Xuyên Qua Thành Bao Tích Nhược
Chương 7: Ái muội
Đãi Phóng Sắc Vi
09/03/2017
Hoàng Nhan Hồng Liệt lấy lương khô cùng túi nước đưa cho Tích Nhược. Nhìn
trong tay bánh bột ngô khô cằn không một chút nước, Tích Nhược cảm thấy
không chút khẩu vị, bẻ từng miếng bỏ vào miệng, cứng rắn nhai nuốt lại
cầm túi nước uống một ngụm nhỏ, là nước lạnh. Nàng thật sự ăn không vô,
nhưng hiện tại nàng không phải một thân một mình, giờ nàng phải một
người ăn cho hai người hơn nữa điều kiện hiện tại không cho phép kén
chọn, nàng đành phải cắn răng vừa ăn một miếng baasnh bột ngô lại uống
một miếng nước lạnh.
Hoàng Nhan Hồng Liệt ăn nửa cái bánh bột ngô sau đó cầm lấy túi nước từ tay Bao Tích Nhược, nàng vừa muốn nhắc nhở nước đó nàng đã uống qua thì đã thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt ngửa đầu uống một ngụm lớn, này khác nào họ đã gián tiếp hôn môi a. Nhưng nghĩ lại đây là ở dã ngoại, bọn họ chỉ có một cái túi nước chẳng lẽ chỉ mình nàng uống lại không cho người khác uống sao? Vì vậy nàng đành im lặng.
Hoàng Nhan Hồng Liệt uống nước xong nói, “Chúng ta trước tìm chỗ hẻo lánh ở trọ để tránh gây chú ý. Đợi bọn quan binh ngừng truy lùng, chúng ta sẽ lại tiếp tục lên đường.” Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp, “Tích Nhược, nàng ráng chịu thêm nửa ngày, đợi tới được thành trấn phía trước chúng ta liền nghỉ ngơi, sau đó sẽ mua một chiếc xe ngựa đi tiếp.”
Tích Nhược đột nhiên xuyên đến cổ đại lại phải chịu nhiều biến đổi lớn, hiện tại lại phải trốn chạy không được yên ổn, nếu không phải Hoàng Nhan Hồng Liệt luôn ở cạnh bên nàng, có lẽ nàng sẽ cảm thấy mờ mịt, cơ khổ vô y. Hiện tại lại nghe hắn an bài chu đáo, trong lòng rất cảm kích vì thế lộ ra nụ cười tươi nói, “Vậy phiền toái Nhan đại ca.”
Nghỉ ngơi khoảng nữa canh giờ bọn họ liền chuẩn bị tiếp tục lên đường, Tích Nhược khôi phục một ít thể lực liền thử đứng dậy, chỉ cảm thấy hai chân phát rung, bụng cũng bắt đầu cảm thấy có chút không thoải mái. Tinh thần Tích Nhược liền có chút bất ổn, chẳng lẽ đứa bé có vấn đề. Nàng nhất thời có chút hoảng hốt, nàng mới xuyên tới đây có ba ngày sẽ không phải lại đem nhân vật quan trọng trong Xạ Điêu – Dương Khang làm cho biến mất chứ.
Hoàng Nhan Hồng Liệt vốn luôn luôn chú ý Bao Tích Nhược lúc này thấy nàng đứng lại không đi nữa, hắn nhìn lại thì thấy sắc mặt Tích Nhược tài nhợt, chân ẩn ẩn có chút phát run. Thấy nàng như thế liền khiến hắn hoảng sợ, bất chấp việc có khiến nàng sợ hắn hay không liền tiến nhanh tới ôm lấy nàng, đỡ nhanh nàng lên ngựa sau đó xoay người cũng cưỡi lên, một tay kéo dây cương một tay ôm chặt Tích Nhược, muốn chạy nhanh tới thành trấn tìm đại phu kiểm tra cho nàng.
Tích Nhược vốn đang lo lắng cho bụng của mình, đột nhiên bị Hoàng Nhan Hồng Liệt tiến tới ôm lấy, nàng nhất thời không có phản ứng gì, đợi tới khi lấy lại được tinh thần thì ngựa đã đi được một đoạn, mà nàng hiện tại cả người đang được Hoàng Nhan Hồng Liệt ôm vào trong lòng.
Nhớ tới bụng còn đang cảm thấy không thoải mái, nàng cũng không quan tâm xem tư thế hiện tại của họ có vấn đề hay không, chỉ chú tâm khởi động công pháp điều tức, đặc biệt ở bụng cùng hai chân vòng vo vài vòng, chẳng bao lâu cả người Tích Nhược liền dâng lên cảm giác ấm áp, hô hấp cũng không còn gấp gáp nữa.
Hoàng Nhan Hồng Liệt trong lòng như có lửa đốt, chỉ sợ Bao Tích Nhược sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn một bên thúc ngựa chạy, một bên đang suy nghĩ xem gần đây có thành trấn nào, lúc này trong lòng không còn ý nghĩ thích ý vì được ôm mỹ nhân vào lòng như khi sáng nữa.
Một lát sau, thời điểm hắn cúi đầu xem chừng Tích Nhược liền thấy vẻ mặt nàng bình thản, hơi thở an ổn chìm vào giấc ngủ, sắc mặt nàng đã không còn tái nhợt nữa mà đã lộ ra sắc hồng nhạt, hai tay đang ôm chặt eo của hắn, chu chu cái miệng hồng nhỏ nhắn, cả người lùi sâu vào trong lòng hắn nhìn đáng yêu cực kỳ. Hoàng Nhan Hồng Liệt thả cho ngựa chjay chậm lại, cẩn thận che chỏ tiểu nữ nhân trong lòng để nàng không bị xóc nảy.
Hai người cứ đi chậm như thế được nửa ngày, rốt cục trước khi trời tối cũng đã đến được Trường An trấn, tìm một khách điếm sạch sẽ để thuê phòng trọ. Hoàng Nhan Hồng Liệt tự xưng họ là phu thế, muốn thuê một gian phòng loại tốt.
Tích Nhược từ lúc xuống ngựa đến khi vào khách sạn, gương mặt luôn phiếm hồng. Khi ngựa dừng lại nàng mới tỉnh ngủ, lúc này mới phản ứng được tư thế của họ khá thân mật, hơn nữa hai tay còn theo bản năng gắt gao ôm eo đã vậy còn chủ động dựa vào trong lòng người khác, thật xấu hổ a.
Nhớ lại đời trước mặc dù nàng đã hai mươi bốn tuổi, nhưng cũng chưa từng cùng nam nhân nào thân cận như vậy, ngẫm lại bản thân hôm nay sao lại có thể chủ động vậy chứ? Chẳng lẽ bởi vì Hoàng Nhan Hồng Liệt là một soái ca sao?
Đứng bên cạnh Hoàng Nhan Hồng Liệt thời điểm nghe hắn lạnh giọng phân phó điếm tiểu nhị chuẩn bị ‘một gian thượng phòng’, trên mặt nàng lại càng thêm ửng đỏ, bất quá nàn cũng không có phản bác quyết định của hắn, dù sao hiện tại cũng đang ở Tống quốc, Hoàng Nhan Hồng Liệt lại là người Kim quốc, bọn họ bây giờ còn trong phạm vi bị truy nã, tuy rằng lệnh truy nã này là do Hoàng Nhan Hồng Liệt cố ý phát ra.
Ngồi ở dưới lầu ăn cơm, Hoàng Nhan Hồng Liệt liền gọi nhiều món ăn nhẹ, hiển nhiên là vì muốn chiếu cố khẩu vị của Tích Nhược. Nhưng Tích Nhược từ đời trước vốn đã là một người thích ăn đồ ăn nặng vị, hai ngày qua nàng chỉ toàn ăn cháo loãng cùng bánh bột ngô, hiện tại thật vất vả đến được khách điếm, đương nhiên muốn thỏa mãn ăn những món yêu thích.
Vì thế chờ sau khi Hoàng Nhan Hồng Liệt gọi các món ăn nhẹ, quay đầu ôn nhu hỏi nàng còn muốn ăn gì, Bao Tích Nhược liền không khách khí gọi lỗ kê, túy vịt, còn có món cá kho tàu. Hoàng Nhan Hồng Liệt một bên ngây ngô cười cười nhìn Bao Tích Nhược, khiến nàng cảm thấy thật mạc danh kỳ diệu, thật muốn nhắc nhở hắn chú ý hình tượng một chút, dù sao việc cười ngây ngô như thế không tương xứng với khí chất của hắn chút nào.
Tiểu nhị đứng bên cạnh thấy họ gọi xong, liền vắt khăn dài lên vai, vừa rời đi vừa lớn tiếng báo tên các món ăn mà họ đã gọi. Khách điếm này tốc độ khá nhanh, bọn họ vừa mới uống mấy ngụm trà đồ ăn đã được lục tục bưng lên. Hai mắt Tích Nhược tỏa sáng, tuy rằng vài ngày rồi mới được ăn thịt, bụng hiện giờ cũng đang rất đói, nhưng mà tướng ăn không thể tho lỗ, mặc dù đũa gấp món nhanh chóng nhưng khi ăn lại rất chậm rãi.
Hoàng Nhan Hồng Liệt chờ khi tất cả các món ăn được dọn lên mới phát hiện không đúng, hắn vốn cho rằng Tích Nhược gọi riêng các món mặn là muốn cho hắn ăn, dù sao hắn là người phương bắc luôn thích ăn mặn nhiều hơn. Ai biết đồ ăn vừa được dọn lên, Tích Nhược lại chỉ ăn những món do nàng gọi ra, nàng liên tục gắp món ăn trong khi hắn ngẫu nhiên mới động vài đũa, ai~~~, nguyên lai là do hắn hiểu sai ý nàng a, hắn chỉ có thể cười khổ, bất quá Tích Nhược là người phía nam nhưng lại có khẩu vị giống hắn, điều này quả thật là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Bất quá càng lúc hắn càng có cảm giác quái dị, tuwf trên nguwoif Tích Nhược có rất nhiều điều ngoài dự kiến của hắn, cùng với ấn tượng trong suy nghĩ của hắn không quá giống nhau, nhưng hắn luôn tự nói với chính mình, nàng là do sốt cao có nhiều việc không còn nhớ rõ nữa, giống như nàng nhớ được người tên Dương Thiết Tâm nhưng lại không nhớ rõ cảm tình giữa bọn họ. Tích Nhược hiện nay tuy rằng không khiến người khác có cảm giác đau tích như khi mới gặp mặt nàng nữa, nhưng hơn một phần linh đọng cùng khoái hoạt, cảm giác tuy rằng khác xưa nhưng hắn cảm thấy Tích Nhược như vậy lại thú vị hơn.
Hoàng Nhan Hồng Liệt ăn nửa cái bánh bột ngô sau đó cầm lấy túi nước từ tay Bao Tích Nhược, nàng vừa muốn nhắc nhở nước đó nàng đã uống qua thì đã thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt ngửa đầu uống một ngụm lớn, này khác nào họ đã gián tiếp hôn môi a. Nhưng nghĩ lại đây là ở dã ngoại, bọn họ chỉ có một cái túi nước chẳng lẽ chỉ mình nàng uống lại không cho người khác uống sao? Vì vậy nàng đành im lặng.
Hoàng Nhan Hồng Liệt uống nước xong nói, “Chúng ta trước tìm chỗ hẻo lánh ở trọ để tránh gây chú ý. Đợi bọn quan binh ngừng truy lùng, chúng ta sẽ lại tiếp tục lên đường.” Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp, “Tích Nhược, nàng ráng chịu thêm nửa ngày, đợi tới được thành trấn phía trước chúng ta liền nghỉ ngơi, sau đó sẽ mua một chiếc xe ngựa đi tiếp.”
Tích Nhược đột nhiên xuyên đến cổ đại lại phải chịu nhiều biến đổi lớn, hiện tại lại phải trốn chạy không được yên ổn, nếu không phải Hoàng Nhan Hồng Liệt luôn ở cạnh bên nàng, có lẽ nàng sẽ cảm thấy mờ mịt, cơ khổ vô y. Hiện tại lại nghe hắn an bài chu đáo, trong lòng rất cảm kích vì thế lộ ra nụ cười tươi nói, “Vậy phiền toái Nhan đại ca.”
Nghỉ ngơi khoảng nữa canh giờ bọn họ liền chuẩn bị tiếp tục lên đường, Tích Nhược khôi phục một ít thể lực liền thử đứng dậy, chỉ cảm thấy hai chân phát rung, bụng cũng bắt đầu cảm thấy có chút không thoải mái. Tinh thần Tích Nhược liền có chút bất ổn, chẳng lẽ đứa bé có vấn đề. Nàng nhất thời có chút hoảng hốt, nàng mới xuyên tới đây có ba ngày sẽ không phải lại đem nhân vật quan trọng trong Xạ Điêu – Dương Khang làm cho biến mất chứ.
Hoàng Nhan Hồng Liệt vốn luôn luôn chú ý Bao Tích Nhược lúc này thấy nàng đứng lại không đi nữa, hắn nhìn lại thì thấy sắc mặt Tích Nhược tài nhợt, chân ẩn ẩn có chút phát run. Thấy nàng như thế liền khiến hắn hoảng sợ, bất chấp việc có khiến nàng sợ hắn hay không liền tiến nhanh tới ôm lấy nàng, đỡ nhanh nàng lên ngựa sau đó xoay người cũng cưỡi lên, một tay kéo dây cương một tay ôm chặt Tích Nhược, muốn chạy nhanh tới thành trấn tìm đại phu kiểm tra cho nàng.
Tích Nhược vốn đang lo lắng cho bụng của mình, đột nhiên bị Hoàng Nhan Hồng Liệt tiến tới ôm lấy, nàng nhất thời không có phản ứng gì, đợi tới khi lấy lại được tinh thần thì ngựa đã đi được một đoạn, mà nàng hiện tại cả người đang được Hoàng Nhan Hồng Liệt ôm vào trong lòng.
Nhớ tới bụng còn đang cảm thấy không thoải mái, nàng cũng không quan tâm xem tư thế hiện tại của họ có vấn đề hay không, chỉ chú tâm khởi động công pháp điều tức, đặc biệt ở bụng cùng hai chân vòng vo vài vòng, chẳng bao lâu cả người Tích Nhược liền dâng lên cảm giác ấm áp, hô hấp cũng không còn gấp gáp nữa.
Hoàng Nhan Hồng Liệt trong lòng như có lửa đốt, chỉ sợ Bao Tích Nhược sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn một bên thúc ngựa chạy, một bên đang suy nghĩ xem gần đây có thành trấn nào, lúc này trong lòng không còn ý nghĩ thích ý vì được ôm mỹ nhân vào lòng như khi sáng nữa.
Một lát sau, thời điểm hắn cúi đầu xem chừng Tích Nhược liền thấy vẻ mặt nàng bình thản, hơi thở an ổn chìm vào giấc ngủ, sắc mặt nàng đã không còn tái nhợt nữa mà đã lộ ra sắc hồng nhạt, hai tay đang ôm chặt eo của hắn, chu chu cái miệng hồng nhỏ nhắn, cả người lùi sâu vào trong lòng hắn nhìn đáng yêu cực kỳ. Hoàng Nhan Hồng Liệt thả cho ngựa chjay chậm lại, cẩn thận che chỏ tiểu nữ nhân trong lòng để nàng không bị xóc nảy.
Hai người cứ đi chậm như thế được nửa ngày, rốt cục trước khi trời tối cũng đã đến được Trường An trấn, tìm một khách điếm sạch sẽ để thuê phòng trọ. Hoàng Nhan Hồng Liệt tự xưng họ là phu thế, muốn thuê một gian phòng loại tốt.
Tích Nhược từ lúc xuống ngựa đến khi vào khách sạn, gương mặt luôn phiếm hồng. Khi ngựa dừng lại nàng mới tỉnh ngủ, lúc này mới phản ứng được tư thế của họ khá thân mật, hơn nữa hai tay còn theo bản năng gắt gao ôm eo đã vậy còn chủ động dựa vào trong lòng người khác, thật xấu hổ a.
Nhớ lại đời trước mặc dù nàng đã hai mươi bốn tuổi, nhưng cũng chưa từng cùng nam nhân nào thân cận như vậy, ngẫm lại bản thân hôm nay sao lại có thể chủ động vậy chứ? Chẳng lẽ bởi vì Hoàng Nhan Hồng Liệt là một soái ca sao?
Đứng bên cạnh Hoàng Nhan Hồng Liệt thời điểm nghe hắn lạnh giọng phân phó điếm tiểu nhị chuẩn bị ‘một gian thượng phòng’, trên mặt nàng lại càng thêm ửng đỏ, bất quá nàn cũng không có phản bác quyết định của hắn, dù sao hiện tại cũng đang ở Tống quốc, Hoàng Nhan Hồng Liệt lại là người Kim quốc, bọn họ bây giờ còn trong phạm vi bị truy nã, tuy rằng lệnh truy nã này là do Hoàng Nhan Hồng Liệt cố ý phát ra.
Ngồi ở dưới lầu ăn cơm, Hoàng Nhan Hồng Liệt liền gọi nhiều món ăn nhẹ, hiển nhiên là vì muốn chiếu cố khẩu vị của Tích Nhược. Nhưng Tích Nhược từ đời trước vốn đã là một người thích ăn đồ ăn nặng vị, hai ngày qua nàng chỉ toàn ăn cháo loãng cùng bánh bột ngô, hiện tại thật vất vả đến được khách điếm, đương nhiên muốn thỏa mãn ăn những món yêu thích.
Vì thế chờ sau khi Hoàng Nhan Hồng Liệt gọi các món ăn nhẹ, quay đầu ôn nhu hỏi nàng còn muốn ăn gì, Bao Tích Nhược liền không khách khí gọi lỗ kê, túy vịt, còn có món cá kho tàu. Hoàng Nhan Hồng Liệt một bên ngây ngô cười cười nhìn Bao Tích Nhược, khiến nàng cảm thấy thật mạc danh kỳ diệu, thật muốn nhắc nhở hắn chú ý hình tượng một chút, dù sao việc cười ngây ngô như thế không tương xứng với khí chất của hắn chút nào.
Tiểu nhị đứng bên cạnh thấy họ gọi xong, liền vắt khăn dài lên vai, vừa rời đi vừa lớn tiếng báo tên các món ăn mà họ đã gọi. Khách điếm này tốc độ khá nhanh, bọn họ vừa mới uống mấy ngụm trà đồ ăn đã được lục tục bưng lên. Hai mắt Tích Nhược tỏa sáng, tuy rằng vài ngày rồi mới được ăn thịt, bụng hiện giờ cũng đang rất đói, nhưng mà tướng ăn không thể tho lỗ, mặc dù đũa gấp món nhanh chóng nhưng khi ăn lại rất chậm rãi.
Hoàng Nhan Hồng Liệt chờ khi tất cả các món ăn được dọn lên mới phát hiện không đúng, hắn vốn cho rằng Tích Nhược gọi riêng các món mặn là muốn cho hắn ăn, dù sao hắn là người phương bắc luôn thích ăn mặn nhiều hơn. Ai biết đồ ăn vừa được dọn lên, Tích Nhược lại chỉ ăn những món do nàng gọi ra, nàng liên tục gắp món ăn trong khi hắn ngẫu nhiên mới động vài đũa, ai~~~, nguyên lai là do hắn hiểu sai ý nàng a, hắn chỉ có thể cười khổ, bất quá Tích Nhược là người phía nam nhưng lại có khẩu vị giống hắn, điều này quả thật là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Bất quá càng lúc hắn càng có cảm giác quái dị, tuwf trên nguwoif Tích Nhược có rất nhiều điều ngoài dự kiến của hắn, cùng với ấn tượng trong suy nghĩ của hắn không quá giống nhau, nhưng hắn luôn tự nói với chính mình, nàng là do sốt cao có nhiều việc không còn nhớ rõ nữa, giống như nàng nhớ được người tên Dương Thiết Tâm nhưng lại không nhớ rõ cảm tình giữa bọn họ. Tích Nhược hiện nay tuy rằng không khiến người khác có cảm giác đau tích như khi mới gặp mặt nàng nữa, nhưng hơn một phần linh đọng cùng khoái hoạt, cảm giác tuy rằng khác xưa nhưng hắn cảm thấy Tích Nhược như vậy lại thú vị hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.