Chương 6: Xà thường lui tới (rắn thường hay lui tới).
Thu Thủy Tình
06/12/2014
Nhân vật Âu Dương Phong này, Lâm Triều Anh đương nhiên biết, đó không phải
là Tây Độc tương lai sao? Sau này lại bị Hoàng Dung hành hạ đến điên
điên khùng khùng, nhận Thần Điêu Đại Hiệp làm con, sau đó cùng Hồng Thất Công mê võ nghệ này đánh nhau, hai người cùng chết.
"Ta biết Âu Dương Phong, hắn biết Cáp Mô Công còn nuôi rất nhiều rắn."
(* Là chiêu ngồi xuống, phồng má, nhảy chồm như cóc ý.., ai xem film chắc là biết, ta không biết diễn tả a~~ -_-! )
Nhớ tới cái đống lúc nha lúc nhúc kia, Lâm Triều Anh khẽ chau mày, chỉ cần tưởng tượng thôi liền nhịn không được cảm giác sởn da gà rồi.
Hồng Thất Công gật đầu, nói: "Tuy rằng nàng không đi lại trong giang hồ, nhưng xem ra cũng có chút hiểu biết về mấy người trong giang hồ đó chứ."
Từ nhỏ nàng đã ôm tiểu thuyết võ hiệp của tiên sinh Kim Dung mà lớn lên, có thể không biết được sao? Hơn nữa, cho dù giang hồ cách nàng thật xa, nàng vẫn muốn phòng ngừa cẩn thận, trong thế giới này, mặc kệ là địa phương nào đều có người trong võ lâm! Lâm Triều Anh hỏi:
"Vì sao Âu Dương Phong lại đến Trung Nguyên?" Chẳng lẽ là Cửu Âm Chân Kinh đã xuất hiện?
"Nguyên nhân vẫn chưa rõ ràng lắm, nghe nói là vì một quyển bí tịch võ công thất truyền mà đến." Hồng Thất Công vuốt cằm, thật ra hắn cũng cảm thấy hứng thú với bản bí tịch võ công kia, nghe nói là đỉnh cao của võ học trong thiên hạ. Nếu là người học võ, đều là nghĩ muốn nâng cao võ công từng bước một, hắn cũng không ngoại lệ.
Hồng Thất Công nghĩ nghĩ, lại cùng Lâm Triều Anh nói:
"Gần đây trên giang hồ cũng không phải thực bình yên."
"Trên giang hồ khi nào đã yên bình chứ?"
Lâm Triều Anh nhịn không được hỏi lại. Rõ ràng là, trên giang hồ không khi nào bình yên cả, hôm nay ngươi tìm ta trả thù, ngày mai ta tìm ngươi đánh nhau, đánh đánh giết giết, không phải vì danh thì cũng là vì lợi. Hơn nữa, nàng cảm thấy cái gọi là võ công bí tịch kia, chính là Cửu Âm Chân Kinh, vật có ý nghĩa như vậy, trên giang hồ rất nhanh sẽ nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.
Hồng Thất Công không nói gì, một bộ dạng suy nghĩ sâu xa khó có được, Lâm Triều Anh nhìn hắn, hỏi:
"Ngươi đang suy nghĩ gì?"
"Ta đang suy nghĩ tới bản võ công bí tịch kia." Hồng Thất Công nói.
Lâm Triều Anh sửng sốt một chút, nàng biết Hồng Thất Công là người ngay thẳng, nhưng nàng vẫn không thể ngờ tới hắn lại trực tiếp nói ra như vậy.
Hồng Thất Công nhìn bộ dạng có chút giật mình của nàng, cười rộ lên, nói: "A Anh, có nhiều khi ta nghĩ, rốt cuộc nàng có phải là người tập võ hay không?"
"Nếu ta không phải là người tập võ, vậy người vừa rồi đánh với ngươi là quỷ sao?" Lâm Triều Anh tức giận, nói.
"Nếu là người tập võ, như thế nào nàng lại không có chút tò mò đối với bản võ công bí tịch này vậy? Ta nghĩ cho dù là người như Đảo chủ Đảo Đào Hoa - Hoàng Dược Sư hay Trùng Dương chân nhân, nghe được tin tức này, cũng sẽ cảm thấy rất hứng thú!"
Lâm Triều Anh nghe vậy, nở nụ cười. Đâu chỉ là cảm thấy hứng thú? Phải nói là đều tẩu hỏa nhập ma mới đúng. Phùng Hành giúp Hoàng Dược Sư giành được nửa bộ kinh thư, sau đó lại vì chép lại bộ kinh thư kia, kiệt sức, khó sanh mà qua đời; Vương Trùng Dương chiếm được kinh thư, tuy rằng ra lệnh đệ tử của Toàn Chân giáo không được phép tu luyện, nhưng cũng không đành lòng hủy đi bộ bí tịch này, cuối cùng khắc Cửu Âm Chân Kinh vào trong Cổ Mộ.
Trong Ngũ Tuyệt của Trung Nguyên, lúc đó Hồng Thất Công có mặt trong cuộc luận kiếm ở Hoa Sơn, chứng minh hắn cũng cảm thấy rất hứng thú với Cửu Âm Chân Kinh , nhưng là về sau, cũng không nói đến việc hắn sử dụng thủ đoạn để chiếm đoạt Cửu Âm Chân Kinh. Tuy nhiên, Lâm Triều Anh cũng rất ngạc nhiên, Hồng Thất Công lúc tuổi còn trẻ, thật sự là ngay cả bìa của Cửu Âm Chân Kinh cũng chưa đụng đến sao?
Lâm Triều Anh hỏi Hồng Thất Công: "Không phải là ngươi cũng có hứng thú với bản bí tịch võ công này đấy chứ?”.
Hồng Thất Công cười rộ lên, "Đây là tất nhiên mà"
"Ngươi muốn đi cướp?"
Hồng Thất Công lườm nàng:
"Nàng nói cái gì vậy? Nếu bí tịch võ công có chủ nhân, ta tự nhiên sẽ không đi tranh làm gì, nhiều nhất chỉ là lật qua xem một chút thôi."
Lâm Triều Anh dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn về phía hắn.
Hồng Thất Công đón nhận ánh mắt của Lâm Triều Anh , cảm thấy được nhân cách của mình đã bị nàng nghi ngờ nghiêm trọng, điều này làm cho hắn thập phần buồn bực.
Hắn vỗ ngực, cao giọng nói: "Mặc dù bí tịch võ công là đồ vật tốt, nhưng mà thủ chi hữu đạo. Hơn nữa, ta có Đả Cẩu Bổng Pháp, ta còn Hàng Long Thập Bát Chưởng, đạo lý tham thì thâm nàng không hiểu sao? Ta chỉ là muốn nhìn xem đến tột cùng là bản bí tịch võ công kia như thế nào mà có thể khiến tên độc vật kia ngàn dặm xa xôi chạy tới Trung Nguyên thôi!"
(*Thủ chi hữu đạo: Cái gi cũng cần phải có đạo lý của nó.)
Lâm Triều Anh nghe vậy, gật gật đầu. Nàng cũng cảm thấy như thế, Hàng Long Thập Bát Chưởng của Hồng Thất Công đã rất có uy lực rồi , hơn nữa, võ học trong thiên hạ, khi lên tới đỉnh núi rồi, cũng chỉ là trăm sông đổ về một biển. Tuy nhiên nếu trên giang hồ đã bắt đầu không yên ổn, nàng nghĩ chính mình cũng cần phải bắt đầu khổ luyện võ công một chút. Dù sao, nàng cảm thấy mình cách xa giang hồ, cũng không có nghĩa là giang hồ thật sự cách xa mình. Bởi vì nguyện vọng luôn rất tàn nhẫn, trái ngược với thực tại, khiến nàng không đành lòng đối diện, nhìn xem, đây rõ ràng một nhân vật giang hồ - Hồng Thất Công, mà bây giờ lại đang ở ngay trong phòng của nàng phòng đấy thôi!
Hai người ngồi ở trong phòng, mỗi người có đăm chiêu của mình. Lúc này, Lâm Linh đi đến, nhìn thấy bộ dạng im lặng khó có được của hai người, cũng có chút giật mình . Hơn nữa. . . . . . Lâm Linh nhìn sắc trời bên ngoài một chút, trời đã tối rồi, vậy mà tiểu thư nhà nàng cũng không gọi người đến đốt đèn!
"Tiểu thư?"
“Ừ?”
Lâm Triều Anh hoàn hồn, nhìn về phía Lâm Linh.
Lâm Linh đi vào, lấy ra một cây đốt lửa từ trong ngực, thắp cây đèn gốm sứ trên bàn lên, vốn căn phòng đang tối mờ nhất thời sáng lên. Ngọn đèn mờ nhạt, tuy không sáng lắm, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Lâm Triều Anh cười hỏi: "Cơm chiều đã làm xong rồi sao?"
Lâm Linh gật đầu, "Em đang muốn tới hỏi tiểu thư đây, có phải hay không nên bày cơm rồi ?"
Hồng Thất Công vừa nghe đến ăn, ánh mắt tỏa sáng.
Lâm Triều Anh thấy thế, trong lòng buồn cười, nói:
"Dọn cơm đi, đúng rồi, kêu người mang mấy bình rượu ngon lên."
Lâm Triều Anh vẫn cảm thấy người trong giang hồ không cần nhiều quy củ như vậy, cái gì mà nam nữ bất đồng ? Những điều này là mây bay, cho nên mỗi lần Hồng Thất Công đến ăn cơm chực, nàng đều để Lâm Linh cùng Hồng Thất Công ngồi cùng bàn ăn cơm.
Hồng Thất Công nhìn gà quay trước mặt, có chút nghi hoặc, nhìn về phía Lâm Triều Anh, hỏi:
"A Anh, vì cái gì ngươi luôn đem phao câu gà cho ta vậy?"
Đang ăn cơm, Lâm Linh nghe cái vấn đề này, suýt nữa bị nghẹn.
Nhưng thật ra chiếc đũa trên tay Lâm Triều Anh dừng ở trên không một chút, sau đó hướng tới đĩa gà nướng tràn đầy sắc- hương- vị trên bàn kia, gắp một miếng đặt ở trong bát, rồi nhìn về hướng Hồng Thất Công, giọng điệu có chút đương nhiên:
"Không phải ngươi thích ăn nhất phao câu gà sao?"
"Phốc" một tiếng, Lâm Linh nhịn cười, nhìn về phía Hồng Thất Công, "Ngươi thật sự thích ăn?
Hồng Thất Công nhướng mày, nói: "Nói bậy, ai nói cho nàng biết ta thích ăn nhất là phao câu gà?"
Lúc này đổi lại là Lâm Triều Anh nghi hoặc, nàng có chút kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không thích ăn?" Còn có thể là ai nói cho nàng nữa, đương nhiên là cha đẻ của hắn tiên sinh Kim Dung chứ ai!
"Cái này tuy rằng không khó ăn, nhưng ta không thích, lần tới đừng cho ta." Hồng Thất Công nói.
Lâm Triều Anh trợn mắt nhìn, nhìn về phía Lâm Linh, nói: "A Linh, em nghe thấy chưa?"
Nghe hai người nói chuyện, Lâm Linh cố gắng nghẹn cười đến cực kỳ vất vả, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên,
"Vâng, tiểu thư, em nghe được rồi. Lần sau em quay gà, sẽ đem. . . . . ."
Lâm Linh dừng một chút, ho nhẹ một tiếng, nói: "Lần sau em sẽ nhớ rõ bõ chỗ này đi."
Lâm Triều Anh gật gật đầu.
Hồng Thất Công có chút ngượng ngùng hiếm thấy, đến ăn chực còn yêu cầu nhiều như vậy, có vẻ không tốt lắm. Hắn tức giận nói: "Cũng không cần phiền toái như vậy, nếu các ngươi thật sự không ăn, cho ta ăn cũng không sao." Hắn không ghét, chỉ là không thích mà thôi, thật sự đấy!
Lâm Triều Anh nói: " Bỏ đi là được rồi."
Nghe nói người thích ăn phao câu gà dễ bị ung thư, tuy rằng Hồng Thất Công nhìn có vẻ cường tráng, tình trạng thân thể rất tốt. Mới ban đầu nàng nghĩ rằng hắn thật sự thích ăn, cho nên cũng tùy hắn, hơn nữa ở trong sách, hắn ăn nhiều phao câu gà như vậy cũng chưa sinh bệnh, đoán chừng cũng sẽ không có việc gì. Nếu hắn nói không thích, thì tốt nhất vẫn là không nên ăn vậy. Nhưng mà, lúc này, Lâm Triều Anh lại nhịn không được tò mò: Nếu khi tuổi trẻ Hồng Thất Công không thích ăn phao câu gà, nhưng trong nội dung của tác phẩm Anh Hùng Xạ Điêu lại thích, vậy rốt cuộc Hồng Thất Công đã bị cái gì kích thích, vì cái gì sẽ thích ăn phao câu gà đây? Chẳng lẽ trong thời gian này bị cái chuyện gì đó ảnh hưởng nghiêm trọng?
Nàng nghĩ, chiếc đũa không tự giác dừng lại. Chờ đến khi nàng hoàn hồn, phát hiện đồ ăn trên mặt bàn đã bị Hồng Thất Công như gió cuốn mây tan mà cuốn hết toàn bộ, chỉ còn lại có một đống hỗn độn.
Nàng không nói gì nhìn đống xương xếp thành núi nhỏ trước mặt Hồng Thất Công kia, yên lặng buông bát đũa xuống .
Lâm Linh hỏi: "Tiểu thư, có muốn em giúp người làm thêm bát mỳ không?"
Còn không chờ Lâm Triêu Anh trả lời, chợt nghe thấy Hồng Thất Công nói: "Bát mỳ của ta cho nhiều dầu vừng một chút, đúng rồi, rau thơm cho nhiều một chút cũng không sao, ta thích."
Lâm Linh trợn tròn mắt liếc nhìn Hồng Thất Công,
"Ngươi vẫn chưa ăn no?"
Vẻ mặt Hồng Thất Công thỏa mãn mà vỗ vỗ cái bụng, lộ ra hai hàng răng trắng, "Bụng của ta tách biệt, một bụng để ăn cơm, một bụng là để ăn mỳ, ha ha, uống rượu lại là một cái bụng khác!"
Trán Lâm Triều Anh đen mấy vạch, con ngươi híp lại như có suy nghĩ nhìn về phía Hồng Thất Công, giọng điệu thật không tốt,
"Lần sau nếu ngươi còn dám không đợi ta ăn no mà ăn sạch hết đồ ăn, ta sẽ gọi ong đốt chết ngươi!".
Thật lòng mà nói, Lâm Triều Anh thật sự không muốn chọc tới ai, chính là hôm nay Lâm Linh đột nhiên phát minh ra một ý tưởng, nói ngày gần đây, hoa hòe nở rộ, hỏi Lâm Triều Anh có muốn là ăn cơm hoa hòe không? Nếu muốn ăn nàng sẽ đến rừng hoa hòe cạnh tòa nhà đi hái chút hoa hòe mang về.
Lâm Triều Anh phải thừa nhận rằng A linh của nàng là một cô nương rất khéo tay, biết thêu hoa, biết làm quần áo, biết làm giày, biết nấu cơm. Nàng cũng hiểu được gần đây mỗi ngày đều ngồi buồn ở trong nhà có chút phát chán, vì thế liền cùng Lâm Linh đi tới rừng hoa hòe. Lâm Linh hái hoa, nàng tản bộ, thuận tiện huấn luyện một chút sóc nhỏ trong rừng hoa hòe.Nhưng ngày hôm đó, nàng không huấn luyện sóc, ngược lại là bị rắn bỗng nhiên xuất hiện trong rừng cây dọa sợ.
"Đây là có chuyện gì vậy? !" Lâm Triều Anh trợn lớn hai tròng mắt, nhìn những con động vật máu lạnh này nằm ở trên cỏ phơi nắng, đầu lưỡi màu đỏ còn không ngừng phun ra nuốt vào! Rất ghê tởm . . . . . . Nàng nhìn mấy vật thể bò sát này, một trận buồn nôn dâng lên.
Lâm Linh không sợ rắn, nhưng tự dưng nhìn đến nhiều rắn giống như là cùng nhau ước hẹn mà xuất hiện ở trong rừng cây, cũng bị dọa sợ,
"Tuy là mùa xuân, nhưng cũng không thể nào lập tức xuất hiện nhiều rắn như vậy đi?" Mới nói xong , liền thấy những con rắn này "Tê tê"
động đậy hướng chỗ các nàng bò đến, Lâm Triều Anh nhướng mày, ống tay áo màu đỏ giơ lên, Ngọc Phong Châm * từ trong hai ống tay áo bay ra, chỉnh tề sắp thành một hàng ngăn cách trước mặt đàn rắn.
(* ngân châm tên là Ngọc Phong của LTA).
Nhưng Ngọc Phong Châm mới bay ra, Lâm Triều Anh liền nhịn không được đen mặt lại, rắn có thể leo bậc thang, Ngọc Phong Châm thấp như vậy đến ngay cả sâu róm cũng không ngăn được, như thế nào lại có thể ngăn được rắn cơ chứ? Quả nhiên là nàng vừa thấy rắn, ghê tởm đến nỗi đầu không được tỉnh táo mà!
Lâm Linh thấy thế, kéo ống tay áo Lâm Triêu Anh, "Tiểu thư, chúng ta đi trước đi." Rắn này bỗng nhiên xuất hiện, không phải là không có nguyên nhân.
Lâm Triều Anh đứng ở tại chỗ, vô lực trợn mắt, thực bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không thẳng thắn: "A Linh, chân ta mềm nhũn, không di chuyển được."
". . . . . ."
Cuối cùng, Lâm Triều Anh bị Lâm Linh kéo trở về tòa nhà, Vân Trúc Thanh gặp Lâm Triều Anh sắc mặt tái nhợt đến dọa người, bình tĩnh như hắn, cũng ngây ngẩn cả người.
"Tiểu thư?"
"Vân quản sự, tiểu thư cảm thấy ghê tởm, nôn hết điểm tâm rồi, ngươi cho người nói đầu bếp đi nấu một ít cháo nhẹ đưa tới." Lâm Linh đỡ cánh tay Lâm Triều Anh, đi vào sân.
Vân Trúc Thanh một thân áo lam nhìn hai cái bóng dáng kia, đôi mắt hẹp dài chớp chớp, "Ghê tởm?" Lúc mới đi ra ngoài không phải còn tốt lắm sao? Làm sao mà bây giờ trỏ về lại suy yếu như vừa gặp quỷ vậy? Nghĩ nghĩ, tìm người hỏi xem có ai biết Lâm Linh cùng Lâm Triều Anh đi đâu không, nghe nói là trở về từ rừng hoa hòe.
Vân Trúc Thanh nhíu mày lại, " Không phải tiểu thư thường xuyên đi đến rừng hoa hòe sao?" Nghĩ nghĩ, lại phái một người đi rừng hoa hòe xem có gì khác thường không, sau đó liền xoay người đi vào tòa nhà. Hắn là một quản sự làm rất đúng với chức vụ, hơn nữa mấu chốt nhất là, Lâm Triều Anh nhìn như hiền hoà không thích gây chuyện, nhưng thực chất tính tình cũng là không sợ trời không sợ đất, bây giờ trở về với bộ dáng này, không cần phải nói cũng biết, khi nàng khôi phục sẽ muốn hắn đi tra chuyện rừng hoa hòe.
"Ta biết Âu Dương Phong, hắn biết Cáp Mô Công còn nuôi rất nhiều rắn."
(* Là chiêu ngồi xuống, phồng má, nhảy chồm như cóc ý.., ai xem film chắc là biết, ta không biết diễn tả a~~ -_-! )
Nhớ tới cái đống lúc nha lúc nhúc kia, Lâm Triều Anh khẽ chau mày, chỉ cần tưởng tượng thôi liền nhịn không được cảm giác sởn da gà rồi.
Hồng Thất Công gật đầu, nói: "Tuy rằng nàng không đi lại trong giang hồ, nhưng xem ra cũng có chút hiểu biết về mấy người trong giang hồ đó chứ."
Từ nhỏ nàng đã ôm tiểu thuyết võ hiệp của tiên sinh Kim Dung mà lớn lên, có thể không biết được sao? Hơn nữa, cho dù giang hồ cách nàng thật xa, nàng vẫn muốn phòng ngừa cẩn thận, trong thế giới này, mặc kệ là địa phương nào đều có người trong võ lâm! Lâm Triều Anh hỏi:
"Vì sao Âu Dương Phong lại đến Trung Nguyên?" Chẳng lẽ là Cửu Âm Chân Kinh đã xuất hiện?
"Nguyên nhân vẫn chưa rõ ràng lắm, nghe nói là vì một quyển bí tịch võ công thất truyền mà đến." Hồng Thất Công vuốt cằm, thật ra hắn cũng cảm thấy hứng thú với bản bí tịch võ công kia, nghe nói là đỉnh cao của võ học trong thiên hạ. Nếu là người học võ, đều là nghĩ muốn nâng cao võ công từng bước một, hắn cũng không ngoại lệ.
Hồng Thất Công nghĩ nghĩ, lại cùng Lâm Triều Anh nói:
"Gần đây trên giang hồ cũng không phải thực bình yên."
"Trên giang hồ khi nào đã yên bình chứ?"
Lâm Triều Anh nhịn không được hỏi lại. Rõ ràng là, trên giang hồ không khi nào bình yên cả, hôm nay ngươi tìm ta trả thù, ngày mai ta tìm ngươi đánh nhau, đánh đánh giết giết, không phải vì danh thì cũng là vì lợi. Hơn nữa, nàng cảm thấy cái gọi là võ công bí tịch kia, chính là Cửu Âm Chân Kinh, vật có ý nghĩa như vậy, trên giang hồ rất nhanh sẽ nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.
Hồng Thất Công không nói gì, một bộ dạng suy nghĩ sâu xa khó có được, Lâm Triều Anh nhìn hắn, hỏi:
"Ngươi đang suy nghĩ gì?"
"Ta đang suy nghĩ tới bản võ công bí tịch kia." Hồng Thất Công nói.
Lâm Triều Anh sửng sốt một chút, nàng biết Hồng Thất Công là người ngay thẳng, nhưng nàng vẫn không thể ngờ tới hắn lại trực tiếp nói ra như vậy.
Hồng Thất Công nhìn bộ dạng có chút giật mình của nàng, cười rộ lên, nói: "A Anh, có nhiều khi ta nghĩ, rốt cuộc nàng có phải là người tập võ hay không?"
"Nếu ta không phải là người tập võ, vậy người vừa rồi đánh với ngươi là quỷ sao?" Lâm Triều Anh tức giận, nói.
"Nếu là người tập võ, như thế nào nàng lại không có chút tò mò đối với bản võ công bí tịch này vậy? Ta nghĩ cho dù là người như Đảo chủ Đảo Đào Hoa - Hoàng Dược Sư hay Trùng Dương chân nhân, nghe được tin tức này, cũng sẽ cảm thấy rất hứng thú!"
Lâm Triều Anh nghe vậy, nở nụ cười. Đâu chỉ là cảm thấy hứng thú? Phải nói là đều tẩu hỏa nhập ma mới đúng. Phùng Hành giúp Hoàng Dược Sư giành được nửa bộ kinh thư, sau đó lại vì chép lại bộ kinh thư kia, kiệt sức, khó sanh mà qua đời; Vương Trùng Dương chiếm được kinh thư, tuy rằng ra lệnh đệ tử của Toàn Chân giáo không được phép tu luyện, nhưng cũng không đành lòng hủy đi bộ bí tịch này, cuối cùng khắc Cửu Âm Chân Kinh vào trong Cổ Mộ.
Trong Ngũ Tuyệt của Trung Nguyên, lúc đó Hồng Thất Công có mặt trong cuộc luận kiếm ở Hoa Sơn, chứng minh hắn cũng cảm thấy rất hứng thú với Cửu Âm Chân Kinh , nhưng là về sau, cũng không nói đến việc hắn sử dụng thủ đoạn để chiếm đoạt Cửu Âm Chân Kinh. Tuy nhiên, Lâm Triều Anh cũng rất ngạc nhiên, Hồng Thất Công lúc tuổi còn trẻ, thật sự là ngay cả bìa của Cửu Âm Chân Kinh cũng chưa đụng đến sao?
Lâm Triều Anh hỏi Hồng Thất Công: "Không phải là ngươi cũng có hứng thú với bản bí tịch võ công này đấy chứ?”.
Hồng Thất Công cười rộ lên, "Đây là tất nhiên mà"
"Ngươi muốn đi cướp?"
Hồng Thất Công lườm nàng:
"Nàng nói cái gì vậy? Nếu bí tịch võ công có chủ nhân, ta tự nhiên sẽ không đi tranh làm gì, nhiều nhất chỉ là lật qua xem một chút thôi."
Lâm Triều Anh dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn về phía hắn.
Hồng Thất Công đón nhận ánh mắt của Lâm Triều Anh , cảm thấy được nhân cách của mình đã bị nàng nghi ngờ nghiêm trọng, điều này làm cho hắn thập phần buồn bực.
Hắn vỗ ngực, cao giọng nói: "Mặc dù bí tịch võ công là đồ vật tốt, nhưng mà thủ chi hữu đạo. Hơn nữa, ta có Đả Cẩu Bổng Pháp, ta còn Hàng Long Thập Bát Chưởng, đạo lý tham thì thâm nàng không hiểu sao? Ta chỉ là muốn nhìn xem đến tột cùng là bản bí tịch võ công kia như thế nào mà có thể khiến tên độc vật kia ngàn dặm xa xôi chạy tới Trung Nguyên thôi!"
(*Thủ chi hữu đạo: Cái gi cũng cần phải có đạo lý của nó.)
Lâm Triều Anh nghe vậy, gật gật đầu. Nàng cũng cảm thấy như thế, Hàng Long Thập Bát Chưởng của Hồng Thất Công đã rất có uy lực rồi , hơn nữa, võ học trong thiên hạ, khi lên tới đỉnh núi rồi, cũng chỉ là trăm sông đổ về một biển. Tuy nhiên nếu trên giang hồ đã bắt đầu không yên ổn, nàng nghĩ chính mình cũng cần phải bắt đầu khổ luyện võ công một chút. Dù sao, nàng cảm thấy mình cách xa giang hồ, cũng không có nghĩa là giang hồ thật sự cách xa mình. Bởi vì nguyện vọng luôn rất tàn nhẫn, trái ngược với thực tại, khiến nàng không đành lòng đối diện, nhìn xem, đây rõ ràng một nhân vật giang hồ - Hồng Thất Công, mà bây giờ lại đang ở ngay trong phòng của nàng phòng đấy thôi!
Hai người ngồi ở trong phòng, mỗi người có đăm chiêu của mình. Lúc này, Lâm Linh đi đến, nhìn thấy bộ dạng im lặng khó có được của hai người, cũng có chút giật mình . Hơn nữa. . . . . . Lâm Linh nhìn sắc trời bên ngoài một chút, trời đã tối rồi, vậy mà tiểu thư nhà nàng cũng không gọi người đến đốt đèn!
"Tiểu thư?"
“Ừ?”
Lâm Triều Anh hoàn hồn, nhìn về phía Lâm Linh.
Lâm Linh đi vào, lấy ra một cây đốt lửa từ trong ngực, thắp cây đèn gốm sứ trên bàn lên, vốn căn phòng đang tối mờ nhất thời sáng lên. Ngọn đèn mờ nhạt, tuy không sáng lắm, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Lâm Triều Anh cười hỏi: "Cơm chiều đã làm xong rồi sao?"
Lâm Linh gật đầu, "Em đang muốn tới hỏi tiểu thư đây, có phải hay không nên bày cơm rồi ?"
Hồng Thất Công vừa nghe đến ăn, ánh mắt tỏa sáng.
Lâm Triều Anh thấy thế, trong lòng buồn cười, nói:
"Dọn cơm đi, đúng rồi, kêu người mang mấy bình rượu ngon lên."
Lâm Triều Anh vẫn cảm thấy người trong giang hồ không cần nhiều quy củ như vậy, cái gì mà nam nữ bất đồng ? Những điều này là mây bay, cho nên mỗi lần Hồng Thất Công đến ăn cơm chực, nàng đều để Lâm Linh cùng Hồng Thất Công ngồi cùng bàn ăn cơm.
Hồng Thất Công nhìn gà quay trước mặt, có chút nghi hoặc, nhìn về phía Lâm Triều Anh, hỏi:
"A Anh, vì cái gì ngươi luôn đem phao câu gà cho ta vậy?"
Đang ăn cơm, Lâm Linh nghe cái vấn đề này, suýt nữa bị nghẹn.
Nhưng thật ra chiếc đũa trên tay Lâm Triều Anh dừng ở trên không một chút, sau đó hướng tới đĩa gà nướng tràn đầy sắc- hương- vị trên bàn kia, gắp một miếng đặt ở trong bát, rồi nhìn về hướng Hồng Thất Công, giọng điệu có chút đương nhiên:
"Không phải ngươi thích ăn nhất phao câu gà sao?"
"Phốc" một tiếng, Lâm Linh nhịn cười, nhìn về phía Hồng Thất Công, "Ngươi thật sự thích ăn?
Hồng Thất Công nhướng mày, nói: "Nói bậy, ai nói cho nàng biết ta thích ăn nhất là phao câu gà?"
Lúc này đổi lại là Lâm Triều Anh nghi hoặc, nàng có chút kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không thích ăn?" Còn có thể là ai nói cho nàng nữa, đương nhiên là cha đẻ của hắn tiên sinh Kim Dung chứ ai!
"Cái này tuy rằng không khó ăn, nhưng ta không thích, lần tới đừng cho ta." Hồng Thất Công nói.
Lâm Triều Anh trợn mắt nhìn, nhìn về phía Lâm Linh, nói: "A Linh, em nghe thấy chưa?"
Nghe hai người nói chuyện, Lâm Linh cố gắng nghẹn cười đến cực kỳ vất vả, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên,
"Vâng, tiểu thư, em nghe được rồi. Lần sau em quay gà, sẽ đem. . . . . ."
Lâm Linh dừng một chút, ho nhẹ một tiếng, nói: "Lần sau em sẽ nhớ rõ bõ chỗ này đi."
Lâm Triều Anh gật gật đầu.
Hồng Thất Công có chút ngượng ngùng hiếm thấy, đến ăn chực còn yêu cầu nhiều như vậy, có vẻ không tốt lắm. Hắn tức giận nói: "Cũng không cần phiền toái như vậy, nếu các ngươi thật sự không ăn, cho ta ăn cũng không sao." Hắn không ghét, chỉ là không thích mà thôi, thật sự đấy!
Lâm Triều Anh nói: " Bỏ đi là được rồi."
Nghe nói người thích ăn phao câu gà dễ bị ung thư, tuy rằng Hồng Thất Công nhìn có vẻ cường tráng, tình trạng thân thể rất tốt. Mới ban đầu nàng nghĩ rằng hắn thật sự thích ăn, cho nên cũng tùy hắn, hơn nữa ở trong sách, hắn ăn nhiều phao câu gà như vậy cũng chưa sinh bệnh, đoán chừng cũng sẽ không có việc gì. Nếu hắn nói không thích, thì tốt nhất vẫn là không nên ăn vậy. Nhưng mà, lúc này, Lâm Triều Anh lại nhịn không được tò mò: Nếu khi tuổi trẻ Hồng Thất Công không thích ăn phao câu gà, nhưng trong nội dung của tác phẩm Anh Hùng Xạ Điêu lại thích, vậy rốt cuộc Hồng Thất Công đã bị cái gì kích thích, vì cái gì sẽ thích ăn phao câu gà đây? Chẳng lẽ trong thời gian này bị cái chuyện gì đó ảnh hưởng nghiêm trọng?
Nàng nghĩ, chiếc đũa không tự giác dừng lại. Chờ đến khi nàng hoàn hồn, phát hiện đồ ăn trên mặt bàn đã bị Hồng Thất Công như gió cuốn mây tan mà cuốn hết toàn bộ, chỉ còn lại có một đống hỗn độn.
Nàng không nói gì nhìn đống xương xếp thành núi nhỏ trước mặt Hồng Thất Công kia, yên lặng buông bát đũa xuống .
Lâm Linh hỏi: "Tiểu thư, có muốn em giúp người làm thêm bát mỳ không?"
Còn không chờ Lâm Triêu Anh trả lời, chợt nghe thấy Hồng Thất Công nói: "Bát mỳ của ta cho nhiều dầu vừng một chút, đúng rồi, rau thơm cho nhiều một chút cũng không sao, ta thích."
Lâm Linh trợn tròn mắt liếc nhìn Hồng Thất Công,
"Ngươi vẫn chưa ăn no?"
Vẻ mặt Hồng Thất Công thỏa mãn mà vỗ vỗ cái bụng, lộ ra hai hàng răng trắng, "Bụng của ta tách biệt, một bụng để ăn cơm, một bụng là để ăn mỳ, ha ha, uống rượu lại là một cái bụng khác!"
Trán Lâm Triều Anh đen mấy vạch, con ngươi híp lại như có suy nghĩ nhìn về phía Hồng Thất Công, giọng điệu thật không tốt,
"Lần sau nếu ngươi còn dám không đợi ta ăn no mà ăn sạch hết đồ ăn, ta sẽ gọi ong đốt chết ngươi!".
Thật lòng mà nói, Lâm Triều Anh thật sự không muốn chọc tới ai, chính là hôm nay Lâm Linh đột nhiên phát minh ra một ý tưởng, nói ngày gần đây, hoa hòe nở rộ, hỏi Lâm Triều Anh có muốn là ăn cơm hoa hòe không? Nếu muốn ăn nàng sẽ đến rừng hoa hòe cạnh tòa nhà đi hái chút hoa hòe mang về.
Lâm Triều Anh phải thừa nhận rằng A linh của nàng là một cô nương rất khéo tay, biết thêu hoa, biết làm quần áo, biết làm giày, biết nấu cơm. Nàng cũng hiểu được gần đây mỗi ngày đều ngồi buồn ở trong nhà có chút phát chán, vì thế liền cùng Lâm Linh đi tới rừng hoa hòe. Lâm Linh hái hoa, nàng tản bộ, thuận tiện huấn luyện một chút sóc nhỏ trong rừng hoa hòe.Nhưng ngày hôm đó, nàng không huấn luyện sóc, ngược lại là bị rắn bỗng nhiên xuất hiện trong rừng cây dọa sợ.
"Đây là có chuyện gì vậy? !" Lâm Triều Anh trợn lớn hai tròng mắt, nhìn những con động vật máu lạnh này nằm ở trên cỏ phơi nắng, đầu lưỡi màu đỏ còn không ngừng phun ra nuốt vào! Rất ghê tởm . . . . . . Nàng nhìn mấy vật thể bò sát này, một trận buồn nôn dâng lên.
Lâm Linh không sợ rắn, nhưng tự dưng nhìn đến nhiều rắn giống như là cùng nhau ước hẹn mà xuất hiện ở trong rừng cây, cũng bị dọa sợ,
"Tuy là mùa xuân, nhưng cũng không thể nào lập tức xuất hiện nhiều rắn như vậy đi?" Mới nói xong , liền thấy những con rắn này "Tê tê"
động đậy hướng chỗ các nàng bò đến, Lâm Triều Anh nhướng mày, ống tay áo màu đỏ giơ lên, Ngọc Phong Châm * từ trong hai ống tay áo bay ra, chỉnh tề sắp thành một hàng ngăn cách trước mặt đàn rắn.
(* ngân châm tên là Ngọc Phong của LTA).
Nhưng Ngọc Phong Châm mới bay ra, Lâm Triều Anh liền nhịn không được đen mặt lại, rắn có thể leo bậc thang, Ngọc Phong Châm thấp như vậy đến ngay cả sâu róm cũng không ngăn được, như thế nào lại có thể ngăn được rắn cơ chứ? Quả nhiên là nàng vừa thấy rắn, ghê tởm đến nỗi đầu không được tỉnh táo mà!
Lâm Linh thấy thế, kéo ống tay áo Lâm Triêu Anh, "Tiểu thư, chúng ta đi trước đi." Rắn này bỗng nhiên xuất hiện, không phải là không có nguyên nhân.
Lâm Triều Anh đứng ở tại chỗ, vô lực trợn mắt, thực bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không thẳng thắn: "A Linh, chân ta mềm nhũn, không di chuyển được."
". . . . . ."
Cuối cùng, Lâm Triều Anh bị Lâm Linh kéo trở về tòa nhà, Vân Trúc Thanh gặp Lâm Triều Anh sắc mặt tái nhợt đến dọa người, bình tĩnh như hắn, cũng ngây ngẩn cả người.
"Tiểu thư?"
"Vân quản sự, tiểu thư cảm thấy ghê tởm, nôn hết điểm tâm rồi, ngươi cho người nói đầu bếp đi nấu một ít cháo nhẹ đưa tới." Lâm Linh đỡ cánh tay Lâm Triều Anh, đi vào sân.
Vân Trúc Thanh một thân áo lam nhìn hai cái bóng dáng kia, đôi mắt hẹp dài chớp chớp, "Ghê tởm?" Lúc mới đi ra ngoài không phải còn tốt lắm sao? Làm sao mà bây giờ trỏ về lại suy yếu như vừa gặp quỷ vậy? Nghĩ nghĩ, tìm người hỏi xem có ai biết Lâm Linh cùng Lâm Triều Anh đi đâu không, nghe nói là trở về từ rừng hoa hòe.
Vân Trúc Thanh nhíu mày lại, " Không phải tiểu thư thường xuyên đi đến rừng hoa hòe sao?" Nghĩ nghĩ, lại phái một người đi rừng hoa hòe xem có gì khác thường không, sau đó liền xoay người đi vào tòa nhà. Hắn là một quản sự làm rất đúng với chức vụ, hơn nữa mấu chốt nhất là, Lâm Triều Anh nhìn như hiền hoà không thích gây chuyện, nhưng thực chất tính tình cũng là không sợ trời không sợ đất, bây giờ trở về với bộ dáng này, không cần phải nói cũng biết, khi nàng khôi phục sẽ muốn hắn đi tra chuyện rừng hoa hòe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.