Xuyên Qua Thi Khoa Cử

Chương 40:

Đào Hoa Bạch Trà

31/12/2024

Kỷ Nguyên đã suy tính rất kỹ. Nhà họ An hiện nuôi hai con trâu, hai con lừa, thêm cả heo, gà, vịt, ngỗng. Nghe An Ngũ thúc bảo, mấy hôm trước nhà họ còn mua thêm một bầy gà con, lại dự định nuôi thêm heo để bán dịp Tết.

Với tình cảnh này, một mình An Đại nương chắc chắn không thể lo xuể mọi việc trong nhà.

Kỷ Nguyên không cần tiền công hay bất kỳ thứ gì khác, chỉ cần được lo cơm ăn là đủ. Hơn nữa, hắn vốn dĩ cũng chẳng ăn nhiều.

Cho nên, Kỷ Nguyên mới mạnh dạn tự tiến cử mình.

Bên cạnh, An Tiểu Hà nhịn không được mà châm chọc: “Ngươi đúng là suốt ngày làm trò chăn trâu!”

Kỷ Nguyên nghiêm túc đáp: “Vì bữa cơm mà thôi, cái gì ta cũng làm được. Ăn no thì mới có sức viết chữ.”

Trẻ con tầm tuổi này, rất hiếm khi có người dám nói thẳng thắn như vậy. Nhưng Kỷ Nguyên thì khác, hắn cảm thấy mình vốn không phải là một đứa trẻ thực sự. Chỉ cần còn sống, còn được đọc sách, như thế đã là rất tốt rồi. Hơn nữa, hắn đã từng hứa với chính mình – hay đúng hơn là với cậu bé Kỷ Nguyên của kiếp trước – rằng từ nay về sau sẽ không để bản thân phải chịu đói.

Vì lời hứa ấy, hắn chẳng ngại ngùng mà đi cầu xin sự giúp đỡ. Hắn cũng tin rằng mình có cách để thuyết phục An Đại nương.

Rất nhanh, bọn họ đã đến nhà của An Đại Hải.

An Đại Hải dẫn Kỷ Nguyên đi tìm mẫu thân mình, rồi kể rõ ý định của Kỷ Nguyên. Nghe xong, An Đại nương có phần ngạc nhiên, nhưng bà vẫn nói rõ rằng nhà họ An chưa từng phân chia, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải bàn bạc với các trưởng bối trong nhà.

Dẫu vậy, bà cũng cho rằng chuyện này thật sự không cần thiết. Cha mẹ chồng của bà rất tiết kiệm, ngay cả khi việc nhà trở nên nặng nhọc, họ cũng chỉ thuê người giúp vào mùa vụ mà thôi.



Kỷ Nguyên liền bước tới hành lễ với An Đại nương, rồi từ tốn nói: “Thưa An đại bá nương, ta chỉ xin được ăn chung cơm, không cần trả công. Hơn nữa, trong lúc làm việc, ta còn có thể giúp Đại Hải ca học bài.”

Một đứa trẻ tám tuổi, ăn chẳng đáng là bao, vậy mà lại nói được những lời như thế. Nhưng điều khiến An Đại nương động lòng chính là câu nói sau của Kỷ Nguyên – giúp Đại Hải học bài.

Đây đúng là chuyện tốt! Hôm qua, bà còn thuận miệng nói với người trong nhà rằng Kỷ Nguyên học giỏi như vậy, nếu có thể chỉ dạy cho Đại Hải thì thật tốt. Ngay cả Triệu phu tử cũng khen ngợi tài học của Kỷ Nguyên.

An Đại Hải ngây ra, không ngờ rằng chuyện này lại liên quan đến mình.

An Đại nương lại nghĩ đến đứa cháu bên Tam phòng là An Tiểu Hà, người được khen học giỏi nhất nhà. Cha mẹ chồng luôn lấy chuyện đó ra để so sánh, khiến bà không ít lần bực bội. Nay nếu Đại Hải có thể học tốt hơn, chẳng phải sẽ khiến bà được nở mày nở mặt sao?

Nhớ lại việc Kỷ Nguyên nuôi trâu rất tốt, bà khẽ cắn môi rồi nói: “Được, ngươi chờ đó, ta sẽ đi bàn với cha mẹ chồng.”

Bà cũng dặn thêm: “Nhưng chuyện dạy học, các ngươi là trẻ con tự lo với nhau, đừng để ầm ĩ ra ngoài. Nếu không, bên Tam phòng lại chạy tới làm phiền.”

Kỷ Nguyên hiểu ý, ngoan ngoãn ở lại chờ.

Không rõ An Đại nương đã nói những gì, nhưng cuối cùng, bà dẫn Kỷ Nguyên đến cảm tạ mọi người trong nhà. Như vậy, việc này xem như đã thành công.

Hàng ngày, vào buổi sáng, Kỷ Nguyên phải dậy sớm đến chuẩn bị cỏ khô, rồi phụ giúp chăn trâu. Công việc chính của hắn là chăm sóc đàn trâu, không cần làm thêm gì nhiều. Đổi lại, hắn được lo hai bữa cơm – sáng và trưa. Còn bữa tối, vốn quan trọng nhất, thì không được tính đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Thi Khoa Cử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook