Xuyên Qua Thành Nữ Hoàng Asisư
Chương 9: Ra mắt người dân
Tử Băng
03/08/2016
Bất ngờ! Hai từ này diễn tả chính xác nhất tâm trạng của ta lúc này. Thật không ngờ người này lại có mặt ở đây.
- Asisư, ta nhớ em quá! Lâu lắm chúng ta mới gặp nhau nhỉ? Hihi
Ta đen mặt nhìn vật thể đang ôm cánh tay mình mà ra sức lắc. Mới 2 ngày mà lâu hả? Đánh mắt qua Ari, cô ấy cũng đang rơi vào tình trạng sốc nặng, chỉ thiếu điều muốn rớt hai con mắt ra ngoài
- MITAMUN! Chị làm gì ở đây? Đáng lẽ giờ này chị phải ở Hitaito rồi chứ? Đừng nói là...
- Ta không trốn tới đây đâu. Ta đã cho người về báo với phụ hoàng rồi, ta muốn đi thăm Hạ Ai Cập, chắc tân nữ hoàng đây cũng không đành lòng đuổi một vị khách dễ thương như ta, đúng không?
Không phải ta nói quá nhưng cô công chúa này có khuôn mặt cực dễ thương, đặc biệt là đôi mắt. Nàng ấy mà trưng bộ mặt siêu cute cùng đôi mắt ươn ướt như sắp khóc ấy ra năn nỉ thì dù có là thần cũng không thể từ chối được. Mà ta lại là một người bình thường, một người rất thích cái đẹp thì đương nhiên là....
- Thôi được rồi, chị cất cái bộ mặt đấy đi. Mọi người đến phòng ăn trước đi, ta thay đồ xong sẽ ra.
Ngay lập tức đôi mắt nàng ấy chuyển sang hình trái tim, mà trái tim dành cho thức ăn mới khổ chứ. Đúng là to xác mà tâm hồn còn hơn là con nít nữa! Thay đồ xong, ta ghé qua thăm tiểu Kyo, có vẻ được chăm sóc tốt nên cậu nhóc đã khá hơn nhiều. Thấy ta vào, nhóc con ấy mừng rỡ, vẫy vẫy đôi cánh bé xíu
- Nữ hoàng, chị không thương em hay sao mà đem em về đây rồi vứt em cho mấy người kia. Họ chẳng hiểu em gì cả
- Thôi được rồi! Đừng giận nữa mà! Tại chị bận quá, em cũng biết chị là nữ hoàng mà! Thôi mà, chị hứa, nhất định rãnh chị sẽ đến chơi với em, được chưa?
Chú nhóc có vẻ hài lòng, gật gật cái đầu rồi lăn ra ngủ tiếp. Ta nhanh chóng rời bước đến phòng ăn, không thể để mọi người đợi lâu quá, chắc chắn ai cũng đói lắm rồi
- Mitamun, em nhớ chị xuất phát trước mà sao hôm nay mới tới đây?
Nghe ta hỏi, Mitamun bỗng giật mình, làm rớt cả li nước mới cầm lên:
- Hìhì. Ta có thể không trả lời được không?
- Không được, chị nhất định phải trả lời
Sau một hồi lúng túng thì nàng ta cũng có thể nói hết. Hóa ra là do tật ham chơi của Mitamun, đoàn người bị lạc tới một nơi rất xa Ai Cập. Ở đây, Mitamun gặp hai người, một người ăn mặc rất quý phái và một cận vệ, mà theo Mitamun thì cái tên ăn mặc quý phái đó là một tảng băng trôi, lại còn vô lí nữa. Nguyên do là cận vệ của cô bắn vào con thỏ trước, tên kia bắn vào sau, nhưng hắn nhất định không trả lại cho cô, thế là hai người đấu khẩu cả một buổi sáng. Cũng may lúc đó người tìm đường quay về, ngăn chặn kịp thời một cuộc chiến sắp sửa tới hồi nguy hiểm.
Trước khi đi cô còn tặng cho hắn một cái đạp đau thấu trời xanh. Tuy chưa từng thử nhưng ta cũng có thể tưởng tượng ra được, thật lòng chia buồn với người đã đắc tội với nàng công chúa này.
Nguyên buổi chiều hôm đó và cả sáng hôm sau, ta cùng Mitamun tranh thủ tham quan cung điện Hạ Ai Cập. Đúng là cung điện của hoàng tộc, nguy nga và độ sộ chính là những từ diễn tả đúng nhất. Không biết nơi này đã lấy đi bao nhiêu xương máu của nô lệ. Sau này ta phải hạn chế tối đa mấy việc xây dựng cung điện đền đài tốn kém này mới được.
Buổi trưa cũng là lúc nghi lễ tế thần được thực hiện. Tối qua ta đã xin nữ thần Isis giúp đỡ nên không có gì phải lo lắng cả. Nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay lễ phục và đến thần điện. Ở ngoài cổng thần điện, người dân đã đến rất đông đủ, họ đều mong chờ giây phút này, giây phút đại tư tế Kattai phải đền tội. Và quan trong hơn nữa là sau nghi lễ này sẽ được tận mắt nhìn thấy tân nữ hoàng, điều mà có mơ họ cũng không dám mơ.
Tên Kattai bị giải đến và được trói tên một cái cột lớn ở giữa sân thần điện. Ta - một thân đen tuyền đầy huyền bí đứng ở vị trí chủ trì, bắt đầu buổi tế lễ
- Hỡi các vị thần linh thiêng của Ai Cập, những người bảo hộ cho Ai Cập được giàu mạnh. Xin các vị hãy chấp nhận lễ vật của người dân Ai Câp dâng lên và ban phúc cho đất nước Ai Cập này. Ta - đại tư tế của Ai Cập xin thay mặt người dân gửi lời cầu nguyện tới các vị.
Và từ người ta phát ra một ánh hào quang rực rỡ, ta đưa tay về phía Kattai, lập tức thân thể hắn biến thành từng mảnh nhỏ, tan vào hư vô. Cả thần điện bỗng im lặng, nhưng rất nhanh, họ đều òa lên sung sướng:
- Nữ hoàng Asisư vạn tuế, nữ thần sông Nil muôn năm.
- Nữ hoàng Asisư là hiện thân của nữ thần, người sẽ đem hạnh phúc ấm no đến cho Hạ Ai Cập chúng ta. Hoan hô
Hàng loạt tiếng reo hò vang lên. Tất cả như một dòng nước ấm chảy qua tim ta, Asisư, cô có nghe không? Họ đang reo hò, tán dương cô đó, cô có cảm thấy vui không? Ta đã thực hiện được một phần lời hứa với cô rồi!
Ta nhẹ nhàng rời khỏi vị trí chủ trì, bước lên tầng, nơi người dân có thể nhìn thấy. Thấy ta, họ im lặng một chút rồi tiếp tục reo hò, một số người còn tung cả hoa lên nữa. Giơ tay đón những bông hoa, ta cảm thấy rất vui, nở một nụ cười tươi nhất thay lời cảm ơn đối với họ. Nhân dân Ai Cập cảm thấy nữ hoàng của họ thật dễ thương, không hề lạnh lùng và khép kín như lời đồn. Sau khi xong màn nhận hoa, ta ra hiệu cho mọi người im lặng, bắt đầu bài diễn văn ra mắt
- Hỡi những người dân của Hạ Ai Cập, ta - nữ hoàng Asisư, từ nay sẽ chính thức tiếp nhận nơi này. Ta sẽ đưa Hạ Ai Cập phát triển ngang với thượng Ai Cập, không để mọi người chịu bất cứ thiệt thòi nào.
Ta mới nói đến đây, mọi người đã hò reo rầm trời, phải đợi họ im lặng ta mới có thể tiếp tục nói tiếp. Ở đây không có loa đài, người dân lại dễ rơi vào tình trạng phấn khích quá mức, quả thật là hơi rắc rối. Nhưng ta không hề cảm thấy khó chịu hay điều gì tương tự. Vì ta hiểu tâm trạng của họ, những người lâu nay phải sống một cuộc sống khó khăn, giờ mới có một người cai trị có thể đem lại cuộc sống ấm no cho họ, tất nhiên họ phải reo mừng rồi.
- Toàn bộ tài sản tịch thu của Kattai cùng với những của cải phi pháp cảu các đại thần trong triều sẽ được dùng để cải thiện cuộc sống của mọi người. Ta đã cho sản xuất một số lượng lớn nông cụ, có lẽ sau một tuần nữa sẽ có. Còn hôm nay, mọi người hãy đến điện phía nam, xếp hàng để nhận hạt giống, lương thực và một ít tiền để trang trải cuộc sống trong lúc chưa sản xuất được. Mọi người sẽ nhận ruộng sản xuất, sau khi thu hoạch sẽ đóng thuế vào quốc khố, số ruộng được phát và tiền thuế phải nộp sẽ căn cứ vào điều kiện của từng gia đình, nhưng ta hi vọng mọi người sẽ trung thực trong việc này. Còn nữa, nếu không chăm chỉ lao động ta sẽ bắt đi làm nô lệ. Được không?
- ĐƯỢC Ạ! - Toàn bộ người dân đồng thanh
- Ta cũng sẽ cho mở trường học, trẻ em đến tuổi đều phải đến trường, người lớn cũng phải học, người biết sẽ dạy cho người chưa biết, người biết nhiều dạy cho người biết ít, tận dụng mọi thời gian rãnh để học. Muốn đất nước phát triển thì trước hết người dân phải có tri thức, ta không chấp nhận người dân của ta không biết chữ. Tất nhiên, ta sẽ không bắt mọi người phải đóng tiền học, vì thế nên mọi người đừng lo, hãy cho con em mình đến trường. Chắc ai cũng muốn con em mình sau này có thể trở thành quan to, thành các vị tướng phục vụ cho đất nước đúng không?
- ĐÚNG Ạ!
- Được rồi! Bây giờ mọi người hãy về nghỉ ngơi, chiều đi nhận trợ cấp. Chi tiết mọi việc ta sẽ cho người đưa đến các quan ở đại phương, nếu thắc mắc cứ đến đó hỏi. Nếu không được hãy trực tiếp đến đây, ta sẽ làm chủ cho mọi người.
Đoàn người quỳ xuống hành lễ, đợi ta đi vào rồi mới đứng dậy ra về. Họ xôn xao bàn tán
- Nữ hoàng thật tuyệt vời đúng không các bà?
- Đúng vậy, đúng vậy. Hi vọng Người sẽ thật lòng yêu thương quan tâm chúng ta
- Chưa chắc đâu, có khi bà ta chỉ giả vờ để lấy lòng chúng ta, sau này cũng sẽ bóc lột như mấy tên quan trước chứ gì - Một người khác xen vào
- Ông đừng có nói vớ vẩn. Tôi tin chắc nữ hoàng Người là thật lòng
- Hi vọng vậy. Tôi sợ cuộc sống trước đây lắm rồi.
... ......
Và vô số cuộc trò chuyện tương tự.
Mới bước ra khỏi thần điện, Mitamun đã ôm chầm lấy ta:
- Asisư, em thật tuyệt vời. Ta ngưỡng mộ em quá đi!
Mắt Ari cũng đã biến thành trái tim:
- Nữ hoàng, hôm nay biểu hiện của Người thật tốt quá. Người nhìn xem, nhân dân Hạ Ai Cập đều tôn người làm nữ thần rồi đó. Thật tuyệt với!
- Được rồi, được rồi! Em mệt lắm, chúng ta nhanh chóng về tẩm cung thôi
Về đến nơi, việc đầu tiên của ta là thay bộ lễ phục ra, tắm rửa cho thoải mái và leo lên giường đánh một giấc tới gần tối. Mọi việc đều giao cho Ari xử lí, Mitamun cũng đòi giúp nhưng không muốn lộ thân phận công chúa Hitaito nên đóng giả làm trợ lí của Ari. Có 2 người đó thì ta yên tâm rồi!
- Asisư, ta nhớ em quá! Lâu lắm chúng ta mới gặp nhau nhỉ? Hihi
Ta đen mặt nhìn vật thể đang ôm cánh tay mình mà ra sức lắc. Mới 2 ngày mà lâu hả? Đánh mắt qua Ari, cô ấy cũng đang rơi vào tình trạng sốc nặng, chỉ thiếu điều muốn rớt hai con mắt ra ngoài
- MITAMUN! Chị làm gì ở đây? Đáng lẽ giờ này chị phải ở Hitaito rồi chứ? Đừng nói là...
- Ta không trốn tới đây đâu. Ta đã cho người về báo với phụ hoàng rồi, ta muốn đi thăm Hạ Ai Cập, chắc tân nữ hoàng đây cũng không đành lòng đuổi một vị khách dễ thương như ta, đúng không?
Không phải ta nói quá nhưng cô công chúa này có khuôn mặt cực dễ thương, đặc biệt là đôi mắt. Nàng ấy mà trưng bộ mặt siêu cute cùng đôi mắt ươn ướt như sắp khóc ấy ra năn nỉ thì dù có là thần cũng không thể từ chối được. Mà ta lại là một người bình thường, một người rất thích cái đẹp thì đương nhiên là....
- Thôi được rồi, chị cất cái bộ mặt đấy đi. Mọi người đến phòng ăn trước đi, ta thay đồ xong sẽ ra.
Ngay lập tức đôi mắt nàng ấy chuyển sang hình trái tim, mà trái tim dành cho thức ăn mới khổ chứ. Đúng là to xác mà tâm hồn còn hơn là con nít nữa! Thay đồ xong, ta ghé qua thăm tiểu Kyo, có vẻ được chăm sóc tốt nên cậu nhóc đã khá hơn nhiều. Thấy ta vào, nhóc con ấy mừng rỡ, vẫy vẫy đôi cánh bé xíu
- Nữ hoàng, chị không thương em hay sao mà đem em về đây rồi vứt em cho mấy người kia. Họ chẳng hiểu em gì cả
- Thôi được rồi! Đừng giận nữa mà! Tại chị bận quá, em cũng biết chị là nữ hoàng mà! Thôi mà, chị hứa, nhất định rãnh chị sẽ đến chơi với em, được chưa?
Chú nhóc có vẻ hài lòng, gật gật cái đầu rồi lăn ra ngủ tiếp. Ta nhanh chóng rời bước đến phòng ăn, không thể để mọi người đợi lâu quá, chắc chắn ai cũng đói lắm rồi
- Mitamun, em nhớ chị xuất phát trước mà sao hôm nay mới tới đây?
Nghe ta hỏi, Mitamun bỗng giật mình, làm rớt cả li nước mới cầm lên:
- Hìhì. Ta có thể không trả lời được không?
- Không được, chị nhất định phải trả lời
Sau một hồi lúng túng thì nàng ta cũng có thể nói hết. Hóa ra là do tật ham chơi của Mitamun, đoàn người bị lạc tới một nơi rất xa Ai Cập. Ở đây, Mitamun gặp hai người, một người ăn mặc rất quý phái và một cận vệ, mà theo Mitamun thì cái tên ăn mặc quý phái đó là một tảng băng trôi, lại còn vô lí nữa. Nguyên do là cận vệ của cô bắn vào con thỏ trước, tên kia bắn vào sau, nhưng hắn nhất định không trả lại cho cô, thế là hai người đấu khẩu cả một buổi sáng. Cũng may lúc đó người tìm đường quay về, ngăn chặn kịp thời một cuộc chiến sắp sửa tới hồi nguy hiểm.
Trước khi đi cô còn tặng cho hắn một cái đạp đau thấu trời xanh. Tuy chưa từng thử nhưng ta cũng có thể tưởng tượng ra được, thật lòng chia buồn với người đã đắc tội với nàng công chúa này.
Nguyên buổi chiều hôm đó và cả sáng hôm sau, ta cùng Mitamun tranh thủ tham quan cung điện Hạ Ai Cập. Đúng là cung điện của hoàng tộc, nguy nga và độ sộ chính là những từ diễn tả đúng nhất. Không biết nơi này đã lấy đi bao nhiêu xương máu của nô lệ. Sau này ta phải hạn chế tối đa mấy việc xây dựng cung điện đền đài tốn kém này mới được.
Buổi trưa cũng là lúc nghi lễ tế thần được thực hiện. Tối qua ta đã xin nữ thần Isis giúp đỡ nên không có gì phải lo lắng cả. Nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay lễ phục và đến thần điện. Ở ngoài cổng thần điện, người dân đã đến rất đông đủ, họ đều mong chờ giây phút này, giây phút đại tư tế Kattai phải đền tội. Và quan trong hơn nữa là sau nghi lễ này sẽ được tận mắt nhìn thấy tân nữ hoàng, điều mà có mơ họ cũng không dám mơ.
Tên Kattai bị giải đến và được trói tên một cái cột lớn ở giữa sân thần điện. Ta - một thân đen tuyền đầy huyền bí đứng ở vị trí chủ trì, bắt đầu buổi tế lễ
- Hỡi các vị thần linh thiêng của Ai Cập, những người bảo hộ cho Ai Cập được giàu mạnh. Xin các vị hãy chấp nhận lễ vật của người dân Ai Câp dâng lên và ban phúc cho đất nước Ai Cập này. Ta - đại tư tế của Ai Cập xin thay mặt người dân gửi lời cầu nguyện tới các vị.
Và từ người ta phát ra một ánh hào quang rực rỡ, ta đưa tay về phía Kattai, lập tức thân thể hắn biến thành từng mảnh nhỏ, tan vào hư vô. Cả thần điện bỗng im lặng, nhưng rất nhanh, họ đều òa lên sung sướng:
- Nữ hoàng Asisư vạn tuế, nữ thần sông Nil muôn năm.
- Nữ hoàng Asisư là hiện thân của nữ thần, người sẽ đem hạnh phúc ấm no đến cho Hạ Ai Cập chúng ta. Hoan hô
Hàng loạt tiếng reo hò vang lên. Tất cả như một dòng nước ấm chảy qua tim ta, Asisư, cô có nghe không? Họ đang reo hò, tán dương cô đó, cô có cảm thấy vui không? Ta đã thực hiện được một phần lời hứa với cô rồi!
Ta nhẹ nhàng rời khỏi vị trí chủ trì, bước lên tầng, nơi người dân có thể nhìn thấy. Thấy ta, họ im lặng một chút rồi tiếp tục reo hò, một số người còn tung cả hoa lên nữa. Giơ tay đón những bông hoa, ta cảm thấy rất vui, nở một nụ cười tươi nhất thay lời cảm ơn đối với họ. Nhân dân Ai Cập cảm thấy nữ hoàng của họ thật dễ thương, không hề lạnh lùng và khép kín như lời đồn. Sau khi xong màn nhận hoa, ta ra hiệu cho mọi người im lặng, bắt đầu bài diễn văn ra mắt
- Hỡi những người dân của Hạ Ai Cập, ta - nữ hoàng Asisư, từ nay sẽ chính thức tiếp nhận nơi này. Ta sẽ đưa Hạ Ai Cập phát triển ngang với thượng Ai Cập, không để mọi người chịu bất cứ thiệt thòi nào.
Ta mới nói đến đây, mọi người đã hò reo rầm trời, phải đợi họ im lặng ta mới có thể tiếp tục nói tiếp. Ở đây không có loa đài, người dân lại dễ rơi vào tình trạng phấn khích quá mức, quả thật là hơi rắc rối. Nhưng ta không hề cảm thấy khó chịu hay điều gì tương tự. Vì ta hiểu tâm trạng của họ, những người lâu nay phải sống một cuộc sống khó khăn, giờ mới có một người cai trị có thể đem lại cuộc sống ấm no cho họ, tất nhiên họ phải reo mừng rồi.
- Toàn bộ tài sản tịch thu của Kattai cùng với những của cải phi pháp cảu các đại thần trong triều sẽ được dùng để cải thiện cuộc sống của mọi người. Ta đã cho sản xuất một số lượng lớn nông cụ, có lẽ sau một tuần nữa sẽ có. Còn hôm nay, mọi người hãy đến điện phía nam, xếp hàng để nhận hạt giống, lương thực và một ít tiền để trang trải cuộc sống trong lúc chưa sản xuất được. Mọi người sẽ nhận ruộng sản xuất, sau khi thu hoạch sẽ đóng thuế vào quốc khố, số ruộng được phát và tiền thuế phải nộp sẽ căn cứ vào điều kiện của từng gia đình, nhưng ta hi vọng mọi người sẽ trung thực trong việc này. Còn nữa, nếu không chăm chỉ lao động ta sẽ bắt đi làm nô lệ. Được không?
- ĐƯỢC Ạ! - Toàn bộ người dân đồng thanh
- Ta cũng sẽ cho mở trường học, trẻ em đến tuổi đều phải đến trường, người lớn cũng phải học, người biết sẽ dạy cho người chưa biết, người biết nhiều dạy cho người biết ít, tận dụng mọi thời gian rãnh để học. Muốn đất nước phát triển thì trước hết người dân phải có tri thức, ta không chấp nhận người dân của ta không biết chữ. Tất nhiên, ta sẽ không bắt mọi người phải đóng tiền học, vì thế nên mọi người đừng lo, hãy cho con em mình đến trường. Chắc ai cũng muốn con em mình sau này có thể trở thành quan to, thành các vị tướng phục vụ cho đất nước đúng không?
- ĐÚNG Ạ!
- Được rồi! Bây giờ mọi người hãy về nghỉ ngơi, chiều đi nhận trợ cấp. Chi tiết mọi việc ta sẽ cho người đưa đến các quan ở đại phương, nếu thắc mắc cứ đến đó hỏi. Nếu không được hãy trực tiếp đến đây, ta sẽ làm chủ cho mọi người.
Đoàn người quỳ xuống hành lễ, đợi ta đi vào rồi mới đứng dậy ra về. Họ xôn xao bàn tán
- Nữ hoàng thật tuyệt vời đúng không các bà?
- Đúng vậy, đúng vậy. Hi vọng Người sẽ thật lòng yêu thương quan tâm chúng ta
- Chưa chắc đâu, có khi bà ta chỉ giả vờ để lấy lòng chúng ta, sau này cũng sẽ bóc lột như mấy tên quan trước chứ gì - Một người khác xen vào
- Ông đừng có nói vớ vẩn. Tôi tin chắc nữ hoàng Người là thật lòng
- Hi vọng vậy. Tôi sợ cuộc sống trước đây lắm rồi.
... ......
Và vô số cuộc trò chuyện tương tự.
Mới bước ra khỏi thần điện, Mitamun đã ôm chầm lấy ta:
- Asisư, em thật tuyệt vời. Ta ngưỡng mộ em quá đi!
Mắt Ari cũng đã biến thành trái tim:
- Nữ hoàng, hôm nay biểu hiện của Người thật tốt quá. Người nhìn xem, nhân dân Hạ Ai Cập đều tôn người làm nữ thần rồi đó. Thật tuyệt với!
- Được rồi, được rồi! Em mệt lắm, chúng ta nhanh chóng về tẩm cung thôi
Về đến nơi, việc đầu tiên của ta là thay bộ lễ phục ra, tắm rửa cho thoải mái và leo lên giường đánh một giấc tới gần tối. Mọi việc đều giao cho Ari xử lí, Mitamun cũng đòi giúp nhưng không muốn lộ thân phận công chúa Hitaito nên đóng giả làm trợ lí của Ari. Có 2 người đó thì ta yên tâm rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.