Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Chương 67: Cơm hộp
ROSE
26/06/2022
Khoảng nửa tiếng sau, Mộc Tâm đến Flo, cô theo lời Lạc Tư nói, ấn thang máy đi lên tầng cao nhất.
Vừa mới đẩy cửa ra, một mùi rượu tây hắc lên khiến cô nhíu mày. Trên chiếc ghế sofa đen dài, Lâm Đình Phong đang dựa người, nhắm mắt giống như ngủ say, trong phòng không có ai khác.
Mộc Tâm thở dài đi lại chỗ anh, cô dùng sức đỡ người anh lên, nhỏ giọng mắng: "Con ma men này! Mới chui ra từ thùng rượu hay sao mà người nồng nặc mùi rượu vậy."
Lâm Đình Phong nghe thấy lời cô nói thì giả vờ dựa lên vai cô cọ cọ, hít lấy mùi hương quen thuộc trên người cô. Nguyên ngày hôm nay anh không được ôm cô gái nhỏ một cái nào, đúng là nhớ cô đến sắp phát điên rồi!
Mộc Tâm thấy động tác nhỏ của anh, cô đưa tay nhéo lên eo anh một cái: "Đồ lưu manh, say rồi mà còn giở trò sàm sỡ cho được."
Lực tay của cô rất lớn, Lâm Đình Phong cắn răng chịu đựng để không kêu lên. Anh ở bên tai cô thì thầm những lời như người say: "Mộc Mộc, anh biết sai rồi... xin lỗi em..."
Mộc Tâm nghe thấy lời anh, cô im lặng không nói gì, dìu anh đi vào thang máy.
Lúc đi xuống tầng trệt, cô đỡ anh đi ra ngoài cửa chính, đặt anh ngồi xuống bật thang để anh đợi cô đi lấy xe. Vừa đi được vài bước thì đụng phải hai gã ăn chơi. Hắn ta đưa tay chặn Mộc Tâm lại, ánh mắt đục ngầu di chuyển trên cơ thể của cô, nói những lời cợt nhã: "Cô em xinh đẹp, đi đâu vậy? Đi với bọn anh một đêm, em muốn bao nhiêu tiền cũng được."
Mộc Tâm lùi ra sau mấy bước, lạnh giọng, nói: "Tránh ra!"
Hai gã đó lấn về phía cô, cười xấu xa: "Ôi! Rất có cá tính nha, anh thích lắm, em có chơi threesome không? Bọn anh sẽ trả giá gấp ba lần."
Mộc Tâm không muốn gây chuyện, cô định di vòng qua hai người bọn họ. Một gã tóc vàng đưa tay muốn kéo lấy cô. Bàn tay còn chưa chạm tới người Mộc Tâm thì đã bị một bàn tay rắn chắc nắm lấy. Bàn tay ấy dùng sức vặn mạnh, khiến tên tóc vàng la lên một tiếng đau đớn.
Mộc Tâm đưa mắt nhìn lại thì thấy 'người nào đó' vừa mới say đến bất tỉnh nhân sự đến đi cũng đi không nổi, giờ lại lạnh lùng đứng chắn trước mặt cô.
Lâm Đình Phong bắn ánh mắt nguy hiểm nhìn hai gã đàn ông kia, môi mỏng gằn ra từng chữ lạnh thấu xương: "Chọn đi, muốn nằm viện hay cấp cứu?"
Hai gã ăn chơi thấy bộ dáng gầy gò của Lâm Đình Phong thì cười ngã ngớn: "Haha, cười chết tao rồi, tên mặt trắng này muốn lo chuyện bao đồng hả? Vậy thì đừng... Aaaa!"
Lâm Đình Phong không đợi hắn nói xong lời thoại đã đạp thẳng vào bụng hắn khiến hắn văng ra hai mét, nằm dưới đất la ó.
[Tác giả: Cắt!!! Sao chưa gì đã đánh rồi? Cậu phải cho hắn ta nói xong lời thoại chứ! Như vậy thì tôi mới đủ số chữ được.
Lâm Đình Phong: Trượt chân.
Tác giả:... ]
Anh không nói nhiều, trực tiếp đánh hai gã đó ngất xĩu. Anh bảo vệ đứng ở cửa thấy toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy năm phút thì sợ hãi nhìn Lâm Đình Phong.
Anh nhìn tên bảo vệ rung rẫy đứng cách đó vài mét, lạnh giọng, nói: "Gọi cấp cứu đi. Đứng đực ra đó làm gì?"
Anh bảo vệ gật đầu lia lịa, mò vào túi lấy chiếc điện thoại ra gọi cấp cứu.
Xử lý xong hai gã ăn chơi, Lâm Đình Phong chợt nhớ chực tới việc quan trọng. Đột nhiên anh cảm thấy sống lưng lạnh toát, quay đầu lại thì thấy Mộc Tâm đang híp mắt nhìn anh. Cô cong khóe môi, cười lạnh: "Ha, giả vờ say sao?"
Lâm Đình Phong rùng mình một cái, anh đi về phía cô, giải thích: "Mộc Mộc, anh không phải cố ý đâu, em nghe anh nói đã."
Mộc Tâm không thèm nghe anh nói, cô bình tĩnh xoay người đi về phía bãi đỗ xe. Lâm Đình Phong đuổi theo, ôm lấy cô từ phía sau, gấp gáp giải thích: "Không phải anh muốn giả vờ để lừa em đâu. Tại vì..."
"Bịch", Mộc Tâm nắm lấy tay anh, quật mạnh qua vai một cái khiến anh ngã nằm trên nền đất.
[Tác giả: Cắt!!! Sao nữa vậy? Cô phải để anh ta nói xong thoại chứ! Như vậy thì tôi...
Mộc Tâm: Trượt tay
Tác giả:... ]
Lâm Đình Phong ôm ngực, đau đớn rên khẽ một tiếng, anh đưa ánh mắt đánh thương nhìn cô: "Mộc Mộc, em muốn mưu sát chồng mình à?"
Mộc Tâm lạnh lùng giẫm đôi giày cao gót đi lấy xe rồi phóng nhanh về nhà. Lâm Đình Phong tội nghiệp lê tấm thân cao hơn một mét tám đi lấy xe rồi tự láy về nhà.
...
Sáng hôm sau, Lâm Đình Phong dậy sớm để làm bữa sáng như mọi khi, nghĩ tới cô hàng xóm đối diện vẫn còn giận mình thì thở dài bất lực. Anh để đồ ăn vào hộp giữ nhiệt, nghĩ nghĩ một chút rồi lấy tờ giấy note ghi một dòng chữ dán lên hộp cơm.
Anh mặt áo khoác vào, cầm điện thoại, chìa khóa xe và hộp giữ nhiệt rồi đi ra ngoài. Anh treo hộp cơm lên tay nắm cửa, ấn chuông hai cái rồi đi về phía thang máy, xuống lầu lấy xe đi làm.
Khoảng 8h30, Mộc Tâm cầm túi xách đi làm, lúc cô mở cửa ra, thấy có một hộp giữ nhiệt treo ở tay cầm. Cô vô thức đưa mắt nhìn căn phòng đối diện. Trong lòng chợt dâng lên chút ấm áp, cô cầm hộp cơm, đóng cửa lại, đi đến công ty.
...
Hôm nay có một cuộc họp, Mộc Tâm điềm nhiên lắng nghe, báo cáo công việc và tiến triển dự án của mình. Lâm Đình Phong ngồi ở ghế giữa, anh luôn đặt sự chú ý lên người cô thư ký nhỏ, nhưng cô lại không cho anh dù chỉ là một ánh mắt làm anh thất vọng không thôi.
...
Đến giờ nghỉ trưa, Mộc Tâm cầm hộp cơm đi đến phòng trà, cô lấy hộp cơm ra khỏi túi giữ nhiệt thì thấy một tờ giấy note nhỏ. Cô cầm tờ giấy lên xem: "Có giận anh thì cũng đừng bỏ bữa.", trái tim cô đột nhiên bị ai đó hung hăng đập mạnh một cái, trong lòng đột nhiên có chút nhớ ai kia!
Cô mở hộp cơm ra ăn, đang ăn thì điện thoại rung lên. Cô cầm điện thoại nhìn qua tên người gọi rồi ấn nút bắt máy: "Alo, Gia Thành, chương trình quảng cáo có vấn đề gì sao?"
Đầu dây bên kia, Trần Gia Thành cười nói:"Không có vấn đề gì. Chỉ là anh có một tin tức tốt cho em đây. Có muốn nghe không?"
Mộc Tâm tò mò: "Tin tức gì vậy?"
"Biết em có dự án muốn ký kết với Tống Sinh, nên anh có hỏi thăm một chút. Anh nhận được tin Tống Sinh đang khảo sát vườn dược thảo ở cao nguyên Đông Bắc."
Cô nghe xong lời anh nói thì vui mừng: "Tốt quá rồi! Chuyện khó khăn cả tuần nay cuối cùng cũng giải quyết được rồi! Cảm ơn anh, Gia Thành."
Điện thoại truyền ra tiếng cười khẽ của anh: "Không có gì, nếu muốn cảm ơn thì hai tuần nữa đến dự sinh nhật của anh đi."
"Sinh nhật của anh vào tháng sau à? Đương nhiên là em sẽ tới rồi."
"Được, anh sẽ gửi thư mời cho em sau, em ăn trưa đi, bye."
"Bye."
...
Chiều hôm đó, sau khi tan ca, Mộc Tâm gọi điện cho Ngọc Điềm, máy vừa kết nối, cô liền vui vẻ hỏi: "Điềm Điềm, cậu rảnh không? Tụi mình đi mua sắm đi."
Ngọc Điềm cười đáp: "Ok, nhưng khoảng 7 giờ được không? Mình đang xử lý một hồ sơ vụ án."
"Được, vậy 7 giờ mình tới công ty đón cậu."
"Được, lát gặp."
Sau khi cúp điện thoại, Mộc Tâm thấy thời gian còn sớm nên cô láy xe đến công ty Sunset để lấy vài hồ sơ.
Đi vào công ty, thấy phòng thiết kế vẫn còn sáng đèn, cô nhẹ nhàng đi lại thì thấy Trịnh Sâm vẫn còn ngồi trên bàn vẽ vời. Cô mĩm cười đi lại, nhặt vài tờ giấy bị rơi trên đất lên xem rồi đặt lại lên bàn.
Trịnh Sâm ngẫng đầu, thấy cô đến thì đứng bật dậy: "Bà chủ, sao giờ này rồi mà cô còn đến đây?"
Mộc Tâm vỗ vai cậu ấy, bảo: "Ngồi xuống đi.", cô kéo một chiếc ghế lại cạnh bàn, ngồi xuống, nói đùa: "Sao giờ này mà cậu còn chưa tan ca nữa? Người không biết nhìn vào sẽ nghĩ rằng tôi đang bốc lột nhân viên đó!"
Giọng nói Trịnh Sâm buồn buồn: "Tôi vẫn chưa thiết kế xong bộ sưu tập của quý này nữa... Tôi sợ bà chủ sẽ thất vọng về tôi. Quý vừa rồi công ty đã thua lỗ không ít rồi."
Mộc Tâm động viên: "Thu lỗ là trách nhiệm của mọi người ở công ty, đâu phải tại một mình cậu. Đừng tự tạo áp lực cho mình quá, thư giản chút đi.", nghĩ tới gì đó, cô liền nói: "Sắp tới tôi sẽ đi cao nguyên công tác, có muốn đi cùng không, rủ theo Kiến Vĩ và Jolie luôn! Xem như đi dã ngoại một chuyến để lấy cảm hứng."
Trịnh Sâm nghe vậy thì có chút hứng thú, hỏi: "Chúng tôi đi theo có làm ảnh hưởng đến công việc của bà chủ không?"
Mộc Tâm vỗ vai cậu: "Không sao đâu! Tôi sẽ chuẩn bị vé xe rồi gửi thời gian cho mọi người.", nói rồi cô đứng lên xếp các tập bản thảo lại, "Giờ thì cậu về nhà nghĩ ngơi hay đi đâu đó chơi đi. Cậu nhìn cậu kìa, ốm đi một vòng rồi! Mau trả lại nhà thiết kế đẹp trai ngời ngời cho tôi đi! Đó là mệnh lệnh!"
Trịnh Sâm nghe cô nói thì mĩm cười: "Dạ, vậy tôi tan ca ngay, cảm ơn bà chủ."
Thấy cậu ta ra về rồi, Mộc Tâm mới đi lên tầng lấy hồ sơ.
Vừa mới đẩy cửa ra, một mùi rượu tây hắc lên khiến cô nhíu mày. Trên chiếc ghế sofa đen dài, Lâm Đình Phong đang dựa người, nhắm mắt giống như ngủ say, trong phòng không có ai khác.
Mộc Tâm thở dài đi lại chỗ anh, cô dùng sức đỡ người anh lên, nhỏ giọng mắng: "Con ma men này! Mới chui ra từ thùng rượu hay sao mà người nồng nặc mùi rượu vậy."
Lâm Đình Phong nghe thấy lời cô nói thì giả vờ dựa lên vai cô cọ cọ, hít lấy mùi hương quen thuộc trên người cô. Nguyên ngày hôm nay anh không được ôm cô gái nhỏ một cái nào, đúng là nhớ cô đến sắp phát điên rồi!
Mộc Tâm thấy động tác nhỏ của anh, cô đưa tay nhéo lên eo anh một cái: "Đồ lưu manh, say rồi mà còn giở trò sàm sỡ cho được."
Lực tay của cô rất lớn, Lâm Đình Phong cắn răng chịu đựng để không kêu lên. Anh ở bên tai cô thì thầm những lời như người say: "Mộc Mộc, anh biết sai rồi... xin lỗi em..."
Mộc Tâm nghe thấy lời anh, cô im lặng không nói gì, dìu anh đi vào thang máy.
Lúc đi xuống tầng trệt, cô đỡ anh đi ra ngoài cửa chính, đặt anh ngồi xuống bật thang để anh đợi cô đi lấy xe. Vừa đi được vài bước thì đụng phải hai gã ăn chơi. Hắn ta đưa tay chặn Mộc Tâm lại, ánh mắt đục ngầu di chuyển trên cơ thể của cô, nói những lời cợt nhã: "Cô em xinh đẹp, đi đâu vậy? Đi với bọn anh một đêm, em muốn bao nhiêu tiền cũng được."
Mộc Tâm lùi ra sau mấy bước, lạnh giọng, nói: "Tránh ra!"
Hai gã đó lấn về phía cô, cười xấu xa: "Ôi! Rất có cá tính nha, anh thích lắm, em có chơi threesome không? Bọn anh sẽ trả giá gấp ba lần."
Mộc Tâm không muốn gây chuyện, cô định di vòng qua hai người bọn họ. Một gã tóc vàng đưa tay muốn kéo lấy cô. Bàn tay còn chưa chạm tới người Mộc Tâm thì đã bị một bàn tay rắn chắc nắm lấy. Bàn tay ấy dùng sức vặn mạnh, khiến tên tóc vàng la lên một tiếng đau đớn.
Mộc Tâm đưa mắt nhìn lại thì thấy 'người nào đó' vừa mới say đến bất tỉnh nhân sự đến đi cũng đi không nổi, giờ lại lạnh lùng đứng chắn trước mặt cô.
Lâm Đình Phong bắn ánh mắt nguy hiểm nhìn hai gã đàn ông kia, môi mỏng gằn ra từng chữ lạnh thấu xương: "Chọn đi, muốn nằm viện hay cấp cứu?"
Hai gã ăn chơi thấy bộ dáng gầy gò của Lâm Đình Phong thì cười ngã ngớn: "Haha, cười chết tao rồi, tên mặt trắng này muốn lo chuyện bao đồng hả? Vậy thì đừng... Aaaa!"
Lâm Đình Phong không đợi hắn nói xong lời thoại đã đạp thẳng vào bụng hắn khiến hắn văng ra hai mét, nằm dưới đất la ó.
[Tác giả: Cắt!!! Sao chưa gì đã đánh rồi? Cậu phải cho hắn ta nói xong lời thoại chứ! Như vậy thì tôi mới đủ số chữ được.
Lâm Đình Phong: Trượt chân.
Tác giả:... ]
Anh không nói nhiều, trực tiếp đánh hai gã đó ngất xĩu. Anh bảo vệ đứng ở cửa thấy toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy năm phút thì sợ hãi nhìn Lâm Đình Phong.
Anh nhìn tên bảo vệ rung rẫy đứng cách đó vài mét, lạnh giọng, nói: "Gọi cấp cứu đi. Đứng đực ra đó làm gì?"
Anh bảo vệ gật đầu lia lịa, mò vào túi lấy chiếc điện thoại ra gọi cấp cứu.
Xử lý xong hai gã ăn chơi, Lâm Đình Phong chợt nhớ chực tới việc quan trọng. Đột nhiên anh cảm thấy sống lưng lạnh toát, quay đầu lại thì thấy Mộc Tâm đang híp mắt nhìn anh. Cô cong khóe môi, cười lạnh: "Ha, giả vờ say sao?"
Lâm Đình Phong rùng mình một cái, anh đi về phía cô, giải thích: "Mộc Mộc, anh không phải cố ý đâu, em nghe anh nói đã."
Mộc Tâm không thèm nghe anh nói, cô bình tĩnh xoay người đi về phía bãi đỗ xe. Lâm Đình Phong đuổi theo, ôm lấy cô từ phía sau, gấp gáp giải thích: "Không phải anh muốn giả vờ để lừa em đâu. Tại vì..."
"Bịch", Mộc Tâm nắm lấy tay anh, quật mạnh qua vai một cái khiến anh ngã nằm trên nền đất.
[Tác giả: Cắt!!! Sao nữa vậy? Cô phải để anh ta nói xong thoại chứ! Như vậy thì tôi...
Mộc Tâm: Trượt tay
Tác giả:... ]
Lâm Đình Phong ôm ngực, đau đớn rên khẽ một tiếng, anh đưa ánh mắt đánh thương nhìn cô: "Mộc Mộc, em muốn mưu sát chồng mình à?"
Mộc Tâm lạnh lùng giẫm đôi giày cao gót đi lấy xe rồi phóng nhanh về nhà. Lâm Đình Phong tội nghiệp lê tấm thân cao hơn một mét tám đi lấy xe rồi tự láy về nhà.
...
Sáng hôm sau, Lâm Đình Phong dậy sớm để làm bữa sáng như mọi khi, nghĩ tới cô hàng xóm đối diện vẫn còn giận mình thì thở dài bất lực. Anh để đồ ăn vào hộp giữ nhiệt, nghĩ nghĩ một chút rồi lấy tờ giấy note ghi một dòng chữ dán lên hộp cơm.
Anh mặt áo khoác vào, cầm điện thoại, chìa khóa xe và hộp giữ nhiệt rồi đi ra ngoài. Anh treo hộp cơm lên tay nắm cửa, ấn chuông hai cái rồi đi về phía thang máy, xuống lầu lấy xe đi làm.
Khoảng 8h30, Mộc Tâm cầm túi xách đi làm, lúc cô mở cửa ra, thấy có một hộp giữ nhiệt treo ở tay cầm. Cô vô thức đưa mắt nhìn căn phòng đối diện. Trong lòng chợt dâng lên chút ấm áp, cô cầm hộp cơm, đóng cửa lại, đi đến công ty.
...
Hôm nay có một cuộc họp, Mộc Tâm điềm nhiên lắng nghe, báo cáo công việc và tiến triển dự án của mình. Lâm Đình Phong ngồi ở ghế giữa, anh luôn đặt sự chú ý lên người cô thư ký nhỏ, nhưng cô lại không cho anh dù chỉ là một ánh mắt làm anh thất vọng không thôi.
...
Đến giờ nghỉ trưa, Mộc Tâm cầm hộp cơm đi đến phòng trà, cô lấy hộp cơm ra khỏi túi giữ nhiệt thì thấy một tờ giấy note nhỏ. Cô cầm tờ giấy lên xem: "Có giận anh thì cũng đừng bỏ bữa.", trái tim cô đột nhiên bị ai đó hung hăng đập mạnh một cái, trong lòng đột nhiên có chút nhớ ai kia!
Cô mở hộp cơm ra ăn, đang ăn thì điện thoại rung lên. Cô cầm điện thoại nhìn qua tên người gọi rồi ấn nút bắt máy: "Alo, Gia Thành, chương trình quảng cáo có vấn đề gì sao?"
Đầu dây bên kia, Trần Gia Thành cười nói:"Không có vấn đề gì. Chỉ là anh có một tin tức tốt cho em đây. Có muốn nghe không?"
Mộc Tâm tò mò: "Tin tức gì vậy?"
"Biết em có dự án muốn ký kết với Tống Sinh, nên anh có hỏi thăm một chút. Anh nhận được tin Tống Sinh đang khảo sát vườn dược thảo ở cao nguyên Đông Bắc."
Cô nghe xong lời anh nói thì vui mừng: "Tốt quá rồi! Chuyện khó khăn cả tuần nay cuối cùng cũng giải quyết được rồi! Cảm ơn anh, Gia Thành."
Điện thoại truyền ra tiếng cười khẽ của anh: "Không có gì, nếu muốn cảm ơn thì hai tuần nữa đến dự sinh nhật của anh đi."
"Sinh nhật của anh vào tháng sau à? Đương nhiên là em sẽ tới rồi."
"Được, anh sẽ gửi thư mời cho em sau, em ăn trưa đi, bye."
"Bye."
...
Chiều hôm đó, sau khi tan ca, Mộc Tâm gọi điện cho Ngọc Điềm, máy vừa kết nối, cô liền vui vẻ hỏi: "Điềm Điềm, cậu rảnh không? Tụi mình đi mua sắm đi."
Ngọc Điềm cười đáp: "Ok, nhưng khoảng 7 giờ được không? Mình đang xử lý một hồ sơ vụ án."
"Được, vậy 7 giờ mình tới công ty đón cậu."
"Được, lát gặp."
Sau khi cúp điện thoại, Mộc Tâm thấy thời gian còn sớm nên cô láy xe đến công ty Sunset để lấy vài hồ sơ.
Đi vào công ty, thấy phòng thiết kế vẫn còn sáng đèn, cô nhẹ nhàng đi lại thì thấy Trịnh Sâm vẫn còn ngồi trên bàn vẽ vời. Cô mĩm cười đi lại, nhặt vài tờ giấy bị rơi trên đất lên xem rồi đặt lại lên bàn.
Trịnh Sâm ngẫng đầu, thấy cô đến thì đứng bật dậy: "Bà chủ, sao giờ này rồi mà cô còn đến đây?"
Mộc Tâm vỗ vai cậu ấy, bảo: "Ngồi xuống đi.", cô kéo một chiếc ghế lại cạnh bàn, ngồi xuống, nói đùa: "Sao giờ này mà cậu còn chưa tan ca nữa? Người không biết nhìn vào sẽ nghĩ rằng tôi đang bốc lột nhân viên đó!"
Giọng nói Trịnh Sâm buồn buồn: "Tôi vẫn chưa thiết kế xong bộ sưu tập của quý này nữa... Tôi sợ bà chủ sẽ thất vọng về tôi. Quý vừa rồi công ty đã thua lỗ không ít rồi."
Mộc Tâm động viên: "Thu lỗ là trách nhiệm của mọi người ở công ty, đâu phải tại một mình cậu. Đừng tự tạo áp lực cho mình quá, thư giản chút đi.", nghĩ tới gì đó, cô liền nói: "Sắp tới tôi sẽ đi cao nguyên công tác, có muốn đi cùng không, rủ theo Kiến Vĩ và Jolie luôn! Xem như đi dã ngoại một chuyến để lấy cảm hứng."
Trịnh Sâm nghe vậy thì có chút hứng thú, hỏi: "Chúng tôi đi theo có làm ảnh hưởng đến công việc của bà chủ không?"
Mộc Tâm vỗ vai cậu: "Không sao đâu! Tôi sẽ chuẩn bị vé xe rồi gửi thời gian cho mọi người.", nói rồi cô đứng lên xếp các tập bản thảo lại, "Giờ thì cậu về nhà nghĩ ngơi hay đi đâu đó chơi đi. Cậu nhìn cậu kìa, ốm đi một vòng rồi! Mau trả lại nhà thiết kế đẹp trai ngời ngời cho tôi đi! Đó là mệnh lệnh!"
Trịnh Sâm nghe cô nói thì mĩm cười: "Dạ, vậy tôi tan ca ngay, cảm ơn bà chủ."
Thấy cậu ta ra về rồi, Mộc Tâm mới đi lên tầng lấy hồ sơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.