Chương 36:
Đào Hoa Bạch Trà
31/12/2024
Kỷ Nguyên cắm cúi luyện chữ, chuyên tâm đến mức không để ý thời gian. Đến khi hắn nghe thấy tiếng khóa cửa loảng xoảng từ phòng bếp, mới ngẩng đầu lên.
Từ khe cửa, hắn nhìn thấy cả nhà tam thúc đã ăn uống no nê. Thậm chí, bọn họ cố tình khóa cửa phòng bếp lại, không để hắn bước vào.
Rõ ràng, đây là sự trả thù.
Kỷ tam thẩm liếc nhìn hắn, ánh mắt lóe lên sự độc ác, lạnh lùng nói: "Ngươi không phải giỏi giang sao? Tự mình kiếm được tiền rồi, thì đừng ăn uống đồ nhà ta nữa. Nuôi không ngươi, kẻ ăn cháo đá bát, suốt ba năm nay, nhà ta đã quá nhân nghĩa rồi!"
Kỷ tam thúc nghe vậy, liền cười mỉa mai, tiếp lời: "Đúng thế, ngay cả một xu cũng không chịu đưa cho nhà, còn bày đặt đọc sách! Ngươi nghĩ mình sẽ thi đỗ tú tài chắc? Nực cười!"
Tam thúc vốn không ngờ rằng, Kỷ Nguyên – kẻ mà hắn khinh thường, lại có thể kiếm được hơn một trăm văn chỉ trong mấy ngày gần đây. Vậy mà số tiền ấy lại bị Kỷ Nguyên giấu đi, không hề nộp cho nhà! Điều đó khiến hắn càng thêm căm giận.
Trong mắt hắn, Kỷ Nguyên là một kẻ vô ơn bạc nghĩa. Đọc sách? Thi khoa cử? Đừng có mà nằm mơ!
Kỷ Nguyên bình thản nhìn họ, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát: "Ta chưa bao giờ ăn không uống không của nhà này."
Hắn không phải nói để minh oan cho mình, mà là để bảo vệ danh dự cho tiểu Kỷ Nguyên – đứa trẻ tội nghiệp đã sống ba năm ở nhà tam thúc.
Từ ngày đầu tiên bước vào đây, tiểu Kỷ Nguyên đã phải làm việc quần quật không ngừng. Dù không có lấy một ngày no bụng, hắn cũng chưa từng ăn một hạt gạo nào của nhà này mà không trả giá.
Tiểu Kỷ Nguyên chỉ được ăn đồ thừa, mà ngay cả đồ thừa, nhà tam thúc cũng chẳng bao giờ để dành phần.
Đêm trước khi tiểu Kỷ Nguyên qua đời, thứ hắn ăn là rơm rạ, thứ hắn uống là nước tuyết lạnh buốt.
Ánh mắt sắc bén của Kỷ Nguyên lúc này làm cả nhà tam thúc phải câm lặng. Họ sợ bị hàng xóm biết được những việc ác mình đã làm. Nếu không vì sợ miệng lưỡi thiên hạ, có lẽ họ đã đuổi hắn ra khỏi nhà từ lâu.
Kỷ tam thẩm cười lạnh, buông lời đe dọa: "Từ giờ, đồ ăn tự ngươi mà lo liệu. Nếu dám ăn vụng đồ của nhà ta, coi chừng ta đánh chết ngươi!"
"Đến lúc đó, người trong thôn cũng sẽ không ai giúp ngươi đâu!"
Kỷ tam thẩm cười nhạt, không tin rằng một đứa trẻ đến ăn uống còn chẳng lo nổi như Kỷ Nguyên lại có thể đi học, thậm chí còn mơ tưởng làm quan.
"Nhi tử của ta còn học chẳng xong, cái đồ 'sao chổi' như ngươi mà đòi hơn được ư?"
Ba người nhà tam thúc cầm chìa khóa phòng bếp, nghênh ngang rời đi. Kỷ Lợi còn quay lại làm mặt quỷ, nhạo báng Kỷ Nguyên:
"Xem ngươi giỏi đến mức nào! Đói chết ngươi đi!"
Nhưng Kỷ Nguyên vẫn giữ vẻ bình thản, tựa như chẳng hề để tâm. Hắn đã sớm biết nhà tam thúc sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chuyện này, cũng chẳng có gì lạ.
Kỷ Nguyên lấy ra một tờ giấy, tranh thủ trời còn sáng mà chăm chỉ luyện chữ. Trưa nay hắn đã ăn ở nhà Triệu phu tử, nên hiện tại cũng không đói bụng. Nhưng hắn hiểu rõ, tối nay không ăn thì cũng chịu được, còn ngày mai, cơm canh là vấn đề cần suy tính.
Trên người chỉ còn lại 90 văn, mà tình cảnh thế này khiến hắn đoán chắc rằng, sau này kiếm tiền sẽ càng thêm khó khăn, vì nhà tam thúc sẽ cố tình cản trở.
Số tiền còn lại, hắn nhất định phải tiêu thật tiết kiệm.
Từ khe cửa, hắn nhìn thấy cả nhà tam thúc đã ăn uống no nê. Thậm chí, bọn họ cố tình khóa cửa phòng bếp lại, không để hắn bước vào.
Rõ ràng, đây là sự trả thù.
Kỷ tam thẩm liếc nhìn hắn, ánh mắt lóe lên sự độc ác, lạnh lùng nói: "Ngươi không phải giỏi giang sao? Tự mình kiếm được tiền rồi, thì đừng ăn uống đồ nhà ta nữa. Nuôi không ngươi, kẻ ăn cháo đá bát, suốt ba năm nay, nhà ta đã quá nhân nghĩa rồi!"
Kỷ tam thúc nghe vậy, liền cười mỉa mai, tiếp lời: "Đúng thế, ngay cả một xu cũng không chịu đưa cho nhà, còn bày đặt đọc sách! Ngươi nghĩ mình sẽ thi đỗ tú tài chắc? Nực cười!"
Tam thúc vốn không ngờ rằng, Kỷ Nguyên – kẻ mà hắn khinh thường, lại có thể kiếm được hơn một trăm văn chỉ trong mấy ngày gần đây. Vậy mà số tiền ấy lại bị Kỷ Nguyên giấu đi, không hề nộp cho nhà! Điều đó khiến hắn càng thêm căm giận.
Trong mắt hắn, Kỷ Nguyên là một kẻ vô ơn bạc nghĩa. Đọc sách? Thi khoa cử? Đừng có mà nằm mơ!
Kỷ Nguyên bình thản nhìn họ, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát: "Ta chưa bao giờ ăn không uống không của nhà này."
Hắn không phải nói để minh oan cho mình, mà là để bảo vệ danh dự cho tiểu Kỷ Nguyên – đứa trẻ tội nghiệp đã sống ba năm ở nhà tam thúc.
Từ ngày đầu tiên bước vào đây, tiểu Kỷ Nguyên đã phải làm việc quần quật không ngừng. Dù không có lấy một ngày no bụng, hắn cũng chưa từng ăn một hạt gạo nào của nhà này mà không trả giá.
Tiểu Kỷ Nguyên chỉ được ăn đồ thừa, mà ngay cả đồ thừa, nhà tam thúc cũng chẳng bao giờ để dành phần.
Đêm trước khi tiểu Kỷ Nguyên qua đời, thứ hắn ăn là rơm rạ, thứ hắn uống là nước tuyết lạnh buốt.
Ánh mắt sắc bén của Kỷ Nguyên lúc này làm cả nhà tam thúc phải câm lặng. Họ sợ bị hàng xóm biết được những việc ác mình đã làm. Nếu không vì sợ miệng lưỡi thiên hạ, có lẽ họ đã đuổi hắn ra khỏi nhà từ lâu.
Kỷ tam thẩm cười lạnh, buông lời đe dọa: "Từ giờ, đồ ăn tự ngươi mà lo liệu. Nếu dám ăn vụng đồ của nhà ta, coi chừng ta đánh chết ngươi!"
"Đến lúc đó, người trong thôn cũng sẽ không ai giúp ngươi đâu!"
Kỷ tam thẩm cười nhạt, không tin rằng một đứa trẻ đến ăn uống còn chẳng lo nổi như Kỷ Nguyên lại có thể đi học, thậm chí còn mơ tưởng làm quan.
"Nhi tử của ta còn học chẳng xong, cái đồ 'sao chổi' như ngươi mà đòi hơn được ư?"
Ba người nhà tam thúc cầm chìa khóa phòng bếp, nghênh ngang rời đi. Kỷ Lợi còn quay lại làm mặt quỷ, nhạo báng Kỷ Nguyên:
"Xem ngươi giỏi đến mức nào! Đói chết ngươi đi!"
Nhưng Kỷ Nguyên vẫn giữ vẻ bình thản, tựa như chẳng hề để tâm. Hắn đã sớm biết nhà tam thúc sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chuyện này, cũng chẳng có gì lạ.
Kỷ Nguyên lấy ra một tờ giấy, tranh thủ trời còn sáng mà chăm chỉ luyện chữ. Trưa nay hắn đã ăn ở nhà Triệu phu tử, nên hiện tại cũng không đói bụng. Nhưng hắn hiểu rõ, tối nay không ăn thì cũng chịu được, còn ngày mai, cơm canh là vấn đề cần suy tính.
Trên người chỉ còn lại 90 văn, mà tình cảnh thế này khiến hắn đoán chắc rằng, sau này kiếm tiền sẽ càng thêm khó khăn, vì nhà tam thúc sẽ cố tình cản trở.
Số tiền còn lại, hắn nhất định phải tiêu thật tiết kiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.