Xuyên Qua Thời Loạn Thế, Ta Dẫn Tộc Nhân Hướng Về Núi Rừng

Chương 38: Bữa Cơm Nghẹn Khuất (2)

Ái Đề Tử Đích Bản Lật

27/04/2024

Đương nhiên cái này phải trả giá, Tô Hoà phải làm cho ông món ăn khác với mọi lần.

”Cá nướng thì sao?”

Vẻ mặt Âu Dương Hoài ghét bỏ, “Không được, cá có mùi tanh lão phu không thích ăn.”

”Yên tâm, ta sẽ xử lý hết vị tanh.”

”Vậy tính là một món đi.”

”Thịt xối mỡ thì sao? Dùng thịt heo hay cá đều có thể chế biến.”

”Không được, cái này nghe đã biết không thể ăn, đổi cái khác.”

Tô Hoà định giải thích nhưng nghĩ đến hiện tại không thể tìm được ớt cay, làm xác thật không đủ vị thì đành từ bỏ.

”Được, còn bún thịt thì sao?”

”Bún thịt là cái gì?” Âu Dương Hoài lần đầu được nghe cái tên này.

”Chính là một loại mì làm từ bột gạo trộn với nước thịt, ăn vừa thơm vừa mềm mại, đậm đà không ngấy, vô cùng mỹ vị.”

“Cái này được, còn gì nữa?”

”Còn có thịt viên tứ hỉ, ngài thấy sao?”

……

Hai huynh đệ Tô Đại Ngưu nghe xong không hiểu chuyện gì, sao lại bắt đầu thảo luận đồ ăn rồi?

Nói đến khiến bọn họ không nhịn được chảy nước miếng, còn phải nhịn xuống làm bộ nghiêm túc lắng nghe.

Bọn họ vất vả mới đến được đây, Âu Dương Hoài để bọn họ đi tắm rửa thay quần áo trước mới đến phòng bếp làm việc.

Tô Nhị Ngưu sờ sờ tóc mình, lại giật nhẹ quần áo trên người, “Tỷ tỷ, đệ có quần áo mới.”

Nụ cười kéo đến tận mang tai.



Tô Hoà một bên bận rộn, một bên bất đắc dĩ nói: “Ừ, biết rồi, đệ đã nói mấy lần rồi.”

Tô Đại Ngưu ở một bên cũng rất cẩn thận, giống như nàng dâu mới về nhà chồng, sợ làm bẩn y phục.

Lão nhân Âu Dương Hoài kia rất biết làm việc, còn chuẩn bị y phục mới cho ba huynh muội, tuy là của hạ nhân nhưng cũng là đồ người ta chưa mặc qua.

Chỉ có Tô Hoà mặc nữ trang, bộ đồ nông thôn của thời đại này khiến nàng nhất thời không thích ứng.

Huynh muội ba người phối hợp ăn ý, rất nhanh đã nấu xong.

Cá nướng, bún thịt, thịt viên tứ hỉ, sườn heo chua ngọt, vịt nhồi ma dụ, gà rừng hầm nấm, rau xào tỏi nhuyễn. Tô Hoà cảm thấy lượng đồ ăn này hẳn đã đủ cho một nhà lão gia tử ăn.

Chờ đến lúc ăn cơm, nàng phát hiện chỉ có hai người Âu Dương Hoài và Vũ Văn Đình.

Cho nên…. Đây là nơi ở của Vũ Văn Đình?

Nàng còn tưởng đây là tiểu viện nhà Âu Dương Hoài, vì cái sân viện này không lớn, không quá phù hợp với quy cách của công tử thế gia.

Bất quá đây cũng không phải vấn đề nàng cần bận tâm, nàng còn phải cùng huynh đệ về nhà dùng cơm sau đó đi bán thổ sản và mua vật tư.

Chính là không biết Vũ Văn Đình nghĩ cái gì, thế mà lại giữ ba người họ ở lại dùng cơm, ba người ở lại ăn một bữa cơm mà nghẹn khuất!

”Ngày thường các ngươi cũng ăn cơm như vậy sao?”

Vũ Văn Đình nhìn ba huynh muội bọn họ máy móc đưa cơm vào miệng, cẩn thận nhai đi nhai lại, lại cẩn thận gắp thức ăn lên, hắn nhìn mà cay cả mắt.

”…..”

”…..”

”Quý nhân ca ca, huynh đang hỏi chúng ta sao?”

Tô Nhị Ngưu còn nhỏ trước khi ăn tỷ tỷ đã dặn kỹ, ăn cơm cùng quý nhân không được lộn xộn nói năng lung tung, nàng nói thế nào cậu liền làm theo như thế.

Cậu ăn bữa cơm này rất nghẹn khuất, nghe vậy khờ dại hỏi một chút.



Vũ Văn Đình nhìn hai huynh muội song bào thai, lại hoà ái nhìn cậu nhóc: “Đúng vậy, các ngươi ở nhà cũng ăn cơm như vậy sao?”

”Không phải, ngày thường khi ăn cùng cha nương chúng ta đều thoải mái ăn miếng lớn.”

Nói xong còn cầm lấy chén đũa, nhanh chóng diễn lại cách ăn ngày thường cho hắn xem.

Khóe miệng Vũ Văn Đình run rẩy, “Ăn từ từ.”

Thoáng nhìn qua thấy Tô Hoà đang trợn mắt nhìn, trong lòng không hiểu sao có chút không thoải mái.

”Tiểu gia hoả, ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm, không thể ăn ngấu nghiến như vậy được.”

Tô Nhị Ngưu hỏi lại: “Giống như vừa rồi sao?”

Vũ Văn Đình nhìn bộ dáng co quắp của Tô Đại Ngưu và Tô Hoà đang ẩn nhẫn, trong lòng đã đoán được đại khái.

Âm thầm thở dài: “Không phải như thế, động tác lúc nãy của các ngươi quá cứng, thích ăn cái gì thì gắp cái đó sau mới chậm rãi nhai nuốt.”

”A! Ta biết, tỷ tỷ của ta cũng ăn như vậy.”

Tiểu gia hoả lại biểu diễn cách ăn của nàng một lần, mỗi một miếng nuốt xuống lại híp mắt hưởng thụ.

Âu Dương Hoài bị cậu chọc cười ha ha, chính cậu nhóc cũng cười theo, vô cùng tự tại.

Chỉ khổ ca ca tỷ tỷ của cậu nhóc, nín nhịn đến sắp hỏng mất.

Tô Hoà tỏ vẻ, nếu không có người nhà cùng đến đây nàng sẽ không cứ nghẹn khuất như này trở về, cùng lắm là đắc tội quý nhân mà đi ra, không được thì tới đánh một trận.

Đáng tiếc không có nếu như, đi theo nàng còn có đại ca đệ đệ, bọn họ không thể đánh trả hơn nữa đây còn là xã hội phong kiến.

Vũ Văn Đình ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Tô Hoà: “Tô cô nương dường như không thích tại hạ.”

Tô Hoà bị hắn nhìn đến phiền lòng, “Thích ngài ta sẽ gặp phiền toái, công tử không biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân?”

Người này đúng là có tật xấu, thế gia như bọn hắn không phải đã được học một bụng những quy củ này sao?

Thế mà lại mời nữ nhân cùng dùng cơm, hiện tại còn nói mấy lời không thể hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Thời Loạn Thế, Ta Dẫn Tộc Nhân Hướng Về Núi Rừng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook