Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Chương 131: Khó khăn (2)
ROSE
22/08/2022
Rất nhanh đã mở thầu dự án. Vì đây là cuộc mở thầu thị chúng, giá niêm yết và ý tưởng cải tạo đều được công khai một cách minh bạch và còn được ghi hình lại để làm tư liệu chứng thực tính công bằng – liêm minh.
Kết quả này có lẽ là điều bất ngờ nhất thức tỉnh nội tâm của Mộc Tâm. Dù cốt truyện chính không nêu rõ giá thầu của Quý thị, nhưng dựa theo hiện tại, mức thầu của Lâm thị đã là tốt nhất.
“Quý thị trúng thầu, kết toán đưa ra chỉ thấp hơn Lâm thị 100 ngàn.”
Có thể đây là câu nói phi lý nhất năm, nhưng lại là sự thật hiển nhiên không thể bác bỏ. Ngoại trừ Lâm Đình Phong và Mộc Tâm nhíu mày khó hiểu. Các công ty khác cũng không ngoại lệ. Bởi vì mỗi dự án khác nhau, kết toán khác nhau, sự chênh lệch thấp như vậy khiến người ta không hoài nghi có “bàn tay đen*” cũng khó.
(*Ý nói hành vi xấu trong tối.)
...
Tại phòng tiệc đặt trước của khách sạn Đế Tước, Quý thị mở tiệc ăn mừng chiến thắng. Đây là cú lội ngược dòng ngoạn mục của Quý thị. Tin chắc rằng, ngày mai, các mặt báo kinh tế sẽ tràn lan tin tức này.
Trên ban công lọng gió, Trần Tiểu Như mặc một chiếc đầm màu tím đầy ma lực, cô ta mỉm cười, nâng ly rượu sâm banh vàng sóng sánh. Tiếng ly thủy tinh va chạm thật khẽ tạo nên tiếng “Keeng” trong trẻo:
“Chúc mừng chúng ta lần đầu hợp tác thuận lợi. Vẫn là phải nói một tiếng cảm ơn ngài, ngài Benter.”
Ánh mắt màu xanh biếc của người đàn ông ẩn ẩn trong bóng đêm, ông ta nhàn nhạt đáp: “Không cần cảm ơn tôi. Tôi làm việc này cũng không phải là vì cô.”, Benter thầm thêm thắt trong lòng một câu – Vì một sự cân bằng tuyệt mỹ, không tồn tại biến số.
Trần Tiểu Như nở nụ cười sảng khoái: “Lý do không quan trọng, chúng ta có cùng mực đích là được.”, cô ta cụng ly một lần nữa: “Cạn ly, chúc cho bước tiếp theo của kế hoạch diễn ra thuận lợi.”
“Cạn ly.”
...
Tập đoàn Lâm thị.
Các nhân viên trên dưới bây giờ đang tất bật đến mức chân không chạm đất. Các đối tác lớn nhỏ gọi điện hỏi thăm, các công ty truyền thông cũng liên lạc thăm dò tin tức.
Mộc Tâm sau khi về công ty phải xử lý các hậu quả dây chuyền. Bởi vì muốn dự thầu nên Lâm thị đã điều động một khoản nhân sách lớn và đình chỉ các dự án liên quan. Giờ lại thua thầu, ngân sách tồn đọng, chi phí đặt cọc nhân công, phân xưởng, nhà kho... toàn bộ mất trắng khi không thể khởi công.
Mộc Tâm chỉ huy các phòng ban tiến hành phân phối ngân sách sẵn có, đồng thời cho vận hành toàn bộ dự án đang “ngủ đông”, nhằm để bù vào khoản thâm hụt.
Lâm Đình Phong phải tham gia cuộc họp cổ đông để trình bày rõ về việc thua lỗ lần này và đưa ra cam kết giải quyết ổn thỏa để trấn an hội đồng quản trị.
Sau khi họp xong, trợ lý Tiểu A nhắc nhở anh còn vài cuộc gặp mặt với đối tác. Anh gật đầu ý đã biết. Lúc đến trước cửa phòng, anh chợt ngừng lại một chút, cước bộ anh đổi hướng đi đến phòng thư ký.
Anh định nhìn cô gái nhỏ một cái cho an tâm, từ lúc sáng đến giờ cô cứ lo lắng cho dự án này. Giờ lại thua thầu, không biết cô có ổn không.
Đi đến nơi, anh thấy cô đang đỡ trán ngồi trên bàn làm việc, gương mặt nhỏ hơi tái nhợt, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Anh cảm thấy tim mình gần như thắt lại, anh lấy điện thoại gọi cho cô: “Em đi ra cửa đi.”
Mộc Tâm ngước mắt nhìn lên, đôi đòng tử màu hổ phách chạm phải đôi mắt đen láy của anh. Cô ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng.
Vừa đóng cửa, cả người đã rơi vào lòng ngực ấm áp của anh, mùi hương quen thuộc khiến tinh thần cô bất giác hơi thả lỏng. Cơn nhộn nhạo trong dạ dày khiến cô vô lực mà che miệng nôn khan.
Tim Lâm Đình Phong thoáng chóc treo ngược lên, anh không quan tâm đang ở công ty, một phát bế bỗng cô lên đi về hướng phòng làm việc của mình, giọng nói không còn tí nhiệt độ, phân phó cho Tiểu A: “Gọi Lạc Tư đến đây.”
Tiểu A quýnh lên, rấp rút gọi Lạc Tư đến. Cậu tin rằng cuộc hẹn gặp mặt chắc hẳn là cậu phải tự mình đi rồi.
...
Lâm Đình Phong đi vào phòng nghỉ, đặt Mộc Tâm ngồi tựa trên giường của mình. Anh rót một ly nước ấm cho cô, ngồi bên cạnh nhìn cô uống từng ngụm nhỏ, bàn tay dịu dàng lau từng giọt mồ hôi trên gương mặt tái nhợt của cô, anh đau lòng hỏi: “Em thấy khó chịu ở đâu?”
Mộc Tâm đưa ly nước cho anh, cô mệt mỏi tựa lên ngực anh. Cô thầm thở dài, lúc căn thẳng thì vẫn gắng gượng được, nhưng khi thả lỏng thần kinh thì thật sự... cả người không còn tí sức nào.
“Em không s... ọe...”, cô đáp chưa tròn câu thì lại một đợt nôn khan kéo đến.
Anh vội vuốt vuốt ngực để cô thuận khí, ánh mắt anh nhìn chằm chằm bụng cô như mới nảy ra cái ý nghĩ... ừm... ý nghĩ hùng tráng nào đó.
Mộc Tâm cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, cô nghiêng đầu nhìn anh, biết được anh đang nhìn gì, cô buồn cười, kéo chăn che bụng mình lại: “Tuần trước “bà dì” em vừa mới đi.”
“Nhưng hôm qua vừa mới...”
Mộc Tâm hơi đỏ mặt, mở to mắt nhìn anh: “Vừa mới hôm qua mà hôm nay đã nôn nghén? Anh nghĩ con anh là thánh Gióng à?”, cô thật sự quan ngại về kiến thức sinh học của anh yêu nhà mình.
“Oh!”, bạn giám đốc nào đó thật thất vọng vì mừng hụt.
...
Khoảng nửa tiếng sau, Lạc Tư đến. Cậu ta quen nước quen cái, đi thẳng vào phòng nghỉ của Lâm Đình Phong. Người chưa đến, âm thanh đã đến trước: “Lại nữa, lại nữa, tôi phẫu thuật suốt mười sáu tiếng, chỉ vừa chợp mắt thì cậu gọi, có phải cậu gắn con chíp theo dõi trên người tôi không? Cậu đúng là ác ma...”
Lạc Tư mang đôi mắt thăm quầng đi vào, thấy Mộc Tâm yếu ớt nằm đó thì hãi hùng, không dám nói nhiều, liền xà lại hỏi thăm tình hình: “Tiểu Tâm Tâm, em bị sao vậy?”
Thấy bạn mình lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nướng. Lâm Đình Phong không để tâm, liền đem tình hình tường thuật đầy ngắn gọn và hàm súc: “Không khỏe, mệt mỏi, nôn khan, đau dạ dày.”
“Oh!”, Lạc Tư chuyên nghiệp lấy ống nghe ra khám cho Mộc Tâm, sau một phút ba mươi giây, đưa ra kết luận: “Em ấy chỉ bị cảm mạo thôi. Giờ là thời điểm giao mùa, rất dễ bị cảm. Cộng thêm cô ấy làm việc quá sức, áp lực nhiều, ăn uống lại không điều độ. Dưỡng lại là tốt rồi!”
“Có cần chú ý gì không?”
Lạc Tư chỉ vào người Lâm Đình Phong.
Anh nhướng mày kiếm, tỏ vẻ khó hiểu.
Lạc Tư cười bát quái, nói giọng như mấy ông cụ xưa: “Ai da, chàng trai trẻ, tiết chế một chút, phóng túng quá độ làm mệt mỏi con gái nhà người ta!”
Mộc Tâm bị nhìn ra có hơi ngại ngùng mà chôn đầu trong ngực Lâm Đình Phong. Anh đen mặt, híp mắt nhìn thằng bạn mình. Hình như mình chiều nó quá nên nó hư phải không?
“Tiền đầu tư...”
Nghe đến ba chữ này, Lạc Tư khôi phục dáng vẻ chuyên nghiệp, cười ha hả: “Tôi kê đơn thuốc cho Tiểu A đi mua. Uống thuốc đúng giờ. Nếu sốt thì gọi tôi nha!”, cậu ta hướng Mộc Tâm cười: “Tiểu Tâm Tâm, em cứ nghỉ ngơi, quăng việc cho thằng bạn anh đi. Thấy nó cao gầy vậy thôi chứ được việc lắm!”
“Cảm ơn anh, Lạc Tư.”
“Haha, không có gì! Nói tốt giúp tôi vài tiếng trước mặt Tiểu Điềm Điềm là được rồi.”, nói rồi cậu ta xoay lưng chạy nhanh ra ngoài.
...
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Đình Phong để Mộc Tâm nằm xuống, đắp chăn cho cô, nghiêm túc nói: “Em nghỉ ở nhà đi, hết bệnh thì đi làm lại.”
“Nhưng công ty...”
“Để anh xử lý là được rồi.”
Cô thấy anh kiên quyết như vậy, cũng không cố chấp làm gì, ở nhà nghĩ cách trước vậy!
Kết quả này có lẽ là điều bất ngờ nhất thức tỉnh nội tâm của Mộc Tâm. Dù cốt truyện chính không nêu rõ giá thầu của Quý thị, nhưng dựa theo hiện tại, mức thầu của Lâm thị đã là tốt nhất.
“Quý thị trúng thầu, kết toán đưa ra chỉ thấp hơn Lâm thị 100 ngàn.”
Có thể đây là câu nói phi lý nhất năm, nhưng lại là sự thật hiển nhiên không thể bác bỏ. Ngoại trừ Lâm Đình Phong và Mộc Tâm nhíu mày khó hiểu. Các công ty khác cũng không ngoại lệ. Bởi vì mỗi dự án khác nhau, kết toán khác nhau, sự chênh lệch thấp như vậy khiến người ta không hoài nghi có “bàn tay đen*” cũng khó.
(*Ý nói hành vi xấu trong tối.)
...
Tại phòng tiệc đặt trước của khách sạn Đế Tước, Quý thị mở tiệc ăn mừng chiến thắng. Đây là cú lội ngược dòng ngoạn mục của Quý thị. Tin chắc rằng, ngày mai, các mặt báo kinh tế sẽ tràn lan tin tức này.
Trên ban công lọng gió, Trần Tiểu Như mặc một chiếc đầm màu tím đầy ma lực, cô ta mỉm cười, nâng ly rượu sâm banh vàng sóng sánh. Tiếng ly thủy tinh va chạm thật khẽ tạo nên tiếng “Keeng” trong trẻo:
“Chúc mừng chúng ta lần đầu hợp tác thuận lợi. Vẫn là phải nói một tiếng cảm ơn ngài, ngài Benter.”
Ánh mắt màu xanh biếc của người đàn ông ẩn ẩn trong bóng đêm, ông ta nhàn nhạt đáp: “Không cần cảm ơn tôi. Tôi làm việc này cũng không phải là vì cô.”, Benter thầm thêm thắt trong lòng một câu – Vì một sự cân bằng tuyệt mỹ, không tồn tại biến số.
Trần Tiểu Như nở nụ cười sảng khoái: “Lý do không quan trọng, chúng ta có cùng mực đích là được.”, cô ta cụng ly một lần nữa: “Cạn ly, chúc cho bước tiếp theo của kế hoạch diễn ra thuận lợi.”
“Cạn ly.”
...
Tập đoàn Lâm thị.
Các nhân viên trên dưới bây giờ đang tất bật đến mức chân không chạm đất. Các đối tác lớn nhỏ gọi điện hỏi thăm, các công ty truyền thông cũng liên lạc thăm dò tin tức.
Mộc Tâm sau khi về công ty phải xử lý các hậu quả dây chuyền. Bởi vì muốn dự thầu nên Lâm thị đã điều động một khoản nhân sách lớn và đình chỉ các dự án liên quan. Giờ lại thua thầu, ngân sách tồn đọng, chi phí đặt cọc nhân công, phân xưởng, nhà kho... toàn bộ mất trắng khi không thể khởi công.
Mộc Tâm chỉ huy các phòng ban tiến hành phân phối ngân sách sẵn có, đồng thời cho vận hành toàn bộ dự án đang “ngủ đông”, nhằm để bù vào khoản thâm hụt.
Lâm Đình Phong phải tham gia cuộc họp cổ đông để trình bày rõ về việc thua lỗ lần này và đưa ra cam kết giải quyết ổn thỏa để trấn an hội đồng quản trị.
Sau khi họp xong, trợ lý Tiểu A nhắc nhở anh còn vài cuộc gặp mặt với đối tác. Anh gật đầu ý đã biết. Lúc đến trước cửa phòng, anh chợt ngừng lại một chút, cước bộ anh đổi hướng đi đến phòng thư ký.
Anh định nhìn cô gái nhỏ một cái cho an tâm, từ lúc sáng đến giờ cô cứ lo lắng cho dự án này. Giờ lại thua thầu, không biết cô có ổn không.
Đi đến nơi, anh thấy cô đang đỡ trán ngồi trên bàn làm việc, gương mặt nhỏ hơi tái nhợt, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Anh cảm thấy tim mình gần như thắt lại, anh lấy điện thoại gọi cho cô: “Em đi ra cửa đi.”
Mộc Tâm ngước mắt nhìn lên, đôi đòng tử màu hổ phách chạm phải đôi mắt đen láy của anh. Cô ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng.
Vừa đóng cửa, cả người đã rơi vào lòng ngực ấm áp của anh, mùi hương quen thuộc khiến tinh thần cô bất giác hơi thả lỏng. Cơn nhộn nhạo trong dạ dày khiến cô vô lực mà che miệng nôn khan.
Tim Lâm Đình Phong thoáng chóc treo ngược lên, anh không quan tâm đang ở công ty, một phát bế bỗng cô lên đi về hướng phòng làm việc của mình, giọng nói không còn tí nhiệt độ, phân phó cho Tiểu A: “Gọi Lạc Tư đến đây.”
Tiểu A quýnh lên, rấp rút gọi Lạc Tư đến. Cậu tin rằng cuộc hẹn gặp mặt chắc hẳn là cậu phải tự mình đi rồi.
...
Lâm Đình Phong đi vào phòng nghỉ, đặt Mộc Tâm ngồi tựa trên giường của mình. Anh rót một ly nước ấm cho cô, ngồi bên cạnh nhìn cô uống từng ngụm nhỏ, bàn tay dịu dàng lau từng giọt mồ hôi trên gương mặt tái nhợt của cô, anh đau lòng hỏi: “Em thấy khó chịu ở đâu?”
Mộc Tâm đưa ly nước cho anh, cô mệt mỏi tựa lên ngực anh. Cô thầm thở dài, lúc căn thẳng thì vẫn gắng gượng được, nhưng khi thả lỏng thần kinh thì thật sự... cả người không còn tí sức nào.
“Em không s... ọe...”, cô đáp chưa tròn câu thì lại một đợt nôn khan kéo đến.
Anh vội vuốt vuốt ngực để cô thuận khí, ánh mắt anh nhìn chằm chằm bụng cô như mới nảy ra cái ý nghĩ... ừm... ý nghĩ hùng tráng nào đó.
Mộc Tâm cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, cô nghiêng đầu nhìn anh, biết được anh đang nhìn gì, cô buồn cười, kéo chăn che bụng mình lại: “Tuần trước “bà dì” em vừa mới đi.”
“Nhưng hôm qua vừa mới...”
Mộc Tâm hơi đỏ mặt, mở to mắt nhìn anh: “Vừa mới hôm qua mà hôm nay đã nôn nghén? Anh nghĩ con anh là thánh Gióng à?”, cô thật sự quan ngại về kiến thức sinh học của anh yêu nhà mình.
“Oh!”, bạn giám đốc nào đó thật thất vọng vì mừng hụt.
...
Khoảng nửa tiếng sau, Lạc Tư đến. Cậu ta quen nước quen cái, đi thẳng vào phòng nghỉ của Lâm Đình Phong. Người chưa đến, âm thanh đã đến trước: “Lại nữa, lại nữa, tôi phẫu thuật suốt mười sáu tiếng, chỉ vừa chợp mắt thì cậu gọi, có phải cậu gắn con chíp theo dõi trên người tôi không? Cậu đúng là ác ma...”
Lạc Tư mang đôi mắt thăm quầng đi vào, thấy Mộc Tâm yếu ớt nằm đó thì hãi hùng, không dám nói nhiều, liền xà lại hỏi thăm tình hình: “Tiểu Tâm Tâm, em bị sao vậy?”
Thấy bạn mình lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nướng. Lâm Đình Phong không để tâm, liền đem tình hình tường thuật đầy ngắn gọn và hàm súc: “Không khỏe, mệt mỏi, nôn khan, đau dạ dày.”
“Oh!”, Lạc Tư chuyên nghiệp lấy ống nghe ra khám cho Mộc Tâm, sau một phút ba mươi giây, đưa ra kết luận: “Em ấy chỉ bị cảm mạo thôi. Giờ là thời điểm giao mùa, rất dễ bị cảm. Cộng thêm cô ấy làm việc quá sức, áp lực nhiều, ăn uống lại không điều độ. Dưỡng lại là tốt rồi!”
“Có cần chú ý gì không?”
Lạc Tư chỉ vào người Lâm Đình Phong.
Anh nhướng mày kiếm, tỏ vẻ khó hiểu.
Lạc Tư cười bát quái, nói giọng như mấy ông cụ xưa: “Ai da, chàng trai trẻ, tiết chế một chút, phóng túng quá độ làm mệt mỏi con gái nhà người ta!”
Mộc Tâm bị nhìn ra có hơi ngại ngùng mà chôn đầu trong ngực Lâm Đình Phong. Anh đen mặt, híp mắt nhìn thằng bạn mình. Hình như mình chiều nó quá nên nó hư phải không?
“Tiền đầu tư...”
Nghe đến ba chữ này, Lạc Tư khôi phục dáng vẻ chuyên nghiệp, cười ha hả: “Tôi kê đơn thuốc cho Tiểu A đi mua. Uống thuốc đúng giờ. Nếu sốt thì gọi tôi nha!”, cậu ta hướng Mộc Tâm cười: “Tiểu Tâm Tâm, em cứ nghỉ ngơi, quăng việc cho thằng bạn anh đi. Thấy nó cao gầy vậy thôi chứ được việc lắm!”
“Cảm ơn anh, Lạc Tư.”
“Haha, không có gì! Nói tốt giúp tôi vài tiếng trước mặt Tiểu Điềm Điềm là được rồi.”, nói rồi cậu ta xoay lưng chạy nhanh ra ngoài.
...
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Đình Phong để Mộc Tâm nằm xuống, đắp chăn cho cô, nghiêm túc nói: “Em nghỉ ở nhà đi, hết bệnh thì đi làm lại.”
“Nhưng công ty...”
“Để anh xử lý là được rồi.”
Cô thấy anh kiên quyết như vậy, cũng không cố chấp làm gì, ở nhà nghĩ cách trước vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.