Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 92: Kết quả làm chuyện ác
Hoa Hòa Hoa Ảnh
20/07/2019
Trương Thủy Đào không chỉ phóng hỏa còn hại chết Tống Tam Nương, thân là phụ nữ có chồng lại tằng tịu với người khác, không còn cơ hội nào
thoát khỏi tai ương lao tù.
Mặc dù Tạ Khánh Thu khai ra Trương Thủy đào, nói mình lập công chuộc tội, nhưng Lý Long vẫn hận hắn thấu xương, vẫn kiên trì bắt hắn đưa vào đại lao, vợ Khánh Thu cùng mẹ chồng Trương bà tử tranh cãi ầm ĩ cũng không ngăn cản được, vốn Tạ Khánh Thu khiến người ta chán ghét, chuyện này xử lý như vậy cũng không ai nói, ai cũng không muốn xin tha cho hắn.
Lúc Trương Thủy Đào bị lôi đi nhìn Tạ Hữu Thuận, lớn tiếng la hét nói: “Tạ Hữu Thuận! Ngươi cho rằng ngươi cưới nữ nhân này có thể sống qua ngày tốt sao? Ả là quỷ nhập vào người! Ngươi cùng nàng ở chung một chỗ nhất định sẽ chết sớm! Tiêu Lê Hoa, ta hận ngươi! Ngày đó làm sao ngươi lại không ngã chết đi hả? Nếu ngươi đã chết thì ta sẽ không biến thành như bây giờ, ta chết thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Trương Thủy Đào oán hận Tạ HữuThuận lúc đầu không muốn cưới mình, càng hận Tiêu Lê Hoa có thể ở cạnh Tạ Hữu Thuận trôi qua hòa hòa mỹ mỹ, nàng ta muốn nguyền rủa bọn họ, cho dù mình chết cũng không để cho bọn họ quá thoải mái.
Sắc mặt Tạ Hữu Thuận rất khó coi, nhìn vợ bên cạnh, vội vàng nắm chặt tay nàng an ủi nàng. Tiêu Lê Hoa nghĩ Trương Thủy Đào xem như thần xui quỷ khiến đã đoán đúng lai lịch của mình, nếu là trước kia nàng còn có thể lo lắng, dù sao lúc này người người đều có chút mê tín, nhưng hiện tại nàng không sợ, mình có thể làm cho thôn này càng nhiều chuyện tốt, hơn nữa mình từ từ nhớ lại những ký ức trước kia của Tiêu Lê Hoa, không có bất kỳ người nào có thể vạch trần nàng, chỉ xem là Trương Thủy Đào gào thét điên loạn.
Trương Liên Hương mắng: “Trương Thủy Đào! Trước kia Lê Hoa bị kích thích quá mức nên tính tình có chút không tốt, sau đã nghĩ kỹ muốn sống một cuộc sống tốt nên tự nhiên sẽ thay đổi, không phải chính ngươi trước đó gặp phải kích thích mới trở nên thối nát như vậy sao?Chẳng lẽ ngươi cũng bị quỷ nhập vào người? Đáng tiếc ngươi không còn cơ hội thay đổi nữa! Hôm nay nhất định phải bắt ngươi đưa đến đại lao!”
Những nữ nhân có quan hệ tốt với Tiêu Lê Hoa cũng giúp đỡ nói chuyện, ngươi một lời ta một câu mắng Trương Thủy Đào.
Lúc trước người trong thôn đã nghe có người hoài nghi Tiêu Lê Hoa là quỷ nhập vào người, nhưng trải qua những ngày này đều cảm thấy Tiêu Lê Hoa không thể nào là quỷ, nói với nàng những chuyện trước kia nàng cũng đều biết, đâu có thể nào là quỷ? Hơn nữa Trương Thủy Đào làm chuyện xấu, vốn cũng không tin lời của nàng ta, vừa nghe lời nói của mấy người Trương Liên Hương… lại cùng các nàng cùng nhau mắng Trương Thủy Đào.
Trương Thủy Đào náo loạn như vậy, mọi người càng hận nàng ta hơn, nghĩ nàng ta thật xấu xa, muốn khiến thôn bọn họ mất đi thần tài, không ít người tiện tay nhặt đá trên mặt đất ném về phía Trương Thủy Đào, ném thẳng vào mặt nàng ta, khiến trên mặt nàng ta bị thương càng nặng thêm.
Hai người bị áp giải đến đại lao, Trương Thủy Đào không cần phải nói rồi, đếm tội chịu phạt, phán quyết sang thu ssẽ trảm. Tạ Khánh Thu la hét chính mình đã lấy công chuộc tội, Huyện lệnh cùng Vương bộ đầu đều ghi hận hắn ta. Bởi vì chuyện phóng hỏa ở thôn Hạ Cầu không biết tại sao Tri Phủ đại nhân biết được, Tri Phủ chất vấn Huyện lệnh, Huyện lệnh thúc giục Vương bộ đầu, một tháng này náo đến sứt đầu bể đầu, Tạ Khánh Thu biết rõ ai là kẻ phóng hỏa nhưng không báo, hại bọn họ bị chửi, có thể buông tha cho hắn ta mới kỳ quái.
Vương bộ đầu nói với Huyện lệnh tội của Tạ Khánh Thu, cuối cùng Huyện lệnh hạ lệnh bắt Tạ Khánh Thu đền bù cho Lý Long hai mươi lượng bạc, lại vì hắn giúp đỡ dấu diếm chuyện Trương Thủy Đào phóng hỏa, bắt hắn bồi thường cho những người bị đốt lúa mạch năm mươi lượng bạc.
Trong chuyện này Lý Long gặp phải đả kích trọng đại, không chỉ thoáng chốc mất hai người vợ cùng một hài tử chưa kịp chào đời, còn phải thay Trương Thủy Đào đền bù tổn thất cho những người bị đốt lúa mạch.
Hiện tại mỗi ngày Lý Long trôi qua thất hồn lạc phách giống như người gỗ, ngày ngày ngồi ở trong nhà bất động rất lâu. Trước đó thôn trưởng cùng vợ thôn trưởng tức giận hắn khiến hai người mất hết thể diện, lúc này cũng không cố chấp tức giận với hắn nữa. Vợ thôn trưởng nấu cơm cho hắn còn khuyên nhủ hắn, nếu không phải bây giờ tinh thần Cẩu Đản vẫn còn chưa tốt thì cũng muốn dẫn theo Cẩu Đản đến rồi. Thôn trưởng nhìn vợ mình mỗi ngày đỏ hồng đôi mắt trở về nhà, cũng giận, chạy đến đánh Lý Long một trận cho thông suốt.
Lý Long bị thôn trưởng đánh khóc rống một trận, khóc xong cũng không ngồi một chỗ ngẩn người nữa, bắt đầu nghĩ đến Trương Thủy Đào gây ra khoản nợ, trong tay của hắn còn có chút tiền, gom gom góp góp cũng có hơn mười lượng bạc, nhưng cách năm mươi lượng Huyện lệnh nói vẫn còn thiếu ba mươi lượng, hắn không có cách nào khác, chỉ có thể cầu xin cha mẹ mình.Thôn trưởng lấy dưới đáy hòm số tiền kia cho hắn. Vốn Lý Hưng cũng muốn giúp đỡ, Dương Thảo cũng đồng ý, nhưng thôn trưởng không có đồng ý. Lý Long lại cảm thấy đại ca đại tẩu mình đúng là người tốt.
Lý Long trả xong khoản nợ, cảm thấy ở trong thôn ngây ngốc cũng bị đè nén, muốn đi ra ngoài xông xáo, đem nhi tử gửi gắm cho cha mẹ cùng đại ca đại tẩu rồi xách bao y phục lên đường.
“Đi ra ngoài một chút cũng tốt, nếu không người cũng bị phế đi!” Thôn trưởng cũng luyến tiếc nhi tử, mặc dù lúc trước Lý Long không nên người một đoạn thời gian, cuối cùng cũng là tiểu nhi tử yêu thương nhiều năm. Nhưng bây giờ nhi tử không dễ dàng gì, ông cũng không nguyện ý để nhi tử cứ tiếp tục uể oải không phấn chấn, chỉ có thể để cho hắn an tâm mà đi.
Vợ thôn trưởng ôm Cẩu Đản lau nước mắt.
Những ngày qua Cẩu Đản có Tiểu Nguyệt chơi cùng, cuối cùng không giống còn ngẩn người như vậy nữa, có điều vẫn không thích nói chuyện. Mỗi ngày đều đi theo phía sau Tiểu Nguyệt, nhìn đúng thật là một bé ngoan, Tiêu Lê Hoa nhìn thấy cũng không nhịn được mà đau lòng, biến hóa này thật quá lớn rồi.
Lý Long có bạc đền bù thiệt hại cho những nhà bị đốt lúa mạch, điều này giúp trong lòng bọn họ dễ chịu hơn rất nhiều, có sự đối lập thì lại càng thúc dục Tạ Khánh Thu trả tiền. Bởi vì Huyện lệnh từ chỗ Vương bộ đầu biết được tình huống nhà Tạ Khánh Thu, biết trong nhà hắn không có tiền, bắt hắn giam giữ không bằng thả hắn ra ngoài để hắn còn tìm cách, cho nên đem hắn giao cho mấy người Lý Hưng, để cho bọn họ thúc dục Tạ Khánh Thu trả tiền lại. Mặc dù Lý Hưng trung thực phúc hậu, nhưng lại hận Tạ Khánh Thu, cho nên không chút buông lơi nào, hơn nữa thôn dân thúc giục, mỗi ngày Tạ Khánh Thu thật giống như sống trong dòng sâu của sự đố kị, ở nhà ngày ngày đều có người đến thúc dục trả nợ.
Tạ Khánh Thu nào có tiền chứ, vợ hắn lại càng không quan tâm, bởi vì Tạ Khánh Thu vụng trộm, hai người vẫn còn đang giận nhau.
Cuối cùng Trương bà tử lại chạy đi tìm Tạ Khánh Phong, để cho hắn giúp đỡ trả tiền cho đệ đệ. Ban đầu Tạ Khánh Phong vì việc Ngọc Nương bị hại suýt sảy thai cùng tranh cãi với Nương của mình, bây giờ Tạ Khánh Thu lại làm ra chuyện mất mặt mà còn muốn mượn tiền mình, tất nhiên hắn không cho, lại để cho Trương bà tử rời đi.
“Ai ôi! Mạng của ta thật là khổ mà! Nhi tử uổng công nuôi dưỡng, phát tài rồi lại không nhận Nương, huynh đệ chết sống cũng không quan tâm, lúc đầu làm sao ta không đem ngươi chết đuối trong thùng nước tiểu a! Ta không sống nữa, hôm nay ta liền đụng chết ở trong nhà của ngươi, ta xem con của ngươi chào đời, còn có thể sống lâu trăm tuổi hay không!”
Trương bà tử ngồi dưới đất khóc lóc, âm thanh lớn đến nỗi mấy nhà chung quanh cũng có thể nghe được, hơn nữa trước đó bà ta đến nhà Tạ Khánh Phong đi theo sau còn có mấy người nữa, bây giờ có người nhìn, bà ta còn gào khóc to hơn.
Tạ Khánh Phong tức giận đến xanh cả mặt, hắn nghĩ tại sao mình lại có một người mẹ như vậy, từ nhỏ đến lớn đều thiên vị, thật giống như mình không phải do bà sinh ra mà chính là bà nhặt được! Hắn biết lần này Tạ Khánh Thu thiếu rất nhiều bạc, lại do Huyện lệnh hạ lệnh nên cũng không thể chối cải, cho nên nhất định phải trả, bọn họ không có tiền chắc chắn sẽ tính toán mình. Chính mình có thể hạ quyết tâm không cho, giống như mấy lần trước. Nhưng bây giờ Nương của hắn lại nguyền rủa đứa con chưa chào đời của hắn, Tạ Khánh Phong thật tức giận đến điên.
Mặc dù Tạ Khánh Thu khai ra Trương Thủy đào, nói mình lập công chuộc tội, nhưng Lý Long vẫn hận hắn thấu xương, vẫn kiên trì bắt hắn đưa vào đại lao, vợ Khánh Thu cùng mẹ chồng Trương bà tử tranh cãi ầm ĩ cũng không ngăn cản được, vốn Tạ Khánh Thu khiến người ta chán ghét, chuyện này xử lý như vậy cũng không ai nói, ai cũng không muốn xin tha cho hắn.
Lúc Trương Thủy Đào bị lôi đi nhìn Tạ Hữu Thuận, lớn tiếng la hét nói: “Tạ Hữu Thuận! Ngươi cho rằng ngươi cưới nữ nhân này có thể sống qua ngày tốt sao? Ả là quỷ nhập vào người! Ngươi cùng nàng ở chung một chỗ nhất định sẽ chết sớm! Tiêu Lê Hoa, ta hận ngươi! Ngày đó làm sao ngươi lại không ngã chết đi hả? Nếu ngươi đã chết thì ta sẽ không biến thành như bây giờ, ta chết thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Trương Thủy Đào oán hận Tạ HữuThuận lúc đầu không muốn cưới mình, càng hận Tiêu Lê Hoa có thể ở cạnh Tạ Hữu Thuận trôi qua hòa hòa mỹ mỹ, nàng ta muốn nguyền rủa bọn họ, cho dù mình chết cũng không để cho bọn họ quá thoải mái.
Sắc mặt Tạ Hữu Thuận rất khó coi, nhìn vợ bên cạnh, vội vàng nắm chặt tay nàng an ủi nàng. Tiêu Lê Hoa nghĩ Trương Thủy Đào xem như thần xui quỷ khiến đã đoán đúng lai lịch của mình, nếu là trước kia nàng còn có thể lo lắng, dù sao lúc này người người đều có chút mê tín, nhưng hiện tại nàng không sợ, mình có thể làm cho thôn này càng nhiều chuyện tốt, hơn nữa mình từ từ nhớ lại những ký ức trước kia của Tiêu Lê Hoa, không có bất kỳ người nào có thể vạch trần nàng, chỉ xem là Trương Thủy Đào gào thét điên loạn.
Trương Liên Hương mắng: “Trương Thủy Đào! Trước kia Lê Hoa bị kích thích quá mức nên tính tình có chút không tốt, sau đã nghĩ kỹ muốn sống một cuộc sống tốt nên tự nhiên sẽ thay đổi, không phải chính ngươi trước đó gặp phải kích thích mới trở nên thối nát như vậy sao?Chẳng lẽ ngươi cũng bị quỷ nhập vào người? Đáng tiếc ngươi không còn cơ hội thay đổi nữa! Hôm nay nhất định phải bắt ngươi đưa đến đại lao!”
Những nữ nhân có quan hệ tốt với Tiêu Lê Hoa cũng giúp đỡ nói chuyện, ngươi một lời ta một câu mắng Trương Thủy Đào.
Lúc trước người trong thôn đã nghe có người hoài nghi Tiêu Lê Hoa là quỷ nhập vào người, nhưng trải qua những ngày này đều cảm thấy Tiêu Lê Hoa không thể nào là quỷ, nói với nàng những chuyện trước kia nàng cũng đều biết, đâu có thể nào là quỷ? Hơn nữa Trương Thủy Đào làm chuyện xấu, vốn cũng không tin lời của nàng ta, vừa nghe lời nói của mấy người Trương Liên Hương… lại cùng các nàng cùng nhau mắng Trương Thủy Đào.
Trương Thủy Đào náo loạn như vậy, mọi người càng hận nàng ta hơn, nghĩ nàng ta thật xấu xa, muốn khiến thôn bọn họ mất đi thần tài, không ít người tiện tay nhặt đá trên mặt đất ném về phía Trương Thủy Đào, ném thẳng vào mặt nàng ta, khiến trên mặt nàng ta bị thương càng nặng thêm.
Hai người bị áp giải đến đại lao, Trương Thủy Đào không cần phải nói rồi, đếm tội chịu phạt, phán quyết sang thu ssẽ trảm. Tạ Khánh Thu la hét chính mình đã lấy công chuộc tội, Huyện lệnh cùng Vương bộ đầu đều ghi hận hắn ta. Bởi vì chuyện phóng hỏa ở thôn Hạ Cầu không biết tại sao Tri Phủ đại nhân biết được, Tri Phủ chất vấn Huyện lệnh, Huyện lệnh thúc giục Vương bộ đầu, một tháng này náo đến sứt đầu bể đầu, Tạ Khánh Thu biết rõ ai là kẻ phóng hỏa nhưng không báo, hại bọn họ bị chửi, có thể buông tha cho hắn ta mới kỳ quái.
Vương bộ đầu nói với Huyện lệnh tội của Tạ Khánh Thu, cuối cùng Huyện lệnh hạ lệnh bắt Tạ Khánh Thu đền bù cho Lý Long hai mươi lượng bạc, lại vì hắn giúp đỡ dấu diếm chuyện Trương Thủy Đào phóng hỏa, bắt hắn bồi thường cho những người bị đốt lúa mạch năm mươi lượng bạc.
Trong chuyện này Lý Long gặp phải đả kích trọng đại, không chỉ thoáng chốc mất hai người vợ cùng một hài tử chưa kịp chào đời, còn phải thay Trương Thủy Đào đền bù tổn thất cho những người bị đốt lúa mạch.
Hiện tại mỗi ngày Lý Long trôi qua thất hồn lạc phách giống như người gỗ, ngày ngày ngồi ở trong nhà bất động rất lâu. Trước đó thôn trưởng cùng vợ thôn trưởng tức giận hắn khiến hai người mất hết thể diện, lúc này cũng không cố chấp tức giận với hắn nữa. Vợ thôn trưởng nấu cơm cho hắn còn khuyên nhủ hắn, nếu không phải bây giờ tinh thần Cẩu Đản vẫn còn chưa tốt thì cũng muốn dẫn theo Cẩu Đản đến rồi. Thôn trưởng nhìn vợ mình mỗi ngày đỏ hồng đôi mắt trở về nhà, cũng giận, chạy đến đánh Lý Long một trận cho thông suốt.
Lý Long bị thôn trưởng đánh khóc rống một trận, khóc xong cũng không ngồi một chỗ ngẩn người nữa, bắt đầu nghĩ đến Trương Thủy Đào gây ra khoản nợ, trong tay của hắn còn có chút tiền, gom gom góp góp cũng có hơn mười lượng bạc, nhưng cách năm mươi lượng Huyện lệnh nói vẫn còn thiếu ba mươi lượng, hắn không có cách nào khác, chỉ có thể cầu xin cha mẹ mình.Thôn trưởng lấy dưới đáy hòm số tiền kia cho hắn. Vốn Lý Hưng cũng muốn giúp đỡ, Dương Thảo cũng đồng ý, nhưng thôn trưởng không có đồng ý. Lý Long lại cảm thấy đại ca đại tẩu mình đúng là người tốt.
Lý Long trả xong khoản nợ, cảm thấy ở trong thôn ngây ngốc cũng bị đè nén, muốn đi ra ngoài xông xáo, đem nhi tử gửi gắm cho cha mẹ cùng đại ca đại tẩu rồi xách bao y phục lên đường.
“Đi ra ngoài một chút cũng tốt, nếu không người cũng bị phế đi!” Thôn trưởng cũng luyến tiếc nhi tử, mặc dù lúc trước Lý Long không nên người một đoạn thời gian, cuối cùng cũng là tiểu nhi tử yêu thương nhiều năm. Nhưng bây giờ nhi tử không dễ dàng gì, ông cũng không nguyện ý để nhi tử cứ tiếp tục uể oải không phấn chấn, chỉ có thể để cho hắn an tâm mà đi.
Vợ thôn trưởng ôm Cẩu Đản lau nước mắt.
Những ngày qua Cẩu Đản có Tiểu Nguyệt chơi cùng, cuối cùng không giống còn ngẩn người như vậy nữa, có điều vẫn không thích nói chuyện. Mỗi ngày đều đi theo phía sau Tiểu Nguyệt, nhìn đúng thật là một bé ngoan, Tiêu Lê Hoa nhìn thấy cũng không nhịn được mà đau lòng, biến hóa này thật quá lớn rồi.
Lý Long có bạc đền bù thiệt hại cho những nhà bị đốt lúa mạch, điều này giúp trong lòng bọn họ dễ chịu hơn rất nhiều, có sự đối lập thì lại càng thúc dục Tạ Khánh Thu trả tiền. Bởi vì Huyện lệnh từ chỗ Vương bộ đầu biết được tình huống nhà Tạ Khánh Thu, biết trong nhà hắn không có tiền, bắt hắn giam giữ không bằng thả hắn ra ngoài để hắn còn tìm cách, cho nên đem hắn giao cho mấy người Lý Hưng, để cho bọn họ thúc dục Tạ Khánh Thu trả tiền lại. Mặc dù Lý Hưng trung thực phúc hậu, nhưng lại hận Tạ Khánh Thu, cho nên không chút buông lơi nào, hơn nữa thôn dân thúc giục, mỗi ngày Tạ Khánh Thu thật giống như sống trong dòng sâu của sự đố kị, ở nhà ngày ngày đều có người đến thúc dục trả nợ.
Tạ Khánh Thu nào có tiền chứ, vợ hắn lại càng không quan tâm, bởi vì Tạ Khánh Thu vụng trộm, hai người vẫn còn đang giận nhau.
Cuối cùng Trương bà tử lại chạy đi tìm Tạ Khánh Phong, để cho hắn giúp đỡ trả tiền cho đệ đệ. Ban đầu Tạ Khánh Phong vì việc Ngọc Nương bị hại suýt sảy thai cùng tranh cãi với Nương của mình, bây giờ Tạ Khánh Thu lại làm ra chuyện mất mặt mà còn muốn mượn tiền mình, tất nhiên hắn không cho, lại để cho Trương bà tử rời đi.
“Ai ôi! Mạng của ta thật là khổ mà! Nhi tử uổng công nuôi dưỡng, phát tài rồi lại không nhận Nương, huynh đệ chết sống cũng không quan tâm, lúc đầu làm sao ta không đem ngươi chết đuối trong thùng nước tiểu a! Ta không sống nữa, hôm nay ta liền đụng chết ở trong nhà của ngươi, ta xem con của ngươi chào đời, còn có thể sống lâu trăm tuổi hay không!”
Trương bà tử ngồi dưới đất khóc lóc, âm thanh lớn đến nỗi mấy nhà chung quanh cũng có thể nghe được, hơn nữa trước đó bà ta đến nhà Tạ Khánh Phong đi theo sau còn có mấy người nữa, bây giờ có người nhìn, bà ta còn gào khóc to hơn.
Tạ Khánh Phong tức giận đến xanh cả mặt, hắn nghĩ tại sao mình lại có một người mẹ như vậy, từ nhỏ đến lớn đều thiên vị, thật giống như mình không phải do bà sinh ra mà chính là bà nhặt được! Hắn biết lần này Tạ Khánh Thu thiếu rất nhiều bạc, lại do Huyện lệnh hạ lệnh nên cũng không thể chối cải, cho nên nhất định phải trả, bọn họ không có tiền chắc chắn sẽ tính toán mình. Chính mình có thể hạ quyết tâm không cho, giống như mấy lần trước. Nhưng bây giờ Nương của hắn lại nguyền rủa đứa con chưa chào đời của hắn, Tạ Khánh Phong thật tức giận đến điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.