Chương 5:
Đào Hoa Bạch Trà
31/12/2024
Một ngụm bánh, một ngụm trà, toàn thân hắn khoan khoái đến lạ thường.
Kỷ thẩm nương trông thấy cảnh đó, không khỏi thét lên:
"Đồ vô liêm sỉ! Phản trời rồi! Ngươi dám cả gan ăn bánh bột ngô trước mặt ta! Ngươi có biết lá trà này là để cho ai không? Ngươi dám uống luôn sao!"
Kỷ Nguyên vừa nhai bánh vừa nhếch miệng cười đầy thách thức, rồi đứng dậy né tránh từng đòn roi của bà. Thậm chí, hắn còn làm một cú đụng nhẹ, khiến Kỷ thẩm nương loạng choạng lùi vài bước.
Đúng lúc ấy, Kỷ tam thúc đi làm về. Nhìn thấy cảnh tượng trong nhà, ông trợn mắt há hốc mồm, vội vàng lao tới túm lấy Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên vẫn không quên nhét thêm bánh vào miệng, ăn sạch tất cả bánh bột ngô trong nồi, không để sót miếng nào.
"Đồ sao chổi! Ngươi là cái đồ mang vận rủi, chết yểu quỷ! Không chỉ bắt nạt nhi tử của ta, còn dám ăn vụng đồ trong nhà! Sao ngươi không chết quách đi cho rồi!" Kỷ tam thúc giận dữ, hất mạnh Kỷ Nguyên xuống đất, rồi giơ chân đá thẳng tới.
Nhưng giờ đây, trước mặt ông đâu còn là tiểu Kỷ Nguyên ngoan ngoãn nhẫn nhục như trước kia nữa.
Kỷ Nguyên lập tức bật dậy, cổ họng gào to:
"Tam thúc, tam thẩm, xin đừng đánh! Ta vẫn còn chưa khỏi vết thương cũ mà!"
Đúng lúc này, cả thôn An Kỷ đã chuẩn bị nấu cơm tối, không ít người nghe thấy tiếng ồn ào liền tò mò ghé đầu qua cửa sổ nhìn.
"Có chuyện gì thế? Sao lại ầm ĩ đến vậy?"
Kỷ Nguyên vừa chạy vừa gào:
"Tam thúc, tam thẩm, xin đừng đánh ta mà!"
Hắn vừa hét vừa lao thẳng ra ngoài, đến khi vừa chạy đến cửa thì bỗng dừng lại, nước mắt giàn giụa tuôn xuống, khóc nấc lên như một đứa trẻ thực sự.
Đứa trẻ gầy trơ xương, mới tám tuổi đầu mà khóc đến thê lương làm ai nấy nhìn thấy cũng đau lòng. An bá, một người hàng xóm tốt bụng, không nhịn được phải lên tiếng:
"Tiểu hài tử thì có thể làm sai chuyện gì chứ? Cớ sao lại đánh nó nặng tay như vậy?"
Người xung quanh cũng gật đầu đồng tình:
"Đúng vậy, ngày thường chẳng phải Kỷ Nguyên rất nghe lời sao?"
Có vài người biết rõ nội tình, chỉ bĩu môi lắc đầu. Họ vốn đã quen với chuyện vợ chồng nhà Kỷ tam thúc thường xuyên hành hạ đứa trẻ này.
Thấy láng giềng bu lại ngày một đông, sắc mặt Kỷ tam thúc trở nên khó coi. Ông ta không nói gì, liền túm cổ áo Kỷ Nguyên, lôi thẳng vào sân trong. Một tiếng "xoẹt" vang lên, áo của Kỷ Nguyên - vốn đã rách nát sau nhiều năm mặc - bị xé toạc.
Không ngờ rằng cú lôi mạnh đó làm cả phần lưng gầy gò của Kỷ Nguyên lộ ra. Những vết thương ngang dọc chằng chịt, vừa cũ vừa mới, khắp lưng đứa trẻ tám tuổi phơi bày ra trước mắt mọi người.
An bá giật mình, lắp bắp kinh hãi:
"Trời đất ơi, sao lại bị thương nhiều như vậy!"
Không chỉ An bá, An bá nương cũng không kìm được mà thốt lên kinh hô:
"Làm sao mà đánh ra nông nỗi thế này được?"
Kỷ thẩm nương từ trong nhà chạy ra, tay cầm một chiếc bát, miệng bô bô:
"Nhìn cái gì mà nhìn! Trẻ con va va đập đập tí thôi thì làm sao? Nó tham ăn, ăn hết cả bánh bột ngô của nhà ta! Ở nhà các ngươi mà không đánh hả?"
An bá nương là người thẳng tính, nghe vậy liền nói:
"Thế nhưng cũng không thể đánh thành như vậy chứ! Cũ mới gì chồng chất đầy cả lưng! Nhà ngươi Kỷ Lợi cũng bị đánh như thế này bao giờ chưa?"
Một lời này vừa dứt, Kỷ tam thúc và Kỷ thẩm nương lập tức nghẹn họng, không thốt nên lời.
Kỷ thẩm nương trông thấy cảnh đó, không khỏi thét lên:
"Đồ vô liêm sỉ! Phản trời rồi! Ngươi dám cả gan ăn bánh bột ngô trước mặt ta! Ngươi có biết lá trà này là để cho ai không? Ngươi dám uống luôn sao!"
Kỷ Nguyên vừa nhai bánh vừa nhếch miệng cười đầy thách thức, rồi đứng dậy né tránh từng đòn roi của bà. Thậm chí, hắn còn làm một cú đụng nhẹ, khiến Kỷ thẩm nương loạng choạng lùi vài bước.
Đúng lúc ấy, Kỷ tam thúc đi làm về. Nhìn thấy cảnh tượng trong nhà, ông trợn mắt há hốc mồm, vội vàng lao tới túm lấy Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên vẫn không quên nhét thêm bánh vào miệng, ăn sạch tất cả bánh bột ngô trong nồi, không để sót miếng nào.
"Đồ sao chổi! Ngươi là cái đồ mang vận rủi, chết yểu quỷ! Không chỉ bắt nạt nhi tử của ta, còn dám ăn vụng đồ trong nhà! Sao ngươi không chết quách đi cho rồi!" Kỷ tam thúc giận dữ, hất mạnh Kỷ Nguyên xuống đất, rồi giơ chân đá thẳng tới.
Nhưng giờ đây, trước mặt ông đâu còn là tiểu Kỷ Nguyên ngoan ngoãn nhẫn nhục như trước kia nữa.
Kỷ Nguyên lập tức bật dậy, cổ họng gào to:
"Tam thúc, tam thẩm, xin đừng đánh! Ta vẫn còn chưa khỏi vết thương cũ mà!"
Đúng lúc này, cả thôn An Kỷ đã chuẩn bị nấu cơm tối, không ít người nghe thấy tiếng ồn ào liền tò mò ghé đầu qua cửa sổ nhìn.
"Có chuyện gì thế? Sao lại ầm ĩ đến vậy?"
Kỷ Nguyên vừa chạy vừa gào:
"Tam thúc, tam thẩm, xin đừng đánh ta mà!"
Hắn vừa hét vừa lao thẳng ra ngoài, đến khi vừa chạy đến cửa thì bỗng dừng lại, nước mắt giàn giụa tuôn xuống, khóc nấc lên như một đứa trẻ thực sự.
Đứa trẻ gầy trơ xương, mới tám tuổi đầu mà khóc đến thê lương làm ai nấy nhìn thấy cũng đau lòng. An bá, một người hàng xóm tốt bụng, không nhịn được phải lên tiếng:
"Tiểu hài tử thì có thể làm sai chuyện gì chứ? Cớ sao lại đánh nó nặng tay như vậy?"
Người xung quanh cũng gật đầu đồng tình:
"Đúng vậy, ngày thường chẳng phải Kỷ Nguyên rất nghe lời sao?"
Có vài người biết rõ nội tình, chỉ bĩu môi lắc đầu. Họ vốn đã quen với chuyện vợ chồng nhà Kỷ tam thúc thường xuyên hành hạ đứa trẻ này.
Thấy láng giềng bu lại ngày một đông, sắc mặt Kỷ tam thúc trở nên khó coi. Ông ta không nói gì, liền túm cổ áo Kỷ Nguyên, lôi thẳng vào sân trong. Một tiếng "xoẹt" vang lên, áo của Kỷ Nguyên - vốn đã rách nát sau nhiều năm mặc - bị xé toạc.
Không ngờ rằng cú lôi mạnh đó làm cả phần lưng gầy gò của Kỷ Nguyên lộ ra. Những vết thương ngang dọc chằng chịt, vừa cũ vừa mới, khắp lưng đứa trẻ tám tuổi phơi bày ra trước mắt mọi người.
An bá giật mình, lắp bắp kinh hãi:
"Trời đất ơi, sao lại bị thương nhiều như vậy!"
Không chỉ An bá, An bá nương cũng không kìm được mà thốt lên kinh hô:
"Làm sao mà đánh ra nông nỗi thế này được?"
Kỷ thẩm nương từ trong nhà chạy ra, tay cầm một chiếc bát, miệng bô bô:
"Nhìn cái gì mà nhìn! Trẻ con va va đập đập tí thôi thì làm sao? Nó tham ăn, ăn hết cả bánh bột ngô của nhà ta! Ở nhà các ngươi mà không đánh hả?"
An bá nương là người thẳng tính, nghe vậy liền nói:
"Thế nhưng cũng không thể đánh thành như vậy chứ! Cũ mới gì chồng chất đầy cả lưng! Nhà ngươi Kỷ Lợi cũng bị đánh như thế này bao giờ chưa?"
Một lời này vừa dứt, Kỷ tam thúc và Kỷ thẩm nương lập tức nghẹn họng, không thốt nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.