Chương 52: Chương 46+47
Hồng Bồ Vũ
21/09/2016
Thời gian một ngày một ngày thong thả trôi qua, rốt cục nghênh đón hỉ sự hai nhà Thôi Tô. Thực sự muốn nói, trong lúc chuẩn bị hôn sự, Tô gia không giống như Thôi gia bề bộn đến loạn tay loạn chân. Tuy nhiên hôn sự dù sao cũng là việc của hai bên, đến ngày tổ chức hôn lễ, hai nhà dĩ nhiên là bận rộn .
Sắc trời vẫn tối, Tô La đã bị Tô mẫu thúc giục nhanh chóng rời giường rửa mặt, nói rằng đợi lát nữa còn có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, nếu không sẽ làm trễ giờ lành vân vân… Ngày đại hỉ có rất nhiều việc cần chú ý, làm lỡ giờ lành, vậy là không may mắn .
Ngày Tô Uyển Nhi lấy chồng, Tô La tuy là qua giúp đỡ một chút, cũng phải dậy thật sớm, lúc này mình là tân nương càng phải dậy sớm, nàng tất nhiên là hiểu rõ. Bởi vậy, vừa nghe thấy mẫu thân đại nhân tới đây thúc giục, nàng chân tay luống cuống đứng lên, mặc quần áo tử tế chuẩn bị chạy đến phòng bếp rửa mặt.
Lại không nghĩ tới vừa mới ra khỏi cửa đã thấy trong viện tuy không phải rất rộng nhưng đã không ít người đứng ở đó, có phụ nhân rảnh rỗi tới đây giúp đỡ, có hỉ nương trấn trên tới đây thay nàng trang điểm… Rải rác đứng ở trong sân nói chuyện phiếm, nàng nhất thời không biết nhiều người tới đây sớm như vậy để chuẩn bị làm mấy chuyện gì .
Tô La rất nhanh phục hồi tinh thần, tùy ý chào hỏi những người ở trong viện rồi vội vàng chui vào phòng bếp. Lấy muối rồi bắt đầu súc miệng, vừa súc miệng vừa nghĩ đến hôm nay thật sự là ngày nàng tổ chức hôn lễ, bỗng nhiên sững sờ một chút, một lát sau mới phun nước súc miệng ra.
Thời tiết lúc này rất mát mẻ, nếu mà thành thân muộn thêm chút nữa, có lẽ còn có thể cảm thụ được hôn lễ mùa đông gió lạnh thấu xương. Hôn sự của hai người họ định sớm như vậy, kỳ thật đều là qua hai bên cùng đồng ý, chính là vì đem chuyện chung thân làm xong trước mùa đông.
Đợi Tô La rửa mặt xong ra khỏi phòng bếp, còn chưa kịp nói một câu nào, đã bị mấy phụ nhân ba mươi tuổi kéo vào trong phòng. Ngay sau đó y phục trên người còn chưa mặc ấm đã bị các nàng cởi ra, Tô La vội vàng bảo các nàng dừng lại.
Sau khi may xong áo cưới, nàng còn đặc biệt hỏi thăm Tô Uyển Nhi, nữ tử ngày thành thân bình thường phải làm những chuyện gì. Tô Uyển Nhi một năm một mười nói với nàng, ngày đó thành thân phải nghiêm túc tắm gội, tắm gội xong thì mặc áo cưới vào, đợi hỉ nương giúp đỡ trang điểm vân vân.
Nên hỏi nàng đều đã hỏi, đối với hôn lễ cổ đại cũng không tính là cái gì cũng không biết. Nhưng không nghĩ đến sẽ có nhiều phụ nhân tới đây cởi y phục nàng như vậy, xem dáng vẻ giống như là muốn ở một bên nhìn nàng tắm gội. Nói thật, nàng đặc biệt không quen ở trước mặt người khác lõa – lộ thân thể, kể cả đều là nữ tử.
“Tự ta tắm, chờ ta tắm xong sẽ gọi các người vào.” Tô La hơi hơi nhíu lông mày nhìn mấy phụ nhân, lại thấy mấy phụ nhân quay đầu nhìn hỉ nương, Tô La cũng di chuyển tầm mắt, mắt phượng xinh đẹp đen như mực sáng ngời gắt gao nhìn chòng chọc hỉ nương, rất có loại cảm giác nếu không để tự nàng tắm thì nàng sẽ không tắm.
Hỉ nương là một phụ nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, nhiều năm trôi qua không biết đã gặp được bao nhiêu chuyện, lúc này thấy vẻ mặt Tô La nghiêm túc, do dự một chút, lập tức gật đầu nói: “Vậy được rồi, Tô cô nương tắm xong rồi nhanh chóng gọi chúng ta, nếu không, đợi lát nữa sợ sẽ không kịp .”
Hỉ nương đồng ý để Tô La tự tắm, thật ra có liên quan đến nơi ở của bọn họ. Hôn sự của một thôn nhỏ trong trấn nhỏ tất nhiên là khác với trên huyện, nếu mà ở trên huyện mấy tiểu thư khuê các xuất giá, các nàng phải tuân thủ lễ nghi thật là nhiều đến mức không rõ.
Đợi hỉ nương và phụ nhân trong thôn ra khỏi phòng, Tô La mới chậm rãi cởi quần áo trên người ra, lộ một thân da thịt sáng bóng nhẵn nhụi. Qua thời gian nửa năm, da thịt nàng cuối cùng cũng bảo dưỡng được, từ lúc đầu ngăm ngăm đến bây giờ trở nên sáng bóng nhẵn nhụi, còn đàn hồi hơn.
Kiếp trước bình thường Tô La đều rất quan tâm tin tức về phương diện sức khỏe, nàng hiểu rất rõ nữ nhân quá hai mươi lăm là đến giai đoạn bắt đầu lão hóa, không còn thanh xuân xinh đẹp như mấy nữ sinh trẻ trung hai mươi. Tuổi càng lớn, việc cần lo lắng càng nhiều, đến lúc này, nàng như cũ đem chuyện này ghi tạc đáy lòng.
Hao phí không ít thời gian tắm rửa xong, hỉ nương canh giữ ở ngoài phòng vừa nghe thấy trong phòng truyền tới một câu “Có thể vào rồi “, thì đẩy cửa đi vào, đằng sau tất nhiên là có mấy phụ nhân lúc trước. Các nàng ấy thấy Tô La đã mặc áo đơn vào, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc kinh diễm giống nhau.
Tô gia thôn có không ít cô nương cùng tuổi với Tô La, trong nhiều cô nương như vậy, tư sắc Tô La thuộc tầm trung đẳng. Tô La đối với son phấn má hồng cổ đại không có cảm giác gì, xưa nay cũng không thích tô son điểm phấn trên mặt, mọi lúc đều là để mặt mộc. Bởi vậy, người trong thôn chỉ cảm thấy nàng có dáng vẻ thướt tha mềm mại, thanh tú văn nhã. Mà nay thấy Tô La vừa mới tắm xong, thần sắc trên mặt vừa biếng nhác vừa mềm mại đáng yêu, dáng người có đường cong mềm mại quyến rũ, phút chốc khiến người ta cảm thấy thẫn thờ.
Nhận được những thần sắc kinh diễm, bản thân Tô La cũng có chút không hiểu, nàng rất rõ ràng dung mạo nàng ra sao, cũng không thấy nàng tắm gội xong sẽ trở nên có bao nhiêu không giống người thường, nhưng thấy thần sắc trong mắt mấy phụ nhân kia, mắt không tự giác quan sát bản thân trái phải một lần, lại thấy không có chỗ nào không thỏa đáng cả.
“Lúc này không còn sớm, cả nhà đều mau mau làm việc đi!” May là hỉ nương rất nhanh phản ứng kịp, đôi mắt lợi hại nhìn dáng người mềm mại của Tô La, trong lòng không khỏi thầm nói: thực nhìn không ra một thôn cô nương cũng có dáng người đẹp như thế, thật sự là ngoài ý muốn.
Tiếng nói hỉ nương vừa dứt, mấy phụ nhân lần lượt phục hồi tinh thần lại, các nàng ấy đều đã gả cho người, biết giờ lành không được để lỡ, thế là bắt đầu động thủ cầm lấy áo cưới Tô La may, từng cái từng cái giúp Tô La mặc xong áo cưới, sau đó sững sờ nhìn áo cưới tinh xảo trên người Tô La.
Không kể là cưới vợ về hay là gả cô nương đi, mấy nhà dư dả đều may một bộ áo cưới đẹp đẽ. Nếu là trong nhà thật sự khó khăn, mặc một bộ áo đỏ thô gọi là áo cưới. Nhà mẹ đẻ các nàng và nhà chồng ở trong thôn xem như cũng ổn, nhưng giờ phút này thấy một bộ áo cưới này của Tô La, các nàng ấy mới hiểu được cái gì gọi là áo cưới đẹp.
So với mấy thôn phụ ngây ngốc, hỉ nương cũng đã gặp không ít cảnh đời, bà xưa nay ở nhà giàu cũng từng xem qua áo cưới của mấy tiểu thư khuê các, bây giờ thấy bộ áo cưới này của Tô La, trừ có chút kinh ngạc kiểu dáng bộ áo cưới này không giống áo cưới bình thường ở ngoài, lại cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.
Tô La cũng không thèm để ý ánh mắt các nàng ấy, chỉ là dựa theo hỉ nương phân phó đến ngồi trước bàn trang điểm, sau đó ở gương đồng nhìn hỉ nương giúp nàng trang điểm. Trên mặt nàng không có vui mừng lộ rõ trên nét mặt, trong lòng bởi vì không bao lâu nữa sẽ trở thành người có gia đình mà bắt đầu khẩn trương lên.
Lấy chồng, tin rằng mặc cho ai thì cũng sẽ có chút khẩn trương, huống chi là nàng đã lẳng lặng chờ đợi một tháng. Nghĩ đã có một thời gian dài chưa gặp nam tử kia, trái tim đập thình thịch như đang nổi trống, một tiếng tiếp một tiếng truyền vào trong tai.
Lại nói bên kia, hôn sự hai nhà Thôi Tô kinh động đến không ít người trong trấn nhỏ, người từng cùng Thôi gia có chút làm ăn hay khách vãng lai đều tới chúc mừng. Mà thôn dân Tô gia thôn tất nhiên là khách nhân bên Tô gia, tính ra chí ít cũng lên tới mấy chục bàn khách nhân, trong viện Thôi phủ tất nhiên là bày không được nhiều bàn như vậy.
Vì vậy, tửu lâu Thiên Duyệt liền trở thành nơi tốt nhất tổ chức hỉ yến. Mà Thôi Vô Nhàn trước cũng đã từng nói, ngày hỉ yến ở Thôi phủ, không kể là khách quen hay khách mới đều có thể đến tửu lâu uống chén rượu cưới, tương đương cảm tạ mọi người nhiều năm trôi qua chiếu cố tửu lâu.
Chuyện vui tốt như vậy tất nhiên mọi người sẽ không bỏ qua. Thế là đến giờ phút này, tân nương còn chưa tới cửa, mọi người cũng đã bắt đầu ở cửa Thôi phủ, ở cửa tửu lâu Thiên Duyệt chờ. Mọi người đều mong hỉ sự có thể bắt đầu sớm chút, để có thể nhìn cô nương làm Thôi công tử nhất kiến chung tình.
“Thật không có nghĩ đến đại ca nói thành thân liền thành thân , nếu không phải đệ vẫn đang giúp đỡ, đệ còn nghĩ đại ca đang nói đùa.” Thôi Vô Trần đáy mắt đầy hứng thú, khóe miệng như có như không cười đùa, vẫn không nhúc nhích nhìn tân lang Thôi Vô Nhàn đã mặc xong áo gấm đỏ.
Có lẽ là bởi vì muốn thú nữ tử trong lòng mình thích, trên mặt Thôi Vô Nhàn tuy rằng như là bình tĩnh không thay đổi gì, nhưng gương mặt góc cạnh phân minh lại lộ ra nhu hòa không dễ dàng phát hiện, ngũ quan thâm thúy cùng một thân áo gấm bào làm càng thêm thâm thúy, phảng phất như mỹ ngọc trời sinh đoạt ánh mắt người khác.
“Hôn nhân đại sự không phải trò đùa.” Trong lòng Thôi Vô Nhàn có chút nóng nảy, giọng nói nhàn nhạt để lại cho Thôi Vô Trần một câu, sau đó mở cửa phòng đạp bước đi ra ngoài. Thời gian không sai biệt lắm, giờ hắn nên đi đón dâu, hắn không thể để cho nàng chờ.
Thôi Vô Trần ở lại trong phòng cười nhìn bóng lưng vội vàng của đại ca nhà mình, khóe miệng toát ra ý cười chân thật, trong lòng yên lặng niệm : cha, nương, đại ca rốt cục tìm được người mình thích. Hai người đều yên tâm đi, về sau có đại tẩu bồi đại ca, đại ca nhất định sẽ hạnh phúc.
Ra cửa nhà đã thấy đội ngũ đón dâu chờ ở ngưỡng cửa, không ít khách nhân cũng đứng ở ngưỡng cửa, thấy Thôi Vô Nhàn ra liền bắt đầu chúc. Thôi Vô Nhàn chắp tay tạ ơn ý tốt của bọn họ, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên con ngựa cao to, tay phải vung lên, tất cả đội ngũ bắt đầu đi về phía Tô gia thôn.
Cùng lúc đó, Tô La sớm đã chỉnh xong trang dung, giờ phút này đang ngồi ở trong phòng lẳng lặng chờ người ấy đến. Nàng vẫn khép hờ mắt nhìn áo cưới thêu thùa tinh xảo, đây là nàng vất vả nửa tháng mới thêu xong. Quá trình rất lâu nhưng rất ấm áp, bởi vì là nàng tự tay làm.
Không phải là tân nương thì không biết sự hồi hộp của tân nương, thẳng đến khi nàng trở thành tân nương đợi gả, nàng mới hiểu được vì sao lúc ấy Tô Uyển Nhi hồi hộp đến như vậy, dường như đến mức nắm khăn thêu đến sắp rách mấy đường, chỉ vì trong lòng các nàng có mong đợi lại có lo lắng, hai loại tâm tình khác nhau nổi lên làm tân nương vô cùng hồi hộp.
Tô La vẫn cúi đầu nhắc nhở bản thân không cần hồi hộp, đợi nàng nghe được một trận chiêng trống diễn tấu càng ngày càng gần, trái tim càng là bùm bùm đập không ngừng. Lỗ tai như là bị mấy tiếng vui mừng kia chấn trụ, chậm rãi ngưng tụ ra một không gian yên tĩnh không tiếng động.
Đắm chìm ở trong không gian yên tĩnh Tô La bỗng nhiên nghe được tiếng mở cửa phòng, không lâu sau lại nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ. Có lẽ là bởi vì đã thích ứng với cái loại hồi hộp không thể kiềm chế, trái lại lúc này nàng cảm thấy thính giác dị thường linh mẫn.
Lúc này, nàng đã phủ lên khăn voan đỏ, không có cách nào nhìn được chủ chân của tiếng bước chân, ngay sau đó, nàng liền biết người đó chính là hỉ nương giúp nàng trang điểm. Ở chỗ này, nhà có chút tiền đều sẽ mời hỉ nương tới giúp đỡ, đó là một quá trình quan trọng của hôn lễ. Thật sự mời không nổi hỉ nương, cũng sẽ nhờ người thân làm.
Tô La chỉ nghe Hỉ nương nói tân lang đã đúng giờ tới đây, lúc này đang chờ ở ngưỡng cửa, sau đó thì bị hỉ nương đỡ lên, một đường đi ra cửa. Nàng nghe thấy bên cạnh còn có những tiếng bước chân nhè nhẹ khác, trong lòng thầm nghĩ hẳn là mấy phụ nhân đưa nàng xuất giá.
Tất cả cảnh sắc trước măt đều bị khăn voan đỏ che mất, nàng chỉ có thể thấy được phạm vi nhỏ bên chân. Khi không có cách nào nhìn được xa, hai tai nghe thấy những âm thanh trở nên vô cùng rõ ràng. Nàng nghe thấy không ít thôn dân đều nói chúc mừng, nghe thấy bọn họ nhỏ giọng bàn luận về tân lang, bàn luận về tân nương…
Thẳng đến khi an an ổn ổn ngồi vào kiệu hoa, Tô La mới có một loại cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy nhiên nghĩ đến kế tiếp còn có chuyện bái đường cần hoàn thành, nhất thời lại cảm thấy bắt đầu đau dạ dày. Sáng sớm tỉnh lại đến bây giờ cũng chưa được ăn miếng nào, bụng đã sớm trở nên trống trơn.
Ngoài kiệu hoa lại truyền tới tiếng chiêng trống diễn tấu vô cùng náo nhiệt, Tô La yên lặng nghe những tiếng chiêng trống đại biểu vui mừng, trong lòng có chút hốt hoảng nghĩ : một tháng trước vẫn là cô nương tự do tự tại, một tháng sau đã chuẩn bị thành phụ nhân, thời gian giống như bồ câu bay qua cửa sổ.
Còn nhớ sinh nhật mười tám tuổi hai tháng trước, đêm đó một nhà bọn họ đang ăn cơm chiều, Tô mẫu bỗng nhiên dừng đũa, bất lực ngó nàng nửa buổi không nói một lời. Khi đó vừa mới qua chuyện nhị thiếu gia bố trang Vân Cẩm không lâu, Tô mẫu vẫn lo lắng nếu từ chối việc hôn sự này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới hôn sự sau này của Tô La.
Khoảng thời gian đó, Tô mẫu vẫn cứ nghĩ, nếu như để người khác biết nhà bọn họ từ chối hôn sự Vân nhị thiếu gia, có lẽ người khác sẽ lầm cho rằng nhà bọn họ ghét bỏ Vân gia. Bối cảnh gia thế tốt như vậy cũng bị từ chối, nhà khác làm sao còn dám tới cửa cầu hôn?
May là rốt cục mọi chuyện đã có kết quả viên mãn, nam tử mà khuê nữ(*) thích mời bà mối tới đây cầu hôn, mà chính Tô La cũng đồng ý hôn sự. Đến tận đây, Tô mẫu không cần lo lắng hôn sự của khuê nữ nữa, trong lòng bà vẫn luôn mong mọi việc có kết quả tốt. Nhưng mà, nhiều năm trôi qua cùng khuê nữ sống dựa vào nhau bỗng nhiên con bé biến thành con dâu nhà người ta, trong lòng Tô mẫu lại có thêm vài tia buồn bã.
(*) Khuê nữ: Con gái chưa chồng.
Tô Văn trưởng thành sớm hiểu chuyện càng chật vật không thôi, nhìn đại tỷ phu một thân áo cưới màu đỏ, là một nam tử dáng vẻ khí vũ hiên ngang, hai tay nắm chặt tay áo xiêm y mới. Tô Văn biết đại tỷ nhà cậu bởi vì thích nam tử kia mới nguyện ý gả cho huynh ấy, cho nên cậu sẽ chúc phúc đại tỷ và nam tử sắp trở thành đại tỷ phu của cậu, chúc phúc hai người họ trăm năm hảo hợp, hạnh phúc an khang.
Không biết trải qua bao lâu, kiệu hoa rung xóc rốt cục ngừng lại, đôi mắt rủ xuống thấy màn kiệu bị người xốc lên, sau đó lại lần nữa được hỉ nương đỡ ra, ngay sau đó hai tay lại bị nhét vào một điều lụa đỏ.
Tất cả hôn lễ hoàn thành, Tô La đói bụng đến hốt hoảng, may là bái đường xong bị đưa vào tân phòng, không cần tiếp tục chịu sức ép nữa. Tuy nhiên nghĩ đến nàng còn phải đợi Thôi Vô Nhàn tới đây vén khăn voan, nàng đói đến toàn thân nhũn ra. Bởi vậy, nàng lặng lẽ quan sát gian phòng một chút, thừa dịp trong phòng không có người thì nhanh chóng ăn chút bánh ngọt lấp bụng.
Trong phòng tuy rằng không người, nhưng nàng biết bên ngoài tân phòng bên ngoài nhất định là có người đang chờ, tay chân liền rất nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng tay chân cũng không phải là lo lắng những người đó phát hiện nàng không đợi tân lang tới đã ăn trước, mà là mấy người bên ngoài đều là người lạ, nàng không muốn lần đầu tiên đã để lại cho bọn họ một cái ấn tượng xấu.
Nhiều chuyện của Thôi phủ đều là từ miệng người khác nghe được, Thôi Vô Nhàn từng kể cho nàng một ít. Nàng biết Thôi Vô Nhàn có một người đệ đệ và một người muội muội. Đệ đệ Thôi Vô Trần đã cưới vợ, thê tử cũng có bầu. Tiểu muội Thôi Tố Nhu mười tám, chưa đính hôn, nghe nói trong lòng đã có người mình thích.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới vài âm thanh, Tô La vội vàng trở lại giường ngồi nghiêm chỉnh. Dù sao vừa mới lén lút làm chuyện nào đó, nghĩ đến trường hợp không cẩn thận bị người khác thấy, không khỏi cảm thấy có chút lúng túng. Tới cùng là vừa làm qua mấy chuyện đó, ít nhiều cũng cảm thấy có chút quẫn bách.
Không lâu sau, một tiếng “Kẽo kẹt” truyền tới, Tô La mẫn cảm nhận ra được trong phòng nhiều thêm một hơi thở khác. Đợi nàng thấy vạt áo đỏ ở trước mặt nàng, quả thật là xác định suy nghĩ trong lòng nàng, hơi thở làm xiêu lòng người đó chính là của Thôi Vô Nhàn.
Bề ngoài nhìn vẻ mặt Thôi Vô Nhàn bình tĩnh thong dong kỳ thật cũng có chút hồi hộp khó mà phát hiện, hắn đã từng cho rằng cả đời này cũng sẽ không tìm được nữ tử mình thật lòng thích. Thẳng đến ngày đó ở lễ hội ngắm hoa, thấy được người ấy hình như xung quanh hết thảy đều không tồn tại, chỉ để ý nữ tử đang tận tình xướng Tiêu Dao khúc. Rất nhiều chuyện bắt đầu thay đổi, từ không quen biết nhau đến hiểu nhau quen nhau, lại đến yêu nhau gần nhau, cả cái quá trình đó tự nhiên như vậy đấy.
Không nói đến nhị đệ và tiểu muội đối với chuyện hắn bỗng nhiên muốn thành thân mà cảm thấy kinh ngạc, ngay cả chính hắn cũng có chút không dám tin. Nhưng ngày đó nghe thấy Tô gia đồng ý hôn sự mà vui sướng chân thực như thế, hắn dĩ nhiên hiểu rất rõ trong lòng hắn muốn cái gì. Hắn vẫn cho rằng, đã xác định, vậy phải đưa tay nắm chặt.
Hỉ nương nhìn tân lang đứng ở trước mặt tân nương không nhúc nhích chút nào, đi qua thấp giọng nhắc nhở tân lang xốc khăn voan đỏ lên. Giọng nói bà tuy là cố ý nói nhỏ đi rất nhiều, nhưng lời nói kia vẫn như cũ khiến Tô La thính lực rất tốt nghe được một rõ hai ràng.
Tuy nhiên Tô La còn chưa kịp nghĩ nhiều, khăn voan đã bị xốc lên , tầm nhìn chốc lát trở nên vô cùng rộng lớn. Mới làm vợ người, ít nhiều đều sẽ có chút ngượng ngùng, tuy không nhìn vào mắt của người nào đó nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt cực nóng bỏng, khuôn mặt trắng nõn tỉ mỉ trang điểm không khống chế nổi bắt đầu nóng lên. Gò má lấy tốc độ cực nhanh mà nóng lên, nàng không cần cố ý đi soi gương đồng, cũng đã biết giờ phút này hai má nàng đã hồng rực.
“Mời tân lang và tân nương uống rượu hợp cẩn.” Hỉ nương bất lực nhìn đôi tân nhân(đôi vợ chồng mới) nhìn nhau yên lặng chẳng nói gì, đành phải giả vờ ho nhẹ một tiếng, đợi hai người phục hồi tinh thần lại thì nhắc nhở chuyện nên làm kế tiếp.
Tô La vừa mới muốn đứng dậy, trước mắt đã có một bàn tay dày rộng đưa ra. Nàng nhìn bàn tay có vết chai kia, hơi hơi giương mắt nhìn đôi mắt đen thâm thúy, cuối cùng đem ngón tay trắng mịn để vào trong bàn tay. Ngón tay đụng vào bàn tay rất ấm áp, ấm đến mức làm nàng có một loại an tâm không biết tên.
Đợi hai người tách ra ngồi ở bên cạnh bàn gỗ tròn nhỏ tỏa hương thơm mát, hỉ nương cười tít mắt rót cho hai người họ hai ly rượu hợp cẩn. Ly rượu ở dưới ánh sáng nhạt của nến đỏ chiếu rọi xuống, lại sinh ra cảm giác thêm mấy phần lóng lánh.
Hỉ nương cũng không làm khó đôi tân nhân, đợi những việc nên làm ở trong tân phòng làm xong, liền cười chúc mừng đôi tân nhân, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho nha hoàn đứng một bên, một khắc cũng không ngừng rời khỏi tân phòng, đem tân phòng để lại cho đôi vợ chồng hỉ kết liền cành.
Trong phút chốc, gian phòng yên tĩnh trở nên càng thêm tĩnh , yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe được hơi thở của nhau. Bàn tròn nhỏ bày các loại bánh ngọt trừ lúc trước Tô La từng ăn qua một ít bên ngoài, giờ phút này nhìn giống như là chưa từng có ai động đến một chút nào, vẫn lặng lẽ bày ở đó.
Tô La nâng mắt nhìn sang Thôi Vô Nhàn vẫn đang nhìn nàng chăm chú, đôi mắt sáng ngời ôn nhuận thẳng tắp tiến vào đôi mắt đen thâm thúy. Cũng lúc này, cả thân thể bỗng nhiên bị Thôi Vô Nhàn ôm vào ngực, đụng chạm nhau tuy là cách xiêm y nhưng thân thể vẫn như lửa nóng.
Ngón tay mang vết chai nắm lấy cái cằm tinh tế tỉ mỉ, mắt phượng sáng ngời lộ ra vẻ ngượng ngùng, hai gò má hồng như đánh phấn thượng đẳng. Hai đôi mắt cứ như vậy mà lặng lẽ nhìn nhau, khi Tô La cho rằng hai người họ cứ như vậy mà nhìn nhau, thì một vùng bóng râm ập đến, môi mỏng mang theo mùi rượu bị đôi môi mỏng cũng mang theo mùi rượu nhẹ nhàng vuốt ve.
Rượu chưa làm người say, thì người đã tự say, nàng nghĩ lúc này đúng là như thế với nàng. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại tùy ý để môi Thôi Vô Nhàn liếm láp ở trên môi nàng, lúc nàng hơi hơi mở miệng muốn nói cái gì đó, trong nháy mắt, đầu lưỡi thô ráp cực nóng thuận thế chui vào trong miệng, eo bị ôm chặt quá đỗi, không thể động đậy chút nào.
Thôi Vô Nhàn rất nhanh nhận ra dưới bụng rục rịch ngóc đầu dậy, ánh mắt thâm trầm tối tăm, chợt đem ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực ôm lấy, nhẹ nhàng thoải mái ôm thân thể mềm mại nhanh chóng đi về giường lớn không xa.
Cùng lúc đó, người Tô La bỗng nhiên bị Thôi Vô Nhàn ôm lên kinh ngạc hô một tiếng, hai cánh tay phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ Thôi Vô Nhàn. Nàng mới vừa bị đặt lên trên giường, Thôi Vô Nhàn theo đó đè lên người nàng, một lần nữa ôn nhu hôn lên môi mọng non mềm.
Áo cưới trên người bị đôi tay linh hoạt kia cởi ra, tiếp đó là quần áo trong… Thẳng đến khi trên người còn sót lại một cái yếm đỏ thêu uyên ương, Tô La đã xấu hổ đến mặt đỏ thân nóng, hận không thể chui vào trong hố đất, cũng không dám nhìn đôi mắt nhu tình hàm dục vọng kia.
Thẳng đến khi tim đập thong thả chút, Tô La mở mắt ra, đập vào mắt đó là bộ ngực rắn chắc tinh tráng, cùng với ánh mắt mỉm cười. Trong tích tắc đấy, nàng có chút sững sờ nhìn đôi mắt nhu tình như nước. Thẳng đến khi đôi tay chụp lên bộ ngực mềm mại, nàng mới hốt hoảng hoàn hồn, nháy mắt mặt đỏ lên.
Nhìn khuôn mặt kiều mỵ như hoa, dáng người đường cong đẹp đẽ, Thôi Vô Nhàn chỉ thấy cổ họng căng thẳng, thật sự muốn trực tiếp hung hăng chiếm hữu khối thân thể thơm mát nhàn nhạt này, để tất cả mọi người đều biết nàng là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.
Màn che bị đôi bàn tay thon thon tháo xuống, hai thân hình dính sát vào nhau bị che lấp ở bên trong. Sau một lát, ánh sáng chiếu lên màn che hơi mờ hiện ra thân thể đang triền miên. Sau đó có một tiếng kêu đau rất nhỏ, lúc lên lúc xuống cả phòng đều là ái muội, tiếng thở gấp nặng nề, cùng tiếng thở gấp mị hoặc, cả phòng đầy kiều diễm.
Sắc trời vẫn tối, Tô La đã bị Tô mẫu thúc giục nhanh chóng rời giường rửa mặt, nói rằng đợi lát nữa còn có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, nếu không sẽ làm trễ giờ lành vân vân… Ngày đại hỉ có rất nhiều việc cần chú ý, làm lỡ giờ lành, vậy là không may mắn .
Ngày Tô Uyển Nhi lấy chồng, Tô La tuy là qua giúp đỡ một chút, cũng phải dậy thật sớm, lúc này mình là tân nương càng phải dậy sớm, nàng tất nhiên là hiểu rõ. Bởi vậy, vừa nghe thấy mẫu thân đại nhân tới đây thúc giục, nàng chân tay luống cuống đứng lên, mặc quần áo tử tế chuẩn bị chạy đến phòng bếp rửa mặt.
Lại không nghĩ tới vừa mới ra khỏi cửa đã thấy trong viện tuy không phải rất rộng nhưng đã không ít người đứng ở đó, có phụ nhân rảnh rỗi tới đây giúp đỡ, có hỉ nương trấn trên tới đây thay nàng trang điểm… Rải rác đứng ở trong sân nói chuyện phiếm, nàng nhất thời không biết nhiều người tới đây sớm như vậy để chuẩn bị làm mấy chuyện gì .
Tô La rất nhanh phục hồi tinh thần, tùy ý chào hỏi những người ở trong viện rồi vội vàng chui vào phòng bếp. Lấy muối rồi bắt đầu súc miệng, vừa súc miệng vừa nghĩ đến hôm nay thật sự là ngày nàng tổ chức hôn lễ, bỗng nhiên sững sờ một chút, một lát sau mới phun nước súc miệng ra.
Thời tiết lúc này rất mát mẻ, nếu mà thành thân muộn thêm chút nữa, có lẽ còn có thể cảm thụ được hôn lễ mùa đông gió lạnh thấu xương. Hôn sự của hai người họ định sớm như vậy, kỳ thật đều là qua hai bên cùng đồng ý, chính là vì đem chuyện chung thân làm xong trước mùa đông.
Đợi Tô La rửa mặt xong ra khỏi phòng bếp, còn chưa kịp nói một câu nào, đã bị mấy phụ nhân ba mươi tuổi kéo vào trong phòng. Ngay sau đó y phục trên người còn chưa mặc ấm đã bị các nàng cởi ra, Tô La vội vàng bảo các nàng dừng lại.
Sau khi may xong áo cưới, nàng còn đặc biệt hỏi thăm Tô Uyển Nhi, nữ tử ngày thành thân bình thường phải làm những chuyện gì. Tô Uyển Nhi một năm một mười nói với nàng, ngày đó thành thân phải nghiêm túc tắm gội, tắm gội xong thì mặc áo cưới vào, đợi hỉ nương giúp đỡ trang điểm vân vân.
Nên hỏi nàng đều đã hỏi, đối với hôn lễ cổ đại cũng không tính là cái gì cũng không biết. Nhưng không nghĩ đến sẽ có nhiều phụ nhân tới đây cởi y phục nàng như vậy, xem dáng vẻ giống như là muốn ở một bên nhìn nàng tắm gội. Nói thật, nàng đặc biệt không quen ở trước mặt người khác lõa – lộ thân thể, kể cả đều là nữ tử.
“Tự ta tắm, chờ ta tắm xong sẽ gọi các người vào.” Tô La hơi hơi nhíu lông mày nhìn mấy phụ nhân, lại thấy mấy phụ nhân quay đầu nhìn hỉ nương, Tô La cũng di chuyển tầm mắt, mắt phượng xinh đẹp đen như mực sáng ngời gắt gao nhìn chòng chọc hỉ nương, rất có loại cảm giác nếu không để tự nàng tắm thì nàng sẽ không tắm.
Hỉ nương là một phụ nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, nhiều năm trôi qua không biết đã gặp được bao nhiêu chuyện, lúc này thấy vẻ mặt Tô La nghiêm túc, do dự một chút, lập tức gật đầu nói: “Vậy được rồi, Tô cô nương tắm xong rồi nhanh chóng gọi chúng ta, nếu không, đợi lát nữa sợ sẽ không kịp .”
Hỉ nương đồng ý để Tô La tự tắm, thật ra có liên quan đến nơi ở của bọn họ. Hôn sự của một thôn nhỏ trong trấn nhỏ tất nhiên là khác với trên huyện, nếu mà ở trên huyện mấy tiểu thư khuê các xuất giá, các nàng phải tuân thủ lễ nghi thật là nhiều đến mức không rõ.
Đợi hỉ nương và phụ nhân trong thôn ra khỏi phòng, Tô La mới chậm rãi cởi quần áo trên người ra, lộ một thân da thịt sáng bóng nhẵn nhụi. Qua thời gian nửa năm, da thịt nàng cuối cùng cũng bảo dưỡng được, từ lúc đầu ngăm ngăm đến bây giờ trở nên sáng bóng nhẵn nhụi, còn đàn hồi hơn.
Kiếp trước bình thường Tô La đều rất quan tâm tin tức về phương diện sức khỏe, nàng hiểu rất rõ nữ nhân quá hai mươi lăm là đến giai đoạn bắt đầu lão hóa, không còn thanh xuân xinh đẹp như mấy nữ sinh trẻ trung hai mươi. Tuổi càng lớn, việc cần lo lắng càng nhiều, đến lúc này, nàng như cũ đem chuyện này ghi tạc đáy lòng.
Hao phí không ít thời gian tắm rửa xong, hỉ nương canh giữ ở ngoài phòng vừa nghe thấy trong phòng truyền tới một câu “Có thể vào rồi “, thì đẩy cửa đi vào, đằng sau tất nhiên là có mấy phụ nhân lúc trước. Các nàng ấy thấy Tô La đã mặc áo đơn vào, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc kinh diễm giống nhau.
Tô gia thôn có không ít cô nương cùng tuổi với Tô La, trong nhiều cô nương như vậy, tư sắc Tô La thuộc tầm trung đẳng. Tô La đối với son phấn má hồng cổ đại không có cảm giác gì, xưa nay cũng không thích tô son điểm phấn trên mặt, mọi lúc đều là để mặt mộc. Bởi vậy, người trong thôn chỉ cảm thấy nàng có dáng vẻ thướt tha mềm mại, thanh tú văn nhã. Mà nay thấy Tô La vừa mới tắm xong, thần sắc trên mặt vừa biếng nhác vừa mềm mại đáng yêu, dáng người có đường cong mềm mại quyến rũ, phút chốc khiến người ta cảm thấy thẫn thờ.
Nhận được những thần sắc kinh diễm, bản thân Tô La cũng có chút không hiểu, nàng rất rõ ràng dung mạo nàng ra sao, cũng không thấy nàng tắm gội xong sẽ trở nên có bao nhiêu không giống người thường, nhưng thấy thần sắc trong mắt mấy phụ nhân kia, mắt không tự giác quan sát bản thân trái phải một lần, lại thấy không có chỗ nào không thỏa đáng cả.
“Lúc này không còn sớm, cả nhà đều mau mau làm việc đi!” May là hỉ nương rất nhanh phản ứng kịp, đôi mắt lợi hại nhìn dáng người mềm mại của Tô La, trong lòng không khỏi thầm nói: thực nhìn không ra một thôn cô nương cũng có dáng người đẹp như thế, thật sự là ngoài ý muốn.
Tiếng nói hỉ nương vừa dứt, mấy phụ nhân lần lượt phục hồi tinh thần lại, các nàng ấy đều đã gả cho người, biết giờ lành không được để lỡ, thế là bắt đầu động thủ cầm lấy áo cưới Tô La may, từng cái từng cái giúp Tô La mặc xong áo cưới, sau đó sững sờ nhìn áo cưới tinh xảo trên người Tô La.
Không kể là cưới vợ về hay là gả cô nương đi, mấy nhà dư dả đều may một bộ áo cưới đẹp đẽ. Nếu là trong nhà thật sự khó khăn, mặc một bộ áo đỏ thô gọi là áo cưới. Nhà mẹ đẻ các nàng và nhà chồng ở trong thôn xem như cũng ổn, nhưng giờ phút này thấy một bộ áo cưới này của Tô La, các nàng ấy mới hiểu được cái gì gọi là áo cưới đẹp.
So với mấy thôn phụ ngây ngốc, hỉ nương cũng đã gặp không ít cảnh đời, bà xưa nay ở nhà giàu cũng từng xem qua áo cưới của mấy tiểu thư khuê các, bây giờ thấy bộ áo cưới này của Tô La, trừ có chút kinh ngạc kiểu dáng bộ áo cưới này không giống áo cưới bình thường ở ngoài, lại cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.
Tô La cũng không thèm để ý ánh mắt các nàng ấy, chỉ là dựa theo hỉ nương phân phó đến ngồi trước bàn trang điểm, sau đó ở gương đồng nhìn hỉ nương giúp nàng trang điểm. Trên mặt nàng không có vui mừng lộ rõ trên nét mặt, trong lòng bởi vì không bao lâu nữa sẽ trở thành người có gia đình mà bắt đầu khẩn trương lên.
Lấy chồng, tin rằng mặc cho ai thì cũng sẽ có chút khẩn trương, huống chi là nàng đã lẳng lặng chờ đợi một tháng. Nghĩ đã có một thời gian dài chưa gặp nam tử kia, trái tim đập thình thịch như đang nổi trống, một tiếng tiếp một tiếng truyền vào trong tai.
Lại nói bên kia, hôn sự hai nhà Thôi Tô kinh động đến không ít người trong trấn nhỏ, người từng cùng Thôi gia có chút làm ăn hay khách vãng lai đều tới chúc mừng. Mà thôn dân Tô gia thôn tất nhiên là khách nhân bên Tô gia, tính ra chí ít cũng lên tới mấy chục bàn khách nhân, trong viện Thôi phủ tất nhiên là bày không được nhiều bàn như vậy.
Vì vậy, tửu lâu Thiên Duyệt liền trở thành nơi tốt nhất tổ chức hỉ yến. Mà Thôi Vô Nhàn trước cũng đã từng nói, ngày hỉ yến ở Thôi phủ, không kể là khách quen hay khách mới đều có thể đến tửu lâu uống chén rượu cưới, tương đương cảm tạ mọi người nhiều năm trôi qua chiếu cố tửu lâu.
Chuyện vui tốt như vậy tất nhiên mọi người sẽ không bỏ qua. Thế là đến giờ phút này, tân nương còn chưa tới cửa, mọi người cũng đã bắt đầu ở cửa Thôi phủ, ở cửa tửu lâu Thiên Duyệt chờ. Mọi người đều mong hỉ sự có thể bắt đầu sớm chút, để có thể nhìn cô nương làm Thôi công tử nhất kiến chung tình.
“Thật không có nghĩ đến đại ca nói thành thân liền thành thân , nếu không phải đệ vẫn đang giúp đỡ, đệ còn nghĩ đại ca đang nói đùa.” Thôi Vô Trần đáy mắt đầy hứng thú, khóe miệng như có như không cười đùa, vẫn không nhúc nhích nhìn tân lang Thôi Vô Nhàn đã mặc xong áo gấm đỏ.
Có lẽ là bởi vì muốn thú nữ tử trong lòng mình thích, trên mặt Thôi Vô Nhàn tuy rằng như là bình tĩnh không thay đổi gì, nhưng gương mặt góc cạnh phân minh lại lộ ra nhu hòa không dễ dàng phát hiện, ngũ quan thâm thúy cùng một thân áo gấm bào làm càng thêm thâm thúy, phảng phất như mỹ ngọc trời sinh đoạt ánh mắt người khác.
“Hôn nhân đại sự không phải trò đùa.” Trong lòng Thôi Vô Nhàn có chút nóng nảy, giọng nói nhàn nhạt để lại cho Thôi Vô Trần một câu, sau đó mở cửa phòng đạp bước đi ra ngoài. Thời gian không sai biệt lắm, giờ hắn nên đi đón dâu, hắn không thể để cho nàng chờ.
Thôi Vô Trần ở lại trong phòng cười nhìn bóng lưng vội vàng của đại ca nhà mình, khóe miệng toát ra ý cười chân thật, trong lòng yên lặng niệm : cha, nương, đại ca rốt cục tìm được người mình thích. Hai người đều yên tâm đi, về sau có đại tẩu bồi đại ca, đại ca nhất định sẽ hạnh phúc.
Ra cửa nhà đã thấy đội ngũ đón dâu chờ ở ngưỡng cửa, không ít khách nhân cũng đứng ở ngưỡng cửa, thấy Thôi Vô Nhàn ra liền bắt đầu chúc. Thôi Vô Nhàn chắp tay tạ ơn ý tốt của bọn họ, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên con ngựa cao to, tay phải vung lên, tất cả đội ngũ bắt đầu đi về phía Tô gia thôn.
Cùng lúc đó, Tô La sớm đã chỉnh xong trang dung, giờ phút này đang ngồi ở trong phòng lẳng lặng chờ người ấy đến. Nàng vẫn khép hờ mắt nhìn áo cưới thêu thùa tinh xảo, đây là nàng vất vả nửa tháng mới thêu xong. Quá trình rất lâu nhưng rất ấm áp, bởi vì là nàng tự tay làm.
Không phải là tân nương thì không biết sự hồi hộp của tân nương, thẳng đến khi nàng trở thành tân nương đợi gả, nàng mới hiểu được vì sao lúc ấy Tô Uyển Nhi hồi hộp đến như vậy, dường như đến mức nắm khăn thêu đến sắp rách mấy đường, chỉ vì trong lòng các nàng có mong đợi lại có lo lắng, hai loại tâm tình khác nhau nổi lên làm tân nương vô cùng hồi hộp.
Tô La vẫn cúi đầu nhắc nhở bản thân không cần hồi hộp, đợi nàng nghe được một trận chiêng trống diễn tấu càng ngày càng gần, trái tim càng là bùm bùm đập không ngừng. Lỗ tai như là bị mấy tiếng vui mừng kia chấn trụ, chậm rãi ngưng tụ ra một không gian yên tĩnh không tiếng động.
Đắm chìm ở trong không gian yên tĩnh Tô La bỗng nhiên nghe được tiếng mở cửa phòng, không lâu sau lại nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ. Có lẽ là bởi vì đã thích ứng với cái loại hồi hộp không thể kiềm chế, trái lại lúc này nàng cảm thấy thính giác dị thường linh mẫn.
Lúc này, nàng đã phủ lên khăn voan đỏ, không có cách nào nhìn được chủ chân của tiếng bước chân, ngay sau đó, nàng liền biết người đó chính là hỉ nương giúp nàng trang điểm. Ở chỗ này, nhà có chút tiền đều sẽ mời hỉ nương tới giúp đỡ, đó là một quá trình quan trọng của hôn lễ. Thật sự mời không nổi hỉ nương, cũng sẽ nhờ người thân làm.
Tô La chỉ nghe Hỉ nương nói tân lang đã đúng giờ tới đây, lúc này đang chờ ở ngưỡng cửa, sau đó thì bị hỉ nương đỡ lên, một đường đi ra cửa. Nàng nghe thấy bên cạnh còn có những tiếng bước chân nhè nhẹ khác, trong lòng thầm nghĩ hẳn là mấy phụ nhân đưa nàng xuất giá.
Tất cả cảnh sắc trước măt đều bị khăn voan đỏ che mất, nàng chỉ có thể thấy được phạm vi nhỏ bên chân. Khi không có cách nào nhìn được xa, hai tai nghe thấy những âm thanh trở nên vô cùng rõ ràng. Nàng nghe thấy không ít thôn dân đều nói chúc mừng, nghe thấy bọn họ nhỏ giọng bàn luận về tân lang, bàn luận về tân nương…
Thẳng đến khi an an ổn ổn ngồi vào kiệu hoa, Tô La mới có một loại cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy nhiên nghĩ đến kế tiếp còn có chuyện bái đường cần hoàn thành, nhất thời lại cảm thấy bắt đầu đau dạ dày. Sáng sớm tỉnh lại đến bây giờ cũng chưa được ăn miếng nào, bụng đã sớm trở nên trống trơn.
Ngoài kiệu hoa lại truyền tới tiếng chiêng trống diễn tấu vô cùng náo nhiệt, Tô La yên lặng nghe những tiếng chiêng trống đại biểu vui mừng, trong lòng có chút hốt hoảng nghĩ : một tháng trước vẫn là cô nương tự do tự tại, một tháng sau đã chuẩn bị thành phụ nhân, thời gian giống như bồ câu bay qua cửa sổ.
Còn nhớ sinh nhật mười tám tuổi hai tháng trước, đêm đó một nhà bọn họ đang ăn cơm chiều, Tô mẫu bỗng nhiên dừng đũa, bất lực ngó nàng nửa buổi không nói một lời. Khi đó vừa mới qua chuyện nhị thiếu gia bố trang Vân Cẩm không lâu, Tô mẫu vẫn lo lắng nếu từ chối việc hôn sự này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới hôn sự sau này của Tô La.
Khoảng thời gian đó, Tô mẫu vẫn cứ nghĩ, nếu như để người khác biết nhà bọn họ từ chối hôn sự Vân nhị thiếu gia, có lẽ người khác sẽ lầm cho rằng nhà bọn họ ghét bỏ Vân gia. Bối cảnh gia thế tốt như vậy cũng bị từ chối, nhà khác làm sao còn dám tới cửa cầu hôn?
May là rốt cục mọi chuyện đã có kết quả viên mãn, nam tử mà khuê nữ(*) thích mời bà mối tới đây cầu hôn, mà chính Tô La cũng đồng ý hôn sự. Đến tận đây, Tô mẫu không cần lo lắng hôn sự của khuê nữ nữa, trong lòng bà vẫn luôn mong mọi việc có kết quả tốt. Nhưng mà, nhiều năm trôi qua cùng khuê nữ sống dựa vào nhau bỗng nhiên con bé biến thành con dâu nhà người ta, trong lòng Tô mẫu lại có thêm vài tia buồn bã.
(*) Khuê nữ: Con gái chưa chồng.
Tô Văn trưởng thành sớm hiểu chuyện càng chật vật không thôi, nhìn đại tỷ phu một thân áo cưới màu đỏ, là một nam tử dáng vẻ khí vũ hiên ngang, hai tay nắm chặt tay áo xiêm y mới. Tô Văn biết đại tỷ nhà cậu bởi vì thích nam tử kia mới nguyện ý gả cho huynh ấy, cho nên cậu sẽ chúc phúc đại tỷ và nam tử sắp trở thành đại tỷ phu của cậu, chúc phúc hai người họ trăm năm hảo hợp, hạnh phúc an khang.
Không biết trải qua bao lâu, kiệu hoa rung xóc rốt cục ngừng lại, đôi mắt rủ xuống thấy màn kiệu bị người xốc lên, sau đó lại lần nữa được hỉ nương đỡ ra, ngay sau đó hai tay lại bị nhét vào một điều lụa đỏ.
Tất cả hôn lễ hoàn thành, Tô La đói bụng đến hốt hoảng, may là bái đường xong bị đưa vào tân phòng, không cần tiếp tục chịu sức ép nữa. Tuy nhiên nghĩ đến nàng còn phải đợi Thôi Vô Nhàn tới đây vén khăn voan, nàng đói đến toàn thân nhũn ra. Bởi vậy, nàng lặng lẽ quan sát gian phòng một chút, thừa dịp trong phòng không có người thì nhanh chóng ăn chút bánh ngọt lấp bụng.
Trong phòng tuy rằng không người, nhưng nàng biết bên ngoài tân phòng bên ngoài nhất định là có người đang chờ, tay chân liền rất nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng tay chân cũng không phải là lo lắng những người đó phát hiện nàng không đợi tân lang tới đã ăn trước, mà là mấy người bên ngoài đều là người lạ, nàng không muốn lần đầu tiên đã để lại cho bọn họ một cái ấn tượng xấu.
Nhiều chuyện của Thôi phủ đều là từ miệng người khác nghe được, Thôi Vô Nhàn từng kể cho nàng một ít. Nàng biết Thôi Vô Nhàn có một người đệ đệ và một người muội muội. Đệ đệ Thôi Vô Trần đã cưới vợ, thê tử cũng có bầu. Tiểu muội Thôi Tố Nhu mười tám, chưa đính hôn, nghe nói trong lòng đã có người mình thích.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới vài âm thanh, Tô La vội vàng trở lại giường ngồi nghiêm chỉnh. Dù sao vừa mới lén lút làm chuyện nào đó, nghĩ đến trường hợp không cẩn thận bị người khác thấy, không khỏi cảm thấy có chút lúng túng. Tới cùng là vừa làm qua mấy chuyện đó, ít nhiều cũng cảm thấy có chút quẫn bách.
Không lâu sau, một tiếng “Kẽo kẹt” truyền tới, Tô La mẫn cảm nhận ra được trong phòng nhiều thêm một hơi thở khác. Đợi nàng thấy vạt áo đỏ ở trước mặt nàng, quả thật là xác định suy nghĩ trong lòng nàng, hơi thở làm xiêu lòng người đó chính là của Thôi Vô Nhàn.
Bề ngoài nhìn vẻ mặt Thôi Vô Nhàn bình tĩnh thong dong kỳ thật cũng có chút hồi hộp khó mà phát hiện, hắn đã từng cho rằng cả đời này cũng sẽ không tìm được nữ tử mình thật lòng thích. Thẳng đến ngày đó ở lễ hội ngắm hoa, thấy được người ấy hình như xung quanh hết thảy đều không tồn tại, chỉ để ý nữ tử đang tận tình xướng Tiêu Dao khúc. Rất nhiều chuyện bắt đầu thay đổi, từ không quen biết nhau đến hiểu nhau quen nhau, lại đến yêu nhau gần nhau, cả cái quá trình đó tự nhiên như vậy đấy.
Không nói đến nhị đệ và tiểu muội đối với chuyện hắn bỗng nhiên muốn thành thân mà cảm thấy kinh ngạc, ngay cả chính hắn cũng có chút không dám tin. Nhưng ngày đó nghe thấy Tô gia đồng ý hôn sự mà vui sướng chân thực như thế, hắn dĩ nhiên hiểu rất rõ trong lòng hắn muốn cái gì. Hắn vẫn cho rằng, đã xác định, vậy phải đưa tay nắm chặt.
Hỉ nương nhìn tân lang đứng ở trước mặt tân nương không nhúc nhích chút nào, đi qua thấp giọng nhắc nhở tân lang xốc khăn voan đỏ lên. Giọng nói bà tuy là cố ý nói nhỏ đi rất nhiều, nhưng lời nói kia vẫn như cũ khiến Tô La thính lực rất tốt nghe được một rõ hai ràng.
Tuy nhiên Tô La còn chưa kịp nghĩ nhiều, khăn voan đã bị xốc lên , tầm nhìn chốc lát trở nên vô cùng rộng lớn. Mới làm vợ người, ít nhiều đều sẽ có chút ngượng ngùng, tuy không nhìn vào mắt của người nào đó nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt cực nóng bỏng, khuôn mặt trắng nõn tỉ mỉ trang điểm không khống chế nổi bắt đầu nóng lên. Gò má lấy tốc độ cực nhanh mà nóng lên, nàng không cần cố ý đi soi gương đồng, cũng đã biết giờ phút này hai má nàng đã hồng rực.
“Mời tân lang và tân nương uống rượu hợp cẩn.” Hỉ nương bất lực nhìn đôi tân nhân(đôi vợ chồng mới) nhìn nhau yên lặng chẳng nói gì, đành phải giả vờ ho nhẹ một tiếng, đợi hai người phục hồi tinh thần lại thì nhắc nhở chuyện nên làm kế tiếp.
Tô La vừa mới muốn đứng dậy, trước mắt đã có một bàn tay dày rộng đưa ra. Nàng nhìn bàn tay có vết chai kia, hơi hơi giương mắt nhìn đôi mắt đen thâm thúy, cuối cùng đem ngón tay trắng mịn để vào trong bàn tay. Ngón tay đụng vào bàn tay rất ấm áp, ấm đến mức làm nàng có một loại an tâm không biết tên.
Đợi hai người tách ra ngồi ở bên cạnh bàn gỗ tròn nhỏ tỏa hương thơm mát, hỉ nương cười tít mắt rót cho hai người họ hai ly rượu hợp cẩn. Ly rượu ở dưới ánh sáng nhạt của nến đỏ chiếu rọi xuống, lại sinh ra cảm giác thêm mấy phần lóng lánh.
Hỉ nương cũng không làm khó đôi tân nhân, đợi những việc nên làm ở trong tân phòng làm xong, liền cười chúc mừng đôi tân nhân, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho nha hoàn đứng một bên, một khắc cũng không ngừng rời khỏi tân phòng, đem tân phòng để lại cho đôi vợ chồng hỉ kết liền cành.
Trong phút chốc, gian phòng yên tĩnh trở nên càng thêm tĩnh , yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe được hơi thở của nhau. Bàn tròn nhỏ bày các loại bánh ngọt trừ lúc trước Tô La từng ăn qua một ít bên ngoài, giờ phút này nhìn giống như là chưa từng có ai động đến một chút nào, vẫn lặng lẽ bày ở đó.
Tô La nâng mắt nhìn sang Thôi Vô Nhàn vẫn đang nhìn nàng chăm chú, đôi mắt sáng ngời ôn nhuận thẳng tắp tiến vào đôi mắt đen thâm thúy. Cũng lúc này, cả thân thể bỗng nhiên bị Thôi Vô Nhàn ôm vào ngực, đụng chạm nhau tuy là cách xiêm y nhưng thân thể vẫn như lửa nóng.
Ngón tay mang vết chai nắm lấy cái cằm tinh tế tỉ mỉ, mắt phượng sáng ngời lộ ra vẻ ngượng ngùng, hai gò má hồng như đánh phấn thượng đẳng. Hai đôi mắt cứ như vậy mà lặng lẽ nhìn nhau, khi Tô La cho rằng hai người họ cứ như vậy mà nhìn nhau, thì một vùng bóng râm ập đến, môi mỏng mang theo mùi rượu bị đôi môi mỏng cũng mang theo mùi rượu nhẹ nhàng vuốt ve.
Rượu chưa làm người say, thì người đã tự say, nàng nghĩ lúc này đúng là như thế với nàng. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại tùy ý để môi Thôi Vô Nhàn liếm láp ở trên môi nàng, lúc nàng hơi hơi mở miệng muốn nói cái gì đó, trong nháy mắt, đầu lưỡi thô ráp cực nóng thuận thế chui vào trong miệng, eo bị ôm chặt quá đỗi, không thể động đậy chút nào.
Thôi Vô Nhàn rất nhanh nhận ra dưới bụng rục rịch ngóc đầu dậy, ánh mắt thâm trầm tối tăm, chợt đem ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực ôm lấy, nhẹ nhàng thoải mái ôm thân thể mềm mại nhanh chóng đi về giường lớn không xa.
Cùng lúc đó, người Tô La bỗng nhiên bị Thôi Vô Nhàn ôm lên kinh ngạc hô một tiếng, hai cánh tay phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ Thôi Vô Nhàn. Nàng mới vừa bị đặt lên trên giường, Thôi Vô Nhàn theo đó đè lên người nàng, một lần nữa ôn nhu hôn lên môi mọng non mềm.
Áo cưới trên người bị đôi tay linh hoạt kia cởi ra, tiếp đó là quần áo trong… Thẳng đến khi trên người còn sót lại một cái yếm đỏ thêu uyên ương, Tô La đã xấu hổ đến mặt đỏ thân nóng, hận không thể chui vào trong hố đất, cũng không dám nhìn đôi mắt nhu tình hàm dục vọng kia.
Thẳng đến khi tim đập thong thả chút, Tô La mở mắt ra, đập vào mắt đó là bộ ngực rắn chắc tinh tráng, cùng với ánh mắt mỉm cười. Trong tích tắc đấy, nàng có chút sững sờ nhìn đôi mắt nhu tình như nước. Thẳng đến khi đôi tay chụp lên bộ ngực mềm mại, nàng mới hốt hoảng hoàn hồn, nháy mắt mặt đỏ lên.
Nhìn khuôn mặt kiều mỵ như hoa, dáng người đường cong đẹp đẽ, Thôi Vô Nhàn chỉ thấy cổ họng căng thẳng, thật sự muốn trực tiếp hung hăng chiếm hữu khối thân thể thơm mát nhàn nhạt này, để tất cả mọi người đều biết nàng là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.
Màn che bị đôi bàn tay thon thon tháo xuống, hai thân hình dính sát vào nhau bị che lấp ở bên trong. Sau một lát, ánh sáng chiếu lên màn che hơi mờ hiện ra thân thể đang triền miên. Sau đó có một tiếng kêu đau rất nhỏ, lúc lên lúc xuống cả phòng đều là ái muội, tiếng thở gấp nặng nề, cùng tiếng thở gấp mị hoặc, cả phòng đầy kiều diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.