Xuyên Qua Thành Bao Tích Nhược
Chương 11: Giang Nam thất quái (1)
Đãi Phóng Sắc Vi
09/03/2017
Đi trên đường cái Tích Nhược hối hận sao lại cùng hắn đi ra ngoài chứ, ở
lại khách chẳng phải tốt hơn không, xem đi ra ngoài chưa được bao lâu đã có chuyện phát sinh, còn thấy những người không nên thấy nữa chứ.
Ngã tư này rất lớn, người qua lại chật chội, các tiểu thương bày hàng thì lo chăm chú buôn bán, hét to chào mời khách càng vô cùng náo nhiệt, dọc theo đường đi Tích Nhược được Hoàng Nhan Hồng Liệt che chở mới không bị người khác va chạm phải. Lúc này bỗng có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, Hoàng Nhan Hồng Liệt vội vàng lôi kéo Tích Nhược nép vào bên đường, người trên đường cũng ào ào trốn sang hai bên.
Đứng cạnh Hoàng Nhan Hồng Liệt, Tích Nhược vừa lấy lại bình tĩnh thì nhìn thấy một người cưỡi hoàng mã chạy qua, tuy rằng nàng chưa gặp qua nhiều giống ngựa cũng không biết cách nhận xét ngựa tốt hay xấu, nhưng nhìn con ngựa kia thần tuấn dị thường, thân cao phiêu phì là đủ để nhận thấy là một con ngựa tốt. Quả nhiên nàng nghe được Hoàng Nhan Hồng Liệt cúi đầu nói, “Hảo mã!”
Đứng ở Hoàn Nhan Hồng Liệt bên người lấy lại bình tĩnh, Tích Nhược nhìn thấy một thất hoàng mã theo nhân tùng trung thẳng thoát ra đến, nàng tuy rằng chưa thấy qua bao nhiêu mã, cũng không hiểu cái gì công nhận mã hảo hư, nhưng xem kia mã thần tuấn dị thường, thân cao phiêu phì, là có thể biết định là một thất hảo mã. Quả nhiên, nàng nghe được bên người Hoàn Nhan Hồng Liệt cúi đầu quát một tiếng: "Hảo mã!"
Thôi nhìn theo con ngựa, Tích Nhược chuyển sang nhìn người đang cưỡi ngựa bất giác thấy thật buồn cười. Thần thái của con ngựa thì tốt, nhưng người cưỡi lại như cục thịt heo. Người này tay ngắn chân ngắn, không thấy cổ, đầu to quá khổ lại rụt xuống hai vai. Trừ bỏ trên tivi, nàng chưa bao giờ tận mắt thấy bộ dáng kỳ quái vậy, bất giác nhìn nhiều vài lần.
Nói đến cũng lạ, con ngựa kia chạy như điên trên con phố sầm uất thế này vậy mà không đụng trúng người nào, cũng chưa từng đá trúng vật gì, mỗi khi phía trước có rạp nó liền nhẹ nhàng phóng qua, cứ như biểu diễn cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật ở hiện đại vậy.
Hoàng Nhan Hồng Liệt không tự kìm hãm được quát lớn một tiếng, “Hảo!” Lần này tiếng hắn nói khá lớn khiến người ngựa đang chạy phía trước thoáng quay lại nhìn. Hiện tại nhãn lực Tích Nhược phi thường tốt, cách thật xa nhưng vẫn thấy rõ ràng người béo kia có gương mặt màu rượu đỏ, lỗ mũi cũng to đỏ như lấy một quả hồng gắn lên mặt vậy, hơn nữa dáng người hắn phi thường ục ịch vừa nhìn vào liền thấy chán ghét.
Đúng lúc này phía trước bỗng có hai đứa bé đang chơi rượt đuổi nhau ra đường, ngựa có chút bất ngờ, mắt thấy hai đứa bé có thể bị đạp lên Tích Nhược liền thấy khẩn trương. Nhưng người béo kia bỗng phi người lên rời khỏi yên ngựa khiến chú ngựa nhẹ bớt chỉ cần nhún nhẹ liền nhảy qua được đầu hai đứa bé, sau đó người béo liền nhẹ nhàng hạ xuống ngay trên lương ngựa. Sau đó hai người lại tiếp tục chạy tới trước.
Đến một góc đường đột nhiên ngừng lại. Người béo liền xuống ngựa tiến vào cửa một gian hàng.
Ngựa đang chạy nhanh lại đột ngột dừng, chuyện này Tích Nhược lần đầu thấy được chỉ cảm thấy không hợp lẽ thường, nhưng đây là thế giới võ hiệp những điều không hợp lẽ thường như vầy đều có thể xảy ra.
“Tích Nhược đi thôi.” Tích Nhược nghe thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt nói như vậy liền gật đầu, lúc này mới phát hiện tay nàng vẫn luôn bị hắn nắm, khi nãy mãi lo nhìn chuyện kia mà k phát giác việc này. Nàng bất động thanh sắc rút tay lại, nâng bước bước đi. Hoàng Nhan Hồng Liệt lập tức đi theo nàng. Đến trước cửa tửu lâu, Hoàng Nhan Hồng Liệt đứng lại nói, “Chúng ta vào đây nghỉ chân thôi.”
Tích Nhược nhớ lại người béo khi nãy cũng vừa mới vào chỗ này, nghĩa chắc Hoàng Nhan Hồng Liệt có hứng thú với người đó nên muốn theo vào đây. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy trên bảng hiệu viết ba chữ to ‘Túy Tiên Lâu’, nét chữ kính tú bên cạnh còn có bốn chữ nhỏ đề “Đông Pha cư sĩ”, mắt Tích Nhược liền lóe sáng, đây là do chính Đông Pha cư sĩ viết sao, bảo bối a!
Đi vào trong, nghênh diện là một khối đại mộc bài ở trên có bốn chữ ‘Thái Bạch di phong’, Tích Nhược có chút mê hoặc, Thái Bạch ý chỉ Lý Bạch, tên ngoài cửa lại là của Tô Thức, hai người này một Đường triều một Tống triều mà. Xem ra cũng chỉ là mượn danh mà thôi chứ không phải thật. (Đoạn này ta cũng k hỉu ý tác giả lắm, đang kiếm nguồn để kiểm tra T_T)
Lúc này có một người đang từ trên lầu đi xuống, chính là người béo khi nãy, tay hắn đang cầm một võ rượu đi tới chỗ ngựa của mình, tay vỗ mấy cái đã khiến nửa trên của vò rượu bể ra sau đó đặt xuống trước mặt ngựa, con ngựa kia liền khoan khoái uống.
Tích Nhược hâm mộ, vừa rồi hắn nhất định đã dùng chính là nội công trong truyền thuyết, thật mau lẹ a.
Đi theo Hoàng Nhan Hồng Liệt lên lầu, chọn bàn gần cửa sổ ngồi xuống, tùy tiện chọn vài món ăn, lúc này liền nghe dưới lầu âm thanh cười đùa của người béo với chưởng quầy, chưởng quầy kêu người béo là Hàn tam gia, mà Hàn tam gia này muốn kêu ba bàn rượu và thức ăn, có vẻ như hôm nay hắn muốn chiêu đãi khách.
Tích Nhược quay lại thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt đang chuyên tâm nghe cuộc trò chuyện dưới lầu, vẻ mặt đăm chiêu. Nàng cũng không đoán ra được mục đích vì sao hắn muốn đuổi theo chân người béo vào đây nên đành nhìn ra cửa sổ, bên ngoài cảnh sắc rất tốt. Dưới lầu là một hồ nước, mặt hồ có một lớp sương nhẹ, thuyền lớn thuyền nhỏ nhộn nhạo ở giữa hồ, bên bờ là hàng cây xanh rờn, khi nãy di chuyển trên con đường sầm uất có chút mệt mỏi, giờ nhìn thấy cảnh đẹp như vầy Tích Nhược liền cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Nhìn cảnh đẹp trên hồ, Tích Nhược liền chú ý tới một chiếc thuyền đánh cá, thân thuyền hẹp dài, mũi thuyền hơi nhếch lên, trên mạn thuyền đặt giỏ cá đầy. Bất đồng là người điều khiển lại là một nữ tử, đã vậy tốc độ thuyền này rất mau, trong nháy mắt đã vượt qua các con thuyền khác. Nàng kia chống sào vào nước, khua nhẹ nhàng vậy mà thuyền lại như tên bắn ra phóng tới trước, thân thuyền như bay trên mặt nước, có thể thấy lực của nàng ta có bao lớn.
Chiếc thuyền kia trong chốc lát đã đến bên cạnh bờ, nàng ta liền buộc thuyền vào cọc gỗ bên cạnh tửu lâu sau đó bước lên bờ. Trong khoang thuyền một hán tử bước ra cũng theo lên bờ, hai người đi về phía tửu lâu đối với người béo Hàn tam gia kia kêu một tiếng ‘tam ca’ sau đó liền ngồi xuống bên cạnh hắn. Béo tử nói, “Tứ đệ, thất muội, các người tới sớm a!”
Nguyên lai họ là một nhóm, Tích Nhược nghĩ, trách không được nữ tử này có thể lái thuyền nhanh vậy, nguyên lai là có võ công, tới nơi này tùy tiện một người cũng không thể xem thường được. Hiện tại nàng cảm thấy võ công vô cùng trọng yếu, có điều, tu chân công pháp của nàng với võ công của họ còn lợi hại hơn, chỉ cần bản thân chịu khó tu luyện về sau sẽ không cần sợ hãi nữa.
Đảo mắt dưới lầu lại có mấy người hình thù kỳ quái đi tới, trang điểm quái dị, Tích Nhược nghĩ chẳng lẽ hôm nay là ngày tụ hội của các quái nhân. Chính là nàng liền hận sao hôm nay nàng lại đi ra ngoài chứ, bởi vì người cuối cùng bước vào là một người mù, trên người là bộ quần áo tả tơi, tay phải cầm một cây thiết trượng, mặt nhọn gò má cao, sắc mặt bụi phác, thái độ hung ác. Những người khác thấy hắn liền đúng lên hô to, “Đại ca.”
Tích Nhược hiện tại thầm nghĩ đem bản thân giấu đi, bởi vì nàng đã nhớ được đám quái nhân đó chẳng phải là Giang Nam thất quái đang trên đường đi tìm Lý Bình sao, họ sau này chính là sư phụ của Quác Tĩnh đó.
Ngã tư này rất lớn, người qua lại chật chội, các tiểu thương bày hàng thì lo chăm chú buôn bán, hét to chào mời khách càng vô cùng náo nhiệt, dọc theo đường đi Tích Nhược được Hoàng Nhan Hồng Liệt che chở mới không bị người khác va chạm phải. Lúc này bỗng có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, Hoàng Nhan Hồng Liệt vội vàng lôi kéo Tích Nhược nép vào bên đường, người trên đường cũng ào ào trốn sang hai bên.
Đứng cạnh Hoàng Nhan Hồng Liệt, Tích Nhược vừa lấy lại bình tĩnh thì nhìn thấy một người cưỡi hoàng mã chạy qua, tuy rằng nàng chưa gặp qua nhiều giống ngựa cũng không biết cách nhận xét ngựa tốt hay xấu, nhưng nhìn con ngựa kia thần tuấn dị thường, thân cao phiêu phì là đủ để nhận thấy là một con ngựa tốt. Quả nhiên nàng nghe được Hoàng Nhan Hồng Liệt cúi đầu nói, “Hảo mã!”
Đứng ở Hoàn Nhan Hồng Liệt bên người lấy lại bình tĩnh, Tích Nhược nhìn thấy một thất hoàng mã theo nhân tùng trung thẳng thoát ra đến, nàng tuy rằng chưa thấy qua bao nhiêu mã, cũng không hiểu cái gì công nhận mã hảo hư, nhưng xem kia mã thần tuấn dị thường, thân cao phiêu phì, là có thể biết định là một thất hảo mã. Quả nhiên, nàng nghe được bên người Hoàn Nhan Hồng Liệt cúi đầu quát một tiếng: "Hảo mã!"
Thôi nhìn theo con ngựa, Tích Nhược chuyển sang nhìn người đang cưỡi ngựa bất giác thấy thật buồn cười. Thần thái của con ngựa thì tốt, nhưng người cưỡi lại như cục thịt heo. Người này tay ngắn chân ngắn, không thấy cổ, đầu to quá khổ lại rụt xuống hai vai. Trừ bỏ trên tivi, nàng chưa bao giờ tận mắt thấy bộ dáng kỳ quái vậy, bất giác nhìn nhiều vài lần.
Nói đến cũng lạ, con ngựa kia chạy như điên trên con phố sầm uất thế này vậy mà không đụng trúng người nào, cũng chưa từng đá trúng vật gì, mỗi khi phía trước có rạp nó liền nhẹ nhàng phóng qua, cứ như biểu diễn cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật ở hiện đại vậy.
Hoàng Nhan Hồng Liệt không tự kìm hãm được quát lớn một tiếng, “Hảo!” Lần này tiếng hắn nói khá lớn khiến người ngựa đang chạy phía trước thoáng quay lại nhìn. Hiện tại nhãn lực Tích Nhược phi thường tốt, cách thật xa nhưng vẫn thấy rõ ràng người béo kia có gương mặt màu rượu đỏ, lỗ mũi cũng to đỏ như lấy một quả hồng gắn lên mặt vậy, hơn nữa dáng người hắn phi thường ục ịch vừa nhìn vào liền thấy chán ghét.
Đúng lúc này phía trước bỗng có hai đứa bé đang chơi rượt đuổi nhau ra đường, ngựa có chút bất ngờ, mắt thấy hai đứa bé có thể bị đạp lên Tích Nhược liền thấy khẩn trương. Nhưng người béo kia bỗng phi người lên rời khỏi yên ngựa khiến chú ngựa nhẹ bớt chỉ cần nhún nhẹ liền nhảy qua được đầu hai đứa bé, sau đó người béo liền nhẹ nhàng hạ xuống ngay trên lương ngựa. Sau đó hai người lại tiếp tục chạy tới trước.
Đến một góc đường đột nhiên ngừng lại. Người béo liền xuống ngựa tiến vào cửa một gian hàng.
Ngựa đang chạy nhanh lại đột ngột dừng, chuyện này Tích Nhược lần đầu thấy được chỉ cảm thấy không hợp lẽ thường, nhưng đây là thế giới võ hiệp những điều không hợp lẽ thường như vầy đều có thể xảy ra.
“Tích Nhược đi thôi.” Tích Nhược nghe thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt nói như vậy liền gật đầu, lúc này mới phát hiện tay nàng vẫn luôn bị hắn nắm, khi nãy mãi lo nhìn chuyện kia mà k phát giác việc này. Nàng bất động thanh sắc rút tay lại, nâng bước bước đi. Hoàng Nhan Hồng Liệt lập tức đi theo nàng. Đến trước cửa tửu lâu, Hoàng Nhan Hồng Liệt đứng lại nói, “Chúng ta vào đây nghỉ chân thôi.”
Tích Nhược nhớ lại người béo khi nãy cũng vừa mới vào chỗ này, nghĩa chắc Hoàng Nhan Hồng Liệt có hứng thú với người đó nên muốn theo vào đây. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy trên bảng hiệu viết ba chữ to ‘Túy Tiên Lâu’, nét chữ kính tú bên cạnh còn có bốn chữ nhỏ đề “Đông Pha cư sĩ”, mắt Tích Nhược liền lóe sáng, đây là do chính Đông Pha cư sĩ viết sao, bảo bối a!
Đi vào trong, nghênh diện là một khối đại mộc bài ở trên có bốn chữ ‘Thái Bạch di phong’, Tích Nhược có chút mê hoặc, Thái Bạch ý chỉ Lý Bạch, tên ngoài cửa lại là của Tô Thức, hai người này một Đường triều một Tống triều mà. Xem ra cũng chỉ là mượn danh mà thôi chứ không phải thật. (Đoạn này ta cũng k hỉu ý tác giả lắm, đang kiếm nguồn để kiểm tra T_T)
Lúc này có một người đang từ trên lầu đi xuống, chính là người béo khi nãy, tay hắn đang cầm một võ rượu đi tới chỗ ngựa của mình, tay vỗ mấy cái đã khiến nửa trên của vò rượu bể ra sau đó đặt xuống trước mặt ngựa, con ngựa kia liền khoan khoái uống.
Tích Nhược hâm mộ, vừa rồi hắn nhất định đã dùng chính là nội công trong truyền thuyết, thật mau lẹ a.
Đi theo Hoàng Nhan Hồng Liệt lên lầu, chọn bàn gần cửa sổ ngồi xuống, tùy tiện chọn vài món ăn, lúc này liền nghe dưới lầu âm thanh cười đùa của người béo với chưởng quầy, chưởng quầy kêu người béo là Hàn tam gia, mà Hàn tam gia này muốn kêu ba bàn rượu và thức ăn, có vẻ như hôm nay hắn muốn chiêu đãi khách.
Tích Nhược quay lại thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt đang chuyên tâm nghe cuộc trò chuyện dưới lầu, vẻ mặt đăm chiêu. Nàng cũng không đoán ra được mục đích vì sao hắn muốn đuổi theo chân người béo vào đây nên đành nhìn ra cửa sổ, bên ngoài cảnh sắc rất tốt. Dưới lầu là một hồ nước, mặt hồ có một lớp sương nhẹ, thuyền lớn thuyền nhỏ nhộn nhạo ở giữa hồ, bên bờ là hàng cây xanh rờn, khi nãy di chuyển trên con đường sầm uất có chút mệt mỏi, giờ nhìn thấy cảnh đẹp như vầy Tích Nhược liền cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Nhìn cảnh đẹp trên hồ, Tích Nhược liền chú ý tới một chiếc thuyền đánh cá, thân thuyền hẹp dài, mũi thuyền hơi nhếch lên, trên mạn thuyền đặt giỏ cá đầy. Bất đồng là người điều khiển lại là một nữ tử, đã vậy tốc độ thuyền này rất mau, trong nháy mắt đã vượt qua các con thuyền khác. Nàng kia chống sào vào nước, khua nhẹ nhàng vậy mà thuyền lại như tên bắn ra phóng tới trước, thân thuyền như bay trên mặt nước, có thể thấy lực của nàng ta có bao lớn.
Chiếc thuyền kia trong chốc lát đã đến bên cạnh bờ, nàng ta liền buộc thuyền vào cọc gỗ bên cạnh tửu lâu sau đó bước lên bờ. Trong khoang thuyền một hán tử bước ra cũng theo lên bờ, hai người đi về phía tửu lâu đối với người béo Hàn tam gia kia kêu một tiếng ‘tam ca’ sau đó liền ngồi xuống bên cạnh hắn. Béo tử nói, “Tứ đệ, thất muội, các người tới sớm a!”
Nguyên lai họ là một nhóm, Tích Nhược nghĩ, trách không được nữ tử này có thể lái thuyền nhanh vậy, nguyên lai là có võ công, tới nơi này tùy tiện một người cũng không thể xem thường được. Hiện tại nàng cảm thấy võ công vô cùng trọng yếu, có điều, tu chân công pháp của nàng với võ công của họ còn lợi hại hơn, chỉ cần bản thân chịu khó tu luyện về sau sẽ không cần sợ hãi nữa.
Đảo mắt dưới lầu lại có mấy người hình thù kỳ quái đi tới, trang điểm quái dị, Tích Nhược nghĩ chẳng lẽ hôm nay là ngày tụ hội của các quái nhân. Chính là nàng liền hận sao hôm nay nàng lại đi ra ngoài chứ, bởi vì người cuối cùng bước vào là một người mù, trên người là bộ quần áo tả tơi, tay phải cầm một cây thiết trượng, mặt nhọn gò má cao, sắc mặt bụi phác, thái độ hung ác. Những người khác thấy hắn liền đúng lên hô to, “Đại ca.”
Tích Nhược hiện tại thầm nghĩ đem bản thân giấu đi, bởi vì nàng đã nhớ được đám quái nhân đó chẳng phải là Giang Nam thất quái đang trên đường đi tìm Lý Bình sao, họ sau này chính là sư phụ của Quác Tĩnh đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.