Chương 25: Chương 25: Xung đột - Xuất cốc
Quỷ Vô Hồn
11/10/2018
Nguyệt Tương Dao nhấp ngụm trà để giữ bình tĩnh. Thiệt là, ở chung với hai người này, Nguyệt Tương Dao cảm thấy sức chịu đựng của mình ngày càng có hạn. Thở dài, Nguyệt Tương Dao rủ mắt.
"Khi nào hai người cho con xuất cốc?" Suốt mười năm không gặp phụ mẫu, đâu phải ai cũng có thể làm được. Chẳng qua Nguyệt Tương Dao đã trải qua hai đời, tâm tính rắn rỏi hơn bất kỳ ai, vả lại nàng từng sống trong cảnh giết chóc, đối với Nguyệt Tương Dao mà nói thì bấy nhiêu vẫn chưa đủ làm cho nàng phải chịu thua.
"Đến khi nào con tròn mười sáu tuổi bọn ta sẽ cho con xuất cốc." Nhấp ngụm trà khan, Lệ Tùng nhàn nhạt nói. Nói đi cũng phải nói lại, nha đầu này không phải là người bình thường có thể so sánh. Đầu óc lanh lẹ không nói, căn cơ học võ cực tốt, nhưng cho dù là vậy thì mấy ai chịu được cách dạy dỗ của hai người bọn họ? Vậy mà, nhìn Nguyệt Tương Dao bây giờ xem, bộ dáng có bao nhiêu thảnh thơi thì bấy nhiêu nhẹ nhàng. Rõ là kỳ tài học võ, rõ là luyện tập ngày đêm vậy mà một chút xạm nắng cũng không có. Ngày ngày tiếp xúc với thảo dược vậy mà trên người một móng mùi vỏ cây cũng không có. Đấy là làm sao? Lệ Tùng nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân, rốt cuộc liền đỗ hết lên đầu Nguyệt Tương Dao. Ừ, nó là yêu nghiệt, lão già ta đây không chấp nhất!
"Ngô!" Lời vừa ra Vĩ Hồ liền không nhịn được mà vặn vẹo, sắc mặt biến xanh. Ngô! Cái xương gà khốn khiếp! Dám làm gia mắc nghẹn! Gia nghiền chết ngươi! Cái gì mà mười sáu?! Làm ơn đi, nàng đã là đại cô cô ba mươi tuổi rồi đó!
"Đúng vậy. Dù con là cao thủ đi nữa mà kinh nghiệm sống vẫn chưa đủ thì khi ra giang hồ cũng chỉ mang họa vào thân. Còn có thân phận con nữa, là một cái đích cho người vây bắt a. Chúng ta làm vậy là muốn tốt cho con thôi." Lưu Hải Ưu than thở. Bây giờ giang hồ dậy sóng, thân phận của Nguyệt Tương Dao quá bắt mắt, ai bảo nó là con gái nuôi của Đại ma đầu lừng danh? Còn tên tiểu tử Hồng Thiên không biết đã gây ra bao nhiêu thù oán mà trải qua hơn chục năm, số lượng người đuổi giết ngày càng tăng không có dấu hiệu giảm! Cái này là một cục nợ! Hơn nữa còn là một cục nợ khổng lồ a!
"Phụt!" Tiểu Hắc một bên uống nước còn đang khinh thường Vĩ Hồ thì phun toàn bộ nước trong miệng ra ngoài. Đừng đùa! Nàng không có kinh nghiệm sống? Đó là câu nói buốn cười nhất mà nó từng nghe. Thiếu kinh nghiệm sống mà chỉ mới bốn tuổi đã vào U Ám Sâm Lâm, còn đánh bại được nó?!! Nó thân là Hắc báo vương uy mãnh cũng bị đánh bại chỉ bằng khúc gỗ mục! Việc này sao có thể do gỗ mục kia chứ, đương nhiên là do Nguyệt Tương Dao tiểu ma nữ này làm rồi!
"Đúng đúng! Vậy nên con đừng gấp xuất cốc. Ở lại đây với chúng ta không phải tốt hơn sao?" Khó có cơ hội Lệ Tùng và Lưu Hải Ưu nói chuyện hòa hợp đến thế. Nhìn lại trong mười năm qua số lần nói chuyện được như vầy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn số lần hành động, chắc cũng chỉ có Nguyệt Tương Dao mới đếm nổi mà thôi, lần nào hành động chung đều không phải bắt ép nàng ở lại đây sao!
"Không được! Tháng tới là sinh nhật của Tiểu Nhật rồi. Con đã hứa với đệ ấy là sẽ trở về. Bây giờ hai người không cho thì con cũng quyết xuất cốc!" Nguyệt Tương Dao kiên quyết nói. Nàng hiểu họ lo lắng cái gì. Họ sợ một cô nương mười lăm tuổi không rõ sự đời sẽ không đấu lại với mấy lão bất tử ngoài kia. Tuy nhiên họ đã lầm, Nguyệt Tương Dao không phải một cô nương mười lăm tuổi, càng không phải là một người chưa trải sự đời.
Ba mươi mốt, con số không nhỏ, ít ra nàng cũng sống được nữa đời người rồi còn gì. Cái thế giới cường giả vi tôn này dù có gió tanh mưa máu thế nào, liệu có sánh bằng xã hội công nghệ tiên tiến, khi con người chỉ nghĩ đến lợi ích? Ở đây, họ có thể dùng quyền lực, thực lực để chứng minh mình. Nhưng ở đó, quyền lực? Liệu có chắc ngươi đã nắm trong tay quyền lực tuyệt đối? Chỉ cần một viên đạn nhỏ, quyền lực sẽ đổi chủ mà thôi. Những gì nàng đã trải qua thì mấy ai hiểu được, dù những lão bất tử này nhìn thấy, nghe thấy nhưng cũng không thể biết hết được một phần trong cái hiện thực xã hội tàn khốc, tối tâm này.
"Bọn ta tuyệt không cho phép con rời đi! Có đi thì cũng phải là một năm sau! Ta là gia gia con, chẳng lẽ con không nghe lời!" Lệ Tùng tức giận vỗ bàn. Nha đầu này rất cứng đầu, những việc nó đã quyết thì khó mà thay đổi được. Nhưng lão lại càng không cho phép nàng tự tiện ra ngoài, nơi đó không dành cho những đứa trẻ chỉ với mấy trò vặt vãnh này quậy phá!
"Người là gia gia con thì phải hiểu con đang suy nghĩ gì, cần gì chứ? Người không thể cấm cản con mãi được! Người muốn tốt cho con sao? Vậy thì tại sao lại ngăn cách con với thế giới bên ngoài! Nếu hai người cho rằng con còn nhỏ vậy thì càng phải để cho con ra thế giới bên ngoài học tập chứ không phải nhốt con ở thế giới mà hai người đã tạo sẵn!" Nguyệt Tương Dao hoàn toàn bộc lộ nội tâm của mình, cảm xúc dâng cao khiến cho lòng ngực phập phòng không ngừng. Sắc mặt bây giờ của Nguyệt Tương Dao cũng khiến cho hai người kia sững sốt, là kiên quyết trấn định mà mười năm qua bọn họ chưa từng nhìn thấy trên người nàng.
"Ha ha ha! Đúng là nha đầu ngươi! Có khí phách hơn nghĩa phụ ngươi nhiều! Năm đó hắn ta không dám ở trước mặt ta hét lên thế này đâu! Ha ha! Tốt! Tốt!" Lưu Hải Ưu không hề giận dữ chút nào, thậm chí còn vui mừng là khác. Mấy năm nay lão cũng muốn để cho Nguyệt Tương Dao rời đi, đến thế giới bên ngoài nhưng lão đầu Lệ Tùng lại hết lần này đến lần khác ngăn cản, một mực không cho Nguyệt Tương Dao rời đi. Cái lão cần chính là câu nói này của nàng! Tốt, có khí phách!
"Ngươi! Lão đầu!"
"Thôi đi, thối lão dược! Mấy năm nay ngươi bức ép nha đầu cũng đã đủ rồi, không nên cứ mãi lấy đi đôi cánh của nó, hãy để nàng tự do bay lượn đi." Lưu Hải Ưu vỗ vai lão bạn già, môi giương lên một nụ cười khuyên nhủ.
"Nhưng..." Lệ Tùng còn muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng ra đã bị Lưu Hải Ưu cắt ngang.
"Ngươi không cần nói. Ta biết ngươi lo cho nàng nhưng ngươi có nghĩ đến hậu quả hay không? Ngươi không rút ra bài học gì từ con gái của ngươi à? Chẳng lẽ ngươi quên mất trách nhiệm của mình trong việc nàng bị bắt vào mười lăm năm trước sao? Chính là do ngươi quá che chở cho nó quá, đến cuối cùng chính ngươi không thể làm được gì ngoài nhìn nó bị bắt ư?" Nguyệt Tương Dao chưa bao giờ thấy một Lưu Hải Ưu thấu tình đạt lý như vậy.
Nhìn Lưu Hải Ưu với ánh mắt cảm kích, Nguyệt Tương Dao mang hai thú rời đi. Dưới ánh mắt cảm kích của Nguyệt Tương Dao, Lưu Hải Ưu chỉ mỉm cười, vỗ vai với lão bạn sống chung với mình suốt mười năm nay.
__________________
Thanh Phong trấn nằm dưới chân núi Thanh Phong, tuy là trấn nhỏ nhưng người người mua bán tấp nập trên đường. Tiếng rao bán, hò hét xen lẫn nhau tạo nên không khí náo nhiệt thịnh vượng.
Tại Đệ nhất tửu lâu ở Thanh Phong trấn.
"Ta nghe nói Đại hội Võ lâm sắp được tổ chức ở Tinh Hoa Đảo. Phần thưởng lần này hết sức phong phú, không chỉ vàng bạc châu báo cái gì cũng có, mà còn có cơ hội lọt vào mắt xanh của Đại tiểu thư Băng Ngọc Khiết nữa đó."
"Đại tiểu thư Băng Ngọc Khiết? Tin tức ngươi có đúng không vậy? Chẳng phải nói Đại tiểu thư nay sẽ gả cho Đại hoàng tử Mạc Tứ Ca hay sao? Thế gia sánh với hoàng gia. Còn gì sánh bằng!"
"Ngươi không biết Đại hoàng tử sau khi trở về liền bị bệnh liệt giường à? Chắc chắn là sắp chết nên mới bị Đại tiểu thư Băng Ngọc Khiết từ hôn ấy chứ!"
"Ngươi không được nói bậy! Đại hoàng tử làm sao có thể chết sớm như vậy chứ! Còn ngươi, ăn nói xui xẻo! Kẻo ta mách quan huyện là ngươi no đòn đấy!"
"Ấy ấy! Ta chỉ nói đùa mà thôi! Nào ta quay lại với vấn đề chính đi."
"Ừ. Ta nghe mấy huynh đệ ở gần bến cảng nói còn nửa năm nữa thì Đại hội sẽ được tổ chức. Bây giờ đã có không ít người đi tới đó rồi."
"..."
Trong góc khuất, một bóng người ngồi im lặng lắng nghe không sót một chữ của đám người. Chỉ thấy người này thân hình không lớn, chỉ như một thiếu niên ốm yếu, đầu đội đấu lạp che đi gương mặt, chỉ lộ ra con ngươi màu nâu giảo hoạt. Lam y ôm lấy thân hình thiếu nữ làm cho càng nổi bậc chốn đông người. Người này không ai khác là Nguyệt Tương Dao nhà ta, nàng đang đi thăm dò không ngờ nhặt được cái tin tức tốt đến thế. Nhếch môi, Nguyệt Tương Dao cười nguy hiểm. Đại hội Võ lâm này sẽ có trò vui đây, nhất định phải đi xem a.
"Khi nào hai người cho con xuất cốc?" Suốt mười năm không gặp phụ mẫu, đâu phải ai cũng có thể làm được. Chẳng qua Nguyệt Tương Dao đã trải qua hai đời, tâm tính rắn rỏi hơn bất kỳ ai, vả lại nàng từng sống trong cảnh giết chóc, đối với Nguyệt Tương Dao mà nói thì bấy nhiêu vẫn chưa đủ làm cho nàng phải chịu thua.
"Đến khi nào con tròn mười sáu tuổi bọn ta sẽ cho con xuất cốc." Nhấp ngụm trà khan, Lệ Tùng nhàn nhạt nói. Nói đi cũng phải nói lại, nha đầu này không phải là người bình thường có thể so sánh. Đầu óc lanh lẹ không nói, căn cơ học võ cực tốt, nhưng cho dù là vậy thì mấy ai chịu được cách dạy dỗ của hai người bọn họ? Vậy mà, nhìn Nguyệt Tương Dao bây giờ xem, bộ dáng có bao nhiêu thảnh thơi thì bấy nhiêu nhẹ nhàng. Rõ là kỳ tài học võ, rõ là luyện tập ngày đêm vậy mà một chút xạm nắng cũng không có. Ngày ngày tiếp xúc với thảo dược vậy mà trên người một móng mùi vỏ cây cũng không có. Đấy là làm sao? Lệ Tùng nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân, rốt cuộc liền đỗ hết lên đầu Nguyệt Tương Dao. Ừ, nó là yêu nghiệt, lão già ta đây không chấp nhất!
"Ngô!" Lời vừa ra Vĩ Hồ liền không nhịn được mà vặn vẹo, sắc mặt biến xanh. Ngô! Cái xương gà khốn khiếp! Dám làm gia mắc nghẹn! Gia nghiền chết ngươi! Cái gì mà mười sáu?! Làm ơn đi, nàng đã là đại cô cô ba mươi tuổi rồi đó!
"Đúng vậy. Dù con là cao thủ đi nữa mà kinh nghiệm sống vẫn chưa đủ thì khi ra giang hồ cũng chỉ mang họa vào thân. Còn có thân phận con nữa, là một cái đích cho người vây bắt a. Chúng ta làm vậy là muốn tốt cho con thôi." Lưu Hải Ưu than thở. Bây giờ giang hồ dậy sóng, thân phận của Nguyệt Tương Dao quá bắt mắt, ai bảo nó là con gái nuôi của Đại ma đầu lừng danh? Còn tên tiểu tử Hồng Thiên không biết đã gây ra bao nhiêu thù oán mà trải qua hơn chục năm, số lượng người đuổi giết ngày càng tăng không có dấu hiệu giảm! Cái này là một cục nợ! Hơn nữa còn là một cục nợ khổng lồ a!
"Phụt!" Tiểu Hắc một bên uống nước còn đang khinh thường Vĩ Hồ thì phun toàn bộ nước trong miệng ra ngoài. Đừng đùa! Nàng không có kinh nghiệm sống? Đó là câu nói buốn cười nhất mà nó từng nghe. Thiếu kinh nghiệm sống mà chỉ mới bốn tuổi đã vào U Ám Sâm Lâm, còn đánh bại được nó?!! Nó thân là Hắc báo vương uy mãnh cũng bị đánh bại chỉ bằng khúc gỗ mục! Việc này sao có thể do gỗ mục kia chứ, đương nhiên là do Nguyệt Tương Dao tiểu ma nữ này làm rồi!
"Đúng đúng! Vậy nên con đừng gấp xuất cốc. Ở lại đây với chúng ta không phải tốt hơn sao?" Khó có cơ hội Lệ Tùng và Lưu Hải Ưu nói chuyện hòa hợp đến thế. Nhìn lại trong mười năm qua số lần nói chuyện được như vầy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn số lần hành động, chắc cũng chỉ có Nguyệt Tương Dao mới đếm nổi mà thôi, lần nào hành động chung đều không phải bắt ép nàng ở lại đây sao!
"Không được! Tháng tới là sinh nhật của Tiểu Nhật rồi. Con đã hứa với đệ ấy là sẽ trở về. Bây giờ hai người không cho thì con cũng quyết xuất cốc!" Nguyệt Tương Dao kiên quyết nói. Nàng hiểu họ lo lắng cái gì. Họ sợ một cô nương mười lăm tuổi không rõ sự đời sẽ không đấu lại với mấy lão bất tử ngoài kia. Tuy nhiên họ đã lầm, Nguyệt Tương Dao không phải một cô nương mười lăm tuổi, càng không phải là một người chưa trải sự đời.
Ba mươi mốt, con số không nhỏ, ít ra nàng cũng sống được nữa đời người rồi còn gì. Cái thế giới cường giả vi tôn này dù có gió tanh mưa máu thế nào, liệu có sánh bằng xã hội công nghệ tiên tiến, khi con người chỉ nghĩ đến lợi ích? Ở đây, họ có thể dùng quyền lực, thực lực để chứng minh mình. Nhưng ở đó, quyền lực? Liệu có chắc ngươi đã nắm trong tay quyền lực tuyệt đối? Chỉ cần một viên đạn nhỏ, quyền lực sẽ đổi chủ mà thôi. Những gì nàng đã trải qua thì mấy ai hiểu được, dù những lão bất tử này nhìn thấy, nghe thấy nhưng cũng không thể biết hết được một phần trong cái hiện thực xã hội tàn khốc, tối tâm này.
"Bọn ta tuyệt không cho phép con rời đi! Có đi thì cũng phải là một năm sau! Ta là gia gia con, chẳng lẽ con không nghe lời!" Lệ Tùng tức giận vỗ bàn. Nha đầu này rất cứng đầu, những việc nó đã quyết thì khó mà thay đổi được. Nhưng lão lại càng không cho phép nàng tự tiện ra ngoài, nơi đó không dành cho những đứa trẻ chỉ với mấy trò vặt vãnh này quậy phá!
"Người là gia gia con thì phải hiểu con đang suy nghĩ gì, cần gì chứ? Người không thể cấm cản con mãi được! Người muốn tốt cho con sao? Vậy thì tại sao lại ngăn cách con với thế giới bên ngoài! Nếu hai người cho rằng con còn nhỏ vậy thì càng phải để cho con ra thế giới bên ngoài học tập chứ không phải nhốt con ở thế giới mà hai người đã tạo sẵn!" Nguyệt Tương Dao hoàn toàn bộc lộ nội tâm của mình, cảm xúc dâng cao khiến cho lòng ngực phập phòng không ngừng. Sắc mặt bây giờ của Nguyệt Tương Dao cũng khiến cho hai người kia sững sốt, là kiên quyết trấn định mà mười năm qua bọn họ chưa từng nhìn thấy trên người nàng.
"Ha ha ha! Đúng là nha đầu ngươi! Có khí phách hơn nghĩa phụ ngươi nhiều! Năm đó hắn ta không dám ở trước mặt ta hét lên thế này đâu! Ha ha! Tốt! Tốt!" Lưu Hải Ưu không hề giận dữ chút nào, thậm chí còn vui mừng là khác. Mấy năm nay lão cũng muốn để cho Nguyệt Tương Dao rời đi, đến thế giới bên ngoài nhưng lão đầu Lệ Tùng lại hết lần này đến lần khác ngăn cản, một mực không cho Nguyệt Tương Dao rời đi. Cái lão cần chính là câu nói này của nàng! Tốt, có khí phách!
"Ngươi! Lão đầu!"
"Thôi đi, thối lão dược! Mấy năm nay ngươi bức ép nha đầu cũng đã đủ rồi, không nên cứ mãi lấy đi đôi cánh của nó, hãy để nàng tự do bay lượn đi." Lưu Hải Ưu vỗ vai lão bạn già, môi giương lên một nụ cười khuyên nhủ.
"Nhưng..." Lệ Tùng còn muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng ra đã bị Lưu Hải Ưu cắt ngang.
"Ngươi không cần nói. Ta biết ngươi lo cho nàng nhưng ngươi có nghĩ đến hậu quả hay không? Ngươi không rút ra bài học gì từ con gái của ngươi à? Chẳng lẽ ngươi quên mất trách nhiệm của mình trong việc nàng bị bắt vào mười lăm năm trước sao? Chính là do ngươi quá che chở cho nó quá, đến cuối cùng chính ngươi không thể làm được gì ngoài nhìn nó bị bắt ư?" Nguyệt Tương Dao chưa bao giờ thấy một Lưu Hải Ưu thấu tình đạt lý như vậy.
Nhìn Lưu Hải Ưu với ánh mắt cảm kích, Nguyệt Tương Dao mang hai thú rời đi. Dưới ánh mắt cảm kích của Nguyệt Tương Dao, Lưu Hải Ưu chỉ mỉm cười, vỗ vai với lão bạn sống chung với mình suốt mười năm nay.
__________________
Thanh Phong trấn nằm dưới chân núi Thanh Phong, tuy là trấn nhỏ nhưng người người mua bán tấp nập trên đường. Tiếng rao bán, hò hét xen lẫn nhau tạo nên không khí náo nhiệt thịnh vượng.
Tại Đệ nhất tửu lâu ở Thanh Phong trấn.
"Ta nghe nói Đại hội Võ lâm sắp được tổ chức ở Tinh Hoa Đảo. Phần thưởng lần này hết sức phong phú, không chỉ vàng bạc châu báo cái gì cũng có, mà còn có cơ hội lọt vào mắt xanh của Đại tiểu thư Băng Ngọc Khiết nữa đó."
"Đại tiểu thư Băng Ngọc Khiết? Tin tức ngươi có đúng không vậy? Chẳng phải nói Đại tiểu thư nay sẽ gả cho Đại hoàng tử Mạc Tứ Ca hay sao? Thế gia sánh với hoàng gia. Còn gì sánh bằng!"
"Ngươi không biết Đại hoàng tử sau khi trở về liền bị bệnh liệt giường à? Chắc chắn là sắp chết nên mới bị Đại tiểu thư Băng Ngọc Khiết từ hôn ấy chứ!"
"Ngươi không được nói bậy! Đại hoàng tử làm sao có thể chết sớm như vậy chứ! Còn ngươi, ăn nói xui xẻo! Kẻo ta mách quan huyện là ngươi no đòn đấy!"
"Ấy ấy! Ta chỉ nói đùa mà thôi! Nào ta quay lại với vấn đề chính đi."
"Ừ. Ta nghe mấy huynh đệ ở gần bến cảng nói còn nửa năm nữa thì Đại hội sẽ được tổ chức. Bây giờ đã có không ít người đi tới đó rồi."
"..."
Trong góc khuất, một bóng người ngồi im lặng lắng nghe không sót một chữ của đám người. Chỉ thấy người này thân hình không lớn, chỉ như một thiếu niên ốm yếu, đầu đội đấu lạp che đi gương mặt, chỉ lộ ra con ngươi màu nâu giảo hoạt. Lam y ôm lấy thân hình thiếu nữ làm cho càng nổi bậc chốn đông người. Người này không ai khác là Nguyệt Tương Dao nhà ta, nàng đang đi thăm dò không ngờ nhặt được cái tin tức tốt đến thế. Nhếch môi, Nguyệt Tương Dao cười nguy hiểm. Đại hội Võ lâm này sẽ có trò vui đây, nhất định phải đi xem a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.