Chương 21: Chương 17.1
Hồng Bồ Vũ
19/05/2015
Lễ hội ngắm hoa đúng hẹn tới, sáng sớm hôm nay, Tô La tỉnh lại đúng giờ như mọi ngày. Đầu tiên đi vào phòng bếp súc miệng rửa mặt, sau đó giống như mọi ngày giúp Tô mẫu nấu bữa sáng.
Bữa sáng Tô gia đa số đều là bánh bao, bánh nướng áp chảo nóng hổi, cháo hoa, cháo ngô, ăn chán lại thay đổi. Bữa sáng hôm nay là bánh bao, nhân bánh là củ cải, và nhân bánh là rau hẹ, Tô La rất thích ăn cả hai loại nhân bánh này.
Hai mẹ con cùng nhau nhào bột, chuẩn bị nhân bánh , rất nhanh đã gói xong bánh bao. Tô La đợi gói xong bánh bao, rồi đi đến cạnh bếp ngồi xổm xuống, đem củi nhét vào bếp, thế là lửa lập tức chậm rãi mạnh lên.
"Nha đầu, những lời người trong thôn nói, con chớ để ở trong lòng. Bọn họ bất quá đều là rảnh rỗi không có việc gì, nghĩ tìm vài việc tới tán gẫu." Tô mẫu gói xong bánh bao để ở trong lồng hấp nhỏ, cúi đầu nhìn trên mặt Tô La dính chút bột mì.
"Chỉ cần nương tin con, người khác thích nói như thế nào thì nói, con sẽ không để ý ." Tô La khóe miệng lộ ra tia cười nhạt, sâu thẳm trong mắt đầy ánh sáng lộng lẫy.
Nàng sớm nói qua là nàng không để ý người khác thấy thế nào, chỉ cần chờ bọn họ đều thấy rõ chân tướng, vài lời đồn đãi chuyện nhảm kia chưa đánh đã tan. Nếu như bây giờ nàng chạy đi ra cùng mấy người họ tranh luận, có khi còn lại càng thêm lời đồn đãi khó lọt tai.
"Nương tin con." Trên mặt Tô mẫu mặt rất là nghiêm túc, bà tất nhiên là tin nữ nhi nhà mình. Hai ngày này bện mấy vòng tay trang sức, làm thú nhồi bông nhỏ đáng yêu, đều là một nhà bọn họ cùng nhau làm tốt, có ai có thể hiểu rõ hơn so với bà?
Trong thôn nhiều người như vậy, lắm mồm lắm thị phi. Bà bất quá không lại phải đi xới đất, ở trong nhà cùng nhau bện vòng tay, đã có vài người nói những lời khó nghe như vậy.
Nhà bọn họ hai ngày này quả thật không có người "Ra cửa" làm việc, chẳng qua là bọn họ không ra khỏi cửa cũng không có làm phiền mấy người đó, vậy mà nói nhà bọn họ đều ở đây chờ thân gia tương lai không biết từ đâu mà đến phải nuôi sao ?
"Nương?" Phát hiện ra trên mặt Tô mẫu hơi hơi tức giận, Tô La cho rằng Tô mẫu là vì chuyện của nàng. Thu lại biểu tình trên mặt, cẩn thận dè dặt khẽ gọi một tiếng.
"Không có gì." Tô mẫu rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, duỗi tay đem bột mì dính trên mặt Tô La lau đi, ngón tay chạm vào khuôn mặt non mềm, nhịn không được khẽ thở dài: "Nha đầu, hôm nay là lễ hội ngắm hoa, nếu như có nam tử đưa hoa cho con, không ngại thì nói chuyện phiếm vài câu với người ta."
Nghe vậy, Tô La trưng ra một nụ cười cứng ngắc, Tô mẫu nhìn nụ cười liền nói: "Cười cũng quá dọa người, ra ngoài sợ dọa được không ít nam tử. Cũng không phải lần đầu tiên đi lễ hội ngắm hoa, con còn có gì khẩn trương ?"
Tô La im lặng không nói, chỉ ở trong lòng lẩm bẩm, nàng không chỉ chưa từng đi, nàng còn chưa từng nghe qua đấy!
Lễ hội ngắm hoa, nam nữ đến tuổi thành hôn đều tụ tập ở một khán đài đầy hoa hồ Liễu Nguyệt, trên đài đặt các loại hoa tươi đua nhau nở rộ. Nam tử đến tuổi thành hôn đều có thể lên khán đài nhận một đóa hoa tươi, sau đó tặng cho nữ tử trong lòng mình.
Nữ tử lúc nam tử tặng hoa sẽ cùng nam tử nói chuyện phiếm vài câu, do đó đối với nam tử có thể đại khái hiểu rõ. Nếu như thích nhận hoa của nam tử, nữ tử sẽ nhận đóa hoa để tỏ rõ tâm ý.
Cũng không quản tới cùng có thể kết làm vợ chồng hay không, nhưng cùng những thứ "Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai" mà so sánh, ngược lại lễ hội ngắm hoa cho những nữ tử kia một cơ hội. Phụ mẫu hai bên đều lo lắng vấn đề này, nếu như vừa lòng lẫn nhau, vậy liền thúc đẩy chuyện vui. Nếu như không hài lòng, vậy thì thôi.
Nghĩ đến đợi lát nữa nàng sẽ phải cùng những tiểu cô nương mười mấy tuổi đi trấn trên tham gia cái lễ hội ngắm hoa đó, nhất thời cảm thấy nhức đầu không thôi. Vì sao nàng cứ tò mò như vậy, lại đáp ứng Tô Uyển Nhi cùng đi trấn trên.
Tuy rằng nàng không phải quân tử, sẽ không đem câu "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy" treo trên bờ môi. Nhưng đáp ứng chính là đáp ứng, nàng trước giờ đều không phải là người tùy ý hủy ước.
Thế là, ăn xong bữa sáng, Tô La liền cùng Tô Uyển Nhi cách vách cùng nhau đi đến đầu thôn. Nhưng hai người vừa mới đi không bao lâu, phía sau liền truyền tới tiếng kêu linh đinh lang đang gọi, hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía sau.
Thấy rõ gương mặt người kia, Tô La thở dài một tiếng, sau đó bất đắc dĩ nâng trán lắc lắc đầu, chỉ vì người tới chính là người nàng cảm thấy khó mà chống đỡ: Tô Tiểu Yến.
Giờ phút này Tô Tiểu Yến người mặc quần áo thêu hoa, váy tơ tằm màu phấn hồng. Búi tóc Phi Nguyệt đơn giản cài một cây trâm hoa Hải Đường, bên tai nghe tiếng động như tiếng gió nhẹ. Một người chạy chậm tới mà khuôn mặt ửng đỏ, cái trán trơn bóng thấm ra một tầng mồ hôi tinh tế.
Nhớ lại lúc trước Tô Tiểu Yến vì Tô Đại Điền sắp thành thân mà thần tình ưu thương, lại nhìn Tô Tiểu Yến lúc này trải qua một phen trang điểm, Tô La nghĩ, có lẽ Tô Tiểu Yến đã để xuống chuyện này.
"Tiểu Yến, ngươi muốn cùng nhau đi trấn trên sao?" Tô Uyển Nhi đợi Tô Tiểu Yến đến gần, khóe miệng cười yếu ớt hỏi.
"Ừ." Tô Tiểu Yến gật đầu đáp lại một tiếng, mắt thu thủy lườm về phía Tô La, tựa như đang do dự một hồi, một lát sau thản nhiên nói: "Tô La, lúc trước ngươi coi như chưa từng gặp qua ta là được."
Lông mày Tô La hơi nhíu, hơi hơi mỉm cười: "Ta vốn chưa từng gặp qua ngươi, tại sao lại nói chưa từng gặp qua ngươi đây?"
Tô Uyển Nhi buồn bực nhìn hai người một chút, không hiểu hỏi: "Sao ta nghe không hiểu các ngươi nói có ý gì đây?"
“Ngươi không cần hiểu. ” đồng thời truyền tới hai giọng nói khác nhau, Tô La và Tô Tiểu Yến nhìn nhau một cái, cuối cùng không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Bữa sáng Tô gia đa số đều là bánh bao, bánh nướng áp chảo nóng hổi, cháo hoa, cháo ngô, ăn chán lại thay đổi. Bữa sáng hôm nay là bánh bao, nhân bánh là củ cải, và nhân bánh là rau hẹ, Tô La rất thích ăn cả hai loại nhân bánh này.
Hai mẹ con cùng nhau nhào bột, chuẩn bị nhân bánh , rất nhanh đã gói xong bánh bao. Tô La đợi gói xong bánh bao, rồi đi đến cạnh bếp ngồi xổm xuống, đem củi nhét vào bếp, thế là lửa lập tức chậm rãi mạnh lên.
"Nha đầu, những lời người trong thôn nói, con chớ để ở trong lòng. Bọn họ bất quá đều là rảnh rỗi không có việc gì, nghĩ tìm vài việc tới tán gẫu." Tô mẫu gói xong bánh bao để ở trong lồng hấp nhỏ, cúi đầu nhìn trên mặt Tô La dính chút bột mì.
"Chỉ cần nương tin con, người khác thích nói như thế nào thì nói, con sẽ không để ý ." Tô La khóe miệng lộ ra tia cười nhạt, sâu thẳm trong mắt đầy ánh sáng lộng lẫy.
Nàng sớm nói qua là nàng không để ý người khác thấy thế nào, chỉ cần chờ bọn họ đều thấy rõ chân tướng, vài lời đồn đãi chuyện nhảm kia chưa đánh đã tan. Nếu như bây giờ nàng chạy đi ra cùng mấy người họ tranh luận, có khi còn lại càng thêm lời đồn đãi khó lọt tai.
"Nương tin con." Trên mặt Tô mẫu mặt rất là nghiêm túc, bà tất nhiên là tin nữ nhi nhà mình. Hai ngày này bện mấy vòng tay trang sức, làm thú nhồi bông nhỏ đáng yêu, đều là một nhà bọn họ cùng nhau làm tốt, có ai có thể hiểu rõ hơn so với bà?
Trong thôn nhiều người như vậy, lắm mồm lắm thị phi. Bà bất quá không lại phải đi xới đất, ở trong nhà cùng nhau bện vòng tay, đã có vài người nói những lời khó nghe như vậy.
Nhà bọn họ hai ngày này quả thật không có người "Ra cửa" làm việc, chẳng qua là bọn họ không ra khỏi cửa cũng không có làm phiền mấy người đó, vậy mà nói nhà bọn họ đều ở đây chờ thân gia tương lai không biết từ đâu mà đến phải nuôi sao ?
"Nương?" Phát hiện ra trên mặt Tô mẫu hơi hơi tức giận, Tô La cho rằng Tô mẫu là vì chuyện của nàng. Thu lại biểu tình trên mặt, cẩn thận dè dặt khẽ gọi một tiếng.
"Không có gì." Tô mẫu rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, duỗi tay đem bột mì dính trên mặt Tô La lau đi, ngón tay chạm vào khuôn mặt non mềm, nhịn không được khẽ thở dài: "Nha đầu, hôm nay là lễ hội ngắm hoa, nếu như có nam tử đưa hoa cho con, không ngại thì nói chuyện phiếm vài câu với người ta."
Nghe vậy, Tô La trưng ra một nụ cười cứng ngắc, Tô mẫu nhìn nụ cười liền nói: "Cười cũng quá dọa người, ra ngoài sợ dọa được không ít nam tử. Cũng không phải lần đầu tiên đi lễ hội ngắm hoa, con còn có gì khẩn trương ?"
Tô La im lặng không nói, chỉ ở trong lòng lẩm bẩm, nàng không chỉ chưa từng đi, nàng còn chưa từng nghe qua đấy!
Lễ hội ngắm hoa, nam nữ đến tuổi thành hôn đều tụ tập ở một khán đài đầy hoa hồ Liễu Nguyệt, trên đài đặt các loại hoa tươi đua nhau nở rộ. Nam tử đến tuổi thành hôn đều có thể lên khán đài nhận một đóa hoa tươi, sau đó tặng cho nữ tử trong lòng mình.
Nữ tử lúc nam tử tặng hoa sẽ cùng nam tử nói chuyện phiếm vài câu, do đó đối với nam tử có thể đại khái hiểu rõ. Nếu như thích nhận hoa của nam tử, nữ tử sẽ nhận đóa hoa để tỏ rõ tâm ý.
Cũng không quản tới cùng có thể kết làm vợ chồng hay không, nhưng cùng những thứ "Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai" mà so sánh, ngược lại lễ hội ngắm hoa cho những nữ tử kia một cơ hội. Phụ mẫu hai bên đều lo lắng vấn đề này, nếu như vừa lòng lẫn nhau, vậy liền thúc đẩy chuyện vui. Nếu như không hài lòng, vậy thì thôi.
Nghĩ đến đợi lát nữa nàng sẽ phải cùng những tiểu cô nương mười mấy tuổi đi trấn trên tham gia cái lễ hội ngắm hoa đó, nhất thời cảm thấy nhức đầu không thôi. Vì sao nàng cứ tò mò như vậy, lại đáp ứng Tô Uyển Nhi cùng đi trấn trên.
Tuy rằng nàng không phải quân tử, sẽ không đem câu "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy" treo trên bờ môi. Nhưng đáp ứng chính là đáp ứng, nàng trước giờ đều không phải là người tùy ý hủy ước.
Thế là, ăn xong bữa sáng, Tô La liền cùng Tô Uyển Nhi cách vách cùng nhau đi đến đầu thôn. Nhưng hai người vừa mới đi không bao lâu, phía sau liền truyền tới tiếng kêu linh đinh lang đang gọi, hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía sau.
Thấy rõ gương mặt người kia, Tô La thở dài một tiếng, sau đó bất đắc dĩ nâng trán lắc lắc đầu, chỉ vì người tới chính là người nàng cảm thấy khó mà chống đỡ: Tô Tiểu Yến.
Giờ phút này Tô Tiểu Yến người mặc quần áo thêu hoa, váy tơ tằm màu phấn hồng. Búi tóc Phi Nguyệt đơn giản cài một cây trâm hoa Hải Đường, bên tai nghe tiếng động như tiếng gió nhẹ. Một người chạy chậm tới mà khuôn mặt ửng đỏ, cái trán trơn bóng thấm ra một tầng mồ hôi tinh tế.
Nhớ lại lúc trước Tô Tiểu Yến vì Tô Đại Điền sắp thành thân mà thần tình ưu thương, lại nhìn Tô Tiểu Yến lúc này trải qua một phen trang điểm, Tô La nghĩ, có lẽ Tô Tiểu Yến đã để xuống chuyện này.
"Tiểu Yến, ngươi muốn cùng nhau đi trấn trên sao?" Tô Uyển Nhi đợi Tô Tiểu Yến đến gần, khóe miệng cười yếu ớt hỏi.
"Ừ." Tô Tiểu Yến gật đầu đáp lại một tiếng, mắt thu thủy lườm về phía Tô La, tựa như đang do dự một hồi, một lát sau thản nhiên nói: "Tô La, lúc trước ngươi coi như chưa từng gặp qua ta là được."
Lông mày Tô La hơi nhíu, hơi hơi mỉm cười: "Ta vốn chưa từng gặp qua ngươi, tại sao lại nói chưa từng gặp qua ngươi đây?"
Tô Uyển Nhi buồn bực nhìn hai người một chút, không hiểu hỏi: "Sao ta nghe không hiểu các ngươi nói có ý gì đây?"
“Ngươi không cần hiểu. ” đồng thời truyền tới hai giọng nói khác nhau, Tô La và Tô Tiểu Yến nhìn nhau một cái, cuối cùng không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.