Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn
Chương 69
Tô Hương Lan Sắc
27/02/2024
Beta: Rya
Rốt cuộc cánh tay vẫn không vặn lại đùi, cuối cùng những ngày sau đó, đồ ăn vẫn bị đạo diễn định thành hai chay một mặn thêm canh.
“Haiz.”
“Đừng thở dài, đồ chay do Thất Thất nấu cũng rất ngon, nghĩ theo hướng tốt, không phải còn có một món mặn sao.”
“Anh nói cũng đúng.”
Sáng ngày đầu tiên đổi món, trong đoàn phim có người không nhịn được thở dài, có người lại thích ứng rất tốt. Cũng rất bình thường, dù sao thì không phải tất cả mọi người đều không vui khi không có thịt, đối với không ít người mà nói, chỉ cần là món ăn do Lâm Sở Trì nấu đều cảm thấy ngon, huống hồ đạo diễn còn để lại một món mặn.
“Không biết trưa nay ăn gì?”
“Dù sao thì chắc chắn đều ngon.”
Trong sự mong mỏi của mọi người, cuối cùng cũng tới bữa trưa, nhưng bởi vì cảnh diễn cuối cùng vẫn chưa quay xong, cho nên không ai dám đi trước.
Cố Hoài Dục không nằm trong phạm vi này, anh đoán chừng thời gian rồi tới phòng ăn tìm Lâm Sở Trì, vừa vào cửa đã ngửi được mùi thơm của ngó sen, mùi thơm của nấm,…
“Hôm nay nấu món gì ngon vậy?”
“Có ngó sen xào, trứng chiên hẹ, cánh gà kho, còn có canh nấm.” Lâm Sở Trì nói xong thấy phía sau anh không có ai khác theo tới, nhẹ giọng hỏi một câu: “Có muốn xào thêm một món cho anh không?”
Hiển nhiên cô sợ đồ ăn hôm nay quá chay anh ăn không quen, nổi lên tâm tư nấu riêng cho anh.
“Không cần, đồ ăn đã rất phong phú, đủ ăn rồi.” Cố Hoài Dục không muốn cô quá vất vả, nói xong nhìn sang ngó sen chiên: “Tôi còn chưa ăn ngó sen nấu thế này bao giờ.”
Ngó sen chiên là thái ngó sen thành sợi, dùng muối làm giảm bớt lượng nước của sợi ngó sen, sau đó pha bột, bọc bột lên sợi ngó sen rồi chiên, ăn vào thơm thơm giòn giòn, hồi vị vô tận, có thể làm đồ ăn vặt, ăn kèm cơm cũng rất ngon.
Lâm Sở Trì nói đơn giản cách làm cho anh biết, được biết đoàn phim sắp tan làm, cô bèn cùng anh ăn cơm trước.
Đừng thấy đồ ăn hôm nay khá chay, nhưng cô nấu còn dụng tâm hơn trước kia, ngó sen chiên thì không cần nói, sợi ngó sen màu vàng kim phối với ớt đỏ còn có vừng, nhìn một cái đã thu hút sự chú ý của Cố Hoài Dục.
Cánh gà kho trông càng mê người, chỉ nhìn vẻ ngoài bóng bẩy lấp lánh của nó đã biết cánh gà ngon cỡ nào, khiến người ta hận không thể lập tức gắp lên một miếng cắn.
Trứng chiên hẹ, màu sắc của hẹ và trứng gà đều rất tươi, hai thứ chiên thành một dĩa thức ăn nhìn đến khoan khoái. Còn canh nấm, nấm vốn tươi, mấy loại nấm hầm thành một nồi canh, tỏa ra mùi tươi thơm không hề thua kém canh thịt chút nào.
Mỗi ngày người trong đoàn phim ăn cơm đều như đánh trận, Cố Hoài Dục tới trước chính là để cùng cô lấy cơm trước.
Hai người lấy cơm xong ngồi xuống, Lâm Sở Trì không vội ăn, mà nâng mắt nhìn anh.
Cố Hoài Dục quan sát tầm mắt của cô, chậm rãi ăn hết một cọng ngó sen chiên rồi nói: “Rất ngoan, thơm cay giòn rụm, mùi thơm của ngó sen rất đậm.”
Nhìn ra được anh thật sự rất thích ăn món này, nói xong liền vô thức gắp thêm một cọng.
“Anh thích ăn thì tốt.” Lâm Sở Trì nói xong mới cầm đũa ăn.
Hai người ăn chưa được bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng huyên náo, sau đó một nhóm người trực tiếp tràn vào phòng ăn.
“Thơm quá, hình như tôi ngửi được mùi thơm của cánh gà.”
“Còn có vị tươi của nấm.”
Phòng ăn vốn an tĩnh, sau khi nhân viên trong đoàn bước vào, lập tức rộn ràng hẳn lên.
Tuy ít món thịt nhưng do tin tưởng tay nghề của Lâm Sở Trì, mọi người ăn cơm vẫn rất tích cực, bây giờ tới phòng ăn nhìn thấy bữa trưa hôm nay, lập tức cảm thấy không có thất vọng.
Sau khi họ giành lấy cơm xong, trong phòng ăn mới không ồn như vừa nãy nữa.
“Không ngờ hôm nay lại có thể ăn được món quê hương của tôi, đúng là có phúc ăn.”
“Cậu nói ngó sen này sao?”
“Đúng vậy, ngó sen chiên là cách làm ở chỗ tôi, đáng tiếc ở bên ngoài tôi rất ít khi nhìn thấy có quán ăn biết làm.” Anh ta nói xong vội vàng thử một miếng, lập tức bị tư vị thơm cay giòn rụm của cọng ngó sen chinh phục: “Chính là cái vị này, ngon thật, còn ngon hơn mẹ tôi làm.”
Người cùng bàn anh ta nghe vậy, đều ăn miếng ngó sen theo, phát hiện quả nhiên rất ngon.
“Giòn rụm, không ngờ ngó sen ngoài nấu canh, xào lạt còn có thể ăn như thế này.”
“Quả thật rất ngon, cảm giác càng ăn càng ngon.”
Ngó sen chiên không ăn còn đỡ, ăn vào một cái khiến họ có cảm giác căn bản không ngừng lại được.
Ngó sen chiên
Là món mặn duy nhất của bữa cơm này, cánh gà kho cũng rất hấp dẫn, nhìn vẻ ngoài của cánh gà liền biết chắc chắn ngon, cắn vào một miếng, da non bóng thịt cũng mềm, hơn nữa vô cùng vừa miệng.
“Cánh gà kho ngon quá.”
“Ngon thật sự, vừa thơm vừa mềm vừa thấm, cảm giác căn bản không đủ ăn.”
Cánh gà kho
Món khác còn có thể lấy nhiều một chút, cánh gà là chia theo phần, không thể muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, có người gặm xong một cái đã có hơi không nỡ lập tức ăn cái thứ hai.
Cánh gà ngon tới mức ngay cả xương cũng thơm, thế nên xương để trên bàn đều bị gặm sạch sẽ, thậm chí có người trực tiếp nhai nát xương.
Không nỡ ăn cánh gà kho một cách thỏa thích, họ chỉ có thể vươn đũa sang món tiếp theo.
So với cánh gà kho và ngó sen chiên, trứng chiên hẹ trông thanh đạm hơn, nhưng đợi khi món ăn vào miệng mới phát hiện tuy món này thanh đạm, nhưng cũng có thể nắm bắt được vị giác nơi đầu lưỡi.
Sự trơn mềm của hẹ và tươi non của trứng gà khiến người ta nuốt xuống liền không nhịn được hồi vị, sau đó bất tri bất giác ăn một miếng lại một miếng.
Hẹ sừng sực và trứng gà tươi mềm, hai loại nguyên liệu bổ trợ lẫn nhau, ăn rất ngon, ăn cùng cơm càng thêm tươi mặn vừa miệng.
Trong ba món ăn, ngó sen chiên không có nước, nhưng gia vị mang trong nó ăn với cơm vẫn rất ngon. Mà nước sốt của cánh gà kho và trứng chiên hẹ, trộn cơm ăn mỗi món có tư vị riêng.
Đạo diễn Vương ăn bữa trưa ngon lành ngay cả đầu cũng không nỡ ngẩng lên nên không thể phát hiện, cho dù đã đổi sang thức ăn khá chay, vẫn không chút ảnh hưởng tới lượng cơm của nhân viên trong đoàn.
“Thêm một bát cơm nữa, sau đó chan chút nước sốt cánh gà lên cho tôi.”
“Tôi cũng vậy.”
Đồ ăn ngon, canh cũng rất ngon, canh nấm dùng mấy loại nấm kết hợp lại, ăn vào liền có thể cảm nhận được vị tươi mới tràn ngập khoang miệng, giống như uống cả mùa xuân vào trong miệng vậy.
Sau khi có người ăn no uống đủ, còn không nhịn được múc thêm nửa bát canh từ từ ngồi uống.
“Ngon, không hổ là Thất Thất, canh chay đồ ăn chay cũng có thể nấu ngon như vậy.”
“Ngon thật sự, tôi ăn tới no căng rồi.”
Nhân viên công tác trong đoàn phim ăn no uống đủ, cảm thấy rất mãn nguyện, nam nữ chính ăn xong sờ bụng, bỗng nhiên có chút chột dạ.
Đạo diễn đổi món ăn là bởi vì muốn họ giảm cân, nhưng họ tự cảm thấy, đồ chay hoàn toàn không ảnh hưởng việc họ ăn nhiều.
Để không ăn toàn món chay, vẫn nên tự giác một chút.
Nam nữ chính nhìn nhau, trong lòng nảy sinh suy nghĩ giống nhau.
“Đồ ăn Thất Thất nấu ngon thật, đặc biệt là món ngó sen chiên đó, mùi vị cực kỳ chính gốc.”
“Đúng, ngó sen đó ngon thật, sau này Thất Thất cô dựa vào tiêu chuẩn này nấu là được, quá ngon, cho dù chỉ có một món mặn tôi cũng có thể chấp nhận.”
“Canh bữa trưa cực kỳ tươi, trước đây tôi không thích ăn nấm, hôm nay bỗng nhiên phát hiện thực ra cũng rất ngon.”
Bữa trưa kết thúc, đại khái là bữa trưa sau khi thay đổi vẫn khiến mọi người hài lòng, họ không khỏi tìm Lâm Sở Trì khen.
Thấy họ đều thích ăn, Lâm Sở Trì cũng yên tâm, còn bày tỏ đợi lần sau sẽ làm ngó sen chiên cho họ nữa.
Sau khi ăn hai chay một mặn một quãng thời gian, Trương Dự vỗ vai đạo diễn nói: “Tôi phát hiện một chuyện.”
“Chuyện gì?” Đạo diễn Vương tò mò nhìn anh ta.
Trương Dự lấp lửng một lúc mới mở miệng: “Tôi phát hiện ăn thêm món chay sẽ không khiến người ta gầy đi, chú xem chú, quãng thời gian này cảm thấy lại mập lên vài cân rồi.”
Thực ra rất bình thường, từ sau khi vào đoàn, ngày ngày ăn ngon uống ngon, dạ dày đạo diễn Vương cũng to lên, cộng thêm ông ấy thường xuyên ngồi trước màn hình rất lâu, bình thường căn bản không vận động, không mập lên mới lạ.
Lời anh ta nói là thật, nhưng đạo diễn Vương không chịu thừa nhận.
“Nói bậy, cậu nhìn bọn họ xem, không phải đều gầy rồi sao, chứng tỏ ăn chay vẫn hữu dụng.”
“Họ gầy là vì âm thầm tăng cường luyện tập, chú lại không luyện tập, mập không phải rất bình thường ư.” Trương Dự phá tan ảo tưởng của ông ấy.
Đạo diễn Vương nghe vậy, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, ngữ khí không cam lòng: “Vậy vì sao cậu không mập?”
“Bởi vì tôi cũng đến phòng gym tập luyện.”
Trương Dự không phải kiểu người tự luật, vốn dĩ mập thì mập thôi, anh ta sẽ không muốn tập luyện, nhưng anh ta lại tự tìm chết, mấy hôm trước, ở trước mặt Cố Hoài Dục, nói anh mập.
Đổi lại là trước đây, Cố Hoài Dục không quan tâm mập hay không mập, nhưng bây giờ đây không phải tình huống đặc biệt sao, người coi trọng hình tượng như anh lập tức đến phòng gym tập, dẫn theo cả Trương Dự.
Mới đầu Trương Dự còn có chút thống khổ, dù sao thì sau một ngày bận rộn, anh ta chỉ muốn nằm trên giường chơi game, căn bản không muốn tập luyện cái gì. Nhưng tập luyện thấy được hiệu quả bước đầu, anh ta đã giảm được mỡ, tăng cơ bắp, cả người trông có tinh thần hơn hẳn, Trương Dự bỗng cảm thấy tập luyện hình như cũng không tồi.
Đặc biệt là bây giờ, đạo diễn mập anh ta không mập, Trương Dự nghĩ ngợi liền cảm thấy rất sung sướng.
Đạo diễn Vương hoàn toàn không ngờ đã nói sẽ cùng nhau mập, anh ta lại lén mình đến phòng gym tập luyện.
Đương nhiên, trong lòng mắng thì mắng, nhưng ông ấy vẫn cần thể diện, thế là cố làm ra vẻ không quan tâm nói: “Mập thì mập, một người đàn ông đã kết hôn như tôi không cần coi trọng vẻ ngoài, dù sao thì chắc chắn vợ tôi sẽ không chê bai tôi, kiểu ế chổng mông như cậu mới cần chú trọng hình tượng.”
Nói là nói như vậy, nhưng đạo diễn Vương vẫn lén lút đi tập luyện, dù sao thì không thể ăn cùng món ăn, chỉ có một mình ông ấy mập.
Lúc đạo diễn lén lút giảm cân, quán gà rán do Lâm Sở Trì và Phùng Ngọc Ngọc cùng hợp tác đã được trang trí xong, chọn một ngày tốt là có thể khai trương.
Hôm khai trương, cô và nhà đầu tư Cố Hoài Dục chắc chắn phải có mặt, thế là xin nghỉ với đạo diễn trước.
Đối với việc này, đạo diễn Vương rất dễ nói chuyện, lập tức đồng ý, còn bảo trợ lý sản xuất đặt giúp ông ấy một giỏ hoa, tới lúc đó tặng tới.
Hôm quán gà rán khai trương, cuối cùng người trong đoàn phim cũng có thể trải nghiệm được nỗi thống khổ của các sinh viên, bởi vì hôm nay hiển nhiên họ không ăn được đồ ăn do Lâm Sở Trì nấu.
Quán gà rán ở gần đại học H, Cố Hoài Dục không lái xe, mà chậm rãi cùng cô đi tới.
“Đột nhiên anh lại đeo kính, vừa nãy tôi suýt chút không nhận ra.”
Quan hệ của hai người bây giờ đã rất tốt, dĩ nhiên Lâm Sở Trì nghĩ gì liền nói đó.
“Tôi đeo kính rất kỳ quái sao?” Cố Hoài Dục nói, đồng thời có chút muốn tháo kính xuống.
Ở trong đoàn phim, anh không đeo kính, dù sao thì mọi người đều biết thân phận của anh, nhưng ra ngoài khó tránh khỏi việc gặp được người hâm mộ, anh vẫn theo thói quen đeo kính để che đậy.
“Không có, đeo kính càng thêm nho nhã, chỉ là lâu rồi tôi không thấy anh đeo kính nên có chút không quen mà thôi.” Lâm Sở Trì nói.
Thấy cô không cảm thấy kỳ lạ, lúc này Cố Hoài Dục mới không động tới cái kính trên mặt.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới phụ cận quán gà rán, xa xa đã nhìn thấy một đống lẵng hoa trước cửa.
“Cuối cùng hai người cũng tới.” Phùng Ngọc Ngọc nhìn thấy họ tới, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Mau vào xem thử có hài lòng không?”
Lâm Sở Trì và Cố Hoài Dục đều đã xem qua ảnh mô phỏng trang trí, bây giờ đi vào trong quán, dĩ nhiên không có gì bất mãn.
Quán mới khai trương có hoạt động, tự nhiên sẽ thu hút không ít khách, cộng thêm Phùng Ngọc Ngọc còn tuyên truyền trước ở trường, thế là Lâm Sở Trì vừa tới tiệm chưa lâu đã có khách tới.
“A, Thất Thất, em rất nhớ chị.”
Lâm Sở Trì không ngờ người tới đầu tiên chính là sinh viên của đại học H, nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của họ, cô mỉm cười đáp lại.
“Thất Thất, em muốn ăn gà rán chị làm được không?” Sinh viên vào quán hỏi dò.
“Được chứ.”
Lâm Sở Trì tới vừa vì xem thử cửa hàng, đồng thời cũng có ý đích thân đào tạo nhân viên, dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Nhân viên trong tiệm đã theo chú hai Phùng học một đoạn thời gian ở nhà ăn, họ còn có thiên phú hơn Phùng Ngọc Ngọc, gà rán làm ra còn ngon hơn cô ấy lúc đầu nhiều.
Khi Lâm Sở Trì vào đoàn, Phùng Ngọc Ngọc bận chuyện mở quán gà rán mà chạy khắp nơi, cửa sổ được chào đón nhất ở nhà ăn số 1 đã biến thành cửa sổ số 7 và cửa sổ số 9 sánh vai cùng nhau.
Cửa sổ số 7 dĩ nhiên không cần nói, cha mẹ Lâm là cha mẹ của Lâm Sở Trì, cô có cơ hội sẽ dạy một chút, cộng thêm trong nhà bếp có đồ ăn kèm và một số nước tương do cô làm, cho dù cô vắng mặt vẫn có thể thu hút không ít sinh viên.
Còn cửa sổ số 9, lúc Phùng Ngọc Ngọc có mặt sẽ có tốp sinh viên bị cô ấy thu hút thành người hâm mộ, sau khi cô ấy vắng mặt, mùi vị gà rán càng ngon hơn, dĩ nhiên việc kinh doanh cũng ngày càng tốt.
Đương nhiên, cho dù như vậy, ở trong lòng sinh viên, Lâm Sở Trì vẫn là bạch nguyệt quang vĩnh viễn, đồ ăn ai nấu đều không ngon bằng cô nấu.
Cửa hàng gà rán dĩ nhiên không thể chỉ có gà rán, hiện tại trong cửa hàng gà rán Thất Thất có gà rán, còn có đồ ăn vặt như khoai lang chiên, ngó sen chiên,…
Ngó sen chiên là bởi vì trước đây cô từng làm ngó sen chiên một lần khiến cả đoàn phim đều nhớ mãi không quên, cô cảm thấy bỏ vào quán có lẽ cũng không tồi, thế nên cô đã thương lượng thêm thực đơn với Phùng Ngọc Ngọc.
Sau khi Lâm Sở Trì đồng ý đích thân làm gà rán cho các sinh viên, lấy túi xách trên người xuống tìm chỗ để, cô còn chưa để xuống, Cố Hoài Dục đã tiện tay nhận lấy.
Nấu đồ ăn không chỉ cần mùi vị ngon, vệ sinh cũng rất quan trọng. Phùng Ngọc Ngọc là một người sành ăn, bản thân cô ấy lúc ăn uống ở bên ngoài cũng sợ vệ sinh trong tiệm không đạt chuẩn, cho nên lúc tự mở tiệm, cô ấy hoán vị suy nghĩ, chắc chắn sẽ coi trọng vấn đề vệ sinh.
Trong điểm này, Lâm Sở Trì cũng có yêu cầu rất nghiêm khắc, cho nên đặt túi xuống liền rửa tay diệt khuẩn trước, sau đó đeo tạp dề, mũ còn có khẩu trang thống nhất trong tiệm.
“Muốn ăn gà rán gì?”
Mấy sinh viên nhìn thực đơn, cuối cùng gọi gà rán vừng chưa từng ăn qua ở tiệm khác.
Gà rán vừng do Lâm Sở Trì viết công thức cho Phùng Ngọc Ngọc, nghe tên liền biết, trong loại gà rán này không thể thiếu vừng.
Gà đã được ướp sẵn, Lâm Sở Trì kiểm tra một lượt rồi bắt đầu pha bột.
Sau khi rưới bột vừng bao bọc quanh gà rán, cô vươn tay kiểm tra nhiệt độ dầu rồi bỏ gà rán vào.
Xèo xèo
Khoảnh khắc gà rán vào trong chảo dầu, mùi thơm lập tức bay ra, mùi dầu chiên mang theo hương vừng quả thật có thể thơm vào tận lòng người.
Mấy nhân viên đã được Phùng Ngọc Ngọc dặn dò, lúc này đều xem cực kỳ nghiêm túc.
“Đúng là thơm chết mất.”
Sinh viên đứng trong tiệm ngửi được mùi thơm này, cảm thấy hôm nay tới thật sự tới đúng rồi.
Lúc gà rán được vớt ra từ trong chảo, bề ngoài vàng óng và bên trên điểm xuyết vừng trắng, khiến người ta nhìn thấy liền muốn cắn một miếng.
Nhưng bây giờ hiển nhiên còn chưa thể ăn, Lâm Sở Trì đợi dầu nóng trở lại rồi bỏ gà rán vào chảo chiên lại.
Màu sắc gà rán sau khi chiên lại trông đậm hơn vừa nãy một chút, nhưng bề ngoài trông còn giòn hơn, mùi thơm cũng mê người hơn.
“Xong chưa?” Sinh viên bị mùi thơm chọc thèm không nhịn được thúc giục.
Lâm Sở Trì cười nói: “Ráo dầu một chút là có thể ăn rồi.”
Trong bột chiên gà đã bỏ gia vị, cộng thêm gà đã được ướp sẵn, cho nên chiên xong ăn liền là được, không cần ăn kèm với nước sốt gì, đương nhiên nếu chê mùi vị vẫn chưa đủ, phối thêm chút bột ớt hoặc nước tương khác cũng được.
“Thơm quá, có thể cho em ăn một cái trước không?”
Bản thân gà rán đã rất thơm, trong bột còn thêm nhiều vừng như thế, mùi thơm này thực sự không ai có thể kháng lại.
Thấy họ thèm tới mức hận không thể lao đầu tới trước gà rán, Lâm Sở Trì dùng kẹp kẹp một cái bỏ vào trong hộp đưa tới.
Gà rán vừa chiên xong có chút nóng, nhưng hương vừng bay xộc vào mũi lại khiến người ta có thể bỏ qua chút nóng này. Gà rán đưa tới miệng, răng trên răng dưới chạm vào, tiếng giòn tan trực tiếp từ răng truyền tới não, khiến người ta viết đầy hai chữ “giòn quá” trong đầu.
Bề mặt gà rán trong giòn mang theo vài phần thơm, nhai kỹ càng, hương thơm của vừng từ đầu lưỡi lan ra, còn có cảm giác tầng bậc so với mùi vị gà rán bình thường. Bên trong gà rán vừa thơm vừa mềm, khoảnh khắc bị cắn lớp vỏ ngoài giống như có nước thịt tràn ra, khỏi phải nói ngon ngọt biết bao.
“Thất Thất, em cũng muốn ăn một cái trước.”
Thấy bạn ăn đến nỗi híp mắt, hai cô gái đi cùng cũng không đợi được nữa.
Lâm Sở Trì thấy vậy, chỉ có thể đưa trước cho mỗi người họ một cái.
“Thơm quá, ngon quá.”
Một miếng gà rán vào miệng, họ chỉ cảm thấy chưa từng ăn qua gà rán thơm như vậy.
Lúc họ ăn xong gà rán trong tay, gà rán còn lại cũng đều được đựng hết vào trong hộp.
Vừa nãy ba người mỗi người gọi một phần, thực ra đã không ít, nhưng sau khi ăn xong miếng đầu tiên, họ lại cảm thấy không đủ, thế là vừa đứng trước quầy ăn vừa tiếp tục gọi món.
“Thất Thất, em còn muốn một phần cánh gà rán.”
“Em muốn ngó sen chiên.”
“Khoai lang, em lấy thêm một phần khoai lang chiên.”
Cửa hàng mới khai trương, hôm nay chỉ cần mua gà rán liền được tặng coca chanh, cho nên họ đều không gọi đồ uống.
“Được.”
Lâm Sở Trì gật đầu đáp, ánh mắt lại liếc sang bên cạnh, thấy trong tay Cố Hoài Dục đang xách túi xách của mình ngồi trong góc quầy, sau đó lúc làm cô cố tình làm nhiều hơn một chút.
Với thời tiết bây giờ, không lạnh cũng không nóng lắm, vô cùng thoải mái. Lúc này, cửa tiệm đang mở, lúc Lâm Sở Trì làm gà rán vừng vừa nãy, mùi thơm đã dần dần bay ra từ sớm, sau khi cô tiếp tục bắt đầu chiên món khác, mùi thơm bay ra ngày càng đậm.
Hai bên cửa hàng gà rán có một quán trà sữa và một quán mì kéo, lúc này ngửi thấy mùi thơm, tâm tư của nữ nhân viên trong quán trà sữa đã có chút bay ra ngoài.
Cô ấy không thể chạy ra ngoài trong thời gian làm việc nhưng khách hàng không có mối bận tâm này.
“Đợi lát nữa tôi tới lấy trà sữa.”
Khách hàng bị mùi thơm chọc thèm nói xong liền nhanh chân đi ra, trực tiếp nương theo mùi thơm chui vào trong quán gà rán.
Lúc cô ấy tới đã nhìn thấy trong quán có không ít người, còn có ba nữ sinh trẻ tầm tuổi mình đứng bên quầy ăn gà rán, lập tức lân la tới hỏi: “Như thế nào, gà rán của quán này ngon không?”
Thực ra không cần hỏi, chỉ nhìn cách họ ăn, còn có nhìn thấy vẻ ngoài của gà rán trong hộp sau khi tới gần, cô ấy đã biết rõ trong lòng.
“Ngon, cực kỳ ngon, là kiểu ngon mà nếu không ăn sẽ ôm nuối tiếc cả đời.”
Nói thật, nếu không phải gà rán ngon thơm thật, vẻ ngoài cũng rất mê người, cách nói có hơi khoa trương này thật sự rất dễ khiến người ta coi cô ấy là hoạt náo viên.
Một cô gái khác nuốt gà rán trong miệng xuống, sau đó nói: “Thật sự rất ngon, ngoài giòn trong mềm, vừa thơm vừa thấm vị, hơn nữa nguyên liệu cũng rất tươi, vị gà rất đậm.”
Khách hàng từ trong quán trà sữa chạy ra đã không nhịn được lén nuốt nước bọt, nói cảm ơn với họ rồi chạy đi xếp hàng mua.
Trước chảo dầu, Lâm Sở Trì làm xong đơn do ba cô gái kia gọi lúc sau, lại chiên thêm một phần gà rán vừng rồi nhường chỗ cho nhân viên.
Dù sao cô cũng không thể ở trong quán mãi, cho nên sinh viên trong trường còn dễ nói, khách hàng khác thì không tiện để cô ấy làm. Dù sao thì các sinh viên sẽ hiểu sự khác biệt giữa cô và nhân viên, nhưng khách hàng khác từng ăn qua tay nghề của cô rồi ăn gà rán do nhân viên làm, chỉ sợ sẽ cảm thấy cửa hàng mới vừa khai trương, trình độ đã không ổn định như vậy.
“Cho cô và Hoài Dục.”
Lâm Sở Trì đưa gà rán, khoai lang, ngó sen chiên đã đựng vào hộp cho Phùng Ngọc Ngọc, mình thì tiếp tục ở bên cạnh hướng dẫn nhân viên.
“Cái gì mà cho tôi, tôi thấy chủ yếu là cho Cố Hoài Dục nhà cô, tôi chẳng qua là tiện thể mà thôi.” Phùng Ngọc Ngọc nhỏ tiếng trêu chọc.
Lâm Sở Trì lườm cô ấy một cái: “Nếu cô đã nói như vậy thì cô đừng ăn, cho anh ấy hết là được.”
“Xem đi, bị tôi nói trúng, bây giờ ngay cả che đậy cũng không muốn che đậy nữa.” Phùng Ngọc Ngọc nói xong, thấy cô đưa tay ra muốn đánh mình, chia đồ ăn trong hộp ra làm hai, lại đích thân đi lấy hai ly coca chanh, sau đó đưa tới trước mặt Cố Hoài Dục.
“Thất Thất nhà anh cho anh.”
“Cảm ơn.”
Cố Hoài Dục nói xong, không tiện tiếp tục ngồi trong quầy, nghĩ tới phía sau có phòng nghỉ, bưng đồ ăn đi vào trong.
Phùng Ngọc Ngọc không đến phòng nghỉ, bưng khay trực tiếp ngồi trong quán, nhân lúc Lâm Sở Trì có mặt, quang minh chính đại lười nhác một chút, đồng thời cũng nghe thử phản hồi của khách hàng.
Khách hàng vào sau gọi món đều do nhân viên làm, trừ phi là kiểu cực kỳ sành ăn, người bình thường không thể phân biệt ngay sự khác biệt giữa gà rán do Lâm Sở Trì làm và do nhân viên làm từ trong hương thơm.
Gia vị ướp là phiên bản do Lâm Sở Trì nhiều lần cải thiện, bột nhúng là phương thức do cô dốc lòng điều phối, cộng thêm nguyên liệu tươi mới, cho dù là nhân viên làm ra vẫn rất thơm.
Nhưng so với Lâm Sở Trì, động tác làm gà rán của nhân viên vẫn chưa đủ thành thạo, trình độ cũng không ổn định như cô, nhưng dưới sự hướng dẫn của cô, ít nhất khách hàng bị mùi thơm hấp dẫn vào quán vẫn khá hài lòng.
“Gà rán quán này ngon thật, đặc biệt là gà rán vừng, thơm quá chừng.”
“Ngó sen chiên cũng cực kỳ ngon, không ngờ tùy tiện ra ngoài dạo lại phát hiện một quán mới, mùi vị còn ngon như vậy, sau này lại có thêm một nơi có thể ăn hàng rồi.”
“Mùi vị quả thật rất ngon, hơn nữa nguyên liệu tươi hơn quán gà rán khác, hi vọng họ có thể duy trì mãi trình độ này.”
“Đúng, chỉ cần họ có thể duy trì hương vị này, sau này tôi chắc chắn sẽ thường xuyên tới ăn.”
So với quán gà rán khác, giá cả và lượng phần của quán gà rán Thất Thất đều không có ưu thế, nhưng tuyên truyền trong quán ngoài quán cũng đều viết rõ gà rán được chọn dùng nguyên liệu tươi, các khách hàng cũng có thể chấp nhận.
Gà rán
Rốt cuộc cánh tay vẫn không vặn lại đùi, cuối cùng những ngày sau đó, đồ ăn vẫn bị đạo diễn định thành hai chay một mặn thêm canh.
“Haiz.”
“Đừng thở dài, đồ chay do Thất Thất nấu cũng rất ngon, nghĩ theo hướng tốt, không phải còn có một món mặn sao.”
“Anh nói cũng đúng.”
Sáng ngày đầu tiên đổi món, trong đoàn phim có người không nhịn được thở dài, có người lại thích ứng rất tốt. Cũng rất bình thường, dù sao thì không phải tất cả mọi người đều không vui khi không có thịt, đối với không ít người mà nói, chỉ cần là món ăn do Lâm Sở Trì nấu đều cảm thấy ngon, huống hồ đạo diễn còn để lại một món mặn.
“Không biết trưa nay ăn gì?”
“Dù sao thì chắc chắn đều ngon.”
Trong sự mong mỏi của mọi người, cuối cùng cũng tới bữa trưa, nhưng bởi vì cảnh diễn cuối cùng vẫn chưa quay xong, cho nên không ai dám đi trước.
Cố Hoài Dục không nằm trong phạm vi này, anh đoán chừng thời gian rồi tới phòng ăn tìm Lâm Sở Trì, vừa vào cửa đã ngửi được mùi thơm của ngó sen, mùi thơm của nấm,…
“Hôm nay nấu món gì ngon vậy?”
“Có ngó sen xào, trứng chiên hẹ, cánh gà kho, còn có canh nấm.” Lâm Sở Trì nói xong thấy phía sau anh không có ai khác theo tới, nhẹ giọng hỏi một câu: “Có muốn xào thêm một món cho anh không?”
Hiển nhiên cô sợ đồ ăn hôm nay quá chay anh ăn không quen, nổi lên tâm tư nấu riêng cho anh.
“Không cần, đồ ăn đã rất phong phú, đủ ăn rồi.” Cố Hoài Dục không muốn cô quá vất vả, nói xong nhìn sang ngó sen chiên: “Tôi còn chưa ăn ngó sen nấu thế này bao giờ.”
Ngó sen chiên là thái ngó sen thành sợi, dùng muối làm giảm bớt lượng nước của sợi ngó sen, sau đó pha bột, bọc bột lên sợi ngó sen rồi chiên, ăn vào thơm thơm giòn giòn, hồi vị vô tận, có thể làm đồ ăn vặt, ăn kèm cơm cũng rất ngon.
Lâm Sở Trì nói đơn giản cách làm cho anh biết, được biết đoàn phim sắp tan làm, cô bèn cùng anh ăn cơm trước.
Đừng thấy đồ ăn hôm nay khá chay, nhưng cô nấu còn dụng tâm hơn trước kia, ngó sen chiên thì không cần nói, sợi ngó sen màu vàng kim phối với ớt đỏ còn có vừng, nhìn một cái đã thu hút sự chú ý của Cố Hoài Dục.
Cánh gà kho trông càng mê người, chỉ nhìn vẻ ngoài bóng bẩy lấp lánh của nó đã biết cánh gà ngon cỡ nào, khiến người ta hận không thể lập tức gắp lên một miếng cắn.
Trứng chiên hẹ, màu sắc của hẹ và trứng gà đều rất tươi, hai thứ chiên thành một dĩa thức ăn nhìn đến khoan khoái. Còn canh nấm, nấm vốn tươi, mấy loại nấm hầm thành một nồi canh, tỏa ra mùi tươi thơm không hề thua kém canh thịt chút nào.
Mỗi ngày người trong đoàn phim ăn cơm đều như đánh trận, Cố Hoài Dục tới trước chính là để cùng cô lấy cơm trước.
Hai người lấy cơm xong ngồi xuống, Lâm Sở Trì không vội ăn, mà nâng mắt nhìn anh.
Cố Hoài Dục quan sát tầm mắt của cô, chậm rãi ăn hết một cọng ngó sen chiên rồi nói: “Rất ngoan, thơm cay giòn rụm, mùi thơm của ngó sen rất đậm.”
Nhìn ra được anh thật sự rất thích ăn món này, nói xong liền vô thức gắp thêm một cọng.
“Anh thích ăn thì tốt.” Lâm Sở Trì nói xong mới cầm đũa ăn.
Hai người ăn chưa được bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng huyên náo, sau đó một nhóm người trực tiếp tràn vào phòng ăn.
“Thơm quá, hình như tôi ngửi được mùi thơm của cánh gà.”
“Còn có vị tươi của nấm.”
Phòng ăn vốn an tĩnh, sau khi nhân viên trong đoàn bước vào, lập tức rộn ràng hẳn lên.
Tuy ít món thịt nhưng do tin tưởng tay nghề của Lâm Sở Trì, mọi người ăn cơm vẫn rất tích cực, bây giờ tới phòng ăn nhìn thấy bữa trưa hôm nay, lập tức cảm thấy không có thất vọng.
Sau khi họ giành lấy cơm xong, trong phòng ăn mới không ồn như vừa nãy nữa.
“Không ngờ hôm nay lại có thể ăn được món quê hương của tôi, đúng là có phúc ăn.”
“Cậu nói ngó sen này sao?”
“Đúng vậy, ngó sen chiên là cách làm ở chỗ tôi, đáng tiếc ở bên ngoài tôi rất ít khi nhìn thấy có quán ăn biết làm.” Anh ta nói xong vội vàng thử một miếng, lập tức bị tư vị thơm cay giòn rụm của cọng ngó sen chinh phục: “Chính là cái vị này, ngon thật, còn ngon hơn mẹ tôi làm.”
Người cùng bàn anh ta nghe vậy, đều ăn miếng ngó sen theo, phát hiện quả nhiên rất ngon.
“Giòn rụm, không ngờ ngó sen ngoài nấu canh, xào lạt còn có thể ăn như thế này.”
“Quả thật rất ngon, cảm giác càng ăn càng ngon.”
Ngó sen chiên không ăn còn đỡ, ăn vào một cái khiến họ có cảm giác căn bản không ngừng lại được.
Ngó sen chiên
Là món mặn duy nhất của bữa cơm này, cánh gà kho cũng rất hấp dẫn, nhìn vẻ ngoài của cánh gà liền biết chắc chắn ngon, cắn vào một miếng, da non bóng thịt cũng mềm, hơn nữa vô cùng vừa miệng.
“Cánh gà kho ngon quá.”
“Ngon thật sự, vừa thơm vừa mềm vừa thấm, cảm giác căn bản không đủ ăn.”
Cánh gà kho
Món khác còn có thể lấy nhiều một chút, cánh gà là chia theo phần, không thể muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, có người gặm xong một cái đã có hơi không nỡ lập tức ăn cái thứ hai.
Cánh gà ngon tới mức ngay cả xương cũng thơm, thế nên xương để trên bàn đều bị gặm sạch sẽ, thậm chí có người trực tiếp nhai nát xương.
Không nỡ ăn cánh gà kho một cách thỏa thích, họ chỉ có thể vươn đũa sang món tiếp theo.
So với cánh gà kho và ngó sen chiên, trứng chiên hẹ trông thanh đạm hơn, nhưng đợi khi món ăn vào miệng mới phát hiện tuy món này thanh đạm, nhưng cũng có thể nắm bắt được vị giác nơi đầu lưỡi.
Sự trơn mềm của hẹ và tươi non của trứng gà khiến người ta nuốt xuống liền không nhịn được hồi vị, sau đó bất tri bất giác ăn một miếng lại một miếng.
Hẹ sừng sực và trứng gà tươi mềm, hai loại nguyên liệu bổ trợ lẫn nhau, ăn rất ngon, ăn cùng cơm càng thêm tươi mặn vừa miệng.
Trong ba món ăn, ngó sen chiên không có nước, nhưng gia vị mang trong nó ăn với cơm vẫn rất ngon. Mà nước sốt của cánh gà kho và trứng chiên hẹ, trộn cơm ăn mỗi món có tư vị riêng.
Đạo diễn Vương ăn bữa trưa ngon lành ngay cả đầu cũng không nỡ ngẩng lên nên không thể phát hiện, cho dù đã đổi sang thức ăn khá chay, vẫn không chút ảnh hưởng tới lượng cơm của nhân viên trong đoàn.
“Thêm một bát cơm nữa, sau đó chan chút nước sốt cánh gà lên cho tôi.”
“Tôi cũng vậy.”
Đồ ăn ngon, canh cũng rất ngon, canh nấm dùng mấy loại nấm kết hợp lại, ăn vào liền có thể cảm nhận được vị tươi mới tràn ngập khoang miệng, giống như uống cả mùa xuân vào trong miệng vậy.
Sau khi có người ăn no uống đủ, còn không nhịn được múc thêm nửa bát canh từ từ ngồi uống.
“Ngon, không hổ là Thất Thất, canh chay đồ ăn chay cũng có thể nấu ngon như vậy.”
“Ngon thật sự, tôi ăn tới no căng rồi.”
Nhân viên công tác trong đoàn phim ăn no uống đủ, cảm thấy rất mãn nguyện, nam nữ chính ăn xong sờ bụng, bỗng nhiên có chút chột dạ.
Đạo diễn đổi món ăn là bởi vì muốn họ giảm cân, nhưng họ tự cảm thấy, đồ chay hoàn toàn không ảnh hưởng việc họ ăn nhiều.
Để không ăn toàn món chay, vẫn nên tự giác một chút.
Nam nữ chính nhìn nhau, trong lòng nảy sinh suy nghĩ giống nhau.
“Đồ ăn Thất Thất nấu ngon thật, đặc biệt là món ngó sen chiên đó, mùi vị cực kỳ chính gốc.”
“Đúng, ngó sen đó ngon thật, sau này Thất Thất cô dựa vào tiêu chuẩn này nấu là được, quá ngon, cho dù chỉ có một món mặn tôi cũng có thể chấp nhận.”
“Canh bữa trưa cực kỳ tươi, trước đây tôi không thích ăn nấm, hôm nay bỗng nhiên phát hiện thực ra cũng rất ngon.”
Bữa trưa kết thúc, đại khái là bữa trưa sau khi thay đổi vẫn khiến mọi người hài lòng, họ không khỏi tìm Lâm Sở Trì khen.
Thấy họ đều thích ăn, Lâm Sở Trì cũng yên tâm, còn bày tỏ đợi lần sau sẽ làm ngó sen chiên cho họ nữa.
Sau khi ăn hai chay một mặn một quãng thời gian, Trương Dự vỗ vai đạo diễn nói: “Tôi phát hiện một chuyện.”
“Chuyện gì?” Đạo diễn Vương tò mò nhìn anh ta.
Trương Dự lấp lửng một lúc mới mở miệng: “Tôi phát hiện ăn thêm món chay sẽ không khiến người ta gầy đi, chú xem chú, quãng thời gian này cảm thấy lại mập lên vài cân rồi.”
Thực ra rất bình thường, từ sau khi vào đoàn, ngày ngày ăn ngon uống ngon, dạ dày đạo diễn Vương cũng to lên, cộng thêm ông ấy thường xuyên ngồi trước màn hình rất lâu, bình thường căn bản không vận động, không mập lên mới lạ.
Lời anh ta nói là thật, nhưng đạo diễn Vương không chịu thừa nhận.
“Nói bậy, cậu nhìn bọn họ xem, không phải đều gầy rồi sao, chứng tỏ ăn chay vẫn hữu dụng.”
“Họ gầy là vì âm thầm tăng cường luyện tập, chú lại không luyện tập, mập không phải rất bình thường ư.” Trương Dự phá tan ảo tưởng của ông ấy.
Đạo diễn Vương nghe vậy, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, ngữ khí không cam lòng: “Vậy vì sao cậu không mập?”
“Bởi vì tôi cũng đến phòng gym tập luyện.”
Trương Dự không phải kiểu người tự luật, vốn dĩ mập thì mập thôi, anh ta sẽ không muốn tập luyện, nhưng anh ta lại tự tìm chết, mấy hôm trước, ở trước mặt Cố Hoài Dục, nói anh mập.
Đổi lại là trước đây, Cố Hoài Dục không quan tâm mập hay không mập, nhưng bây giờ đây không phải tình huống đặc biệt sao, người coi trọng hình tượng như anh lập tức đến phòng gym tập, dẫn theo cả Trương Dự.
Mới đầu Trương Dự còn có chút thống khổ, dù sao thì sau một ngày bận rộn, anh ta chỉ muốn nằm trên giường chơi game, căn bản không muốn tập luyện cái gì. Nhưng tập luyện thấy được hiệu quả bước đầu, anh ta đã giảm được mỡ, tăng cơ bắp, cả người trông có tinh thần hơn hẳn, Trương Dự bỗng cảm thấy tập luyện hình như cũng không tồi.
Đặc biệt là bây giờ, đạo diễn mập anh ta không mập, Trương Dự nghĩ ngợi liền cảm thấy rất sung sướng.
Đạo diễn Vương hoàn toàn không ngờ đã nói sẽ cùng nhau mập, anh ta lại lén mình đến phòng gym tập luyện.
Đương nhiên, trong lòng mắng thì mắng, nhưng ông ấy vẫn cần thể diện, thế là cố làm ra vẻ không quan tâm nói: “Mập thì mập, một người đàn ông đã kết hôn như tôi không cần coi trọng vẻ ngoài, dù sao thì chắc chắn vợ tôi sẽ không chê bai tôi, kiểu ế chổng mông như cậu mới cần chú trọng hình tượng.”
Nói là nói như vậy, nhưng đạo diễn Vương vẫn lén lút đi tập luyện, dù sao thì không thể ăn cùng món ăn, chỉ có một mình ông ấy mập.
Lúc đạo diễn lén lút giảm cân, quán gà rán do Lâm Sở Trì và Phùng Ngọc Ngọc cùng hợp tác đã được trang trí xong, chọn một ngày tốt là có thể khai trương.
Hôm khai trương, cô và nhà đầu tư Cố Hoài Dục chắc chắn phải có mặt, thế là xin nghỉ với đạo diễn trước.
Đối với việc này, đạo diễn Vương rất dễ nói chuyện, lập tức đồng ý, còn bảo trợ lý sản xuất đặt giúp ông ấy một giỏ hoa, tới lúc đó tặng tới.
Hôm quán gà rán khai trương, cuối cùng người trong đoàn phim cũng có thể trải nghiệm được nỗi thống khổ của các sinh viên, bởi vì hôm nay hiển nhiên họ không ăn được đồ ăn do Lâm Sở Trì nấu.
Quán gà rán ở gần đại học H, Cố Hoài Dục không lái xe, mà chậm rãi cùng cô đi tới.
“Đột nhiên anh lại đeo kính, vừa nãy tôi suýt chút không nhận ra.”
Quan hệ của hai người bây giờ đã rất tốt, dĩ nhiên Lâm Sở Trì nghĩ gì liền nói đó.
“Tôi đeo kính rất kỳ quái sao?” Cố Hoài Dục nói, đồng thời có chút muốn tháo kính xuống.
Ở trong đoàn phim, anh không đeo kính, dù sao thì mọi người đều biết thân phận của anh, nhưng ra ngoài khó tránh khỏi việc gặp được người hâm mộ, anh vẫn theo thói quen đeo kính để che đậy.
“Không có, đeo kính càng thêm nho nhã, chỉ là lâu rồi tôi không thấy anh đeo kính nên có chút không quen mà thôi.” Lâm Sở Trì nói.
Thấy cô không cảm thấy kỳ lạ, lúc này Cố Hoài Dục mới không động tới cái kính trên mặt.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới phụ cận quán gà rán, xa xa đã nhìn thấy một đống lẵng hoa trước cửa.
“Cuối cùng hai người cũng tới.” Phùng Ngọc Ngọc nhìn thấy họ tới, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Mau vào xem thử có hài lòng không?”
Lâm Sở Trì và Cố Hoài Dục đều đã xem qua ảnh mô phỏng trang trí, bây giờ đi vào trong quán, dĩ nhiên không có gì bất mãn.
Quán mới khai trương có hoạt động, tự nhiên sẽ thu hút không ít khách, cộng thêm Phùng Ngọc Ngọc còn tuyên truyền trước ở trường, thế là Lâm Sở Trì vừa tới tiệm chưa lâu đã có khách tới.
“A, Thất Thất, em rất nhớ chị.”
Lâm Sở Trì không ngờ người tới đầu tiên chính là sinh viên của đại học H, nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của họ, cô mỉm cười đáp lại.
“Thất Thất, em muốn ăn gà rán chị làm được không?” Sinh viên vào quán hỏi dò.
“Được chứ.”
Lâm Sở Trì tới vừa vì xem thử cửa hàng, đồng thời cũng có ý đích thân đào tạo nhân viên, dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Nhân viên trong tiệm đã theo chú hai Phùng học một đoạn thời gian ở nhà ăn, họ còn có thiên phú hơn Phùng Ngọc Ngọc, gà rán làm ra còn ngon hơn cô ấy lúc đầu nhiều.
Khi Lâm Sở Trì vào đoàn, Phùng Ngọc Ngọc bận chuyện mở quán gà rán mà chạy khắp nơi, cửa sổ được chào đón nhất ở nhà ăn số 1 đã biến thành cửa sổ số 7 và cửa sổ số 9 sánh vai cùng nhau.
Cửa sổ số 7 dĩ nhiên không cần nói, cha mẹ Lâm là cha mẹ của Lâm Sở Trì, cô có cơ hội sẽ dạy một chút, cộng thêm trong nhà bếp có đồ ăn kèm và một số nước tương do cô làm, cho dù cô vắng mặt vẫn có thể thu hút không ít sinh viên.
Còn cửa sổ số 9, lúc Phùng Ngọc Ngọc có mặt sẽ có tốp sinh viên bị cô ấy thu hút thành người hâm mộ, sau khi cô ấy vắng mặt, mùi vị gà rán càng ngon hơn, dĩ nhiên việc kinh doanh cũng ngày càng tốt.
Đương nhiên, cho dù như vậy, ở trong lòng sinh viên, Lâm Sở Trì vẫn là bạch nguyệt quang vĩnh viễn, đồ ăn ai nấu đều không ngon bằng cô nấu.
Cửa hàng gà rán dĩ nhiên không thể chỉ có gà rán, hiện tại trong cửa hàng gà rán Thất Thất có gà rán, còn có đồ ăn vặt như khoai lang chiên, ngó sen chiên,…
Ngó sen chiên là bởi vì trước đây cô từng làm ngó sen chiên một lần khiến cả đoàn phim đều nhớ mãi không quên, cô cảm thấy bỏ vào quán có lẽ cũng không tồi, thế nên cô đã thương lượng thêm thực đơn với Phùng Ngọc Ngọc.
Sau khi Lâm Sở Trì đồng ý đích thân làm gà rán cho các sinh viên, lấy túi xách trên người xuống tìm chỗ để, cô còn chưa để xuống, Cố Hoài Dục đã tiện tay nhận lấy.
Nấu đồ ăn không chỉ cần mùi vị ngon, vệ sinh cũng rất quan trọng. Phùng Ngọc Ngọc là một người sành ăn, bản thân cô ấy lúc ăn uống ở bên ngoài cũng sợ vệ sinh trong tiệm không đạt chuẩn, cho nên lúc tự mở tiệm, cô ấy hoán vị suy nghĩ, chắc chắn sẽ coi trọng vấn đề vệ sinh.
Trong điểm này, Lâm Sở Trì cũng có yêu cầu rất nghiêm khắc, cho nên đặt túi xuống liền rửa tay diệt khuẩn trước, sau đó đeo tạp dề, mũ còn có khẩu trang thống nhất trong tiệm.
“Muốn ăn gà rán gì?”
Mấy sinh viên nhìn thực đơn, cuối cùng gọi gà rán vừng chưa từng ăn qua ở tiệm khác.
Gà rán vừng do Lâm Sở Trì viết công thức cho Phùng Ngọc Ngọc, nghe tên liền biết, trong loại gà rán này không thể thiếu vừng.
Gà đã được ướp sẵn, Lâm Sở Trì kiểm tra một lượt rồi bắt đầu pha bột.
Sau khi rưới bột vừng bao bọc quanh gà rán, cô vươn tay kiểm tra nhiệt độ dầu rồi bỏ gà rán vào.
Xèo xèo
Khoảnh khắc gà rán vào trong chảo dầu, mùi thơm lập tức bay ra, mùi dầu chiên mang theo hương vừng quả thật có thể thơm vào tận lòng người.
Mấy nhân viên đã được Phùng Ngọc Ngọc dặn dò, lúc này đều xem cực kỳ nghiêm túc.
“Đúng là thơm chết mất.”
Sinh viên đứng trong tiệm ngửi được mùi thơm này, cảm thấy hôm nay tới thật sự tới đúng rồi.
Lúc gà rán được vớt ra từ trong chảo, bề ngoài vàng óng và bên trên điểm xuyết vừng trắng, khiến người ta nhìn thấy liền muốn cắn một miếng.
Nhưng bây giờ hiển nhiên còn chưa thể ăn, Lâm Sở Trì đợi dầu nóng trở lại rồi bỏ gà rán vào chảo chiên lại.
Màu sắc gà rán sau khi chiên lại trông đậm hơn vừa nãy một chút, nhưng bề ngoài trông còn giòn hơn, mùi thơm cũng mê người hơn.
“Xong chưa?” Sinh viên bị mùi thơm chọc thèm không nhịn được thúc giục.
Lâm Sở Trì cười nói: “Ráo dầu một chút là có thể ăn rồi.”
Trong bột chiên gà đã bỏ gia vị, cộng thêm gà đã được ướp sẵn, cho nên chiên xong ăn liền là được, không cần ăn kèm với nước sốt gì, đương nhiên nếu chê mùi vị vẫn chưa đủ, phối thêm chút bột ớt hoặc nước tương khác cũng được.
“Thơm quá, có thể cho em ăn một cái trước không?”
Bản thân gà rán đã rất thơm, trong bột còn thêm nhiều vừng như thế, mùi thơm này thực sự không ai có thể kháng lại.
Thấy họ thèm tới mức hận không thể lao đầu tới trước gà rán, Lâm Sở Trì dùng kẹp kẹp một cái bỏ vào trong hộp đưa tới.
Gà rán vừa chiên xong có chút nóng, nhưng hương vừng bay xộc vào mũi lại khiến người ta có thể bỏ qua chút nóng này. Gà rán đưa tới miệng, răng trên răng dưới chạm vào, tiếng giòn tan trực tiếp từ răng truyền tới não, khiến người ta viết đầy hai chữ “giòn quá” trong đầu.
Bề mặt gà rán trong giòn mang theo vài phần thơm, nhai kỹ càng, hương thơm của vừng từ đầu lưỡi lan ra, còn có cảm giác tầng bậc so với mùi vị gà rán bình thường. Bên trong gà rán vừa thơm vừa mềm, khoảnh khắc bị cắn lớp vỏ ngoài giống như có nước thịt tràn ra, khỏi phải nói ngon ngọt biết bao.
“Thất Thất, em cũng muốn ăn một cái trước.”
Thấy bạn ăn đến nỗi híp mắt, hai cô gái đi cùng cũng không đợi được nữa.
Lâm Sở Trì thấy vậy, chỉ có thể đưa trước cho mỗi người họ một cái.
“Thơm quá, ngon quá.”
Một miếng gà rán vào miệng, họ chỉ cảm thấy chưa từng ăn qua gà rán thơm như vậy.
Lúc họ ăn xong gà rán trong tay, gà rán còn lại cũng đều được đựng hết vào trong hộp.
Vừa nãy ba người mỗi người gọi một phần, thực ra đã không ít, nhưng sau khi ăn xong miếng đầu tiên, họ lại cảm thấy không đủ, thế là vừa đứng trước quầy ăn vừa tiếp tục gọi món.
“Thất Thất, em còn muốn một phần cánh gà rán.”
“Em muốn ngó sen chiên.”
“Khoai lang, em lấy thêm một phần khoai lang chiên.”
Cửa hàng mới khai trương, hôm nay chỉ cần mua gà rán liền được tặng coca chanh, cho nên họ đều không gọi đồ uống.
“Được.”
Lâm Sở Trì gật đầu đáp, ánh mắt lại liếc sang bên cạnh, thấy trong tay Cố Hoài Dục đang xách túi xách của mình ngồi trong góc quầy, sau đó lúc làm cô cố tình làm nhiều hơn một chút.
Với thời tiết bây giờ, không lạnh cũng không nóng lắm, vô cùng thoải mái. Lúc này, cửa tiệm đang mở, lúc Lâm Sở Trì làm gà rán vừng vừa nãy, mùi thơm đã dần dần bay ra từ sớm, sau khi cô tiếp tục bắt đầu chiên món khác, mùi thơm bay ra ngày càng đậm.
Hai bên cửa hàng gà rán có một quán trà sữa và một quán mì kéo, lúc này ngửi thấy mùi thơm, tâm tư của nữ nhân viên trong quán trà sữa đã có chút bay ra ngoài.
Cô ấy không thể chạy ra ngoài trong thời gian làm việc nhưng khách hàng không có mối bận tâm này.
“Đợi lát nữa tôi tới lấy trà sữa.”
Khách hàng bị mùi thơm chọc thèm nói xong liền nhanh chân đi ra, trực tiếp nương theo mùi thơm chui vào trong quán gà rán.
Lúc cô ấy tới đã nhìn thấy trong quán có không ít người, còn có ba nữ sinh trẻ tầm tuổi mình đứng bên quầy ăn gà rán, lập tức lân la tới hỏi: “Như thế nào, gà rán của quán này ngon không?”
Thực ra không cần hỏi, chỉ nhìn cách họ ăn, còn có nhìn thấy vẻ ngoài của gà rán trong hộp sau khi tới gần, cô ấy đã biết rõ trong lòng.
“Ngon, cực kỳ ngon, là kiểu ngon mà nếu không ăn sẽ ôm nuối tiếc cả đời.”
Nói thật, nếu không phải gà rán ngon thơm thật, vẻ ngoài cũng rất mê người, cách nói có hơi khoa trương này thật sự rất dễ khiến người ta coi cô ấy là hoạt náo viên.
Một cô gái khác nuốt gà rán trong miệng xuống, sau đó nói: “Thật sự rất ngon, ngoài giòn trong mềm, vừa thơm vừa thấm vị, hơn nữa nguyên liệu cũng rất tươi, vị gà rất đậm.”
Khách hàng từ trong quán trà sữa chạy ra đã không nhịn được lén nuốt nước bọt, nói cảm ơn với họ rồi chạy đi xếp hàng mua.
Trước chảo dầu, Lâm Sở Trì làm xong đơn do ba cô gái kia gọi lúc sau, lại chiên thêm một phần gà rán vừng rồi nhường chỗ cho nhân viên.
Dù sao cô cũng không thể ở trong quán mãi, cho nên sinh viên trong trường còn dễ nói, khách hàng khác thì không tiện để cô ấy làm. Dù sao thì các sinh viên sẽ hiểu sự khác biệt giữa cô và nhân viên, nhưng khách hàng khác từng ăn qua tay nghề của cô rồi ăn gà rán do nhân viên làm, chỉ sợ sẽ cảm thấy cửa hàng mới vừa khai trương, trình độ đã không ổn định như vậy.
“Cho cô và Hoài Dục.”
Lâm Sở Trì đưa gà rán, khoai lang, ngó sen chiên đã đựng vào hộp cho Phùng Ngọc Ngọc, mình thì tiếp tục ở bên cạnh hướng dẫn nhân viên.
“Cái gì mà cho tôi, tôi thấy chủ yếu là cho Cố Hoài Dục nhà cô, tôi chẳng qua là tiện thể mà thôi.” Phùng Ngọc Ngọc nhỏ tiếng trêu chọc.
Lâm Sở Trì lườm cô ấy một cái: “Nếu cô đã nói như vậy thì cô đừng ăn, cho anh ấy hết là được.”
“Xem đi, bị tôi nói trúng, bây giờ ngay cả che đậy cũng không muốn che đậy nữa.” Phùng Ngọc Ngọc nói xong, thấy cô đưa tay ra muốn đánh mình, chia đồ ăn trong hộp ra làm hai, lại đích thân đi lấy hai ly coca chanh, sau đó đưa tới trước mặt Cố Hoài Dục.
“Thất Thất nhà anh cho anh.”
“Cảm ơn.”
Cố Hoài Dục nói xong, không tiện tiếp tục ngồi trong quầy, nghĩ tới phía sau có phòng nghỉ, bưng đồ ăn đi vào trong.
Phùng Ngọc Ngọc không đến phòng nghỉ, bưng khay trực tiếp ngồi trong quán, nhân lúc Lâm Sở Trì có mặt, quang minh chính đại lười nhác một chút, đồng thời cũng nghe thử phản hồi của khách hàng.
Khách hàng vào sau gọi món đều do nhân viên làm, trừ phi là kiểu cực kỳ sành ăn, người bình thường không thể phân biệt ngay sự khác biệt giữa gà rán do Lâm Sở Trì làm và do nhân viên làm từ trong hương thơm.
Gia vị ướp là phiên bản do Lâm Sở Trì nhiều lần cải thiện, bột nhúng là phương thức do cô dốc lòng điều phối, cộng thêm nguyên liệu tươi mới, cho dù là nhân viên làm ra vẫn rất thơm.
Nhưng so với Lâm Sở Trì, động tác làm gà rán của nhân viên vẫn chưa đủ thành thạo, trình độ cũng không ổn định như cô, nhưng dưới sự hướng dẫn của cô, ít nhất khách hàng bị mùi thơm hấp dẫn vào quán vẫn khá hài lòng.
“Gà rán quán này ngon thật, đặc biệt là gà rán vừng, thơm quá chừng.”
“Ngó sen chiên cũng cực kỳ ngon, không ngờ tùy tiện ra ngoài dạo lại phát hiện một quán mới, mùi vị còn ngon như vậy, sau này lại có thêm một nơi có thể ăn hàng rồi.”
“Mùi vị quả thật rất ngon, hơn nữa nguyên liệu tươi hơn quán gà rán khác, hi vọng họ có thể duy trì mãi trình độ này.”
“Đúng, chỉ cần họ có thể duy trì hương vị này, sau này tôi chắc chắn sẽ thường xuyên tới ăn.”
So với quán gà rán khác, giá cả và lượng phần của quán gà rán Thất Thất đều không có ưu thế, nhưng tuyên truyền trong quán ngoài quán cũng đều viết rõ gà rán được chọn dùng nguyên liệu tươi, các khách hàng cũng có thể chấp nhận.
Gà rán
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.