Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Chương 56: Dập lửa
ROSE
26/06/2022
Trong thư phòng ấm áp, Mộc Tâm gối đầu trên thành ghế sofa rồi ngủ quên lúc nào không hay. Lâm Đình Phong sau khi xử lý xong văn kiện cuối cùng, anh tắt máy tính, ngẫng đầu nhìn về phía chiếc ghế sofa thì nhìn thấy cô gái nhỏ đã ngủ đến say ngọt.
Anh cong môi lên một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng đi lại bế cô lên, anh đi qua phòng ngủ của mình. Vừa đặt cô nằm xuống chiếc giường mềm mại, cô gái nhỏ trong lòng ngực đã vương tay ôm lấy cổ của anh, nhỏ giọng nói: "Anh đi đâu vậy? Không ngủ lại với em à?"
Lâm Đình Phong đưa tay ngắt cái mũi nhỏ của cô: "Em đang dụ dỗ anh phạm tội đó à?"
Mộc Tâm giảo hoạt trượt bàn tay mềm mại xuống, nhẹ nhàng vuốt ve ngực của anh, giở giọng mị hoặc: "Nếu được thì... em rất muốn làm đồng phạm của anh!"
Lâm Đình Phong làm sao chịu nổi loại cám dỗ ngọt ngào này, trái cổ của anh chuyển động lên xuống, hơi thở bắt đầu nặng hơn, giọng nói khàn khàn: "Là em đốt lửa, em phải có nhiệm vụ dập tắt nó đấy!"
Vừa dứt lời, bờ môi mỏng lạnh của anh áp lên bờ môi mọng ấm nóng của cô. Anh mút nhẹ lên cánh môi cô, đầu lưỡi lướt trên môi cô từng chút một như đang hưởng thức một thìa kem ngọt ngào.
Anh nghiêng người đè cô dưới thân mình, bàn tay vuốt ve lên vòng eo mềm mại của cô, chiếc lưỡi cũng thuận theo nhịp điệu mà tách môi của cô ra tiến vào trong, trêu đùa với chiếc lưỡi đinh hương của cô.
Nụ hôn cháy bỏng và ôn nhu như thiêu rụi từng tất lý trí của Mộc Tâm, cô chỉ biết ôm lấy cổ anh, ngửa đầu đáp lại nụ hôn ấy.
Bàn tay cô khẽ di chuyển xuống ngực của anh, nhẹ nhàng tháo từng chiếc cúc áo ra, đến khi một hàng cúc áo được giải phóng, các đầu ngón tay thon dài của cô có thể cảm nhận được từng khối cơ bụng săn chắc của anh.
Lâm Đình Phong dời nụ hôn qua bên má cô, đôi môi mỏng khẽ mút lên vành tai cô. Mộc Tâm bị kích thích điểm nhạy cảm, cô rụt tai lại, bên tai lập tức vang lên tiếng cười khẽ xấu xa của ai kia: "Em nhạy cảm thật đó, tiểu hồ ly."
Gương mặt của cô càng trở nên đỏ hơn, cô quay mặt qua chỗ khác, không thèm nhìn anh nữa. Lâm Đình Phong không buông tha cho cô, anh cúi đầu hôn xuống chiếc cổ thon dài của cô, khẽ đưa răng cắn mút, để xuống một dấu hôn đỏ bắt mắt.
Nhìn dấu hôn nổi bật trên làn da trắng sữa của cô, anh thấy thật thỏa mãn, anh càng hôn sâu xuống xương quai xanh của cô.
Cảm giác tê dại truyền ra khắp người làm đầu óc Mộc Tâm trống rỗng, khi nụ hôn của anh di chuyển xuống khe ngực sâu hút. Khoái cảm xa lạ càng trở nên mãnh liệt, từng tế bào trong cơ thể như đang bị hơ nóng trong lò vi sóng 180 độ C.
"Ưm...", cô không nhịn được mà bật ra một tiếng rên khẽ.
Âm thanh quyến rũ của cô như một lời khích lệ Lâm Đình Phong, anh ngẫng đầu khỏi ngực của cô, vừa áp nụ hôn xuống đôi môi hồng nhuận vừa đưa tay ra sau lưng tìm lấy khóa áo trong của cô.
Mộc Tâm đón nhận nụ hôn của anh, cô cong người, áp sát ngực mình lên bờ ngực nóng bỏng của anh. Các ngón tay nhỏ nhắn đan vào từng sợi tóc mềm mại của anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bầu không khí bên trong căn phòng nóng dần lên, hai con người trên chiếc giường kingsize ngày càng ý loạn tình mê.
Đột nhiên điện thoại trong túi Lâm Đình Phong reo lên, anh không thèm nhìn, trực tiếp lấy nó ra ném lên chiếc ghế sofa gần đó.
Sau khi khó khăn mở được khóa áo của Mộc Tâm, anh khẽ đưa tay kéo chiếc áo lót mỏng manh ra khỏi váy cô, thẳng tay ném xuống đất.
Đúng lúc này điện thoại trong túi cô lại reo lên. Cả hai đang chìm đấm trong lửa tình mãnh liệt, nên không ai để ý đến nó. Đến khi điện thoại Lâm Đình Phong vang lên lần nữa, Mộc Tâm mới lấy chút lý trí đẩy đầu anh ra: "Anh đi nghe máy đi, chắc có chuyện gấp gì đó!"
Bác nông dân họ Lâm vẫn chăm chỉ trồng xuống người cô từng trái dâu chín mọng, khẽ nói: "Không quan trọng."
Điện thoại trên sofa lại reo lên lần ba, lúc này lửa trong người Mộc Tâm đã vơi đi hơn một nửa, cô vịnh hai má của Lâm Đình Phong đẩy đầu anh ra, để anh đối diện với mình, dụ dỗ nói: "Đi nghe máy đi, đã là lần thứ ba rồi, chắc có chuyện gấp lắm."
Lâm Đình Phong đen mặt, bước xuống giường, hầm hầm đi lại sofa cầm chiếc điện thoại lên, nhìn lướt qua tên người gọi thì trực tiếp bắt máy: "Cậu tốt nhất là có chuyện quan trọng cần nói. Nếu không thì ngày mai đóng cửa bệnh viện đi là vừa."
Lạc Tư bên kia đơ vài giây, nửa đêm nửa hôm mà tên đại ma vương này ăn phải thuốc súng à? Dữ như vậy làm gì?
Thấy hai viên cảnh sát đang nhìn mình, Lạc Tư dùng giọng điệu đáng thương nói: "Tiểu Phong Phong, mình bị bắt vào đồn cảnh sát rồi, cậu đến bảo lãnh cho mình đi."
Lâm Đình Phong lạnh lùng nói: "Ở đó ngủ một đêm đi, sáng mai mình sẽ kêu Tiểu A đến bảo lãnh cho cậu."
Đầu dây bên kia Lạc Tư quýnh lên: "Ôi! Thằng bạn plastic, cậu mà không đến là tình bạn này coi như tới đây là tuyên bố tử vong đấy!"
Lâm Đình Phong trầm mặt, môi mỏng phun ra vài chữ: "Có lần sau thì cậu tuyên bố chết yểu cũng không có ai đến bảo lãnh đâu!"
"Hihi, mình biết cậu sẽ không...", đầu dây điện thoại truyền đến tiếng 'Tút' thật dài, Lạc Tư cười nói với hai viên cảnh sát: "Bạn của tôi sắp tới bảo lãnh rồi!", nói rồi cậu ngước cặp mắt gợi đòn nhìn Ngọc Điềm, cô ấy cũng vừa cúp điện thoại.
...
Mộc Tâm bên kia vừa nhận được cuộc gọi của Ngọc Điềm, nghe thấy cô ấy đang ở đồn cảnh sát, Mộc Tâm vội bước xuống giường, nhặt chiếc áo lót chạy vào nhà vệ sinh.
Khi bước ra, quần áo của cô đã được xử lý chỉnh tề, cô vừa đi ra phòng khách lấy túi xách vừa nói: "Em có chuyện gấp, em đi ra ngoài một lát nha!"
Lâm Đình Phong dựa vào cửa phòng, ai oán nhìn cô: "Giờ này mà em còn ra ngoài?"
Mộc Tâm đi lại hôn lên má anh một cái, dỗ ngọt, nói: "Em đi rồi về ngay, anh xử lý chuyện gấp của anh đi, bye bye."
Thấy cô đi rồi, Lâm Đình Phong mới thong thả cài lại cúc áo, cầm áo khoác và chìa khóa xe đi ra ngoài.
...
Đồn cảnh sát nhân dân, hai viên cảnh sát trực đêm đang ngồi trong bầu không khí đậm đặc mùi thuốc súng của hai thanh niên trước mặt.
Mộc Tâm chạy đến, cô đổ xe trước cửa cục cảnh sát, rồi đẩy cửa đi vào trong. Nhìn lướt qua, cô đã thấy Ngọc Điềm đang ngồi trên băng ghế dài. Cô lo lắng đi lại, nhìn Ngọc Điềm từ trên xuống dưới, thấy mu bàn tay của cô ấy bị trầy xướt, cô dịu giọng nói: "Cậu đánh nhau à? Đánh nhau với ai vậy?"
Ngọc Điềm mím mím môi, cụp mắt như đứa trẻ làm sai, đưa tay chỉ về phía Lạc Tư đang ngồi quặt quại trong góc phòng. Mộc Tâm theo hướng cô ấy chỉ mà nhìn qua, khi thấy được người đó là ai, đầu Mộc Tâm như có con quạ đen vừa bay qua. Sao lại là cái con hàng này vậy?
Lúc này cửa chính cục cảnh sát được đẩy ra, Lâm Đình Phong tiêu sái bước vào, không ngoài dự đoán, anh thấy Mộc Tâm đang nhướng mày nhìn mình. Ánh mắt anh rơi vào tên thanh niên đẹp trai đứng phía sau lưng cô. Khi ở trước cửa, anh đã thấy xe của cô rồi, nhưng thật không ngờ việc gấp cô nói lại là đến cục cảnh sát bảo lãnh cho tên thanh niên ẻo lả kia.
Lạc Tư lúc này nhìn lên, thấy Mộc Tâm và Lâm Đình Phong, cậu nghĩ rằng hai người cùng đến bảo lãnh cho mình, mừng muốn rơi nước mắt, nức nở kể lể: "Ôi! Hai người cùng đến à? Huhu, mình bị đánh đến thảm mà! Mình chỉ có lòng tốt đưa tay ra đỡ một cái thôi mà bị đánh thành như vầy rồi! Cậu không thấy cái con quỷ đó dữ đến cỡ nào đâu! Người ta nói quân tử đánh người không đánh mặt, mà tên đó đánh lên mặt mình, đánh tận mấy cái! Huhu, sao mình ra đường gặp ai nữa."
Nghe Lạc Tư nói xấu mình trước mặt Mộc Tâm, Ngọc Điềm nổi đóa muốn xông lên: "Ê! Cái tên bánh bèo kia, cậu nói ai là con quỷ? Muốn tôi đấm cho mấy phát nữa không? Rõ ràng là cậu xàm sỡ tôi mà còn nói như bản thân thanh cao lắm!"
Thấy Ngọc Điềm đi lên, Lạc Tư sợ hãi núp sau lưng Lâm Đình Phong, rống cổ lên cãi lại: "Tôi có xàm sỡ cô bao giờ? Cô đừng có mà lấy oán báo ân."
Ngọc Điềm máu nóng dồn lên não, may mà Mộc Tâm nắm tay kéo cô ấy lại: "Còn ở cục cảnh sát, về nhà rồi nói sau, đừng làm lớn chuyện, ảnh hưởng không tốt tới công việc của cậu đâu."
Ngọc Điềm nghe vậy mới nhịn cơn giận xuống, ngồi phịch xuống băng ghế. Lạc Tư thấy một màn như vậy, nhìn về phía Mộc Tâm hỏi: "Tiểu Tâm Tâm, cô quen người hung dữ đó sao?"
"Ừm, bạn thân của tôi đó! Giờ thì nói với cảnh sát là hiểu lầm đi, nộp tiền bảo lãnh rồi đi về!"
Hai viên cảnh sát đứng đó nảy giờ, thấy bọn họ là người quen thì như trút được gánh nặng, hớn hở nói: "Haha, là người quen thì dễ nói chuyện rồi, bây giờ hai người bão lãnh ký tên, nộp phạt là có thể ra về rồi."
"Vâng ạ, phiền chú cảnh sát quá!", nói rồi Lâm Đình Phong và Mộc Tâm đi lại ký tên lên bảng cam kết, nộp tiền phạt xong thì bốn người đi ra ngoài.
Anh cong môi lên một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng đi lại bế cô lên, anh đi qua phòng ngủ của mình. Vừa đặt cô nằm xuống chiếc giường mềm mại, cô gái nhỏ trong lòng ngực đã vương tay ôm lấy cổ của anh, nhỏ giọng nói: "Anh đi đâu vậy? Không ngủ lại với em à?"
Lâm Đình Phong đưa tay ngắt cái mũi nhỏ của cô: "Em đang dụ dỗ anh phạm tội đó à?"
Mộc Tâm giảo hoạt trượt bàn tay mềm mại xuống, nhẹ nhàng vuốt ve ngực của anh, giở giọng mị hoặc: "Nếu được thì... em rất muốn làm đồng phạm của anh!"
Lâm Đình Phong làm sao chịu nổi loại cám dỗ ngọt ngào này, trái cổ của anh chuyển động lên xuống, hơi thở bắt đầu nặng hơn, giọng nói khàn khàn: "Là em đốt lửa, em phải có nhiệm vụ dập tắt nó đấy!"
Vừa dứt lời, bờ môi mỏng lạnh của anh áp lên bờ môi mọng ấm nóng của cô. Anh mút nhẹ lên cánh môi cô, đầu lưỡi lướt trên môi cô từng chút một như đang hưởng thức một thìa kem ngọt ngào.
Anh nghiêng người đè cô dưới thân mình, bàn tay vuốt ve lên vòng eo mềm mại của cô, chiếc lưỡi cũng thuận theo nhịp điệu mà tách môi của cô ra tiến vào trong, trêu đùa với chiếc lưỡi đinh hương của cô.
Nụ hôn cháy bỏng và ôn nhu như thiêu rụi từng tất lý trí của Mộc Tâm, cô chỉ biết ôm lấy cổ anh, ngửa đầu đáp lại nụ hôn ấy.
Bàn tay cô khẽ di chuyển xuống ngực của anh, nhẹ nhàng tháo từng chiếc cúc áo ra, đến khi một hàng cúc áo được giải phóng, các đầu ngón tay thon dài của cô có thể cảm nhận được từng khối cơ bụng săn chắc của anh.
Lâm Đình Phong dời nụ hôn qua bên má cô, đôi môi mỏng khẽ mút lên vành tai cô. Mộc Tâm bị kích thích điểm nhạy cảm, cô rụt tai lại, bên tai lập tức vang lên tiếng cười khẽ xấu xa của ai kia: "Em nhạy cảm thật đó, tiểu hồ ly."
Gương mặt của cô càng trở nên đỏ hơn, cô quay mặt qua chỗ khác, không thèm nhìn anh nữa. Lâm Đình Phong không buông tha cho cô, anh cúi đầu hôn xuống chiếc cổ thon dài của cô, khẽ đưa răng cắn mút, để xuống một dấu hôn đỏ bắt mắt.
Nhìn dấu hôn nổi bật trên làn da trắng sữa của cô, anh thấy thật thỏa mãn, anh càng hôn sâu xuống xương quai xanh của cô.
Cảm giác tê dại truyền ra khắp người làm đầu óc Mộc Tâm trống rỗng, khi nụ hôn của anh di chuyển xuống khe ngực sâu hút. Khoái cảm xa lạ càng trở nên mãnh liệt, từng tế bào trong cơ thể như đang bị hơ nóng trong lò vi sóng 180 độ C.
"Ưm...", cô không nhịn được mà bật ra một tiếng rên khẽ.
Âm thanh quyến rũ của cô như một lời khích lệ Lâm Đình Phong, anh ngẫng đầu khỏi ngực của cô, vừa áp nụ hôn xuống đôi môi hồng nhuận vừa đưa tay ra sau lưng tìm lấy khóa áo trong của cô.
Mộc Tâm đón nhận nụ hôn của anh, cô cong người, áp sát ngực mình lên bờ ngực nóng bỏng của anh. Các ngón tay nhỏ nhắn đan vào từng sợi tóc mềm mại của anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bầu không khí bên trong căn phòng nóng dần lên, hai con người trên chiếc giường kingsize ngày càng ý loạn tình mê.
Đột nhiên điện thoại trong túi Lâm Đình Phong reo lên, anh không thèm nhìn, trực tiếp lấy nó ra ném lên chiếc ghế sofa gần đó.
Sau khi khó khăn mở được khóa áo của Mộc Tâm, anh khẽ đưa tay kéo chiếc áo lót mỏng manh ra khỏi váy cô, thẳng tay ném xuống đất.
Đúng lúc này điện thoại trong túi cô lại reo lên. Cả hai đang chìm đấm trong lửa tình mãnh liệt, nên không ai để ý đến nó. Đến khi điện thoại Lâm Đình Phong vang lên lần nữa, Mộc Tâm mới lấy chút lý trí đẩy đầu anh ra: "Anh đi nghe máy đi, chắc có chuyện gấp gì đó!"
Bác nông dân họ Lâm vẫn chăm chỉ trồng xuống người cô từng trái dâu chín mọng, khẽ nói: "Không quan trọng."
Điện thoại trên sofa lại reo lên lần ba, lúc này lửa trong người Mộc Tâm đã vơi đi hơn một nửa, cô vịnh hai má của Lâm Đình Phong đẩy đầu anh ra, để anh đối diện với mình, dụ dỗ nói: "Đi nghe máy đi, đã là lần thứ ba rồi, chắc có chuyện gấp lắm."
Lâm Đình Phong đen mặt, bước xuống giường, hầm hầm đi lại sofa cầm chiếc điện thoại lên, nhìn lướt qua tên người gọi thì trực tiếp bắt máy: "Cậu tốt nhất là có chuyện quan trọng cần nói. Nếu không thì ngày mai đóng cửa bệnh viện đi là vừa."
Lạc Tư bên kia đơ vài giây, nửa đêm nửa hôm mà tên đại ma vương này ăn phải thuốc súng à? Dữ như vậy làm gì?
Thấy hai viên cảnh sát đang nhìn mình, Lạc Tư dùng giọng điệu đáng thương nói: "Tiểu Phong Phong, mình bị bắt vào đồn cảnh sát rồi, cậu đến bảo lãnh cho mình đi."
Lâm Đình Phong lạnh lùng nói: "Ở đó ngủ một đêm đi, sáng mai mình sẽ kêu Tiểu A đến bảo lãnh cho cậu."
Đầu dây bên kia Lạc Tư quýnh lên: "Ôi! Thằng bạn plastic, cậu mà không đến là tình bạn này coi như tới đây là tuyên bố tử vong đấy!"
Lâm Đình Phong trầm mặt, môi mỏng phun ra vài chữ: "Có lần sau thì cậu tuyên bố chết yểu cũng không có ai đến bảo lãnh đâu!"
"Hihi, mình biết cậu sẽ không...", đầu dây điện thoại truyền đến tiếng 'Tút' thật dài, Lạc Tư cười nói với hai viên cảnh sát: "Bạn của tôi sắp tới bảo lãnh rồi!", nói rồi cậu ngước cặp mắt gợi đòn nhìn Ngọc Điềm, cô ấy cũng vừa cúp điện thoại.
...
Mộc Tâm bên kia vừa nhận được cuộc gọi của Ngọc Điềm, nghe thấy cô ấy đang ở đồn cảnh sát, Mộc Tâm vội bước xuống giường, nhặt chiếc áo lót chạy vào nhà vệ sinh.
Khi bước ra, quần áo của cô đã được xử lý chỉnh tề, cô vừa đi ra phòng khách lấy túi xách vừa nói: "Em có chuyện gấp, em đi ra ngoài một lát nha!"
Lâm Đình Phong dựa vào cửa phòng, ai oán nhìn cô: "Giờ này mà em còn ra ngoài?"
Mộc Tâm đi lại hôn lên má anh một cái, dỗ ngọt, nói: "Em đi rồi về ngay, anh xử lý chuyện gấp của anh đi, bye bye."
Thấy cô đi rồi, Lâm Đình Phong mới thong thả cài lại cúc áo, cầm áo khoác và chìa khóa xe đi ra ngoài.
...
Đồn cảnh sát nhân dân, hai viên cảnh sát trực đêm đang ngồi trong bầu không khí đậm đặc mùi thuốc súng của hai thanh niên trước mặt.
Mộc Tâm chạy đến, cô đổ xe trước cửa cục cảnh sát, rồi đẩy cửa đi vào trong. Nhìn lướt qua, cô đã thấy Ngọc Điềm đang ngồi trên băng ghế dài. Cô lo lắng đi lại, nhìn Ngọc Điềm từ trên xuống dưới, thấy mu bàn tay của cô ấy bị trầy xướt, cô dịu giọng nói: "Cậu đánh nhau à? Đánh nhau với ai vậy?"
Ngọc Điềm mím mím môi, cụp mắt như đứa trẻ làm sai, đưa tay chỉ về phía Lạc Tư đang ngồi quặt quại trong góc phòng. Mộc Tâm theo hướng cô ấy chỉ mà nhìn qua, khi thấy được người đó là ai, đầu Mộc Tâm như có con quạ đen vừa bay qua. Sao lại là cái con hàng này vậy?
Lúc này cửa chính cục cảnh sát được đẩy ra, Lâm Đình Phong tiêu sái bước vào, không ngoài dự đoán, anh thấy Mộc Tâm đang nhướng mày nhìn mình. Ánh mắt anh rơi vào tên thanh niên đẹp trai đứng phía sau lưng cô. Khi ở trước cửa, anh đã thấy xe của cô rồi, nhưng thật không ngờ việc gấp cô nói lại là đến cục cảnh sát bảo lãnh cho tên thanh niên ẻo lả kia.
Lạc Tư lúc này nhìn lên, thấy Mộc Tâm và Lâm Đình Phong, cậu nghĩ rằng hai người cùng đến bảo lãnh cho mình, mừng muốn rơi nước mắt, nức nở kể lể: "Ôi! Hai người cùng đến à? Huhu, mình bị đánh đến thảm mà! Mình chỉ có lòng tốt đưa tay ra đỡ một cái thôi mà bị đánh thành như vầy rồi! Cậu không thấy cái con quỷ đó dữ đến cỡ nào đâu! Người ta nói quân tử đánh người không đánh mặt, mà tên đó đánh lên mặt mình, đánh tận mấy cái! Huhu, sao mình ra đường gặp ai nữa."
Nghe Lạc Tư nói xấu mình trước mặt Mộc Tâm, Ngọc Điềm nổi đóa muốn xông lên: "Ê! Cái tên bánh bèo kia, cậu nói ai là con quỷ? Muốn tôi đấm cho mấy phát nữa không? Rõ ràng là cậu xàm sỡ tôi mà còn nói như bản thân thanh cao lắm!"
Thấy Ngọc Điềm đi lên, Lạc Tư sợ hãi núp sau lưng Lâm Đình Phong, rống cổ lên cãi lại: "Tôi có xàm sỡ cô bao giờ? Cô đừng có mà lấy oán báo ân."
Ngọc Điềm máu nóng dồn lên não, may mà Mộc Tâm nắm tay kéo cô ấy lại: "Còn ở cục cảnh sát, về nhà rồi nói sau, đừng làm lớn chuyện, ảnh hưởng không tốt tới công việc của cậu đâu."
Ngọc Điềm nghe vậy mới nhịn cơn giận xuống, ngồi phịch xuống băng ghế. Lạc Tư thấy một màn như vậy, nhìn về phía Mộc Tâm hỏi: "Tiểu Tâm Tâm, cô quen người hung dữ đó sao?"
"Ừm, bạn thân của tôi đó! Giờ thì nói với cảnh sát là hiểu lầm đi, nộp tiền bảo lãnh rồi đi về!"
Hai viên cảnh sát đứng đó nảy giờ, thấy bọn họ là người quen thì như trút được gánh nặng, hớn hở nói: "Haha, là người quen thì dễ nói chuyện rồi, bây giờ hai người bão lãnh ký tên, nộp phạt là có thể ra về rồi."
"Vâng ạ, phiền chú cảnh sát quá!", nói rồi Lâm Đình Phong và Mộc Tâm đi lại ký tên lên bảng cam kết, nộp tiền phạt xong thì bốn người đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.