Chương 17: Chương 15.1
Hồng Bồ Vũ
01/05/2015
Nếu như không phải nghe được lời nói này của Tô mẫu, Tô La thật sự không nghĩ đến nhiều như vậy, dù sao nàng ở kiếp trước sống hai mươi mấy năm làm người hiện đại, muốn nàng lập tức hoàn toàn tiếp thu quan niệm nơi này, quả thật cần một khoảng thời gian.
Nói một câu thành thật, nàng chưa từng nghĩ qua nàng sẽ bởi vì sống ở chỗ này liền trở thành một cổ nhân chân chính, vô luận là tư tưởng hay là hành vi, ít nhiều đều mang chút thói quen của thế giới kia.
Tính toán như thế, nàng dụng tâm dung nhập thế giới này cũng không làm nhạt phai được sự thật. Cho nên nàng hiểu rất rõ Tô mẫu cố kị, cũng hiểu rõ chuyện này, có lẽ thật sự sẽ làm nàng, hoặc làm Du Khiêm chịu không ít lời ra tiếng vào.
Mang một ít ánh mắt trầm mặc áy náy nhìn về phòng bếp, đã đưa Tô Văn cùng Du Khiêm đọc sách mấy ngày, bỗng nhiên lại không thể cho nó (Tô Văn) đi, nàng thật sự cảm thấy rất hổ thẹn.
Tô mẫu nhìn thấy Tô La ánh mắt tràn đầy áy náy, cùng quay đầu nhìn về phòng bếp một lần, lập tức thở dài một tiếng nói: "Tiểu Văn thì để cho nương nói đi, nương nghĩ nó sẽ hiểu ."
Tuy nói là bà rất muốn đưa đứa con trai duy nhất đi học bài, nhưng lại sẽ không dám đem khuê danh con gái ra giỡn. Tiên sinh kia cũng có lòng tốt, càng không thể để chuyện này liên luỵ đến hắn.
"Đừng, nương đừng đi, vẫn là để con tới nói với nó, dù sao đều là do con đưa nó đi theo tiên sinh học bài ." Con ngươi như mặc ngọc đen nhánh đầy vẻ cay đắng, Tô La ở trong lòng nhẹ nhàng lắc đầu, có vài lúc thật sự không thể làm theo ý mình.
Ăn xong bữa cơm chiều, Tô La mới cùng Tô Văn nói về chuyện này, lúc này một nhà ba người đều ở trong phòng, chung quanh yên ắng chỉ có tiếng dế kêu, mẹ con Tô gia đều lẳng lặng không nói gì đợi Tô Văn phản ứng.
Cúi đầu trầm mặc một lúc sau, Tô Văn giọng có chút nghẹn ngào chậm rãi nói: "Nương, con biết, ngày mai con đi gặp tiên sinh nói một câu, sau đó về nhà tự mình học bài."
Tô La và Tô mẫu trao đổi cái nhìn thương tiếc, Tô La lập tức ôn nhu nói: "Tiểu Văn, tuy không thể tiếp tục cùng tiên sinh kia học bài, nhưng đại tỷ sẽ đưa đệ đi học đường. Qua hơn một tháng nữa, lúc ấy học đường khai giảng, đại tỷ có thể kiếm được không ít bạc, đến lúc đó nếu bạc nhiều, sẽ đưa đệ đi Vân Lâm thư viện trấn trên học bài."
Học sinh nơi này cũng có nghỉ hè, hiện tại sắp đến lúc nghỉ, Tô La nghĩ lúc tháng chín khai giảng, nàng có thể đưa Tô Văn đi học đường, như thế thì không cần lo lắng Tô Văn không được đọc sách.
Nàng vốn quyết định đưa Tô Văn đi học đường, chỉ là nghĩ đưa Du Khiêm dạy nó trước, đến lúc vào học đường cũng đuổi kịp tiến độ. Một thầy dạy một trò cùng một thầy dạy nhiều trò dù sao cũng có khác biệt rất lớn, nàng hi vọng Tô Văn có thể học tập một thời gian trước.
“Nha đầu? ” Tô mẫu hiển nhiên không nghĩ tới Tô La lại muốn đưa Tô Văn đi đọc sách, hơn nữa còn là muốn đưa nó đi thư viện Vân Lâm.
Ai không biết học sinh thư viện Vân Lâm đa số đều là hài tử nhà có chút tiền ở trấn trên, nghe nói đi thư viện Vân Lâm học bài tiền bạc chính là nhà nông bình thường được hơn hai tháng ăn uống tốt, nhà bọn họ có thể kiếm được nhiều tiền bạc như vậy sao?
Tô Văn càng ngốc trợn trắng mắt, hắn cảm thấy cùng Du tiên sinh đọc sách mấy ngày đã rất tốt, không nghĩ đến đại tỷ còn nói muốn đưa hắn đi thư viện Vân Lâm. Tuy rằng chưa từng được đi học đường, nhưng hắn biết thư viện Vân Lâm là thư viện mà học sinh ở trong thôn đều muốn đi.
"Nương, người yên tâm đi. Tiền, nhất định có thể kiếm được, nhưng con hi vọng người và Tiểu Văn cùng nhau giúp đỡ, chỉ cần chúng ta người một nhà chăm chỉ nỗ lực, không được bao lâu sau, chúng ta liền có thể kiếm được tiền đưa Tiểu Văn đi thư viện, có khi còn có thể kiếm thêm không ít tiền bạc."
Tô mẫu và Tô Văn kinh ngạc trợn tròn hai mắt, hai cặp mắt tương tự nhìn chằm chặp Tô La. Phảng phất như lời Tô La nói đều như chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng hai cặp đồng tử đen như mực không thể che lấp được kỳ vọng.
Tô La nhìn hai đôi mắt giống nhau sáng ngời, trong lòng một góc nào đó mềm mại tựa như được ngày xuân chiếu rọi, ấm áp, khuếch tán sang nơi khác.
“Nương, nguời cũng biết con bây giờ bện vòng tay trang sức có thể kiếm không ít tiền, nhưng những thứ này rất nhanh sẽ bị người khác học được, sau đó thì có rất nhiều người đi theo bện tới bán. Con nghĩ chúng ta nên thừa dịp sớm bán giá tiền tốt, như thế thứ nhất, coi như các nàng ta ngày sau bán ra giá thấp, chúng ta cũng đã kiếm được không ít tiền. ”
Nói đến chỗ này, Tô La hơi tạm dừng một chút, nhìn mẹ con Tô gia đều rất nghiêm túc lắng nghe, thế là lại nói: "Nhưng một mình con bận không qua nổi, cho nên con hi vọng nương và Tiểu Văn cùng nhau giúp đỡ, người nhiều lực lượng nhiều, tin rằng không được mấy ngày là có thể bện ra không ít vòng tay trang sức."
Được biết Tô mẫu mỗi ngày xới đất chỉ có mười mấy đồng tiền, nàng liền toát ra ý nghĩ này, muốn Tô mẫu và nàng cùng nhau bện vòng tay. Không chỉ bởi vì bện vòng tay tương đối kiếm tiền, cũng là bởi vì không muốn nhìn thấy Tô mẫu mỗi ngày đều đi sớm về tối làm thuê cho người khác xới đất, mệt mỏi đến toàn thân đau nhức, kiếm cũng không nhiều.
Tô mẫu hạ mí mắt suy nghĩ một chút, sau đó giương mắt nhìn Tô La, tựa như là đang xác định chuyện gì, hai tròng mắt rạng rỡ chói lọi: "Con nói không sai, sáng mai nương liền đi nói một tiếng, sau đó ở trong nhà cùng nhau bện vòng tay." Nghĩ đến mấy vòng tay tinh xảo kia, Tô mẫu lại có chút lo lắng mà nói: "Nhưng nương lo lắng học không được, vậy không phải là ngược lại làm hỏng việc?"
Nói một câu thành thật, nàng chưa từng nghĩ qua nàng sẽ bởi vì sống ở chỗ này liền trở thành một cổ nhân chân chính, vô luận là tư tưởng hay là hành vi, ít nhiều đều mang chút thói quen của thế giới kia.
Tính toán như thế, nàng dụng tâm dung nhập thế giới này cũng không làm nhạt phai được sự thật. Cho nên nàng hiểu rất rõ Tô mẫu cố kị, cũng hiểu rõ chuyện này, có lẽ thật sự sẽ làm nàng, hoặc làm Du Khiêm chịu không ít lời ra tiếng vào.
Mang một ít ánh mắt trầm mặc áy náy nhìn về phòng bếp, đã đưa Tô Văn cùng Du Khiêm đọc sách mấy ngày, bỗng nhiên lại không thể cho nó (Tô Văn) đi, nàng thật sự cảm thấy rất hổ thẹn.
Tô mẫu nhìn thấy Tô La ánh mắt tràn đầy áy náy, cùng quay đầu nhìn về phòng bếp một lần, lập tức thở dài một tiếng nói: "Tiểu Văn thì để cho nương nói đi, nương nghĩ nó sẽ hiểu ."
Tuy nói là bà rất muốn đưa đứa con trai duy nhất đi học bài, nhưng lại sẽ không dám đem khuê danh con gái ra giỡn. Tiên sinh kia cũng có lòng tốt, càng không thể để chuyện này liên luỵ đến hắn.
"Đừng, nương đừng đi, vẫn là để con tới nói với nó, dù sao đều là do con đưa nó đi theo tiên sinh học bài ." Con ngươi như mặc ngọc đen nhánh đầy vẻ cay đắng, Tô La ở trong lòng nhẹ nhàng lắc đầu, có vài lúc thật sự không thể làm theo ý mình.
Ăn xong bữa cơm chiều, Tô La mới cùng Tô Văn nói về chuyện này, lúc này một nhà ba người đều ở trong phòng, chung quanh yên ắng chỉ có tiếng dế kêu, mẹ con Tô gia đều lẳng lặng không nói gì đợi Tô Văn phản ứng.
Cúi đầu trầm mặc một lúc sau, Tô Văn giọng có chút nghẹn ngào chậm rãi nói: "Nương, con biết, ngày mai con đi gặp tiên sinh nói một câu, sau đó về nhà tự mình học bài."
Tô La và Tô mẫu trao đổi cái nhìn thương tiếc, Tô La lập tức ôn nhu nói: "Tiểu Văn, tuy không thể tiếp tục cùng tiên sinh kia học bài, nhưng đại tỷ sẽ đưa đệ đi học đường. Qua hơn một tháng nữa, lúc ấy học đường khai giảng, đại tỷ có thể kiếm được không ít bạc, đến lúc đó nếu bạc nhiều, sẽ đưa đệ đi Vân Lâm thư viện trấn trên học bài."
Học sinh nơi này cũng có nghỉ hè, hiện tại sắp đến lúc nghỉ, Tô La nghĩ lúc tháng chín khai giảng, nàng có thể đưa Tô Văn đi học đường, như thế thì không cần lo lắng Tô Văn không được đọc sách.
Nàng vốn quyết định đưa Tô Văn đi học đường, chỉ là nghĩ đưa Du Khiêm dạy nó trước, đến lúc vào học đường cũng đuổi kịp tiến độ. Một thầy dạy một trò cùng một thầy dạy nhiều trò dù sao cũng có khác biệt rất lớn, nàng hi vọng Tô Văn có thể học tập một thời gian trước.
“Nha đầu? ” Tô mẫu hiển nhiên không nghĩ tới Tô La lại muốn đưa Tô Văn đi đọc sách, hơn nữa còn là muốn đưa nó đi thư viện Vân Lâm.
Ai không biết học sinh thư viện Vân Lâm đa số đều là hài tử nhà có chút tiền ở trấn trên, nghe nói đi thư viện Vân Lâm học bài tiền bạc chính là nhà nông bình thường được hơn hai tháng ăn uống tốt, nhà bọn họ có thể kiếm được nhiều tiền bạc như vậy sao?
Tô Văn càng ngốc trợn trắng mắt, hắn cảm thấy cùng Du tiên sinh đọc sách mấy ngày đã rất tốt, không nghĩ đến đại tỷ còn nói muốn đưa hắn đi thư viện Vân Lâm. Tuy rằng chưa từng được đi học đường, nhưng hắn biết thư viện Vân Lâm là thư viện mà học sinh ở trong thôn đều muốn đi.
"Nương, người yên tâm đi. Tiền, nhất định có thể kiếm được, nhưng con hi vọng người và Tiểu Văn cùng nhau giúp đỡ, chỉ cần chúng ta người một nhà chăm chỉ nỗ lực, không được bao lâu sau, chúng ta liền có thể kiếm được tiền đưa Tiểu Văn đi thư viện, có khi còn có thể kiếm thêm không ít tiền bạc."
Tô mẫu và Tô Văn kinh ngạc trợn tròn hai mắt, hai cặp mắt tương tự nhìn chằm chặp Tô La. Phảng phất như lời Tô La nói đều như chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng hai cặp đồng tử đen như mực không thể che lấp được kỳ vọng.
Tô La nhìn hai đôi mắt giống nhau sáng ngời, trong lòng một góc nào đó mềm mại tựa như được ngày xuân chiếu rọi, ấm áp, khuếch tán sang nơi khác.
“Nương, nguời cũng biết con bây giờ bện vòng tay trang sức có thể kiếm không ít tiền, nhưng những thứ này rất nhanh sẽ bị người khác học được, sau đó thì có rất nhiều người đi theo bện tới bán. Con nghĩ chúng ta nên thừa dịp sớm bán giá tiền tốt, như thế thứ nhất, coi như các nàng ta ngày sau bán ra giá thấp, chúng ta cũng đã kiếm được không ít tiền. ”
Nói đến chỗ này, Tô La hơi tạm dừng một chút, nhìn mẹ con Tô gia đều rất nghiêm túc lắng nghe, thế là lại nói: "Nhưng một mình con bận không qua nổi, cho nên con hi vọng nương và Tiểu Văn cùng nhau giúp đỡ, người nhiều lực lượng nhiều, tin rằng không được mấy ngày là có thể bện ra không ít vòng tay trang sức."
Được biết Tô mẫu mỗi ngày xới đất chỉ có mười mấy đồng tiền, nàng liền toát ra ý nghĩ này, muốn Tô mẫu và nàng cùng nhau bện vòng tay. Không chỉ bởi vì bện vòng tay tương đối kiếm tiền, cũng là bởi vì không muốn nhìn thấy Tô mẫu mỗi ngày đều đi sớm về tối làm thuê cho người khác xới đất, mệt mỏi đến toàn thân đau nhức, kiếm cũng không nhiều.
Tô mẫu hạ mí mắt suy nghĩ một chút, sau đó giương mắt nhìn Tô La, tựa như là đang xác định chuyện gì, hai tròng mắt rạng rỡ chói lọi: "Con nói không sai, sáng mai nương liền đi nói một tiếng, sau đó ở trong nhà cùng nhau bện vòng tay." Nghĩ đến mấy vòng tay tinh xảo kia, Tô mẫu lại có chút lo lắng mà nói: "Nhưng nương lo lắng học không được, vậy không phải là ngược lại làm hỏng việc?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.