Xuyên Qua Thành Nữ Phụ Văn Chanh Chua, Hại Người Hại Mình
Chương 5:
Nàng Cá Nhỏ
15/01/2021
Sáng hôm sau, tiếng chuông cửa vang lên, Thư Mạch Lạc nheo nheo mắt nhìn ngó tứ phía, không thấy động tĩnh gì từ gian phòng bên kia, cô đành lết cái tấm thân gật gà gật gù của cô ra mở cửa. Dịch Thiên Trầm đứng dựa vào cửa mà ngán ngẩm nhìn cô hết đụng bên đây lại đụng bên kia. Tô trợ lý ngạc nhiên nhìn Văn Mạch Lạc đầu tóc bù xù như sinh vật lạ, cô mở cửa xong không thèm để ý ánh mắt của Tô trợ lý quay lại cái sofa hàng hiệu tiếp tục ngủ. Tô trợ lý thôi ngẩn ngơ, nhanh chóng vào bàn dọn đồ ăn ra bàn, Dịch Thiên Trầm tiến vào phòng bếp. Thư Mạch Lạc vừa nằm xuống liền ngửi thấy mùi đồ ăn nóng hổi, chiếc bụng hôm qua ăn chưa no liền phản kháng. Dịch Thiên Trầm vừa quay đi lấy nước, quay lại đã thấy Văn Mạch Lạc thèm thuồng nhìn chằm chằm vào đồ ăn sáng mà trợ lý Tô mang đến.
- Không có phần của cô.
Thư Mạch Lạc ngẩn đầu nhìn anh.
-Tại sao?
Tô trợ lý bên cạnh liền tiếp lời.
- Thật xin lỗi Văn tiểu thư, tôi không biết cô cũng có ở đây nên chỉ mua một phần cho Dịch tổng thôi.
Cô uất ức nhìn chằm chằm đống đồ ăn trước mắt, đây mà là một người ăn, ba người ăn còn dư sức.
- Nhưng rõ ràng ở đây… nhiều như vậy mà?
- Tôi không thích dùng bữa sáng chung với người lạ.
Được lắm, cái kẻ ích kỷ này, cái gì mà không quen dùng, sao này anh còn cầu quỳ lạy nữ chính cô ta cũng chả thèm ăn cùng anh kìa, để tôi nhìn xem anh còn vênh váo được bao lâu, tới lúc vả nát mặt mình cho xem.
- Đi đâu đó?
Dịch Thiên Trầm thấy cô ra ngoài liền hỏi.
- Đi mua đồ ăn sáng, sẵn tiện về nhà lấy đồ, chắc hẳn anh không muốn tôi trở nên bốc mùi trong nhà anh?
- Cô đừng nghĩ mình có thể trốn được
- Vâng~~~
Thấy Văn Mạch Lạc rời khỏi, anh bắt đầu dùng bữa sáng cũng dặn dò trợ lý Tô
- Sao này không cần gọi người đến dọn dẹp nữa, cũng không cần mang bữa sáng qua nữa.
- Được, tôi biết rồi.
- Về đi.
Tô trợ lý vừa đóng cửa lại, ở trên gương mặt hiện lên nét phấn chấn chưa từng có, sau này anh không cần thức sớm mang bữa sáng qua nữa. Tối nay phải đi ăn mừng thôi.
Kẻ thế mạng chịu khổ thay trợ lý Tô - Thư Mạch Lạc lúc quay lại thì thấy anh không có ở nhà, chắc là đi làm. Cô xách đồ của mình vào, cũng không nhiều lắm bởi đa số đồ hiệu cô bán hết rồi. Trừ phòng của anh ra, cô vào từng phòng để tìm phòng khách, cuối cùng chọn phòng ở cuối hành lang, cách xa phòng anh nhất. Sau khi bày biện đồ đạc xong xuôi, Thư Mạch Lạc quyết định ra ngoài, đến công ty nơi mình làm việc thăm dò tình hình hoạt động gần đây. Thư Mạch Lạc vừa đến đã thu hút biết bao nhiêu ánh mắt, đương nhiên đa số đều là chán ghét. Cô bước vào thang máy chung với những người khác, ở phía sau lưng họ không ngừng xì xầm bàn tán. Cô ra khỏi thang máy đi thẳng về văn phòng trợ lý đến trước bàn làm việc của Trần Ngân Châu.
- Cô tới đây làm gì?
- Sao chị không gửi lịch trình làm việc cho tôi?
- Tôi gửi qua mail rồi còn gì?
Trần quản lý tiếp tục với công việc không thèm nhìn lấy cô thêm cái nào. Thư Mạch Lạc check mail, chị ta gửi rồi là sáng nay. Nhìn lịch trình mà khiến cô không khỏi bật cười chiều nay đi quay quảng cáo sữa tắm, sau đó là chụp lookbook cho một cửa hàng thời trang. Cô cười lạnh trong đầu, lịch trình ít ỏi kiểu này bảo sao Văn Mạch Lạc không cặp đại gia kiếm thêm.
- Có quản lý mà cứ như không có vậy thì tôi không cần nữa? Sao này chị không cần tốn công sức lên lịch trình, kiếm quảng cáo gì đó đâu? Tự tôi làm cũng được.
Cuối cùng thì Trần Ngân Châu cũng ngước mắt nhìn tới cô, nhíu mày không tin được lời cô nói:
- Cô nói cái gì? Hôm nay cô lại làm sao, đến đây nói điên nói khùng cái gì?
Thư Mạch Lạc nhìn chị ta mỉm cười nói:
- Tôi không cần chị quản, nói thật chị Trần à, tôi làm việc suốt hai năm nay dưới trướng chị, rốt cuộc có gì, người ta diễn đơ nhưng ít nhất cũng có một vai nữ thứ chiếu mạng, chị nhìn tiểu Trinh đi, mới vào một năm mà đã được đóng chính webdrama, còn tôi dù đóng đơ thì kinh nghiệm vẫn hơn cô ta, đến giờ không lên nổi vai phụ thứ ba…
- Cô sao không hỏi…
- Tôi chưa nói xong, thứ hai bao nhiêu năm nay tôi bám váy…à nhầm… bám tay áo cũng không ít người giàu có, tài nguyên cùng tiền bạc cũng không ít, cuối cùng vẫn không cánh mà bay vào túi chị, chỉ còn lại chút ít cho tôi, à chị đừng nhắc tới đồ hiệu, là người ta mua cho tôi nếu là tiền thì cũng bị chị bắt chia hoa hồng. Chị nói xem, chị rốt cuộc làm được cái gì cho Văn Mạch Lạc tôi.
- Cô muốn phản tôi sao? Là ai dẫn dắt cô được như ngày hôm nay, là ai cho cô gặp những người có tiếng trong giới. Bản lĩnh cô có giới hạn còn trách tôi sao? Không muốn làm thì không cần làm, tôi coi người như cô có thể làm gì sống?
Búng tay một cái hào hứng trước mặt Trần Ngân Châu. Cô thật sự mong đợi câu này, không ngờ chị ta nói sớm như vậy. Showbiz, Thư Mạch Lạc cô ngây thơ lương thiện như vậy sao có thể tham gia vào cái nơi vô số thị phi này. Đúng vậy ở nơi này Văn Mạch Lạc chỉ mới tốt nghiệp cấp ba liền dấn thân vào showbiz không có bằng cấp, nhưng hiện tại trong cơ thể này lại là Thư Mạch Lạc một bụng kiến thức sinh sống giữa xã hội hiện đại nha. Cô còn được mẹ hổ đào tạo một khóa kỹ năng tự sinh tự diệt, nghe thật ác nhưng lúc này lại có ích vô cùng. Dăm ba cái này mà làm khó được Thư Mạch Lạc cô sao? “Bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm”, những lời Bác dạy chưa bao giờ sai, còn chưa nói cô đẹp như vậy còn sợ chết đói sao?
- Cái này là chị nói đó, tôi ghi âm lại rồi nhé, sao này chụp hình, quay phim gì đó cho ai thì cho đi, tôi không cần đâu, nói không chừng không có chị tôi còn mau giàu hơn đấy, bái bai.
Nói xong một hơi mặc cho phía sau Trần Ngân Châu tức giận, dậm chân không chỗ bốc hỏa. Lần này Thư Mạch Lạc đi ra không còn thấy những ánh mắt chán ghét nữa mà là ngạc nhiên, ngẩn ngơ nhìn cô. Woa, cô thật ngầu, đáng lẽ cô nên nhập vào xác nữ chính mới đúng, khí chất lúc nãy không chê vào đâu được, quá báo đạo, quá cool ngầu. Vẫn đắm chìm trong ảo tưởng sức mạnh, Thư Mạch Lạc đi lướt qua nữ chính Triệu Giai Mẫn - người cô luôn hâm mộ mà không hay biết. Triệu Giai Mẫn không phải diễn viên, ca sĩ nổi tiếng mà là quản lý có tiếng trong giới giải trí, dưới trướng cô điều là minh tinh, ảnh đế, ảnh hậu, à là sau này nha, sau khi gặp được nam chính thì sự nghiệp lên như diều gặp gió, cuối cùng thành lập công ty giải trí DI Entertaiment lớn mạnh. Còn bây giờ thì vẫn còn đang phấn đấu, nhưng mà nếu như để cho Thư Mạch Lạc cô gặp được chắc chắn không ngần ngại móc viết ra xin chữ ký rồi khóc lóc nói “Em là fan của chị đó, em thật sự rất hâm mộ chị, nữ thần của lòng em”. Thật tiếc, họ lại không gặp nhau.
- Không có phần của cô.
Thư Mạch Lạc ngẩn đầu nhìn anh.
-Tại sao?
Tô trợ lý bên cạnh liền tiếp lời.
- Thật xin lỗi Văn tiểu thư, tôi không biết cô cũng có ở đây nên chỉ mua một phần cho Dịch tổng thôi.
Cô uất ức nhìn chằm chằm đống đồ ăn trước mắt, đây mà là một người ăn, ba người ăn còn dư sức.
- Nhưng rõ ràng ở đây… nhiều như vậy mà?
- Tôi không thích dùng bữa sáng chung với người lạ.
Được lắm, cái kẻ ích kỷ này, cái gì mà không quen dùng, sao này anh còn cầu quỳ lạy nữ chính cô ta cũng chả thèm ăn cùng anh kìa, để tôi nhìn xem anh còn vênh váo được bao lâu, tới lúc vả nát mặt mình cho xem.
- Đi đâu đó?
Dịch Thiên Trầm thấy cô ra ngoài liền hỏi.
- Đi mua đồ ăn sáng, sẵn tiện về nhà lấy đồ, chắc hẳn anh không muốn tôi trở nên bốc mùi trong nhà anh?
- Cô đừng nghĩ mình có thể trốn được
- Vâng~~~
Thấy Văn Mạch Lạc rời khỏi, anh bắt đầu dùng bữa sáng cũng dặn dò trợ lý Tô
- Sao này không cần gọi người đến dọn dẹp nữa, cũng không cần mang bữa sáng qua nữa.
- Được, tôi biết rồi.
- Về đi.
Tô trợ lý vừa đóng cửa lại, ở trên gương mặt hiện lên nét phấn chấn chưa từng có, sau này anh không cần thức sớm mang bữa sáng qua nữa. Tối nay phải đi ăn mừng thôi.
Kẻ thế mạng chịu khổ thay trợ lý Tô - Thư Mạch Lạc lúc quay lại thì thấy anh không có ở nhà, chắc là đi làm. Cô xách đồ của mình vào, cũng không nhiều lắm bởi đa số đồ hiệu cô bán hết rồi. Trừ phòng của anh ra, cô vào từng phòng để tìm phòng khách, cuối cùng chọn phòng ở cuối hành lang, cách xa phòng anh nhất. Sau khi bày biện đồ đạc xong xuôi, Thư Mạch Lạc quyết định ra ngoài, đến công ty nơi mình làm việc thăm dò tình hình hoạt động gần đây. Thư Mạch Lạc vừa đến đã thu hút biết bao nhiêu ánh mắt, đương nhiên đa số đều là chán ghét. Cô bước vào thang máy chung với những người khác, ở phía sau lưng họ không ngừng xì xầm bàn tán. Cô ra khỏi thang máy đi thẳng về văn phòng trợ lý đến trước bàn làm việc của Trần Ngân Châu.
- Cô tới đây làm gì?
- Sao chị không gửi lịch trình làm việc cho tôi?
- Tôi gửi qua mail rồi còn gì?
Trần quản lý tiếp tục với công việc không thèm nhìn lấy cô thêm cái nào. Thư Mạch Lạc check mail, chị ta gửi rồi là sáng nay. Nhìn lịch trình mà khiến cô không khỏi bật cười chiều nay đi quay quảng cáo sữa tắm, sau đó là chụp lookbook cho một cửa hàng thời trang. Cô cười lạnh trong đầu, lịch trình ít ỏi kiểu này bảo sao Văn Mạch Lạc không cặp đại gia kiếm thêm.
- Có quản lý mà cứ như không có vậy thì tôi không cần nữa? Sao này chị không cần tốn công sức lên lịch trình, kiếm quảng cáo gì đó đâu? Tự tôi làm cũng được.
Cuối cùng thì Trần Ngân Châu cũng ngước mắt nhìn tới cô, nhíu mày không tin được lời cô nói:
- Cô nói cái gì? Hôm nay cô lại làm sao, đến đây nói điên nói khùng cái gì?
Thư Mạch Lạc nhìn chị ta mỉm cười nói:
- Tôi không cần chị quản, nói thật chị Trần à, tôi làm việc suốt hai năm nay dưới trướng chị, rốt cuộc có gì, người ta diễn đơ nhưng ít nhất cũng có một vai nữ thứ chiếu mạng, chị nhìn tiểu Trinh đi, mới vào một năm mà đã được đóng chính webdrama, còn tôi dù đóng đơ thì kinh nghiệm vẫn hơn cô ta, đến giờ không lên nổi vai phụ thứ ba…
- Cô sao không hỏi…
- Tôi chưa nói xong, thứ hai bao nhiêu năm nay tôi bám váy…à nhầm… bám tay áo cũng không ít người giàu có, tài nguyên cùng tiền bạc cũng không ít, cuối cùng vẫn không cánh mà bay vào túi chị, chỉ còn lại chút ít cho tôi, à chị đừng nhắc tới đồ hiệu, là người ta mua cho tôi nếu là tiền thì cũng bị chị bắt chia hoa hồng. Chị nói xem, chị rốt cuộc làm được cái gì cho Văn Mạch Lạc tôi.
- Cô muốn phản tôi sao? Là ai dẫn dắt cô được như ngày hôm nay, là ai cho cô gặp những người có tiếng trong giới. Bản lĩnh cô có giới hạn còn trách tôi sao? Không muốn làm thì không cần làm, tôi coi người như cô có thể làm gì sống?
Búng tay một cái hào hứng trước mặt Trần Ngân Châu. Cô thật sự mong đợi câu này, không ngờ chị ta nói sớm như vậy. Showbiz, Thư Mạch Lạc cô ngây thơ lương thiện như vậy sao có thể tham gia vào cái nơi vô số thị phi này. Đúng vậy ở nơi này Văn Mạch Lạc chỉ mới tốt nghiệp cấp ba liền dấn thân vào showbiz không có bằng cấp, nhưng hiện tại trong cơ thể này lại là Thư Mạch Lạc một bụng kiến thức sinh sống giữa xã hội hiện đại nha. Cô còn được mẹ hổ đào tạo một khóa kỹ năng tự sinh tự diệt, nghe thật ác nhưng lúc này lại có ích vô cùng. Dăm ba cái này mà làm khó được Thư Mạch Lạc cô sao? “Bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm”, những lời Bác dạy chưa bao giờ sai, còn chưa nói cô đẹp như vậy còn sợ chết đói sao?
- Cái này là chị nói đó, tôi ghi âm lại rồi nhé, sao này chụp hình, quay phim gì đó cho ai thì cho đi, tôi không cần đâu, nói không chừng không có chị tôi còn mau giàu hơn đấy, bái bai.
Nói xong một hơi mặc cho phía sau Trần Ngân Châu tức giận, dậm chân không chỗ bốc hỏa. Lần này Thư Mạch Lạc đi ra không còn thấy những ánh mắt chán ghét nữa mà là ngạc nhiên, ngẩn ngơ nhìn cô. Woa, cô thật ngầu, đáng lẽ cô nên nhập vào xác nữ chính mới đúng, khí chất lúc nãy không chê vào đâu được, quá báo đạo, quá cool ngầu. Vẫn đắm chìm trong ảo tưởng sức mạnh, Thư Mạch Lạc đi lướt qua nữ chính Triệu Giai Mẫn - người cô luôn hâm mộ mà không hay biết. Triệu Giai Mẫn không phải diễn viên, ca sĩ nổi tiếng mà là quản lý có tiếng trong giới giải trí, dưới trướng cô điều là minh tinh, ảnh đế, ảnh hậu, à là sau này nha, sau khi gặp được nam chính thì sự nghiệp lên như diều gặp gió, cuối cùng thành lập công ty giải trí DI Entertaiment lớn mạnh. Còn bây giờ thì vẫn còn đang phấn đấu, nhưng mà nếu như để cho Thư Mạch Lạc cô gặp được chắc chắn không ngần ngại móc viết ra xin chữ ký rồi khóc lóc nói “Em là fan của chị đó, em thật sự rất hâm mộ chị, nữ thần của lòng em”. Thật tiếc, họ lại không gặp nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.