Xuyên Qua Thi Khoa Cử

Chương 14:

Đào Hoa Bạch Trà

31/12/2024

Lúc đưa cơm cho chồng, Triệu nương tử thấy ông trầm tư nhìn xa xăm liền hỏi:

"Làm sao vậy? Ngươi đang nhìn gì thế?"

Triệu phu tử chau mày, giọng điệu nghiêm khắc:

"Ngày mai, ngươi đến đây sớm một chút, khoảng nửa ngày."

Triệu nương tử ngạc nhiên:

"Vì sao? Ngươi vẫn luôn không thích ta xuất hiện trước mặt học trò mà."

Triệu phu tử vốn là người cẩn thận, việc dạy học là điều ông xem trọng nhất, nên hiếm khi để ngoại vật làm xao nhãng lớp học. Tuy nhiên, lần này ông tỏ ra khác lạ:

"Ta nghi có kẻ nhỏ tuổi đang rình nghe lén. Ngày mai ngươi giúp ta nhìn xem thử."

Dứt lời, Triệu phu tử liền buông chén đũa, đi tới nơi mà đứa trẻ hay ngồi. Ở đó, ông chỉ thấy vài hạt cát nhỏ, có vẻ như được cố ý rải ra. Bên cạnh là một nhánh cây ai đó tiện tay vứt lại. Nhìn một lúc lâu, ông mới khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu, mày nhíu chặt, phất tay áo quay về, không nói thêm lời nào.

***

Trong gian bếp, Kỷ Nguyên đang chăm chú cưa cắt, đóng đục mấy mảnh gỗ. Hắn muốn làm một tấm bảng đen, dù chưa biết chắc sẽ chế tạo ra sao, nhưng trong lòng nghĩ, "Làm xong rồi tính tiếp."

Tuy dáng người nhỏ thó, gầy gò, nhưng Kỷ Nguyên lại có sức khỏe khá tốt. Chỉ trong chốc lát, những mảnh gỗ đã được cắt gọt gọn gàng, tấm bảng cũng dần thành hình.

Ở nhà chính bên kia, sau bữa cơm, cả gia đình ba người mang một đống quần áo bẩn và chén đũa đã dùng qua đưa tới cho Kỷ Nguyên. Kỷ Lợi, anh họ của hắn, vừa đặt đống đồ xuống vừa cao giọng chế giễu:

"Kỷ Nguyên! Gần đây ngươi lười chảy thây! Đến cả giặt quần áo cũng không thèm làm, suốt ngày chỉ lo đi chơi! Mau dậy mà giặt đồ đi!"



Kỷ Nguyên đang rửa chén đũa, ngước mắt nhìn hắn, giọng dửng dưng:

"Ai mặc người đó giặt, chính ngươi tự giặt lấy đi."

Kỷ Lợi hậm hực, nắm tay giơ lên, định dọa:

"Ta? Ta đây là người phải viết chữ mỗi ngày, sao lại phải giặt quần áo?!"

Kỷ Nguyên không hề nao núng, thản nhiên đáp:

"Thích thì giặt, không giặt thì thôi."

Thấy vậy, chú chó Tiểu Hoàng bên cạnh cũng khẽ sủa, bước lại gần như muốn bảo vệ chủ mình. Kỷ Nguyên khẽ liếc Tiểu Hoàng một cái, ánh mắt ý bảo nó không cần lo lắng. Sau đó, hắn tiếp tục rửa chén bát, chẳng buồn để ý tới đống quần áo kia.

Màn tranh cãi này tự nhiên lọt vào tai vợ chồng độc ác trong nhà bên. Từ trong phòng, hai người nghe rõ từng lời mà bật cười gian xảo.

Thực ra, việc Kỷ Lợi tới gây sự là ý của bọn họ. Trong thôn, ai ai cũng đồn rằng đôi vợ chồng này thường xuyên đánh chửi Kỷ Nguyên, nên giờ đây họ không dám tự mình ra tay. Thay vào đó, họ sai bảo Kỷ Lợi - một đứa lớn hơn Kỷ Nguyên vài tuổi - gây khó dễ. Dùng bạn cùng lứa tuổi để bắt nạt, chẳng phải cách này vừa kín kẽ lại vừa đỡ mang tiếng hay sao?

Bọn họ trong bụng nghĩ, nhi tử của mình há lại không trị được một đứa trẻ như Kỷ Nguyên? Dù có gây chuyện thì cũng chỉ là mấy đứa nhỏ đùa giỡn với nhau, ai mà bắt bẻ được.

Hai vợ chồng kia vẫn luôn để ý động tĩnh trong bếp. Từ lâu, họ cảm nhận Kỷ Nguyên nay đã khác xưa, khiến trong lòng sinh ra chút e dè, không dám tùy tiện ra tay như trước.

***

Kỷ Nguyên hoàn thành hết việc nhà trong ngày. Tuy mới tám tuổi nhưng hắn đã phải loay hoay múc nước, bổ củi, nhóm bếp, nấu cơm, chăn trâu, thả trâu, lại thêm mỗi ngày đọc sách đến mệt lử. Cả người bé nhỏ làm mãi đến độ đôi mắt díp lại, buồn ngủ không chịu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Thi Khoa Cử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook