Xuyên Qua Thành Bao Tích Nhược
Chương 27: Một năm đông
Đãi Phóng Sắc Vi
31/03/2017
Tích Nhược đang khâu dở một cái áo hình tiểu hổ, nàng tính làm một cái cái
áo choàng hình chú hổ con cho Bánh Bao nhỏ, hắn đã một tuổi rưỡi rồi,
hiện tại đã biết đi cũng đã biết gọi nương.
Tích Nhược nhìn ngoài cửa sổ, hiện tại đã là chính ngọ mà trời vẫn đổ tuyết, bên ngoài cành cây khô trụi lủi phủ một tầng tuyết dầy, xa xa có hai bóng người đang đi tới càng ngày càng rõ ràng, Tích Nhược tập trung nhìn kỹ thì ra là Hoàng Nhan Hồng Liệt đang ôm Bánh Bao nhỏ, phía sau còn có hạ nhân đi theo cầm ô che, Tích Nhược cảm thán thời gian qua thật mau chỉ chớp mắt đã là mùa đông thứ hai của nàng ở thời đại này.
Tích Nhược buông châm tuyến trong tay xuống, đàu tiên phân phó Xuân Vũ cùng các nha hoàn khác chuẩn bị khăn, chuẩn bị trà nóng, nàng thì đi đến cạnh cửa chờ phụ tử kia tiến vào.
Hoàng Nhan Hồng Liệt ôm Hoàng Nhan Cố từ trong tuyết đi tới, xa xa liền nhìn thấy Tích Nhược đang đứng cạnh cửa chờ bọn hắn, nàng mặc bộ bạch nguyệt tú phù du cẩm bào, bên ngoài phủ áo khoác màu đỏ tươi viền lông trắng tinh như thỏ, trên búi tóc cũng trang trí bằng một dải lông trắng như thế, đứng dựa vào bên hiên cửa nhìn về phía bọn họ.
“Cố nhi, nhìn xem ai kìa?” Hoàng Nhan Hồng Liệt cúi đầu nói chuyện với Hoàng Nhan Cố đang ở trong lòng, dụ dỗ hắn nhìn sang phía Tích Nhược.
Hoàng Nhan Cố vừa nhìn thấy Tích Nhược ở phía xa, ca hứng vỗ vỗ hai tay, vặn vẹo cơ thể mập mạp trong lòng Hoàng Nhan Hồng Liệt, hoan hô nói, “Là nương, cha, là nương.”
“Cố nhi thật thông mình, đợi lát nữa thấy nương Cố nhi có còn nhớ phải nói thế nào không?” Hoàng Nhan Hồng Liệt trấn an Hoàng Nhan Cố đang lộn xộn, hướng dẫn từng bước hỏi.
“Biết, Cố nhi lấy kẹo cho nương ăn.” Hoàng Nhan Cố bộ dáng nhỏ đắc ý nói.
“Còn gì nữa?” Hoàng Nhan Hồng Liệt tiếp tục hỏi.
“Ân? Còn có?” Hoàng Nhan Cố nghiên cái đầu nhỏ nỗ lực suy nghĩ.
Hoàng Nhan Hồng Liệt thấy bộ dáng kia của hắn liền biết hắn đã quên vì thế liền nhắc nhở, “Nếu lát nữa mẫu thân hỏi Cố nhi đi đâu chơi, con phải trả lời như thế nào?”
“Con biết, con biết, con vào hoàng cung thăm hoàng gia gia.” Hoàng Nhan Cố cao hứng nói.
“Ngoan lắm, Cố nhi cần phải nhớ kỹ đó.” Hoàng Nhan Hồng Liệt nói xong liền bước nhanh hơn, vài bước đã tới Thiên các chính sảnh.
“Nương, nương, con đã về.” Hoàng Nhan Cố vừa vào phòng liền gọi to, hoàn hảo Hoàng Nhan Hồng Liệt ôm chặt hắn bằng không hắn rướn cả nửa người ra ngoài như thế chắc chắn sẽ té thẳng xuống đất thôi.
“Được rồi, Bánh Bao nhỏ của mẫu thân đã về, bên ngoài có lạnh lắm không, mau tới cho mẫu thân ôm ôm nào.” Tích Nhược một bên đón hai phụ tử vào nhà, giúp Bánh Bao nhỏ cởi áo cùng mũ ngoài bị dính tuyết xuống, sau đó ôm lấy Bánh Bao nhỏ cười giỡn nói.
“Nương không cần ôm ôm, con là nam tử hắn, trưởng thành, không cần mẫu thân ôm ôm.” Hoàng Nhan Cố ở trong lòng Tích Nhược lắc tới lắc lui không thuận theo, đáng tiếc bị Tích Nhược cường ngạch trấn áp, cuối cùng đành thành thật nằm yên trong lòng nàng.
Tích Nhược liếc mắt trừng Hoàng Nhan Hồng Liệt một cái, Bánh Bao nhỏ trở thành như vầy đều tại nam nhân thích ăn dấm chua này dạy cả thôi, cũng không nhìn xem đứa nhỏ mới hơn một tuổi sao. Nhưng tiểu tử kia không biết vẻ mặt rối rắm nho nhỏ của mình, cùng cường điệu bản thân đã trưởng thành không cần ôm ôm đáng yêu tới cỡ nào, kỳ thực trong lòng hắn muốn được mẫu thân ôm, nhưng lại không quên được lời phụ thân dặn vì vậy mà rối rắm vô cùng.
“Tốt lắm, Bánh Bao nhỏ, nói cho mẫu thân nghe hôm nay đã cùng phụ thân đi đâu chơi vậy?” Tích Nhược hỏi chủ yếu vì sáng sớm mà đã không thấy tăm hơi hai phụ tử này đâu khiến nàng tò mò.
“Đi hoàng gia gia, chỗ đó, ăn kẹo.” Bánh Bao nhỏ Hoàng Nhan Cố cao hứng nó.
“Nga,” nguyên lai là tiến cung, khó trách không có kêu nàng.
Từ khi Tích Nhược gả cho Hoàng Nhan Hồng Liệt đã hơn một năm, trước sau đã tiến cung được năm lần, năm lần này là bởi vì trong cung tổ chức thịnh yến không thể không tham gia nen nàng mới đi. Đám quý nhân trong cung kia toàn mắt cao hơn đỉnh, chỉ nhìn người bằng lỗ mũi, tuy rằng nàng là Triệu vương phi, nhưng thân phận nàng nguyên vẫn là nữ nhân người Hán, lại không có bối cảnh nhà mẹ đẻ xen vào giữa một đám phu nhân Đại Kim quốc, vẻ ngoài xinh đẹp cùng khí chất khác thường của Tích Nhược, không thể nào không bị xa lánh trào phúng được.
Tuy rằng Tích Nhược không để ý thái độ của đám nữ nhân này, nhưng ngoài mặt vẫn cần duy trì vẻ bình thản. Để tránh bản thân phải chịu tội, nàng tận lực giảm bớt tiến cung và tham gia phu nhân tụ hội, nàng tình nguyện một người ngốc trong phủ thêu hoa cũng không muốn đứng giữa đám phu nhân đối diện với vẻ mặt dối trá của bọn họ.
Hoàng Nhan Hồng Liệt biết nàng không thích tiến cung, bình thường cũng không kêu nàng đi cùng, chính vì thế hôm nay đem Bánh Bao nhỏ theo cũng không kêu nàng.
“Nương, ăn kẹo.” Bánh Bao nhỏ lấy ra một cái hộp nhỏ, lấy viên kẹo đường hình thỏ ở bên trong đưa đến trước mặt Tích Nhược, mong chờ nàng ăn.
Tích Nhược ngậm viên kẹo trong miệng, nang mi nhìn về phía Hoàng Nhan Hồng Liệt đắc ý cười, ý tứ là xem con nàng hiểu chuyện biết bao, đều biết phải hiếu kính nàng, ra ngoài còn nhớ mang này nọ về cho nàng, không giống ai kia tay không trở về.
“Nương, kẹo, ăn ngon không?” Bánh Bao nhỏ mở to hai mắt, không chớp mắt nhìn Tích Nhược chờ đáp án.
Tích Nhược nuốt xuống đường khối, cảm thấy ngọt có chút ngấy nhưng vẫn sờ đầu Hoàng Nhan Cố ôn hòa nói, “Ăn ngon lắm.”
“Kia, nương, ăn nữa.” Bánh Bao nhỏ nhu thuận lại lấy một viên nữa cho nàng ăn, chờ đợi nhìn Tích Nhược.
“Nương không ăn nữa đâu, Bánh Bao nhỏ ăn đi.” Tích Nhược nói.
“Nga, vậy được rồi.” Hoàng Nhan Cố buông tay đưa kẹo vào miệng ăn, ánh mắt nheo nheo, thật ngọt ngào.
“Tích Nhược, nàng không thoải mái sao?” Hoàng Nhan Hồng Liệt biết Tích Nhược thích ăn vặt, vốn mua kẹo đường hình thú là để dỗ nàng vui vẻ, mắt tháy Tích Nhược vừa mới ăn một miếng mặt liền có vẻ mệt mỏi, kẹo đường nàng vốn thích ăn cũng không ăn, vội vàng phân phó nha đầu, “Nhanh đi thỉnh đại phu đến đây.”
“Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là trời càng lúc càng lạnh, người cùng càng dễ buồn ngủ thôi.” Tích Nhược khoát tay nói nhưng không có cự tuyệt.
Không cần xem đại phu nàng vẫn biết bản thân nàng đang có chuyện gì, nàng lại mang thai, đã được hai tháng. Từ sau khi sinh Bánh Bao nhỏ nàng không còn ham thích nội thị nữa, gần đây nàng cảm giác mệt nhọc, tối qua lúc luyện công vô tình nội thị mới phát hiện trong bụng lại có một tiểu bảo bảo. Đợi lát nữa cứ để đại phu kiểm tra, cũng vừa vặn công bố tin này.
Tích Nhược nhìn ngoài cửa sổ, hiện tại đã là chính ngọ mà trời vẫn đổ tuyết, bên ngoài cành cây khô trụi lủi phủ một tầng tuyết dầy, xa xa có hai bóng người đang đi tới càng ngày càng rõ ràng, Tích Nhược tập trung nhìn kỹ thì ra là Hoàng Nhan Hồng Liệt đang ôm Bánh Bao nhỏ, phía sau còn có hạ nhân đi theo cầm ô che, Tích Nhược cảm thán thời gian qua thật mau chỉ chớp mắt đã là mùa đông thứ hai của nàng ở thời đại này.
Tích Nhược buông châm tuyến trong tay xuống, đàu tiên phân phó Xuân Vũ cùng các nha hoàn khác chuẩn bị khăn, chuẩn bị trà nóng, nàng thì đi đến cạnh cửa chờ phụ tử kia tiến vào.
Hoàng Nhan Hồng Liệt ôm Hoàng Nhan Cố từ trong tuyết đi tới, xa xa liền nhìn thấy Tích Nhược đang đứng cạnh cửa chờ bọn hắn, nàng mặc bộ bạch nguyệt tú phù du cẩm bào, bên ngoài phủ áo khoác màu đỏ tươi viền lông trắng tinh như thỏ, trên búi tóc cũng trang trí bằng một dải lông trắng như thế, đứng dựa vào bên hiên cửa nhìn về phía bọn họ.
“Cố nhi, nhìn xem ai kìa?” Hoàng Nhan Hồng Liệt cúi đầu nói chuyện với Hoàng Nhan Cố đang ở trong lòng, dụ dỗ hắn nhìn sang phía Tích Nhược.
Hoàng Nhan Cố vừa nhìn thấy Tích Nhược ở phía xa, ca hứng vỗ vỗ hai tay, vặn vẹo cơ thể mập mạp trong lòng Hoàng Nhan Hồng Liệt, hoan hô nói, “Là nương, cha, là nương.”
“Cố nhi thật thông mình, đợi lát nữa thấy nương Cố nhi có còn nhớ phải nói thế nào không?” Hoàng Nhan Hồng Liệt trấn an Hoàng Nhan Cố đang lộn xộn, hướng dẫn từng bước hỏi.
“Biết, Cố nhi lấy kẹo cho nương ăn.” Hoàng Nhan Cố bộ dáng nhỏ đắc ý nói.
“Còn gì nữa?” Hoàng Nhan Hồng Liệt tiếp tục hỏi.
“Ân? Còn có?” Hoàng Nhan Cố nghiên cái đầu nhỏ nỗ lực suy nghĩ.
Hoàng Nhan Hồng Liệt thấy bộ dáng kia của hắn liền biết hắn đã quên vì thế liền nhắc nhở, “Nếu lát nữa mẫu thân hỏi Cố nhi đi đâu chơi, con phải trả lời như thế nào?”
“Con biết, con biết, con vào hoàng cung thăm hoàng gia gia.” Hoàng Nhan Cố cao hứng nói.
“Ngoan lắm, Cố nhi cần phải nhớ kỹ đó.” Hoàng Nhan Hồng Liệt nói xong liền bước nhanh hơn, vài bước đã tới Thiên các chính sảnh.
“Nương, nương, con đã về.” Hoàng Nhan Cố vừa vào phòng liền gọi to, hoàn hảo Hoàng Nhan Hồng Liệt ôm chặt hắn bằng không hắn rướn cả nửa người ra ngoài như thế chắc chắn sẽ té thẳng xuống đất thôi.
“Được rồi, Bánh Bao nhỏ của mẫu thân đã về, bên ngoài có lạnh lắm không, mau tới cho mẫu thân ôm ôm nào.” Tích Nhược một bên đón hai phụ tử vào nhà, giúp Bánh Bao nhỏ cởi áo cùng mũ ngoài bị dính tuyết xuống, sau đó ôm lấy Bánh Bao nhỏ cười giỡn nói.
“Nương không cần ôm ôm, con là nam tử hắn, trưởng thành, không cần mẫu thân ôm ôm.” Hoàng Nhan Cố ở trong lòng Tích Nhược lắc tới lắc lui không thuận theo, đáng tiếc bị Tích Nhược cường ngạch trấn áp, cuối cùng đành thành thật nằm yên trong lòng nàng.
Tích Nhược liếc mắt trừng Hoàng Nhan Hồng Liệt một cái, Bánh Bao nhỏ trở thành như vầy đều tại nam nhân thích ăn dấm chua này dạy cả thôi, cũng không nhìn xem đứa nhỏ mới hơn một tuổi sao. Nhưng tiểu tử kia không biết vẻ mặt rối rắm nho nhỏ của mình, cùng cường điệu bản thân đã trưởng thành không cần ôm ôm đáng yêu tới cỡ nào, kỳ thực trong lòng hắn muốn được mẫu thân ôm, nhưng lại không quên được lời phụ thân dặn vì vậy mà rối rắm vô cùng.
“Tốt lắm, Bánh Bao nhỏ, nói cho mẫu thân nghe hôm nay đã cùng phụ thân đi đâu chơi vậy?” Tích Nhược hỏi chủ yếu vì sáng sớm mà đã không thấy tăm hơi hai phụ tử này đâu khiến nàng tò mò.
“Đi hoàng gia gia, chỗ đó, ăn kẹo.” Bánh Bao nhỏ Hoàng Nhan Cố cao hứng nó.
“Nga,” nguyên lai là tiến cung, khó trách không có kêu nàng.
Từ khi Tích Nhược gả cho Hoàng Nhan Hồng Liệt đã hơn một năm, trước sau đã tiến cung được năm lần, năm lần này là bởi vì trong cung tổ chức thịnh yến không thể không tham gia nen nàng mới đi. Đám quý nhân trong cung kia toàn mắt cao hơn đỉnh, chỉ nhìn người bằng lỗ mũi, tuy rằng nàng là Triệu vương phi, nhưng thân phận nàng nguyên vẫn là nữ nhân người Hán, lại không có bối cảnh nhà mẹ đẻ xen vào giữa một đám phu nhân Đại Kim quốc, vẻ ngoài xinh đẹp cùng khí chất khác thường của Tích Nhược, không thể nào không bị xa lánh trào phúng được.
Tuy rằng Tích Nhược không để ý thái độ của đám nữ nhân này, nhưng ngoài mặt vẫn cần duy trì vẻ bình thản. Để tránh bản thân phải chịu tội, nàng tận lực giảm bớt tiến cung và tham gia phu nhân tụ hội, nàng tình nguyện một người ngốc trong phủ thêu hoa cũng không muốn đứng giữa đám phu nhân đối diện với vẻ mặt dối trá của bọn họ.
Hoàng Nhan Hồng Liệt biết nàng không thích tiến cung, bình thường cũng không kêu nàng đi cùng, chính vì thế hôm nay đem Bánh Bao nhỏ theo cũng không kêu nàng.
“Nương, ăn kẹo.” Bánh Bao nhỏ lấy ra một cái hộp nhỏ, lấy viên kẹo đường hình thỏ ở bên trong đưa đến trước mặt Tích Nhược, mong chờ nàng ăn.
Tích Nhược ngậm viên kẹo trong miệng, nang mi nhìn về phía Hoàng Nhan Hồng Liệt đắc ý cười, ý tứ là xem con nàng hiểu chuyện biết bao, đều biết phải hiếu kính nàng, ra ngoài còn nhớ mang này nọ về cho nàng, không giống ai kia tay không trở về.
“Nương, kẹo, ăn ngon không?” Bánh Bao nhỏ mở to hai mắt, không chớp mắt nhìn Tích Nhược chờ đáp án.
Tích Nhược nuốt xuống đường khối, cảm thấy ngọt có chút ngấy nhưng vẫn sờ đầu Hoàng Nhan Cố ôn hòa nói, “Ăn ngon lắm.”
“Kia, nương, ăn nữa.” Bánh Bao nhỏ nhu thuận lại lấy một viên nữa cho nàng ăn, chờ đợi nhìn Tích Nhược.
“Nương không ăn nữa đâu, Bánh Bao nhỏ ăn đi.” Tích Nhược nói.
“Nga, vậy được rồi.” Hoàng Nhan Cố buông tay đưa kẹo vào miệng ăn, ánh mắt nheo nheo, thật ngọt ngào.
“Tích Nhược, nàng không thoải mái sao?” Hoàng Nhan Hồng Liệt biết Tích Nhược thích ăn vặt, vốn mua kẹo đường hình thú là để dỗ nàng vui vẻ, mắt tháy Tích Nhược vừa mới ăn một miếng mặt liền có vẻ mệt mỏi, kẹo đường nàng vốn thích ăn cũng không ăn, vội vàng phân phó nha đầu, “Nhanh đi thỉnh đại phu đến đây.”
“Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là trời càng lúc càng lạnh, người cùng càng dễ buồn ngủ thôi.” Tích Nhược khoát tay nói nhưng không có cự tuyệt.
Không cần xem đại phu nàng vẫn biết bản thân nàng đang có chuyện gì, nàng lại mang thai, đã được hai tháng. Từ sau khi sinh Bánh Bao nhỏ nàng không còn ham thích nội thị nữa, gần đây nàng cảm giác mệt nhọc, tối qua lúc luyện công vô tình nội thị mới phát hiện trong bụng lại có một tiểu bảo bảo. Đợi lát nữa cứ để đại phu kiểm tra, cũng vừa vặn công bố tin này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.