Xuyên Qua Thành Nữ Phụ Văn Chanh Chua, Hại Người Hại Mình
Chương 28:
Nàng Cá Nhỏ
21/03/2021
Thư Mạch Lạc nãy giờ vẫn luôn mong mỏi Dịch phu nhân nhắc lại vụ tiền bạc lúc nãy nhưng mà chắc là biệt tăm luôn rồi.
- Tôi muốn ăn cơm.
Dịch Thiên Trầm nói với cô.
À, cãi nhau một trận với mẹ rồi đói bụng đây mà. Có điều…tay Dịch ma đầu như vậy dĩ nhiên là không thể tự ăn được, có nghĩ là cô phải đúc cho anh, vậy Dịch phu nhân có phải lại bực mình không, có nên hỏi chút ý kiến.
- Dịch phu nhân, Dịch tổng muốn ăn cơm, phu nhân muốn ai chị Khiết Tinh đúc hay là con ạ?
Cả Ba người trố mắt nhìn cô, y hệt như nhìn thấy sinh vật lạ. Dịch Thiên Trầm dùng tay còn lại ấn đường nhân trung. Lưu Khiết Tinh hai vai có xu hướng run nhẹ.
- Cô đi mà hỏi Dịch tổng của cô kìa? Hỏi tôi làm gì?
- Vậy Dịch tổng, anh muốn…
- Tôi muốn em.
Câu này có hai nghĩa, nhưng trong tình huống này mong mọi người hiểu là nghĩa đen. Cô rất nhanh lấy đồ ăn ra đặt lên bàn, cẩn thận từng muỗng đúc cho anh.
- Văn Mạch Lạc cô lợi hại thật đấy.
Người nói câu này là Lưu Khiết Tinh. Người nói vô ý người nghe hữu ý, Dịch phu nhân cứ nghĩ là lời chế giễu Văn Mạch Lạc tâm cơ chuẩn bị nói thì bà bị câu sau của Lưu Khiết Tinh làm cho nuốt trở ngược về.
- Có thể hết lần này đến lần khác chọc Dịch Thiên Trầm tức điên lên, thật sự là quá giỏi rồi.
Vừa nói vừa dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Văn Mạch Lạc
Thư Mạch Lạc cố gắng gượng cười mà cũng không cười nổi, lời khen này cô thật sự nhận không nổi.
- Khụ..khụ…Cậu hôm nay không bận gì sao?
- Hừm…Mình á, không bận, ngày hôm nay của mình và bác gái là dành cho cậu đấy.
- Vậy tôi có thể về không?
Thư Mạch Lạc hai mắt sáng rỡ, nếu vậy cô không cần ở lại trực đêm rồi.
- Không được.
Lưu Khiết Tinh và Dịch Thiên Trầm đồng thanh nói. Thư Mạch Lạc hết nhìn sang người này rồi nhìn sang người kia.
- Vì sao?
- Ý tôi là ban ngày,…ban đêm vẫn nên có người chăm sóc cho cậu ấy.
- Đúng vậy, em nói xem ảnh hậu như Khiết Tinh làm gì có chuyện cả ngày rãnh rỗi.
Cả hai thở phù một cái, Dịch Thiên Trầm liếc mắt về phía Lưu Khiết Tinh cảnh cáo: Coi chừng cái miệng cậu đó.
Lưu Khiết Tinh: Mình là muốn chọc chết cậu, dám giấu giếm mình.
Dịch Thiên Trầm: Tạ Thanh chắc không giấu cậu?
Lưu Khiết Tinh: Cậu ta khai báo sớm nên được khoan hồng.
- Hai đứa đấu mắt đủ chưa?
Dịch phu nhân lên tiếng, hai người kia liền thu tầm mắt. Thư Mạch Lạc thầm vỗ tay khen ngợi Dịch phu nhân một cái, đây là câu mà cô rất muốn nói.
- Theo mẹ thấy thì Văn tiểu thư không cần ở lại đâu, dì Hương có thể đến đây chăm sóc cho con.
- Không muốn, con chỉ muốn cô ấy, là cô ấy, người nào cũng không được.
Tình huống lúc này bạn có thể tưởng tượng một đứa trẻ sáu bảy túi đòi mẹ mình mua một thứ đồ chơi mà mình đã thích từ lâu. Y chang như vậy.
Bầu không khí thăm bệnh có một không hai mà Thư Mạch Lạc từng trải quả cuối cùng cũng đi. Lúc cô định đứng dậy tiễn hai người kia ra ngoài, Dịch Thiên Trầm bắt lấy tay cô. Thư Mạch Lạc xoay xoay tay rút ra nhưng Dịch Thiên Trầm nắm quá chặt, cô đành phải ngồi xuống nhìn Lưu Khiết Tinh vẫy tay tạm biệt, nhìn mẹ Dịch Thiên Trầm mặt đen hơn cả bao thanh thiên.
Việc Dịch Thiên Trầm bị thương không có quá nhiều người biết, lẩn quẩn cũng chỉ có sáu người, nên sau khi Dịch phu nhân và Lưu Khiết Tinh thì không còn ai đến nữa.
Tối đó, Thư Mạch Lạc cuối cùng cũng có thể nhìn rõ được Lục Nghi bởi vì líc này đây cô ấy đang kiểm tra vết thương cho Dịch Thiên Trầm. Gường mặt trái xoan xinh đẹp, đường nét trên gương mặt hài hòa làm cho người ta có cảm giác nhìn mà không bị ngán, ngắm mà không ngấy, Ủa sau một hồi bị cô nói thành ra như đồ ăn vậy. Nói chung là một người con gái có thể khiến Tạ Thanh điên đảo thì không tầm thường, nhìn xem chậc chậc, gương mặt chăm chú làm việc dịu dàng đến thế cơ mà, Thư Mạch Lạc còn mê nói chi là Tạ Thanh kia, không biết tên đó đã ăn con thỏ này chưa nhỉ. Chắc là rồi đi, béo bở vậy mà.
Thay băng kiểm tra tổng thể bên ngoài xong thì Lục Nghi bắt đầu dọn dẹp lại dụng cụ chuẩn bị rời đi.
- Tạ Thanh, cậu ấy đâu rồi?
Dịch Thiên Trầm hướng Lục Nghi hỏi.
-À, anh ấy có hội thảo bên thành phố H nên đã đi từ trưa rồi.
- Ừm.
- Văn tiểu thư cô đừng quá lo lắng nhé, vết thương của Dịch tổng đang tiến triển rất tốt. Hôm qua nhìn cô khóc nhiều như vậy cũng khiến tôi đau lòng, Dịch tổng mà biết chắc hạnh phúc lắm vì có bạn gái lo lắng cho mình đến vậy.
- Khụ ....khụ...Tôi..hôm qua là sợ quá thôi.
Bà cô ạ, ai cần cô nói ra chứ! Thư Mạch Lạc nhìn thấy ánh mắt nhu tình như nước của Dịch Thiên Trầm mà phát hoảng.
- Tôi đương nhiên hiểu, lúc trước Tạ Thanh bị bệnh tôi cũng sợ như vậy, sợ anh ấy xảy ra chuyện tôi sẽ hối hận suốt đời, chắc là Văn tiểu thư cũng như thế đi. Chỉ có yêu người kia nhiều thế nào mới sợ hãi người kia sẽ mất đi như thế thôi.
- Cái đó, y tá Lục, cô không có bận chuyện gì nữa sao?
- A, tôi quên mất, may mà Văn tiểu thư nhắc nhở tôi, cám ơn cô.
Lục Nghi nhanh chóng dọn dẹp rồi đẩy xe ra ngoài, Thư Mạch Lạc cũng ra theo tiễn cô, dẫu sau người ta cũng là viện trưởng phu nhân tương lai phải vuốt mông ngựa thôi.
Quay lại là ánh mắt không thể nào trìu mến hơn của Dịch tổng là Thư Mạch Lạc hít vào một hơi khí lạnh.
- Anh có thể nào đừng nhìn tôi kiểu đó không?
- Thật không ngờ tôi đối với em lại có trọng lượng như vậy, lần bị thương này cũng không tính là quá xui xẻo.
- Nói càng rỡ gì đấy? Anh bị thương vì tôi, tôi nào phải người vô lương tâm mà không lo lắng cho anh.
Dịch Thiên Trầm ý cười bên miệng càng sâu. Lần thứ lại nhìn thấy anh cười tươi như vậy, trái tim vốn dĩ đang tĩnh lặng lại như sóng biển trỗi dậy sóng sau xô sóng trước. Thư Mạch Lạc lại ngồi cạnh anh, bờ má đã có chút hồng giờ lại xuất hiện bàn tay của Dịch Thiên Trầm nhẹ nhàng vuốt ve. Thư Mạch Lạc bối rối né tránh:
- Đừng...
- Đừng nhúc nhích, cho anh nhìn em một chút thôi. ..Mạch Lạc, anh phải làm sao đây? Hình như càng ngày anh càng thích em mất rồi. Phải làm thế nào em mới không né tránh anh đây. Có phải em hận tôi cướp đoạt lần đầu tiên của em đũng không? Nếu như vậy thì tôi thực xin lỗi...
- Không phải đâu.
Vốn dĩ cốt truyện nó là như vậy mà, chỉ hận cô không thể xuyên qua sớm hơn thôi, đâu có lỗi của ai trong đây. Nhưng mà ý tứ của Thư Mạch Lạc, Dịch Thiên Trầm lại nghĩ thành là cô tình nguyện, lòng anh vui không tả xiết.
- Nói như vậy là em không ghét tôi, tôi có thể tiếp tục theo đuổi anh đúng không? Vậy sao khi xuất viện tôi liền dọn đến nhà anh tịnh dưỡng, quyết định như vậy đi.
- Cái này... Thế nào nói lòng vòng một hồi lại quay về nhà tôi rồi? Rõ ràng đang nói chuyện hận hay không hận, tôi còn chưa đồng ý cho anh tiếp tục theo đuổi tôi mà.
- Văn Mạch Lạc, em là đồ vô lương tâm, tôi bị thương như thế này, đau như thế này, vất vả trải qua mấy tiếng trong phòng phẫu thuật, em nỡ đối xử như vậy với tôi sao?
Thư Mạch Lạc nhìn gương mặt uất ức, tủi hờn chẳng khác nào quả phụ chết chồng của Dịch Thiên Trầm mà khóe miệng giật liên hồi. Được rồi, cô chịu thua, cô mà còn nhìn thêm chút nữa chắc cơm canh gì đó nôn ra hết.
- Được rồi, nhưng mà vẫn là nhà của anh đi, căn ổ chuột ba mươi mét vuông của tôi không nhét nổi anh đâu?
- Được.
- Tôi muốn ăn cơm.
Dịch Thiên Trầm nói với cô.
À, cãi nhau một trận với mẹ rồi đói bụng đây mà. Có điều…tay Dịch ma đầu như vậy dĩ nhiên là không thể tự ăn được, có nghĩ là cô phải đúc cho anh, vậy Dịch phu nhân có phải lại bực mình không, có nên hỏi chút ý kiến.
- Dịch phu nhân, Dịch tổng muốn ăn cơm, phu nhân muốn ai chị Khiết Tinh đúc hay là con ạ?
Cả Ba người trố mắt nhìn cô, y hệt như nhìn thấy sinh vật lạ. Dịch Thiên Trầm dùng tay còn lại ấn đường nhân trung. Lưu Khiết Tinh hai vai có xu hướng run nhẹ.
- Cô đi mà hỏi Dịch tổng của cô kìa? Hỏi tôi làm gì?
- Vậy Dịch tổng, anh muốn…
- Tôi muốn em.
Câu này có hai nghĩa, nhưng trong tình huống này mong mọi người hiểu là nghĩa đen. Cô rất nhanh lấy đồ ăn ra đặt lên bàn, cẩn thận từng muỗng đúc cho anh.
- Văn Mạch Lạc cô lợi hại thật đấy.
Người nói câu này là Lưu Khiết Tinh. Người nói vô ý người nghe hữu ý, Dịch phu nhân cứ nghĩ là lời chế giễu Văn Mạch Lạc tâm cơ chuẩn bị nói thì bà bị câu sau của Lưu Khiết Tinh làm cho nuốt trở ngược về.
- Có thể hết lần này đến lần khác chọc Dịch Thiên Trầm tức điên lên, thật sự là quá giỏi rồi.
Vừa nói vừa dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Văn Mạch Lạc
Thư Mạch Lạc cố gắng gượng cười mà cũng không cười nổi, lời khen này cô thật sự nhận không nổi.
- Khụ..khụ…Cậu hôm nay không bận gì sao?
- Hừm…Mình á, không bận, ngày hôm nay của mình và bác gái là dành cho cậu đấy.
- Vậy tôi có thể về không?
Thư Mạch Lạc hai mắt sáng rỡ, nếu vậy cô không cần ở lại trực đêm rồi.
- Không được.
Lưu Khiết Tinh và Dịch Thiên Trầm đồng thanh nói. Thư Mạch Lạc hết nhìn sang người này rồi nhìn sang người kia.
- Vì sao?
- Ý tôi là ban ngày,…ban đêm vẫn nên có người chăm sóc cho cậu ấy.
- Đúng vậy, em nói xem ảnh hậu như Khiết Tinh làm gì có chuyện cả ngày rãnh rỗi.
Cả hai thở phù một cái, Dịch Thiên Trầm liếc mắt về phía Lưu Khiết Tinh cảnh cáo: Coi chừng cái miệng cậu đó.
Lưu Khiết Tinh: Mình là muốn chọc chết cậu, dám giấu giếm mình.
Dịch Thiên Trầm: Tạ Thanh chắc không giấu cậu?
Lưu Khiết Tinh: Cậu ta khai báo sớm nên được khoan hồng.
- Hai đứa đấu mắt đủ chưa?
Dịch phu nhân lên tiếng, hai người kia liền thu tầm mắt. Thư Mạch Lạc thầm vỗ tay khen ngợi Dịch phu nhân một cái, đây là câu mà cô rất muốn nói.
- Theo mẹ thấy thì Văn tiểu thư không cần ở lại đâu, dì Hương có thể đến đây chăm sóc cho con.
- Không muốn, con chỉ muốn cô ấy, là cô ấy, người nào cũng không được.
Tình huống lúc này bạn có thể tưởng tượng một đứa trẻ sáu bảy túi đòi mẹ mình mua một thứ đồ chơi mà mình đã thích từ lâu. Y chang như vậy.
Bầu không khí thăm bệnh có một không hai mà Thư Mạch Lạc từng trải quả cuối cùng cũng đi. Lúc cô định đứng dậy tiễn hai người kia ra ngoài, Dịch Thiên Trầm bắt lấy tay cô. Thư Mạch Lạc xoay xoay tay rút ra nhưng Dịch Thiên Trầm nắm quá chặt, cô đành phải ngồi xuống nhìn Lưu Khiết Tinh vẫy tay tạm biệt, nhìn mẹ Dịch Thiên Trầm mặt đen hơn cả bao thanh thiên.
Việc Dịch Thiên Trầm bị thương không có quá nhiều người biết, lẩn quẩn cũng chỉ có sáu người, nên sau khi Dịch phu nhân và Lưu Khiết Tinh thì không còn ai đến nữa.
Tối đó, Thư Mạch Lạc cuối cùng cũng có thể nhìn rõ được Lục Nghi bởi vì líc này đây cô ấy đang kiểm tra vết thương cho Dịch Thiên Trầm. Gường mặt trái xoan xinh đẹp, đường nét trên gương mặt hài hòa làm cho người ta có cảm giác nhìn mà không bị ngán, ngắm mà không ngấy, Ủa sau một hồi bị cô nói thành ra như đồ ăn vậy. Nói chung là một người con gái có thể khiến Tạ Thanh điên đảo thì không tầm thường, nhìn xem chậc chậc, gương mặt chăm chú làm việc dịu dàng đến thế cơ mà, Thư Mạch Lạc còn mê nói chi là Tạ Thanh kia, không biết tên đó đã ăn con thỏ này chưa nhỉ. Chắc là rồi đi, béo bở vậy mà.
Thay băng kiểm tra tổng thể bên ngoài xong thì Lục Nghi bắt đầu dọn dẹp lại dụng cụ chuẩn bị rời đi.
- Tạ Thanh, cậu ấy đâu rồi?
Dịch Thiên Trầm hướng Lục Nghi hỏi.
-À, anh ấy có hội thảo bên thành phố H nên đã đi từ trưa rồi.
- Ừm.
- Văn tiểu thư cô đừng quá lo lắng nhé, vết thương của Dịch tổng đang tiến triển rất tốt. Hôm qua nhìn cô khóc nhiều như vậy cũng khiến tôi đau lòng, Dịch tổng mà biết chắc hạnh phúc lắm vì có bạn gái lo lắng cho mình đến vậy.
- Khụ ....khụ...Tôi..hôm qua là sợ quá thôi.
Bà cô ạ, ai cần cô nói ra chứ! Thư Mạch Lạc nhìn thấy ánh mắt nhu tình như nước của Dịch Thiên Trầm mà phát hoảng.
- Tôi đương nhiên hiểu, lúc trước Tạ Thanh bị bệnh tôi cũng sợ như vậy, sợ anh ấy xảy ra chuyện tôi sẽ hối hận suốt đời, chắc là Văn tiểu thư cũng như thế đi. Chỉ có yêu người kia nhiều thế nào mới sợ hãi người kia sẽ mất đi như thế thôi.
- Cái đó, y tá Lục, cô không có bận chuyện gì nữa sao?
- A, tôi quên mất, may mà Văn tiểu thư nhắc nhở tôi, cám ơn cô.
Lục Nghi nhanh chóng dọn dẹp rồi đẩy xe ra ngoài, Thư Mạch Lạc cũng ra theo tiễn cô, dẫu sau người ta cũng là viện trưởng phu nhân tương lai phải vuốt mông ngựa thôi.
Quay lại là ánh mắt không thể nào trìu mến hơn của Dịch tổng là Thư Mạch Lạc hít vào một hơi khí lạnh.
- Anh có thể nào đừng nhìn tôi kiểu đó không?
- Thật không ngờ tôi đối với em lại có trọng lượng như vậy, lần bị thương này cũng không tính là quá xui xẻo.
- Nói càng rỡ gì đấy? Anh bị thương vì tôi, tôi nào phải người vô lương tâm mà không lo lắng cho anh.
Dịch Thiên Trầm ý cười bên miệng càng sâu. Lần thứ lại nhìn thấy anh cười tươi như vậy, trái tim vốn dĩ đang tĩnh lặng lại như sóng biển trỗi dậy sóng sau xô sóng trước. Thư Mạch Lạc lại ngồi cạnh anh, bờ má đã có chút hồng giờ lại xuất hiện bàn tay của Dịch Thiên Trầm nhẹ nhàng vuốt ve. Thư Mạch Lạc bối rối né tránh:
- Đừng...
- Đừng nhúc nhích, cho anh nhìn em một chút thôi. ..Mạch Lạc, anh phải làm sao đây? Hình như càng ngày anh càng thích em mất rồi. Phải làm thế nào em mới không né tránh anh đây. Có phải em hận tôi cướp đoạt lần đầu tiên của em đũng không? Nếu như vậy thì tôi thực xin lỗi...
- Không phải đâu.
Vốn dĩ cốt truyện nó là như vậy mà, chỉ hận cô không thể xuyên qua sớm hơn thôi, đâu có lỗi của ai trong đây. Nhưng mà ý tứ của Thư Mạch Lạc, Dịch Thiên Trầm lại nghĩ thành là cô tình nguyện, lòng anh vui không tả xiết.
- Nói như vậy là em không ghét tôi, tôi có thể tiếp tục theo đuổi anh đúng không? Vậy sao khi xuất viện tôi liền dọn đến nhà anh tịnh dưỡng, quyết định như vậy đi.
- Cái này... Thế nào nói lòng vòng một hồi lại quay về nhà tôi rồi? Rõ ràng đang nói chuyện hận hay không hận, tôi còn chưa đồng ý cho anh tiếp tục theo đuổi tôi mà.
- Văn Mạch Lạc, em là đồ vô lương tâm, tôi bị thương như thế này, đau như thế này, vất vả trải qua mấy tiếng trong phòng phẫu thuật, em nỡ đối xử như vậy với tôi sao?
Thư Mạch Lạc nhìn gương mặt uất ức, tủi hờn chẳng khác nào quả phụ chết chồng của Dịch Thiên Trầm mà khóe miệng giật liên hồi. Được rồi, cô chịu thua, cô mà còn nhìn thêm chút nữa chắc cơm canh gì đó nôn ra hết.
- Được rồi, nhưng mà vẫn là nhà của anh đi, căn ổ chuột ba mươi mét vuông của tôi không nhét nổi anh đâu?
- Được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.