Chương 49: Chương 49: Cho ta làm trâu làm ngựa
Quỷ Vô Hồn
11/10/2018
Do vị trí của hai người khuất tầm mắt nên một đám người ngồi nói chuyện đến quên trời đất không hề hay biết gì. Nguyệt Tương Dao đỏ mặt xô Mặc Thần Dực ra rồi chạy về phòng.
Nhìn bóng lưng cuống quít của nàng, Mặc Thần Dực vuốt môi mỉm cười, ánh mắt loe lóe đóm lửa. Nàng đừng hòng chạy thoát khỏi hắn, cả cuộc đời này nàng định sẵn là của hắn rồi.
Xô cửa phòng chạy vào, Nguyệt Tương Dao ôm lấy chiếc giường, vùi đầu thật sâu vào gối. Gương mặt đỏ như quả cà chua chính, con ngươi mơ màng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi sắc mặt nàng càng đỏ hơn, y như thiếu nữ hoài xuân. Nghĩ đến nụ hôn đầu tiên bị hắn cướp đi như vậy, Nguyệt Tương Dao nhịn không được mà đánh vào gối xả giận, miệng lầm bầm mắng hắn nhưng cuối cùng cũng chịu không được cơn buồn ngủ kéo đến, bực tức rơi vào giấc mộng.
Cơn bão bên ngoài cũng dần tạnh, từng cơn sóng lớn hạ thấp mình đẩy con thuyền đi xa, gió biển ào ạt thổi căng cánh buồm còn chưa hạ, một cơn bão lớn vậy mà tan biến không dấu vết để lại những trận chao đảo không ngừng.
Ngày hôm sau đoàn người phác hiện một số mảnh vỡ của thuyền trôi nổi trên mặt nước. Đi đến trưa, không biết cơ duyên xảo hợp như thế nào, Nguyệt Tương Dao lại gặp Phong Ly đang trôi nổi trên mặt nước, tình cảnh ấy thê thảm vô cùng.
"Hắc xì!!!" Phong Ly dụi dụi cái mũi đỏ, thân người run rẩy càng co rút vào sâu trong cái khăn choàng. Gương mặt tức giận kể về chuyện hôm qua. Nửa đêm hôm qua, trong lúc hắn còn đang say giấc nồng thì nghe thấy tiếng vỡ vụn, chưa tới nửa canh giờ sau thì thuyền ngập nước, lại thêm bị cơn bão vùi giập tới tấp, chiếc thuyền mà hắn tự hào nhanh chóng vỡ nát thành từng mảnh trôi nổi trên mặt nước. Mà hắn cùng với thuộc hạ cũng rơi xuống biển, phải chịu ngâm trong nước suốt sáu canh giờ, mọi giác quan đều chỉ cảm giác được dường như chỉ toàn là nước khiến cho một người chưa bao giờ tự ngược đãi bản thân như Phong Ly thì khổ không thể tả.
"Phong Ly, hay ngươi đi cùng chúng ta luôn đi." Phong Ly này từ nhỏ đều đi theo nhạc phụ đại nhân hắn nên Nguyệt Hồng Thiên cũng không xa lạ gì, tuy rằng cũng không vừa ý lắm với bộ dáng ẻo lả của hắn nhưng cũng khách khí cho qua.
"Phụ thân, người nói chi vậy cũng bằng thừa! Xung quanh đây không có thuyền, chúng ta lại chỉ có một chiếc, hắn không cùng chúng ta đi chẳng lẽ xuống biển bơi tới Băng La Đảo hay sao?" Ngay từ đầu Nguyệt Tinh Bảo đã không hề kiêng nể thân phận vương gia của Phong Ly, lại càng không ưa thích bộ dáng ẻo lả như nử nhân của hắn nên sắc mặt cũng không hề tốt.
Lệ Phí Nhã nhanh chóng trừng mắt, ý từ cảnh cáo không hề che dấu. Nguyệt Hồng Thiên ho "khụ khụ" để che dấu vẻ mặt xấu hổ. Nhưng mà sau đó Nguyệt Hồng Thiên lại nhớ tới bản thân cũng đang đi nhờ trên thuyền của người khác, mà người này còn công khai đánh bại hắn khiến hắn không còn mặt mũi nào liền im lặng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Nghĩ tới bản thân có thể bị đám người vô nhân tính này ném xuống biển, Phong Ly tái mặt, sắc mặt xanh trắng yếu ớt cầu xin. "Đại thiếu gia, cầu xin ngươi a! Ta không muốn xuống biển làm bạn với cá! Ngươi cho ta ở lại, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi a~" Bây giờ Phong Ly nào có dáng vẻ cao cao tại thượng của một vị vương gia, gương mặt kiều diễm khóc mưa lê đái vũ, nước mắt nước mũi tèm lem khiến người ta chán ghét.
"Ngươi! Buông áo gia ra! Gia không phải chủ nhân nơi này, ngươi muốn thì xin nam nhân kia!" Kinh hãi nhìn nước mắt nước mũi của Phong Ly, Nguyệt Tinh Bảo chỉ hận không lấy giày đập chết hắn.
"Ai cũng được, chỉ cần không để cho ta xuống biển tắm với cá là được rồi! Ta nhất định làm trâu làm ngựa cho người đó a! Hắn muốn sắc, ta... ta bán thân cho hắn là được, đừng đuổi ta xuống thuyền!" Sắc mặt mọi người đen như đáy nồi, còn những tên thuộc hạ của Phong Ly thì quay mặt đi nhất quyết không thừa nhận là có quen biết với tên nam nhân không có khí tiết như vậy.
Phong Ly khóc đến thương tâm như một thiếu nữ bị phu quân vứt bỏ, nước mắt như suối tuông không ngừng. Nào biết chỉ vì một câu nói thề non hẹn biển này của mình mà ăn biết bao nhiêu thiệt thòi nhưng cuối cùng vẫn cắn răng ngậm bồ hòn làm ngọt.
Vừa lúc Nguyệt Tương Dao đi vào nghe được câu nói này của Phong Ly thì khóe miệng cũng co quắp, hắc tuyến thi nhau chạy xuống sau đầu. Tên nam nhân này có biết bản thân đã gây họa gì không, hứa với ai không hứa lại đi hứa với tên sát thần. Nàng cũng không hy vọng có một ngày mình sẽ nhìn thấy được viễn cảnh một vương gia cao cao tại thượng phải chạy tới chạy lui bưng trà rót nước cho người. Rất hy vọng Mặc Thần Dực không nghe thấy câu này, nếu không hậu quả không lường được.
Nhưng có vẻ ông trời không theo ý Nguyệt Tương Dao, Mặc Thần Dực đi đến và "vô tình" nghe được lời thề non hẹn biẻn của Phong Ly. Lúc này sau lưng cảm thấy một trận hàn ý lạnh thấu xương, Nguyệt Tương Dao thương tiếc nhìn Phong Ly vẫn còn ôm chân Nguyệt Tinh Bảo năn nỉ ỷ ôi.
"Bán thân thì không cần. Nhưng... làm trâu làm ngựa thì không tệ." Âm thanh lạnh lẽo vang lên từ phí cửa ngay lập tức thu hút ánh nhìn của người trong khoang thuyền. Mặc Thần Dực hắn cũng không ngốc, tự dưng có kẻ dâng thịt tới miệng thì ngu gì không ăn, nụ cười lạnh trên môi chuyển thành nụ cười đầy ẩn ý, hắn cũng không ngại bỏ chút thời gian giúp hắn (PL) một ân huệ.
"Hả?..." Phong Ly vẫn còn ngu ngơ với câu nói bất ngờ của Mặc Thần Dực. Phải mất đến ba giây thì hắn mới hoạt động lại được, phản ứng đầu tiên chính là tức giận mắng. "Lại là ngươi, Mặc Thần Dực! Tại sao ta đi đâu cũng gặp ngươi! Cái gì bán thân? Bổn vương không có hứng thú với nam nhân ngươi! Ta là nói với chủ nhân của chiếc thuyền này!!!" Ngừng tiếp ba giây, sắc mặt Phong Ly lại trở về với màu sắc xanh đen. "Khoan! Bán thân... Không lẽ ngươi... ngươi..." Mất cả nửa ngày cũng không thể nói ra hết câu nhưng ai cũng hiểu, còn nhìn hắn với ánh mắt thương hại. Tương lai Phong Ly hắn đầy rẩy bóng tối!
"Thế nào? Ly Nam Vương nói mà không giữ lời?" Nhướng mày, Mặc Thần Dực từng bước áp sát khiến cho Phong Ly lùi về sau. Tình cảnh này như một con sói xám cố ý hù dọa bữa ăn tối thịnh soạn của mình, cũng như tăng thêm phần hứng thú với bữa ăn. Nguyệt Tương Dao cũng không biết vì sao lại nhìn hai người mà liên tưởng đến một màn sói xám ăn hiếp tiểu bạch thỏ đáng thương. Mà sói xám đương nhiên là Mặc Thần Dực, duy chỉ có điều bất hợp lý ở đây là tiểu bạch thỏ lại là Phong Ly.
"Ai... Ai nói bổn vương không dám! Làm thì làm! Trâu ngựa thôi mà! Lúc nhỏ bổn vương chơi mãi!" Sắc mặt Phong Ly tái xanh không còn hùng hổ thề ước nữa, cắn răng rống lên một câu rồi đáng thương ôm đầu một bên không dám nói. Một đám thuộc hạ phía sau ngay lập tức ôm mặt. Có một chủ tử như vậy, nói thật là có chút mất mặt đấy!
Mặc Thần Dực nhếch môi, ánh sáng đen trong mắt không giảm. Nguyệt Tương Dao đứng bên cạnh cũng có chút đáng thương cho Phong Ly. Chọc ai không chọc, chọc phải sát thân này thì chỉ từ không chết cũng bị thương.
Quả nhiên những ngày tháng sau này của Phong Ly y như Nguyệt Tương Dao đoán trước. Thê thảm không chịu nổi. Khi trời chưa sáng đã bị Nhất Ảnh gọi dậy như gọi hồn, âm trầm lạnh lẽo đến khi Phong Ly đáng thương không chịu nổi thức dậy mới thôi. Tiếp đó là nấu nước cho Mặc Thần Dực rửa mặt, thân là vương gia đương triều nào có làm qua việc đốt lửa nhúm củi trong bếp, thời gian chưa đến chung trà đã phải chạy thục mạng ra ngoài với gương mặt đen như đáy nồi đúng nghĩa đen. Cũng cùng hôm đó, một cột khói đen nghi ngút bốc lên từ dưới khoang thuyền khiến mọi người một phen hốt hoảng kinh hoàng, nếu không phải ám vệ trên thuyền nhanh tay tạt nước thì trong một thời gian tới sẽ không thể nấu nướng được gì.
___________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon________
Đảo mắt một tháng trôi qua, hành trình đến Băng La Đảo đã đi qua ba phần tư quãng đường, bắt đầu bước vào địa phận của Băng La Đảo. Vùng biển của Băng La Đảo quanh năm lạnh giá nhưng không hiểu sao lại tập trung đông đúc hàng ngàn bầy cá, nhiệt độ ở đây cũng không thích hợp cho sinh nở, vậy bầy cá tập trung ở vùng biển này làm gì? Dù là những người thủy thủ hàng năm đều đi qua, thấy qua cũng hiểu hiểu rõ được nhiều đặc tính của cá cũng không giải thích được.
Biển lạnh, không khí trên thuyền lại ấm ấp bất ngờ. Bởi lúc này mọi người đang thi nhau đổ mồ hôi nhìn nồi canh "thập cẩm" của Phong Ly.
"Ha ha! Hôm nay bổn vương đã bắt cá tươi dưới biển để nấu nó đấy! Ngon vô cùng! Tổng là mười loài cá đó! Đây gọi là Mỹ Vị Thập Loại Ngư Chi Cẩm Canh Hoàn Bổ! Đến, bổn vương múc cho các ngươi!" Phong Ly vui vẻ với sản phẩm của mình, múc từng giá canh cá vào trong chén của từng người.
Mọi người trợn to mắt trừng nồi canh còn nguyên đầu cá của Phong Ly. Ngươi chắc chắn đây là canh, không phải thuốc độc! Có thể ăn được? Cái đầu cá đó ngươi không xử lý sao?!! Sẽ không có cảnh tranh nhau nhà xí chứ?!! Mọi người khóc không thành tiếng, tự dưng họ lại thấy hâm mộ Nguyệt Tương Dao vì lý do nàng ghét hải sản, nhanh chân chuồn đi mất hay chủ nhân của chiếc thuyền này và đứa trẻ duy nhất trên thuyền, Mặc Thần Dực lấy lý do dạy Nguyệt Tinh Bảo võ công liền kéo đứa nhỏ đi mất.
Mọi người nhìn nhau rồi lại nhìn chén canh trước mặt, Hoa Ân Ân xui xẻo nhất, trong chén canh còn nguyên đầu cá với đôi mắt cá trợn trừng nhìn nàng như muốn hỏi tại sao lại giết nó. Ai cũng có một ước nguyện duy nhất lúc này làm làm sao có thể thoát khỏi chén canh tử thần này đây? Chưa bao giờ họ lại mong có một cơn bão kéo tới lật úp chén canh như lúc này.
Ngay lúc mọi người còn run run cầm muỗng múc canh thì bên ngoài vang lên tiếng nổ lớn, thuyền chao đảo dữ dội, gần như nghiêng về một bên, toàn bộ bàn ghế đều lật úp huống chi mấy chén canh còn ở trên bàn. Mọi người vui mừng đến phát khóc, ôm lấy nhau suýt nữa ca hát thành lời, quên luôn tiếng nổ lúc nảy là do đâu sinh ra.
Nguyệt Tương Dao từ trong Long Quyển chạy ra, sắc mặt cực kỳ không tốt nhìn con vật cựa quậy trong nước. Thân hình dài ngoằng ngoại quẫy đạp trong nước tạo ra những trận sóng lớn đập vào thuyền khiến cho chiếc thuyền lắc lư dữ dội. Quanh thân còn có một lớp vẩy xạm màu bao phủ, mơ hồ còn nhìn ra được một lớp xanh rêu bám lên trên vẩy. Giữa sống lưng có một đường vây cá màu xanh nhạt trong suốt, vây cá sắt nhọn phản chiếu mặt trời hiện lên vầng sáng màu tím nhạt biểu thị rõ là chất độc được chứa bên trong vô cùng nguy hiểm. Cái đầu lớn hơn thân người, hàm răng dưới nhọn hoắt nhô ra, che phủ cả gương mặt quái dị của nó, vây trên đầu y hệt như những sợi rong biển mềm oặt uốn lượn trong nước. Con thủy quái còn có bốn chân trước sau với bộ móng vuốt sắc lẹm, chỉ cần bị bộ móng này cao qua nhất định sẽ bỏ mạng.
Con thủy quái lộn nhào trong dòng nước lạnh băng, từng làn sóng cao đập mạnh vào thân thuyền, nước bắn lên tung tóe. Nó bơi xuống phía dưới thuyền, cái bóng khổng lồ in lên mặt nước vô cùng rợn người, nó hút cái đầu cứng như thép vào thân thuyền, một lỗ thủng lớn bị nó tạo ra chỉ với một cái hút đầu đơn giản! Nước thi nhau kéo vào trong khoang thuyền.
"Không thể nào! Là Giao Long!"
"Giao Long?!! Làm sao bây giờ?!! Vũ khí bình thường không đánh xuyên thủng được lớp vẩy rắn chắc của nó!"
"Lần này chúng ta chết chắc rồi!"
Các thủy thủ sau khi nhìn thấy con quái vật quẫy đạp dưới nước liền tuyệt vọng ngồi bệt xuống run sợ ôm lấy nhau.
Nguyệt Tương Dao nhíu mi, trong sách sử có ghi chép, Giao Long một loài thuồng luồng sinh sống ngàn năm dưới đáy biển, bản tính hung tàn khát máu, thường tấn công con người vì thức ăn, mỗi bộ phận trên người nó đều hung ác cực kỳ, vẩy, đuôi, vây đều có độc, đặc biệt là những chiếc vây ở đầu, nhìn như vô hại nhưng thực chất còn cay độc hơn hàng ngàn vũ khí chém giết khác. Nhưng trong sách sử cũng có ghi, loài vật này thường được nhân dân nhìn thấy không dài quá năm thước, tuy nhiên nhiêu đó cũng đủ phá huỷ hàng trăm chiếc thuyền. Mà con Giao Long ở trước mắt này có chiều dài hơn hai mươi thước, thân hình to lớn uốn dẻo trong nước, khả năng còn dài hơn là có thể, như vậy có thể thấy con quái vật này đã sống hơn ngàn năm, kinh nghiệm chiến đấu coi như nhất đẳng. Đáng sợ hơn chính là nó có thể hiểu được lòng người, mọi hành động đều vô cùng cẩn mật như đã trải qua huấn luyện nhiều lần.
Nếu là ở hiện đại gặp phải loài vật này cũng không quá lo sợ, ở đó có đủ súng máy đạn dược giết nó. Nhưng ở nơi này không có vũ khí hiện đại, tuy rằng Long Quyển có nhưng không thể sử dụng được trước mặt mọi người. Nguyệt Tương Dao lo lắng nhíu mày càng sâu. Thuyền cũng không thể cầm cự được lâu, để con Giao Long này hút thêm hai cái thì cảnh tượng máu tươi đỏ nước là không tránh khỏi!
Nhìn bóng lưng cuống quít của nàng, Mặc Thần Dực vuốt môi mỉm cười, ánh mắt loe lóe đóm lửa. Nàng đừng hòng chạy thoát khỏi hắn, cả cuộc đời này nàng định sẵn là của hắn rồi.
Xô cửa phòng chạy vào, Nguyệt Tương Dao ôm lấy chiếc giường, vùi đầu thật sâu vào gối. Gương mặt đỏ như quả cà chua chính, con ngươi mơ màng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi sắc mặt nàng càng đỏ hơn, y như thiếu nữ hoài xuân. Nghĩ đến nụ hôn đầu tiên bị hắn cướp đi như vậy, Nguyệt Tương Dao nhịn không được mà đánh vào gối xả giận, miệng lầm bầm mắng hắn nhưng cuối cùng cũng chịu không được cơn buồn ngủ kéo đến, bực tức rơi vào giấc mộng.
Cơn bão bên ngoài cũng dần tạnh, từng cơn sóng lớn hạ thấp mình đẩy con thuyền đi xa, gió biển ào ạt thổi căng cánh buồm còn chưa hạ, một cơn bão lớn vậy mà tan biến không dấu vết để lại những trận chao đảo không ngừng.
Ngày hôm sau đoàn người phác hiện một số mảnh vỡ của thuyền trôi nổi trên mặt nước. Đi đến trưa, không biết cơ duyên xảo hợp như thế nào, Nguyệt Tương Dao lại gặp Phong Ly đang trôi nổi trên mặt nước, tình cảnh ấy thê thảm vô cùng.
"Hắc xì!!!" Phong Ly dụi dụi cái mũi đỏ, thân người run rẩy càng co rút vào sâu trong cái khăn choàng. Gương mặt tức giận kể về chuyện hôm qua. Nửa đêm hôm qua, trong lúc hắn còn đang say giấc nồng thì nghe thấy tiếng vỡ vụn, chưa tới nửa canh giờ sau thì thuyền ngập nước, lại thêm bị cơn bão vùi giập tới tấp, chiếc thuyền mà hắn tự hào nhanh chóng vỡ nát thành từng mảnh trôi nổi trên mặt nước. Mà hắn cùng với thuộc hạ cũng rơi xuống biển, phải chịu ngâm trong nước suốt sáu canh giờ, mọi giác quan đều chỉ cảm giác được dường như chỉ toàn là nước khiến cho một người chưa bao giờ tự ngược đãi bản thân như Phong Ly thì khổ không thể tả.
"Phong Ly, hay ngươi đi cùng chúng ta luôn đi." Phong Ly này từ nhỏ đều đi theo nhạc phụ đại nhân hắn nên Nguyệt Hồng Thiên cũng không xa lạ gì, tuy rằng cũng không vừa ý lắm với bộ dáng ẻo lả của hắn nhưng cũng khách khí cho qua.
"Phụ thân, người nói chi vậy cũng bằng thừa! Xung quanh đây không có thuyền, chúng ta lại chỉ có một chiếc, hắn không cùng chúng ta đi chẳng lẽ xuống biển bơi tới Băng La Đảo hay sao?" Ngay từ đầu Nguyệt Tinh Bảo đã không hề kiêng nể thân phận vương gia của Phong Ly, lại càng không ưa thích bộ dáng ẻo lả như nử nhân của hắn nên sắc mặt cũng không hề tốt.
Lệ Phí Nhã nhanh chóng trừng mắt, ý từ cảnh cáo không hề che dấu. Nguyệt Hồng Thiên ho "khụ khụ" để che dấu vẻ mặt xấu hổ. Nhưng mà sau đó Nguyệt Hồng Thiên lại nhớ tới bản thân cũng đang đi nhờ trên thuyền của người khác, mà người này còn công khai đánh bại hắn khiến hắn không còn mặt mũi nào liền im lặng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Nghĩ tới bản thân có thể bị đám người vô nhân tính này ném xuống biển, Phong Ly tái mặt, sắc mặt xanh trắng yếu ớt cầu xin. "Đại thiếu gia, cầu xin ngươi a! Ta không muốn xuống biển làm bạn với cá! Ngươi cho ta ở lại, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi a~" Bây giờ Phong Ly nào có dáng vẻ cao cao tại thượng của một vị vương gia, gương mặt kiều diễm khóc mưa lê đái vũ, nước mắt nước mũi tèm lem khiến người ta chán ghét.
"Ngươi! Buông áo gia ra! Gia không phải chủ nhân nơi này, ngươi muốn thì xin nam nhân kia!" Kinh hãi nhìn nước mắt nước mũi của Phong Ly, Nguyệt Tinh Bảo chỉ hận không lấy giày đập chết hắn.
"Ai cũng được, chỉ cần không để cho ta xuống biển tắm với cá là được rồi! Ta nhất định làm trâu làm ngựa cho người đó a! Hắn muốn sắc, ta... ta bán thân cho hắn là được, đừng đuổi ta xuống thuyền!" Sắc mặt mọi người đen như đáy nồi, còn những tên thuộc hạ của Phong Ly thì quay mặt đi nhất quyết không thừa nhận là có quen biết với tên nam nhân không có khí tiết như vậy.
Phong Ly khóc đến thương tâm như một thiếu nữ bị phu quân vứt bỏ, nước mắt như suối tuông không ngừng. Nào biết chỉ vì một câu nói thề non hẹn biển này của mình mà ăn biết bao nhiêu thiệt thòi nhưng cuối cùng vẫn cắn răng ngậm bồ hòn làm ngọt.
Vừa lúc Nguyệt Tương Dao đi vào nghe được câu nói này của Phong Ly thì khóe miệng cũng co quắp, hắc tuyến thi nhau chạy xuống sau đầu. Tên nam nhân này có biết bản thân đã gây họa gì không, hứa với ai không hứa lại đi hứa với tên sát thần. Nàng cũng không hy vọng có một ngày mình sẽ nhìn thấy được viễn cảnh một vương gia cao cao tại thượng phải chạy tới chạy lui bưng trà rót nước cho người. Rất hy vọng Mặc Thần Dực không nghe thấy câu này, nếu không hậu quả không lường được.
Nhưng có vẻ ông trời không theo ý Nguyệt Tương Dao, Mặc Thần Dực đi đến và "vô tình" nghe được lời thề non hẹn biẻn của Phong Ly. Lúc này sau lưng cảm thấy một trận hàn ý lạnh thấu xương, Nguyệt Tương Dao thương tiếc nhìn Phong Ly vẫn còn ôm chân Nguyệt Tinh Bảo năn nỉ ỷ ôi.
"Bán thân thì không cần. Nhưng... làm trâu làm ngựa thì không tệ." Âm thanh lạnh lẽo vang lên từ phí cửa ngay lập tức thu hút ánh nhìn của người trong khoang thuyền. Mặc Thần Dực hắn cũng không ngốc, tự dưng có kẻ dâng thịt tới miệng thì ngu gì không ăn, nụ cười lạnh trên môi chuyển thành nụ cười đầy ẩn ý, hắn cũng không ngại bỏ chút thời gian giúp hắn (PL) một ân huệ.
"Hả?..." Phong Ly vẫn còn ngu ngơ với câu nói bất ngờ của Mặc Thần Dực. Phải mất đến ba giây thì hắn mới hoạt động lại được, phản ứng đầu tiên chính là tức giận mắng. "Lại là ngươi, Mặc Thần Dực! Tại sao ta đi đâu cũng gặp ngươi! Cái gì bán thân? Bổn vương không có hứng thú với nam nhân ngươi! Ta là nói với chủ nhân của chiếc thuyền này!!!" Ngừng tiếp ba giây, sắc mặt Phong Ly lại trở về với màu sắc xanh đen. "Khoan! Bán thân... Không lẽ ngươi... ngươi..." Mất cả nửa ngày cũng không thể nói ra hết câu nhưng ai cũng hiểu, còn nhìn hắn với ánh mắt thương hại. Tương lai Phong Ly hắn đầy rẩy bóng tối!
"Thế nào? Ly Nam Vương nói mà không giữ lời?" Nhướng mày, Mặc Thần Dực từng bước áp sát khiến cho Phong Ly lùi về sau. Tình cảnh này như một con sói xám cố ý hù dọa bữa ăn tối thịnh soạn của mình, cũng như tăng thêm phần hứng thú với bữa ăn. Nguyệt Tương Dao cũng không biết vì sao lại nhìn hai người mà liên tưởng đến một màn sói xám ăn hiếp tiểu bạch thỏ đáng thương. Mà sói xám đương nhiên là Mặc Thần Dực, duy chỉ có điều bất hợp lý ở đây là tiểu bạch thỏ lại là Phong Ly.
"Ai... Ai nói bổn vương không dám! Làm thì làm! Trâu ngựa thôi mà! Lúc nhỏ bổn vương chơi mãi!" Sắc mặt Phong Ly tái xanh không còn hùng hổ thề ước nữa, cắn răng rống lên một câu rồi đáng thương ôm đầu một bên không dám nói. Một đám thuộc hạ phía sau ngay lập tức ôm mặt. Có một chủ tử như vậy, nói thật là có chút mất mặt đấy!
Mặc Thần Dực nhếch môi, ánh sáng đen trong mắt không giảm. Nguyệt Tương Dao đứng bên cạnh cũng có chút đáng thương cho Phong Ly. Chọc ai không chọc, chọc phải sát thân này thì chỉ từ không chết cũng bị thương.
Quả nhiên những ngày tháng sau này của Phong Ly y như Nguyệt Tương Dao đoán trước. Thê thảm không chịu nổi. Khi trời chưa sáng đã bị Nhất Ảnh gọi dậy như gọi hồn, âm trầm lạnh lẽo đến khi Phong Ly đáng thương không chịu nổi thức dậy mới thôi. Tiếp đó là nấu nước cho Mặc Thần Dực rửa mặt, thân là vương gia đương triều nào có làm qua việc đốt lửa nhúm củi trong bếp, thời gian chưa đến chung trà đã phải chạy thục mạng ra ngoài với gương mặt đen như đáy nồi đúng nghĩa đen. Cũng cùng hôm đó, một cột khói đen nghi ngút bốc lên từ dưới khoang thuyền khiến mọi người một phen hốt hoảng kinh hoàng, nếu không phải ám vệ trên thuyền nhanh tay tạt nước thì trong một thời gian tới sẽ không thể nấu nướng được gì.
___________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon________
Đảo mắt một tháng trôi qua, hành trình đến Băng La Đảo đã đi qua ba phần tư quãng đường, bắt đầu bước vào địa phận của Băng La Đảo. Vùng biển của Băng La Đảo quanh năm lạnh giá nhưng không hiểu sao lại tập trung đông đúc hàng ngàn bầy cá, nhiệt độ ở đây cũng không thích hợp cho sinh nở, vậy bầy cá tập trung ở vùng biển này làm gì? Dù là những người thủy thủ hàng năm đều đi qua, thấy qua cũng hiểu hiểu rõ được nhiều đặc tính của cá cũng không giải thích được.
Biển lạnh, không khí trên thuyền lại ấm ấp bất ngờ. Bởi lúc này mọi người đang thi nhau đổ mồ hôi nhìn nồi canh "thập cẩm" của Phong Ly.
"Ha ha! Hôm nay bổn vương đã bắt cá tươi dưới biển để nấu nó đấy! Ngon vô cùng! Tổng là mười loài cá đó! Đây gọi là Mỹ Vị Thập Loại Ngư Chi Cẩm Canh Hoàn Bổ! Đến, bổn vương múc cho các ngươi!" Phong Ly vui vẻ với sản phẩm của mình, múc từng giá canh cá vào trong chén của từng người.
Mọi người trợn to mắt trừng nồi canh còn nguyên đầu cá của Phong Ly. Ngươi chắc chắn đây là canh, không phải thuốc độc! Có thể ăn được? Cái đầu cá đó ngươi không xử lý sao?!! Sẽ không có cảnh tranh nhau nhà xí chứ?!! Mọi người khóc không thành tiếng, tự dưng họ lại thấy hâm mộ Nguyệt Tương Dao vì lý do nàng ghét hải sản, nhanh chân chuồn đi mất hay chủ nhân của chiếc thuyền này và đứa trẻ duy nhất trên thuyền, Mặc Thần Dực lấy lý do dạy Nguyệt Tinh Bảo võ công liền kéo đứa nhỏ đi mất.
Mọi người nhìn nhau rồi lại nhìn chén canh trước mặt, Hoa Ân Ân xui xẻo nhất, trong chén canh còn nguyên đầu cá với đôi mắt cá trợn trừng nhìn nàng như muốn hỏi tại sao lại giết nó. Ai cũng có một ước nguyện duy nhất lúc này làm làm sao có thể thoát khỏi chén canh tử thần này đây? Chưa bao giờ họ lại mong có một cơn bão kéo tới lật úp chén canh như lúc này.
Ngay lúc mọi người còn run run cầm muỗng múc canh thì bên ngoài vang lên tiếng nổ lớn, thuyền chao đảo dữ dội, gần như nghiêng về một bên, toàn bộ bàn ghế đều lật úp huống chi mấy chén canh còn ở trên bàn. Mọi người vui mừng đến phát khóc, ôm lấy nhau suýt nữa ca hát thành lời, quên luôn tiếng nổ lúc nảy là do đâu sinh ra.
Nguyệt Tương Dao từ trong Long Quyển chạy ra, sắc mặt cực kỳ không tốt nhìn con vật cựa quậy trong nước. Thân hình dài ngoằng ngoại quẫy đạp trong nước tạo ra những trận sóng lớn đập vào thuyền khiến cho chiếc thuyền lắc lư dữ dội. Quanh thân còn có một lớp vẩy xạm màu bao phủ, mơ hồ còn nhìn ra được một lớp xanh rêu bám lên trên vẩy. Giữa sống lưng có một đường vây cá màu xanh nhạt trong suốt, vây cá sắt nhọn phản chiếu mặt trời hiện lên vầng sáng màu tím nhạt biểu thị rõ là chất độc được chứa bên trong vô cùng nguy hiểm. Cái đầu lớn hơn thân người, hàm răng dưới nhọn hoắt nhô ra, che phủ cả gương mặt quái dị của nó, vây trên đầu y hệt như những sợi rong biển mềm oặt uốn lượn trong nước. Con thủy quái còn có bốn chân trước sau với bộ móng vuốt sắc lẹm, chỉ cần bị bộ móng này cao qua nhất định sẽ bỏ mạng.
Con thủy quái lộn nhào trong dòng nước lạnh băng, từng làn sóng cao đập mạnh vào thân thuyền, nước bắn lên tung tóe. Nó bơi xuống phía dưới thuyền, cái bóng khổng lồ in lên mặt nước vô cùng rợn người, nó hút cái đầu cứng như thép vào thân thuyền, một lỗ thủng lớn bị nó tạo ra chỉ với một cái hút đầu đơn giản! Nước thi nhau kéo vào trong khoang thuyền.
"Không thể nào! Là Giao Long!"
"Giao Long?!! Làm sao bây giờ?!! Vũ khí bình thường không đánh xuyên thủng được lớp vẩy rắn chắc của nó!"
"Lần này chúng ta chết chắc rồi!"
Các thủy thủ sau khi nhìn thấy con quái vật quẫy đạp dưới nước liền tuyệt vọng ngồi bệt xuống run sợ ôm lấy nhau.
Nguyệt Tương Dao nhíu mi, trong sách sử có ghi chép, Giao Long một loài thuồng luồng sinh sống ngàn năm dưới đáy biển, bản tính hung tàn khát máu, thường tấn công con người vì thức ăn, mỗi bộ phận trên người nó đều hung ác cực kỳ, vẩy, đuôi, vây đều có độc, đặc biệt là những chiếc vây ở đầu, nhìn như vô hại nhưng thực chất còn cay độc hơn hàng ngàn vũ khí chém giết khác. Nhưng trong sách sử cũng có ghi, loài vật này thường được nhân dân nhìn thấy không dài quá năm thước, tuy nhiên nhiêu đó cũng đủ phá huỷ hàng trăm chiếc thuyền. Mà con Giao Long ở trước mắt này có chiều dài hơn hai mươi thước, thân hình to lớn uốn dẻo trong nước, khả năng còn dài hơn là có thể, như vậy có thể thấy con quái vật này đã sống hơn ngàn năm, kinh nghiệm chiến đấu coi như nhất đẳng. Đáng sợ hơn chính là nó có thể hiểu được lòng người, mọi hành động đều vô cùng cẩn mật như đã trải qua huấn luyện nhiều lần.
Nếu là ở hiện đại gặp phải loài vật này cũng không quá lo sợ, ở đó có đủ súng máy đạn dược giết nó. Nhưng ở nơi này không có vũ khí hiện đại, tuy rằng Long Quyển có nhưng không thể sử dụng được trước mặt mọi người. Nguyệt Tương Dao lo lắng nhíu mày càng sâu. Thuyền cũng không thể cầm cự được lâu, để con Giao Long này hút thêm hai cái thì cảnh tượng máu tươi đỏ nước là không tránh khỏi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.