Chương 40: Đính hôn
Thu Thủy Tình
31/12/2014
Edit : Gynnykawai
Trong gió nhẹ, một người mặc quần áo màu trắng, bóng dáng thon dài rẽ ra những bụi hoa nhỏ, không biết tên màu tím mọc dọc trên đường đi, sau đó bước vào sân. Nàng có khí chất dịu dàng, động tác không nhanh không chậm, mang theo vài tao nhã mà người thường khó có được.
"Lâm tỷ tỷ, muội đến thăm tỷ đây."
Lâm Triều Anh nghe tiếng đi ra, nhìn thấy nàng, cười nói: "Vốn là ta nên qua thăm muội, sao muội lại chạy tới đây chứ."
Phùng Hành đi đến bên cạnh nàng, hai người sóng vai hướng phía viện đi vào "Dung nhi vừa mới vừa ngủ, Dược Sư lại bàn bạc công việc với Thất Công, muội liền đến tìm tỷ tỷ . Muội cùng với tỷ tỷ hồi lâu không thấy, tất nhiên là muốn nói chuyện phiếm với tỷ rồi."
Lâm Triều Anh mỉm cười, dẫn Phùng Hành đi vào trong viện. Bữa tiệc mừng 100 ngày của Hoàng Dung, kỳ thật Hoàng Dược Sư cũng không mời người nào, chỉ là ngày đó nghe được Phùng Hành nói muốn mời Lâm Triều Anh đến đảo Đào Hoa chơi, liền nhớ tới Hồng Thất Công, vì thế liền thuận tiện mời Hồng Thất Công tới.
Nhìn ra được, tình cảm của Phùng Hành và Hoàng Dược Sư là không tồi, cặp mắt đẹp của Lâm Triều Anh xem xét Phùng Hành, nhịn không được giễu cợt:
"Xem ra Hoàng Đảo chủ thật sự là có bản lĩnh, hiện giờ sắc mặt của muội so với dĩ vãng tốt hơn nhiều lắm."
Xem ra, sau này, Hoàng Dung có thể sẽ có thêm đệ đệ, muội muội rồi , Hoàng Dược Sư có bản lĩnh như vậy, nói không chừng có thể giúp Phùng Hành điều trị thân thể còn khỏe hơn so với heo cũng nên, cái gì mà ba năm ôm hai, sáu năm ôm năm, cái loại này phỏng chừng không phải là thần thoại.
Phùng Hành nhịn không được cong môi mỉm cười, nói: "Tỷ tỷ lại giễu cợt muội rồi, tỷ cùng với Thất Công, đến tột cùng phải như thế nào mới tốt?"
Lâm Triêu Anh sửng sốt, nhìn về phía Phùng Hành.
Phùng Hành nói: "Muội có mắt nhìn nhé, hơn nữa cho tới bây giờ muội cũng không ngốc."
Hai người hay có thư lui tới, Lâm Triều Anh cũng thường xuyên ở trong thư nói đến Hồng Thất Công, chỉ là chút chuyện làm cho nàng cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười mà thôi. Lại nghe Hoàng Dược Sư nói đến chuyện trước kia của Hồng Thất Công cùng với Lâm Triều Anh, Phùng Hành cảm thấy tuy rằng hai người này nhìn thì giống như là trong sáng vô tư, nhưng ở trong mắt người ngoài , bọn họ đã là một đôi từ rất sớm. Lúc Lâm Triều Anh vừa đến đảo Đào Hoa, thân thể không khoẻ, Hồng Thất Công ôm nàng vào trong ngực, trên mặt không dấu được lo lắng, nếu như nói là hai người này cũng chỉ là quân tử chi giao, vậy thì Phùng Hành như thế nào cũng không tin tưởng được.
Lâm Triều Anh gật đầu, có chút không yên lòng thuận miệng nói: "Muội đúng là không ngu ngốc, nhưng mà ta vẫn còn chưa nghĩ ra."
Đôi mắt đẹp mang theo nghi hoặc của Phùng Hành nhìn về phía nàng, sau đó trên mặt mang theo tươi cười ôn nhu, "Tỷ tỷ không cần nghĩ muốn cái gì? Muội cùng với tỷ tỷ quen biết đã nhiều năm, ý nghĩ của tỷ tỷ mặc dù là muội nghĩ không ra, nhưng mà cũng có thể đoán trúng bảy tám phần. Từ trước đến nay, Thất Công đối với tỷ tỷ đều tốt lắm, cũng thực có khả năng chịu đựng tỷ tỷ."
Lâm Triều Anh nghe vậy, nhịn không được trừng mắt, "Cái gì mà hắn có khả năng chịu đựng tỷ chứ? Tỷ cũng thực dễ dàng tha thứ cho hắn mà !"
Phùng Hành nhìn thấy bộ dạng của nàng, nhịn không được mím miệng cười khẽ, "Muội nói này, mặc kệ là tỷ tỷ làm cái gì, bất luận là đúng hay sai, Thất Công vẫn đều đứng ở bên cạnh tỷ. Tỷ tỷ không cần dựa vào bất luận kẻ nào, cũng có thể sống rất tốt, nhưng nếu có người hiểu rõ tỷ, ở bên cạnh làm bạn với tỷ , chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Lời nói của Phùng Hành, thật sự thì trong lòng Lâm Triều Anh cũng biết rõ ràng. Nàng không nghĩ tới việc phải gả mình ra ngoài , tuy rằng cho tới bây giờ nàng đều không có mấy cảm xúc hối hận gì đó, nhưng mà nếu thật sự muốn nàng bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này, nàng cũng không lưu ý lắm. Kỳ thật ngẫm lại mấy năm nay, Hồng Thất Công vẫn đối với nàng tốt lắm, hơn nữa nói thật, nếu nàng thật sự phải gả, nàng sẽ chọn người đối với nàng tốt nhất, mà nàng cũng biết người đó. Tuy rằng có đôi khi Hồng Thất Công thực phiền, cũng sẽ mang một số người về nuôi dưỡng ở trong nhà của nàng, nhưng mà nàng vẫn đều rất thích ở trong đó. Hơn nữa cùng Hồng Thất Công ở chung, vẫn đều không có cái gì gọi là áp lực cả, nàng ở trước mặt Hồng Thất Công, mới là nàng chân thật nhất.
Phùng Hành thấy bộ dạng trầm ngâm của Lâm Triều Anh, đưa tay cầm lấy ấm trà trên bàn, rót đầy trà nóng vào trong hai cái chén màu trắng, sau đó đưa một ly đến trước mặt Lâm Triều Anh. Phùng Hành cười nói: "Muội hiểu được tỷ tỷ muốn làm cái gì, vốn là cùng người bên ngoài không quan hệ. Hiện giờ tới đây nói với tỷ tỷ chuyện này, là Dược Sư than thở với muội, Thất Công đang hỏi hắn phải giải quyết việc này như thế nào."
". . . . . . !"
Hồng Thất Công thực phiền não.
Hồng Thất Công thực khẩn trương, sự khẩn trương mà từ trước đến nay chưa bao giờ có.
Vì cái gì? Bởi vì hắn muốn cầu thân với Lâm Triều Anh, từ xưa đến nay, việc lớn như thành thân đều là lệnh của cha mẹ, bà mai làm mối. Hồng Thất Công cùng với Lâm Triều Anh đều không cha không mẹ, còn về phần ‘bà mai làm mối’, Hồng Thất Công cảm thấy tìm vị phu nhân mà ai nhìn thấy cũng không thể tức giận được của Hoàng Dược Sư kia là rất thích hợp , hơn nữa Phùng Hành cùng với Lâm Triều Anh lại có giao tình thắm thiết.
Nhưng. . . . . . Hồng Thất Công cảm thấy thực ưu thương, ngày đó sau khi hắn, hắn đem cô nương kia ôm vào trong ngực hôn . . . . . . Bỗng nhiên không biết phải đối mặt với nàng như thế nào nữa. Ngày hôm sau, bọn họ cùng đi dự tiệc mừng 100 ngày của Tiểu Hoàng Dung, Lâm Triều Anh vẻ mặt không sao cả, nhưng thật ra hắn, động 1 chút lại làm rơi bát rơi đũa, rất là mất mặt. Sau đó, hắn muốn cùng Lâm Triều Anh nói chuyện, nhưng không biết như thế nào mà đề tài lại bị nàng dẫn dắt đi, cứ vòng vo mãi, vong vo đến nỗi đầu óc của hắn cũng trống rỗng, vẫn không thể quay về đề tài mà hắn muốn nói kia.
Trước kia Hồng Thất Công đã cảm thấy Lâm Triều Anh làm cho hắn thực đau đầu, mà lúc này, lại là vô cùng đau đầu.
Ban đêm hôm nay, Hồng Thất Công cùng Hoàng Dược Sư đang luận bàn võ học, cũng không biết vì sao, lại bị Hoàng Dược Sư giựt giây vài câu, hơn nữa mấy ngày liên tiếp luôn tại chỗ Lâm Triều Anh chạm phải đinh mềm (chắc ý giống là đánh vào cục bông), lúc này rốt cục thì không kiềm chế được , đi thẳng đến viện Lâm Triều Anh ở. Lại nói tiếp Hoàng Dược Sư cũng thực đạt đến một trình độ nào đó, bọn họ đến làm khách, còn giúp bọn họ an bài một tiểu viện độc lập.
Hắn đánh thẳng về phía trước, đi vào viện của Lâm Triều Anh, thấy đại sảnh không có ai, trực tiếp hướng nàng phòng đi, đẩy cửa ra, lớn tiếng nói: "A Anh, ta có lời muốn nói với nàng. . . . . .".
Còn chưa nói xong, liền ngây ngẩn cả người. Sau đó mạnh xoay người, trên mặt chợt đỏ rực, "Cái kia. . . . . . Ta, ta, ta không phải là cố ý!"
Thùng gỗ bốc lên từng đợt khí nóng, tóc dài nổi trên mặt nước, trên mặt bị khí nóng hun làm cho đỏ bừng, còn có. . . . . . đường cong duyên dáng ở cổ kia cùng với bả vai trắng nõn, rất tròn. . . . . . Hồng Thất Công cảm thấy "Oanh" một tiếng, trên mặt bị cháy sạch không còn lưu một manh giáp.
Lâm Triều Anh lúc đó cũng không kịp phản ứng, đến lúc kịp phản ứng, nhịn không được trừng phía sau lưng Hồng Thất Công, trong giọng nói còn mang theo vài phần xấu hổ, "Không phải cố ý vậy ngươi còn không đi ra ngoài!"
". . . . . ."
Hồng Thất Công đứng trên hành lang trong viện của Lâm Triều Anh, không ngừng hít sâu, muốn đem một màn khắc ở trong đầu kia quên mất, chính là hắn càng muốn quên, lại càng không thể quên được. Không chỉ những không thể quên được, mà lại càng lúc càng hiện ra rõ ràng, như là chỉ có 1 lớp lụa mỏng che lại vậy. . . . . . Hắn nhớ rất rõ ràng cổ của nàng có bao nhiêu tuyệt đẹp, làn da phía trên có bao nhiêu trắng mịn. . . . . .
Hắn lắc đầu, cảm thấy chính mình cần phải bình tĩnh một chút, vì thế thở ra hít vào thật mạnh, đi đến hòi nghỉ mát trong viện ngồi xuống.
Một khắc đồng hồ đi qua, âm thanh không chút che giấu vang lên bên tai hắn, hắn dựng thẳng sống lưng , sau đó quay đầu lại. Chỉ thấy cái người mới vừa tắm rửa xong kia chậm rãi đi đến phía hắn, mỗi một bước, đều giống như đi vào trong tim của hắn.
"Có chuyện gì?" Thanh âm của nàng bỗng nhiên thực nghiêm túc, đứng đắn, giống như chuyện vừa rồi đối nàng không có một chút ảnh hưởng nào cả.
Nói đến việc này, Hồng Thất Công cũng rất không được tự nhiên. . . . . . Nhưng mà, nhìn Lâm Triều Anh vẻ mặt không có chuyện gì, từ đáy lòng hắn cũng không biết là tư vị gì. Tuy rằng nói là hắn thích nàng trước, nhưng mà. . . . . . Nàng như vậy, bộ dạng dường như không có việc gì, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nghĩ như vậy, mày liền nhíu lại.
"Sao không nói lời nào?" Lâm Triều Anh đi tới hắn trước mặt, cúi đầu nhìn hắn.
Hắn ngẩng đầu, đồng tử bình thường đều đen như mực, sáng trong ngọc nhìn nàng, hắn cứ như vậy nhìn Lâm Triều Anh, mặt mày cong cong , mang theo vài phần ý cười. Bỗng nhiên, bàn tay nam tính nâng lên, nắm lấy cổ tay của nàng, lôi kéo.
Nàng liền theo đà đến trước mặt hắn, kỳ thật muốn giãy dụa, cũng có thể giãy dụa được. Nhưng mà nàng cũng lười tốn sức lôi kéo với hắn, dứt khoát để cho thân thể vừa mới tắm rửa xong đổ về phía người hắn. Nàng biết không trông nom chuyện gì nữa , chỉ cần khi nàng có chuyện, mà hắn lại ở bên cạnh nàng là được, cho tới bây giờ, hắn cũng sẽ không làm cho nàng bị thương.
Quả nhiên, hắn tiếp được nàng, để cho nàng ngồi ở bên cạnh hắn.
Thật lâu sau, hắn mới ho nhẹ một tiếng, nói: "A Anh. . . . . . Chúng ta. . . . . ."
"Ừ?" Hai tròng mắt của nữ tử xem xét hắn.
Hắn chống lại cặp kia, lại ngây dại.
Lâm Triều Anh thấy bộ dạng kia của hắn, con ngươi chớp chớp, hỏi:"Chúng ta như thế nào?" Chính là lúc này, thanh âm không còn vẻ nghiêm túc, mà là chứa vài phần ý cười.
Hồng Thất Công sửng sốt, hai mắt khóa ở trên mặt của nàng, chỉ thấy nàng mặt mày linh động, làm cho hắn tâm động không thôi. Hắn nhất thời lỗ mãng, xông vào gian phòng của nàng, đã vậy còn thấy bộ dáng khi nàng tắm rửa, tuy rằng mới đầu nàng có xấu hổ, nhưng hiện giờ lại bình thường như không có chuyện gì. . . . . . Hồng Thất Công không hiểu lắm tâm tư của các cô nương, nhưng mà đối với Lâm Triều Anh, hắn cảm thấy chính mình vẫn là rất hiểu biết. Nếu nàng chán ghét hắn, đối hắn không có ý gì, thì đêm đó, thời điểm khi hắn khó kìm lòng nổi mà hôn nàng, nàng chắc chắn sẽ ngăn cản. Mà lúc vừa rồi, hắn kéo cổ tay nàng, đem nàng kéo về phía hắn, nàng cũng không chút giãy dụa. . . . . . Vì thế, cô nương này kể sau đêm đó, đối với hắn vẫn ôn hoà, thái độ cùng bình thường như trước kia. . . . . . Là nàng đang đùa giỡn hắn sao, nhìn xem hắn ở trước mặt nàng làm ra những chuyện xấu hổ sao?
Lâm Triều Anh thấy sắc mặt của hắn thay đổi mấy lần, trong lòng vốn dĩ cũng có vài phần mất tự nhiên lúc này đều biến mất. Nam nhân này, nói đến vẫn là thực ngây thơ. Nàng khẽ nhếch khóe miệng, đứng lên, chậm rì rì nói: "Nếu là không có việc gì, ta đi đây." Cũng khuya rồi, nên đi nghỉ rồi đó.
"A Anh!" Nam nhân đứng lên theo, giọng nói có chút lo lắng.
Nàng quay đầu lại, nhìn phía hắn.
"Kia, cái kia. . . . . . A Anh. . . . . ." Hồng Thất Công vừa nghĩ tới lời mà hắn sắp sửa nói ra, liền ấp a ấp úng, nói như thế nào cũng đều không nói được.
Lâm Triều Anh thật kiên nhẫn chờ hắn, thấy hắn vẫn không nói ra lời, lại là một bộ dạng miễn cưỡng, lười phản ứng với hắn.
Hồng Thất Công nóng nảy, đưa tay bắt lấy cổ tay của nàng, không phải là cầu thân sao? Hắn đường đường là một nam tử ngang tàng thân cao bảy thước, hay là ngay cả một chút gan này cũng đều không có? ! Kết quả tồi tệ nhất không phải là cô nương này không đáp ứng sao? Nàng không đáp ứng hắn có thể quấn quít lấy nàng a, Hồng Thất hắn đời này còn không có thích qua một cô nương, hiện giờ thật sự thích , tất nhiên là phải thẳng thắn mà nói thích rồi! Sợ đầu sợ đuôi, tính gì là nam nhân? Vì thế, Hồng Thất Công nhắm chặt mắt lại, liều mạng!
"A Anh, ta muốn hỏi nàng, nàng có đáp ứng ta cầu thân hay không!"
"Cầu thân? Ngươi muốn thành thân với ta?" Lâm Triều Anh vẻ mặt thực bình tĩnh, hỏi hắn.
Hồng Thất Công ngơ ngác gật đầu.
Lâm Triều Anh gật gật đầu, sau đó nói: "Ừ, ta đáp ứng rồi. Ngươi trở về ngủ đi." Nói xong, nàng liền thản nhiên rời đi.
Hồng Thất Công kinh ngạc đừng ở trong viện, A Anh nói đáp ứng rồi? Nhưng mà. . . . . cái bộ dạng kia của nàng, như thế nào cũng cảm thấy giống như là đang cùng hắn thảo luận đêm nay ánh trăng không tồi, không có thẹn thùng của một cô nương, không có...chút nào ngại ngùng. . . . . . Hồng Thất Công thực mê mang, sáng mai nàng tỉnh có thể hay không nói, hôm nay nàng bị mộng du nên mới đáp ứng lời cầu thân của hắn? !
Kỳ thật Lâm Triều Anh cũng không có bình tĩnh như Hồng Thất Công suy nghĩ, chính là, trừ bỏ làm bộ bình tĩnh, nàng không biết mình nên bày tỏ vẻ mặt như thế nào. Nàng đối với Hồng Thất Công, không có cái loại cảm giác nóng ruột nóng gan, trước khi đến đảo Đào Hoa, nàng thậm chí còn không nghĩ tới hai người sẽ ở cùng nhau, sau đó còn nói đến chuyện thành thân.
Nàng xác định mình không ghét Hồng Thất Công, thậm chí có đôi khi, nàng sẽ ở trong ánh mắt chuyên chú của hắn mà hơi hơi thất thần. Nhưng nàng cũng tự hiểu lấy, nàng tính tình thẳng thắn, ẩn ẩn từ trong xương lại có vài phần cảm xúc bất đồng, trong tiềm thức của nàng, luôn cảm thấy tại cái thế giới này, không tìm thấy một người có thể hiểu biết nàng, bao dung nàng. Nhưng mà lời nói của Phùng Hành làm cho từ đáy lòng nàng sinh ra vài phần hi vọng, nàng nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, trong lòng nàng cũng không rõ lắm, nhưng nàng cảm thấy Hồng Thất Công chính là người kia. Cho dù không phải, cũng không sao cả, nàng không cần phải theo trên người nam nhân để tìm giá trị tồn tại (chắc ý là không có nam nhân vẫn sống được), nếu cuối cùng Hồng Thất Công không phải là người đó, trong lòng nàng cũng sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay.
Nàng muốn. . . . . . Đánh cuộc một phen. Hơn nữa Hồng Thất Công đối với nàng, mặc kệ là bất cứ lúc nào, đều là không thể chê được.
Nghĩ đến lúc mình đang tắm rửa hắn tiến vào, trên mặt hắn mang theo vài phần đỏ ửng, nhưng lập tức lại nghĩ đến lúc nàng nói đáp ứng lời cầu thân của Hồng Thất Công, vẻ mặt hắn sửng sờ, đứng ở trong viện, nhịn không được nhẹ giọng nở nụ cười.
"Thật sự là. . . . . . Ngu ngốc." Dường như là khi Hồng Thất Công ở trước mặt nàng, luôn sẽ đánh mất khí chất trầm ổn khi đối mặt với những chuyện lớn của hắn.
Trong gió nhẹ, một người mặc quần áo màu trắng, bóng dáng thon dài rẽ ra những bụi hoa nhỏ, không biết tên màu tím mọc dọc trên đường đi, sau đó bước vào sân. Nàng có khí chất dịu dàng, động tác không nhanh không chậm, mang theo vài tao nhã mà người thường khó có được.
"Lâm tỷ tỷ, muội đến thăm tỷ đây."
Lâm Triều Anh nghe tiếng đi ra, nhìn thấy nàng, cười nói: "Vốn là ta nên qua thăm muội, sao muội lại chạy tới đây chứ."
Phùng Hành đi đến bên cạnh nàng, hai người sóng vai hướng phía viện đi vào "Dung nhi vừa mới vừa ngủ, Dược Sư lại bàn bạc công việc với Thất Công, muội liền đến tìm tỷ tỷ . Muội cùng với tỷ tỷ hồi lâu không thấy, tất nhiên là muốn nói chuyện phiếm với tỷ rồi."
Lâm Triều Anh mỉm cười, dẫn Phùng Hành đi vào trong viện. Bữa tiệc mừng 100 ngày của Hoàng Dung, kỳ thật Hoàng Dược Sư cũng không mời người nào, chỉ là ngày đó nghe được Phùng Hành nói muốn mời Lâm Triều Anh đến đảo Đào Hoa chơi, liền nhớ tới Hồng Thất Công, vì thế liền thuận tiện mời Hồng Thất Công tới.
Nhìn ra được, tình cảm của Phùng Hành và Hoàng Dược Sư là không tồi, cặp mắt đẹp của Lâm Triều Anh xem xét Phùng Hành, nhịn không được giễu cợt:
"Xem ra Hoàng Đảo chủ thật sự là có bản lĩnh, hiện giờ sắc mặt của muội so với dĩ vãng tốt hơn nhiều lắm."
Xem ra, sau này, Hoàng Dung có thể sẽ có thêm đệ đệ, muội muội rồi , Hoàng Dược Sư có bản lĩnh như vậy, nói không chừng có thể giúp Phùng Hành điều trị thân thể còn khỏe hơn so với heo cũng nên, cái gì mà ba năm ôm hai, sáu năm ôm năm, cái loại này phỏng chừng không phải là thần thoại.
Phùng Hành nhịn không được cong môi mỉm cười, nói: "Tỷ tỷ lại giễu cợt muội rồi, tỷ cùng với Thất Công, đến tột cùng phải như thế nào mới tốt?"
Lâm Triêu Anh sửng sốt, nhìn về phía Phùng Hành.
Phùng Hành nói: "Muội có mắt nhìn nhé, hơn nữa cho tới bây giờ muội cũng không ngốc."
Hai người hay có thư lui tới, Lâm Triều Anh cũng thường xuyên ở trong thư nói đến Hồng Thất Công, chỉ là chút chuyện làm cho nàng cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười mà thôi. Lại nghe Hoàng Dược Sư nói đến chuyện trước kia của Hồng Thất Công cùng với Lâm Triều Anh, Phùng Hành cảm thấy tuy rằng hai người này nhìn thì giống như là trong sáng vô tư, nhưng ở trong mắt người ngoài , bọn họ đã là một đôi từ rất sớm. Lúc Lâm Triều Anh vừa đến đảo Đào Hoa, thân thể không khoẻ, Hồng Thất Công ôm nàng vào trong ngực, trên mặt không dấu được lo lắng, nếu như nói là hai người này cũng chỉ là quân tử chi giao, vậy thì Phùng Hành như thế nào cũng không tin tưởng được.
Lâm Triều Anh gật đầu, có chút không yên lòng thuận miệng nói: "Muội đúng là không ngu ngốc, nhưng mà ta vẫn còn chưa nghĩ ra."
Đôi mắt đẹp mang theo nghi hoặc của Phùng Hành nhìn về phía nàng, sau đó trên mặt mang theo tươi cười ôn nhu, "Tỷ tỷ không cần nghĩ muốn cái gì? Muội cùng với tỷ tỷ quen biết đã nhiều năm, ý nghĩ của tỷ tỷ mặc dù là muội nghĩ không ra, nhưng mà cũng có thể đoán trúng bảy tám phần. Từ trước đến nay, Thất Công đối với tỷ tỷ đều tốt lắm, cũng thực có khả năng chịu đựng tỷ tỷ."
Lâm Triều Anh nghe vậy, nhịn không được trừng mắt, "Cái gì mà hắn có khả năng chịu đựng tỷ chứ? Tỷ cũng thực dễ dàng tha thứ cho hắn mà !"
Phùng Hành nhìn thấy bộ dạng của nàng, nhịn không được mím miệng cười khẽ, "Muội nói này, mặc kệ là tỷ tỷ làm cái gì, bất luận là đúng hay sai, Thất Công vẫn đều đứng ở bên cạnh tỷ. Tỷ tỷ không cần dựa vào bất luận kẻ nào, cũng có thể sống rất tốt, nhưng nếu có người hiểu rõ tỷ, ở bên cạnh làm bạn với tỷ , chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Lời nói của Phùng Hành, thật sự thì trong lòng Lâm Triều Anh cũng biết rõ ràng. Nàng không nghĩ tới việc phải gả mình ra ngoài , tuy rằng cho tới bây giờ nàng đều không có mấy cảm xúc hối hận gì đó, nhưng mà nếu thật sự muốn nàng bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này, nàng cũng không lưu ý lắm. Kỳ thật ngẫm lại mấy năm nay, Hồng Thất Công vẫn đối với nàng tốt lắm, hơn nữa nói thật, nếu nàng thật sự phải gả, nàng sẽ chọn người đối với nàng tốt nhất, mà nàng cũng biết người đó. Tuy rằng có đôi khi Hồng Thất Công thực phiền, cũng sẽ mang một số người về nuôi dưỡng ở trong nhà của nàng, nhưng mà nàng vẫn đều rất thích ở trong đó. Hơn nữa cùng Hồng Thất Công ở chung, vẫn đều không có cái gì gọi là áp lực cả, nàng ở trước mặt Hồng Thất Công, mới là nàng chân thật nhất.
Phùng Hành thấy bộ dạng trầm ngâm của Lâm Triều Anh, đưa tay cầm lấy ấm trà trên bàn, rót đầy trà nóng vào trong hai cái chén màu trắng, sau đó đưa một ly đến trước mặt Lâm Triều Anh. Phùng Hành cười nói: "Muội hiểu được tỷ tỷ muốn làm cái gì, vốn là cùng người bên ngoài không quan hệ. Hiện giờ tới đây nói với tỷ tỷ chuyện này, là Dược Sư than thở với muội, Thất Công đang hỏi hắn phải giải quyết việc này như thế nào."
". . . . . . !"
Hồng Thất Công thực phiền não.
Hồng Thất Công thực khẩn trương, sự khẩn trương mà từ trước đến nay chưa bao giờ có.
Vì cái gì? Bởi vì hắn muốn cầu thân với Lâm Triều Anh, từ xưa đến nay, việc lớn như thành thân đều là lệnh của cha mẹ, bà mai làm mối. Hồng Thất Công cùng với Lâm Triều Anh đều không cha không mẹ, còn về phần ‘bà mai làm mối’, Hồng Thất Công cảm thấy tìm vị phu nhân mà ai nhìn thấy cũng không thể tức giận được của Hoàng Dược Sư kia là rất thích hợp , hơn nữa Phùng Hành cùng với Lâm Triều Anh lại có giao tình thắm thiết.
Nhưng. . . . . . Hồng Thất Công cảm thấy thực ưu thương, ngày đó sau khi hắn, hắn đem cô nương kia ôm vào trong ngực hôn . . . . . . Bỗng nhiên không biết phải đối mặt với nàng như thế nào nữa. Ngày hôm sau, bọn họ cùng đi dự tiệc mừng 100 ngày của Tiểu Hoàng Dung, Lâm Triều Anh vẻ mặt không sao cả, nhưng thật ra hắn, động 1 chút lại làm rơi bát rơi đũa, rất là mất mặt. Sau đó, hắn muốn cùng Lâm Triều Anh nói chuyện, nhưng không biết như thế nào mà đề tài lại bị nàng dẫn dắt đi, cứ vòng vo mãi, vong vo đến nỗi đầu óc của hắn cũng trống rỗng, vẫn không thể quay về đề tài mà hắn muốn nói kia.
Trước kia Hồng Thất Công đã cảm thấy Lâm Triều Anh làm cho hắn thực đau đầu, mà lúc này, lại là vô cùng đau đầu.
Ban đêm hôm nay, Hồng Thất Công cùng Hoàng Dược Sư đang luận bàn võ học, cũng không biết vì sao, lại bị Hoàng Dược Sư giựt giây vài câu, hơn nữa mấy ngày liên tiếp luôn tại chỗ Lâm Triều Anh chạm phải đinh mềm (chắc ý giống là đánh vào cục bông), lúc này rốt cục thì không kiềm chế được , đi thẳng đến viện Lâm Triều Anh ở. Lại nói tiếp Hoàng Dược Sư cũng thực đạt đến một trình độ nào đó, bọn họ đến làm khách, còn giúp bọn họ an bài một tiểu viện độc lập.
Hắn đánh thẳng về phía trước, đi vào viện của Lâm Triều Anh, thấy đại sảnh không có ai, trực tiếp hướng nàng phòng đi, đẩy cửa ra, lớn tiếng nói: "A Anh, ta có lời muốn nói với nàng. . . . . .".
Còn chưa nói xong, liền ngây ngẩn cả người. Sau đó mạnh xoay người, trên mặt chợt đỏ rực, "Cái kia. . . . . . Ta, ta, ta không phải là cố ý!"
Thùng gỗ bốc lên từng đợt khí nóng, tóc dài nổi trên mặt nước, trên mặt bị khí nóng hun làm cho đỏ bừng, còn có. . . . . . đường cong duyên dáng ở cổ kia cùng với bả vai trắng nõn, rất tròn. . . . . . Hồng Thất Công cảm thấy "Oanh" một tiếng, trên mặt bị cháy sạch không còn lưu một manh giáp.
Lâm Triều Anh lúc đó cũng không kịp phản ứng, đến lúc kịp phản ứng, nhịn không được trừng phía sau lưng Hồng Thất Công, trong giọng nói còn mang theo vài phần xấu hổ, "Không phải cố ý vậy ngươi còn không đi ra ngoài!"
". . . . . ."
Hồng Thất Công đứng trên hành lang trong viện của Lâm Triều Anh, không ngừng hít sâu, muốn đem một màn khắc ở trong đầu kia quên mất, chính là hắn càng muốn quên, lại càng không thể quên được. Không chỉ những không thể quên được, mà lại càng lúc càng hiện ra rõ ràng, như là chỉ có 1 lớp lụa mỏng che lại vậy. . . . . . Hắn nhớ rất rõ ràng cổ của nàng có bao nhiêu tuyệt đẹp, làn da phía trên có bao nhiêu trắng mịn. . . . . .
Hắn lắc đầu, cảm thấy chính mình cần phải bình tĩnh một chút, vì thế thở ra hít vào thật mạnh, đi đến hòi nghỉ mát trong viện ngồi xuống.
Một khắc đồng hồ đi qua, âm thanh không chút che giấu vang lên bên tai hắn, hắn dựng thẳng sống lưng , sau đó quay đầu lại. Chỉ thấy cái người mới vừa tắm rửa xong kia chậm rãi đi đến phía hắn, mỗi một bước, đều giống như đi vào trong tim của hắn.
"Có chuyện gì?" Thanh âm của nàng bỗng nhiên thực nghiêm túc, đứng đắn, giống như chuyện vừa rồi đối nàng không có một chút ảnh hưởng nào cả.
Nói đến việc này, Hồng Thất Công cũng rất không được tự nhiên. . . . . . Nhưng mà, nhìn Lâm Triều Anh vẻ mặt không có chuyện gì, từ đáy lòng hắn cũng không biết là tư vị gì. Tuy rằng nói là hắn thích nàng trước, nhưng mà. . . . . . Nàng như vậy, bộ dạng dường như không có việc gì, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nghĩ như vậy, mày liền nhíu lại.
"Sao không nói lời nào?" Lâm Triều Anh đi tới hắn trước mặt, cúi đầu nhìn hắn.
Hắn ngẩng đầu, đồng tử bình thường đều đen như mực, sáng trong ngọc nhìn nàng, hắn cứ như vậy nhìn Lâm Triều Anh, mặt mày cong cong , mang theo vài phần ý cười. Bỗng nhiên, bàn tay nam tính nâng lên, nắm lấy cổ tay của nàng, lôi kéo.
Nàng liền theo đà đến trước mặt hắn, kỳ thật muốn giãy dụa, cũng có thể giãy dụa được. Nhưng mà nàng cũng lười tốn sức lôi kéo với hắn, dứt khoát để cho thân thể vừa mới tắm rửa xong đổ về phía người hắn. Nàng biết không trông nom chuyện gì nữa , chỉ cần khi nàng có chuyện, mà hắn lại ở bên cạnh nàng là được, cho tới bây giờ, hắn cũng sẽ không làm cho nàng bị thương.
Quả nhiên, hắn tiếp được nàng, để cho nàng ngồi ở bên cạnh hắn.
Thật lâu sau, hắn mới ho nhẹ một tiếng, nói: "A Anh. . . . . . Chúng ta. . . . . ."
"Ừ?" Hai tròng mắt của nữ tử xem xét hắn.
Hắn chống lại cặp kia, lại ngây dại.
Lâm Triều Anh thấy bộ dạng kia của hắn, con ngươi chớp chớp, hỏi:"Chúng ta như thế nào?" Chính là lúc này, thanh âm không còn vẻ nghiêm túc, mà là chứa vài phần ý cười.
Hồng Thất Công sửng sốt, hai mắt khóa ở trên mặt của nàng, chỉ thấy nàng mặt mày linh động, làm cho hắn tâm động không thôi. Hắn nhất thời lỗ mãng, xông vào gian phòng của nàng, đã vậy còn thấy bộ dáng khi nàng tắm rửa, tuy rằng mới đầu nàng có xấu hổ, nhưng hiện giờ lại bình thường như không có chuyện gì. . . . . . Hồng Thất Công không hiểu lắm tâm tư của các cô nương, nhưng mà đối với Lâm Triều Anh, hắn cảm thấy chính mình vẫn là rất hiểu biết. Nếu nàng chán ghét hắn, đối hắn không có ý gì, thì đêm đó, thời điểm khi hắn khó kìm lòng nổi mà hôn nàng, nàng chắc chắn sẽ ngăn cản. Mà lúc vừa rồi, hắn kéo cổ tay nàng, đem nàng kéo về phía hắn, nàng cũng không chút giãy dụa. . . . . . Vì thế, cô nương này kể sau đêm đó, đối với hắn vẫn ôn hoà, thái độ cùng bình thường như trước kia. . . . . . Là nàng đang đùa giỡn hắn sao, nhìn xem hắn ở trước mặt nàng làm ra những chuyện xấu hổ sao?
Lâm Triều Anh thấy sắc mặt của hắn thay đổi mấy lần, trong lòng vốn dĩ cũng có vài phần mất tự nhiên lúc này đều biến mất. Nam nhân này, nói đến vẫn là thực ngây thơ. Nàng khẽ nhếch khóe miệng, đứng lên, chậm rì rì nói: "Nếu là không có việc gì, ta đi đây." Cũng khuya rồi, nên đi nghỉ rồi đó.
"A Anh!" Nam nhân đứng lên theo, giọng nói có chút lo lắng.
Nàng quay đầu lại, nhìn phía hắn.
"Kia, cái kia. . . . . . A Anh. . . . . ." Hồng Thất Công vừa nghĩ tới lời mà hắn sắp sửa nói ra, liền ấp a ấp úng, nói như thế nào cũng đều không nói được.
Lâm Triều Anh thật kiên nhẫn chờ hắn, thấy hắn vẫn không nói ra lời, lại là một bộ dạng miễn cưỡng, lười phản ứng với hắn.
Hồng Thất Công nóng nảy, đưa tay bắt lấy cổ tay của nàng, không phải là cầu thân sao? Hắn đường đường là một nam tử ngang tàng thân cao bảy thước, hay là ngay cả một chút gan này cũng đều không có? ! Kết quả tồi tệ nhất không phải là cô nương này không đáp ứng sao? Nàng không đáp ứng hắn có thể quấn quít lấy nàng a, Hồng Thất hắn đời này còn không có thích qua một cô nương, hiện giờ thật sự thích , tất nhiên là phải thẳng thắn mà nói thích rồi! Sợ đầu sợ đuôi, tính gì là nam nhân? Vì thế, Hồng Thất Công nhắm chặt mắt lại, liều mạng!
"A Anh, ta muốn hỏi nàng, nàng có đáp ứng ta cầu thân hay không!"
"Cầu thân? Ngươi muốn thành thân với ta?" Lâm Triều Anh vẻ mặt thực bình tĩnh, hỏi hắn.
Hồng Thất Công ngơ ngác gật đầu.
Lâm Triều Anh gật gật đầu, sau đó nói: "Ừ, ta đáp ứng rồi. Ngươi trở về ngủ đi." Nói xong, nàng liền thản nhiên rời đi.
Hồng Thất Công kinh ngạc đừng ở trong viện, A Anh nói đáp ứng rồi? Nhưng mà. . . . . cái bộ dạng kia của nàng, như thế nào cũng cảm thấy giống như là đang cùng hắn thảo luận đêm nay ánh trăng không tồi, không có thẹn thùng của một cô nương, không có...chút nào ngại ngùng. . . . . . Hồng Thất Công thực mê mang, sáng mai nàng tỉnh có thể hay không nói, hôm nay nàng bị mộng du nên mới đáp ứng lời cầu thân của hắn? !
Kỳ thật Lâm Triều Anh cũng không có bình tĩnh như Hồng Thất Công suy nghĩ, chính là, trừ bỏ làm bộ bình tĩnh, nàng không biết mình nên bày tỏ vẻ mặt như thế nào. Nàng đối với Hồng Thất Công, không có cái loại cảm giác nóng ruột nóng gan, trước khi đến đảo Đào Hoa, nàng thậm chí còn không nghĩ tới hai người sẽ ở cùng nhau, sau đó còn nói đến chuyện thành thân.
Nàng xác định mình không ghét Hồng Thất Công, thậm chí có đôi khi, nàng sẽ ở trong ánh mắt chuyên chú của hắn mà hơi hơi thất thần. Nhưng nàng cũng tự hiểu lấy, nàng tính tình thẳng thắn, ẩn ẩn từ trong xương lại có vài phần cảm xúc bất đồng, trong tiềm thức của nàng, luôn cảm thấy tại cái thế giới này, không tìm thấy một người có thể hiểu biết nàng, bao dung nàng. Nhưng mà lời nói của Phùng Hành làm cho từ đáy lòng nàng sinh ra vài phần hi vọng, nàng nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, trong lòng nàng cũng không rõ lắm, nhưng nàng cảm thấy Hồng Thất Công chính là người kia. Cho dù không phải, cũng không sao cả, nàng không cần phải theo trên người nam nhân để tìm giá trị tồn tại (chắc ý là không có nam nhân vẫn sống được), nếu cuối cùng Hồng Thất Công không phải là người đó, trong lòng nàng cũng sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay.
Nàng muốn. . . . . . Đánh cuộc một phen. Hơn nữa Hồng Thất Công đối với nàng, mặc kệ là bất cứ lúc nào, đều là không thể chê được.
Nghĩ đến lúc mình đang tắm rửa hắn tiến vào, trên mặt hắn mang theo vài phần đỏ ửng, nhưng lập tức lại nghĩ đến lúc nàng nói đáp ứng lời cầu thân của Hồng Thất Công, vẻ mặt hắn sửng sờ, đứng ở trong viện, nhịn không được nhẹ giọng nở nụ cười.
"Thật sự là. . . . . . Ngu ngốc." Dường như là khi Hồng Thất Công ở trước mặt nàng, luôn sẽ đánh mất khí chất trầm ổn khi đối mặt với những chuyện lớn của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.