Chương 61: Chương 61: Giao chiến với Thanh Long Vương
Quỷ Vô Hồn
11/10/2018
Phía tây chỉ còn dư quang nhàn nhạt của mặt trời, tía sáng cuối cùng cũng tắt, màn đêm dần bao phủ, gió đêm gào thét điên cuồng mang theo hoa tuyết sắt lạnh cắt vào da thịt, cây cối xơ xác chỉ còn cành khô trơ trội rung lắc dữ dội trong gió, đá nhọn như những thanh thương sắc bén đâm xuyên qua lớp tuyết dày tạo nên một tường thành kiên cố bảo vệ lãnh địa của chúng, vách núi đen lạnh lẽo cô tịch sâu không thấy đáy mơ hồ nghe được âm thanh gầm gừ của gió đêm. Khung cảnh xơ xác tiêu điều không sức sống ngay lập tức đập vào mắt Nguyệt Tương Dao và Băng Vũ Quỳnh khiến cho hai người dừng lại.
Băng Vũ Quỳnh hít sâu một hơi trầm đục, từ sâu trong lòng dâng lên một cổ kính phục khó tả, bàn tay nắm chặt lấy viên Linh Lung Hải Châu đến trắng bệch. "Phụ thân nói chỉ cần đặt viên Linh Lung Hải Châu lên thần trụ là được." Sau đó cất bước đến một cột đá gần đó.
Cột đá cao hơn một thước, nằm trơ trội trên vách núi đen sâu thẫm. Thân cột bị gió cuốn bào mòn trở nên bóng loáng, hoa văn trên đá mờ ảo đã không nhìn rõ đường vẽ chứng tỏ cột đá này đã dựng lên từ rất lâu, trải qua bào mòn của thời gian đã không còn nhìn thấy dấu vết ban đầu.
Băng Vũ Quỳnh đặt viên Linh Lung Hải Châu lên thần trụ. Khác với suy nghĩ của hắn, không hề có một hiện tượng gì xảy ra, viên Hải Châu vẫn yên lặng nằm ở đó. Đợi qua hơn một khắc, trên mặt đá đã có tuyết bám vào, Băng Vũ Quỳnh có chút lúng túng quay lại nhìn thiếu nữ lạnh lùng đứng giữa gió tuyết. Chợt lúc này viên Linh Lung Hải Châu phát ra tia sáng nhẹ rồi dần chìm vào trong mặt đá lạnh băng.
Nguyệt Tương Dao đứng từ xa nhìn viên Linh Lung Hải Châu dần biến mất, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh lùng, chờ lâu như vậy cũng tới lúc nhìn rõ nhân dạng của "thần bảo hộ" rồi.
Nhưng là sau khi Linh Lung Hải Châu biến mất thì xung quanh vẫn không có chút động tĩnh nào ngoài tiếng gió gào thét. Lại qua thêm một khắc giờ, bóng đêm như con rắn tham lam nuốt chửng toàn bộ ánh sáng yếu ớt từ phía chân trời, gió, tuyết, cây cối, tất cả đều ngừng lại, không một tiếng động. Không gian tối đen quỷ dị khiến con người không nhịn được mà sợ hãi.
Thân hình Nguyệt Tương Dao chìm vào bóng đen sâu thẫm, con ngươi sắc lạnh như dã thú chờ đợi con mồi mắc bẫy. Một, hai khắc trôi qua, cơ thể Nguyệt Tương Dao cũng chưa từng động một chút, nhịp thở dần như hòa vào trong không gian tĩnh mịch, đến đây đã tròn một canh giờ, ngoài viên Linh Lung Hải Châu biến mất thì không còn bất cứ hiện tượng gì cũng không làm co nàng nôn nóng.
Ngược lại Băng Vũ Quỳnh có chút gấp gáp, hơi thở rối loạn, trong mắt mang theo tia cảnh giác luôn dáo dát nhìn xung quanh. "Đại tiểu thư..."
"Con mồi đã tới!" Khóe môi Nguyệt Tương Dao cong lên, âm u trong mắt càng tăng, con ngươi màu nâu có chút mất kiểm soát, một tia sáng đỏ chạy ngang nhưng không ai phát hiện. Hồng y cuối cùng cũng lay động, thân hình như tia điện chớp nhoáng đã cách đó hơn ba trượng. Mà chỗ nàng đứng vừa rồi đột nhiên ầm ầm sụp đổ lộ ra hàng trăm đầu giáo nhọn phát ra tía sáng u ám, nếu như Nguyệt Tương Dao không chạy ra chỗ khác thì bây giờ có lẽ đã trở thành xác không hồn dưới những đầu giáo đen.
"Rống!!!"
Một tiếng rồng ngâm làm rung chuyển đất trời vang lên từ đáy vực đen, tuyết hai bên vách vực không ngừng trượt xuống, Nguyệt Tương Dao và Băng Vũ Quỳnh không ngừng tránh né những trận tuyết lớn tràn xuống. Nguyệt Tương Dao một thân khinh công từ Quái lão đầu truyền lại đã sớm đạt được trạng thái siêu phàm, đi qua đi lại không có một chút chật vật nào. Bên kia Băng Vũ Quỳnh chật vật né tránh, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, thân hình lung lay dường như muốn đổ.
"Phốc xuy!"
Không cẩn thận bị một cành cây từ phía sau đập trúng, Băng Vũ Quỳnh ôm ngực nôn ra một ngụm máu.
Nguyệt Tương Dao nhíu mày, tránh thoát một tảng đá lớn liền chạy tới bắt lấy vai Băng Vũ Quỳnh mang hắn tới chỗ an toàn cách đó không xa. Lại xuất ra một viên đan dược cho hắn uống, Nguyệt Tương Dao mới quay lại nhìn trận tuyết lở.
"Rống! Rống!"
Một tia sáng xanh chợt lóe, theo âm thanh gầm rống đang đến gần, thân hình đồ sộ của một con rồng xuất hiện trước mắt Nguyệt Tương Dao.
Kim quang hung ác nhìn chằm chằm hai nhân loại bé nhỏ, móng vuốt sắt nhọn như chực chờ đâm xuyên qua thân thể nhỏ bé, thân hình màu lam như hiện như ảo uốn lượn trên không trung. Quanh thân như có gió đen gào thét, từng trận gió lớn thổi bay mấy gốc cây trơ trội xung quanh, đuôi rồng không ngừng quét bừa bãi trên vách đá khiến nó không ngừng sạt lở, cả thần trụ cũng bị quật ngã vào trong vực đen không đáy.
"Nhân loại ti tiện dám quấy rầy giấc ngủ của bổn vương! Rống!!!" Giọng nói ồ ồ của một lão nhân vang lên, âm thanh sắc bén đâm vào màng nhĩ như muốn giết người, gió lốc như tìm được mục tiêu không ngừng lao đến nơi Nguyệt Tương Dao đang đứng.
Không trách Thanh Long Vương tức giận như vậy, Nguyệt Tương Dao nàng lại dám dùng thần thức của Long Quyển dò xét dưới đáy vực. Phải biết Long Quyển là bảo vật chí tôn do vị cao nhân năm vạn năm trước tạo ra, sớm đã trở thành bảo vật cổ xưa có sức mạnh đàn áp tất cả. Thanh Long Vương bị Long Quyển mạnh mẽ bắt được làm sao không khiến nó tức giận, dù là người bình thường bị quấy rối giấc ngủ thì cũng sẽ nổi nóng huống chi một thần thú cao ngạo như Thanh Long Vương.
Giơ tay tung ra một chưởng nội lực, gió lốc gặp phải nội lực của Nguyệt Tương Dao giống như gặp phải khắc tinh cuống cuồng chạy trốn. Nắm lấy Băng Vũ Quỳnh nhảy tới một chỗ khác, thuận tay liền đánh vào gáy hắn khiến hắn bất tỉnh rồi thu hắn vào Long Quyển. Lúc này không còn vật kéo chân, Nguyệt Tương Dao mới nhàn nhạt đi ra trực tiếp đối đầu với Thanh Long Vương cao ngạo.
Hồng y khiêu vũ, ba ngàn tóc đen tung bay, gương mặt xinh đẹp phủ lên một tầng ý lạnh. Bàn tay nắm lại, thanh trường kiếm không báo trước xuất hiện trong tay nàng. "Ngoan ngoãn để cho ta lấy máu, nếu không ta không ngại giúp ngươi chặt cái sừng còn lại!" Nó kiêu ngạo, nàng còn kiêu ngạo hơn nó, tuyệt đối không chịu thua ngay lúc đầu! Giọng nói thanh thúy không tỏ ra chút yếu thế nào.
"Rống! Ti tiện như ngươi cũng dám mơ tưởng đến máu của bổn vương!!? Quả nhiên chán sống!!! Chết đi!" Thanh Long Vương bị chọc giận đến hóa cười, mắng con người ngu ngốc mơ tưởng long huyết. Nằm mơ! Miệng lớn phun ra một ngụm long tức. Long tức càn quét không chừa bất cứ thứ gì trên đường đi của chúng, bay thẳng tới chỗ Nguyệt Tương Dao.
Oanh!!!
Khói bụi mịt mù bị gió cuốn lên không trung, đạo long tức đi qua lưu lại một đường dấu vết trên mặt đá đen. Lực lượng thần thú quả nhiên không thể khinh thường, chỉ một ngụm hơi thở mà đã càn quét nơi này gần như thành bình địa.
"Cửu Trọng Thần Kiếm Môn, Tứ Môn: Thần Thủ Hộ!" Một vầng sáng trắng bao lấy thân hình Nguyệt Tương Dao như một cái kén không kẽ hở. Long tức tan đi, cái kén bắt đầu rạn nứt, Nguyệt Tương Dao bước ra với toàn thân không tổn hao lông tóc nào.
"Chỉ có như vậy? Thần thú cũng chỉ có một chút lực lượng bé con này?" Nhếch miệng khiêu khích, Nguyệt Tương Dao nghiêng đầu ngước ánh mắt giễu cợt đến cự long trước mặt.
"Rống!!! Nhân loại cuồng vọng! Há để ngươi kiêu ngạo! Hôm nay bổn vương không xé xác ngươi thì nhất quyết không thừa nhận mình là rồng!" Thanh Long Vương đã bị chọc tức tới mức muốn phun ra lửa, hai sợi râu rồng không ngừng run run chứng tỏ bản chủ đang vô cùng tức giận, lời nói ra cũng không thèm suy nghĩ để sau này có dịp ngước mặt nhìn trời thì mới ai oán thở dài tự hỏi tại sao khi đó lại ngu ngốc ăn nói linh tinh để tự rước nhục vào mình vậy chứ!
"Tốt! Sau hôm nay ngươi liền trở thành tiểu xà châu đi! Cái sừng kia của ngươi, ta - nhất - định - cắt - được!" Khó có được cơ hội giao đấu với kẻ mạnh, tâm trạng Nguyệt Tương Dao tốt lên rất nhiều, thân thủ lại né tránh cái đuôi rồng đánh tới, lời nói mang theo ba phần tiếu ý bảy phần đùa cợt vang lên.
"Rống! Bổn vương muốn xé xác ngươi!" Kim quang hung ác muốn phun ra lửa, Thanh Long Vương há cái miệng to như chậu máu không ngừng lao tới muốn đồng quy vô tận với nàng.
Nguyệt Tương Dao nhếch mi vui vẻ, phép khích tướng luôn có tác dụng với những kẻ kiêu ngạo, đặc biệt là một con thú luôn đứng trên cao xem thường nhân loại lại bị nhân loại mà mình khinh thường hết lần này tới lần khác giễu cợt. Mà nàng chính chờ cơ hội này. Đánh rắn phải đánh dập đầu, phen này không lấy được máu thì nàng nhất định sẽ không lấy tên là Nguyệt Tương Dao!
Kiếm trong tay huy động không ngừng vẻ loạn trên nền đá, chưa đày vài nhịp thở, đồ án Long Quyển hiện ngay dưới chân nàng. Nháy mắt hào quang bắn ra bốn phía, Thanh Long Vương không kịp phòng bị liền bị hào quang đâm vào mắt khiến nó mù mấy giây, mà mấy giây này đủ để Nguyệt Tương Dao phóng lên đầu nó.
"Cửu Trọng Thần Kiếm Môn, Nhất Môn: Quả Đấm Ngàn Cân!"
Oanh!!!
Ầm!!!
Thanh Long Vương bị một đấm trời giáng đánh cho cấm đầu vào đá khiến cho mặt đất rung chuyển dữ dội, đất đá văng tứ tung, vách núi cùng vì vậy mà sụp đổ ầm ầm. Mà Thanh Long Vương cũng bị một đấm này đưa đi thỉnh kinh, cấm đầu xuống đất bất tỉnh long sự.
Phốc một cái, Nguyệt Tương Dao nhảy khỏi đầu Thanh Long Vương, phủi phủi bàn tay có chút đỏ lại vô cùng vui mừng với thành quả của mình. Thu lại kiếm khí, chân đạp vào đầu Thanh Long Vương mà trêu chọc.
Chợt Thanh Long Vương nhúc nhích, cả cơ thể đồ sộ đổ ầm trên đá khó khăn ngồi dậy. Cái đầu lung la lung lay, hai mắt còn nổ đom đóm bị đánh chưa tỉnh. Lúc trước bộ dạng của Thanh Long Vương có bao nhiêu uy vũ thì bây giờ có bấy nhiêu thảm hại. Lớp vẩy trong suốt nhám nhem bùn đất, bờm sư tử trắng bạc bị rối tung đen sì, hai sợi râu rồng như hai sợi mì tôm, cong cong vẹo vẹo vô cùng tức cười.
"Thanh Long!" Lúc này một tia sáng màu đỏ từ tay áo Nguyệt Tương Dao lao ra, tia sáng bay đến trước mặt Thanh Long Vương thì dừng lại, Tiểu Yên xuất hiện với bộ dáng oai vệ. Tiểu Yên còn chưa kịp ngẩng cao đầu kiêu ngạo thì bị bộ dáng thảm bại của Thanh Long Vương chọc cười cho mất hết hình tượng. "Phục! Ha ha ha! Tức cười quá!!! Ha ha! Chủ nhân, người... Người quả thật cao tay!!! Ha ha!!!"
"Thế nào? Vừa ý ngươi?" Ngẩng cao đầu ưỡn ngực kiêu ngạo, Nguyệt Tương Dao thích thú ngắm nhìn thành quả của nàng. Ách! Quả thật ngoài hai từ "thảm bại" ra thì nàng thật không biết có từ gì thích hợp với Thanh Long Vương giờ đây đây?
"Đúng! Đúng! Vừa ý! Vô cùng vừa ý là đằng khác!" Tiểu Yên phụ họa gật đầu liên tục, cái mỏ nhỏ vẫn không kiềm được mà cười liên tục.
"Tốt lắm! Ta phải chụp tấm này lại!" Nâng tay lên, máy ảnh kỹ thuật số xuất hiện. Nguyệt Tương Dao "ai nha nha" hai tiếng liền giơ cao máy ảnh liên tục chụp không bỏ sót bất cứ một động tác nào của Thanh Long Vương.
Thanh Long Vương bị ánh đèn flash làm cho choáng váng, hai mắt như xoay vòng tròn, thân hình khổng lồ lắc lư không ngừng. Nó thề là sau này ra đường nhất quyết không chọc phải loại nữ nhân cường hãn này, tránh được liền tránh, tuyệt đối không thể làm kẻ thù của nàng được!
Khí thế hai bên vốn dương cung bạt kiếm lại chỉ vì một cú đấm mà trở nên nghiêng về một bên. Thanh Long Vương thất bại thảm hại, cắn răng thề đọc trong. Nguyệt Tương Dao thắng lợi, không chỉ có được long huyết mà còn có tác phẩm để đời về sau.
Băng Vũ Quỳnh hít sâu một hơi trầm đục, từ sâu trong lòng dâng lên một cổ kính phục khó tả, bàn tay nắm chặt lấy viên Linh Lung Hải Châu đến trắng bệch. "Phụ thân nói chỉ cần đặt viên Linh Lung Hải Châu lên thần trụ là được." Sau đó cất bước đến một cột đá gần đó.
Cột đá cao hơn một thước, nằm trơ trội trên vách núi đen sâu thẫm. Thân cột bị gió cuốn bào mòn trở nên bóng loáng, hoa văn trên đá mờ ảo đã không nhìn rõ đường vẽ chứng tỏ cột đá này đã dựng lên từ rất lâu, trải qua bào mòn của thời gian đã không còn nhìn thấy dấu vết ban đầu.
Băng Vũ Quỳnh đặt viên Linh Lung Hải Châu lên thần trụ. Khác với suy nghĩ của hắn, không hề có một hiện tượng gì xảy ra, viên Hải Châu vẫn yên lặng nằm ở đó. Đợi qua hơn một khắc, trên mặt đá đã có tuyết bám vào, Băng Vũ Quỳnh có chút lúng túng quay lại nhìn thiếu nữ lạnh lùng đứng giữa gió tuyết. Chợt lúc này viên Linh Lung Hải Châu phát ra tia sáng nhẹ rồi dần chìm vào trong mặt đá lạnh băng.
Nguyệt Tương Dao đứng từ xa nhìn viên Linh Lung Hải Châu dần biến mất, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh lùng, chờ lâu như vậy cũng tới lúc nhìn rõ nhân dạng của "thần bảo hộ" rồi.
Nhưng là sau khi Linh Lung Hải Châu biến mất thì xung quanh vẫn không có chút động tĩnh nào ngoài tiếng gió gào thét. Lại qua thêm một khắc giờ, bóng đêm như con rắn tham lam nuốt chửng toàn bộ ánh sáng yếu ớt từ phía chân trời, gió, tuyết, cây cối, tất cả đều ngừng lại, không một tiếng động. Không gian tối đen quỷ dị khiến con người không nhịn được mà sợ hãi.
Thân hình Nguyệt Tương Dao chìm vào bóng đen sâu thẫm, con ngươi sắc lạnh như dã thú chờ đợi con mồi mắc bẫy. Một, hai khắc trôi qua, cơ thể Nguyệt Tương Dao cũng chưa từng động một chút, nhịp thở dần như hòa vào trong không gian tĩnh mịch, đến đây đã tròn một canh giờ, ngoài viên Linh Lung Hải Châu biến mất thì không còn bất cứ hiện tượng gì cũng không làm co nàng nôn nóng.
Ngược lại Băng Vũ Quỳnh có chút gấp gáp, hơi thở rối loạn, trong mắt mang theo tia cảnh giác luôn dáo dát nhìn xung quanh. "Đại tiểu thư..."
"Con mồi đã tới!" Khóe môi Nguyệt Tương Dao cong lên, âm u trong mắt càng tăng, con ngươi màu nâu có chút mất kiểm soát, một tia sáng đỏ chạy ngang nhưng không ai phát hiện. Hồng y cuối cùng cũng lay động, thân hình như tia điện chớp nhoáng đã cách đó hơn ba trượng. Mà chỗ nàng đứng vừa rồi đột nhiên ầm ầm sụp đổ lộ ra hàng trăm đầu giáo nhọn phát ra tía sáng u ám, nếu như Nguyệt Tương Dao không chạy ra chỗ khác thì bây giờ có lẽ đã trở thành xác không hồn dưới những đầu giáo đen.
"Rống!!!"
Một tiếng rồng ngâm làm rung chuyển đất trời vang lên từ đáy vực đen, tuyết hai bên vách vực không ngừng trượt xuống, Nguyệt Tương Dao và Băng Vũ Quỳnh không ngừng tránh né những trận tuyết lớn tràn xuống. Nguyệt Tương Dao một thân khinh công từ Quái lão đầu truyền lại đã sớm đạt được trạng thái siêu phàm, đi qua đi lại không có một chút chật vật nào. Bên kia Băng Vũ Quỳnh chật vật né tránh, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, thân hình lung lay dường như muốn đổ.
"Phốc xuy!"
Không cẩn thận bị một cành cây từ phía sau đập trúng, Băng Vũ Quỳnh ôm ngực nôn ra một ngụm máu.
Nguyệt Tương Dao nhíu mày, tránh thoát một tảng đá lớn liền chạy tới bắt lấy vai Băng Vũ Quỳnh mang hắn tới chỗ an toàn cách đó không xa. Lại xuất ra một viên đan dược cho hắn uống, Nguyệt Tương Dao mới quay lại nhìn trận tuyết lở.
"Rống! Rống!"
Một tia sáng xanh chợt lóe, theo âm thanh gầm rống đang đến gần, thân hình đồ sộ của một con rồng xuất hiện trước mắt Nguyệt Tương Dao.
Kim quang hung ác nhìn chằm chằm hai nhân loại bé nhỏ, móng vuốt sắt nhọn như chực chờ đâm xuyên qua thân thể nhỏ bé, thân hình màu lam như hiện như ảo uốn lượn trên không trung. Quanh thân như có gió đen gào thét, từng trận gió lớn thổi bay mấy gốc cây trơ trội xung quanh, đuôi rồng không ngừng quét bừa bãi trên vách đá khiến nó không ngừng sạt lở, cả thần trụ cũng bị quật ngã vào trong vực đen không đáy.
"Nhân loại ti tiện dám quấy rầy giấc ngủ của bổn vương! Rống!!!" Giọng nói ồ ồ của một lão nhân vang lên, âm thanh sắc bén đâm vào màng nhĩ như muốn giết người, gió lốc như tìm được mục tiêu không ngừng lao đến nơi Nguyệt Tương Dao đang đứng.
Không trách Thanh Long Vương tức giận như vậy, Nguyệt Tương Dao nàng lại dám dùng thần thức của Long Quyển dò xét dưới đáy vực. Phải biết Long Quyển là bảo vật chí tôn do vị cao nhân năm vạn năm trước tạo ra, sớm đã trở thành bảo vật cổ xưa có sức mạnh đàn áp tất cả. Thanh Long Vương bị Long Quyển mạnh mẽ bắt được làm sao không khiến nó tức giận, dù là người bình thường bị quấy rối giấc ngủ thì cũng sẽ nổi nóng huống chi một thần thú cao ngạo như Thanh Long Vương.
Giơ tay tung ra một chưởng nội lực, gió lốc gặp phải nội lực của Nguyệt Tương Dao giống như gặp phải khắc tinh cuống cuồng chạy trốn. Nắm lấy Băng Vũ Quỳnh nhảy tới một chỗ khác, thuận tay liền đánh vào gáy hắn khiến hắn bất tỉnh rồi thu hắn vào Long Quyển. Lúc này không còn vật kéo chân, Nguyệt Tương Dao mới nhàn nhạt đi ra trực tiếp đối đầu với Thanh Long Vương cao ngạo.
Hồng y khiêu vũ, ba ngàn tóc đen tung bay, gương mặt xinh đẹp phủ lên một tầng ý lạnh. Bàn tay nắm lại, thanh trường kiếm không báo trước xuất hiện trong tay nàng. "Ngoan ngoãn để cho ta lấy máu, nếu không ta không ngại giúp ngươi chặt cái sừng còn lại!" Nó kiêu ngạo, nàng còn kiêu ngạo hơn nó, tuyệt đối không chịu thua ngay lúc đầu! Giọng nói thanh thúy không tỏ ra chút yếu thế nào.
"Rống! Ti tiện như ngươi cũng dám mơ tưởng đến máu của bổn vương!!? Quả nhiên chán sống!!! Chết đi!" Thanh Long Vương bị chọc giận đến hóa cười, mắng con người ngu ngốc mơ tưởng long huyết. Nằm mơ! Miệng lớn phun ra một ngụm long tức. Long tức càn quét không chừa bất cứ thứ gì trên đường đi của chúng, bay thẳng tới chỗ Nguyệt Tương Dao.
Oanh!!!
Khói bụi mịt mù bị gió cuốn lên không trung, đạo long tức đi qua lưu lại một đường dấu vết trên mặt đá đen. Lực lượng thần thú quả nhiên không thể khinh thường, chỉ một ngụm hơi thở mà đã càn quét nơi này gần như thành bình địa.
"Cửu Trọng Thần Kiếm Môn, Tứ Môn: Thần Thủ Hộ!" Một vầng sáng trắng bao lấy thân hình Nguyệt Tương Dao như một cái kén không kẽ hở. Long tức tan đi, cái kén bắt đầu rạn nứt, Nguyệt Tương Dao bước ra với toàn thân không tổn hao lông tóc nào.
"Chỉ có như vậy? Thần thú cũng chỉ có một chút lực lượng bé con này?" Nhếch miệng khiêu khích, Nguyệt Tương Dao nghiêng đầu ngước ánh mắt giễu cợt đến cự long trước mặt.
"Rống!!! Nhân loại cuồng vọng! Há để ngươi kiêu ngạo! Hôm nay bổn vương không xé xác ngươi thì nhất quyết không thừa nhận mình là rồng!" Thanh Long Vương đã bị chọc tức tới mức muốn phun ra lửa, hai sợi râu rồng không ngừng run run chứng tỏ bản chủ đang vô cùng tức giận, lời nói ra cũng không thèm suy nghĩ để sau này có dịp ngước mặt nhìn trời thì mới ai oán thở dài tự hỏi tại sao khi đó lại ngu ngốc ăn nói linh tinh để tự rước nhục vào mình vậy chứ!
"Tốt! Sau hôm nay ngươi liền trở thành tiểu xà châu đi! Cái sừng kia của ngươi, ta - nhất - định - cắt - được!" Khó có được cơ hội giao đấu với kẻ mạnh, tâm trạng Nguyệt Tương Dao tốt lên rất nhiều, thân thủ lại né tránh cái đuôi rồng đánh tới, lời nói mang theo ba phần tiếu ý bảy phần đùa cợt vang lên.
"Rống! Bổn vương muốn xé xác ngươi!" Kim quang hung ác muốn phun ra lửa, Thanh Long Vương há cái miệng to như chậu máu không ngừng lao tới muốn đồng quy vô tận với nàng.
Nguyệt Tương Dao nhếch mi vui vẻ, phép khích tướng luôn có tác dụng với những kẻ kiêu ngạo, đặc biệt là một con thú luôn đứng trên cao xem thường nhân loại lại bị nhân loại mà mình khinh thường hết lần này tới lần khác giễu cợt. Mà nàng chính chờ cơ hội này. Đánh rắn phải đánh dập đầu, phen này không lấy được máu thì nàng nhất định sẽ không lấy tên là Nguyệt Tương Dao!
Kiếm trong tay huy động không ngừng vẻ loạn trên nền đá, chưa đày vài nhịp thở, đồ án Long Quyển hiện ngay dưới chân nàng. Nháy mắt hào quang bắn ra bốn phía, Thanh Long Vương không kịp phòng bị liền bị hào quang đâm vào mắt khiến nó mù mấy giây, mà mấy giây này đủ để Nguyệt Tương Dao phóng lên đầu nó.
"Cửu Trọng Thần Kiếm Môn, Nhất Môn: Quả Đấm Ngàn Cân!"
Oanh!!!
Ầm!!!
Thanh Long Vương bị một đấm trời giáng đánh cho cấm đầu vào đá khiến cho mặt đất rung chuyển dữ dội, đất đá văng tứ tung, vách núi cùng vì vậy mà sụp đổ ầm ầm. Mà Thanh Long Vương cũng bị một đấm này đưa đi thỉnh kinh, cấm đầu xuống đất bất tỉnh long sự.
Phốc một cái, Nguyệt Tương Dao nhảy khỏi đầu Thanh Long Vương, phủi phủi bàn tay có chút đỏ lại vô cùng vui mừng với thành quả của mình. Thu lại kiếm khí, chân đạp vào đầu Thanh Long Vương mà trêu chọc.
Chợt Thanh Long Vương nhúc nhích, cả cơ thể đồ sộ đổ ầm trên đá khó khăn ngồi dậy. Cái đầu lung la lung lay, hai mắt còn nổ đom đóm bị đánh chưa tỉnh. Lúc trước bộ dạng của Thanh Long Vương có bao nhiêu uy vũ thì bây giờ có bấy nhiêu thảm hại. Lớp vẩy trong suốt nhám nhem bùn đất, bờm sư tử trắng bạc bị rối tung đen sì, hai sợi râu rồng như hai sợi mì tôm, cong cong vẹo vẹo vô cùng tức cười.
"Thanh Long!" Lúc này một tia sáng màu đỏ từ tay áo Nguyệt Tương Dao lao ra, tia sáng bay đến trước mặt Thanh Long Vương thì dừng lại, Tiểu Yên xuất hiện với bộ dáng oai vệ. Tiểu Yên còn chưa kịp ngẩng cao đầu kiêu ngạo thì bị bộ dáng thảm bại của Thanh Long Vương chọc cười cho mất hết hình tượng. "Phục! Ha ha ha! Tức cười quá!!! Ha ha! Chủ nhân, người... Người quả thật cao tay!!! Ha ha!!!"
"Thế nào? Vừa ý ngươi?" Ngẩng cao đầu ưỡn ngực kiêu ngạo, Nguyệt Tương Dao thích thú ngắm nhìn thành quả của nàng. Ách! Quả thật ngoài hai từ "thảm bại" ra thì nàng thật không biết có từ gì thích hợp với Thanh Long Vương giờ đây đây?
"Đúng! Đúng! Vừa ý! Vô cùng vừa ý là đằng khác!" Tiểu Yên phụ họa gật đầu liên tục, cái mỏ nhỏ vẫn không kiềm được mà cười liên tục.
"Tốt lắm! Ta phải chụp tấm này lại!" Nâng tay lên, máy ảnh kỹ thuật số xuất hiện. Nguyệt Tương Dao "ai nha nha" hai tiếng liền giơ cao máy ảnh liên tục chụp không bỏ sót bất cứ một động tác nào của Thanh Long Vương.
Thanh Long Vương bị ánh đèn flash làm cho choáng váng, hai mắt như xoay vòng tròn, thân hình khổng lồ lắc lư không ngừng. Nó thề là sau này ra đường nhất quyết không chọc phải loại nữ nhân cường hãn này, tránh được liền tránh, tuyệt đối không thể làm kẻ thù của nàng được!
Khí thế hai bên vốn dương cung bạt kiếm lại chỉ vì một cú đấm mà trở nên nghiêng về một bên. Thanh Long Vương thất bại thảm hại, cắn răng thề đọc trong. Nguyệt Tương Dao thắng lợi, không chỉ có được long huyết mà còn có tác phẩm để đời về sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.