Chương 56: Chương 56: Băng La Đảo (2)
Quỷ Vô Hồn
11/10/2018
Ngày hôm sau, Nguyệt Tương Dao vừa ra khỏi Long Quyển thì đập vào mắt là gương mặt oán phụ của ai kia khiến nàng co giật khóe miệng. Môi mỏng vì lạnh mà nhợt nhạt đi mấy phần, tuy vậy không giảm sức thu hút mà còn tăng thêm mấy phần lạnh lùng xa cách. Môi bạc mím lại thành một được, mơ hồ còn thấy dấu răng cắn. Mũi cao anh tuấn, làn da trắng như ngọc, chân mày đen đậm toát ngạo khí kiệt luân bây giờ lại co quắp tựa như uất ức đang bị kìm nén. Con ngươi màu tím tỏ ra yếu ớt, rõ ràng lên án kẻ nào đó vô tâm vứt bỏ hắn chạy vào Long Quyển. Gương mặt ngày thường luôn là dáng vẻ trầm tĩnh lạnh nhạt đã đủ sức phá hoại, bây giờ ngược lại bộ dáng tiểu tức phụ phối hợp nhịp nhàng vô cùng nhuần nhuyễn khiến cho một người quen thuộc với thái độ ôn nhu của Mặc Thần Dực như Nguyệt Tương Dao phải co rút khóe miệng, hắc tuyến rơi đầy đầu.
Không phải chỉ vì nàng bỏ hắn bên ngoài mà hắn bày ra bộ dáng này để lên án nàng đấy chứ? Nam nhân này tối hôm qua còn hùng hổ nói để hắn ngủ dưới sàn, nàng cứ nằm trên giường là được. Nhưng mà bên ngoài đã sớm đóng băng nên nàng bảo hắn lên giường ngủ, còn mình chạy vào Long Quyển. Nàng đã vì hắn mà chừa lại giường ngủ, hôm nay hắn lại dám bày gương mặt oán phụ cho nàng xem!
Mặc Thần Dực trong lòng nghiến răng ken két. Nàng vậy mà bỏ hắn một mình giữa đêm lạnh giá, còn bản thân chạy vào cái nơi đó an nhàn sung sướng! Bên ngoài luôn có kẻ rình rập, nếu không phải hắn võ công cao cường, tối hôm qua chắc đã thành con nhím! Nữ nhân này lại vô tâm trốn mất, hại hắn một đêm mất ngủ, đáng đánh đòn! Nhất định phải bị trừng phạt!
Nhìn lại căn phòng khắp nơi đầy vết đao kiếm rồi lại nhìn quầng thâm dưới mắt của hắn, Nguyệt Tương Dao "ô" lên một tiếng rồi im lặng. Hóa ra tối hôm qua hắn không hề được chợp mắt, nhìn những vết này xem, nhất định đã xảy ra một trận ác chiến a. Nhưng mà nữ nhân nào đó lại không hề có cảm giác tội lỗi, mà còn thở nhẹ một hơi than một tiếng may mắn tối hôm qua chạy vào Long Quyển nếu không hôm nay chắc phải trở thành con gấu trúc thứ hai rồi. Mà mỗ nam nào đó không có chỗ phát tát, gương mặt đen như đáy nồi nhẫn nhịn cơn tức trong lòng.
Vốn định đến tìm Băng gia chủ nhưng mà khi hai người xuống lầu ăn sáng thì nhận được tin tức bất ngờ. Băng gia Đại tiểu thư Băng Ngọc Khiết mất tích! Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này mà một người có khả năng thay thế vị trí gia chủ lại biến mất, chẳng khác nào quăng cho Băng gia một quả bom hạng nặng khiến cho trên dưới Băng gia gần như bị điêu đứng! Mà kẻ có lợi nhất trong hoàn cảnh này chính là kẻ luôn đối nghịch với Băng gia - Tây Môn gia.
Ở Băng La Đảo có ba thế gia lớn, chia làm thế chân vạc trên đảo. Nhưng mà, từ mấy năm trước, Băng gia và Lam gia lại kết làm thông gia, quan hệ hai bên rất tốt. Quan hệ hai trong ba gia tộc trở nên hòa hảo làm cho thế chân vạc bị đổ vỡ, Tây Môn gia trở nên cô độc, đâu đâu cũng bị hai thế gia chèn ép. Cũng từ đó, Tây Môn gia cùng Băng gia xé rách mặt nạ, khắp nơi khiếu chiến mà kết quả đều thua thảm bại. Chuyện lần này Đại tiểu thư Băng gia mất tích, ai cũng cho rằng Tây Môn gia làm, nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, cướp lấy vị trí dẫn đầu trong tam tộc!
Nghe được người dân bàn tán, Nguyệt Tương Dao bắt đầu suy nghĩ. Có thật là Tây Môn gia làm? Trong tình thế này rõ ràng Tây Môn gia bị đẩy lên đầu ngọn sóng gió, là kẻ đáng nghi ngờ nhất. Nhưng mà chẳng lẽ người Tây Môn gia lại ngu ngốc đến thế, không nhìn rõ tình huống? Nếu trong hoàn cảnh này hành động thì chả khác nào vừa ăn cướp vừa la làng?
Suy nghĩ tới lui nhưng vẫn có cảm giác không thõa đáng lắm, dường như bản thân đã quên mất một yếu tố quan trong nào đó. Nguyệt Tương Dao rối rắm suy nghĩ, gương mặt xinh đẹp theo đó cũng trở nên nghiêm túc lạ thường.
"Nàng nói xem tại sao Băng gia lại thả ra tin tức này?" Ngồi bên cạnh, Mặc Thần Dực vẫn chưa bỏ qua một giây phút nào nhìn nàng. Tựa như nhìn thấu suy nghĩ của nàng mà nói, gương mặt yêu nghiệt tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Trong mắt xẹt qua tia sáng, đúng vậy, trong tình thế này Băng gia không có khả năng thả ra tin tức bất lợi, gây loạn lòng dân như thế, mà Tây Môn gia thì càng không có khả năng, có thể cùng lúc song đấu hai nhà, Tây Môn gia làm sao có thể không cân nhắc lợi hại trước việc truyền tin này ra. Vậy kẻ tình nghi còn lại là thế lực bên ngoài!
Hiện tại nơi này tập trung nhiều thế lực, nghêu sò tranh đấu, ngư ông đắc lợi. Bây giờ nội bộ Băng La Đảo chia năm xẻ bảy, là thời cơ thuận lợi để thâu tóm toàn bộ đảo. Khả năng chuyện này do đám người bên ngoài gây ra rất lớn, mục tiêu là thâu tóm nơi này! Đồng nghĩa với việc Đại hội Võ lâm nằm trong tay bọn họ, mà vị trí Minh chủ chắc chắn chạy không thoát! Nhưng là nơi này ngư long hỗn tạp, sẽ là ai gây ra?
Một hồi rối rắm cũng chỉ loại bỏ được người của Băng La Đảo khỏi diện tình nghi nhưng lại không có chút manh mối do kẻ đáng nghi cụ thể nào làm. Kết quả mang về cũng chỉ khá hơn một con số không. Quả nhiên nàng không có khiếu làm người đứng sau màn của một đại môn phái, thở dài rồi lại thở dài, Nguyệt Tương Dao ngán ngẩm với chính bản thân mình.
Kiếp trước luôn là kẻ dưới trướng người khác, kế hoạch ám sát mặc dù tự nàng lập ra nhưng cũng phải qua sự trau chuốt của sư phụ, nhiều lần còn bị sư phụ gõ đầu vì bỏ qua những phương diện nhỏ nhặt nhưng lại mang theo hậu quả nặng nề. Dù vậy, nàng thắng được ở kỹ thuật, khả năng ám sát, danh tự sát thủ số một không phải ngoa. Nhưng không vì thế mà nàng bất mãn, làm người ai không có điểm yếu, nàng đâu phải toàn năng, phương diện ám sát nàng có thể mạnh nhưng phương diện về kế hoạch thì...thôi bỏ qua đi. So với mấy người trời sinh làm kẻ đứng đầu như Mặc Thần Dực hay Phong Ly, nàng chẳng so được gì.
Mặc Thần Dực một bên quan sát, thấy biểu cảm trên mặt nàng vẫn một mảnh nghiêm túc, sau cùng lại thở dài một hơi rồi ủ rủ như tự than thân trách phận thì nhịn không được phì cười.
Nghe tiếng cười trầm ổn bên tai, mang tai Nguyệt Tương Dao đỏ lên, hai mắt giận dữ nhìn kẻ cười tự nhiên một bên. "Mặc - Thần - Dực!" Nguyệt Tương Dao dường như tiếng nói phát ra từ trong kẻ răng, hai mắt bóc hỏa nhìn hắn. Nam nhân này lại cười nàng! Có phải ngứa đòn?! Ở trong Long Quyển chỉ đấm hắn hai cái nên chưa đủ phải không?!!
"Khụ khụ! Được rồi không cười nữa! Bây giờ có đi đến Băng gia không?" Mặc Thần Dực đè nén cảm xúc muốn cười thành tiếng nhìn lại gương mặt tức giận vì đỏ bừng của nàng thì cảm thấy nó thật đâng yêu. Hai mắt to tròn trợn trừng lên, ánh sáng trong mắt như muốn hấp dẫn người khác không thể bỏ qua, cánh môi anh đảo vẩu lên vô cùng đáng yêu, má phòng to ra như trẻ con giận dỗi, trong qua đặc biệt sinh động đáng yêu làm cho người ta muốn ngừng cũng không ngừng được. Mà biểu cảm này của nàng chỉ có hắn nhìn thấy, Mặc Thần Dực ôm một niềm vui nho nhỏ, tự hạnh phúc trong lòng.
Thấy hắn thu liễm, Nguyệt Tương Dao mới hung hăn trừng hắn một cái mới chịu thu ánh nhìn về. Tức chết nàng! Lần đầu tiên có cảm giác bị nam nhân này nhìn thấu tâm tư, ngoài khó chịu ra còn có một phần cảm xúc nhộn nhạo khác. Cảm xúc này là gì nàng không biết nhưng nàng không bài xích nó, giống như một sự rung động nhỏ vậy.
"Không! Chờ cho mọi người tỉnh rồi tính tiếp! Những chuyện của Băng gia không liên quan gì chúng ta!"
__________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon_________
Chờ đợi thời gian mười ngày trôi qua, nếu theo tiếng trình cũ thì vừa lúc đến Băng La Đảo. Đám người vốn đang ngủ say mê cũng tỉnh dậy, mà theo sắp xếp của Nguyệt Tương Dao thì bây giờ đang ở trong khách điếm.
Khách điếm này nàng lấy danh nghĩa là Ma Cung bao trọn. Vừa nghe tới danh Ma Cung thì toàn bộ đám người ở trọ liền gấp rút cuốn gối, chỉ có lão bản là không hay biết gì, thấy khách nhân đồng ý nhường phòng thì cũng an phận chấp thuận cho thuê toàn bộ khách điếm. Vị lão bản đó cũng chỉ cảm thấy kỳ lạ là sau một đêm khách điếm lại có thêm nhiều người mà hắn không hề hay biết cũng như những gia nhân trong quán, sau đó lấy lý do cao nhân võ công xuất thần nhập hóa đến lúc nửa đêm nên hắn không biết rồi cho qua chuyện. Là người làm ăn, nên biết khi nào hỏi thì hỏi, khi nào dừng thì dừng, thấy bọn họ không giải thích thì hắn cũng im lặng. Bây giờ thời điểm Băng La Đảo căng thẳng, nếu như hắn đắc tội với thế lực bên ngoài thì coi như gây họa diệt môn cũng không ai thay hắn gánh. Vì vậy lão bản an phận làm người câm điếc, một chuyện cũng không hỏi làm Nguyệt Tương Dao rất hài lòng.
Vốn khoảng thời gian mười ngày chỉ có hai người cùng sinh hoạt nên không gian yên tĩnh lạ thường, có chút cô quạnh, bây giờ có thêm hàng tá người tới, khách điếm mấy chốc trở nên có sinh khí náo nhiệt. Mà người gây chuyện lại là ba kẻ khiến người khác đau đầu - Ly Nam Vương Lăng Thiên Quốc - Đại tiểu thư Ma Cung - Tiểu thiếu gia Nguyệt Phủ- những đại nhân vật không thể chọc tới lại ở chung một chỗ. Mà lão bản, tiểu nhị và những người qua đường Ất Giáp lại là kẻ chết thay, mỗi ngày đều kêu gào thảm khóc, gặp ba người như gặp phải sát tinh, co chân chạy thục mạng, khi ra khỏi phòng đều không quên ngó trước coi sau kẻo gặp ba vị ma vương thì tàn đời.
Nhưng là họ không tìm ma vương, ma vương lại đi tìm họ. Bất cứ lúc nào ba người này đều có thể tùy tiện xuất hiện trong phòng của một người tùy ý nên không ai tránh khỏi việc bị chỉnh đến thê thảm. Nhất thời trong vòng một tháng ở Băng La Đảo, khách điếm nơi Nguyệt Tương Dao ở chất đầy oán khí, mỗi ngày đều có tiếng la thất thanh, mà ba kẻ gây họa chụm đầu vào nhau thì khí thế ngất trời lật tung khách điếm. Người chịu khổ nhất là vị lão bản xui xẻo liên tục bị chỉnh ác, hắn từng có hoài nghi qua tổ tiên mười tám đời nhà hắn làm ăn thất đức, thiếu tam đại ma vương này ngàn lượng nên kiếp này bọn họ tìm hắn đòi nợ thay cho tổ tiên. Lão bản khóc không ra nước mắt chỉ có thể ngậm ngùi chùi mồ hôi lạnh trên đầu.
Không phải chỉ vì nàng bỏ hắn bên ngoài mà hắn bày ra bộ dáng này để lên án nàng đấy chứ? Nam nhân này tối hôm qua còn hùng hổ nói để hắn ngủ dưới sàn, nàng cứ nằm trên giường là được. Nhưng mà bên ngoài đã sớm đóng băng nên nàng bảo hắn lên giường ngủ, còn mình chạy vào Long Quyển. Nàng đã vì hắn mà chừa lại giường ngủ, hôm nay hắn lại dám bày gương mặt oán phụ cho nàng xem!
Mặc Thần Dực trong lòng nghiến răng ken két. Nàng vậy mà bỏ hắn một mình giữa đêm lạnh giá, còn bản thân chạy vào cái nơi đó an nhàn sung sướng! Bên ngoài luôn có kẻ rình rập, nếu không phải hắn võ công cao cường, tối hôm qua chắc đã thành con nhím! Nữ nhân này lại vô tâm trốn mất, hại hắn một đêm mất ngủ, đáng đánh đòn! Nhất định phải bị trừng phạt!
Nhìn lại căn phòng khắp nơi đầy vết đao kiếm rồi lại nhìn quầng thâm dưới mắt của hắn, Nguyệt Tương Dao "ô" lên một tiếng rồi im lặng. Hóa ra tối hôm qua hắn không hề được chợp mắt, nhìn những vết này xem, nhất định đã xảy ra một trận ác chiến a. Nhưng mà nữ nhân nào đó lại không hề có cảm giác tội lỗi, mà còn thở nhẹ một hơi than một tiếng may mắn tối hôm qua chạy vào Long Quyển nếu không hôm nay chắc phải trở thành con gấu trúc thứ hai rồi. Mà mỗ nam nào đó không có chỗ phát tát, gương mặt đen như đáy nồi nhẫn nhịn cơn tức trong lòng.
Vốn định đến tìm Băng gia chủ nhưng mà khi hai người xuống lầu ăn sáng thì nhận được tin tức bất ngờ. Băng gia Đại tiểu thư Băng Ngọc Khiết mất tích! Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này mà một người có khả năng thay thế vị trí gia chủ lại biến mất, chẳng khác nào quăng cho Băng gia một quả bom hạng nặng khiến cho trên dưới Băng gia gần như bị điêu đứng! Mà kẻ có lợi nhất trong hoàn cảnh này chính là kẻ luôn đối nghịch với Băng gia - Tây Môn gia.
Ở Băng La Đảo có ba thế gia lớn, chia làm thế chân vạc trên đảo. Nhưng mà, từ mấy năm trước, Băng gia và Lam gia lại kết làm thông gia, quan hệ hai bên rất tốt. Quan hệ hai trong ba gia tộc trở nên hòa hảo làm cho thế chân vạc bị đổ vỡ, Tây Môn gia trở nên cô độc, đâu đâu cũng bị hai thế gia chèn ép. Cũng từ đó, Tây Môn gia cùng Băng gia xé rách mặt nạ, khắp nơi khiếu chiến mà kết quả đều thua thảm bại. Chuyện lần này Đại tiểu thư Băng gia mất tích, ai cũng cho rằng Tây Môn gia làm, nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, cướp lấy vị trí dẫn đầu trong tam tộc!
Nghe được người dân bàn tán, Nguyệt Tương Dao bắt đầu suy nghĩ. Có thật là Tây Môn gia làm? Trong tình thế này rõ ràng Tây Môn gia bị đẩy lên đầu ngọn sóng gió, là kẻ đáng nghi ngờ nhất. Nhưng mà chẳng lẽ người Tây Môn gia lại ngu ngốc đến thế, không nhìn rõ tình huống? Nếu trong hoàn cảnh này hành động thì chả khác nào vừa ăn cướp vừa la làng?
Suy nghĩ tới lui nhưng vẫn có cảm giác không thõa đáng lắm, dường như bản thân đã quên mất một yếu tố quan trong nào đó. Nguyệt Tương Dao rối rắm suy nghĩ, gương mặt xinh đẹp theo đó cũng trở nên nghiêm túc lạ thường.
"Nàng nói xem tại sao Băng gia lại thả ra tin tức này?" Ngồi bên cạnh, Mặc Thần Dực vẫn chưa bỏ qua một giây phút nào nhìn nàng. Tựa như nhìn thấu suy nghĩ của nàng mà nói, gương mặt yêu nghiệt tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Trong mắt xẹt qua tia sáng, đúng vậy, trong tình thế này Băng gia không có khả năng thả ra tin tức bất lợi, gây loạn lòng dân như thế, mà Tây Môn gia thì càng không có khả năng, có thể cùng lúc song đấu hai nhà, Tây Môn gia làm sao có thể không cân nhắc lợi hại trước việc truyền tin này ra. Vậy kẻ tình nghi còn lại là thế lực bên ngoài!
Hiện tại nơi này tập trung nhiều thế lực, nghêu sò tranh đấu, ngư ông đắc lợi. Bây giờ nội bộ Băng La Đảo chia năm xẻ bảy, là thời cơ thuận lợi để thâu tóm toàn bộ đảo. Khả năng chuyện này do đám người bên ngoài gây ra rất lớn, mục tiêu là thâu tóm nơi này! Đồng nghĩa với việc Đại hội Võ lâm nằm trong tay bọn họ, mà vị trí Minh chủ chắc chắn chạy không thoát! Nhưng là nơi này ngư long hỗn tạp, sẽ là ai gây ra?
Một hồi rối rắm cũng chỉ loại bỏ được người của Băng La Đảo khỏi diện tình nghi nhưng lại không có chút manh mối do kẻ đáng nghi cụ thể nào làm. Kết quả mang về cũng chỉ khá hơn một con số không. Quả nhiên nàng không có khiếu làm người đứng sau màn của một đại môn phái, thở dài rồi lại thở dài, Nguyệt Tương Dao ngán ngẩm với chính bản thân mình.
Kiếp trước luôn là kẻ dưới trướng người khác, kế hoạch ám sát mặc dù tự nàng lập ra nhưng cũng phải qua sự trau chuốt của sư phụ, nhiều lần còn bị sư phụ gõ đầu vì bỏ qua những phương diện nhỏ nhặt nhưng lại mang theo hậu quả nặng nề. Dù vậy, nàng thắng được ở kỹ thuật, khả năng ám sát, danh tự sát thủ số một không phải ngoa. Nhưng không vì thế mà nàng bất mãn, làm người ai không có điểm yếu, nàng đâu phải toàn năng, phương diện ám sát nàng có thể mạnh nhưng phương diện về kế hoạch thì...thôi bỏ qua đi. So với mấy người trời sinh làm kẻ đứng đầu như Mặc Thần Dực hay Phong Ly, nàng chẳng so được gì.
Mặc Thần Dực một bên quan sát, thấy biểu cảm trên mặt nàng vẫn một mảnh nghiêm túc, sau cùng lại thở dài một hơi rồi ủ rủ như tự than thân trách phận thì nhịn không được phì cười.
Nghe tiếng cười trầm ổn bên tai, mang tai Nguyệt Tương Dao đỏ lên, hai mắt giận dữ nhìn kẻ cười tự nhiên một bên. "Mặc - Thần - Dực!" Nguyệt Tương Dao dường như tiếng nói phát ra từ trong kẻ răng, hai mắt bóc hỏa nhìn hắn. Nam nhân này lại cười nàng! Có phải ngứa đòn?! Ở trong Long Quyển chỉ đấm hắn hai cái nên chưa đủ phải không?!!
"Khụ khụ! Được rồi không cười nữa! Bây giờ có đi đến Băng gia không?" Mặc Thần Dực đè nén cảm xúc muốn cười thành tiếng nhìn lại gương mặt tức giận vì đỏ bừng của nàng thì cảm thấy nó thật đâng yêu. Hai mắt to tròn trợn trừng lên, ánh sáng trong mắt như muốn hấp dẫn người khác không thể bỏ qua, cánh môi anh đảo vẩu lên vô cùng đáng yêu, má phòng to ra như trẻ con giận dỗi, trong qua đặc biệt sinh động đáng yêu làm cho người ta muốn ngừng cũng không ngừng được. Mà biểu cảm này của nàng chỉ có hắn nhìn thấy, Mặc Thần Dực ôm một niềm vui nho nhỏ, tự hạnh phúc trong lòng.
Thấy hắn thu liễm, Nguyệt Tương Dao mới hung hăn trừng hắn một cái mới chịu thu ánh nhìn về. Tức chết nàng! Lần đầu tiên có cảm giác bị nam nhân này nhìn thấu tâm tư, ngoài khó chịu ra còn có một phần cảm xúc nhộn nhạo khác. Cảm xúc này là gì nàng không biết nhưng nàng không bài xích nó, giống như một sự rung động nhỏ vậy.
"Không! Chờ cho mọi người tỉnh rồi tính tiếp! Những chuyện của Băng gia không liên quan gì chúng ta!"
__________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon_________
Chờ đợi thời gian mười ngày trôi qua, nếu theo tiếng trình cũ thì vừa lúc đến Băng La Đảo. Đám người vốn đang ngủ say mê cũng tỉnh dậy, mà theo sắp xếp của Nguyệt Tương Dao thì bây giờ đang ở trong khách điếm.
Khách điếm này nàng lấy danh nghĩa là Ma Cung bao trọn. Vừa nghe tới danh Ma Cung thì toàn bộ đám người ở trọ liền gấp rút cuốn gối, chỉ có lão bản là không hay biết gì, thấy khách nhân đồng ý nhường phòng thì cũng an phận chấp thuận cho thuê toàn bộ khách điếm. Vị lão bản đó cũng chỉ cảm thấy kỳ lạ là sau một đêm khách điếm lại có thêm nhiều người mà hắn không hề hay biết cũng như những gia nhân trong quán, sau đó lấy lý do cao nhân võ công xuất thần nhập hóa đến lúc nửa đêm nên hắn không biết rồi cho qua chuyện. Là người làm ăn, nên biết khi nào hỏi thì hỏi, khi nào dừng thì dừng, thấy bọn họ không giải thích thì hắn cũng im lặng. Bây giờ thời điểm Băng La Đảo căng thẳng, nếu như hắn đắc tội với thế lực bên ngoài thì coi như gây họa diệt môn cũng không ai thay hắn gánh. Vì vậy lão bản an phận làm người câm điếc, một chuyện cũng không hỏi làm Nguyệt Tương Dao rất hài lòng.
Vốn khoảng thời gian mười ngày chỉ có hai người cùng sinh hoạt nên không gian yên tĩnh lạ thường, có chút cô quạnh, bây giờ có thêm hàng tá người tới, khách điếm mấy chốc trở nên có sinh khí náo nhiệt. Mà người gây chuyện lại là ba kẻ khiến người khác đau đầu - Ly Nam Vương Lăng Thiên Quốc - Đại tiểu thư Ma Cung - Tiểu thiếu gia Nguyệt Phủ- những đại nhân vật không thể chọc tới lại ở chung một chỗ. Mà lão bản, tiểu nhị và những người qua đường Ất Giáp lại là kẻ chết thay, mỗi ngày đều kêu gào thảm khóc, gặp ba người như gặp phải sát tinh, co chân chạy thục mạng, khi ra khỏi phòng đều không quên ngó trước coi sau kẻo gặp ba vị ma vương thì tàn đời.
Nhưng là họ không tìm ma vương, ma vương lại đi tìm họ. Bất cứ lúc nào ba người này đều có thể tùy tiện xuất hiện trong phòng của một người tùy ý nên không ai tránh khỏi việc bị chỉnh đến thê thảm. Nhất thời trong vòng một tháng ở Băng La Đảo, khách điếm nơi Nguyệt Tương Dao ở chất đầy oán khí, mỗi ngày đều có tiếng la thất thanh, mà ba kẻ gây họa chụm đầu vào nhau thì khí thế ngất trời lật tung khách điếm. Người chịu khổ nhất là vị lão bản xui xẻo liên tục bị chỉnh ác, hắn từng có hoài nghi qua tổ tiên mười tám đời nhà hắn làm ăn thất đức, thiếu tam đại ma vương này ngàn lượng nên kiếp này bọn họ tìm hắn đòi nợ thay cho tổ tiên. Lão bản khóc không ra nước mắt chỉ có thể ngậm ngùi chùi mồ hôi lạnh trên đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.