Xuyên Qua Thi Khoa Cử

Chương 1:

Đào Hoa Bạch Trà

31/12/2024

"Kỷ Nguyên! Ngươi chết ở đâu vậy? Đồ không cha không mẹ, đầu gỗ vô dụng kia, còn không mau đi làm cơm!"

"Sáng sớm đã tìm chuyện xui xẻo, ai cho ngươi vào nhà chính?!"

"Cả ngày bày cái bộ mặt đưa đám đó cho ai xem? Cút ra mà nhặt củi!"

Kỷ Nguyên, tốt nghiệp chưa đầy hai năm, trên đường qua phố vì tránh một chiếc xe con mà không may bị một chiếc xe tải khác tông phải, chết ngay tại chỗ.

Khoảnh khắc khép mắt lại, Kỷ Nguyên chỉ kịp nghĩ: "Cũng may, không quá đau đớn."

Hắn vốn lạc quan, thế nhưng lại cảm thấy những lời chửi rủa mình vừa nghe thật sự khó chịu.

Ý thức của hắn trở nên mơ hồ, nhưng trong hỗn loạn ấy, hắn cảm giác mình hóa thành một đứa trẻ tám tuổi. Cái cảm giác đó lạ lùng vô cùng, như thể hắn chỉ là một kẻ ngoài cuộc lạnh lùng đứng nhìn, chẳng thể điều khiển được thân thể mình.

Đứa bé ấy, gầy như que củi, mới cao vừa tới mặt bếp lửa, đang kiễng chân nấu cơm trong một buổi sớm mùa đông lạnh giá. Ấm áp từ bếp tỏa ra làm thân thể bé nhỏ của nó run rẩy, như thể muốn áp sát vào để xua tan hàn khí.

Cơm sáng vừa dọn ra, trong nhà từ tam thúc, tam thẩm cho đến gã đường ca giống như lợn xông vào giành giật ăn ngấu nghiến, chỉ để lại chút ít canh dư cơm thừa ném trước mặt đứa trẻ.

Thằng bé im lặng, nét mặt trơ trơ như không hề cảm thấy gì. Nó ngồi xổm xuống, nhẫn nhịn ăn chỗ cơm còn sót lại.

Bất chợt, một đôi chân to đạp mạnh lên người nó:

"Đồ nghịch ngợm kia, làm cơm mà dùng lắm củi vậy hả? Cút ra nhặt củi ngay!"

Đứa trẻ bị hất ngã lăn trên đất. Theo bản năng, nó ôm chặt cái chén, chỉ sợ làm vỡ, vì nếu vỡ, chắc chắn nó sẽ bị đánh thêm.



"Nhìn xem, y hệt một con chó!" Gã đường ca lớn hơn nó bốn tuổi ngửa cổ cười ha hả. Rồi hắn nhảy phắt lên người đứa bé, ngồi đè lên, vừa cười vừa gào: "Nào, chó con, mau bò! Nhanh lên!"

Kỷ Nguyên trong lòng tức giận muốn cho thằng ngốc này một quyền, nhưng hắn không cách nào điều khiển được cơ thể. Hắn chỉ có thể bất lực nhìn đứa trẻ bị làm nhục, bị hành hạ bởi cả gia đình.

Có lẽ thằng bé đã quá quen chịu đựng. Nó chỉ im lặng liếm sạch từng chút cơm canh còn sót lại, rồi khoác cái áo rách rưới mỏng manh mà ra ngoài tìm củi lửa.

Thực ra, nó đâu có dùng nhiều củi như lời trách móc. Nó thậm chí còn chưa ăn được bao nhiêu cơm.

Những ngày như thế, cứ thế tiếp diễn.

Lúc này, Kỷ Nguyên rốt cuộc hiểu ra được nguyên nhân vì sao đứa trẻ ấy lại có cuộc sống như vậy.

Thằng bé tám tuổi kia, cũng mang tên Kỷ Nguyên.

Năm bốn tuổi, mẹ nó lâm trọng bệnh. Cha nó vì chữa bệnh cho vợ đã cầm cố hết thảy tài sản trong nhà, từ nồi niêu, chén bát cho đến từng đồng tiền cuối cùng. Nhưng số tiền ấy vẫn không đủ, ông đành phải bán sức làm phu đào sông ở huyện.

Ban đầu, ông định dùng chút bạc kiếm được để cứu vợ. Nhưng ai ngờ, huyện lệnh chẳng những không trả công, còn ép buộc đám phu đào sông làm việc kiệt sức. Cha của Kỷ Nguyên gục chết ngay bên bờ sông.

Mẹ của Kỷ Nguyên sau khi nghe tin cha hắn qua đời, cũng không chịu nổi cú sốc mà đi theo ông, để lại một đứa trẻ năm tuổi côi cút giữa đời.

Sau đó, huyện lệnh kia bị quan viên trên điều tra và cách chức. Thế nhưng, cha mẹ của tiểu Kỷ Nguyên vẫn mãi mãi không thể trở về.

Từ đó, tiểu Kỷ Nguyên phải nương nhờ nhà tam thúc trong thôn, đã ba năm trôi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Thi Khoa Cử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook