Chương 10: Chương 10: Mưu ma chước quỷ, ai hơn ai?!!
Quỷ Vô Hồn
11/10/2018
Thành Thanh Dương là thành thị nằm sát biên giới giữa Dực Quốc và Lăng Thiên Quốc, là nơi trao đổi buôn bán sầm uất nhất đoạn biên giới giáp với Dực Quốc của Lăng Thiên Quốc. Nơi đây có đủ sản vật quý hiếm của Dực Quốc từ ngọc trai ở đáy đại dương đến trứng chim Phi Ưng sống trên đỉnh núi tuyết,... Ngoài ra còn có cái nổi tiếng hơn, là nơi của các công tử quần áo lụa là ăn chơi trác táng, Phố Phúc Xuân.
Phố Phúc Xuân nằm ở phía tây thành Thanh Dương, là nơi lúc nào cũng chìm trong hoan ái xa hoa. Dù là ngày hay đêm, nơi này cũng như một, một mảnh náo nhiệt ồn ào. Hương Xuân Lâu là thanh lâu nổi tiếng nhất, không chỉ khu phố mà còn là nhất đối với các thành trong trăm dặm xung quanh bởi Hương Xuân lâu có các cô gái từ bốn phương trên cả đại lục. Từ yếu ớt đến mạnh mẽ, từ ốm đến mập,... Muôn vàn muôn vẻ, đủ tiếp ứng cho các công tử giàu sang có suy nghĩ biến thái từ thẳng đến cong, không nơi nào sánh bằng.
Hoa Ân Ân một bộ dáng lưng hùng vai gấu, gương mặt tô vẽ không còn dáng anh khí xinh đẹp mà thay vào đó là bộ dạng tục tằng thô lỗ, bộ râu quai nón hất lên trên, vết sẹo từ mi tâm đến đuôi chân mày bên phải, làn da đen thui sần sùi. Một bộ dạng hung ác vô sĩ, nào có ai tin trước khi cải trang là một cô nương xinh đẹp anh khí mười phần.
Trái ngược với bộ dáng hung thần của Hoa Ân Ân, Nguyệt Tương Dao vẫn giữ nguyên bản thân là một tiểu cô nương năm tuổi khả ái đáng yêu. Mái tóc ngắn ngang vai cột lên thành hai búi tóc nhỏ, hai con bướm đính trên sợi dây buộc tóc rung rinh điệu múa theo bước chân của nàng. Đôi mắt to tròn ngặp nước đảo mắt hào hứng nhìn xung quanh, con ngươi màu nâu ngây thơ tò mò nhìn bốn phía. Cái mũi xinh xắn, làn da như ngọc, cái miệng chúm chím ngâm nga bài đồng dao. Một tiểu cô nương hết sức khả ái khiến cho người đi đường không ngừng ngoái đầu xem con nhà ai mà bộ dáng tốt thế. Có vài người cưng chìu, đem bánh trái hướng nàng hết cho lại tặng thì nhận được một nụ cười khả ái mà ngây ngất lòng.
Nguyệt Tương Dao ôm bánh trái đầy tay vui vẻ huýt sáo liếc nhìn Hoa Ân Ân bộ dạng hung thần sát khí bên cạnh. Hoa Ân Ân trừng mắt nhìn nàng, nghiếng răng nghiến lợi. Nha đầu chết tiệt, lại mắc bẫy nàng! Buổi trưa hôm nay, vốn rảnh rỗi nên đâm ra chán chường, không suy nghĩ mà rủ con hồ ly này đi chơi. Nào ngờ hồ ly này lấy lý do để không bị Chiến thúc thúc và cha Hồng Thiên Phát hiện thì phải cải trang, nàng (HAA) ngây thơ đồng ý, còn cho rằng đây là ý kiến tốt, là nàng (NTD) nghĩ cho mình. Kết quả bản thân còn ngồi yên cho nàng (NTD) vẽ loạn lên mặt, sau khi xong liền hứa cam kết không ai nhận ra nàng là Hoa Ân Ân. Giờ thì sao, đúng là "không ai nhận ra"! Không một ai! Không một ai dám nhìn nàng nên không ai cho rằng nàng cải trang! Lúc đầu còn tưởng con hồ ly này cũng sẽ tự vẽ cho bản thân nó, nào ngờ nó nói dối không nháy mắt, nó nói mực hết rồi. Mực hết rồi?!! CMN! Lừa người! Hủ mực đầy vun kia mà dám bảo hết! Hoa Ân Ân kêu gào, không ngờ giây tiếp theo làm cho nàng ta hoàn toàn hóa đá. Nguyệt Tương Dao đem hủ mực ném xuống hồ nước bên cạnh, còn có bộ dạng chân thật nói "ta phải phi tan chứng cứ". Lúc đó Hoa Ân Hân chỉ trợn mắt nhìn hồ nước đang đổi màu đen trong khi Nguyệt Tương Dao đã đi xa.
Đó là toàn bộ lý do vì sao Hoa Ân Ân nhìn chằm chằm Nguyệt Tương Dao như muốn đâm vài lỗ trên người nàng.
Đến trước cửa Hương Xuân Lâu, Nguyệt Tương Dao nhíu mày, mùi nước hoa nồng nặc đủ vị hòa trộn với nhau tạo nên một hương vị khó chịu. Thân từng là sát thủ, Nguyệt Tương Dao hiểu thế nào là cách quyến rũ người khác, cũng không ít lần phải dùng đến mỹ nhân kế nhưng cho dù là vậy Nguyệt Tương Dao cũng cảm thấy tốt hơn so với nơi tạp nham này.
Vẻ mặt khó chịu thoáng qua trong phút chốc mà không ai bắt được, Nguyệt Tương Dao lại khôi phục vẻ mặt hồn nhiên, thích thú nhìn.
Lộ ma ma đang chào đón từng người khách bỗng thấy một nam nhân to lớn mặt đằng đằng sát khí đi đến, trong lòng bà ta mừng thầm, những người có bộ dạng như vậy ắt hẳn đều là người cần phát tiết, tiền tiêu như nước. Mặt bà ta hồ hở mời chào. "Ôi, ôi! Vị đại gia này! Đến, đến! Hương Xuân Lâu chúng tôi có nhiều cô nương hấp dẫn lắm. Đảm bảo ngài sẽ được thoãn mãn a!"
Hoa Ân Ân đen mặt nhưng đáng tiếc mặt của nàng ta đã bị một lớp mực tô đen nên cho dù nàng có "đen" đến đâu cũng không ai biết, duy chỉ có Nguyệt Tương Dao là hiểu nên đang cười khúc khích.
Lúc bấy giờ Lộ ma ma này mới nhận ra bên cạnh vị đại hán này có một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, liền không kiềm được mà nhỏ giọng quan tâm. "A ôi! Vị tiểu muội muội này, làm sao đến đây hả?" Chỉ là một tiểu a đầu lại có vẻ ngoài xinh xắn như vậy, không chừng thêm năm bảy năm nữa chắc sẽ thành một yêu tinh mê hoặc lòng người. Trong lòng Lộ ma ma âm thầm tính toán, một âm mưu hại người bắt đầu hình thành nhưng đáng tiếc kết quả nàng ta nhìn thấy đó chính là một tổ chức tồn tại trên giang hồ hơn hai mươi năm lại một đêm bị tiêu diệt hoàn toàn. Đó là chuyện trong tương lai nhưng rất nhanh sẽ đến, bây giờ vẫn là chuyện mà bà ta muốn dẫn dụ con mồi. Nhưng ai là con mồi vẫn chưa biết.
Nguyệt Tương Dao mỉm cười ngọt ngào, lưu hết sự tính kế trong mắt Lộ ma ma vào lòng, Nguyệt Tương Dao âm thầm ghi một điểm nợ với Hương Xuân Lâu. "Là thúc thúc xấu xa này nói sẽ dẫn ta tới nơi vui vẻ."
Hoa Ân Ân đen mặt càng lợi hại, bị người khác ngầm tính kế vậy mà không quên tính kế nàng (HAA), con hồ ly xảo trá!
Người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía đại hán đang run người, bọn họ đến nơi này chứng tỏ bọn họ chả phải người nói nhân nghĩa gì nhưng đứng nhìn một tiểu cô nương bị người khác lừa gạt, còn là một tiểu cô nương khả ái, bất kỳ ai cũng sẽ có ánh nhìn như vậy, như muốn chọc thủng vài lỗ trên người đại hán kia.
"Chết tiệt! Nhìn gì mà nhìn! Còn nhìn nữa lão tử móc mắt các ngươi cho hồ ly ăn!" Hoa Ân Ân thủ thật tốt vai một đại hán thô tục nhưng không quên cắn trả Nguyệt Tương Dao một đòn. Hồ ly, đừng tưởng chỉ vài chiêu là đánh bại ta, lăn lộn trên giang hồ sao ngươi có kinh nghiệm bằng ta? Hoa Ân Ân khiêu khích nhìn Nguyệt Tương Dao.
Nào ngờ Nguyệt Tương Dao cũng không giận, ngược lại còn cười càng sâu hơn. "Thúc thúc xấu xa, bộ hồ ly ăn mắt người sao? Sao phụ thân nói tuy hồ ly là động vật ăn tạp* nhưng sẽ không ăn mắt người? Không lẽ phụ thân nói sai sao?"
*cáo (hồ ly) thường săn các loài động vật gặm nhắm, ăn hoa quả và quả mọng.
Lúc này có người đã nhịn không được mà cười rộ lên, phía trước Hương Xuân Lâu vang lên từng trận cười hả hê.
Hoa Ân Ân trừng mắt. Bây giờ nàng ta không thể phản bát lại, nếu nói hồ ly thật sự ăn mắt người thì đám người này chắc chắc sẽ cười nhạo và không ngần ngại sai người đuổi giết mình, tuy nàng ta không sợ bọn tôm ranh nhãi tép này nhưng lộ ra thì chuyện này nhất định sẽ vang đến tai của hai người kia, đến khi đó nàng cũng không thoát khỏi hình phạt a. Nhưng nếu nói đó chỉ là lời nói tức giận thì nàng ta nói không được. Ôi! Hoa Ân Ân đau đầu gào thét sao cùng là đi thẳng vào trong, không thèm để ý nụ cười thắng lợi của Nguyệt Tương Dao.
Thấy Ân di đi vào bên trong, Nguyệt Tương Dao thu lại nụ cười, hô với theo nhưng bóng dáng của Hoa Ân Ân đã bị đám người khác che mất rồi. Nguyệt Tương Dao sờ mũi, lần này hình như chơi hơi quá tồi. Liền nhấc chân chạy theo nhưng còn chưa chạy được bước nào thì phía sau đã kéo lại.
Lộ ma ma nhịn cười kéo Nguyệt Tương Dao lại, ân cần dụ dỗ. "Tiểu cô nương à, nơi này chỉ nam nhân mới được vào. Muội là nữ tử, không thể vào đâu. Hay để tỷ tỷ dẫn muội đến chỗ có mấy bạn nhỏ cùng tuổi với muội chơi ha?"
Thấy Lộ ma ma đã giở trò, đám người bên ngoài cũng đành yên lặng, quay trở lại công việc lúc đầu của mình. Người ta có cả một thế lực sau lưng đấy! Dù tiếc thương cho một tiểu cô nương xinh xắn bị rơi vào vuốt hổ nhưng ai cũng không muốn đối nghịch với một tổ chức giang hồ sau lưng Hương Xuân Lâu.
"Không được! Thúc thúc lúc nãy nói sẽ dẫn muội đi tìm ca ca nên muội không thể không đi theo." Bộ dáng do dự trong mắt người ngoài nhưng thực chất là một cái kế hoạch nhỏ để vào trong của Nguyệt Tương Dao. Một cây kim thật nhỏ ghim sâu vào trong bàn tay của Lộ ma ma. Này thì xưng tỷ tỷ với ta! Tuổi đã qua tuổi gia gia ta rồi còn dám xưng tỷ với ta! Ta đâm cho ngươi thành heo.
Lộ ma ma bỗng cảm thấy trên mặt ngứa ngáy sau đó là toàn thân thì hốt hoảng, vội buông tay ra. Nhân lúc đó Nguyệt Tương Dao liền chạy vào bên trong. Lộ ma ma tức giận nhưng cũng nhanh bình tĩnh, vào bên trong cũng chả khác nào đã vào miệng cọp, nhãi ranh dám giở trò với ta, nếu để ta bắt được nhất định ta phải để nam nhân xấu xí nhất ngoạn ngươi trước, cho ngươi biết cái gì nên chọc và không nên chọc! Lộ ma ma ngoan độc nghĩ sau đó liền đi vào trong chữa trị độc châm nhưng khiến bà ta thét chối hơn đó là gương mặt tự hào của bà ta đã xưng thành đầu heo!
Phố Phúc Xuân nằm ở phía tây thành Thanh Dương, là nơi lúc nào cũng chìm trong hoan ái xa hoa. Dù là ngày hay đêm, nơi này cũng như một, một mảnh náo nhiệt ồn ào. Hương Xuân Lâu là thanh lâu nổi tiếng nhất, không chỉ khu phố mà còn là nhất đối với các thành trong trăm dặm xung quanh bởi Hương Xuân lâu có các cô gái từ bốn phương trên cả đại lục. Từ yếu ớt đến mạnh mẽ, từ ốm đến mập,... Muôn vàn muôn vẻ, đủ tiếp ứng cho các công tử giàu sang có suy nghĩ biến thái từ thẳng đến cong, không nơi nào sánh bằng.
Hoa Ân Ân một bộ dáng lưng hùng vai gấu, gương mặt tô vẽ không còn dáng anh khí xinh đẹp mà thay vào đó là bộ dạng tục tằng thô lỗ, bộ râu quai nón hất lên trên, vết sẹo từ mi tâm đến đuôi chân mày bên phải, làn da đen thui sần sùi. Một bộ dạng hung ác vô sĩ, nào có ai tin trước khi cải trang là một cô nương xinh đẹp anh khí mười phần.
Trái ngược với bộ dáng hung thần của Hoa Ân Ân, Nguyệt Tương Dao vẫn giữ nguyên bản thân là một tiểu cô nương năm tuổi khả ái đáng yêu. Mái tóc ngắn ngang vai cột lên thành hai búi tóc nhỏ, hai con bướm đính trên sợi dây buộc tóc rung rinh điệu múa theo bước chân của nàng. Đôi mắt to tròn ngặp nước đảo mắt hào hứng nhìn xung quanh, con ngươi màu nâu ngây thơ tò mò nhìn bốn phía. Cái mũi xinh xắn, làn da như ngọc, cái miệng chúm chím ngâm nga bài đồng dao. Một tiểu cô nương hết sức khả ái khiến cho người đi đường không ngừng ngoái đầu xem con nhà ai mà bộ dáng tốt thế. Có vài người cưng chìu, đem bánh trái hướng nàng hết cho lại tặng thì nhận được một nụ cười khả ái mà ngây ngất lòng.
Nguyệt Tương Dao ôm bánh trái đầy tay vui vẻ huýt sáo liếc nhìn Hoa Ân Ân bộ dạng hung thần sát khí bên cạnh. Hoa Ân Ân trừng mắt nhìn nàng, nghiếng răng nghiến lợi. Nha đầu chết tiệt, lại mắc bẫy nàng! Buổi trưa hôm nay, vốn rảnh rỗi nên đâm ra chán chường, không suy nghĩ mà rủ con hồ ly này đi chơi. Nào ngờ hồ ly này lấy lý do để không bị Chiến thúc thúc và cha Hồng Thiên Phát hiện thì phải cải trang, nàng (HAA) ngây thơ đồng ý, còn cho rằng đây là ý kiến tốt, là nàng (NTD) nghĩ cho mình. Kết quả bản thân còn ngồi yên cho nàng (NTD) vẽ loạn lên mặt, sau khi xong liền hứa cam kết không ai nhận ra nàng là Hoa Ân Ân. Giờ thì sao, đúng là "không ai nhận ra"! Không một ai! Không một ai dám nhìn nàng nên không ai cho rằng nàng cải trang! Lúc đầu còn tưởng con hồ ly này cũng sẽ tự vẽ cho bản thân nó, nào ngờ nó nói dối không nháy mắt, nó nói mực hết rồi. Mực hết rồi?!! CMN! Lừa người! Hủ mực đầy vun kia mà dám bảo hết! Hoa Ân Ân kêu gào, không ngờ giây tiếp theo làm cho nàng ta hoàn toàn hóa đá. Nguyệt Tương Dao đem hủ mực ném xuống hồ nước bên cạnh, còn có bộ dạng chân thật nói "ta phải phi tan chứng cứ". Lúc đó Hoa Ân Hân chỉ trợn mắt nhìn hồ nước đang đổi màu đen trong khi Nguyệt Tương Dao đã đi xa.
Đó là toàn bộ lý do vì sao Hoa Ân Ân nhìn chằm chằm Nguyệt Tương Dao như muốn đâm vài lỗ trên người nàng.
Đến trước cửa Hương Xuân Lâu, Nguyệt Tương Dao nhíu mày, mùi nước hoa nồng nặc đủ vị hòa trộn với nhau tạo nên một hương vị khó chịu. Thân từng là sát thủ, Nguyệt Tương Dao hiểu thế nào là cách quyến rũ người khác, cũng không ít lần phải dùng đến mỹ nhân kế nhưng cho dù là vậy Nguyệt Tương Dao cũng cảm thấy tốt hơn so với nơi tạp nham này.
Vẻ mặt khó chịu thoáng qua trong phút chốc mà không ai bắt được, Nguyệt Tương Dao lại khôi phục vẻ mặt hồn nhiên, thích thú nhìn.
Lộ ma ma đang chào đón từng người khách bỗng thấy một nam nhân to lớn mặt đằng đằng sát khí đi đến, trong lòng bà ta mừng thầm, những người có bộ dạng như vậy ắt hẳn đều là người cần phát tiết, tiền tiêu như nước. Mặt bà ta hồ hở mời chào. "Ôi, ôi! Vị đại gia này! Đến, đến! Hương Xuân Lâu chúng tôi có nhiều cô nương hấp dẫn lắm. Đảm bảo ngài sẽ được thoãn mãn a!"
Hoa Ân Ân đen mặt nhưng đáng tiếc mặt của nàng ta đã bị một lớp mực tô đen nên cho dù nàng có "đen" đến đâu cũng không ai biết, duy chỉ có Nguyệt Tương Dao là hiểu nên đang cười khúc khích.
Lúc bấy giờ Lộ ma ma này mới nhận ra bên cạnh vị đại hán này có một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, liền không kiềm được mà nhỏ giọng quan tâm. "A ôi! Vị tiểu muội muội này, làm sao đến đây hả?" Chỉ là một tiểu a đầu lại có vẻ ngoài xinh xắn như vậy, không chừng thêm năm bảy năm nữa chắc sẽ thành một yêu tinh mê hoặc lòng người. Trong lòng Lộ ma ma âm thầm tính toán, một âm mưu hại người bắt đầu hình thành nhưng đáng tiếc kết quả nàng ta nhìn thấy đó chính là một tổ chức tồn tại trên giang hồ hơn hai mươi năm lại một đêm bị tiêu diệt hoàn toàn. Đó là chuyện trong tương lai nhưng rất nhanh sẽ đến, bây giờ vẫn là chuyện mà bà ta muốn dẫn dụ con mồi. Nhưng ai là con mồi vẫn chưa biết.
Nguyệt Tương Dao mỉm cười ngọt ngào, lưu hết sự tính kế trong mắt Lộ ma ma vào lòng, Nguyệt Tương Dao âm thầm ghi một điểm nợ với Hương Xuân Lâu. "Là thúc thúc xấu xa này nói sẽ dẫn ta tới nơi vui vẻ."
Hoa Ân Ân đen mặt càng lợi hại, bị người khác ngầm tính kế vậy mà không quên tính kế nàng (HAA), con hồ ly xảo trá!
Người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía đại hán đang run người, bọn họ đến nơi này chứng tỏ bọn họ chả phải người nói nhân nghĩa gì nhưng đứng nhìn một tiểu cô nương bị người khác lừa gạt, còn là một tiểu cô nương khả ái, bất kỳ ai cũng sẽ có ánh nhìn như vậy, như muốn chọc thủng vài lỗ trên người đại hán kia.
"Chết tiệt! Nhìn gì mà nhìn! Còn nhìn nữa lão tử móc mắt các ngươi cho hồ ly ăn!" Hoa Ân Ân thủ thật tốt vai một đại hán thô tục nhưng không quên cắn trả Nguyệt Tương Dao một đòn. Hồ ly, đừng tưởng chỉ vài chiêu là đánh bại ta, lăn lộn trên giang hồ sao ngươi có kinh nghiệm bằng ta? Hoa Ân Ân khiêu khích nhìn Nguyệt Tương Dao.
Nào ngờ Nguyệt Tương Dao cũng không giận, ngược lại còn cười càng sâu hơn. "Thúc thúc xấu xa, bộ hồ ly ăn mắt người sao? Sao phụ thân nói tuy hồ ly là động vật ăn tạp* nhưng sẽ không ăn mắt người? Không lẽ phụ thân nói sai sao?"
*cáo (hồ ly) thường săn các loài động vật gặm nhắm, ăn hoa quả và quả mọng.
Lúc này có người đã nhịn không được mà cười rộ lên, phía trước Hương Xuân Lâu vang lên từng trận cười hả hê.
Hoa Ân Ân trừng mắt. Bây giờ nàng ta không thể phản bát lại, nếu nói hồ ly thật sự ăn mắt người thì đám người này chắc chắc sẽ cười nhạo và không ngần ngại sai người đuổi giết mình, tuy nàng ta không sợ bọn tôm ranh nhãi tép này nhưng lộ ra thì chuyện này nhất định sẽ vang đến tai của hai người kia, đến khi đó nàng cũng không thoát khỏi hình phạt a. Nhưng nếu nói đó chỉ là lời nói tức giận thì nàng ta nói không được. Ôi! Hoa Ân Ân đau đầu gào thét sao cùng là đi thẳng vào trong, không thèm để ý nụ cười thắng lợi của Nguyệt Tương Dao.
Thấy Ân di đi vào bên trong, Nguyệt Tương Dao thu lại nụ cười, hô với theo nhưng bóng dáng của Hoa Ân Ân đã bị đám người khác che mất rồi. Nguyệt Tương Dao sờ mũi, lần này hình như chơi hơi quá tồi. Liền nhấc chân chạy theo nhưng còn chưa chạy được bước nào thì phía sau đã kéo lại.
Lộ ma ma nhịn cười kéo Nguyệt Tương Dao lại, ân cần dụ dỗ. "Tiểu cô nương à, nơi này chỉ nam nhân mới được vào. Muội là nữ tử, không thể vào đâu. Hay để tỷ tỷ dẫn muội đến chỗ có mấy bạn nhỏ cùng tuổi với muội chơi ha?"
Thấy Lộ ma ma đã giở trò, đám người bên ngoài cũng đành yên lặng, quay trở lại công việc lúc đầu của mình. Người ta có cả một thế lực sau lưng đấy! Dù tiếc thương cho một tiểu cô nương xinh xắn bị rơi vào vuốt hổ nhưng ai cũng không muốn đối nghịch với một tổ chức giang hồ sau lưng Hương Xuân Lâu.
"Không được! Thúc thúc lúc nãy nói sẽ dẫn muội đi tìm ca ca nên muội không thể không đi theo." Bộ dáng do dự trong mắt người ngoài nhưng thực chất là một cái kế hoạch nhỏ để vào trong của Nguyệt Tương Dao. Một cây kim thật nhỏ ghim sâu vào trong bàn tay của Lộ ma ma. Này thì xưng tỷ tỷ với ta! Tuổi đã qua tuổi gia gia ta rồi còn dám xưng tỷ với ta! Ta đâm cho ngươi thành heo.
Lộ ma ma bỗng cảm thấy trên mặt ngứa ngáy sau đó là toàn thân thì hốt hoảng, vội buông tay ra. Nhân lúc đó Nguyệt Tương Dao liền chạy vào bên trong. Lộ ma ma tức giận nhưng cũng nhanh bình tĩnh, vào bên trong cũng chả khác nào đã vào miệng cọp, nhãi ranh dám giở trò với ta, nếu để ta bắt được nhất định ta phải để nam nhân xấu xí nhất ngoạn ngươi trước, cho ngươi biết cái gì nên chọc và không nên chọc! Lộ ma ma ngoan độc nghĩ sau đó liền đi vào trong chữa trị độc châm nhưng khiến bà ta thét chối hơn đó là gương mặt tự hào của bà ta đã xưng thành đầu heo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.