Chương 36: Đây mới là đả kích chân chính.
Tửu Tiểu Thất
27/02/2014
Từ sau sự kiện Tề phu nhân tập kích lần trước, Phong Tịnh Minh ngoại trừ phái người tới trị thương cho Tô Niệm Niệm một lần, thì không thèm để ý tới nàng nữa. Tô Niệm Niệm cảm thấy Phong Tịnh Minh này đúng là kẻ dằng dai rề rà*, muốn chém giết muốn róc thịt ngươi cứ việc phóng thẳng lại đây nha, giam lỏng nàng cả ngày, rốt cuộc là có ý gì!
(*Nguyên văn là La lý bát sách: thường dùng để chỉ kẻ dằng dai, không quyết đoán hoặc có tật xấu nói dai như giẻ rách.)
Tô Niệm Niệm lại nhàm chán vài ngày, liền nghênh đón một chuyện càng chấn động hơn.
Nguyễn tỷ tỷ đến. . . . . . Nàng ta còn có mặt mũi đến đây!
Tô Niệm Niệm nhìn thấy Nguyễn tỷ tỷ, không còn nhiệt tình như ngày xưa nữa, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta đột nhiên xuất hiện trong phòng.
Nguyễn tỷ tỷ thấy Tô Niệm Niệm như vậy, có vẻ kinh ngạc nói: “Tô muội muội, muội làm sao vậy, mấy ngày không gặp sao lại xa lạ với ta như thế.”
Tô Niệm Niệm tức giận nói: “Đừng gọi ta là muội muội, lúc trước ngươi lợi dụng ta như vậy, còn không biết xấu hổ xưng tỷ muội với ta sao?”
Nguyễn tỷ tỷ mỉm cười nói: “Chúng ta quả thật không nên xưng tỷ muội.”
Tô Niệm Niệm cũng không quan tâm tới ẩn ý trong lời nói của nàng ta, chỉ nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi và Phong Tịnh Minh có ân oán gì, vì sao nhất định phải đưa hắn vào chỗ chết? Làm sao ngươi biết tử huyệt trong võ công của hắn?”
Nguyễn tỷ tỷ bỗng nhiên nói: “Cô thực sự thích hắn sao?”
Tô Niệm Niệm hung dữ nói: “Không cho phép chuyển đề tài!”
Nguyễn tỷ tỷ đành phải than nhẹ một tiếng, đáp: “Ta làm thế, cũng chỉ vì muốn báo thù cho con thôi.”
Tô Niệm Niệm: “Ngươi. . . . . . Ngươi đùa giỡn cái gì vậy!”
Nguyễn tỷ tỷ đột nhiên giơ tay lên sờ sờ hai má Tô Niệm Niệm, bị Tô Niệm Niệm hất ra. Sau đó, tâm tình của Nguyễn tỷ tỷ thoạt nhìn rất sa sút, nàng nói: “Con vẫn chưa nhớ ra mọi chuyện sao.”
Tô Niệm Niệm phát hiện nữ nhân họ Nguyễn này rất kỳ lạ, vì thế nói: “Nhớ cái gì? Ta vốn có thù oán gì với Phong Tịnh Minh sao?”
Nguyễn tỷ tỷ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép **,thở dài: “Ngày đó con bị người ta tra tấn lăng nhục không có chỗ nào lành lặn, bị bỏ rơi nơi hoang dã, đều một tay do hắn làm ra!”
(**Rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắcđối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.)
Tô Niệm Niệm chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu”Oanh” một tiếng, như một tia sét bổ xuống. Hóa ra người ngược đãi chủ nhân của thân thể này đến chết, chính là Phong Tịnh Minh sao?
Tô Niệm Niệm đột nhiên nghĩ đến Phong Tịnh Minh”Đúng lúc” cứu nàng, nghĩ đến hắn vô lại giữ nàng bên cạnh, hắn. . . . . .
Không đúng, không đúng, nếu hắn muốn giết chết nàng, vì sao còn cứu nàng?
Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm như bắt được khúc gỗ cứu mạng, hét lớn: “Ta không tin mấy lời dối trá của ngươi đâu!”
Nguyễn tỷ tỷ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Ta là sư phụ của con, có thể lừa gạt con sao.”
Tô Niệm Niệm lại bị chấn động đến choáng váng, sư. . . . . . phụ? ? ?
Nguyễn tỷ tỷ: “Con là đệ tử đắc ý nhất của ta, nào ngờ tên Phong Tịnh Minh kia lại thừa dịp ta không có trong phái, cướp sạch giết sạch phái Thanh Y của chúng ta, bắt con đi, khiến con gặp phải tai họa bất ngờ này. Là vi sư không bảo vệ con chu đáo, nếu con trách ta, cũng là chuyện đương nhiên.”
Tô Niệm Niệm chém đinh chặt sắt nói : “Hiện tại ta không nhớ gì cả, nếu ngươi nói những lời này trước khi ngươi lợi dụng ta, có lẽ ta sẽ tin một chút, nhưng mà hiện tại. . . . . . Ngươi nói cái gì ta cũng sẽ không tin.”
Nguyễn tỷ tỷ vẫn chưa từ bỏ ý định: “Trên người con có mang theo một miếng ngọc màu trắng chứ? Đó là tín vật chưởng môn của phái Thanh Y chúng ta. Vi sư hi vọng con có thể mau chóng khôi phục, chấp chưởng phái Thanh Y, làm rạng danh phái ta.”
Tô Niệm Niệm đột nhiên phát hiện phái Thanh Y này càng nghe càng quen tai, vì thế nàng bắt được đuôi của đối phương: “Xem ra ngươi quả thật nên biết thêm chút tin tình báo mới nhất trên giang hồ, đúng là phái Thanh Y kia đã bị diệt môn, nhưng tân chưởng môn, Thanh Trần sư thái, cũng đã chết rồi, hiện tại sao lại chạy ra một Thanh Trần sư thái khác được? Hơn nữa nhìn tuổi của ngươi, cũng kém quá xa!” Tô Niệm Niệm cho rằng, Thanh Trần sư thái nhất định cũng gần gần giống với Diệt Tuyệt sư thái trong《 Ỷ Thiên Đồ Long ký 》.
Nguyễn tỷ tỷ đáp: “Thân phận của con, Phong Tịnh Minh cũng biết, ngày mai con hỏi hắn là biết ngay.”
Vừa nói tới Phong Tịnh Minh, Tô Niệm Niệm lại nghĩ tới một nghi vấn khác: “Ngươi luôn miệng nói là Phong Tịnh Minh hại ta, vậy vì sao hắn lại muốn hại ta? Hơn nữa trong thời gian ta ở Phong Ba sơn trang, hắn cũng chưa bao giờ làm khó ta. Có thể thấy rõ là ngươi đang nói dối.”
Nguyễn tỷ tỷ: “Trên người con có bảo vật chí tôn của môn phái chúng ta, Phong Tịnh Minh rất muốn có được nó, tự nhiên sẽ dùng hết tâm tư và thủ đoạn.”
Tô Niệm Niệm: “Bảo vật gì?”
Nguyễn tỷ tỷ: “Là một môn võ công cao thâm, tên là Tình Nan Thương.”
Cái tình tiết chết tiệt gì thế này!
Nguyễn tỷ tỷ còn nói thêm: “Ta còn có việc, phải đi trước. Sau nửa tháng, ta sẽ tới đón con.”
Tô Niệm Niệm khinh thường: “Vì sao phải đợi đến nửa tháng sau?”
Nguyễn tỷ tỷ: “Sau nửa tháng, Tình Nan Thương của ta sẽ có thể luyện đến tầng thứ tư, đến lúc đó, phóng mắt khắp thiên hạ cũng không có ai là đối thủ của ta.”
Ôi mẹ nó, trình độ biến thái cao đến cỡ nào rồi đây!
Nguyễn tỷ tỷ bỏ lại một câu, liền tiêu thất như ma quỷ. Nàng nói: “Nhớ kỹ, pháp danh của con vốn là Liễu Duyên, trên đời này ngoại trừ ta muốn tốt cho con, những người khác đều muốn hãm hại con.”
Đối với nữ nhân họ Nguyễn tự xưng là sư phụ nàng kia, Tô Niệm Niệm cũng không tin tưởng lắm, chính là người nọ nhắc tới Phong Tịnh Minh, nhắc tới mục đích của hắn, thủ đoạn của hắn, trong lòng nàng liền cực kỳ bứt rứt. Dưới đáy lòng có một tiếng nói đang hò hét đừng tin đừng tin đừng trúng bẫy của nàng ta, nhưng thân ảnh Phong Tịnh Minh lại luôn nhảy ra, hiện lên trong đầu nàng, còn có lời nói của nữ nhân kia, “ Phong Tịnh Minh kia lại thừa dịp ta không có trong phái, cướp sạch giết sạch phái Thanh Y của chúng ta, bắt con đi, khiến con gặp phải tai họa bất ngờ này” , “Trên người con có bảo vật chí tôn của phái ta, Phong Tịnh Minh rất muốn có được nó, tự nhiên sẽ dùng hết tâm tư và thủ đoạn” . . . . . . .
Bị Phong Tịnh Minh bắt về nhiều ngày như vậy, Tô Niệm Niệm mất ngủ lần thứ hai.
Tô Niệm Niệm phát hiện muốn gặp Phong Tịnh Minh cũng không đến nỗi quá khó khăn như thế, nàng chỉ nói một câu”Các ngươi không cho ta gặp hắn ta sẽ tự sát” , sau một lát, Phong Tịnh Minh đã tới. Đương nhiên, sắc mặt kia, vẫn âm trầm trước sau như một.
Lúc này tâm tình Tô Niệm Niệm cũng không thoải mái nổi, vì thế hỏi thẳng vào vấn đề: “Huynh vẫn biết ta là ai đúng không?”
Phong Tịnh Minh không ngờ nàng sẽ hỏi như thế, trầm mặc một hồi rồi đáp: “Vậy thì sao?”
Bất giác, giọng nói của Tô Niệm Niệm cũng run run theo:“Huynh vẫn biết ta là ai, huynh tiếp cận là ta vì võ công bí tịch trên người ta?
Phong Tịnh Minh nghiêng đầu không nhìn nàng, lạnh như băng, nói: “Rốt cuộc ngươi cũng không giả bộ nữa.”
Sắc mặt Tô Niệm Niệm tái nhợt tiếp tục truy hỏi: “Như vậy, huynh tra tấn ta, ngược đãi ta, khiến ta thương tích đầy mình sau đó lại đối xử với ta thật tốt, nói yêu ta, đều là vì cái đồ bỏ Tình Nan Thương kia sao?”
Sắc mặt Phong Tịnh Minh cứng đơ, không nói gì.
Tô Niệm Niệm hô thất thanh: “Cho tới bây giờ huynh chưa từng yêu ta đúng không!”
Phong Tịnh Minh trầm ngâm một lúc lâu, rốt cuộc nói: “Đúng, cho tới bây giờ ta chưa hề yêu ngươi, loại nữ nhân như ngươi, sao đáng để ta yêu thương! Ta hận ngươi, hận đến nát cả lục phủ ngũ tạng, làm sao có thể yêu ngươi?”
Hai chân Tô Niệm Niệm mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Phong Tịnh Minh không thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
Tô Niệm Niệm vẫn cho rằng mình bị nữ nhân họ Nguyễn kia lợi dụng, hiện tại xem ra, đâu chỉ có thế! Phong Tịnh Minh lợi dụng nàng, Phong Tịnh Minh cũng lợi dụng nàng! Người nàng yêu nhất trên thế giới này, người nàng từng nghĩ muốn đoạt lấy hắn từ tay đám nữ nhân kia, sau đó cùng hắn bỏ trốn, nàng thậm chí nguyện ý chết trên tay hắn, kỳ thật luôn lợi dụng nàng! Hắn chưa từng yêu nàng, chưa từng. . . . . .
Tô Niệm Niệm cười cười tự giễu, bản thân nàng là một trò hề, mà tình yêu, cũng là một trò hề. . . .
(*Nguyên văn là La lý bát sách: thường dùng để chỉ kẻ dằng dai, không quyết đoán hoặc có tật xấu nói dai như giẻ rách.)
Tô Niệm Niệm lại nhàm chán vài ngày, liền nghênh đón một chuyện càng chấn động hơn.
Nguyễn tỷ tỷ đến. . . . . . Nàng ta còn có mặt mũi đến đây!
Tô Niệm Niệm nhìn thấy Nguyễn tỷ tỷ, không còn nhiệt tình như ngày xưa nữa, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta đột nhiên xuất hiện trong phòng.
Nguyễn tỷ tỷ thấy Tô Niệm Niệm như vậy, có vẻ kinh ngạc nói: “Tô muội muội, muội làm sao vậy, mấy ngày không gặp sao lại xa lạ với ta như thế.”
Tô Niệm Niệm tức giận nói: “Đừng gọi ta là muội muội, lúc trước ngươi lợi dụng ta như vậy, còn không biết xấu hổ xưng tỷ muội với ta sao?”
Nguyễn tỷ tỷ mỉm cười nói: “Chúng ta quả thật không nên xưng tỷ muội.”
Tô Niệm Niệm cũng không quan tâm tới ẩn ý trong lời nói của nàng ta, chỉ nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi và Phong Tịnh Minh có ân oán gì, vì sao nhất định phải đưa hắn vào chỗ chết? Làm sao ngươi biết tử huyệt trong võ công của hắn?”
Nguyễn tỷ tỷ bỗng nhiên nói: “Cô thực sự thích hắn sao?”
Tô Niệm Niệm hung dữ nói: “Không cho phép chuyển đề tài!”
Nguyễn tỷ tỷ đành phải than nhẹ một tiếng, đáp: “Ta làm thế, cũng chỉ vì muốn báo thù cho con thôi.”
Tô Niệm Niệm: “Ngươi. . . . . . Ngươi đùa giỡn cái gì vậy!”
Nguyễn tỷ tỷ đột nhiên giơ tay lên sờ sờ hai má Tô Niệm Niệm, bị Tô Niệm Niệm hất ra. Sau đó, tâm tình của Nguyễn tỷ tỷ thoạt nhìn rất sa sút, nàng nói: “Con vẫn chưa nhớ ra mọi chuyện sao.”
Tô Niệm Niệm phát hiện nữ nhân họ Nguyễn này rất kỳ lạ, vì thế nói: “Nhớ cái gì? Ta vốn có thù oán gì với Phong Tịnh Minh sao?”
Nguyễn tỷ tỷ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép **,thở dài: “Ngày đó con bị người ta tra tấn lăng nhục không có chỗ nào lành lặn, bị bỏ rơi nơi hoang dã, đều một tay do hắn làm ra!”
(**Rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắcđối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.)
Tô Niệm Niệm chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu”Oanh” một tiếng, như một tia sét bổ xuống. Hóa ra người ngược đãi chủ nhân của thân thể này đến chết, chính là Phong Tịnh Minh sao?
Tô Niệm Niệm đột nhiên nghĩ đến Phong Tịnh Minh”Đúng lúc” cứu nàng, nghĩ đến hắn vô lại giữ nàng bên cạnh, hắn. . . . . .
Không đúng, không đúng, nếu hắn muốn giết chết nàng, vì sao còn cứu nàng?
Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm như bắt được khúc gỗ cứu mạng, hét lớn: “Ta không tin mấy lời dối trá của ngươi đâu!”
Nguyễn tỷ tỷ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Ta là sư phụ của con, có thể lừa gạt con sao.”
Tô Niệm Niệm lại bị chấn động đến choáng váng, sư. . . . . . phụ? ? ?
Nguyễn tỷ tỷ: “Con là đệ tử đắc ý nhất của ta, nào ngờ tên Phong Tịnh Minh kia lại thừa dịp ta không có trong phái, cướp sạch giết sạch phái Thanh Y của chúng ta, bắt con đi, khiến con gặp phải tai họa bất ngờ này. Là vi sư không bảo vệ con chu đáo, nếu con trách ta, cũng là chuyện đương nhiên.”
Tô Niệm Niệm chém đinh chặt sắt nói : “Hiện tại ta không nhớ gì cả, nếu ngươi nói những lời này trước khi ngươi lợi dụng ta, có lẽ ta sẽ tin một chút, nhưng mà hiện tại. . . . . . Ngươi nói cái gì ta cũng sẽ không tin.”
Nguyễn tỷ tỷ vẫn chưa từ bỏ ý định: “Trên người con có mang theo một miếng ngọc màu trắng chứ? Đó là tín vật chưởng môn của phái Thanh Y chúng ta. Vi sư hi vọng con có thể mau chóng khôi phục, chấp chưởng phái Thanh Y, làm rạng danh phái ta.”
Tô Niệm Niệm đột nhiên phát hiện phái Thanh Y này càng nghe càng quen tai, vì thế nàng bắt được đuôi của đối phương: “Xem ra ngươi quả thật nên biết thêm chút tin tình báo mới nhất trên giang hồ, đúng là phái Thanh Y kia đã bị diệt môn, nhưng tân chưởng môn, Thanh Trần sư thái, cũng đã chết rồi, hiện tại sao lại chạy ra một Thanh Trần sư thái khác được? Hơn nữa nhìn tuổi của ngươi, cũng kém quá xa!” Tô Niệm Niệm cho rằng, Thanh Trần sư thái nhất định cũng gần gần giống với Diệt Tuyệt sư thái trong《 Ỷ Thiên Đồ Long ký 》.
Nguyễn tỷ tỷ đáp: “Thân phận của con, Phong Tịnh Minh cũng biết, ngày mai con hỏi hắn là biết ngay.”
Vừa nói tới Phong Tịnh Minh, Tô Niệm Niệm lại nghĩ tới một nghi vấn khác: “Ngươi luôn miệng nói là Phong Tịnh Minh hại ta, vậy vì sao hắn lại muốn hại ta? Hơn nữa trong thời gian ta ở Phong Ba sơn trang, hắn cũng chưa bao giờ làm khó ta. Có thể thấy rõ là ngươi đang nói dối.”
Nguyễn tỷ tỷ: “Trên người con có bảo vật chí tôn của môn phái chúng ta, Phong Tịnh Minh rất muốn có được nó, tự nhiên sẽ dùng hết tâm tư và thủ đoạn.”
Tô Niệm Niệm: “Bảo vật gì?”
Nguyễn tỷ tỷ: “Là một môn võ công cao thâm, tên là Tình Nan Thương.”
Cái tình tiết chết tiệt gì thế này!
Nguyễn tỷ tỷ còn nói thêm: “Ta còn có việc, phải đi trước. Sau nửa tháng, ta sẽ tới đón con.”
Tô Niệm Niệm khinh thường: “Vì sao phải đợi đến nửa tháng sau?”
Nguyễn tỷ tỷ: “Sau nửa tháng, Tình Nan Thương của ta sẽ có thể luyện đến tầng thứ tư, đến lúc đó, phóng mắt khắp thiên hạ cũng không có ai là đối thủ của ta.”
Ôi mẹ nó, trình độ biến thái cao đến cỡ nào rồi đây!
Nguyễn tỷ tỷ bỏ lại một câu, liền tiêu thất như ma quỷ. Nàng nói: “Nhớ kỹ, pháp danh của con vốn là Liễu Duyên, trên đời này ngoại trừ ta muốn tốt cho con, những người khác đều muốn hãm hại con.”
Đối với nữ nhân họ Nguyễn tự xưng là sư phụ nàng kia, Tô Niệm Niệm cũng không tin tưởng lắm, chính là người nọ nhắc tới Phong Tịnh Minh, nhắc tới mục đích của hắn, thủ đoạn của hắn, trong lòng nàng liền cực kỳ bứt rứt. Dưới đáy lòng có một tiếng nói đang hò hét đừng tin đừng tin đừng trúng bẫy của nàng ta, nhưng thân ảnh Phong Tịnh Minh lại luôn nhảy ra, hiện lên trong đầu nàng, còn có lời nói của nữ nhân kia, “ Phong Tịnh Minh kia lại thừa dịp ta không có trong phái, cướp sạch giết sạch phái Thanh Y của chúng ta, bắt con đi, khiến con gặp phải tai họa bất ngờ này” , “Trên người con có bảo vật chí tôn của phái ta, Phong Tịnh Minh rất muốn có được nó, tự nhiên sẽ dùng hết tâm tư và thủ đoạn” . . . . . . .
Bị Phong Tịnh Minh bắt về nhiều ngày như vậy, Tô Niệm Niệm mất ngủ lần thứ hai.
Tô Niệm Niệm phát hiện muốn gặp Phong Tịnh Minh cũng không đến nỗi quá khó khăn như thế, nàng chỉ nói một câu”Các ngươi không cho ta gặp hắn ta sẽ tự sát” , sau một lát, Phong Tịnh Minh đã tới. Đương nhiên, sắc mặt kia, vẫn âm trầm trước sau như một.
Lúc này tâm tình Tô Niệm Niệm cũng không thoải mái nổi, vì thế hỏi thẳng vào vấn đề: “Huynh vẫn biết ta là ai đúng không?”
Phong Tịnh Minh không ngờ nàng sẽ hỏi như thế, trầm mặc một hồi rồi đáp: “Vậy thì sao?”
Bất giác, giọng nói của Tô Niệm Niệm cũng run run theo:“Huynh vẫn biết ta là ai, huynh tiếp cận là ta vì võ công bí tịch trên người ta?
Phong Tịnh Minh nghiêng đầu không nhìn nàng, lạnh như băng, nói: “Rốt cuộc ngươi cũng không giả bộ nữa.”
Sắc mặt Tô Niệm Niệm tái nhợt tiếp tục truy hỏi: “Như vậy, huynh tra tấn ta, ngược đãi ta, khiến ta thương tích đầy mình sau đó lại đối xử với ta thật tốt, nói yêu ta, đều là vì cái đồ bỏ Tình Nan Thương kia sao?”
Sắc mặt Phong Tịnh Minh cứng đơ, không nói gì.
Tô Niệm Niệm hô thất thanh: “Cho tới bây giờ huynh chưa từng yêu ta đúng không!”
Phong Tịnh Minh trầm ngâm một lúc lâu, rốt cuộc nói: “Đúng, cho tới bây giờ ta chưa hề yêu ngươi, loại nữ nhân như ngươi, sao đáng để ta yêu thương! Ta hận ngươi, hận đến nát cả lục phủ ngũ tạng, làm sao có thể yêu ngươi?”
Hai chân Tô Niệm Niệm mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Phong Tịnh Minh không thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
Tô Niệm Niệm vẫn cho rằng mình bị nữ nhân họ Nguyễn kia lợi dụng, hiện tại xem ra, đâu chỉ có thế! Phong Tịnh Minh lợi dụng nàng, Phong Tịnh Minh cũng lợi dụng nàng! Người nàng yêu nhất trên thế giới này, người nàng từng nghĩ muốn đoạt lấy hắn từ tay đám nữ nhân kia, sau đó cùng hắn bỏ trốn, nàng thậm chí nguyện ý chết trên tay hắn, kỳ thật luôn lợi dụng nàng! Hắn chưa từng yêu nàng, chưa từng. . . . . .
Tô Niệm Niệm cười cười tự giễu, bản thân nàng là một trò hề, mà tình yêu, cũng là một trò hề. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.