Chương 55: Là Nữ Nhân Của Ngươi, Là Nợ Đào Hoa Của Ngươi A!
Thỏ Đào
19/08/2015
Chương 55:
Là nữ nhân của ngươi, là nợ đào hoa của ngươi a!
Bạch Dạ rồi khỏi Dị nhai chi cảnh, một đường đi đến Ma Giới.
Nhìn bầu trời Ma Giới âm u ảm đạm hắn không khỏi nhíu mày. Với bệnh khiết phích như tên kia sao lại có thể ở lại nơi này được chứ? Lại còn ở lâu như vậy?
Thị vệ thấy hắn tiến vào liền quỳ xuống hành lễ, trong lòng cũng thấy có chút kì là. Ma Tôn mấy ngày nay hình như đâu có ra ngoài a, mà hình như 'Ma Tôn' hôm nay có gì đó khác khác thì phải. Còn khác ở điểm nào thì bọn họ cũng không rõ.
Bạch Dạ tiêu sái lướt qua, y như thể đang đi dạo trong vườn nhà mình, thẳng đến nơi của Dạ Nguyệt, tự nhiên đẩy cửa, đi vào.
Bên trong căn phòng so với bên ngoài như hai thế giới khác nhau, bao phủ một tầng sương mờ ảo, rèm lụa trắng tinh tầng tầng lớp lớp buông xuống xung quanh bốn phía, chiếc giường ngọc thật lớn điêu khắc tinh xảo trãi chăn đệm bạch sắc đặt ngay giữa phòng, phía sau giường là vài bức bình phong vẽ tuyết liên hoa, còn sau bình phong lại là một dục trì khá lớn, đồ vật trang trí khác đều làm bằng bạch ngọc, tất cả tương phản với màu đen của nền đá hoa cương nhưng lại tạo ra một nét đẹp thuần khiết, thanh nhã nhưng cũng la lùng.
Bạch Dạ đến cạnh mép giường, vén rèm lên.
Trong đống chăn đệm lộn xộn đó, Dạ Nguyệt còn đang say giấc nồng.
Thân thể thon dài trắng nõn hoàn toàn lộ ra trong không khí. Hắn nằm úp sấp, tóc đen thật dài uốn lượn tự do như thác, lộ ra nửa gương mặt khuynh quốc khuynh thành, chiếc cổ thon tạo ra một đường cong dụ hoặc, tấm lưng trần mượt mà đến mức tơ lụa thượng hạng cũng không sánh bằng, cánh tay thon dài mà tao nhã, lại thêm một vòng eo thon săn chắc. Dưới eo chỉ là một chiếc chăn mỏng đắp hờ miễn cưỡng che khuất cái mông kiều kiều, tiếp đến là đôi chân thẳng tắp, kiện mỹ, bắp chân tinh tế. Tất cả mọi thứ đều vô cùng cân xứng như một kiệt tác hoàn mỹ nhất của thiên nhiên, giống như tuyết liên hoa nở rộ trong đêm tối, thuần khuyết mà mê ngươi. [Thỏ Đào: Chắc tuôi chớt (இ﹏இ`。) *túa máu mũi* Ai đó đem tên này đi diệt đi (*。>Д<)o゜Ngủ mà cũng ngủ nude nữa là sao???? *lật bàn*]
Bạch Dạ lạnh mắt nhìn, nhìn đến độ người trên giường đang ngủ say cũng bị quấy rầy, mơ màng mở mục mâu tử sắc mờ một nước.
Nhìn thấy được ngươi đang đứng, nét buồn như trong mắt cũng biến mất không thấy tăm hơi. Dạ Nguyệt nheo nheo mắt mấy cái, nhếch môi cười nhẹ sau đó đưa tay kéo chăn che đầu.... ngủ tiếp.
Thân thể Dạ Nguyệt đang trong quá trình chuyển đổi thành Thân Thần Ma nên có thể rất hay mệt mỏi, đôi lúc mệt đến động ngón tay cũng không nổi. Người khác ngủ thiếu một hai canh giờ không có chuyện gì nhưng hắn thì khác, lúc đó có thể sẽ tự động ép hắn ngủ, dù thần trí còn rất tỉnh táo. Mà hắn lại có tật rất khó ngủ, ngủ cũng không sâu, lại hay nằm mộng nên khi bị quấy rầy đặc biệt khó chịu, do đó hầu như không ai dám đến gần phòng của hắn vì sợ ảnh hưởng hắn. Tình trạng của hắn hiện tại chính là rồi qua như không được nên cơ thể bắt ép phải ngủ, hắn cũng vô phương.
Bạch Dạ vẫn bất động thanh sắc đứng đó, không mở miệng nói một lời. Ánh mắt thì càng lúc càng lạnh thêm mấy phần.
Dạ Nguyệt vẫn như ngon lành.
Một canh giờ trôi qua, Bạch Dạ khoanh tay ung dung đứng. Toàn bộ căn không đã bị đông thành tủ lạnh.
Dạ Nguyệt ngủ đã chầm chậm ngồi dậy, vươn vai, che miệng ngáp một cái, đưa mắt nhìn Bạch Dạ. Sau đó cong môi cười, nâng tay vuốt tóc.
Cái bộ dáng đó.... là quốc sắc thiên hương, là mềm mại duyên dáng, là như nhược đáng yêu cũng rất là.... 'GÁI' tính.
Khóe miệng Bạch Dạ rút gân, hắn có kích động muốn bóp chết cái tên trước mặt mình ngay lập tức.
Thử hỏi đang có chuyện gấp đến lộn gan mà phải gồng mình đứng cả canh giờ, sau đó lại thấy tên khốn nạn nào đó có diện mạo giống mình y như đúc đã khỏa thân ngủ thì thôi lại còn làm thành mỹ nhân duyên dáng mềm mại..... Không tức chết cũng phải phun ra vài búng máu a.
Bạch Dạ nhìn trời, biết cái tên ấu trỉ này lâu như vậy đương nhiên biết hắn đang muốn cái gì, đành thở dài một tiếng.-"Ca..."
Với những ngươi khác Bạch Dạ không biết, nhưng với mình thì Dạ Nguyệt phải nghe được một tiếng 'Ca' cho bằng được, sau đó có bắt hắn ở dơ ba ngày không tắm hắn cũng chịu. Phải biết cái tên này có bệnh khiết phích rất nặng.
"Ngoan~"-'Mỹ nhân mềm mại như nước' tức thời tươi tỉnh hẳn ra, duỗi tay túm lấy một cái áo bị vứt bừa trên giường choàng lên người.-"Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây a?"
"Ta biết được nơi cất giữ kí ức của nàng rồi. Bên trong Khóa Hồn Ấn ở Tây Thần Điện, nơi của Thượng Thủy Thần Quân."-Bạch Dạ xoa trán, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi.
Dạ Nguyệt của nghe cái tên Thượng Thủy Thần Quân liền cau mày [Thỏ Đào: Nợ đào hoa chớ gì! ヾ( ゚∀゚)ノ゙ —— Dạ Nguyệt: Biến đê *liếc*]. Theo thói quen rồi giường đi về dục trì tắm, vừa đi vừa nói.-"Thượng Thủy Thần Quân.... là ai a?"
"Nữ nhân của ngươi!"-Bạch Dạ ném lại một câu xanh rờn.
"Gì?"-Dạ Nguyệt ngoáy lỗ tai, hình như hắn của nghe nhằm cái gì thì phải. Bị hù đến suýt nữa thì trượt chân ngã chết đuối trong hồ tắm, mặt đập xuống mà hủy nhan a!
"Là nữ nhân của ngươi, là nợ đào hoa của ngươi a!"
"Nửa đêm rồi nha, đừng có kể chuyện kinh dị!"-Con tim 'non nớt' mấy vạn tuổi của hắn còn chưa động tâm lần nào lấy đâu ra nữ nhân của hắn, rất kinh dị.
"Thiên Giới ai mà chẳng biết nàng ta mê luyến ngươi đến chết đi sống lại, chỉ cần chổ nào có ngươi xuất hiện thì một khắc sau nàng ta sẽ đến đó, nghe nói nơi nàng ta ở có treo rất nhiều tranh của ngươi. Như vậy còn không phải nữ nhân của ngươi, không phải nợ đào hoa?"
Mí mắt Dạ Nguyệt giật giật.-"Bỏ qua cái chuyện đó đi, nói chuyện chính!"
"Thì đó chính là chuyện chính a! Nàng ta mê luyến ngươi như vậy ngươi cứ xài 'mỹ nhân kế' lừa nàng ta giao Khóa Hồn Ấn ra!"-Bạch Dạ nói, giọng điệu cứ như đó là chuyện hiển nhiên.
Sau đó âm thanh một vật gì đó rơi vào nước vang lên, cùng tiếng sặc nước của Dạ Nguyệt.-"Khụ... khụ khụ..."
Dạ Nguyệt chật vật bò lên.
Bạch Dạ bên ngoài lại nhếch môi cười đến vui vẻ, điển hình cho thấy vui khi người gặp họa, khóe miệng cũng toét đến mang tai luôn rồi.
Tuy hắn không giận việc phải đứng đợi hay canh giờ hay nhìn thấy 'mỹ nhân' là gân xanh trên trán muốn nứt ra kia nhưng hắn sẽ mang thù a.
Là nữ nhân của ngươi, là nợ đào hoa của ngươi a!
Bạch Dạ rồi khỏi Dị nhai chi cảnh, một đường đi đến Ma Giới.
Nhìn bầu trời Ma Giới âm u ảm đạm hắn không khỏi nhíu mày. Với bệnh khiết phích như tên kia sao lại có thể ở lại nơi này được chứ? Lại còn ở lâu như vậy?
Thị vệ thấy hắn tiến vào liền quỳ xuống hành lễ, trong lòng cũng thấy có chút kì là. Ma Tôn mấy ngày nay hình như đâu có ra ngoài a, mà hình như 'Ma Tôn' hôm nay có gì đó khác khác thì phải. Còn khác ở điểm nào thì bọn họ cũng không rõ.
Bạch Dạ tiêu sái lướt qua, y như thể đang đi dạo trong vườn nhà mình, thẳng đến nơi của Dạ Nguyệt, tự nhiên đẩy cửa, đi vào.
Bên trong căn phòng so với bên ngoài như hai thế giới khác nhau, bao phủ một tầng sương mờ ảo, rèm lụa trắng tinh tầng tầng lớp lớp buông xuống xung quanh bốn phía, chiếc giường ngọc thật lớn điêu khắc tinh xảo trãi chăn đệm bạch sắc đặt ngay giữa phòng, phía sau giường là vài bức bình phong vẽ tuyết liên hoa, còn sau bình phong lại là một dục trì khá lớn, đồ vật trang trí khác đều làm bằng bạch ngọc, tất cả tương phản với màu đen của nền đá hoa cương nhưng lại tạo ra một nét đẹp thuần khiết, thanh nhã nhưng cũng la lùng.
Bạch Dạ đến cạnh mép giường, vén rèm lên.
Trong đống chăn đệm lộn xộn đó, Dạ Nguyệt còn đang say giấc nồng.
Thân thể thon dài trắng nõn hoàn toàn lộ ra trong không khí. Hắn nằm úp sấp, tóc đen thật dài uốn lượn tự do như thác, lộ ra nửa gương mặt khuynh quốc khuynh thành, chiếc cổ thon tạo ra một đường cong dụ hoặc, tấm lưng trần mượt mà đến mức tơ lụa thượng hạng cũng không sánh bằng, cánh tay thon dài mà tao nhã, lại thêm một vòng eo thon săn chắc. Dưới eo chỉ là một chiếc chăn mỏng đắp hờ miễn cưỡng che khuất cái mông kiều kiều, tiếp đến là đôi chân thẳng tắp, kiện mỹ, bắp chân tinh tế. Tất cả mọi thứ đều vô cùng cân xứng như một kiệt tác hoàn mỹ nhất của thiên nhiên, giống như tuyết liên hoa nở rộ trong đêm tối, thuần khuyết mà mê ngươi. [Thỏ Đào: Chắc tuôi chớt (இ﹏இ`。) *túa máu mũi* Ai đó đem tên này đi diệt đi (*。>Д<)o゜Ngủ mà cũng ngủ nude nữa là sao???? *lật bàn*]
Bạch Dạ lạnh mắt nhìn, nhìn đến độ người trên giường đang ngủ say cũng bị quấy rầy, mơ màng mở mục mâu tử sắc mờ một nước.
Nhìn thấy được ngươi đang đứng, nét buồn như trong mắt cũng biến mất không thấy tăm hơi. Dạ Nguyệt nheo nheo mắt mấy cái, nhếch môi cười nhẹ sau đó đưa tay kéo chăn che đầu.... ngủ tiếp.
Thân thể Dạ Nguyệt đang trong quá trình chuyển đổi thành Thân Thần Ma nên có thể rất hay mệt mỏi, đôi lúc mệt đến động ngón tay cũng không nổi. Người khác ngủ thiếu một hai canh giờ không có chuyện gì nhưng hắn thì khác, lúc đó có thể sẽ tự động ép hắn ngủ, dù thần trí còn rất tỉnh táo. Mà hắn lại có tật rất khó ngủ, ngủ cũng không sâu, lại hay nằm mộng nên khi bị quấy rầy đặc biệt khó chịu, do đó hầu như không ai dám đến gần phòng của hắn vì sợ ảnh hưởng hắn. Tình trạng của hắn hiện tại chính là rồi qua như không được nên cơ thể bắt ép phải ngủ, hắn cũng vô phương.
Bạch Dạ vẫn bất động thanh sắc đứng đó, không mở miệng nói một lời. Ánh mắt thì càng lúc càng lạnh thêm mấy phần.
Dạ Nguyệt vẫn như ngon lành.
Một canh giờ trôi qua, Bạch Dạ khoanh tay ung dung đứng. Toàn bộ căn không đã bị đông thành tủ lạnh.
Dạ Nguyệt ngủ đã chầm chậm ngồi dậy, vươn vai, che miệng ngáp một cái, đưa mắt nhìn Bạch Dạ. Sau đó cong môi cười, nâng tay vuốt tóc.
Cái bộ dáng đó.... là quốc sắc thiên hương, là mềm mại duyên dáng, là như nhược đáng yêu cũng rất là.... 'GÁI' tính.
Khóe miệng Bạch Dạ rút gân, hắn có kích động muốn bóp chết cái tên trước mặt mình ngay lập tức.
Thử hỏi đang có chuyện gấp đến lộn gan mà phải gồng mình đứng cả canh giờ, sau đó lại thấy tên khốn nạn nào đó có diện mạo giống mình y như đúc đã khỏa thân ngủ thì thôi lại còn làm thành mỹ nhân duyên dáng mềm mại..... Không tức chết cũng phải phun ra vài búng máu a.
Bạch Dạ nhìn trời, biết cái tên ấu trỉ này lâu như vậy đương nhiên biết hắn đang muốn cái gì, đành thở dài một tiếng.-"Ca..."
Với những ngươi khác Bạch Dạ không biết, nhưng với mình thì Dạ Nguyệt phải nghe được một tiếng 'Ca' cho bằng được, sau đó có bắt hắn ở dơ ba ngày không tắm hắn cũng chịu. Phải biết cái tên này có bệnh khiết phích rất nặng.
"Ngoan~"-'Mỹ nhân mềm mại như nước' tức thời tươi tỉnh hẳn ra, duỗi tay túm lấy một cái áo bị vứt bừa trên giường choàng lên người.-"Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây a?"
"Ta biết được nơi cất giữ kí ức của nàng rồi. Bên trong Khóa Hồn Ấn ở Tây Thần Điện, nơi của Thượng Thủy Thần Quân."-Bạch Dạ xoa trán, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi.
Dạ Nguyệt của nghe cái tên Thượng Thủy Thần Quân liền cau mày [Thỏ Đào: Nợ đào hoa chớ gì! ヾ( ゚∀゚)ノ゙ —— Dạ Nguyệt: Biến đê *liếc*]. Theo thói quen rồi giường đi về dục trì tắm, vừa đi vừa nói.-"Thượng Thủy Thần Quân.... là ai a?"
"Nữ nhân của ngươi!"-Bạch Dạ ném lại một câu xanh rờn.
"Gì?"-Dạ Nguyệt ngoáy lỗ tai, hình như hắn của nghe nhằm cái gì thì phải. Bị hù đến suýt nữa thì trượt chân ngã chết đuối trong hồ tắm, mặt đập xuống mà hủy nhan a!
"Là nữ nhân của ngươi, là nợ đào hoa của ngươi a!"
"Nửa đêm rồi nha, đừng có kể chuyện kinh dị!"-Con tim 'non nớt' mấy vạn tuổi của hắn còn chưa động tâm lần nào lấy đâu ra nữ nhân của hắn, rất kinh dị.
"Thiên Giới ai mà chẳng biết nàng ta mê luyến ngươi đến chết đi sống lại, chỉ cần chổ nào có ngươi xuất hiện thì một khắc sau nàng ta sẽ đến đó, nghe nói nơi nàng ta ở có treo rất nhiều tranh của ngươi. Như vậy còn không phải nữ nhân của ngươi, không phải nợ đào hoa?"
Mí mắt Dạ Nguyệt giật giật.-"Bỏ qua cái chuyện đó đi, nói chuyện chính!"
"Thì đó chính là chuyện chính a! Nàng ta mê luyến ngươi như vậy ngươi cứ xài 'mỹ nhân kế' lừa nàng ta giao Khóa Hồn Ấn ra!"-Bạch Dạ nói, giọng điệu cứ như đó là chuyện hiển nhiên.
Sau đó âm thanh một vật gì đó rơi vào nước vang lên, cùng tiếng sặc nước của Dạ Nguyệt.-"Khụ... khụ khụ..."
Dạ Nguyệt chật vật bò lên.
Bạch Dạ bên ngoài lại nhếch môi cười đến vui vẻ, điển hình cho thấy vui khi người gặp họa, khóe miệng cũng toét đến mang tai luôn rồi.
Tuy hắn không giận việc phải đứng đợi hay canh giờ hay nhìn thấy 'mỹ nhân' là gân xanh trên trán muốn nứt ra kia nhưng hắn sẽ mang thù a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.