó hiệu trưởng có lòng riêng nhưng điều ông ấy nói cũng không phải không có lý, cho dù không định vào giới giải trí, tham gia diễn một bộ phim quả thật là một trải nghiệm thú vị, hơn nữa cũng coi như là biến tướng ghi chép lại dáng vẻ khi trẻ của mình, đợi già rồi lục ra xem lại sẽ ngập tràn hồi ức.
Nhưng cho dù như vậy, Lâm Sở Trì cũng không lập tức đồng ý, hơn nữa bày tỏ muốn suy nghĩ một chút.
Dĩ nhiên đạo diễn Vương bọn họ sẽ không ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không cho, phó hiệu trưởng bèn nói: “Được, nhân tiện cũng thương lượng với cha mẹ cô một chút.”
Mặc kệ cuối cùng Lâm Sở Trì từ chối hay đồng ý, dù sao thì bộ phim đã quyết định quay ở trường đại học H, cho nên sau khi cô rời đi, phó hiệu trưởng liền mời hai vị đạo diễn ra ngoài ăn cơm.
“Đâu cần phải ra ngoài ăn, tôi cảm thấy nhà ăn trường rất tốt.”
Trương Dự nói xong, đạo diễn Vương tán đồng gật đầu, hiển nhiên cũng muốn nếm thử tay nghề của Lâm Sở Trì, xem thử rốt cuộc tốt cỡ nào mới khiến anh ta nhớ mãi không quên.
Nếu họ đã chủ động nói muốn đến nhà ăn, dĩ nhiên phó hiệu trưởng cầu còn không được, dù sao ông ấy cũng từng đến nhà ăn số 1, biết nói về hương vị, cửa sổ số 7 không kém gì khách sạn bên ngoài.
Thế là bọn họ lại nói chuyện vài câu đơn giản ở văn phòng, rồi đứng dậy bắt đầu ra ngoài.
Nhà ăn.
Sau khi Lâm Sở Trì về đã có thể bắt đầu nấu bữa tối, cô thấy cha mẹ Lâm đã sắp nấu cơm, cô buộc tóc xong liền mặc tạp dề lên.
“Ngọc Ngọc nói con đến văn phòng phó hiệu trưởng rồi, sao phó hiệu trưởng lại bỗng nhiên tìm con?”
Phùng Ngọc Ngọc tính tình cởi mở hoạt bát, bây giờ không chỉ có quan hệ tốt với Lâm Sở Trì, cũng rất thân thiết với cha mẹ Lâm, mẹ Lâm cũng bắt đầu gọi tên mụ của cô ấy rồi.
“Thầy ấy tìm con nói chút chuyện, đợi tan làm con từ từ nói với cha mẹ.”
Lâm Sở Trì nói xong, mẹ Lâm nhìn biểu cảm của cô không giống có gì khó xử, cũng không gấp gáp biết ngay.
Gia đình ba người bắt đầu chuẩn bị bữa tối, trên lầu, cửa sổ số 9 của Phùng Ngọc Ngọc cũng đã đi vào quỹ đạo.
Từ khi có công thức rập khuôn do Lâm Sở Trì cho cô ấy, cộng thêm cô ấy nghiêm túc luyện tập, bây giờ gà rán làm ra đã tiến bộ hơn hai ngày trước không ít.
Đối với sinh viên thích ăn gà rán mà nói, hiện giờ trình độ của cô ấy đã có thể hấp dẫn không ít người tới ăn.
Trước khi Lâm Sở Trì chưa quay lại, người xếp hàng ở cửa sổ số 9 cũng không ít, ngửi mùi thơm đặc hữu của gà rán, thậm chí có người khen cô ấy: “Cô chủ, tay nghề của chị thật sự ngày càng tốt đó, không hổ là danh sư xuất cao đồ.”
Được khen ngợi, Phùng Ngọc Ngọc vẫn rất vui, nhưng cô ấy tự biết rõ, biết bây giờ gà rán mình làm ra vẫn kém xa sư phụ của cô ấy.
“Danh sư quả thật là danh sư, đáng tiếc chị không được coi là cao đồ.”
“Chị có thể chiên được như thế này đã không tệ rồi, so với gà rán ngày đầu tiên chị làm, tiến bộ quá rõ ràng.”
Người nói lời này hiển nhiên là sinh viên đã từng ăn gà rán của cô ấy vào ngày đầu tiên, so với gà rán vừa dầu mỡ vừa hơi khô lần đó, cảm thấy loại gà rán thơm thơm giòn giòn thịt còn mềm bây giờ đã là mỹ vị.
“Đúng vậy, để em chiên đoán chừng em có thể trực tiếp chiên thành than.”
“Em cảm thấy chiên đã rất ngon rồi, ngon hơn cửa hàng gà rán bên ngoài.”
“Đúng, bên ngoài có cửa hàng gà rán dùng thịt gà không biết đã đông lạnh bao lâu rồi, căn bản không tươi mềm bằng thịt gà rán do chị làm.”
Các sinh viên tự cảm thấy “em chiên em không được”, lần lượt khen ngợi khích lệ cô ấy.
Thực ra các sinh viên cũng nói thật, chỉ riêng việc cô ấy dùng nguyên liệu tươi mới đã rất hấp dẫn họ, càng đừng nói bây giờ trình độ chiên gà của cô ấy cũng ngày càng ổn định.
Thấy họ ai cũng nói chuyện dễ nghe như thế, Phùng Ngọc Ngọc vui vẻ trực tiếp tặng thêm cho mỗi người một miếng gà rán.
Mới đầu, mỗi lần cô ấy chiên gà vẫn phải luôn theo dõi đồng hồ đếm giờ bên bếp dầu, bây giờ chiên nhiều, đã không cần theo dõi suốt quá trình nữa.
Trong chảo dầu, gà rán đảo lộn tỏa ra mùi thơm đặc hữu của đồ chiên, ngửi thôi đã khiến người ta thèm thuồng. Gà rán vàng óng được vớt ra từ trong chảo dầu, lớp vảy được chiên xù bên ngoài rất đẹp.
Đổi lại là một tháng trước, Phùng Ngọc Ngọc nằm mơ cũng không dám tin mình có thể chiên ra gà rán đẹp như vậy, cô ấy vừa cảm thán trong lòng vừa tiến hành chiên lại gà rán.
Sau khi chiên lại, màu sắc gà rán càng đẹp, lớp da trông cũng giòn xốp hơn.
Gà rán vừa mới chiên ra ăn vào cực kỳ thơm, các sinh viên lấy được gà rán không sợ bỏng, thổi hai cái rồi đưa vào miệng.
Được Lâm Sở Trì chỉ điểm, mỗi miếng gà rán đều mang theo chút da gà, ăn vào càng ngon càng thơm, các sinh viên mua được gà rán ăn không dừng được.
“Mọi người biết Thất Thất quay lại nhà ăn chưa?”
Phùng Ngọc Ngọc vừa chiên gà vừa hỏi, đợi khi nhận được đáp án chắc chắn, cô ấy chiên xong gà rán còn lại rồi chuẩn bị xuống lầu.
“Cô chủ, có ai buôn bán như chị không, ngày nào cũng không chăm chỉ làm gà rán ở cửa sổ mình kiếm tiền, thế mà lại nhung nhớ tiêu tiền ở cửa sổ khác.”
“Đúng đó, chị chủ như vậy không được đâu.”
Các sinh viên nói lời này hoàn toàn là đùa, dù sao thì lát nữa họ cũng phải xuống lầu ăn cơm, cho nên cũng không tồn tại tình huống Phùng Ngọc Ngọc bỏ khách hàng một mình đi ăn cơm.
“Vậy chị cũng phải ăn no mới có sức buôn bán tiếp.”
Đối với người bán đồ ăn mà nói, đều là bán gì ăn nấy như cơm, giống như dì Vương ở lầu 1 còn thường sẽ vì bị tay nghề của Lâm Sở Trì chọc thèm phải chạy tới chỗ cô mua cơm, những cửa sổ ở lầu hai lại rất ít người làm như vậy, dù sao thì trên lầu dưới lầu chạy đi cũng không tiện.
Chỉ có Phùng Ngọc Ngọc, từ sau khi bắt đầu bán gà rán, cô ấy đã ăn gà rán đủ rồi, cộng thêm vốn dĩ cô ấy cũng không phải người sẽ để bản thân ấm ức, cho nên tới giờ cơm sẽ chạy xuống lầu.
Thực ra sinh viên trong trường đều đã quen, nhưng thường có người vẫn thích trêu đùa cô ấy vài câu.
Làm xong việc trong tay, Phùng Ngọc Ngọc lập tức tắt bếp từ trong nhà bếp đi ra, cô cảm thấy hôm nay thật sự quá thoải mái, lúc xuống cầu thang bước chân cực kỳ nhanh nhẹn.
Khi cô ấy tới cửa sổ số 7 xếp hàng, ba người phó hiệu trưởng bọn họ đang xếp hàng ở phía trước không xa cô ấy lắm.
Đạo diễn là nhân vật sau màn ảnh, không được quan tâm giống như diễn viên, cho nên lúc ba người tới cũng chỉ có phó hiệu trưởng được sinh viên chú ý nhất.
Vốn dĩ đạo diễn Vương còn đang cảm thán với Trương Dự đã lâu rồi chưa tới nhà ăn, bây giờ có chút cảm giác quay lại trường, không ngờ mình lại bị người khác nhận ra.
Chỉ có thể nói đạo diễn Vương vẫn khá nổi tiếng trong giới đạo diễn, sinh viên ở đây từng xem phim truyền hình do ông ấy quay tuyệt đối không ít.
Thực ra sinh viên nhận ra ông ấy mới đầu cũng không chắc chắn lắm, chỉ cảm thấy có hơi giống nên lấy điện thoại tra một chút, kết quả phát hiện đúng thật là ông ấy.
Nhìn thấy đạo diễn không khiến người ta kích động giống như nhìn thấy diễn viên, nhưng các sinh viên lại nghĩ tới một chuyện khác.
“Đạo diễn Vương Nhất, có phải chú thật sự muốn quay phim truyền hình ở trường bọn cháu không?”
Phùng Ngọc Ngọc xếp đằng sau nghe vậy, mắt cũng sáng bừng theo, cơ thể nghiêng lên trước đợi trả lời.
Phim truyền hình rất nhanh sẽ bấm máy, cũng không cần phải che giấu, dĩ nhiên đạo diễn Vương không phủ nhận.
Các sinh viên thấy vậy đều cực kỳ hưng phấn, nếu không phải để ý phó hiệu trưởng ở đây, sẽ có người muốn tự đề cử làm diễn viên quần chúng.
“Nam chính và nữ chính là ai ạ? Có thể tiết lộ một chút không?”
Dĩ nhiên đạo diễn Vương sẽ không nói, mỉm cười lắc đầu chuyển đề tài tới thức ăn ở nhà ăn.
“Thức ăn nhà ăn của mọi người ngửi rất thơm.”
Nói đến chủ đề này, các sinh viên không nhàn nữa.
“Đương nhiên rồi, cơm Thất Thất nấu có thể không thơm sao?”
“Các chú tới vào lúc này rất có phúc ăn, mấy hôm trước Thất Thất mới ra gà kho và gà cung bảo, mùi vị cực kỳ ngon.”
“Đúng, nếu thích ăn gà cung bảo nhất định phải nếm thử, gà cung bảo do Thất Thất nấu cực kỳ chính tông.”
Nghe thấy các sinh viên nhắc tới cô toàn là khen ngợi, đặc biệt là người khác còn nói mãi nói mãi chọc thèm chính mình, bản thân đạo diễn Vương rất thích ăn ngửi mùi thơm ngày càng đậm cũng ngày càng mong đợi.
Chủ đề bị kéo đi, ngược lại không còn sinh viên nào muốn hỏi ông ấy nam chính và nữ chính nữa, đặc biệt là khi phía trước bắt đầu lấy cơm, đội ngũ nhộn nhạo lên.
Nhìn thấy lực chú ý của các sinh viên lập tức chuyển về phía trước, Trương Dự cảm thấy hơi buồn cười, cảm thấy thời này quả nhiên ăn vẫn quan trọng nhất.
Nấu đồ ăn xong, lấy cơm khá nhanh, chẳng bao lâu đã tới phiên phó hiệu trưởng bọn họ. Là chủ nhà, dĩ nhiên phó hiệu trưởng phải nhường họ gọi món trước.
Có thể là vừa nãy nghe các sinh viên khen gà cung bảo và gà kho, cuối cùng hai đạo diễn gọi hai loại cơm phủ này, ngoài ra nhìn thấy trên cửa sổ còn có thịt xào cọng tỏi có bề ngoài cực kỳ mê người, họ cũng gọi một phần.
Tới bây giờ Trương Dự đều nhớ mãi không quên canh gà từng uống ở bệnh viện, nhìn thấy cửa sổ có canh húp, cho dù không phải canh gà thuốc bổ cũng sẽ không bỏ lỡ.
Phó hiệu trưởng đã mấy ngày chưa tới nhà ăn số 1 ăn cơm, họ gọi xong cũng thay mình gọi phần cơm phủ gà cung bảo, quẹt thẻ xong xuôi.
Ba người bưng cơm tối của mình tìm chỗ ngồi xuống, đạo diễn Vương lên tiếng nói với Trương Dự: “Vốn dĩ tôi tưởng trước đây cậu có hơi khoa trương, bây giờ mới biết hóa ra trong nhà ăn trường cũng có thể ngọa hổ tàng long.”
Ông ấy gọi cơm phủ gà cung bảo, không nói cái khác, chỉ nhìn màu sắc ớt bên trong liền biết đầu bếp rất có tay nghề. Là một người có hơi nghiên cứu về ăn uống, từ ớt, ông ấy liền có thể phân biệt món ăn này chính tông hay không.
Gà cung bảo thuộc kiểu khẩu vị cay ngọt, nếu ớt của món ăn này là màu đỏ diễm lệ, vậy thì bề ngoài ngược lại rất tươi sáng, nhưng ớt không xào đủ thời gian, sao lại có vị ớt.
Trương Dự đã sớm nhung nhớ tay nghề của Lâm Sở Trì, mông còn chưa chạm ghế đã nhét thịt gà vào trong miệng, bây giờ không có miệng để đáp lời ông ấy.
May mà đạo diễn Vương cũng không cần anh ta đáp lời gì, nói xong liền động đũa nếm thử, phát hiện quả nhiên mùi vị không khiến mình thất vọng.
Cái giòn của gà cung bảo nằm ở đậu phộng, gà cung bảo khó tin nhất mà ông ấy từng ăn lúc trước chính là thịt gà giòn, bây giờ ăn thịt gà mềm trơn thấm vị, nhai đậu phộng vừa thơm vừa giòn, chỉ cảm thấy gà cung bảo như thế này mới ngon mới chính tông.
Thực ra trong những năm qua, sau khi trang trại nhà họ Phùng càng mở càng lớn, bây giờ căn bản không lo con đường tiêu thụ nữa. Đồng thời, ở thời đại phố lớn ngõ nhỏ đều mở cửa hàng gà rán, đi bán gà rán cũng không phải là lựa chọn cực kỳ tốt.
Nhưng đối với Phùng Ngọc Ngọc mà nói, đây là giấc mơ ngày xưa của anh trai, hơn nữa là giấc mơ chỉ nói với một mình cô ấy, lúc đầu cô ấy thậm chí còn hứa hẹn với anh trai, anh ấy làm ông chủ, cô ở trong tiệm phụ làm gà rán.
Cho dù lúc đầu anh trai nói đùa với trình độ chơi đồ hàng của cô ấy, e là không làm ra được gà rán, phải tự mình ăn đủ trước.
Phùng Ngọc Ngọc nghĩ tới lúc đó mình còn nhỏ, anh trai chỉ thuận miệng trêu đùa một câu, ai biết sau khi cô ấy lớn lên thật sự không có thiên phú về phương diện này, thật sự suýt chút để anh ấy nói đúng.
Nói từ phương diện nào đó, hành vi mang giấc mơ của người nhà tiến lên như cô ấy có hơi khiến Lâm Sở Trì liên tưởng tới mình.
Bất luận trước khi cô xuyên việt rốt cuộc tồn tại ở thế giới như thế nào, nhưng đối với Lâm Sở Trì mà nói, những ký ức trong đầu không phải giả. Khi còn bé, quả thật cô rất hứng thú với nấu nướng, nhưng muốn lấy được quán quân cuộc thi mỹ thực thế giới, chủ yếu là biết đây là nuối tiếc lớn nhất trong lòng ông nội.
Sau khi ông nội qua đời, cô mang theo giấc mơ của ông thành công trở thành quán quân cuộc thi mỹ thực thế giới, cũng coi như đạt được ý nguyện. Bây giờ nhìn Phùng Ngọc Ngọc, ngược lại cô có thể hiểu được tâm trạng của đối phương.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cha mẹ, cho nên có đôi lúc người nhà không hiểu cô ấy bỏ mặc trang trại không kế thừa, cũng không đi tìm việc, nhất quyết muốn làm gà rán gì đó, cô ấy cũng không muốn giải thích nhiều, miễn cho lại khơi gợi cảm xúc bi thương của họ.
Lúc này cô ấy nói ra hết những chuyện đè nén rất lâu trong lòng, cũng không cần Lâm Sở Trì an ủi gì, chỉ đơn thuần muốn bộc bạch mà thôi.
Dĩ nhiên Lâm Sở Trì cũng nhìn ra, chỉ im lặng lắng nghe, cho tới khi cô ấy nói xong lại lặng lẽ đi cùng cô ấy một đoạn đường mới khích lệ hai câu.
Trong sự ân cần của cô, Phùng Ngọc Ngọc đã ổn định lại cảm xúc trong lúc an tĩnh đi bộ vừa rồi.
“Thật sự rất cảm ơn cô.”
Thời tiết hôm nay ấm áp sớm, mới đầu tháng ba, trong rừng hoa đào của đại học H đã mọc đầy túi hoa, giữa tháng ba đã là một vùng thắng cảnh hoa đào nở rộ.
Từ khi hoa đào nở, sau buổi trưa Lâm Sở Trì có thêm một nơi nghỉ ngơi.
Mùa xuân vốn chính là thời điểm tốt để ngắm hoa đào, không chỉ cô thích tới rừng hoa đào, cho dù là cha mẹ Lâm cũng đều cùng cô dạo vài chuyến, các sinh viên càng thích ngắm cảnh chụp hình trong hoa đào.
“Thất Thất, cô đứng ra sau một chút, đúng, đợi chút.”
Hôm nay màu sắc bầu trời cực kỳ đẹp, mây trắng trời xanh càng làm nổi bật rừng hoa đào, trông ngày càng đẹp không tả được.
Phùng Ngọc Ngọc cùng Lâm Sở Trì tới rừng hoa đào, sau đó chủ động nói muốn chụp hình lưu niệm cho cô, thế là cầm điện thoại chụp liên hồi.
Dưới sự chỉ huy của cô ấy, Lâm Sở Trì thôi cứng nhắc, một mái tóc đen mang theo vài phần lười nhác phủ phía sau, màu hồng nhạt của hoa đào chiếu lên mặt cô, khiến cô còn yêu kiều hơn cả hoa.
Có thể là cô nghỉ ngơi làm việc điều độ, ăn uống lành mạnh, ở trong trường học không ít sinh viên buồn rầu vì rụng tóc hói đầu, cô lại sở hữu một mái tóc đen dày còn óng ả khiến người ta ngưỡng mộ.
Gió xuân thổi lay mái tóc của cô, lúc cô nhếch khóe môi, mắt hạnh mang theo ý cười, Phùng Ngọc Ngọc nhanh tay lẹ mắt chụp lại khoảnh khắc tươi đẹp này.
||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia |||||
Lúc bên này đang chụp hình, bỗng nhiên có sinh viên chạy lại chuyển lời giúp, nói là phó hiệu trưởng tìm Lâm Sở Trì có việc.
Sau khi nhà ăn số 1 ngày càng nổi tiếng trong trường, không ít lãnh đạo trường học đều tới cửa sổ số 7 ăn cơm, và dành nhiều lời khen. Nhưng Lâm Sở Trì bình thường rất ít tiếp xúc với họ, nghe thấy phó hiệu trưởng tìm mình, không khỏi có hơi nghi hoặc.
Đương nhiên nghi hoặc thì nghi hoặc, không khỏi thật sự có việc gì tìm cô, cô vẫn phải đi một chuyến.
“Cần tôi đi cùng cô không?”
Phùng Ngọc Ngọc nói xong, Lâm Sở Trì trực tiếp lắc đầu: “Không cần, lúc cô về nhà ăn thuận tiện nói với cha mẹ tôi giúp tôi một tiếng là được.”
“Được.” Sau khi đồng ý, Phùng Ngọc Ngọc cũng không muốn tiếp tục ngắm hoa đào một mình, đưa mắt tiễn cô rời đi rồi quay về nhà ăn.
Còn Lâm Sở Trì, sinh viên tới chuyển lời sợ cô không biết văn phòng phó hiệu trưởng ở đâu, đích thân đưa cô tới.
Nhân cơ hội này, sinh viên này còn không quên mưu đồ phúc lợi cho mình: “Thất Thất, gà kho hạt dẻ cũng rất ngon, chị cân nhắc làm không?”
Từ sau ngày Lâm Sở Trì nấu gà cung bảo và gà kho, hai món này đã thành niềm vui mới của các sinh viên, đương nhiên cô không thể chỉ nấu một ngày rồi không nấu nữa.
Từng dùng gà chất lượng cao của nhà Phùng Ngọc Ngọc, gà bên cung ứng có hơi kém cạnh, cuối cùng sau đó khi cửa sổ số 7 dùng gà vẫn lựa chọn nhà Phùng Ngọc Ngọc, nhưng không để cô ấy tặng không, mà là mua với giá giảm 10% so với giá bán.
Vốn dĩ Phùng Ngọc Ngọc muốn trực tiếp bán cho cô với giá vốn, nhưng Lâm Sở Trì không chịu, hai bên khước từ qua lại mới chốt được giảm 10%.
“Có thời gian chị sẽ cân nhắc một chút.”
Cho dù cô không trực tiếp đồng ý, sinh viên vẫn rất vui, đã bắt đầu mong đợi gà kho hạt dẻ mà cô nấu sẽ ngon cỡ nào.
Dù sao thì nghĩ tới mùi vị tươi ngon thơm giòn của gà cung bảo cô nấu, còn có tư vị cực kỳ vừa miệng của gà kho, không cần nghĩ cũng biết, cô nấu gà kho hạt dẻ chắc chắn không tệ tới đâu.
Lúc sắp tới tòa văn phòng, cho dù cảm thấy sinh viên dẫn đường chưa chắc biết, Lâm Sở Trì vẫn vô thức hỏi một câu: “Em biết phó hiệu trưởng tìm chị có việc gì không?”
“Em không biết, em chỉ vừa hay đi ngang qua bị thầy ấy chụp lại bảo em đi gọi chị, nhưng em nhìn thấy bên cạnh thầy ấy có vài vị khách.”
Lâm Sở Trì gật đầu bày tỏ đã biết, sau đó rất nhanh đã lên cầu thang.
“Phòng đó là văn phòng của phó hiệu trưởng.” Sinh viên dẫn đường chỉ rõ chỗ cho cô, không đi cùng cô nữa.
Lâm Sở Trì đi vào liền phát hiện cửa văn phòng mở một nửa, hình như bên trong có không ít người, cô đưa tay gõ cửa, nghe thấy “mời vào” mới đẩy cửa đi vào.
“Tiểu Lâm cô tới rồi, tôi giới thiệu cho cô, vị này là đạo diễn Vương – Vương Nhất, đây là đạo diễn Trương – Trương Dự.” Phó hiệu trưởng nhìn thấy cô tới, lập tức đứng dậy giới thiệu.
Trong nhà ăn là nơi nhạy bén tin tức nhất, cho dù Lâm Sở Trì không phải kiểu người thích hóng hớt, nhưng cũng nghe được không ít tin tức ở nhà ăn. Đặc biệt là hai người thích ăn dưa như Triệu Nguyệt, Phùng Ngọc Ngọc, mỗi lần ăn dưa còn không quên chia sẻ với cô, cho nên khiến cô không nói nắm rõ chuyện trong trường như lòng bàn tay, nhưng cũng biết rất nhiều.
Lúc nghe thấy “đạo diễn”, Lâm Sở Trì lập tức nhớ ra dạo này không ít sinh viên đều nói có đoàn phim muốn tới trường họ quay phim.
Nhưng cho dù là quay phim, có liên quan gì tới tôi.
Cô đang thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt không khỏi rơi lên người hai vị đạo diễn kia.
“Cô Lâm, cô còn nhớ tôi không?” Thực ra Trương Dự là phó đạo diễn của đoàn phim, phó hiệu trưởng vừa giới thiệu xong, anh ta đã lên trước một bước nói.
Lâm Sở Trì nghe anh ta lên tiếng mới cảm thấy quả thật anh ta hơi quen mắt, nhưng không nhớ ra anh ta là ai: “Anh là…?”
“Lúc đầu chúng ta từng gặp nhau ở bệnh viện, tôi còn ké hai bát canh gà của cô, canh gà đó rất ngon, tới bây giờ tôi cũng không quên được.”
Được anh ta nhắc nhở như vậy, Lâm Sở Trì mới nhớ ra, hóa ra anh ta là bệnh nhân cùng bệnh viện với cha mẹ Lâm lúc trước.
“Hóa ra là anh.”
Chẳng qua là gặp mặt một lần, Lâm Sở Trì không nhớ anh ta cũng rất bình thường, mà sở dĩ anh ta nhớ Lâm Sở Trì, chỉ có thể nói là canh gà quá ngon, khiến anh ta muốn quên cũng không quên được.
Nói tới khi đó, Trương Dự còn muốn đào cô đến khách sạn nhà mình làm việc, đáng tiếc không thành công, nhưng cũng do vậy anh ta biết cô làm việc ở nhà ăn đại học H.
Lúc đầu khi ở bệnh viện, anh ta vốn còn muốn sau khi xuất viện có thể đến đại học H tiếp tục thưởng thức tay nghề của cô, kết quả vừa ra viện đã vì nhận được kịch bản mà chạy khắp nơi quay phim.
Bộ phim điện ảnh quay mất mấy tháng của anh ta, sau khi công chiếu vào dịp trước tết, tệ tới mức mẹ cũng không nhận ra, Trương Dự chật vật một khoảng thời gian, được người bên cạnh khuyên nếu không được thì có thể quay từ phim truyền hình, đừng lập tức thử thách màn ảnh lớn ngay.
Anh ta từng quay vài bộ phim điện ảnh, nhưng thật sự chưa từng quay phim truyền hình, người từng chịu áp lực dư luận như anh ta suy cho cùng không còn ngạo khí như trước kia nữa, thế là nghe người nhà sắp xếp tới đoàn phim của đạo diễn Vương Nhất – một đạo diễn khá nổi tiếng để học tập.
Bộ phim mới của đạo diễn Vương là phim vườn trường, tên phim là “Ngày hè”, nội dung kể về câu chuyện giữa tân sinh viên vừa vào khoa âm nhạc và vương tử piano. Tân sinh viên bởi vì một số hiểu lầm mà có cái nhìn phiến diện đối với vương tử piano – người được vườn trường công nhận, mà vương tử piano thì bởi vì tính cách mà không muốn giải thích nhiều, tổng kết chính là phim tình yêu vườn trường lúc đầu ngạo mạn và định kiến, sau đó hiểu lầm được cởi bỏ, hai người thu hút lẫn nhau.
Đương nhiên, nếu đã là phim vườn trường thì trong đó cũng không thể thiếu tình bạn và sự trưởng thành, tổng thể mà nói, trong phim thanh xuân hiện giờ không rắc cẩu lương thì không thể quay, ít nhất “ngày hè” không cẩu huyết đến thế.
Mà sở dĩ hai vị đạo diễn muốn mượn trường đại học H, một mặt là bởi vì khung cảnh vườn trường của đại học H phù hợp với yêu cầu của kịch bản, ngoài ra là bởi vì trong kịch bản có một nữ phụ là một nữ đầu bếp trẻ, cô ấy dựa vào tay nghề nấu nướng đảm nhận một phòng ăn trong trường, rất nhiều hoạt động xảy ra giữa hai nhân vật chính đều diễn ra trong phòng ăn đó.
Vốn dĩ đạo diễn Vương định mời một nữ minh tinh diễn vai phụ này, còn phần diễn nấu ăn mời một đầu bếp diễn thế là được. Nhưng khoảng thời gian trước, khi nhà ăn đại học H lên hot search, Trương Dự vừa hay chú ý tới, lập tức nhớ ra canh gà đã từng uống ở bệnh viện lúc trước, cùng với người nấu canh là Lâm Sở Trì.
Anh ta cảm thấy nữ phụ trong kịch bản đó quả thật chính là đo ni đóng giày cho Lâm Sở Trì, trùng hợp nhất là ngôi trường đại học H này cũng rất phù hợp làm background quay phim, lập tức thương lượng với đạo diễn Vương.
Bản thân đại học H nằm trong phạm vi cân nhắc lựa chọn của đạo diễn Vương, nghe thấy kiến nghị của anh ta, lập tức quyết định đích thân đi tới một chuyến.
Lúc này nhìn thấy Lâm Sở Trì người thật, đạo diễn Vương cảm thấy chỉ dựa vào hình tượng cô đã không kém gì những nữ minh tinh kia, cảm thấy trong tình huống có thêm tay nghề nấu nướng, dùng cô nói không chừng thật sự phù hợp hơn dùng nữ minh tinh, chỉ là không biết cô có ăn ảnh không.
“Hóa ra hai người biết nhau, vậy thì càng dễ nói rồi.” Phó hiệu trưởng nhìn thấy Trương Dự chào hỏi Lâm Sở Trì, dứt khoát để họ tự nói.
Lâm Sở Trì biết họ thật sự muốn mượn đại học H quay phim truyền hình, thậm chí còn muốn mời mình tham gia diễn xuất, biểu cảm lập tức ngơ ra.
Không trách cô lại như vậy, chủ yếu cô là một đầu bếp, bảo cô xem phim truyền hình còn được, bảo cô diễn phim truyền hình, cô thật sự nằm mơ cũng không ngờ tới.
“Mọi người nghiêm túc sao?”
Lâm Sở Trì hơi hoài nghi, mời một người không có kinh nghiệm như cô đi quay, phim quay ra thật sự xem được sao?
Trương Dự không biết cô đang thầm bóc phốt chính mình, trực tiếp cầm kịch bản giới thiệu với cô, bày tỏ cô rất phù hợp với thiết lập nhân vật đó, chỉ cần diễn ra bản sắc là được.
Thấy Lâm Sở Trì không lập tức đồng ý, phó hiệu trưởng khuyên giúp vài câu, bày tỏ đây cũng là một cơ hội rất tốt, cô thử một chút không phải là chuyện xấu gì, đặc biệt là địa điểm quay ở trong trường, đối với cô mà nói cũng rất tiện.
Sở dĩ lãnh đạo trường đồng ý cho đạo diễn Vương bọn họ tới quay phim truyền hình chủ yếu là muốn tuyên truyền trường học một chút, dĩ nhiên muốn bộ phim thuận lợi tất cả.
Tuy phó hiệu trưởng có lòng riêng nhưng điều ông ấy nói cũng không phải không có lý, cho dù không định vào giới giải trí, tham gia diễn một bộ phim quả thật là một trải nghiệm thú vị, hơn nữa cũng coi như là biến tướng ghi chép lại dáng vẻ khi trẻ của mình, đợi già rồi lục ra xem lại sẽ ngập tràn hồi ức.
Nhưng cho dù như vậy, Lâm Sở Trì cũng không lập tức đồng ý, hơn nữa bày tỏ muốn suy nghĩ một chút.
Dĩ nhiên đạo diễn Vương bọn họ sẽ không ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không cho, phó hiệu trưởng bèn nói: “Được, nhân tiện cũng thương lượng với cha mẹ cô một chút.”
Mặc kệ cuối cùng Lâm Sở Trì từ chối hay đồng ý, dù sao thì bộ phim đã quyết định quay ở trường đại học H, cho nên sau khi cô rời đi, phó hiệu trưởng liền mời hai vị đạo diễn ra ngoài ăn cơm.
“Đâu cần phải ra ngoài ăn, tôi cảm thấy nhà ăn trường rất tốt.”
Trương Dự nói xong, đạo diễn Vương tán đồng gật đầu, hiển nhiên cũng muốn nếm thử tay nghề của Lâm Sở Trì, xem thử rốt cuộc tốt cỡ nào mới khiến anh ta nhớ mãi không quên.
Nếu họ đã chủ động nói muốn đến nhà ăn, dĩ nhiên phó hiệu trưởng cầu còn không được, dù sao ông ấy cũng từng đến nhà ăn số 1, biết nói về hương vị, cửa sổ số 7 không kém gì khách sạn bên ngoài.
Thế là bọn họ lại nói chuyện vài câu đơn giản ở văn phòng, rồi đứng dậy bắt đầu ra ngoài.
Nhà ăn.
Sau khi Lâm Sở Trì về đã có thể bắt đầu nấu bữa tối, cô thấy cha mẹ Lâm đã sắp nấu cơm, cô buộc tóc xong liền mặc tạp dề lên.
“Ngọc Ngọc nói con đến văn phòng phó hiệu trưởng rồi, sao phó hiệu trưởng lại bỗng nhiên tìm con?”
Phùng Ngọc Ngọc tính tình cởi mở hoạt bát, bây giờ không chỉ có quan hệ tốt với Lâm Sở Trì, cũng rất thân thiết với cha mẹ Lâm, mẹ Lâm cũng bắt đầu gọi tên mụ của cô ấy rồi.
“Thầy ấy tìm con nói chút chuyện, đợi tan làm con từ từ nói với cha mẹ.”
Lâm Sở Trì nói xong, mẹ Lâm nhìn biểu cảm của cô không giống có gì khó xử, cũng không gấp gáp biết ngay.
Gia đình ba người bắt đầu chuẩn bị bữa tối, trên lầu, cửa sổ số 9 của Phùng Ngọc Ngọc cũng đã đi vào quỹ đạo.
Từ khi có công thức rập khuôn do Lâm Sở Trì cho cô ấy, cộng thêm cô ấy nghiêm túc luyện tập, bây giờ gà rán làm ra đã tiến bộ hơn hai ngày trước không ít.
Đối với sinh viên thích ăn gà rán mà nói, hiện giờ trình độ của cô ấy đã có thể hấp dẫn không ít người tới ăn.
Trước khi Lâm Sở Trì chưa quay lại, người xếp hàng ở cửa sổ số 9 cũng không ít, ngửi mùi thơm đặc hữu của gà rán, thậm chí có người khen cô ấy: “Cô chủ, tay nghề của chị thật sự ngày càng tốt đó, không hổ là danh sư xuất cao đồ.”
Được khen ngợi, Phùng Ngọc Ngọc vẫn rất vui, nhưng cô ấy tự biết rõ, biết bây giờ gà rán mình làm ra vẫn kém xa sư phụ của cô ấy.
“Danh sư quả thật là danh sư, đáng tiếc chị không được coi là cao đồ.”
“Chị có thể chiên được như thế này đã không tệ rồi, so với gà rán ngày đầu tiên chị làm, tiến bộ quá rõ ràng.”
Người nói lời này hiển nhiên là sinh viên đã từng ăn gà rán của cô ấy vào ngày đầu tiên, so với gà rán vừa dầu mỡ vừa hơi khô lần đó, cảm thấy loại gà rán thơm thơm giòn giòn thịt còn mềm bây giờ đã là mỹ vị.
“Đúng vậy, để em chiên đoán chừng em có thể trực tiếp chiên thành than.”
“Em cảm thấy chiên đã rất ngon rồi, ngon hơn cửa hàng gà rán bên ngoài.”
“Đúng, bên ngoài có cửa hàng gà rán dùng thịt gà không biết đã đông lạnh bao lâu rồi, căn bản không tươi mềm bằng thịt gà rán do chị làm.”
Các sinh viên tự cảm thấy “em chiên em không được”, lần lượt khen ngợi khích lệ cô ấy.
Thực ra các sinh viên cũng nói thật, chỉ riêng việc cô ấy dùng nguyên liệu tươi mới đã rất hấp dẫn họ, càng đừng nói bây giờ trình độ chiên gà của cô ấy cũng ngày càng ổn định.
Thấy họ ai cũng nói chuyện dễ nghe như thế, Phùng Ngọc Ngọc vui vẻ trực tiếp tặng thêm cho mỗi người một miếng gà rán.
Mới đầu, mỗi lần cô ấy chiên gà vẫn phải luôn theo dõi đồng hồ đếm giờ bên bếp dầu, bây giờ chiên nhiều, đã không cần theo dõi suốt quá trình nữa.
Trong chảo dầu, gà rán đảo lộn tỏa ra mùi thơm đặc hữu của đồ chiên, ngửi thôi đã khiến người ta thèm thuồng. Gà rán vàng óng được vớt ra từ trong chảo dầu, lớp vảy được chiên xù bên ngoài rất đẹp.
Đổi lại là một tháng trước, Phùng Ngọc Ngọc nằm mơ cũng không dám tin mình có thể chiên ra gà rán đẹp như vậy, cô ấy vừa cảm thán trong lòng vừa tiến hành chiên lại gà rán.
Sau khi chiên lại, màu sắc gà rán càng đẹp, lớp da trông cũng giòn xốp hơn.
Gà rán vừa mới chiên ra ăn vào cực kỳ thơm, các sinh viên lấy được gà rán không sợ bỏng, thổi hai cái rồi đưa vào miệng.
Được Lâm Sở Trì chỉ điểm, mỗi miếng gà rán đều mang theo chút da gà, ăn vào càng ngon càng thơm, các sinh viên mua được gà rán ăn không dừng được.
“Mọi người biết Thất Thất quay lại nhà ăn chưa?”
Phùng Ngọc Ngọc vừa chiên gà vừa hỏi, đợi khi nhận được đáp án chắc chắn, cô ấy chiên xong gà rán còn lại rồi chuẩn bị xuống lầu.
“Cô chủ, có ai buôn bán như chị không, ngày nào cũng không chăm chỉ làm gà rán ở cửa sổ mình kiếm tiền, thế mà lại nhung nhớ tiêu tiền ở cửa sổ khác.”
“Đúng đó, chị chủ như vậy không được đâu.”
Các sinh viên nói lời này hoàn toàn là đùa, dù sao thì lát nữa họ cũng phải xuống lầu ăn cơm, cho nên cũng không tồn tại tình huống Phùng Ngọc Ngọc bỏ khách hàng một mình đi ăn cơm.
“Vậy chị cũng phải ăn no mới có sức buôn bán tiếp.”
Đối với người bán đồ ăn mà nói, đều là bán gì ăn nấy như cơm, giống như dì Vương ở lầu 1 còn thường sẽ vì bị tay nghề của Lâm Sở Trì chọc thèm phải chạy tới chỗ cô mua cơm, những cửa sổ ở lầu hai lại rất ít người làm như vậy, dù sao thì trên lầu dưới lầu chạy đi cũng không tiện.
Chỉ có Phùng Ngọc Ngọc, từ sau khi bắt đầu bán gà rán, cô ấy đã ăn gà rán đủ rồi, cộng thêm vốn dĩ cô ấy cũng không phải người sẽ để bản thân ấm ức, cho nên tới giờ cơm sẽ chạy xuống lầu.
Thực ra sinh viên trong trường đều đã quen, nhưng thường có người vẫn thích trêu đùa cô ấy vài câu.
Làm xong việc trong tay, Phùng Ngọc Ngọc lập tức tắt bếp từ trong nhà bếp đi ra, cô cảm thấy hôm nay thật sự quá thoải mái, lúc xuống cầu thang bước chân cực kỳ nhanh nhẹn.
Khi cô ấy tới cửa sổ số 7 xếp hàng, ba người phó hiệu trưởng bọn họ đang xếp hàng ở phía trước không xa cô ấy lắm.
Đạo diễn là nhân vật sau màn ảnh, không được quan tâm giống như diễn viên, cho nên lúc ba người tới cũng chỉ có phó hiệu trưởng được sinh viên chú ý nhất.
Vốn dĩ đạo diễn Vương còn đang cảm thán với Trương Dự đã lâu rồi chưa tới nhà ăn, bây giờ có chút cảm giác quay lại trường, không ngờ mình lại bị người khác nhận ra.
Chỉ có thể nói đạo diễn Vương vẫn khá nổi tiếng trong giới đạo diễn, sinh viên ở đây từng xem phim truyền hình do ông ấy quay tuyệt đối không ít.
Thực ra sinh viên nhận ra ông ấy mới đầu cũng không chắc chắn lắm, chỉ cảm thấy có hơi giống nên lấy điện thoại tra một chút, kết quả phát hiện đúng thật là ông ấy.
Nhìn thấy đạo diễn không khiến người ta kích động giống như nhìn thấy diễn viên, nhưng các sinh viên lại nghĩ tới một chuyện khác.
“Đạo diễn Vương Nhất, có phải chú thật sự muốn quay phim truyền hình ở trường bọn cháu không?”
Phùng Ngọc Ngọc xếp đằng sau nghe vậy, mắt cũng sáng bừng theo, cơ thể nghiêng lên trước đợi trả lời.
Phim truyền hình rất nhanh sẽ bấm máy, cũng không cần phải che giấu, dĩ nhiên đạo diễn Vương không phủ nhận.
Các sinh viên thấy vậy đều cực kỳ hưng phấn, nếu không phải để ý phó hiệu trưởng ở đây, sẽ có người muốn tự đề cử làm diễn viên quần chúng.
“Nam chính và nữ chính là ai ạ? Có thể tiết lộ một chút không?”
Dĩ nhiên đạo diễn Vương sẽ không nói, mỉm cười lắc đầu chuyển đề tài tới thức ăn ở nhà ăn.
“Thức ăn nhà ăn của mọi người ngửi rất thơm.”
Nói đến chủ đề này, các sinh viên không nhàn nữa.
“Đương nhiên rồi, cơm Thất Thất nấu có thể không thơm sao?”
“Các chú tới vào lúc này rất có phúc ăn, mấy hôm trước Thất Thất mới ra gà kho và gà cung bảo, mùi vị cực kỳ ngon.”
“Đúng, nếu thích ăn gà cung bảo nhất định phải nếm thử, gà cung bảo do Thất Thất nấu cực kỳ chính tông.”
Nghe thấy các sinh viên nhắc tới cô toàn là khen ngợi, đặc biệt là người khác còn nói mãi nói mãi chọc thèm chính mình, bản thân đạo diễn Vương rất thích ăn ngửi mùi thơm ngày càng đậm cũng ngày càng mong đợi.
Chủ đề bị kéo đi, ngược lại không còn sinh viên nào muốn hỏi ông ấy nam chính và nữ chính nữa, đặc biệt là khi phía trước bắt đầu lấy cơm, đội ngũ nhộn nhạo lên.
Nhìn thấy lực chú ý của các sinh viên lập tức chuyển về phía trước, Trương Dự cảm thấy hơi buồn cười, cảm thấy thời này quả nhiên ăn vẫn quan trọng nhất.
Nấu đồ ăn xong, lấy cơm khá nhanh, chẳng bao lâu đã tới phiên phó hiệu trưởng bọn họ. Là chủ nhà, dĩ nhiên phó hiệu trưởng phải nhường họ gọi món trước.
Có thể là vừa nãy nghe các sinh viên khen gà cung bảo và gà kho, cuối cùng hai đạo diễn gọi hai loại cơm phủ này, ngoài ra nhìn thấy trên cửa sổ còn có thịt xào cọng tỏi có bề ngoài cực kỳ mê người, họ cũng gọi một phần.
Tới bây giờ Trương Dự đều nhớ mãi không quên canh gà từng uống ở bệnh viện, nhìn thấy cửa sổ có canh húp, cho dù không phải canh gà thuốc bổ cũng sẽ không bỏ lỡ.
Phó hiệu trưởng đã mấy ngày chưa tới nhà ăn số 1 ăn cơm, họ gọi xong cũng thay mình gọi phần cơm phủ gà cung bảo, quẹt thẻ xong xuôi.
Ba người bưng cơm tối của mình tìm chỗ ngồi xuống, đạo diễn Vương lên tiếng nói với Trương Dự: “Vốn dĩ tôi tưởng trước đây cậu có hơi khoa trương, bây giờ mới biết hóa ra trong nhà ăn trường cũng có thể ngọa hổ tàng long.”
Ông ấy gọi cơm phủ gà cung bảo, không nói cái khác, chỉ nhìn màu sắc ớt bên trong liền biết đầu bếp rất có tay nghề. Là một người có hơi nghiên cứu về ăn uống, từ ớt, ông ấy liền có thể phân biệt món ăn này chính tông hay không.
Gà cung bảo thuộc kiểu khẩu vị cay ngọt, nếu ớt của món ăn này là màu đỏ diễm lệ, vậy thì bề ngoài ngược lại rất tươi sáng, nhưng ớt không xào đủ thời gian, sao lại có vị ớt.
Trương Dự đã sớm nhung nhớ tay nghề của Lâm Sở Trì, mông còn chưa chạm ghế đã nhét thịt gà vào trong miệng, bây giờ không có miệng để đáp lời ông ấy.
May mà đạo diễn Vương cũng không cần anh ta đáp lời gì, nói xong liền động đũa nếm thử, phát hiện quả nhiên mùi vị không khiến mình thất vọng.
Cái giòn của gà cung bảo nằm ở đậu phộng, gà cung bảo khó tin nhất mà ông ấy từng ăn lúc trước chính là thịt gà giòn, bây giờ ăn thịt gà mềm trơn thấm vị, nhai đậu phộng vừa thơm vừa giòn, chỉ cảm thấy gà cung bảo như thế này mới ngon mới chính tông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.