Xuyên Qua Thành Nữ Hoàng Asisư
Chương 37: Gặp Kafura
Tử Băng
06/08/2016
"Nữ hoàng, hoàng đế
Menfuisư sắp về đến hoàng thành rồi. Chị có ra đón ngài ấy không?" Ari
bưng đĩa trái cây đặt lên bàn, tiện thể thông báo tin tức cho Asisư
Hoàng đế hồi cung. Đáng lẽ chyện này sẽ rất ồn ào. Nhưng chỗ ở của Asisư hiện tại là tẩm cung bên trong thần điện, nơi cực kì yên tĩnh, âm thanh hỗn tạp bên ngoài không thể truyền vào đây.
"Không phải Menfuisư đi cứu tế sao? Nhanh như vậy đã quay về rồi à?"
"Là em thông báo cho ngài ấy rằng nữ hoàng đã rời khỏi thần điện, việc cầu phúc đã hoàn thành. Em không thích hoàng đế ở cùng cái cô công chúa Lybia ấy chút nào. Cô ta không chỉ coi thường hoàng phi Carol ra mặt mà có vẻ còn không để nữ hoàng vào mắt nữa cơ" Eri lên tiếng, thái độ bất mãn rõ ràng
"Ta không để nàng ta yên ổn đâu. Hoàng phi Ai Cập chỉ có một người thôi, ai cũng không thể thay thế. Còn chưa kể đến việc phụ vương nàng dám đắc tội với anh trai nữa." Đáy mắt lóe lên một tia sáng, nhanh chóng phân phó "Ari, em giúp ta chuẩn bị trang phục, Eri, em mời bốn người kia đến đây. Chúng ta đi đón Menfuisư nào"
Ari với Eri biết nữ hoàng của mình lại có trò vui rồi nên rất hưng phấn. Không lâu sau Asisư dẫn đầu một đoàn người rời khỏi tẩm cung. Bình thường chỉ có hai người Ari đi cùng nàng. Nhưng hôm nay lại khác, phải thể hiện tôn nghiêm của nữ hoàng chứ. Asisư đi đầu, Ari và Eri đi ngay đằng sau, tứ đại cận vệ chia ra đi hai bên nàng, sau cùng là một đoàn tì nữ.
Đi gần đến nơi thì gặp đoàn người của Carol.
"Chị Asisư!" Carol cất tiếng gọi
"Carol, sao giờ em còn đang ở đây? Chị còn tưởng em phải ra cổng thành đợi lâu rồi ấy chứ." Asisư bước lại, nửa đùa nửa thật nói
"Em..." Carol xấu hổ đỏ bừng mặt lên. Đâu phải nàng không muốn. Tại nghe tin Menfuisư về, nàng vui quá nên chân tay luống cuống, làm gì cũng không xong, kết quả là giờ mới tới đây
"Haha! Coi em kìa, ta mới nói có mấy câu mà đã đỏ mặt rồi. Chúng ta đi thôi kẻo thằng nhóc đó về không thấy lại giận." Asisư cười cười cầm tay Carol kéo đi
Quảng trường trung tâm.
Tể tướng Imhotep dẫn đầu các đại thần đã đứng đợi sẵn. Xa xa có một đợt bụi bốc lên mù mịt.
"Hoàng đế về tới nơi rồi!"
"Là hoàng đế Menfuisư!"
Âm thanh kích động vang lên. Không ngoài dự đoán, chỉ một lúc sau đoàn người ngựa đã tiến đến. Dẫn đầu là một thiếu niên anh dũng với mái tóc đen dài, khí chất vương giả toát lên.
"Cung nghênh hoàng thượng hồi cung!" Imhotep quỳ xuống, hô lớn
"Cung nghênh hoàng thượng hồi cung!" Các đại thần khác cùng dân chúng cùng đồng loạt quỳ xuống hô vang
"Miễn lễ, các khanh bình thân!" Menfuisư khoát tay
Lúc này đoàn người của Asisư cũng bước tới.
"Menfuisư, chào mừng em quay trở về!"
"Menfuisư, chàng đã về!"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Menfuisư kích động bước lên, đang định lên tiếng thì một thanh âm nhão nhoẹt vang lên
"Hoàng đế Menfuisư, thiếp không quen đi ngựa, chàng đỡ thần thiếp xuống với"
Lúc này mọi người mới để ý thấy trên ngựa của Menfuisư còn một người nữa. Chân mày tể tướng Imhotep khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn qua chỗ nữ hoàn và hoàng phi. Mặt Carol tái mét nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đứng thẳng người nhìn Menfuisư. Asisư nhếch mép lộ nụ cười nữa miệng, liếc mắt nhìn Menfuisư một cái.
Menfuisư rùng mình, chợt cảm thấy việc cho cô công chúa này về cùng quả là sai lầm. Không chỉ mình Carol hiểu lầm, ngay cả chị cũng nổi giận rồi. Khẽ nuốt nước bọt, Menfuisư giới thiệu
"Chị, đây là công chúa Kafura của vương quốc Lybia. Hiện tại nàng là sứ giả đại diện đến Ai Cập. Lúc nàng đến chị đang ở trong thần điện nên chưa gặp mặt. Nàng cũng tham gia trong đợt cứu tế này"
"Ồ, thì ra là vậy. Vậy Minưê, phiền khanh đỡ công chúa xuống. Người ta đi đường xa chắc chắn rất mệt rồi" Asisư làm vẻ mặt "Giờ ta mới biết" rồi phân phó cho Minưê.
"Ta...."
Kafura định lên tiếng phản đối nhưng Asisư làm sao cho nàng cơ hội đó
"Công chúa Lybia. Không lẽ cô muốn đích thân em trai ta đỡ xuống? Ta nghĩ việc này có vẻ hơi quá phận rồi. Dù gì Menfuisư cũng là hoàng đế của Ai Cập, là nước đứng đầu trong tứ đại cường quốc. Còn cô chỉ là một công chúa, dẫn đầu một đoàn sứ giả mà thôi. Ta nghĩ quốc vương Lybia cũng đã dạy cho cô biết cách hành xử thế nào cho đúng chứ nhỉ?" Asisư trào phúng nói
"Ta... Kafura đã hiểu, đa tạ lời dạy bảo của nữ hoàng" Kafura cố nuốt cục tức vào bụng. Đây là Ai Cập, nàng ta lại là nữ hoàng, người được cả Ai cập coi trọng, không thể đắc tội.
Asisư cười thầm trong lòng. Dám có ý đồ với em trai nàng sao? Đâu có dễ như vậy. Nàng quay sang nháy mắt với Carol một cái, cô bé này đã trưởng thành hơn nhiều rồi. Nếu là trước đây gặp phải chuyện này khẳng định là nàng ấy đã suy sụp rồi.
Carol biết Asisư đang trút giận giúp mình nên cảm giác tủi thân cũng tiêu tan hết. Việc gì nàng phải buồn, bên cạnh nàng không phải còn có chị luôn ủng hộ sao?
Hơn nữa mọi chuyện cũng chưa rõ ràng, đâu đã khẳng định Menfuisư chán nàng, muốn lập người mới. Nhưng Menfuisư cũng thật quá đáng, sao có thể để nàng ta ngồi cùng ngựa chứ. Nàng không buồn chứ đâu có nghĩa không giận. Thấy Menfuisư nhìn qua, nàng trực tiếp lườm hắn một cái như thầm cảnh cáo " Chàng cẩn thận đấy"
Menfuisư dở khóc dở cười. Từ bao giờ cô vợ hiền dịu của hắn lại trở nên hung dữ vậy chứ. Phen này hắn tiêu thật rồi. Không chỉ mình chị mà còn có cả Carol nữa.
Bỗng có một người chạy vào thông báo cái gì đó với Imhotep. Ông nhanh chóng hướng chỗ Menfuisư đi tới.
"Hoàng đế Menfuisư, đoàn sứ giả vận chuyển lễ vật của Hitaito có thể tối nay sẽ tới Ai Cập"
"Lễ vật?" Menfuisư hỏi lại
"Bẩm, là quốc vương Hitaito muốn cảm tạ nữ hoàng Asisư đã đưa người tới chữa bệnh cho vương hậu"
"Ra là vậy. Được rồi, tất cả nghe đây. Bây giờ hãy quay về nghỉ ngơi cho thật tốt, tối nay sẽ tổ chức tiệc chúc mừng việc cứu tế hoàn thành tốt đẹp đồng thời đón tiếp sứ giả Hitaito. Người đâu! Đưa công chúa Lybia đến cung dành cho sứ giả, tiếp đón thật chu đáo." Menfuisư lớn tiếng phân phó
Asisư khẽ phe phẩy quạt trong tay, bước về phía Kafura
"Công chúa Kafura, chẳng mấy khi đến Ai Cập vì thế nhất định phải hảo hảo mà hưởng thụ. Người làm chủ nhà như ta đây nhất định sẽ làm hết sức mình. Cũng hi vọng công chúa sẽ không chê Ai Cập này"
"Đa tạ thành ý của nữ hoàng, ta thấy mình không được khỏe, xin phép đi trước" Chỉ là một lời nói bình thường. Thế nhưng không hiểu vì sao Kafura lại cảm thấy mùi vị nguy hiểm cứ lượn lờ quanh mình.
Những người chứng kiến lại thêm một phen đánh giá cô công chúa Lybia này. Vừa vô duyên, vừa vô lễ. Không hiểu vì sao lại có thể dẫn đầu đoàn sứ giả đại diện cho một quốc gia đến Ai Cập. Đúng là mất mặt mà. Lại càng thêm nể phục khí chất của nữ hoàng. Hoàng đế vì ngại tình bang giao của hai nước nên không muốn sinh chuyện với cô ta, nể mặt quốc vương Lybia nhưng lại cho cô ta cơ hội tự tung tự tác. Nay nữ hoàng chỉ cần vài vài câu nói đã khiến cô ta không dám phản bác, lại vẫn giữ đúng lễ nghĩ của hai nước. Quả là nữ hoàng của Ai Cập, khí chất không ai bằng.
Mọi chuyện cũng xử lí xong. Menfuisư quay về cung nghỉ ngơi để chuẩn bị cho yến tiệc buổi tối. Carol vẫn còn giận nên cùng Asisư quay về thần điện. Menfuisư biết lỗi ở mình nên cho dù rất nhớ Carol nhưng cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận.
Hắn không muốn cho Carol và chị giận thêm đâu, rất đáng sợ, đặc biệt là chị. Mà bây giờ chị coi trọng Carol còn hơn cả hắn.
--- ------ ------ ------ ------ ---
"Asisư, ta sắp gặp lại nàng rồi!"
Hoàng đế hồi cung. Đáng lẽ chyện này sẽ rất ồn ào. Nhưng chỗ ở của Asisư hiện tại là tẩm cung bên trong thần điện, nơi cực kì yên tĩnh, âm thanh hỗn tạp bên ngoài không thể truyền vào đây.
"Không phải Menfuisư đi cứu tế sao? Nhanh như vậy đã quay về rồi à?"
"Là em thông báo cho ngài ấy rằng nữ hoàng đã rời khỏi thần điện, việc cầu phúc đã hoàn thành. Em không thích hoàng đế ở cùng cái cô công chúa Lybia ấy chút nào. Cô ta không chỉ coi thường hoàng phi Carol ra mặt mà có vẻ còn không để nữ hoàng vào mắt nữa cơ" Eri lên tiếng, thái độ bất mãn rõ ràng
"Ta không để nàng ta yên ổn đâu. Hoàng phi Ai Cập chỉ có một người thôi, ai cũng không thể thay thế. Còn chưa kể đến việc phụ vương nàng dám đắc tội với anh trai nữa." Đáy mắt lóe lên một tia sáng, nhanh chóng phân phó "Ari, em giúp ta chuẩn bị trang phục, Eri, em mời bốn người kia đến đây. Chúng ta đi đón Menfuisư nào"
Ari với Eri biết nữ hoàng của mình lại có trò vui rồi nên rất hưng phấn. Không lâu sau Asisư dẫn đầu một đoàn người rời khỏi tẩm cung. Bình thường chỉ có hai người Ari đi cùng nàng. Nhưng hôm nay lại khác, phải thể hiện tôn nghiêm của nữ hoàng chứ. Asisư đi đầu, Ari và Eri đi ngay đằng sau, tứ đại cận vệ chia ra đi hai bên nàng, sau cùng là một đoàn tì nữ.
Đi gần đến nơi thì gặp đoàn người của Carol.
"Chị Asisư!" Carol cất tiếng gọi
"Carol, sao giờ em còn đang ở đây? Chị còn tưởng em phải ra cổng thành đợi lâu rồi ấy chứ." Asisư bước lại, nửa đùa nửa thật nói
"Em..." Carol xấu hổ đỏ bừng mặt lên. Đâu phải nàng không muốn. Tại nghe tin Menfuisư về, nàng vui quá nên chân tay luống cuống, làm gì cũng không xong, kết quả là giờ mới tới đây
"Haha! Coi em kìa, ta mới nói có mấy câu mà đã đỏ mặt rồi. Chúng ta đi thôi kẻo thằng nhóc đó về không thấy lại giận." Asisư cười cười cầm tay Carol kéo đi
Quảng trường trung tâm.
Tể tướng Imhotep dẫn đầu các đại thần đã đứng đợi sẵn. Xa xa có một đợt bụi bốc lên mù mịt.
"Hoàng đế về tới nơi rồi!"
"Là hoàng đế Menfuisư!"
Âm thanh kích động vang lên. Không ngoài dự đoán, chỉ một lúc sau đoàn người ngựa đã tiến đến. Dẫn đầu là một thiếu niên anh dũng với mái tóc đen dài, khí chất vương giả toát lên.
"Cung nghênh hoàng thượng hồi cung!" Imhotep quỳ xuống, hô lớn
"Cung nghênh hoàng thượng hồi cung!" Các đại thần khác cùng dân chúng cùng đồng loạt quỳ xuống hô vang
"Miễn lễ, các khanh bình thân!" Menfuisư khoát tay
Lúc này đoàn người của Asisư cũng bước tới.
"Menfuisư, chào mừng em quay trở về!"
"Menfuisư, chàng đã về!"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Menfuisư kích động bước lên, đang định lên tiếng thì một thanh âm nhão nhoẹt vang lên
"Hoàng đế Menfuisư, thiếp không quen đi ngựa, chàng đỡ thần thiếp xuống với"
Lúc này mọi người mới để ý thấy trên ngựa của Menfuisư còn một người nữa. Chân mày tể tướng Imhotep khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn qua chỗ nữ hoàn và hoàng phi. Mặt Carol tái mét nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đứng thẳng người nhìn Menfuisư. Asisư nhếch mép lộ nụ cười nữa miệng, liếc mắt nhìn Menfuisư một cái.
Menfuisư rùng mình, chợt cảm thấy việc cho cô công chúa này về cùng quả là sai lầm. Không chỉ mình Carol hiểu lầm, ngay cả chị cũng nổi giận rồi. Khẽ nuốt nước bọt, Menfuisư giới thiệu
"Chị, đây là công chúa Kafura của vương quốc Lybia. Hiện tại nàng là sứ giả đại diện đến Ai Cập. Lúc nàng đến chị đang ở trong thần điện nên chưa gặp mặt. Nàng cũng tham gia trong đợt cứu tế này"
"Ồ, thì ra là vậy. Vậy Minưê, phiền khanh đỡ công chúa xuống. Người ta đi đường xa chắc chắn rất mệt rồi" Asisư làm vẻ mặt "Giờ ta mới biết" rồi phân phó cho Minưê.
"Ta...."
Kafura định lên tiếng phản đối nhưng Asisư làm sao cho nàng cơ hội đó
"Công chúa Lybia. Không lẽ cô muốn đích thân em trai ta đỡ xuống? Ta nghĩ việc này có vẻ hơi quá phận rồi. Dù gì Menfuisư cũng là hoàng đế của Ai Cập, là nước đứng đầu trong tứ đại cường quốc. Còn cô chỉ là một công chúa, dẫn đầu một đoàn sứ giả mà thôi. Ta nghĩ quốc vương Lybia cũng đã dạy cho cô biết cách hành xử thế nào cho đúng chứ nhỉ?" Asisư trào phúng nói
"Ta... Kafura đã hiểu, đa tạ lời dạy bảo của nữ hoàng" Kafura cố nuốt cục tức vào bụng. Đây là Ai Cập, nàng ta lại là nữ hoàng, người được cả Ai cập coi trọng, không thể đắc tội.
Asisư cười thầm trong lòng. Dám có ý đồ với em trai nàng sao? Đâu có dễ như vậy. Nàng quay sang nháy mắt với Carol một cái, cô bé này đã trưởng thành hơn nhiều rồi. Nếu là trước đây gặp phải chuyện này khẳng định là nàng ấy đã suy sụp rồi.
Carol biết Asisư đang trút giận giúp mình nên cảm giác tủi thân cũng tiêu tan hết. Việc gì nàng phải buồn, bên cạnh nàng không phải còn có chị luôn ủng hộ sao?
Hơn nữa mọi chuyện cũng chưa rõ ràng, đâu đã khẳng định Menfuisư chán nàng, muốn lập người mới. Nhưng Menfuisư cũng thật quá đáng, sao có thể để nàng ta ngồi cùng ngựa chứ. Nàng không buồn chứ đâu có nghĩa không giận. Thấy Menfuisư nhìn qua, nàng trực tiếp lườm hắn một cái như thầm cảnh cáo " Chàng cẩn thận đấy"
Menfuisư dở khóc dở cười. Từ bao giờ cô vợ hiền dịu của hắn lại trở nên hung dữ vậy chứ. Phen này hắn tiêu thật rồi. Không chỉ mình chị mà còn có cả Carol nữa.
Bỗng có một người chạy vào thông báo cái gì đó với Imhotep. Ông nhanh chóng hướng chỗ Menfuisư đi tới.
"Hoàng đế Menfuisư, đoàn sứ giả vận chuyển lễ vật của Hitaito có thể tối nay sẽ tới Ai Cập"
"Lễ vật?" Menfuisư hỏi lại
"Bẩm, là quốc vương Hitaito muốn cảm tạ nữ hoàng Asisư đã đưa người tới chữa bệnh cho vương hậu"
"Ra là vậy. Được rồi, tất cả nghe đây. Bây giờ hãy quay về nghỉ ngơi cho thật tốt, tối nay sẽ tổ chức tiệc chúc mừng việc cứu tế hoàn thành tốt đẹp đồng thời đón tiếp sứ giả Hitaito. Người đâu! Đưa công chúa Lybia đến cung dành cho sứ giả, tiếp đón thật chu đáo." Menfuisư lớn tiếng phân phó
Asisư khẽ phe phẩy quạt trong tay, bước về phía Kafura
"Công chúa Kafura, chẳng mấy khi đến Ai Cập vì thế nhất định phải hảo hảo mà hưởng thụ. Người làm chủ nhà như ta đây nhất định sẽ làm hết sức mình. Cũng hi vọng công chúa sẽ không chê Ai Cập này"
"Đa tạ thành ý của nữ hoàng, ta thấy mình không được khỏe, xin phép đi trước" Chỉ là một lời nói bình thường. Thế nhưng không hiểu vì sao Kafura lại cảm thấy mùi vị nguy hiểm cứ lượn lờ quanh mình.
Những người chứng kiến lại thêm một phen đánh giá cô công chúa Lybia này. Vừa vô duyên, vừa vô lễ. Không hiểu vì sao lại có thể dẫn đầu đoàn sứ giả đại diện cho một quốc gia đến Ai Cập. Đúng là mất mặt mà. Lại càng thêm nể phục khí chất của nữ hoàng. Hoàng đế vì ngại tình bang giao của hai nước nên không muốn sinh chuyện với cô ta, nể mặt quốc vương Lybia nhưng lại cho cô ta cơ hội tự tung tự tác. Nay nữ hoàng chỉ cần vài vài câu nói đã khiến cô ta không dám phản bác, lại vẫn giữ đúng lễ nghĩ của hai nước. Quả là nữ hoàng của Ai Cập, khí chất không ai bằng.
Mọi chuyện cũng xử lí xong. Menfuisư quay về cung nghỉ ngơi để chuẩn bị cho yến tiệc buổi tối. Carol vẫn còn giận nên cùng Asisư quay về thần điện. Menfuisư biết lỗi ở mình nên cho dù rất nhớ Carol nhưng cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận.
Hắn không muốn cho Carol và chị giận thêm đâu, rất đáng sợ, đặc biệt là chị. Mà bây giờ chị coi trọng Carol còn hơn cả hắn.
--- ------ ------ ------ ------ ---
"Asisư, ta sắp gặp lại nàng rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.