Chương 54
Li Hề
14/05/2022
Từ xa xưa tới nay, hoa yến vẫn luôn thịnh hành trong các thế gia, một
phương diện này là bởi vì có thể cùng bách gia tề tựu ngắm hoa, về
phương diện khác đó là tiệc tối, chủ gia đều sẽ chuẩn bị tốt các tiết
mục biểu diễn, trong quá trình diễn ra tiệc tối, các tu sĩ tới tham gia
yến hội cũng có thể ngẫu hứng phát huy chút tài hoa của chính mình, ở
nhà không có quy củ nghiêm thế gia như vậy, thậm chí sẽ tìm một ít
thuyết thư giang hồ chọc người cười, tiến vào biểu diễn thú vui giải
buồn cho mọi người.
Lúc này, bách gia vây quanh sảnh đường, người ăn đồ ăn nhắm rượu, người kể chuyện đứng ở giữa thính phòng, kể về truyền thuyết đường phố:
" Tương truyền dân gian có một vị công tử đối với một vị a hoàn bên cạnh nhất kiến chung tình. Hai người sau vài lần gặp gỡ, ái mộ lẫn nhau. Nhưng thân phận hai người cách xa nhau, nếu muốn ở bên nhau, cần phải có trưởng bối ra mặt. Cho nên sau khi quan hệ hai người bị phát hiện, vị công tử này bị phụ mẫu cấm hai người lui tới, muốn hai người vĩnh bất tương kiến ( vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau). Buổi tối hôm nay, vị công tử thừa dịp đêm dài, lặng lẽ từ trong nhà bỏ đi, tìm được vị cô nương kia, hai người cùng nhau đi đến bên hồ, đúng dịp đêm trăng tròn, đang muốn thương lượng nắm tay nhau rời khỏi nơi này, các vị đoán thế nào? "
" Chỉ thấy trên ánh trăng lóe sáng, lại thẳng chiếu vào trên người hai người, trong chốc lát bách hoa tề phi, mùi hoa tứ phía, hai người cả kinh, khi hoàn hồn lại chỉ thấy trên cổ tay hai người xuất hiện sợi dây tơ hồng. Trời giáng dị tượng chuyện hai người thực mau bị phát hiện, phụ mẫu nhà trai đem hai người tách ra, lại phát hiện tơ hồng trên tay hai người, lại không thể nào lấy xuống được, tựa như lớn len cùng nhau. Lúc này mọi người đều nói đây là ý chỉ của trời cao, muốn hai người bọn họ ở bên nhau không cho tách ra. "
" Sau lại vậy a, mọi người liền nói: Tại đây là lúc trăng tròn, bách hoa nở rộ hai người yêu nhau sóng vai đứng cạnh nhau, là có thể nguyện ước dưới trăng, có thể vượt qua thân phận vượt qua phê bình, làm đôi tình nhân quyến lữ. "
Lam Hi Thần nghe, đem ly trà đưa vào miệng, vô mục đích quét nhìn chung quanh trên cơ bản đều là các tu sĩ trò chuyện trời nam đất bắc, nhàn nhạt cười một chút: Dưới trường hợp này, chân chính nghe tiết mục đều là hài tử trẻ tuổi, đối với đại bộ phận người tới, tiệc tối quan trọng nhất chính là có thể không cần để ý nhiều lễ nghi quy củ như vậy, có thể tương đối tự do ăn tối nói chuyện hoặc là nhân cơ hội giao kết quan hệ. Cho nên trên đài rốt cuộc là ca vũ thăng bình hay dân gian nghe đồn, rất ít có người chân chính nghe vào...
Nghĩ như vậy, người trên đài lại đổi thành vũ nữ quần áo đơn điệu, Lam Hi Thần thu hồi tầm mắt, cảm thấy có chút không thú vị. A Dao mới vừa rồi bị Kim tông chủ kêu đi xem trù phòng, mọi nơi không có người nói... Hắn nghĩ, chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, quay đầu lại mới phát hiện: Vong Cơ đau?!! Thời điểm nghe thuyết thư, đệ ấy không phải còn ở chỗ này nghe thực nghiêm túc sao?!
" Tông chủ, Hàm Quang Quân mới vừa bị Ngụy công tử kéo ra ngoài. "
Có lẽ là thấy hắn nghi hoặc, một tu sĩ ngồi bên cạnh nói.
Lam Hi Thần hướng hắn cảm tạ, vừa lúc lấy lý do đi tìm Vong Cơ, rời khỏi yến hội.
Ra khỏi yến thính, Lam Hi Thần nhìn trăng tròn sáng ngời, trong lòng không khỏi nhớ tới truyền thuyết mới vừa nghe... Sau đó cười cười, nâng bước hướng về phía trù phòng.
Lâm Nhược Vân là tại thời điểm yến hội sắp kết thúc từ yến thính đi ra. Nàng thực sự quá buồn! Vốn đang nghĩ có thể chuyên tâm thưởng thức tiết mục nhưng một ít phu nhân ngồi bên cạnh luôn nghĩ biện pháp cùng chính mình nói chuyện, thực sự làm người chịu không nổi. Rốt cuộc cũng tìm được cơ hội đi ra ngoài, còn chưa đi được vài bước, liền gặp phải vài vị phu nhân:
" Kim phu nhân cũng ra ngoài ngắm trăng à? "
" A,... Đúng vậy. "
Lâm Nhược Vân đã hết chỗ để nói rồi, liền trả lời có lệ.
" Tối nay ánh trăng thật là mỹ a... " ( Mỹ này là mỹ mỹ lệ nha mọi người)
" A, đúng. "
Lâm Nhược Vân lo chính mình đi tới phía trước, vài vị phu nhân kia tự giác đi theo sau nàng, không lời nói tìm lời mà nói:
" Ngắm trăng phải ở trên Kim Lân đài mới đẹp, không giống chỗ chúng ta, đều là sơn lĩnh, buổi tối nhìn không thấy mặt trăng. "
"... "
Lâm Nhược Vân không có hé răng, không biết nên nói cái gì, huống hồ nàng còn không nhớ rõ vị phu nhân trước mặt đến từ nơi nào.
" Đúng vậy đúng vậy. "
Một người khác nói tiếp:
" Lần này đến Kim Lân đài nhìn, chúng ta cũng coi như mở rộng tầm mắt.... Còn phải là địa phương tốt như vậy, mới thích hợp với dáng người của Kim phu nhân. "
Lâm Nhược Vân: ".... " Ta tạm thời cho rằng ngươi khen ta đi.... Nhưng ta có thể không hàn huyên sao?
Tuy rằng thấy Kim phu nhân không đáp lại gì, nhưng vài vị phu nhân kia vẫn cứ lo chính mình nói, đề tài cũng từ nịnh nọt biến thành ấm chỉ có mục đích...
" Vị cô nương kia của nhà ta, đúng là thời điểm thanh xuân niên thiếu, cũng đã tới thời điểm nên bàn chuyện cưới hỏi... Trong nhà cũng luôn có một ít tới chiêu thân nhưng ta chướng mắt, nghĩ gả nữ nhi tốt chút không được sao... "
Lâm Nhược Vân tỏ vẻ đau đầu: Ta biết hài tử nhà ta tốt, nhưng các ngươi có thể hay không không cần đánh chủ ý lên hắn! Đang nghĩ ngợi, chỗ ngã rẽ đúng là đụng phải Kim Quang Dao... Cùng bên cạnh hắn là Lam Hi Thần.
" Mẫu thân, Bạch phu nhân, Giả phu nhân, Chân phu nhân. "
A Dao, không hổ là ngươi nha! Thế nhưng có thể phân biệt được các nàng là ai! Lâm Nhược Vân cảm thán, nói:
" Không cần đa lễ, A Dao và Lam tông chủ, cùng tới ngắm trăng sao? "
"Mới vừa rồi từ trù phòng đi ra, vừa lúc gặp Lam tông chủ, liền cùng nhau đi dạo bên hoa viên này. "
Kim Quang Dao đáp.
" A, khá tốt khá tốt. Các ngươi đi, chúng ta không quấy rầy các ngươi. "
Lâm Nhược Vân cười, liền mang theo các phu nhân phía sau hướng bên kia đi tới, lúc này cách đó không xa trên xà nhà đột nhiên phát ra động tĩnh, làm mọi người đi phía trước phải nhìn lại.
" Lam Trạm! Ngươi lên đó làm gì! Trở về a! "
Lúc này, bách gia vây quanh sảnh đường, người ăn đồ ăn nhắm rượu, người kể chuyện đứng ở giữa thính phòng, kể về truyền thuyết đường phố:
" Tương truyền dân gian có một vị công tử đối với một vị a hoàn bên cạnh nhất kiến chung tình. Hai người sau vài lần gặp gỡ, ái mộ lẫn nhau. Nhưng thân phận hai người cách xa nhau, nếu muốn ở bên nhau, cần phải có trưởng bối ra mặt. Cho nên sau khi quan hệ hai người bị phát hiện, vị công tử này bị phụ mẫu cấm hai người lui tới, muốn hai người vĩnh bất tương kiến ( vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau). Buổi tối hôm nay, vị công tử thừa dịp đêm dài, lặng lẽ từ trong nhà bỏ đi, tìm được vị cô nương kia, hai người cùng nhau đi đến bên hồ, đúng dịp đêm trăng tròn, đang muốn thương lượng nắm tay nhau rời khỏi nơi này, các vị đoán thế nào? "
" Chỉ thấy trên ánh trăng lóe sáng, lại thẳng chiếu vào trên người hai người, trong chốc lát bách hoa tề phi, mùi hoa tứ phía, hai người cả kinh, khi hoàn hồn lại chỉ thấy trên cổ tay hai người xuất hiện sợi dây tơ hồng. Trời giáng dị tượng chuyện hai người thực mau bị phát hiện, phụ mẫu nhà trai đem hai người tách ra, lại phát hiện tơ hồng trên tay hai người, lại không thể nào lấy xuống được, tựa như lớn len cùng nhau. Lúc này mọi người đều nói đây là ý chỉ của trời cao, muốn hai người bọn họ ở bên nhau không cho tách ra. "
" Sau lại vậy a, mọi người liền nói: Tại đây là lúc trăng tròn, bách hoa nở rộ hai người yêu nhau sóng vai đứng cạnh nhau, là có thể nguyện ước dưới trăng, có thể vượt qua thân phận vượt qua phê bình, làm đôi tình nhân quyến lữ. "
Lam Hi Thần nghe, đem ly trà đưa vào miệng, vô mục đích quét nhìn chung quanh trên cơ bản đều là các tu sĩ trò chuyện trời nam đất bắc, nhàn nhạt cười một chút: Dưới trường hợp này, chân chính nghe tiết mục đều là hài tử trẻ tuổi, đối với đại bộ phận người tới, tiệc tối quan trọng nhất chính là có thể không cần để ý nhiều lễ nghi quy củ như vậy, có thể tương đối tự do ăn tối nói chuyện hoặc là nhân cơ hội giao kết quan hệ. Cho nên trên đài rốt cuộc là ca vũ thăng bình hay dân gian nghe đồn, rất ít có người chân chính nghe vào...
Nghĩ như vậy, người trên đài lại đổi thành vũ nữ quần áo đơn điệu, Lam Hi Thần thu hồi tầm mắt, cảm thấy có chút không thú vị. A Dao mới vừa rồi bị Kim tông chủ kêu đi xem trù phòng, mọi nơi không có người nói... Hắn nghĩ, chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, quay đầu lại mới phát hiện: Vong Cơ đau?!! Thời điểm nghe thuyết thư, đệ ấy không phải còn ở chỗ này nghe thực nghiêm túc sao?!
" Tông chủ, Hàm Quang Quân mới vừa bị Ngụy công tử kéo ra ngoài. "
Có lẽ là thấy hắn nghi hoặc, một tu sĩ ngồi bên cạnh nói.
Lam Hi Thần hướng hắn cảm tạ, vừa lúc lấy lý do đi tìm Vong Cơ, rời khỏi yến hội.
Ra khỏi yến thính, Lam Hi Thần nhìn trăng tròn sáng ngời, trong lòng không khỏi nhớ tới truyền thuyết mới vừa nghe... Sau đó cười cười, nâng bước hướng về phía trù phòng.
Lâm Nhược Vân là tại thời điểm yến hội sắp kết thúc từ yến thính đi ra. Nàng thực sự quá buồn! Vốn đang nghĩ có thể chuyên tâm thưởng thức tiết mục nhưng một ít phu nhân ngồi bên cạnh luôn nghĩ biện pháp cùng chính mình nói chuyện, thực sự làm người chịu không nổi. Rốt cuộc cũng tìm được cơ hội đi ra ngoài, còn chưa đi được vài bước, liền gặp phải vài vị phu nhân:
" Kim phu nhân cũng ra ngoài ngắm trăng à? "
" A,... Đúng vậy. "
Lâm Nhược Vân đã hết chỗ để nói rồi, liền trả lời có lệ.
" Tối nay ánh trăng thật là mỹ a... " ( Mỹ này là mỹ mỹ lệ nha mọi người)
" A, đúng. "
Lâm Nhược Vân lo chính mình đi tới phía trước, vài vị phu nhân kia tự giác đi theo sau nàng, không lời nói tìm lời mà nói:
" Ngắm trăng phải ở trên Kim Lân đài mới đẹp, không giống chỗ chúng ta, đều là sơn lĩnh, buổi tối nhìn không thấy mặt trăng. "
"... "
Lâm Nhược Vân không có hé răng, không biết nên nói cái gì, huống hồ nàng còn không nhớ rõ vị phu nhân trước mặt đến từ nơi nào.
" Đúng vậy đúng vậy. "
Một người khác nói tiếp:
" Lần này đến Kim Lân đài nhìn, chúng ta cũng coi như mở rộng tầm mắt.... Còn phải là địa phương tốt như vậy, mới thích hợp với dáng người của Kim phu nhân. "
Lâm Nhược Vân: ".... " Ta tạm thời cho rằng ngươi khen ta đi.... Nhưng ta có thể không hàn huyên sao?
Tuy rằng thấy Kim phu nhân không đáp lại gì, nhưng vài vị phu nhân kia vẫn cứ lo chính mình nói, đề tài cũng từ nịnh nọt biến thành ấm chỉ có mục đích...
" Vị cô nương kia của nhà ta, đúng là thời điểm thanh xuân niên thiếu, cũng đã tới thời điểm nên bàn chuyện cưới hỏi... Trong nhà cũng luôn có một ít tới chiêu thân nhưng ta chướng mắt, nghĩ gả nữ nhi tốt chút không được sao... "
Lâm Nhược Vân tỏ vẻ đau đầu: Ta biết hài tử nhà ta tốt, nhưng các ngươi có thể hay không không cần đánh chủ ý lên hắn! Đang nghĩ ngợi, chỗ ngã rẽ đúng là đụng phải Kim Quang Dao... Cùng bên cạnh hắn là Lam Hi Thần.
" Mẫu thân, Bạch phu nhân, Giả phu nhân, Chân phu nhân. "
A Dao, không hổ là ngươi nha! Thế nhưng có thể phân biệt được các nàng là ai! Lâm Nhược Vân cảm thán, nói:
" Không cần đa lễ, A Dao và Lam tông chủ, cùng tới ngắm trăng sao? "
"Mới vừa rồi từ trù phòng đi ra, vừa lúc gặp Lam tông chủ, liền cùng nhau đi dạo bên hoa viên này. "
Kim Quang Dao đáp.
" A, khá tốt khá tốt. Các ngươi đi, chúng ta không quấy rầy các ngươi. "
Lâm Nhược Vân cười, liền mang theo các phu nhân phía sau hướng bên kia đi tới, lúc này cách đó không xa trên xà nhà đột nhiên phát ra động tĩnh, làm mọi người đi phía trước phải nhìn lại.
" Lam Trạm! Ngươi lên đó làm gì! Trở về a! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.