Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Chương 1: Mình xuyên thư rồi sao?
ROSE
26/06/2022
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, bao phủ lên cơ thể mảnh mai mềm mại đang say giấc trên chiếc giường màu xanh bạc hà tươi mát, gương mặt kiều mị ngọt ngào đang mỉm cười thể hiện thiếu nữ đang trong một giấc mộng đẹp.
Hàng mi dày như cánh bướm khẽ run run, cô mở mắt ra, một đôi đồng tử màu hổ phách trong veo đầy thanh thuần nhưng lại bất giác câu dẫn lòng người. Cô đưa mắt nhìn căn phòng...
What? Cô đang ở đâu đây? Không phải cô đang ở trong phòng của mình đọc tiểu thuyết đến ngủ quên sao? Chuyện gì xảy ra vậy?
"Cạch!", tiếng vặn cửa vang lên, cô đưa mắt nhìn qua, chạm phải ánh mắt lạnh băng đầy chán ghét của một người đàn ông xa lạ.
Đây lại là ai đây? Sao nhìn cô kỳ vậy? Không phải tối qua cô mộng du đi ra đường rồi bị bắt tới đây chứ?
Cô thầm nghĩ rằng có khả năng lắm, dù gì cô cũng hay bị mộng du.
Có lần cô bị mộng du mà đi lang thang trong nhà rồi mở cửa đi ra ngoài, sáng thức dậy cô thấy mình ngủ ngoài hành lang chung.
Nghĩ vậy cô gãy gãy đầu, cô cười giả lả hướng người đàn ông kia nói: "Anh gì ơi, ngại quá, cho hỏi anh là ai vậy? Tôi đang ở đâu ạ?".
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu cùng khinh miệt mở môi mỏng nói: "Cô bớt giả ngơ đi, hôm nay là ngày ra tòa ly hôn, cô đừng hòng giở trò gì với tôi, ngoan ngoãn ly hôn tôi sẽ tha cho Mộc gia của cô con đường sống".
Lời người đàn ông nói làm đầu cô nổi đầy dấu chấm hỏi, ly hôn? Mộc gia? Tôi là ai? Còn đây là đâu?
Cô xẵng giọng: "Anh kia! Anh nói cái gì vậy? Tôi không hiểu anh đang nói cái gì! Tôi phải đi về nhà rồi, cảm ơn cho tôi ngủ ở đây một đêm", cô thầm nghĩ đúng là xui xẻo mà, đã mộng du còn đụng trúng tên thần kinh này.
Cô xốc chăn lên, đi xuống giường, bước nhanh ra cửa, chưa kịp vặn khóa cửa thì một bàn tay rắn chắc nắm chặt cổ tay cô, bàn tay siết chặt nổi lên cả khớp xương và gân xanh làm cô hơi đau, cô dùng sức hắt cánh tay đó ra, cô trầm mặt: "Buông! Tôi bảo anh buông tay ra?".
Anh ta giận dữ gằn giọng: "Mộc Tiểu Tâm, cô nổi điên gì vậy, cô không xem lời tôi nói ra gì phải không?".
Mộc Tiểu Tâm? Tên này sao nghe quen vậy, đây không phải tên nữ phụ trong quyển truyện mình đọc tối qua sao? Do tên cô ta gần giống mình nên cô mới nhớ rõ, nhưng sao anh ta gọi mình như vậy?
Trên đầu đầy vạch đen, cô nói: "Anh nhận nhầm người rồi! Tôi tên Mộc Tâm".
Mặt người đàn ông đen lại thâm trầm như có thể vắt ra nước, cười nhẹ một tiếng: "Ha, định giả ngu sao? Đừng tưởng làm vậy để qua mắt tôi, trì hoãn việc ngày hôm nay lên tòa ly hôn".
Sao anh ta cứ luôn miệng ly hôn ly hôn ly hôn, cô đây độc thân dựa vào thực lực, chưa kết hôn thì lấy đâu ra việc ly hôn, bị thần kinh à!
Càng nghe càng bực, cô ngước cặp mắt hoa đào lên định phản bác một tràng, thì đứng hình nhìn thân ảnh trên chiếc gương chỗ bàn trang điểm sau lưng người đàn ông nọ.
Hả? Gặp ma rồi!
Cô dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại thì vẫn là gương mặt xa lạ trong gương, cô đưa tay lên mặt nhéo một cái cô gái trong gương cũng làm theo.
Đau nha! Vậy đây không phải mơ! Cô ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa, mặt cô nghệch ra, cố gắng nghĩ xem chuyện gì.
Người đàn ông thấy cô cứ nhìn chằm chằm gương mà lờ đi lời mình nói thì lửa giận xông lên, gầm nhẹ: "Cô có nghe lời tôi nói không vậy hả?".
Một bàn tay nhỏ nhắn như nụ sen dơ lên: "Stop! Từ từ đã nào!".
Ánh mắt thiếu nữ nhìn chằm chằm người đàn ông thăm dò: "Anh gọi tôi là Mộc Tiểu Tâm, còn ly hôn? Vậy anh là Quý Tử Khiêm?".
Anh ta hừ lạnh: "Không diễn nữa hả? Không diễn nữa thì nhanh chuẩn bị để lên tòa, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi".
Mộc Tâm hoang mang, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ cô xuyên vào quyển tiểu thuyết bánh bèo [Quý thiếu cường hãn đến liêu ta] rồi. Xuyên thì thôi đi còn xuyên vào nữ phụ pháo hôi hy sinh cho con đường tình cảm của nam nữ chính.
Nói vậy thì giả thuyết về xuyên không gian thời gian là có thật rồi, nếu cô trở về được rồi tìm ra minh chứng có phải cô sẽ trở thành tiến sĩ vĩ đại nhất trong lịch sử hay không? Cô sẽ được đưa vào sách giáo khoa nha! Nghĩ là vậy nhưng làm sao trở về đây?
Trước khi trở về thì cô phải sống tốt ở đây trước mới được. Nhưng làm nhân vật nữ phụ não tàn này làm cô muốn cạn lời.
Thật ra nhân vật nữ phụ này vừa đáng thương vừa đáng hận. Mộc Tiểu Tâm năm nay 22 tuổi vừa tốt nghiệp đại học chuyên ngành quản lý truyền thông. Cô là thanh mai trúc mã với nam chính Quý Tử Kiêm, cô thích anh từ khi còn bé, hai người cũng có hôn ước từ khi còn rất nhỏ. Nhưng anh ta không có chút tình cảm nào với cô. Trần Tiểu Như là thư ký riêng của Quý Tử Khiêm cũng là con gái nhỏ của Trần gia - nổi tiếng trong ngành đầu tư kỹ thuật. Ngày thường do thỉnh thoảng đi đến công ty thăm Quý Tử Khiêm mà cô cũng khá thân với Trần Tiểu Như, nào ngờ có một ngày phát hiện hai người họ có quan hệ mập mờ, cô nảy sinh lòng ghen ghét nhiều lần bày mưu phá hoại hai người họ, cô tạo áp lực từ gia đình ép Quý Tử Khiêm kết hôn với cô.
Sau khi kết hôn, anh ta luôn lạnh nhạt, thờ ơ với cô. Cưới nhau được ba tháng như không hề chạm vào cô, nhìn cô như nhìn một con rắn con rết kinh tởm vậy. Có lần cô phát hiện hai người họ quan hệ với nhau, cô tức giận làm ầm ĩ một trận khiến hai nhà và cả công ty đều biết chuyện tình cảm hai người không hòa thuận. Sau vụ việc đó, Quý Tử Kiêm nhất quyết ly hôn với cô, cô ấm ức cùng ngang ngạnh kiên quyết không ly hôn với hắn, muốn nữ chính mãi chỉ có thể làm tiểu tam.
Nữ chính phải chịu nhiều tai tiếng, muốn chia tay với hắn còn đòi hắn một danh phận, hắn gấp không chịu được tạo ra vài chuyện tạo uy hiếp cho cô. Hắn ta không niệm chút gì về quan hệ của hai nhà Quý - Mộc, bất chấp sự nổi giận của ông nội Quý, dựa vào việc là người nắm quyền toàn bộ Quý thị mà cắt đứt mọi dự án hợp tác và thu mua toàn bộ cổ phiếu của tập đoàn Mộc thị, đẩy ba và anh trai cô vào bước đường phá sản, hắn tàn nhẫn đoạt đi Mộc thị và tịch thu các bất động sản của nhà cô, đuổi bọn cô ra khỏi nhà chính để cô không có nhà để về, ba cô vì không chịu nổi cú sốc mà lâm bệnh nặng, nhà cô đã khốn khó nay càng bần cùng hơn. Cô càng thống hận nhất quyết không ly hôn. Hắn liền ác độc sai người bỏ thuốc cô để người bạo hành cô quay clip và chụp ảnh lại làm bằng chứng ngoại tình ép cô ly hôn. Nhưng ma xui quỷ khiến như thế nào đêm đó trước khi bị tên kia cường bạo, cô với lấy gạt tàn thuốc đập vào đầu tên kia, quần áo xốc xếch chạy thoát được bắt xe đến bệnh viện.
Dù chưa bị thất thân nhưng hắn vẫn có được vài bức ảnh cô bị tên đàn ông kia dìu vào phòng và bị đè trên giường. Hắn liền bắt cô ra tòa ly hôn. Sau đó, cô vì ôm hận muốn trả thù hắn mà leo lên một kim chủ mượn sức chèn ép hắn. Nhưng hắn ta có hào quang nam chính cùng sự giúp sức của nữ chính đánh bại cô làm công ty kim chủ kia thua lỗ một khoảng. Hắn ta ghét bỏ cô vứt cô cho đám cấp dưới dày vò. Cô làm sao chịu nổi sự nhục nhã này, căm hận cầm dao núp dưới bãi đậu xe tập đoàn Quý thị định ám sát hắn. Ai ngờ lúc ẩu đả cô bị hắn xoay cán dao đâm chết. Hắn cư nhiên được tòa tuyên là tự vệ chính đáng mà không bị gì. Hắn cùng nữ chính liên hôn hai nhà Quý - Trần, hợp lực đem tập đoàn hai nhà phát triển ngày càng thịnh vượng lên thành tập đoàn đứng đầu toàn quốc. Hai người họ sống hạnh phúc bên nhau.
Hàng mi dày như cánh bướm khẽ run run, cô mở mắt ra, một đôi đồng tử màu hổ phách trong veo đầy thanh thuần nhưng lại bất giác câu dẫn lòng người. Cô đưa mắt nhìn căn phòng...
What? Cô đang ở đâu đây? Không phải cô đang ở trong phòng của mình đọc tiểu thuyết đến ngủ quên sao? Chuyện gì xảy ra vậy?
"Cạch!", tiếng vặn cửa vang lên, cô đưa mắt nhìn qua, chạm phải ánh mắt lạnh băng đầy chán ghét của một người đàn ông xa lạ.
Đây lại là ai đây? Sao nhìn cô kỳ vậy? Không phải tối qua cô mộng du đi ra đường rồi bị bắt tới đây chứ?
Cô thầm nghĩ rằng có khả năng lắm, dù gì cô cũng hay bị mộng du.
Có lần cô bị mộng du mà đi lang thang trong nhà rồi mở cửa đi ra ngoài, sáng thức dậy cô thấy mình ngủ ngoài hành lang chung.
Nghĩ vậy cô gãy gãy đầu, cô cười giả lả hướng người đàn ông kia nói: "Anh gì ơi, ngại quá, cho hỏi anh là ai vậy? Tôi đang ở đâu ạ?".
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu cùng khinh miệt mở môi mỏng nói: "Cô bớt giả ngơ đi, hôm nay là ngày ra tòa ly hôn, cô đừng hòng giở trò gì với tôi, ngoan ngoãn ly hôn tôi sẽ tha cho Mộc gia của cô con đường sống".
Lời người đàn ông nói làm đầu cô nổi đầy dấu chấm hỏi, ly hôn? Mộc gia? Tôi là ai? Còn đây là đâu?
Cô xẵng giọng: "Anh kia! Anh nói cái gì vậy? Tôi không hiểu anh đang nói cái gì! Tôi phải đi về nhà rồi, cảm ơn cho tôi ngủ ở đây một đêm", cô thầm nghĩ đúng là xui xẻo mà, đã mộng du còn đụng trúng tên thần kinh này.
Cô xốc chăn lên, đi xuống giường, bước nhanh ra cửa, chưa kịp vặn khóa cửa thì một bàn tay rắn chắc nắm chặt cổ tay cô, bàn tay siết chặt nổi lên cả khớp xương và gân xanh làm cô hơi đau, cô dùng sức hắt cánh tay đó ra, cô trầm mặt: "Buông! Tôi bảo anh buông tay ra?".
Anh ta giận dữ gằn giọng: "Mộc Tiểu Tâm, cô nổi điên gì vậy, cô không xem lời tôi nói ra gì phải không?".
Mộc Tiểu Tâm? Tên này sao nghe quen vậy, đây không phải tên nữ phụ trong quyển truyện mình đọc tối qua sao? Do tên cô ta gần giống mình nên cô mới nhớ rõ, nhưng sao anh ta gọi mình như vậy?
Trên đầu đầy vạch đen, cô nói: "Anh nhận nhầm người rồi! Tôi tên Mộc Tâm".
Mặt người đàn ông đen lại thâm trầm như có thể vắt ra nước, cười nhẹ một tiếng: "Ha, định giả ngu sao? Đừng tưởng làm vậy để qua mắt tôi, trì hoãn việc ngày hôm nay lên tòa ly hôn".
Sao anh ta cứ luôn miệng ly hôn ly hôn ly hôn, cô đây độc thân dựa vào thực lực, chưa kết hôn thì lấy đâu ra việc ly hôn, bị thần kinh à!
Càng nghe càng bực, cô ngước cặp mắt hoa đào lên định phản bác một tràng, thì đứng hình nhìn thân ảnh trên chiếc gương chỗ bàn trang điểm sau lưng người đàn ông nọ.
Hả? Gặp ma rồi!
Cô dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại thì vẫn là gương mặt xa lạ trong gương, cô đưa tay lên mặt nhéo một cái cô gái trong gương cũng làm theo.
Đau nha! Vậy đây không phải mơ! Cô ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa, mặt cô nghệch ra, cố gắng nghĩ xem chuyện gì.
Người đàn ông thấy cô cứ nhìn chằm chằm gương mà lờ đi lời mình nói thì lửa giận xông lên, gầm nhẹ: "Cô có nghe lời tôi nói không vậy hả?".
Một bàn tay nhỏ nhắn như nụ sen dơ lên: "Stop! Từ từ đã nào!".
Ánh mắt thiếu nữ nhìn chằm chằm người đàn ông thăm dò: "Anh gọi tôi là Mộc Tiểu Tâm, còn ly hôn? Vậy anh là Quý Tử Khiêm?".
Anh ta hừ lạnh: "Không diễn nữa hả? Không diễn nữa thì nhanh chuẩn bị để lên tòa, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi".
Mộc Tâm hoang mang, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ cô xuyên vào quyển tiểu thuyết bánh bèo [Quý thiếu cường hãn đến liêu ta] rồi. Xuyên thì thôi đi còn xuyên vào nữ phụ pháo hôi hy sinh cho con đường tình cảm của nam nữ chính.
Nói vậy thì giả thuyết về xuyên không gian thời gian là có thật rồi, nếu cô trở về được rồi tìm ra minh chứng có phải cô sẽ trở thành tiến sĩ vĩ đại nhất trong lịch sử hay không? Cô sẽ được đưa vào sách giáo khoa nha! Nghĩ là vậy nhưng làm sao trở về đây?
Trước khi trở về thì cô phải sống tốt ở đây trước mới được. Nhưng làm nhân vật nữ phụ não tàn này làm cô muốn cạn lời.
Thật ra nhân vật nữ phụ này vừa đáng thương vừa đáng hận. Mộc Tiểu Tâm năm nay 22 tuổi vừa tốt nghiệp đại học chuyên ngành quản lý truyền thông. Cô là thanh mai trúc mã với nam chính Quý Tử Kiêm, cô thích anh từ khi còn bé, hai người cũng có hôn ước từ khi còn rất nhỏ. Nhưng anh ta không có chút tình cảm nào với cô. Trần Tiểu Như là thư ký riêng của Quý Tử Khiêm cũng là con gái nhỏ của Trần gia - nổi tiếng trong ngành đầu tư kỹ thuật. Ngày thường do thỉnh thoảng đi đến công ty thăm Quý Tử Khiêm mà cô cũng khá thân với Trần Tiểu Như, nào ngờ có một ngày phát hiện hai người họ có quan hệ mập mờ, cô nảy sinh lòng ghen ghét nhiều lần bày mưu phá hoại hai người họ, cô tạo áp lực từ gia đình ép Quý Tử Khiêm kết hôn với cô.
Sau khi kết hôn, anh ta luôn lạnh nhạt, thờ ơ với cô. Cưới nhau được ba tháng như không hề chạm vào cô, nhìn cô như nhìn một con rắn con rết kinh tởm vậy. Có lần cô phát hiện hai người họ quan hệ với nhau, cô tức giận làm ầm ĩ một trận khiến hai nhà và cả công ty đều biết chuyện tình cảm hai người không hòa thuận. Sau vụ việc đó, Quý Tử Kiêm nhất quyết ly hôn với cô, cô ấm ức cùng ngang ngạnh kiên quyết không ly hôn với hắn, muốn nữ chính mãi chỉ có thể làm tiểu tam.
Nữ chính phải chịu nhiều tai tiếng, muốn chia tay với hắn còn đòi hắn một danh phận, hắn gấp không chịu được tạo ra vài chuyện tạo uy hiếp cho cô. Hắn ta không niệm chút gì về quan hệ của hai nhà Quý - Mộc, bất chấp sự nổi giận của ông nội Quý, dựa vào việc là người nắm quyền toàn bộ Quý thị mà cắt đứt mọi dự án hợp tác và thu mua toàn bộ cổ phiếu của tập đoàn Mộc thị, đẩy ba và anh trai cô vào bước đường phá sản, hắn tàn nhẫn đoạt đi Mộc thị và tịch thu các bất động sản của nhà cô, đuổi bọn cô ra khỏi nhà chính để cô không có nhà để về, ba cô vì không chịu nổi cú sốc mà lâm bệnh nặng, nhà cô đã khốn khó nay càng bần cùng hơn. Cô càng thống hận nhất quyết không ly hôn. Hắn liền ác độc sai người bỏ thuốc cô để người bạo hành cô quay clip và chụp ảnh lại làm bằng chứng ngoại tình ép cô ly hôn. Nhưng ma xui quỷ khiến như thế nào đêm đó trước khi bị tên kia cường bạo, cô với lấy gạt tàn thuốc đập vào đầu tên kia, quần áo xốc xếch chạy thoát được bắt xe đến bệnh viện.
Dù chưa bị thất thân nhưng hắn vẫn có được vài bức ảnh cô bị tên đàn ông kia dìu vào phòng và bị đè trên giường. Hắn liền bắt cô ra tòa ly hôn. Sau đó, cô vì ôm hận muốn trả thù hắn mà leo lên một kim chủ mượn sức chèn ép hắn. Nhưng hắn ta có hào quang nam chính cùng sự giúp sức của nữ chính đánh bại cô làm công ty kim chủ kia thua lỗ một khoảng. Hắn ta ghét bỏ cô vứt cô cho đám cấp dưới dày vò. Cô làm sao chịu nổi sự nhục nhã này, căm hận cầm dao núp dưới bãi đậu xe tập đoàn Quý thị định ám sát hắn. Ai ngờ lúc ẩu đả cô bị hắn xoay cán dao đâm chết. Hắn cư nhiên được tòa tuyên là tự vệ chính đáng mà không bị gì. Hắn cùng nữ chính liên hôn hai nhà Quý - Trần, hợp lực đem tập đoàn hai nhà phát triển ngày càng thịnh vượng lên thành tập đoàn đứng đầu toàn quốc. Hai người họ sống hạnh phúc bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.