Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng
Chương 23
Song Ngư Đại Nhân
05/10/2016
"Phàm nhi, nàng lại chạy loạn ở đâu ?"
Nàng vừa chạy về phòng liền bắt gặp Hiên Viên Triệt đang ngồi trên ghế, ưu nhã nâng chén uống trà. Phát hiện nàng đứng đó, hắn liền liếc mắt nhìn nàng, giọng nói âm trầm mang theo đau đầu, thật giống bộ dáng của phụ thân dạy dỗ nữ nhi.
Nàng rốt cuộc có phải là biến thành người khác rồi hay không ? Trước kia nàng chỉ một mực trốn tránh người ngoài, hận không thể ở trong phòng suốt đời, thế nhưng bây giờ lại yêu thích lượn lờ rong chơi, hiếu động không chịu nổi ?!
"Ta chỉ đi ngắm hoa đào thôi nha, nào có chạy loạn!" Nàng bĩu môi hừ lạnh một cái, tay thuận tiện đóng cửa lại, giật tấm khăn che mặt ra, để lộ dung nhan yêu kiều diễm lệ.
Mà khoan, hắn vừa gọi nàng là Phàm nhi ?
Nàng lại muốn ói! Cái tên nam nhân băng lãnh này rốt cuộc là đầu óc bị hư hỏng ở chỗ nào, hắn không những không cư xử lạnh lùng với nàng như trước kia, mà còn ôn nhu săn sóc, dịu dàng hết mực, như thể nàng quả thật là người hắn yêu thương.
"Nàng nên biết nàng là hoàng hậu một nước, không thể giống như tiểu hài tử thích rong ruổi nữa." Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, tay thon dài trắng nõn vươn ra bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, kéo nàng ngồi trên đùi hắn.
"Nè, ngươi có cần ăn đậu hủ của ta trắng trợn như thế không ?" Nàng liếc xéo Hiên Viên Triệt, không chút hài lòng với hành động thân mật quá mức của hắn. Bất quá miệng là nói vậy, nhưng tay chân lại không chút kháng cự, mặc nhiên để hắn ôm ấp. Ngược lại trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp vô cùng, càng chui rúc sâu hơn vào ngực hắn.
Hắn buồn cười vuốt tóc mềm mại của Nhan Tích Phàm, môi như có như không in lên tóc mây của nàng một nụ hôn nhẹ nhàng "Ta chính là thích ăn đậu hủ của nàng như vậy."
Nàng cười khúc khích như nữ hài nhi, càng cảm thấy Hiên Viên Triệt không tệ như nàng nghĩ. Mà thực ra nàng đã phát hiện điều này khá lâu rồi, chỉ là vẫn chưa khẳng định sâu sắc.
"Ngươi là đều thích ăn đậu hủ của nữ nhân như vậy sao, đã ăn bao nhiêu người rồi ?"
Nàng đột nhiên ngưng cười, tự nghĩ chẳng có gì đáng cười cả, ý tứ của hắn chính là hắn thích ăn đậu hủ của nữ nhân lắm mà, tên háo sắc đáng chết! Nàng vội vàng ngẩng đầu hung trợn trừng hắn, môi mím chặt chuẩn bị, chỉ cần hắn mở miệng thừa nhận nàng liền cắn chết hắn.
Trong không khí vốn đang ngọt ngào hạnh phúc lại thoang thoảng mùi vị dấm chua nồng nặc, nàng vô thức không nhận ra, nhưng Hiên Viên Triệt lại cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Ý cười trong mắt càng sâu, lóe lên tia kinh hỉ thật lớn, mà hắn lại thích đùa dai, cho nên liền mở miệng nói.
"Đúng, đậu hủ của nữ nhân rất ngon nha, ăn thật nhiều đến mức ta không nhớ rõ."
Không hiểu vì sao sau khi nghe hắn nói xong, hỏa khí trong người nàng liền bộc phát bùng cháy dữ tợn, hận không thể thiêu chết hắn ngay lập tức. Hàm răng trắng nõn nhe ra hướng mặt hắn cắn tới.
Không nghĩ tới nàng lại có hành động trẻ con như vậy, hắn cười một tiếng, không hề né tránh, mà ngược lại có chút trông chờ. Đợi đến khi môi nàng kề cận đến hắn liền động thủ, bạc môi chuẩn xác ngậm lấy môi hồng ướt át của nàng.
"Ngô -- " Nàng mở mắt thật to nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ khuynh thành đang phóng to trước mặt, thiếu chút nữa máu mũi đã phụt ra, may mắn nàng kìm nén rất tốt, rất nhanh cho dòng máu chảy ngược trở về!
Hắn chậm chạp mút lấy hai cánh hoa hồng nhuận của nàng, tham lam hương vị ngọt ngào mà hắn mê luyến đã lâu. Khẽ mở mắt nhìn thấy nàng vẫn còn trợn tròn mắt nhìn hắn chằm chằm, hắn buồn cười cười khẽ, mở miệng ra lệnh.
"Nhắm mắt lại."
Nàng luống cuống không biết làm sao, đành phải nghe lời của hắn nhắm chặt mắt lại, cảm nhận từng chút hương vị lạ lẫm mà hắn mang lại.
Không dừng trên môi nàng, hắn bắt đầu chiến lược công kích, cạy nhẹ hàm răng trắng tinh, đầu lưỡi nhẹ nhàng lách vào khoang miệng thơm thơ, yêu thích quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng.
"Ngô -- " Nàng khó khăn tiếp nhận hắn, ở thế bị động mặc hắn xâm lược ngang ngược. Mà tận sâu trong thâm tâm, nàng lại cực kì thích thú, tay không tự chủ vòng qua cổ hắn ôm chặt, môi vô thức đáp lại. Tuy có chút vụng về nhưng lại chứa đầy chân thành tận đáy lòng.
Hiện tại trong lòng Hiên Viên Triệt mừng rỡ như điên, được nàng đáp lại, chứng tỏ nàng không còn bài xích hắn, không còn chán ghét hắn, hơn nữa lại giống như đang bắt đầu tiếp nhận hắn. Còn niềm vui nào hơn thế nữa ?!
Nụ hôn triền miên lại làm cho dục hỏa nguyên thủy chôn sâu trong người Hiên Viên Triệt từng chút trỗi dậy, làm cho hắn có chút khó chịu vặn vẹo, mồ hôi bắt đầu rịn ra đầy trán.
"A -- " Nàng như cảm giác có vật gì có rất cứng rất nóng chạm vào đùi nàng, khiến nàng không khỏi giật mình hét lên một tiếng.
"Không cần để ý đến!" Hiên Viên Triệt cật lực kìm nén, đến mức sắc mặt hắn xanh mét khó coi, ôm chặt lấy nàng, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nàng.
"Nè, ngươi có sao không ?" Nàng thấy sắc mặt của hắn cực kì không tốt, hơn nữa vật gì đó cứ không ngừng trêu chọc nàng, làm nàng không thể nào không để ý đến. Nàng lấy tay xoa xoa mặt hắn, lo lắng không thôi.
Hắn khó khăn lắc đầu, có chút khổ sở, hắn làm sao có thể nói cho nàng biết tình trạng của hắn hiện giờ, biết đâu lại dọa sợ nàng bỏ chạy mất!
"Được rồi, ta còn tấu chương cần phải phê duyệt, ta đi trước đây." Hắn yêu thương đặt nàng xuống ghế, sau đó nhanh chóng chạy đi.
"Nha~" Nhìn bộ dáng hắn chạy như chưa từng được chạy thật buồn cười, nàng buồn chán chẹp miệng, nhanh như vậy đã bỏ rơi nàng ngồi đây một mình. Mà kì thực trong lòng nàng vẫn thắc mắc, rốt cuộc cái kia kia chạm vào nàng là cái gì
Nàng vừa chạy về phòng liền bắt gặp Hiên Viên Triệt đang ngồi trên ghế, ưu nhã nâng chén uống trà. Phát hiện nàng đứng đó, hắn liền liếc mắt nhìn nàng, giọng nói âm trầm mang theo đau đầu, thật giống bộ dáng của phụ thân dạy dỗ nữ nhi.
Nàng rốt cuộc có phải là biến thành người khác rồi hay không ? Trước kia nàng chỉ một mực trốn tránh người ngoài, hận không thể ở trong phòng suốt đời, thế nhưng bây giờ lại yêu thích lượn lờ rong chơi, hiếu động không chịu nổi ?!
"Ta chỉ đi ngắm hoa đào thôi nha, nào có chạy loạn!" Nàng bĩu môi hừ lạnh một cái, tay thuận tiện đóng cửa lại, giật tấm khăn che mặt ra, để lộ dung nhan yêu kiều diễm lệ.
Mà khoan, hắn vừa gọi nàng là Phàm nhi ?
Nàng lại muốn ói! Cái tên nam nhân băng lãnh này rốt cuộc là đầu óc bị hư hỏng ở chỗ nào, hắn không những không cư xử lạnh lùng với nàng như trước kia, mà còn ôn nhu săn sóc, dịu dàng hết mực, như thể nàng quả thật là người hắn yêu thương.
"Nàng nên biết nàng là hoàng hậu một nước, không thể giống như tiểu hài tử thích rong ruổi nữa." Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, tay thon dài trắng nõn vươn ra bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, kéo nàng ngồi trên đùi hắn.
"Nè, ngươi có cần ăn đậu hủ của ta trắng trợn như thế không ?" Nàng liếc xéo Hiên Viên Triệt, không chút hài lòng với hành động thân mật quá mức của hắn. Bất quá miệng là nói vậy, nhưng tay chân lại không chút kháng cự, mặc nhiên để hắn ôm ấp. Ngược lại trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp vô cùng, càng chui rúc sâu hơn vào ngực hắn.
Hắn buồn cười vuốt tóc mềm mại của Nhan Tích Phàm, môi như có như không in lên tóc mây của nàng một nụ hôn nhẹ nhàng "Ta chính là thích ăn đậu hủ của nàng như vậy."
Nàng cười khúc khích như nữ hài nhi, càng cảm thấy Hiên Viên Triệt không tệ như nàng nghĩ. Mà thực ra nàng đã phát hiện điều này khá lâu rồi, chỉ là vẫn chưa khẳng định sâu sắc.
"Ngươi là đều thích ăn đậu hủ của nữ nhân như vậy sao, đã ăn bao nhiêu người rồi ?"
Nàng đột nhiên ngưng cười, tự nghĩ chẳng có gì đáng cười cả, ý tứ của hắn chính là hắn thích ăn đậu hủ của nữ nhân lắm mà, tên háo sắc đáng chết! Nàng vội vàng ngẩng đầu hung trợn trừng hắn, môi mím chặt chuẩn bị, chỉ cần hắn mở miệng thừa nhận nàng liền cắn chết hắn.
Trong không khí vốn đang ngọt ngào hạnh phúc lại thoang thoảng mùi vị dấm chua nồng nặc, nàng vô thức không nhận ra, nhưng Hiên Viên Triệt lại cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Ý cười trong mắt càng sâu, lóe lên tia kinh hỉ thật lớn, mà hắn lại thích đùa dai, cho nên liền mở miệng nói.
"Đúng, đậu hủ của nữ nhân rất ngon nha, ăn thật nhiều đến mức ta không nhớ rõ."
Không hiểu vì sao sau khi nghe hắn nói xong, hỏa khí trong người nàng liền bộc phát bùng cháy dữ tợn, hận không thể thiêu chết hắn ngay lập tức. Hàm răng trắng nõn nhe ra hướng mặt hắn cắn tới.
Không nghĩ tới nàng lại có hành động trẻ con như vậy, hắn cười một tiếng, không hề né tránh, mà ngược lại có chút trông chờ. Đợi đến khi môi nàng kề cận đến hắn liền động thủ, bạc môi chuẩn xác ngậm lấy môi hồng ướt át của nàng.
"Ngô -- " Nàng mở mắt thật to nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ khuynh thành đang phóng to trước mặt, thiếu chút nữa máu mũi đã phụt ra, may mắn nàng kìm nén rất tốt, rất nhanh cho dòng máu chảy ngược trở về!
Hắn chậm chạp mút lấy hai cánh hoa hồng nhuận của nàng, tham lam hương vị ngọt ngào mà hắn mê luyến đã lâu. Khẽ mở mắt nhìn thấy nàng vẫn còn trợn tròn mắt nhìn hắn chằm chằm, hắn buồn cười cười khẽ, mở miệng ra lệnh.
"Nhắm mắt lại."
Nàng luống cuống không biết làm sao, đành phải nghe lời của hắn nhắm chặt mắt lại, cảm nhận từng chút hương vị lạ lẫm mà hắn mang lại.
Không dừng trên môi nàng, hắn bắt đầu chiến lược công kích, cạy nhẹ hàm răng trắng tinh, đầu lưỡi nhẹ nhàng lách vào khoang miệng thơm thơ, yêu thích quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng.
"Ngô -- " Nàng khó khăn tiếp nhận hắn, ở thế bị động mặc hắn xâm lược ngang ngược. Mà tận sâu trong thâm tâm, nàng lại cực kì thích thú, tay không tự chủ vòng qua cổ hắn ôm chặt, môi vô thức đáp lại. Tuy có chút vụng về nhưng lại chứa đầy chân thành tận đáy lòng.
Hiện tại trong lòng Hiên Viên Triệt mừng rỡ như điên, được nàng đáp lại, chứng tỏ nàng không còn bài xích hắn, không còn chán ghét hắn, hơn nữa lại giống như đang bắt đầu tiếp nhận hắn. Còn niềm vui nào hơn thế nữa ?!
Nụ hôn triền miên lại làm cho dục hỏa nguyên thủy chôn sâu trong người Hiên Viên Triệt từng chút trỗi dậy, làm cho hắn có chút khó chịu vặn vẹo, mồ hôi bắt đầu rịn ra đầy trán.
"A -- " Nàng như cảm giác có vật gì có rất cứng rất nóng chạm vào đùi nàng, khiến nàng không khỏi giật mình hét lên một tiếng.
"Không cần để ý đến!" Hiên Viên Triệt cật lực kìm nén, đến mức sắc mặt hắn xanh mét khó coi, ôm chặt lấy nàng, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nàng.
"Nè, ngươi có sao không ?" Nàng thấy sắc mặt của hắn cực kì không tốt, hơn nữa vật gì đó cứ không ngừng trêu chọc nàng, làm nàng không thể nào không để ý đến. Nàng lấy tay xoa xoa mặt hắn, lo lắng không thôi.
Hắn khó khăn lắc đầu, có chút khổ sở, hắn làm sao có thể nói cho nàng biết tình trạng của hắn hiện giờ, biết đâu lại dọa sợ nàng bỏ chạy mất!
"Được rồi, ta còn tấu chương cần phải phê duyệt, ta đi trước đây." Hắn yêu thương đặt nàng xuống ghế, sau đó nhanh chóng chạy đi.
"Nha~" Nhìn bộ dáng hắn chạy như chưa từng được chạy thật buồn cười, nàng buồn chán chẹp miệng, nhanh như vậy đã bỏ rơi nàng ngồi đây một mình. Mà kì thực trong lòng nàng vẫn thắc mắc, rốt cuộc cái kia kia chạm vào nàng là cái gì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.