Xuyên Qua Thành Nữ Phụ Văn Chanh Chua, Hại Người Hại Mình
Chương 20:
Nàng Cá Nhỏ
10/02/2021
Sau bộ phim Dịch Thiên Trầm vừa bận rộn bên công ty vừa phải thực hiện các lịch trình quay này nọ, cho nên thời gian này anh cũng không thường hay xuất hiện trước mặt cô, nhưng cứ dăm ba bữa Thư Mạch Lạc lại nhìn thấy chiếc MayBach đậu ven đường phía dưới. Nếu như theo tính toán thì lúc này chắc là Triệu Giai Mẫn và Trương Mạt Mạt đã đầu quan sang công ty anh ta rồi đúng chứ? Hai người họ cũng bởi vì như vậy mà cơ hội gặp mặt không phải là ít. Chẳng bao lâu nữa nữ chính sẽ cùng nam chính mây mưa với nhau thôi. Nhưng mà, với tình hình hiện tại như thế nào lại khiến lòng cô trở nên dao động như thế này?
Thư Mạch Lạc cô có thể hẹn hò với bất cứ người đàn ông nào ngoại trừ Dịch Thiên Trầm. Cô từ nhỏ đã sợ đau, cho nên cô không dám vượt qua giới hạn, chỉ sợ một khi đã đau rồi thì còn đau hơn gấp trăm lần hơn cả nỗi đau thể xác.
Có một việc Thư Mạch Lạc rất bất ngờ đó là thế mà gần đây cô lại rất hay nhắn tin cùng Tạ Thanh, cô cũng không ngờ cái tên này lại có tính hóng hớt đến vậy. Thật không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Cuộc nói chuyện đầu tiên là lúc cô đang ôn tập thì điện thoại run lên, mở máy thấy người nhắn mà cô có chút không tin được.
- Cô ngủ chưa?
- Ngủ rồi.- Thư Mạch Lạc lạnh lùng đáp.
- Nói chuyện chút đi.
- Mời.
- Cô và Dịch ăn đêm có quan hệ gì?
Thì ra Dịch Thiên Trầm còn có tên gọi khác, cái tên này cũng khái quát được nhu cầu của anh ta nhỉ? Không tồi.
- Tôi nói anh sẽ tin sao?
- Nói thử xem.
- Tôi từng giúp việc nhà anh ta.
- Cô (kèm theo meme anh da đen mặt đầy chấm hỏi)
- Thấy chưa anh có tin đâu?
- Nhìn cô không giống lắm? (lại kèm theo meme không tin được)
- Chứ anh nghĩ tôi và anh ta là thế nào?
- Là người phụ nữ của Dịch ăn đêm, nhớ lại ánh mắt tên đó nhìn tôi là tôi biết cô bị anh ta ăn sạch sành sanh rồi, tính chiếm hữu tên đó cao lắm. Ánh mắt mà có thể giết người, đêm đó tôi còn nguyên vẹn đi về sao?
Đọc xong Thư Mạch Lạc liền ngưng đọng một giây để bình tĩnh, cái tên này nói chuyện có thể ý tứ một chút không chứ. Cái gì mà ăn sạch sành sanh, cái tên này.
- Đại ca ơi, tôi dẫu sao cũng là phụ nữ đấy, một số chuyện anh không cần phải nói quỵt tẹt ra đâu?
- À, xin lỗi, tôi quên mất cô là phụ nữ.
Thư Mạch Lạc gửi cho anh ta một nấm đấm. Tạ Thanh liền trả lại cô hai nấm đấm. Con mẹ nó, cô thật sự cảm thấy anh ta bị Lục Nghi ngược tâm là đáng đời. Cả đêm hôm đó hai người liền bất phân thắng bại gửi tặng nấm đấm cho nhau. Cả cuộc đời của Thư Mạch Lạc và Tạ Thanh đây là lần ấu trĩ khó quên nhất.
Thư Mạch Lạc cảm thấy mối liên kết của cô và anh đã kết thúc, còn với Dịch Thiên Trầm thì đó chỉ là sự khởi đầu mới, người kinh doanh như anh nhiều lúc phải kiên nhẫn chờ thời cơ, yêu đương đối với anh cũng không ngoại lệ, anh cho cô thời gian cũng cho chính mình thời gian. Dịch Thiên Trầm là đang thả dây dài câu cá lớn. Anh quan sát cô, dõi theo cô trong thầm lặng, anh không muốn xuất hiện bất cứ một mối nguy hiểm nào đe dọa đến mối quan hệ giữa anh và cô.
Quanh quẩn trong nhà hơn một tuần lễ, cuối cùng cô cũng quyết định ra ngoài tìm việc làm thêm. Bởi vì phim của cô đã chiếu dù cho cô có tuyên bố mình giải nghệ thì vẫn có người chụp ảnh, xin chữ ký của cô. Thư Mạch Lạc lần đầu được người ta xin chữ ký thật sự rất bất ngờ. Cũng chính đều này đã trở thành trở ngại lớn nhất với công cuộc tìm việc làm thêm.
Nhưng mà ông trời không phụ lòng người kiên trì, cô cuối cùng cũng tìm được một công việc phù hợp cho mình. Cô làm ở vị trí pha chế trong một quan cà phê gần trung tâm thương mại. Không gian ở đây được trang trí theo phong cách Minimalist tối giản hòa hợp với thiên nhiên, làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn cách biệt với thế giới ồn ào bên ngoài. Thư Mạch Lạc rất thích nơi này, hơn nữa cô cũng thích chủ nhân của quán cafe này, cô ấy tên Jessi là một việt kiều Mỹ về đây định cư. Chị ta có tính cách khá hướng nội, không phải thuộc dạng lạnh lùng khó gần, chỉ là chị hơi trầm lặng nhưng lại nhẹ nhàng làm người ta cảm thấy dễ chịu. Bởi vì nhân viên pha chế của quán cũng là sinh viên, mà người kia chuẩn đi du học cho nên liền xin nghỉ. Thư Mạch Lạc lúc trước khi xuyên cũng có kinh nghiệm nửa năm làm pha chế cho một quán trà sữa nên công việc này khá quen thuộc với cô.
Thư Mạch Lạc ôn thi ở trung tâm vào buổi tối, cô cũng có thói quen học buổi tối nên phần lớn thời gian ban ngày cô sẽ đi làm. Công việc bắt đầu từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều, lúc đó sẽ có người đến thay ca cho cô. Về phần tiền lương cũng khá ổn, cộng với tiền cô tiết kiệm được trong tài khoản thì đủ cho cô sống không lo nghĩ.
Thư Mạch Lạc quay lưng lại nhìn người đi theo phía sau cô. Dịch Thiên Trầm cũng dừng bước, hôm nay anh mặc một bộ tây trang được cắt may tỉ mỉ hoàn hảo với thân hình cao lớn của anh. Tay anh đút vào túi quần hướng mắt nhìn người con gái trước mặt đang trừng mắt nhìn anh. Dịch Thiên Trầm biết cô mỗi ngày sau khi tan ca làm đều sẽ đi bộ về nhà, chính vì vậy mà ngày nào vào thời điểm này anh cũng sẽ đợi cô, im lặng bước đi phía sau cô, nhìn theo bóng lưng mảnh mai phía trước. Anh không thỏa mãn với điều đó, nhưng hiện tại anh chỉ có thể như vậy. Dịch Thiên Trầm anh thật sự bị cô quật cho tơi tả rồi.
- Anh muốn đi theo tôi đến bao giờ?
- Đến khi em mở lòng đón nhận tôi.
Thư Mạch Lạc nhíu mày nhìn anh, sau đó vò tóc, dậm chân đấm đá lung tung cho hả cơn bực bội trong người. Cô muốn mặc kệ anh, xem như không thấy không nghe không biết. Nhưng anh vốn dĩ là một người sống sờ sờ ra đó. Một ngày, hai ngày cô có thể làm thinh nhưng đến nay đã một tháng, một tháng đó. Có sắt đá cũng bị anh làm cho cảm động, nói chi đến Thư Mạch Lạc mười chín năm chưa từng nếm trải mùi vị được người ta theo đuổi. Anh rất biết gieo rắc sự tồn tại của mình từng chút một vào nhịp sống của cô. Lúc còn đóng phim anh sẽ thừa cơ hội giở trò gian xảo mà thân cận với cô, tiếp xúc da thịt tạo lửa nóng trên người cô. Chết tiệt, vì vậy mà thời gian đó tối đến là cô lại mơ thấy mộng xuân hồi mới xuyên qua với anh, nhiệt tình nóng bỏng, khó khăn lắm cô mới dập tắt nổi. Bây giờ anh lại đổi sang thầm lặng che chở cô, hoàn toàn biến thành nam chính tình thâm mặc cho cô không để ý như thế nào vẫn nguyên vẹn một tình cảm, theo sau cô bảo vệ cô. Con mẹ nó, cô gặp cao thủ rồi. Lúc trước cô còn bày binh bố trận cho Tạ Thanh, lúc này cô lại bị anh cho vô trận rồi.
Thư Mạch Lạc cô có thể hẹn hò với bất cứ người đàn ông nào ngoại trừ Dịch Thiên Trầm. Cô từ nhỏ đã sợ đau, cho nên cô không dám vượt qua giới hạn, chỉ sợ một khi đã đau rồi thì còn đau hơn gấp trăm lần hơn cả nỗi đau thể xác.
Có một việc Thư Mạch Lạc rất bất ngờ đó là thế mà gần đây cô lại rất hay nhắn tin cùng Tạ Thanh, cô cũng không ngờ cái tên này lại có tính hóng hớt đến vậy. Thật không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Cuộc nói chuyện đầu tiên là lúc cô đang ôn tập thì điện thoại run lên, mở máy thấy người nhắn mà cô có chút không tin được.
- Cô ngủ chưa?
- Ngủ rồi.- Thư Mạch Lạc lạnh lùng đáp.
- Nói chuyện chút đi.
- Mời.
- Cô và Dịch ăn đêm có quan hệ gì?
Thì ra Dịch Thiên Trầm còn có tên gọi khác, cái tên này cũng khái quát được nhu cầu của anh ta nhỉ? Không tồi.
- Tôi nói anh sẽ tin sao?
- Nói thử xem.
- Tôi từng giúp việc nhà anh ta.
- Cô (kèm theo meme anh da đen mặt đầy chấm hỏi)
- Thấy chưa anh có tin đâu?
- Nhìn cô không giống lắm? (lại kèm theo meme không tin được)
- Chứ anh nghĩ tôi và anh ta là thế nào?
- Là người phụ nữ của Dịch ăn đêm, nhớ lại ánh mắt tên đó nhìn tôi là tôi biết cô bị anh ta ăn sạch sành sanh rồi, tính chiếm hữu tên đó cao lắm. Ánh mắt mà có thể giết người, đêm đó tôi còn nguyên vẹn đi về sao?
Đọc xong Thư Mạch Lạc liền ngưng đọng một giây để bình tĩnh, cái tên này nói chuyện có thể ý tứ một chút không chứ. Cái gì mà ăn sạch sành sanh, cái tên này.
- Đại ca ơi, tôi dẫu sao cũng là phụ nữ đấy, một số chuyện anh không cần phải nói quỵt tẹt ra đâu?
- À, xin lỗi, tôi quên mất cô là phụ nữ.
Thư Mạch Lạc gửi cho anh ta một nấm đấm. Tạ Thanh liền trả lại cô hai nấm đấm. Con mẹ nó, cô thật sự cảm thấy anh ta bị Lục Nghi ngược tâm là đáng đời. Cả đêm hôm đó hai người liền bất phân thắng bại gửi tặng nấm đấm cho nhau. Cả cuộc đời của Thư Mạch Lạc và Tạ Thanh đây là lần ấu trĩ khó quên nhất.
Thư Mạch Lạc cảm thấy mối liên kết của cô và anh đã kết thúc, còn với Dịch Thiên Trầm thì đó chỉ là sự khởi đầu mới, người kinh doanh như anh nhiều lúc phải kiên nhẫn chờ thời cơ, yêu đương đối với anh cũng không ngoại lệ, anh cho cô thời gian cũng cho chính mình thời gian. Dịch Thiên Trầm là đang thả dây dài câu cá lớn. Anh quan sát cô, dõi theo cô trong thầm lặng, anh không muốn xuất hiện bất cứ một mối nguy hiểm nào đe dọa đến mối quan hệ giữa anh và cô.
Quanh quẩn trong nhà hơn một tuần lễ, cuối cùng cô cũng quyết định ra ngoài tìm việc làm thêm. Bởi vì phim của cô đã chiếu dù cho cô có tuyên bố mình giải nghệ thì vẫn có người chụp ảnh, xin chữ ký của cô. Thư Mạch Lạc lần đầu được người ta xin chữ ký thật sự rất bất ngờ. Cũng chính đều này đã trở thành trở ngại lớn nhất với công cuộc tìm việc làm thêm.
Nhưng mà ông trời không phụ lòng người kiên trì, cô cuối cùng cũng tìm được một công việc phù hợp cho mình. Cô làm ở vị trí pha chế trong một quan cà phê gần trung tâm thương mại. Không gian ở đây được trang trí theo phong cách Minimalist tối giản hòa hợp với thiên nhiên, làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn cách biệt với thế giới ồn ào bên ngoài. Thư Mạch Lạc rất thích nơi này, hơn nữa cô cũng thích chủ nhân của quán cafe này, cô ấy tên Jessi là một việt kiều Mỹ về đây định cư. Chị ta có tính cách khá hướng nội, không phải thuộc dạng lạnh lùng khó gần, chỉ là chị hơi trầm lặng nhưng lại nhẹ nhàng làm người ta cảm thấy dễ chịu. Bởi vì nhân viên pha chế của quán cũng là sinh viên, mà người kia chuẩn đi du học cho nên liền xin nghỉ. Thư Mạch Lạc lúc trước khi xuyên cũng có kinh nghiệm nửa năm làm pha chế cho một quán trà sữa nên công việc này khá quen thuộc với cô.
Thư Mạch Lạc ôn thi ở trung tâm vào buổi tối, cô cũng có thói quen học buổi tối nên phần lớn thời gian ban ngày cô sẽ đi làm. Công việc bắt đầu từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều, lúc đó sẽ có người đến thay ca cho cô. Về phần tiền lương cũng khá ổn, cộng với tiền cô tiết kiệm được trong tài khoản thì đủ cho cô sống không lo nghĩ.
Thư Mạch Lạc quay lưng lại nhìn người đi theo phía sau cô. Dịch Thiên Trầm cũng dừng bước, hôm nay anh mặc một bộ tây trang được cắt may tỉ mỉ hoàn hảo với thân hình cao lớn của anh. Tay anh đút vào túi quần hướng mắt nhìn người con gái trước mặt đang trừng mắt nhìn anh. Dịch Thiên Trầm biết cô mỗi ngày sau khi tan ca làm đều sẽ đi bộ về nhà, chính vì vậy mà ngày nào vào thời điểm này anh cũng sẽ đợi cô, im lặng bước đi phía sau cô, nhìn theo bóng lưng mảnh mai phía trước. Anh không thỏa mãn với điều đó, nhưng hiện tại anh chỉ có thể như vậy. Dịch Thiên Trầm anh thật sự bị cô quật cho tơi tả rồi.
- Anh muốn đi theo tôi đến bao giờ?
- Đến khi em mở lòng đón nhận tôi.
Thư Mạch Lạc nhíu mày nhìn anh, sau đó vò tóc, dậm chân đấm đá lung tung cho hả cơn bực bội trong người. Cô muốn mặc kệ anh, xem như không thấy không nghe không biết. Nhưng anh vốn dĩ là một người sống sờ sờ ra đó. Một ngày, hai ngày cô có thể làm thinh nhưng đến nay đã một tháng, một tháng đó. Có sắt đá cũng bị anh làm cho cảm động, nói chi đến Thư Mạch Lạc mười chín năm chưa từng nếm trải mùi vị được người ta theo đuổi. Anh rất biết gieo rắc sự tồn tại của mình từng chút một vào nhịp sống của cô. Lúc còn đóng phim anh sẽ thừa cơ hội giở trò gian xảo mà thân cận với cô, tiếp xúc da thịt tạo lửa nóng trên người cô. Chết tiệt, vì vậy mà thời gian đó tối đến là cô lại mơ thấy mộng xuân hồi mới xuyên qua với anh, nhiệt tình nóng bỏng, khó khăn lắm cô mới dập tắt nổi. Bây giờ anh lại đổi sang thầm lặng che chở cô, hoàn toàn biến thành nam chính tình thâm mặc cho cô không để ý như thế nào vẫn nguyên vẹn một tình cảm, theo sau cô bảo vệ cô. Con mẹ nó, cô gặp cao thủ rồi. Lúc trước cô còn bày binh bố trận cho Tạ Thanh, lúc này cô lại bị anh cho vô trận rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.